Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 15: Kẻ trộm đánh người

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Hơn 8h tối, từ nhà Liễu Hồng đi ra, đêm tối đen như mực, Trương Nhất Phàm bước ngắn bước dài vội vã chạy về khu nhà ở.

Tòa nhà mới xây dựng, tiến độ cực kỳ nhanh, có lẽ chỉ trong vòng một tháng nữa là đã có thể hoàn thành, đến bây giờ tòa nhà này đã được đưa vào làm phòng làm việc, tòa nhà cũ trở thành khu nhà ở, căn bản là có thể giải quyết được vấn đề ăn ở cho các cán bộ trong thị trấn.

Nghĩ đi nghĩ lại, theo thói quen hắn đưa tay lấy thuốc hút, hết rồi! Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ lại, điếu cuối cùng đã hút ở nhà Liễu Hồng rồi, vì vậy, hắn dừng lại một lúc rồi sau đó lại hướng về phía khu nhà ở.

Ủa? Sao lại không có điện?

Trương Nhất Phàm muốn bật đèn trong hành lang, nhưng ấn liên tục mấy lần, đều không có phản ứng gì, bóng đèn hỏng rồi sao?

Không đúng! Hôm qua đích thân mình gọi nhân viên bảo vệ thay bóng đèn mới, chẳng lẽ lại cúp điện hay sao? Xa xa vài ngọn đèn thưa thớt, như phủ định lại dự đoán của Trương Nhất Phàm.

Có khả năng là cầu chì bị cháy rồi, Trương Nhất Phàm lấy ra cái bật lửa, đi về hướng văn phòng làm việc của Chủ tịch Thị Trấn.

Khi đi tới trước cửa phòng làm việc của sở Tài Chính, đột nhiên cảm giác có hơi chút bất thường, cửa phòng tài vụ chỉ khép hờ, có trộm rồi!

Trương Nhất Phàm đẩy mạnh cửa, bất ngờ la to:

- Không được nhúc nhích!

Hai bóng đen chuồn ra từ của sau, như có âm mưu sẵn chạy về phía Trương Nhất Phàm, cầm bật lửa trong tay, không có gió mà bị tắt, có người đánh vào tay Trương Nhất Phàm, cái bật lửa văng ra xa.

- Có trộm!

Bị bóng đen xô ngã trong nháy mắt, Trương Nhất Phàm vẫn liều mạng la lớn, bên hông tự nhiên bị một cơn đau dữ dội, Trương Nhất Phàm tay nắm chặt thành nắm đấm, khua mạnh.

- Á!

Có người phát ra tiếng hét thảm thiết, hình như bị đánh vào mũi.

Một lần nữa ôm eo, có gì đó ấm ấm bám dính vào tay, giống như chảy máu, Trương Nhất Phàm cố chịu đau, cắn răng đứng dậy.

- Có ai ko? Có trộm đột nhập!

Vừa la lên môt câu, bên tai như có luồng gió nhẹ thổi tới, một cây gậy đánh mạnh vào sau gáy.

Rầm!

Trương Nhất Phàm ngã nhào trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.



Khi Trương Nhất Phàm tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng bệnh của Trung tâm y tế của Thị Trấn. Ngoài hành lang có tiếng của Đồng Tiểu Phàm:

- Bác sỹ Liễu, Phàm Phàm có bị làm sao không, tại sao gần hai ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh vậy?



- Đúng vậy, đã hai ngày rồi, vẫn không tỉnh lại, có nên đưa lên bệnh viện lớn ở trên thành phố không, nếu Trương Nhất Phàm nếu có xảy ra chuyện gì, chúng không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.

Đây là tiếng của Trần Trí Phú.

- Mẹ nó chứ, thật vô dụng, thế mà để cho hai thằng trộm nó chạy mất! Nếu để tôi bắt được bọn chúng, nhất định sẽ lột da bọn chúng.

Trưởng đồn công an Đường Vũ tức giận nói.

