Chương 175: Hợp tác
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Đêm đó, Trương Nhất Phàm nhận được lời mời bất ngờ ngoài dự đoán của Ban Tổ chức cán bộ Đông Kiến Thành.
Chức trách chủ yếu của ban Tổ chức cán bộ chính là: Quán triệt đường lối cán bộ, phương châm, chính sách, chế định của Đảng hoặc những quy định có liên quan đến công tác cán bộ nhân sự và các phương án kiến nghị cải cách chế độ nhân sự, nghiên cứu, chọn lựa, khảo sát, sát hạch cán bộ theo trình tự và quy định. Phụ trách quản lý vĩ mô công tác cán bộ của toàn huyện.
Theo lý thuyết, hắn thuộc Huyện ủy quản lý, nhưng Đông Kiến Thành và Trịnh Mậu Nhiên lại không cùng phe, chuyện bè phái, nói không rõ, dù sao thì ông đây cũng không phục xem mày dám làm gì nào?
Đông Kiến Thành cũng là người có hậu thuẫn. Trịnh Mậu Nhiên muốn động đến cũng có chút khó khăn. Vấn đề ở huyện Sa, Trịnh Mậu Nhiên là một Bí thư huyện ủy, không thể nắm chắc trong tay ban Tổ chức cán bộ, đó chính là sự tiếc nuối và thất bại của ông ta.
Bởi vì mỗi một quyết định dùng người của ông ta, Đông Kiến Thành đều báo cáo lên cấp trên. Điều này đã hạn chế một cách nghiêm ngặt ý định muốn khuếch đại ảnh hưởng của Trịnh Mậu Nhiên, lại càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ hội muốn mở rộng thực lực của chính bản thân ông ta.
Mặc dù với việc đến đây của Trương Nhất Phàm, Đông Kiến Thành cũng có ít nhiều bất mãn, nhưng trải qua khoảng thời gian quan sát, thêm vào đó người của gã đã đến hyện Thông Thành để điều tra, gã phát hiện thấy Trương Nhất Phàm là một người không hề đơn giản.
Ít nhất thì hắn cũng là một người làm việc thật sự, hơn nữa lại là người có năng lực phi phàm. Nếu Trịnh Mậu Nhiên muốn hoàn toàn điều khiển hắn, rõ ràng là không thể có khả năng đó xảy ra. Mà trong hầu hết các tình huống hai nhân vật sừng sỏ này lại có mối quan hệ rất tinh tế.
Tuy Trương Nhất Phàm trẻ tuổi, nhưng hắn lại là người rất cao ngạo, bướng bỉnh, một người bình thường không thể nào mà thần phục được hắn cả. Vì thế Đông Kiến Thành muốn tranh thủ một chút. Sang năm khi cuộc tranh cử ứng cử viên cho chức phó Chủ tịch huyện, có thể tranh thủ được phiếu bầu danh giá đó, chính là sự thắng lợi lớn nhất của gã rồi.
Đông Kiến Thành coi như đã hiểu rõ, chỉ cần lôi kéo được nhân vật đầu sỏ của Ủy ban nhân dân huyện như Trương Nhất Phàm về phe mình, hơn nữa lại áp dụng thái độ hợp tác nữa. Chỉ có thông qua hợp tác, hai bên cùng có lợi, thì việc làm suy yếu dần lực lượng của huyện ủy, làm mất dần quyền lực của Trịnh Mậu Nhiên cũng là chuyện không thể không có khả năng.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào Vạn Tử Thiên Hồng, trong phòng bao đã còn có một người nữa, đó chính là Phó chủ tịch thường trực Lê Quốc Đào.
Hai người trông thấy Trương Nhất Phàm đi vào, liền lập tức đứng dậy:
- Chủ tịch huyện Trương, đúng là làm phiền cậu rồi, nào, vào đây, ngồi xuống!
Nhìn đồng hồ, Trương Nhất Phàm đã cố ý đến muộn 10 phút. Sau khi hắn vào phòng rồi, lập tức phục vụ cũng bước vào, giúp hắn cởi áo khoác. Trương Nhất Phàm để túi ở trên bàn, nhìn về hai người mỉm cười nói:
- Thật là ngại quá, vì chuyện ở Phòng Bảo vệ môi trường nên đã đến muộn, để hai vị đợi lâu rồi.
- Có gì đâu, có gì đâu. Chủ tịch huyện Trương một lòng vì dân, đúng là một điển hình để chúng tôi noi theo.
Phó chủ tịch thường trực huyện Lê Quốc Đào nịnh nọt vài câu. Lời này nói có vẻ không đúng với những gì gã nghĩ. Vốn lúc Trương Nhất Phàm chưa đến thì Lê Quốc Đào tạm thời giữ chức Quyền Chủ tịch huyện. Không ngờ cái tay Trương Nhất Phàm trời ơi đất hỡi từ trên trời rơi xuống, khiến cho mộng tưởng của gã đã bị tan tành theo mây khói.
Nhưng Đông Kiến Thành cũng đã tiến hành phân tích tình thế lúc đó của gã, nên coi như cũng đã giải tỏa phần nào tâm tư trong lòng gã. Đông Kiến Thành đưa một điếu thuốc qua, Trương Nhất Phàm đón lấy, ba người cùng ngồi xuống, Đông Kiến Thành hướng về phục vụ nói:
- Đưa món lên được rồi.
Sau đó Đông Kiến Thành lại cười:
- Vốn muốn tìm một nơi hơn chỗ này, nhưng ở huyện Sa này cậu cũng biết rồi đấy, chẳng có nơi nào ra hồn cả, có mỗi Vạn Tử Thiên Hồng là còn chấp nhận được. Tất cả mọi dịch vụ đều có, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, thư giãn.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tùy tiện ăn một bữa cơm cũng không cần phải để ý đến thế.
Hắn cầm điều thuốc, khi chuẩn bị đưa lên miệng thì Lê Quốc Đào liền đứng dậy, châm lửa cho hắn.
- Cám ơn!
Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, châm lửa xong, liền rít một hơi dài.
Trong phòng có 3 người, Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào là bạn bè, từ lâu Trương Nhất Phàm đã được biết chuyện đó qua những tài liệu mà Thẩm Uyển Vân đưa cho rồi. Hôm nay tự dưng hai người cùng nhau xuất hiện càng xác thực hơn nữa tin tức của Thẩm Uyển Vân.
Tuổi tác của Đông Kiến Thành có vẻ lớn, ngang với Bí thư Trịnh. Lê Quốc Đào xem chừng khoảng 38, 39. Trông mái tóc của hai người này rất có khí chất của người trong chốn quan trường. Đông Kiến Thành rất thích kiểu dáng Âu Tây, còn Lê Quốc Đào lại thích để mái lệch 4, 6.
Thức ăn đã bày biện xong xuôi, rượu thì uống rượu ngũ lương. Nhân viên phục vụ rót cho mọi người đầy chén rượu, Đông Kiến Thành cầm chén rượu đứng lên:
- Chủ tịch huyện Trương, tôi và Phó Chủ tịch huyện Lê vốn là bạn bè của nhau, hôm nay cậu đã nể mặt hai chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui. Nào! Chúng ta cùng cạn nào!
Nhìn thấy hai người đều đứng cả dậy, Trương Nhất Phàm đưa tay giơ chén ra chạm với bọn họ rồi uống một cách vui vẻ. Chén rượu cũng không to lắm.
Hai người trông thấy Trương Nhất Phàm uống một cách vui vẻ như vậy thì không khỏi mừng rỡ.
- Chủ tịch huyện Trương tửu lượng khá quá, chúng tôi thật khâm phục.
Lê Quốc Đài lại buông câu nịnh nọt.
Đông Kiến Thành liền nói:
- Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện chính sự nữa, chỉ nói đến chuyện phong hoa tuế nguyệt mà thôi. Chủ tịch huyện Trương, có cần một cô em đến hầu rượu không? Để bọn họ hát vài bài lấy cảm hứng nhé?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Khoản này miễn đi, tôi e không đủ sức.
- Ha ha…
Hai người liền cười lớn:
- Nói vậy là tổn hại đến hai lão già chúng tôi rồi! Hồi trước khi chúng tôi tầm tuổi cậu bây giờ, ăn chơi cả đêm đều không thành vấn đề.
Nói đến chuyện đó, Đông Kiến Thành lại cười lớn.
Lêu Quốc Đào cũng cười phụ họa, tuy nhiên gã phát hiện thấy Trương Nhất Phàm không phải là loại người háo sắc. Nếu quả thật như vậy thì vấn đề không còn nhỏ nữa rồi, vì thế mà gã nhìn về phía Đông Kiến Thành, Đông Kiến Thành cũng hiểu ý liền nói:
- Nếu như Chủ tịch huyện Trương không thích mấy có mấy cô em mua vui, thì chúng ta cùng uống rượu vậy.
Ba người lại cùng nhau chạm chén. Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng của hai người như vậy, chắc ý của họ rõ ràng là muốn tiếp cận gần hơn với mình. Mục đích của bọn họ thật rõ ràng, muốn bắt tay cùng mình để áp chế Trịnh Mậu Nhiên.
Khi nghĩ đến Trịnh Mậu Nhiên, ánh mắt của Trương Nhất Phàm liền lóe lên tia sát khí. Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút buồn cười, nếu như Trịnh Mậu Nhiên muốn khống chế, chèn ép mình thì việc mình hợp tác cùng với bọn Đông Kiến Thành là tất nhiên. Chỉ cần hai bên cùng có lợi, hỏi xem ông ta sẽ ra sao?
Ba người cùng có 3 tâm trạng, nhưng không khí quanh bàn tiệc vẫn sôi nổi như vậy. Trương Nhất Phàm phát hiện thấy tài ăn nói của Đông Kiến Thành vô cùng tốt, không hổ danh là một tinh quân được rèn luyện từ Ban tổ chức cán bộ. Vấn đề gì từ miệng ông ta nói ra đều có thể được hoa mỹ thêm lên rất nhiều.
Chỉ có điều chuyện gái gú thì miễn, hai người bọn họ cũng không nhất thiết phải giống như tiếp lãnh đạo của mình. Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy chính mình cũng đã dính dáng đến phụ nữ quá nhiều rồi, hiện đã tạm có đến 3 mối quan hệ lằng nhằng rồi, lại còn Đổng Tiểu Phàm đã xác định là vợ của mình nữa chứ.
Bản thân mình cũng không hề cô đơn, khi cần phụ nữ, thì bất cứ lúc nào đều cũng có, thế thì việc gì phải cần gọi đến mấy cô gái nhàm chán ở đây chứ? Lần trước cùng với Bí thư Thư là chuyện bất đắc dĩ, còn khi cùng với Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào thì không cần phải miễn cưỡng chính mình.
Thái độ của Trương Nhất Phàm cũng rất rõ ràng, Đông Kiến Thành làm gì mà không nhìn thấy chứ? Hắn hầu như đã nói rõ ràng cho hai bọn họ nghe, đừng lấy chuyện đàn bà ra chỗ này với hắn, tôi không thích chơi loại gái đó. Ra ngoài cùng ăn bữa cơm, thật ra cũng chỉ là vì lợi ích chung của tất cả mọi người mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng có thể lý giải tâm tình của hai người bọn họ. Bất kỳ một người đàn ông nào khi đến cái tuổi này thì ai mà chẳng muốn níu kéo cái tuổi thanh xuân sung sức chứ? 40 tuổi rồi, đang tuổi hừng hực khí thế, thêm khoảng 10 năm nữa thì là đến cái tuổi xế chiều, xế bóng. Đặc biệt là đối với những người đàn ông có chút quyền lực, nếu không tranh thủ nắm lấy cơ hội về phương diện đó thì đúng là một chuyện cực kỳ đáng tiếc.
Mà hầu như tuyệt đại đa số đàn bà phụ nữ khi ở vào cái tuổi 40 thì đều đã hoa tàn, ong bướm không thèm vây quanh nữa. Người đàn bà trong gia đình đã bước vào cái tuổi như vậy thì làm sao có thể so sánh với các cô gái trong chốn phong hoa tuế nguyệt này được chứ? Chính vì thế, cái ý tưởng này của bọn họ, Trương Nhất Phàm hoàn toàn có thể lý giải được.
Nhưng bản thân mình lại không có nhu cầu đó nên không cần phải tiếp.
Sau khi ăn uống xong ở Vạn Tử Thiên Hồng, Trương Nhất Phàm liền lập tức rời khỏi đó. Lần gặp mặt này rất nhiều thành ý. Mọi người cùng nhau hợp tác, hiểu ý nhau là được rồi, không cần phải tỏ ra quá thân thiết.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm cũng khiến cho hai người bọn Đông Kiến Thành cảm thấy hài lòng. Đợi sau khi hắn đi khỏi rồi, hai người mới cho gọi hai cô gái đến để bồi rượu, tiếp tục uống.
- Anh Đông này, xem ra hắn ta không thích phụ nữ thì phải, chỉ sợ như vậy thì khó mà lôi kéo được.
Lê Quốc Đào nói có chút lo lắng.
- Ha ha… Chuyện này cậu nhìn nhầm rồi. Hắn không thích gái ở đây, đó là bởi vì hắn còn trẻ tuổi, bên cạnh thiếu gì gái chứ. Đâu có giống như chúng ta, già rồi. Ai mà chẳng có lúc già, đợi đến khi hắn cũng đến cái tuổi giống như mình hiện tại xem, cũng sẽ như vậy thôi mà.
Lê Quốc Đào ngẫm nghĩ, rất có khả năng như vậy lắm chứ.
- Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ hợp tác với chúng ta, nếu không thì hắn đã không đến đây ăn cơm đâu.
Đông Kiến Thành uống một ngụm rượu, nói cùng Lê Quốc Đào:
- Bảo bọn người đang theo dõi hắn của cậu rút về đi, cẩn thận lại làm loạn lên, rồi ảnh hưởng xấu đến mọi người.
- Vâng!
Lê Quốc Đào lập tức rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại thì cửa phòng mở ra, hai cô gái tiến vào để bồi rượu.
- Sếp Đông! Sếp Lê! Lâu lắm không gặp rồi!
Hai cô gái trông thấy người quen, sau khi bước vào cửa liền tự động tách ra về với chủ cũ của mình, sà luôn vào lòng họ.
Trong phòng vang lên những tràng cười hỉ hả, khiến cho không khí nơi đây cũng trở nên sôi nổi hơn.
Sau khi Trương Nhất Phàm rời khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, Liễu Hải đưa hắn về đến dưới lầu. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Liễu Hải, ngày mai cậu cũng đi tìm quanh đây một căn nhà đi, cứ chạy đi chạy lại như thế này không tiện lắm.
Liễu Hải cũng không có ý từ chối, gật gật đầu đồng ý nói:
- Vâng ạ!
Nhìn Trương Nhất Phàm đi lên lầu, đến khi trong phòng bật đèn sáng lên, Liễu Hải mới quay người lên xe lái đi.
Sau khi lên tầng, tiếng mở cửa phòng đã đánh động đến Ôn Nhã ở bên cạnh. Ôn Nhã từ trong phòng của mình ló ra, cười chào Trương Nhất Phàm:
- Muộn thế này anh mới về à?
Câu hỏi này có vẻ gì đó, nhưng Ôn Nhã lập tức sửa lại, nói:
- Tôi có chút chuyện, có thể sang phòng anh được không?
Trương Nhất Phàm đẩy cửa nói:
- Vào đi!
Ôn Nhã mặc áo ngủ, khi ra khỏi cửa co ro khoanh hai tay chạy vào.
Trông thấy cách ăn mặc của cô ta như vậy, Trương Nhất Phàm bất giác chau mày. Cô ta đã quen sống ở nước ngoài, mặc độc quần áo ngủ mà cũng dám chạy đến phòng của một người đàn ông khác.
Ôn Nhã để ý thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, tiến đến chỗ ghế sô pha ôm lấy cái gối trong lòng:
- Xin lỗi anh, tôi vốn định đi ngủ, nên….
- Có chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm rút điếu thuốc định châm lửa, không ngờ Ôn Nhã đưa tay ra:
- Hút thuốc ít thôi, khắp phòng anh toàn mùi khói thuốc!
Động tác này khiến cho Trương Nhất Phàm ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên. Đến Đổng Tiểu Phàm cũng không quản chuyện hút thuốc của mình thế mà cái cô gái này lại dám quản chứ. Trông thấy cô ta ăn mặc ít như vậy nên Trương Nhất Phàm liền mượn cớ đứng dậy để bật điều hòa.
Ôn Nhã đặt điếu thuốc lên trên bàn uống nước, nhìn Trương Nhất Phàm lẩm bẩm:
- Tôi đến thăm bố tôi rồi!
- Ông ấy bảo cô đừng điều tra nữa phải không?
Trương Nhất Phàm cũng chỉ thuận miệng nói một câu.
- Sao anh biết?
Ôn Nhã sửng sốt nhìn hắn, lẽ nào hắn đã biết được cái gì rồi? Hay là hắn cũng có tham dự? Không thể nào chứ? Hắn mới điều đến đây thôi mà, chưa thể có nhiều mối liên hệ với người huyện Sa này được.
Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý đến vẻ mặt sửng sốt của cô ta, chỉ thản nhiên nói:
- Ông ấy làm như vậy là muốn bảo vệ cô, không muốn cô xảy ra chuyện.
- Là sao?
Ôn Nhã càng hiếu kỳ hơn.
- Nếu như những lời cô nói đều thành sự thật, thì nó sẽ trở nên không đơn giản nữa rồi. Đến ông ấy đường đường là một Chủ tịch huyện còn bị người ta nói xấu, hãm hại thì một người ngoài cuộc như cô có thể làm được gì chứ?
Ôn Nhã không nói năng gì chỉ lặng im nhìn Trương Nhất Phàm, cắn cắn môi, rồi chầm chậm đứng dậy…..
Chức trách chủ yếu của ban Tổ chức cán bộ chính là: Quán triệt đường lối cán bộ, phương châm, chính sách, chế định của Đảng hoặc những quy định có liên quan đến công tác cán bộ nhân sự và các phương án kiến nghị cải cách chế độ nhân sự, nghiên cứu, chọn lựa, khảo sát, sát hạch cán bộ theo trình tự và quy định. Phụ trách quản lý vĩ mô công tác cán bộ của toàn huyện.
Theo lý thuyết, hắn thuộc Huyện ủy quản lý, nhưng Đông Kiến Thành và Trịnh Mậu Nhiên lại không cùng phe, chuyện bè phái, nói không rõ, dù sao thì ông đây cũng không phục xem mày dám làm gì nào?
Đông Kiến Thành cũng là người có hậu thuẫn. Trịnh Mậu Nhiên muốn động đến cũng có chút khó khăn. Vấn đề ở huyện Sa, Trịnh Mậu Nhiên là một Bí thư huyện ủy, không thể nắm chắc trong tay ban Tổ chức cán bộ, đó chính là sự tiếc nuối và thất bại của ông ta.
Bởi vì mỗi một quyết định dùng người của ông ta, Đông Kiến Thành đều báo cáo lên cấp trên. Điều này đã hạn chế một cách nghiêm ngặt ý định muốn khuếch đại ảnh hưởng của Trịnh Mậu Nhiên, lại càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ hội muốn mở rộng thực lực của chính bản thân ông ta.
Mặc dù với việc đến đây của Trương Nhất Phàm, Đông Kiến Thành cũng có ít nhiều bất mãn, nhưng trải qua khoảng thời gian quan sát, thêm vào đó người của gã đã đến hyện Thông Thành để điều tra, gã phát hiện thấy Trương Nhất Phàm là một người không hề đơn giản.
Ít nhất thì hắn cũng là một người làm việc thật sự, hơn nữa lại là người có năng lực phi phàm. Nếu Trịnh Mậu Nhiên muốn hoàn toàn điều khiển hắn, rõ ràng là không thể có khả năng đó xảy ra. Mà trong hầu hết các tình huống hai nhân vật sừng sỏ này lại có mối quan hệ rất tinh tế.
Tuy Trương Nhất Phàm trẻ tuổi, nhưng hắn lại là người rất cao ngạo, bướng bỉnh, một người bình thường không thể nào mà thần phục được hắn cả. Vì thế Đông Kiến Thành muốn tranh thủ một chút. Sang năm khi cuộc tranh cử ứng cử viên cho chức phó Chủ tịch huyện, có thể tranh thủ được phiếu bầu danh giá đó, chính là sự thắng lợi lớn nhất của gã rồi.
Đông Kiến Thành coi như đã hiểu rõ, chỉ cần lôi kéo được nhân vật đầu sỏ của Ủy ban nhân dân huyện như Trương Nhất Phàm về phe mình, hơn nữa lại áp dụng thái độ hợp tác nữa. Chỉ có thông qua hợp tác, hai bên cùng có lợi, thì việc làm suy yếu dần lực lượng của huyện ủy, làm mất dần quyền lực của Trịnh Mậu Nhiên cũng là chuyện không thể không có khả năng.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào Vạn Tử Thiên Hồng, trong phòng bao đã còn có một người nữa, đó chính là Phó chủ tịch thường trực Lê Quốc Đào.
Hai người trông thấy Trương Nhất Phàm đi vào, liền lập tức đứng dậy:
- Chủ tịch huyện Trương, đúng là làm phiền cậu rồi, nào, vào đây, ngồi xuống!
Nhìn đồng hồ, Trương Nhất Phàm đã cố ý đến muộn 10 phút. Sau khi hắn vào phòng rồi, lập tức phục vụ cũng bước vào, giúp hắn cởi áo khoác. Trương Nhất Phàm để túi ở trên bàn, nhìn về hai người mỉm cười nói:
- Thật là ngại quá, vì chuyện ở Phòng Bảo vệ môi trường nên đã đến muộn, để hai vị đợi lâu rồi.
- Có gì đâu, có gì đâu. Chủ tịch huyện Trương một lòng vì dân, đúng là một điển hình để chúng tôi noi theo.
Phó chủ tịch thường trực huyện Lê Quốc Đào nịnh nọt vài câu. Lời này nói có vẻ không đúng với những gì gã nghĩ. Vốn lúc Trương Nhất Phàm chưa đến thì Lê Quốc Đào tạm thời giữ chức Quyền Chủ tịch huyện. Không ngờ cái tay Trương Nhất Phàm trời ơi đất hỡi từ trên trời rơi xuống, khiến cho mộng tưởng của gã đã bị tan tành theo mây khói.
Nhưng Đông Kiến Thành cũng đã tiến hành phân tích tình thế lúc đó của gã, nên coi như cũng đã giải tỏa phần nào tâm tư trong lòng gã. Đông Kiến Thành đưa một điếu thuốc qua, Trương Nhất Phàm đón lấy, ba người cùng ngồi xuống, Đông Kiến Thành hướng về phục vụ nói:
- Đưa món lên được rồi.
Sau đó Đông Kiến Thành lại cười:
- Vốn muốn tìm một nơi hơn chỗ này, nhưng ở huyện Sa này cậu cũng biết rồi đấy, chẳng có nơi nào ra hồn cả, có mỗi Vạn Tử Thiên Hồng là còn chấp nhận được. Tất cả mọi dịch vụ đều có, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, thư giãn.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tùy tiện ăn một bữa cơm cũng không cần phải để ý đến thế.
Hắn cầm điều thuốc, khi chuẩn bị đưa lên miệng thì Lê Quốc Đào liền đứng dậy, châm lửa cho hắn.
- Cám ơn!
Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, châm lửa xong, liền rít một hơi dài.
Trong phòng có 3 người, Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào là bạn bè, từ lâu Trương Nhất Phàm đã được biết chuyện đó qua những tài liệu mà Thẩm Uyển Vân đưa cho rồi. Hôm nay tự dưng hai người cùng nhau xuất hiện càng xác thực hơn nữa tin tức của Thẩm Uyển Vân.
Tuổi tác của Đông Kiến Thành có vẻ lớn, ngang với Bí thư Trịnh. Lê Quốc Đào xem chừng khoảng 38, 39. Trông mái tóc của hai người này rất có khí chất của người trong chốn quan trường. Đông Kiến Thành rất thích kiểu dáng Âu Tây, còn Lê Quốc Đào lại thích để mái lệch 4, 6.
Thức ăn đã bày biện xong xuôi, rượu thì uống rượu ngũ lương. Nhân viên phục vụ rót cho mọi người đầy chén rượu, Đông Kiến Thành cầm chén rượu đứng lên:
- Chủ tịch huyện Trương, tôi và Phó Chủ tịch huyện Lê vốn là bạn bè của nhau, hôm nay cậu đã nể mặt hai chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui. Nào! Chúng ta cùng cạn nào!
Nhìn thấy hai người đều đứng cả dậy, Trương Nhất Phàm đưa tay giơ chén ra chạm với bọn họ rồi uống một cách vui vẻ. Chén rượu cũng không to lắm.
Hai người trông thấy Trương Nhất Phàm uống một cách vui vẻ như vậy thì không khỏi mừng rỡ.
- Chủ tịch huyện Trương tửu lượng khá quá, chúng tôi thật khâm phục.
Lê Quốc Đài lại buông câu nịnh nọt.
Đông Kiến Thành liền nói:
- Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện chính sự nữa, chỉ nói đến chuyện phong hoa tuế nguyệt mà thôi. Chủ tịch huyện Trương, có cần một cô em đến hầu rượu không? Để bọn họ hát vài bài lấy cảm hứng nhé?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Khoản này miễn đi, tôi e không đủ sức.
- Ha ha…
Hai người liền cười lớn:
- Nói vậy là tổn hại đến hai lão già chúng tôi rồi! Hồi trước khi chúng tôi tầm tuổi cậu bây giờ, ăn chơi cả đêm đều không thành vấn đề.
Nói đến chuyện đó, Đông Kiến Thành lại cười lớn.
Lêu Quốc Đào cũng cười phụ họa, tuy nhiên gã phát hiện thấy Trương Nhất Phàm không phải là loại người háo sắc. Nếu quả thật như vậy thì vấn đề không còn nhỏ nữa rồi, vì thế mà gã nhìn về phía Đông Kiến Thành, Đông Kiến Thành cũng hiểu ý liền nói:
- Nếu như Chủ tịch huyện Trương không thích mấy có mấy cô em mua vui, thì chúng ta cùng uống rượu vậy.
Ba người lại cùng nhau chạm chén. Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng của hai người như vậy, chắc ý của họ rõ ràng là muốn tiếp cận gần hơn với mình. Mục đích của bọn họ thật rõ ràng, muốn bắt tay cùng mình để áp chế Trịnh Mậu Nhiên.
Khi nghĩ đến Trịnh Mậu Nhiên, ánh mắt của Trương Nhất Phàm liền lóe lên tia sát khí. Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút buồn cười, nếu như Trịnh Mậu Nhiên muốn khống chế, chèn ép mình thì việc mình hợp tác cùng với bọn Đông Kiến Thành là tất nhiên. Chỉ cần hai bên cùng có lợi, hỏi xem ông ta sẽ ra sao?
Ba người cùng có 3 tâm trạng, nhưng không khí quanh bàn tiệc vẫn sôi nổi như vậy. Trương Nhất Phàm phát hiện thấy tài ăn nói của Đông Kiến Thành vô cùng tốt, không hổ danh là một tinh quân được rèn luyện từ Ban tổ chức cán bộ. Vấn đề gì từ miệng ông ta nói ra đều có thể được hoa mỹ thêm lên rất nhiều.
Chỉ có điều chuyện gái gú thì miễn, hai người bọn họ cũng không nhất thiết phải giống như tiếp lãnh đạo của mình. Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy chính mình cũng đã dính dáng đến phụ nữ quá nhiều rồi, hiện đã tạm có đến 3 mối quan hệ lằng nhằng rồi, lại còn Đổng Tiểu Phàm đã xác định là vợ của mình nữa chứ.
Bản thân mình cũng không hề cô đơn, khi cần phụ nữ, thì bất cứ lúc nào đều cũng có, thế thì việc gì phải cần gọi đến mấy cô gái nhàm chán ở đây chứ? Lần trước cùng với Bí thư Thư là chuyện bất đắc dĩ, còn khi cùng với Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào thì không cần phải miễn cưỡng chính mình.
Thái độ của Trương Nhất Phàm cũng rất rõ ràng, Đông Kiến Thành làm gì mà không nhìn thấy chứ? Hắn hầu như đã nói rõ ràng cho hai bọn họ nghe, đừng lấy chuyện đàn bà ra chỗ này với hắn, tôi không thích chơi loại gái đó. Ra ngoài cùng ăn bữa cơm, thật ra cũng chỉ là vì lợi ích chung của tất cả mọi người mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng có thể lý giải tâm tình của hai người bọn họ. Bất kỳ một người đàn ông nào khi đến cái tuổi này thì ai mà chẳng muốn níu kéo cái tuổi thanh xuân sung sức chứ? 40 tuổi rồi, đang tuổi hừng hực khí thế, thêm khoảng 10 năm nữa thì là đến cái tuổi xế chiều, xế bóng. Đặc biệt là đối với những người đàn ông có chút quyền lực, nếu không tranh thủ nắm lấy cơ hội về phương diện đó thì đúng là một chuyện cực kỳ đáng tiếc.
Mà hầu như tuyệt đại đa số đàn bà phụ nữ khi ở vào cái tuổi 40 thì đều đã hoa tàn, ong bướm không thèm vây quanh nữa. Người đàn bà trong gia đình đã bước vào cái tuổi như vậy thì làm sao có thể so sánh với các cô gái trong chốn phong hoa tuế nguyệt này được chứ? Chính vì thế, cái ý tưởng này của bọn họ, Trương Nhất Phàm hoàn toàn có thể lý giải được.
Nhưng bản thân mình lại không có nhu cầu đó nên không cần phải tiếp.
Sau khi ăn uống xong ở Vạn Tử Thiên Hồng, Trương Nhất Phàm liền lập tức rời khỏi đó. Lần gặp mặt này rất nhiều thành ý. Mọi người cùng nhau hợp tác, hiểu ý nhau là được rồi, không cần phải tỏ ra quá thân thiết.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm cũng khiến cho hai người bọn Đông Kiến Thành cảm thấy hài lòng. Đợi sau khi hắn đi khỏi rồi, hai người mới cho gọi hai cô gái đến để bồi rượu, tiếp tục uống.
- Anh Đông này, xem ra hắn ta không thích phụ nữ thì phải, chỉ sợ như vậy thì khó mà lôi kéo được.
Lê Quốc Đào nói có chút lo lắng.
- Ha ha… Chuyện này cậu nhìn nhầm rồi. Hắn không thích gái ở đây, đó là bởi vì hắn còn trẻ tuổi, bên cạnh thiếu gì gái chứ. Đâu có giống như chúng ta, già rồi. Ai mà chẳng có lúc già, đợi đến khi hắn cũng đến cái tuổi giống như mình hiện tại xem, cũng sẽ như vậy thôi mà.
Lê Quốc Đào ngẫm nghĩ, rất có khả năng như vậy lắm chứ.
- Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ hợp tác với chúng ta, nếu không thì hắn đã không đến đây ăn cơm đâu.
Đông Kiến Thành uống một ngụm rượu, nói cùng Lê Quốc Đào:
- Bảo bọn người đang theo dõi hắn của cậu rút về đi, cẩn thận lại làm loạn lên, rồi ảnh hưởng xấu đến mọi người.
- Vâng!
Lê Quốc Đào lập tức rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại thì cửa phòng mở ra, hai cô gái tiến vào để bồi rượu.
- Sếp Đông! Sếp Lê! Lâu lắm không gặp rồi!
Hai cô gái trông thấy người quen, sau khi bước vào cửa liền tự động tách ra về với chủ cũ của mình, sà luôn vào lòng họ.
Trong phòng vang lên những tràng cười hỉ hả, khiến cho không khí nơi đây cũng trở nên sôi nổi hơn.
Sau khi Trương Nhất Phàm rời khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, Liễu Hải đưa hắn về đến dưới lầu. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Liễu Hải, ngày mai cậu cũng đi tìm quanh đây một căn nhà đi, cứ chạy đi chạy lại như thế này không tiện lắm.
Liễu Hải cũng không có ý từ chối, gật gật đầu đồng ý nói:
- Vâng ạ!
Nhìn Trương Nhất Phàm đi lên lầu, đến khi trong phòng bật đèn sáng lên, Liễu Hải mới quay người lên xe lái đi.
Sau khi lên tầng, tiếng mở cửa phòng đã đánh động đến Ôn Nhã ở bên cạnh. Ôn Nhã từ trong phòng của mình ló ra, cười chào Trương Nhất Phàm:
- Muộn thế này anh mới về à?
Câu hỏi này có vẻ gì đó, nhưng Ôn Nhã lập tức sửa lại, nói:
- Tôi có chút chuyện, có thể sang phòng anh được không?
Trương Nhất Phàm đẩy cửa nói:
- Vào đi!
Ôn Nhã mặc áo ngủ, khi ra khỏi cửa co ro khoanh hai tay chạy vào.
Trông thấy cách ăn mặc của cô ta như vậy, Trương Nhất Phàm bất giác chau mày. Cô ta đã quen sống ở nước ngoài, mặc độc quần áo ngủ mà cũng dám chạy đến phòng của một người đàn ông khác.
Ôn Nhã để ý thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, tiến đến chỗ ghế sô pha ôm lấy cái gối trong lòng:
- Xin lỗi anh, tôi vốn định đi ngủ, nên….
- Có chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm rút điếu thuốc định châm lửa, không ngờ Ôn Nhã đưa tay ra:
- Hút thuốc ít thôi, khắp phòng anh toàn mùi khói thuốc!
Động tác này khiến cho Trương Nhất Phàm ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên. Đến Đổng Tiểu Phàm cũng không quản chuyện hút thuốc của mình thế mà cái cô gái này lại dám quản chứ. Trông thấy cô ta ăn mặc ít như vậy nên Trương Nhất Phàm liền mượn cớ đứng dậy để bật điều hòa.
Ôn Nhã đặt điếu thuốc lên trên bàn uống nước, nhìn Trương Nhất Phàm lẩm bẩm:
- Tôi đến thăm bố tôi rồi!
- Ông ấy bảo cô đừng điều tra nữa phải không?
Trương Nhất Phàm cũng chỉ thuận miệng nói một câu.
- Sao anh biết?
Ôn Nhã sửng sốt nhìn hắn, lẽ nào hắn đã biết được cái gì rồi? Hay là hắn cũng có tham dự? Không thể nào chứ? Hắn mới điều đến đây thôi mà, chưa thể có nhiều mối liên hệ với người huyện Sa này được.
Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý đến vẻ mặt sửng sốt của cô ta, chỉ thản nhiên nói:
- Ông ấy làm như vậy là muốn bảo vệ cô, không muốn cô xảy ra chuyện.
- Là sao?
Ôn Nhã càng hiếu kỳ hơn.
- Nếu như những lời cô nói đều thành sự thật, thì nó sẽ trở nên không đơn giản nữa rồi. Đến ông ấy đường đường là một Chủ tịch huyện còn bị người ta nói xấu, hãm hại thì một người ngoài cuộc như cô có thể làm được gì chứ?
Ôn Nhã không nói năng gì chỉ lặng im nhìn Trương Nhất Phàm, cắn cắn môi, rồi chầm chậm đứng dậy…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.