Thời gian trước do quản lý nghiêm ngặt nên Thị Trấn Liễu Thủy rất là yên bình, vì vậy Đường Vũ cũng nhận được sự biểu dương và khen ngợi của Cục cảnh sát, nếu như lần này Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện, anh ta là đồn trưởng đồn công an Thị Trấn Liễu Thủy, đương nhiên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Nằm viện là quan phụ mẫu của Thị Trấn Liễu Thủy, nhân vật trợ thủ của Chính Phủ, bác sỹ Liễu tự nhiên cũng bị căng thẳng tinh thần, mọi phương pháp chữa trị đều đã nghĩ đến, đối với vết thương của Trương Nhất Phàm, ông ta đã làm phân tích toàn bộ, thấy mọi người lo lắng như vậy, ông ta cũng đành phải nói thật.

- Các vị lãnh đạo đều đã ở đây, liên quan đến bệnh tình của Chủ tịch Trương, bây giờ tôi sẽ báo cáo với các vị cụ thể, về phần quyết định như thế nào, còn phải do Bí thư Trần làm chủ.

Thế nào rồi? Có phải là nghiêm trọng lắm không?

Nghe bác sỹ Liễu nói như vậy, Đồng Tiểu Phàm có chút lo lắng, hôm qua nhận điện thoại của Băng Băng, vô ý thế nào lại nói đến chuyện của Trương Nhất Phàm, cô suốt đêm đã vội vã chạy đến đây.

Đã xảy ra tai nạn chết người còn giữ bí mật cái gì chứ? Đồng Tiểu Phàm không nghe lời dặn dò của Trương Nhất Phàm mà chạy như bay đến đây, từ tỉnh thành chạy đến thị trấn nhỏ này.

Sắc mặt bác sỹ Liễu tỏ ra nghiêm trọng, hai tay ôm bảng ghi chép bệnh án trước ngực.

- Trương Nhất Phàm có hai bộ phận bị thương, một chỗ ở phần eo, một chỗ ở sau gáy. Vết thương ở phần eo chỉ là vết thương ngoài da, cũng may bị đâm không quá sâu, không ảnh hưởng đến thận, nằm dưỡng bệnh độ mười ngày hay nữa tháng là có thể khỏi hẳn…

…Vấn đề quan trọng là sau gáy, hung thủ ra tay quá hiểm, đại não bị ngoại lực tác động mạnh, tình hình trước mắt xem ra, không loại trừ khả năng chấn động não…

- Cái gì? Mẹ kiếp!

Đường Vũ vừa nghe đến ba chữ chấn động não, trong lòng lo lắng không yên, đường đường là một Chủ tịch Thị Trấn lại bị người ta đánh thành ra chấn động não, Trưởng đồn công an như mình xem như tiêu rồi.

Hơn nữa, gần đây anh ta và Trương Nhất Phàm quan hệ rất thân mật, quan hệ không giống bình thường, đứng ngay tại chỗ gào thét:

- Mẹ nó! Tao sẽ lóc thịt hai đứa khốn kiếp chúng mày.

Chỉ có điều người vẫn chưa bắt được, anh ta đi đâu mà lóc thịt đây? Nếu không có tối hôm qua, hai nhân viên tuần tra nghe được tiếng la mà nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy hai bóng đen chạy trốn, có khi đến bây giờ vẫn không biết bọn chúng rốt cuộc có mấy người.

- Ý anh muốn nói là, nếu như hôm nay hắn vẫn không tỉnh dậy thì khả năng sẽ trở thành người thực vật hay sao?

Đồng Tiểu Phàm hay xem ti vi, lập tức liền nghĩ đến cảnh tượng trong ti vi, nhân vật chính luôn bị chấn thương não, không phải là mất trí nhớ mà biến thành người thực vật, vì vậy cô ấy vô cùng kích động.

Bác sỹ trong thiên hạ đều giống như là một con chim, bác sỹ Liễu cũng không ngoại lệ, phàm là việc gì đều nghĩ đến điều xấu nhất có thể xảy ra, bọn họ đem kết quả tồi tệ nhất, xấu nhất để thông báo cho người nhà của bệnh nhân, vì vậy mà trốn tránh được trách nhiệm của mình.

Đồng Tiểu Phàm vừa nói xong, bác sỹ Liễu gật đầu thừa nhận.



- Không loại trừ khả năng này.

Trong phòng bệnh, Trương Nhất Phàm ra sức lắc lắc đầu, một cơn đau dữ dội từ hai vết thương mang lại, đau đến nỗi không kìm chế được mà la lên một tiếng.

Vừa đúng lúc có một cô y tá đến thay thuốc, nhình thấy Trương Nhất Phàm đã tỉnh, đang bê khay thuốc liền quay người chạy như phản xạ có điều kiện, sau đó vui mừng quá đỗi kêu to:

- Tỉnh rồi! Trương Nhất Phàm đã tỉnh rồi!

- Sao? Hắn đã tỉnh rồi àh!

Bác sỹ Liễu đang chuẩn bị tiếp tục nói rõ về chấn thương đầu, một số trường hợp có thể dẫn đến di chứng về sau, nghe y tá nói Trương Nhất Phàm đã tỉnh, mãi một lúc anh ta mới có phản ứng:

- Hắn…tỉnh rồi sao!

Trương Nhất Phàm đã tỉnh rồi, có mấy người nhao nhao muốn vào xem, cô y tá ngăn lại ở cửa:

- Không được, bệnh nhân mới vừa tỉnh lại, các anh xông vào như vậy, sẽ làm cho bệnh tình của bệnh nhân sẽ xấu đi, nếu hắn bị kích động, nói không chừng còn xảy ra chuyện gì không biết nữa, trách nhiệm này các anh có thay Trung tâm y tế của chúng tôi mà gánh vác không?

Bác sỹ Liễu phải lách đám đông mới chen vào được, đi đến bên giường bệnh, Trương Nhất Phàm nuốn nói điều gì đó, bác sỹ Liễu giơ tay ra hiệu:

- Anh không được cử động, có điều gì từ từ nói sau, chỉ cần nằm đây nghỉ ngơi, tôi sẽ giúp anh kiểm tra.

Trương Nhất Phàm nhìn bác sỹ Liễu một cách thận trọng, đành phải nghe theo lời dặn của bác sỹ.

Đợi bác sỹ Liễu kiểm tra xong, anh ta ra đến cửa thông báo:

- Tốt rồi! Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy hiểm, các anh chỉ cần một người ở lại, còn những người khác thì quay về trước đi, tốt nhất ngày mai hãy đến thăm hắn.

Trần Trí Phú và mọi người cũng đành thôi, nhanh chóng quay về, khi Đồng Tiểu Phàm đến, nói mình là bạn gái của Trương Nhất Phàm, vì vậy, những người khác cũng không giành lại được với cô ta.

Sau khi cô y tá thay thuốc nước, trên mặt Đồng Tiểu Phàm không che dấu được sự vui mừng bước vào, đồng thời cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Nhất Phàm.

Đồng Tiểu Phàm kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh giường, nhỏ nhẹ gọi một tiếng, Trương Nhất Phàm ngẩn người nhìn cô, không có phản ứng gì.

- Nhất Phàm.

Đồng Tiểu Phàm lại gọi một tiếng nữa, đồng thời giơ tay khoa khoa trước mắt hắn.

Trương Nhất Phàm vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt thì ngờ ngệt.

- Nhất Phàm, anh không sao chứ! Em là Tiểu Phàm đây, anh nói môt câu đi, anh cứ như thế em sẽ giận anh đấy, anh xem, em đi suốt cả buổi tối vượt mấy trăm cây số vội vã đến đây, anh đừng làm em sợ chứ? Nhất Phàm.

Đồng Tiểu Phàm lo lắng, cánh mũi phập phồng sắp phát ra tiếng khóc, chẳng lẽ Trương Nhất Phàm thật sự giống như trong ti vi hay sao, đầu óc trở nên đần độn hoặc là hắn mất trí nhớ, không còn nhận ra mình nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook