Chương 622: Không biết có phải Bí thư Trương không
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Khách sạn Vĩnh Lâm, hiện giờ là khách sạn bậc nhất ở Thành phố Vĩnh Lâm.
Món ăn dân dã ở đây cũng rất nổi tiếng, gồm những đặc sản miền núi và hải sản.
Đằng Phi tới trước để đặt phòng cho lãnh đạo.
Vừa may Toàn Giang cũng ở đây, khi nhìn thấy Đằng Phi, trừng mắt hung hăng nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt.
- Đại thư ký Đằng, vừa mới được thăng chức làm thư ký của Bí thư Thành ủy đã có thể ở trong khách sạn lớn rồi, quả thực không tồi! Có thời gian thì đề bạt một chút người bạn học cũ này?
Đối mặt với lời lẽ châm chọc của Toàn Giang, Đằng Phi không quan tâm, anh ta biết mình hiện tại đã thành đối tượng soi mói của rất nhiều người. Đằng Phi đi xuống tầng hai gọi món ăn.
Trương Nhất Phàm và Đường Vũ ngồi chung xe đã đến cửa khách sạn Vĩnh Lâm. Đây chính là xe riêng của Trương Nhất Phàm, đăng ký ở nơi khác.
Đi cùng lão Đại là lái xe của Đường Vũ. Vừa mới dừng xe, một chiếc Lexus đường hoàng đỗ ở bên cạnh, quét một chút rồi mở ra. Chiếc xe mới tinh dừng lại ở bên phải, ngay cả giấy phép đều không có.
Người lái xe là một cô gái tuổi rất trẻ, rất có khí chất, dáng người rất đẹp, nhìn dáng vẻ có thể là làm việc ở trong khách sạn. Ở phía ghế phụ là một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, tóc cắt cua.
Trương Nhất Phàm vừa mở cửa xuống xe, không ngờ đối phương cũng đúng lúc đó đẩy cửa ra. Hai người đều không chú ý gì, chỉ nghe thấy tiếng động, hai cánh cửa đụng vào nhau.
- Mắt toét à?
Người ngồi ở ghế phụ của chiếc Lexus lao tới phía Trương Nhất Phàm lớn tiếng quát.
Nhìn chiếc xe yêu quý của mình, đối phương vô cùng đau lòng. Đây chính là một chiếc Lexus mới mua, mấy chục vạn tệ! Hướng mắt về phía chiếc xe, ồ, là của ngoại tỉnh. Mày chết chắc rồi.
Trong lòng Toàn Quyền bốc hỏa, chỉ tay vào mặt Trương Nhất Phàm quát:
- Đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có, Lady First không biết à?
Hai cửa xe chạm vào nhau, trên chiếc Audi lưu lại chút dấu vết, nhưng chiếc Lexus nhìn cứ như là biến hình, sơn bong ra cả một mảng to. Người phụ nữ ngồi ở trên xe, vẻ mặt xấu hổ.
Vừa rồi rõ ràng chính là cô ta không chú ý, mở cửa vội vàng, Toàn Quyền lại ỷ vào tính cách hống hách của mình, người ác tố cáo trước. Việc đối nhân xử thế của Toàn Quyền như nào, cô là người biết rõ nhất.
Toàn Quyền càng nhìn càng tức giận,
- Đây là xe mới nhập khẩu từ Nhật Bản về, muốn sơn lại cũng tốn vài nghìn tệ.
Đường Vũ rất tức giận, đây là thế nào đây, dám hô to gọi lớn! Anh ta chạy tới tóm lấy áo của Toàn Quyền,
- Mày vừa nói cái gì?
Toàn Quyền sửng sốt, anh ta làm sao có thể là đối thủ của Đường Vũ, Đường Vũ thân hình cao lớn, lại xuất thân làm cảnh sát, đối phó với dáng vẻ một mét hai của Toàn Quyền, quả thực chỉ là một bữa ăn sáng.
Đường Vũ vừa mở miệng là một câu nói không mấy tiêu chuẩn trong tiếng phổ thông, Toàn Quyền thấy anh ta không phải là người địa phương, liền hùng hổ chỉ vào tay của Đường Vũ với vẻ mặt rất khinh thường quát:
- Bỏ cái tay ra cho tao!
Đường Vũ nheo mắt, cái loại súc sinh này cũng dám kiêu ngạo, dám vô lễ với lão Đại. Vì thế tay càng siết chặt,
- Tao hôm nay không bỏ ra thì mày định làm thế nào?
Toàn Quyền là ai? Là một Trưởng phòng nhân sự có chút tiếng tăng ở Vĩnh Lâm, hơn nữa khách sạn này là nơi anh ta thường xuyên lui tới, người quen rất nhiều, nếu như bị người ta thấy được bộ dạng hiện tại của mình, về sau còn làm ăn cái gì?
Anh ta liền rống lên,
- Mẹ nó, tao hôm nay phải giết mày.
Đường Vũ nổi giận, thuận tay tặng cho một cái tát, ba ---
- Mày dám chửi ai?
Âm thanh trong trẻo vang lên, đánh cho Toàn Quyền mắt nổi ngàn sao.
- Mẹ! Con mẹ mày dám đánh tao.
Toàn Quyền gào rít đứng lên, một chân đá về phía Đường Vũ. Không ngờ lại bị Đường Vũ bắt lấy, không động đậy nổi. Toàn Quyền rống lên,
- Hôm nay tao không gọi người giết chết chúng mày thì xem như chúng mày giỏi!
Trương Nhất Phàm đang ngồi ở trong xe, không có ý xuống xe. Người phụ nữ ngồi trên chiếc Lexus thấy hai người đánh nhau, vội vàng rút di động ra vội vàng gọi điện thoại.
Đường Vũ là ai? Sao phải sợ loại tiểu tử này? Mày có gọi đến thiên binh vạn mã cũng không tránh được chữ chết. Hôm nay mày mắng tao không nói, dám mắng Bí thư Trương. Nhất định phải cho tên tiểu tử này nhớ mãi mới biết được thế nào là núi cao bao nhiêu, biển sâu thế nào.
Anh ta thấy Toàn Quyển nhảy lên, dù sao cũng đều là đánh người rồi, đánh thêm cái nữa cũng không sao? Ba --- lại là một cái tát nữa, mẹ nó, đây chính là thay cha mẹ mày dạy dỗ, sinh ra mà không dạy dỗ được một súc sinh như vậy.
- Ba ----
Cái tát thứ ba, đây chính la đánh vào cái miệng thối của mày, không lớn không nhỏ, trong mắt không có phép tắc gì.
- Dừng lại!
Đường Vũ vừa định đánh thêm cái nữa, có người từ phía trong vội vàng đi ra.
- Cục trưởng Đường, đừng đánh, đừng đánh.
Người nhận ra Đường Vũ vội vàng chạy lại khuyên nhủ:
- Chỉ là hiểu lầm thôi!
Đường vũ buông tay ra, dùng sức đẩy, Toàn Quyền té lăn trên đất. Đường Vũ chỉ vào mặt mắng:
- Là cái loại gì không biết? Dám ở trước mặt tao diễu võ dương oai. Cũng không mở to con mắt chó của mày mà nhìn cho rõ, ngồi trong xe là ai?
Vừa rồi Tả Thanh Lâm không có chú ý tới, nghe thấy vậy, hướng mắt vào trong xe, mẹ ơi! Đây không phải là Bí thư Trương sao? Tuy rằng sau khi Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, không mấy lộ diện, nhưng những cán bộ cấp trung như anh ta, vẫn có người nhận ra hắn.
- Bí thư Trương, thật ngại quá, hóa ra ngài ở trên xe.
Trương Nhất Phàm biết người này, là Phó cục trưởng thường trực cục Công an, trong tay có chút quyền lực. Là một trong những cán bộ chính gốc, nghe nói Cục trưởng của anh ta muốn sai khiến anh ta cũng không được.
Đối với những cán bộ này của thành phố Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm ở trong phòng làm việc nghiên cứu suốt một tuần, trong lòng có chút hiểu biết. Chỉ có điều tên Toàn Quyền vừa rồi, Trưởng phòng Nhân sự ngày đó ở phòng riêng cũng có nghe qua danh tiếng của anh ta, chưa hề gặp mặt, bởi vậy cũng không quen biết.
Người phụ nữ ở trong xe nghe thấy Phó Cục trưởng Tả cung kính với người thanh niên này, lập tức chạy ra, đỡ Toàn Quyền đang nằm dưới đất dậy. Toàn Quyền trợn tròn mắt, Bí thư Trương? Hắn chính là người Bí thư Thành ủy mà mình vắt óc muốn tìm cách để đưa cháu mình đến bên cạnh .
Nghe đến đó, Toàn Quyền một thân mồ hôi lạnh, tên đánh mình là ai? Tả Thanh Lâm một câu Cục trưởng, thành phố Vĩnh Lâm đều không có nhân vật này?
Tả Thanh Lâm xuất hiện ở đây, đó là bởi vì hôm nay Toàn Quyền mời khách, không nghĩ tên tiểu tử này lại hò hét oang oang, bình thường được chiều chuộng quen rồi hôm nay đụng phải đối thủ, xảy ra xung đột với Bí thư Trương là điều phiền toái lớn.
Trương Nhất Phàm ngồi trên xe, không có ý muốn xuống. Đường Vũ chỉ vào Toàn Quyền nói:
- Tự mình đi xin lỗi, bồi thường cho Bí thư Trương.
Vừa rồi bị tát cho ba cái, còn phải ăn nói nên đã khép nép chịu nhận lỗi, Toàn Quyền muốn chết, nhưng không có cách nào cả, hôm nay trước khi ra khỏi cửa không có xem giờ, anh ta vuốt mặt đi tới,
- Bí thư Trương, thật xin lỗi, tôi không biết là ai.
- Mẹ kiếp, một chút thành ý cũng không có!
Đường Vũ rất tức giận, vừa rồi tiểu tử này nói cái gì, phải gọi người tới xử lý mình. Thật to gan.
Anh ta một đạp xuống,
- Nói vài câu như vậy sẽ không sao? Vừa rồi mày chửi cái gì?
Toàn Quyền không đề phòng được, bị Đường Vũ một đạp vào mông, cả người lao xuống, quỳ gối bên chân Trương Nhất Phàm. Khẽ cắn môi,
- Bí thư Trương, vạn lần cầu khẩn ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù không nhận ra ngài!
Toàn Quyền vừa muốn nói tiếp, Trương Nhất Phàm nói với Đường Vũ:
- Đi thôi, không ăn cơm nữa.
Khi Đường Vũ lên xe, nói với Tả Thanh Lâm:
- Cục trưởng Tả, chuyện này phải giải quyết rõ ràng cho tôi!
Sau đó anh ta liền lên xe, không nói hai lời nổ máy đi mất.
Tả Thanh Lâm nhìn chiếc Audi đi xa, hướng về phía Toàn Quyền nói,
- Không phải tôi giúp, lần này chắc chắn xong đời. Tự mình nghĩ cách mà chùi đít đi! Đến cả Bí thư Trương cũng dám mắng. Phản rồi.
Toàn Quyền đặt mông đưới đất, hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi.
Hai phóng viên báo đã khiêng máy quay tới, đem cảnh vừa rồi quay lại đầy đủ. Có người cầm Microphone hỏi Toàn Quyền,
- Người vừa rồi đánh anh là ai? Thật là kiêu ngạo? Trưởng phòng Toàn, có cần chúng tôi hỗ trợ hay không, đem chuyện này tới đài truyền hình, tòa soạn báo, đây là sự kiện bạo lực lãnh đạo, tuyệt đối chấn động.
- Phản ứng cái con mẹ mày.
Toàn Quyền đứng lên, hung hăng đẩy phóng viên ra chỗ khác. Phóng viên không đề phòng được, ngồi phịch xuống đấy, microphone rơi mất.
Người phóng viên kia lập tức chạy tới dìu hắn, ngồi dưới đất khó hiểu hỏi,
- Kỳ lạ, chúng ta giúp anh ta, không ngờ lại chửi lại? anh nói vừa rồi người đánh anh ta là ai?
- Không cần biết anh ta là ai, dù sao chúng ta có những tài liệu này trong tay, nếu như thông báo lên cấp trên, liều lĩnh nữa cũng phải dè chừng.
- Thành phố Vĩnh Lâm hiện tại, càng ngày càng rối loạn. Dám ở trên đường cái đánh Toàn Quyền, khẳng định là nhân vật lớn. A, anh nói xem người trẻ tuổi kia có phải là Bí thư Thành ủy mới tới không?
Người kia ngẫm nghĩ chút nói,
- Hình như thế, sau khi anh ta đến Vĩnh Lâm, chưa hề xuất hiện. Tôi tra qua tư liệu ở trên mạng, có vẻ hơi quen mặt.
- Bí thư mới tới quả nhiên dũng mãnh, người bên cạnh anh ta mạnh như vậy. Đi, quay về kiểm tra xem người đó là ai?
Món ăn dân dã ở đây cũng rất nổi tiếng, gồm những đặc sản miền núi và hải sản.
Đằng Phi tới trước để đặt phòng cho lãnh đạo.
Vừa may Toàn Giang cũng ở đây, khi nhìn thấy Đằng Phi, trừng mắt hung hăng nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt.
- Đại thư ký Đằng, vừa mới được thăng chức làm thư ký của Bí thư Thành ủy đã có thể ở trong khách sạn lớn rồi, quả thực không tồi! Có thời gian thì đề bạt một chút người bạn học cũ này?
Đối mặt với lời lẽ châm chọc của Toàn Giang, Đằng Phi không quan tâm, anh ta biết mình hiện tại đã thành đối tượng soi mói của rất nhiều người. Đằng Phi đi xuống tầng hai gọi món ăn.
Trương Nhất Phàm và Đường Vũ ngồi chung xe đã đến cửa khách sạn Vĩnh Lâm. Đây chính là xe riêng của Trương Nhất Phàm, đăng ký ở nơi khác.
Đi cùng lão Đại là lái xe của Đường Vũ. Vừa mới dừng xe, một chiếc Lexus đường hoàng đỗ ở bên cạnh, quét một chút rồi mở ra. Chiếc xe mới tinh dừng lại ở bên phải, ngay cả giấy phép đều không có.
Người lái xe là một cô gái tuổi rất trẻ, rất có khí chất, dáng người rất đẹp, nhìn dáng vẻ có thể là làm việc ở trong khách sạn. Ở phía ghế phụ là một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, tóc cắt cua.
Trương Nhất Phàm vừa mở cửa xuống xe, không ngờ đối phương cũng đúng lúc đó đẩy cửa ra. Hai người đều không chú ý gì, chỉ nghe thấy tiếng động, hai cánh cửa đụng vào nhau.
- Mắt toét à?
Người ngồi ở ghế phụ của chiếc Lexus lao tới phía Trương Nhất Phàm lớn tiếng quát.
Nhìn chiếc xe yêu quý của mình, đối phương vô cùng đau lòng. Đây chính là một chiếc Lexus mới mua, mấy chục vạn tệ! Hướng mắt về phía chiếc xe, ồ, là của ngoại tỉnh. Mày chết chắc rồi.
Trong lòng Toàn Quyền bốc hỏa, chỉ tay vào mặt Trương Nhất Phàm quát:
- Đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có, Lady First không biết à?
Hai cửa xe chạm vào nhau, trên chiếc Audi lưu lại chút dấu vết, nhưng chiếc Lexus nhìn cứ như là biến hình, sơn bong ra cả một mảng to. Người phụ nữ ngồi ở trên xe, vẻ mặt xấu hổ.
Vừa rồi rõ ràng chính là cô ta không chú ý, mở cửa vội vàng, Toàn Quyền lại ỷ vào tính cách hống hách của mình, người ác tố cáo trước. Việc đối nhân xử thế của Toàn Quyền như nào, cô là người biết rõ nhất.
Toàn Quyền càng nhìn càng tức giận,
- Đây là xe mới nhập khẩu từ Nhật Bản về, muốn sơn lại cũng tốn vài nghìn tệ.
Đường Vũ rất tức giận, đây là thế nào đây, dám hô to gọi lớn! Anh ta chạy tới tóm lấy áo của Toàn Quyền,
- Mày vừa nói cái gì?
Toàn Quyền sửng sốt, anh ta làm sao có thể là đối thủ của Đường Vũ, Đường Vũ thân hình cao lớn, lại xuất thân làm cảnh sát, đối phó với dáng vẻ một mét hai của Toàn Quyền, quả thực chỉ là một bữa ăn sáng.
Đường Vũ vừa mở miệng là một câu nói không mấy tiêu chuẩn trong tiếng phổ thông, Toàn Quyền thấy anh ta không phải là người địa phương, liền hùng hổ chỉ vào tay của Đường Vũ với vẻ mặt rất khinh thường quát:
- Bỏ cái tay ra cho tao!
Đường Vũ nheo mắt, cái loại súc sinh này cũng dám kiêu ngạo, dám vô lễ với lão Đại. Vì thế tay càng siết chặt,
- Tao hôm nay không bỏ ra thì mày định làm thế nào?
Toàn Quyền là ai? Là một Trưởng phòng nhân sự có chút tiếng tăng ở Vĩnh Lâm, hơn nữa khách sạn này là nơi anh ta thường xuyên lui tới, người quen rất nhiều, nếu như bị người ta thấy được bộ dạng hiện tại của mình, về sau còn làm ăn cái gì?
Anh ta liền rống lên,
- Mẹ nó, tao hôm nay phải giết mày.
Đường Vũ nổi giận, thuận tay tặng cho một cái tát, ba ---
- Mày dám chửi ai?
Âm thanh trong trẻo vang lên, đánh cho Toàn Quyền mắt nổi ngàn sao.
- Mẹ! Con mẹ mày dám đánh tao.
Toàn Quyền gào rít đứng lên, một chân đá về phía Đường Vũ. Không ngờ lại bị Đường Vũ bắt lấy, không động đậy nổi. Toàn Quyền rống lên,
- Hôm nay tao không gọi người giết chết chúng mày thì xem như chúng mày giỏi!
Trương Nhất Phàm đang ngồi ở trong xe, không có ý xuống xe. Người phụ nữ ngồi trên chiếc Lexus thấy hai người đánh nhau, vội vàng rút di động ra vội vàng gọi điện thoại.
Đường Vũ là ai? Sao phải sợ loại tiểu tử này? Mày có gọi đến thiên binh vạn mã cũng không tránh được chữ chết. Hôm nay mày mắng tao không nói, dám mắng Bí thư Trương. Nhất định phải cho tên tiểu tử này nhớ mãi mới biết được thế nào là núi cao bao nhiêu, biển sâu thế nào.
Anh ta thấy Toàn Quyển nhảy lên, dù sao cũng đều là đánh người rồi, đánh thêm cái nữa cũng không sao? Ba --- lại là một cái tát nữa, mẹ nó, đây chính là thay cha mẹ mày dạy dỗ, sinh ra mà không dạy dỗ được một súc sinh như vậy.
- Ba ----
Cái tát thứ ba, đây chính la đánh vào cái miệng thối của mày, không lớn không nhỏ, trong mắt không có phép tắc gì.
- Dừng lại!
Đường Vũ vừa định đánh thêm cái nữa, có người từ phía trong vội vàng đi ra.
- Cục trưởng Đường, đừng đánh, đừng đánh.
Người nhận ra Đường Vũ vội vàng chạy lại khuyên nhủ:
- Chỉ là hiểu lầm thôi!
Đường vũ buông tay ra, dùng sức đẩy, Toàn Quyền té lăn trên đất. Đường Vũ chỉ vào mặt mắng:
- Là cái loại gì không biết? Dám ở trước mặt tao diễu võ dương oai. Cũng không mở to con mắt chó của mày mà nhìn cho rõ, ngồi trong xe là ai?
Vừa rồi Tả Thanh Lâm không có chú ý tới, nghe thấy vậy, hướng mắt vào trong xe, mẹ ơi! Đây không phải là Bí thư Trương sao? Tuy rằng sau khi Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, không mấy lộ diện, nhưng những cán bộ cấp trung như anh ta, vẫn có người nhận ra hắn.
- Bí thư Trương, thật ngại quá, hóa ra ngài ở trên xe.
Trương Nhất Phàm biết người này, là Phó cục trưởng thường trực cục Công an, trong tay có chút quyền lực. Là một trong những cán bộ chính gốc, nghe nói Cục trưởng của anh ta muốn sai khiến anh ta cũng không được.
Đối với những cán bộ này của thành phố Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm ở trong phòng làm việc nghiên cứu suốt một tuần, trong lòng có chút hiểu biết. Chỉ có điều tên Toàn Quyền vừa rồi, Trưởng phòng Nhân sự ngày đó ở phòng riêng cũng có nghe qua danh tiếng của anh ta, chưa hề gặp mặt, bởi vậy cũng không quen biết.
Người phụ nữ ở trong xe nghe thấy Phó Cục trưởng Tả cung kính với người thanh niên này, lập tức chạy ra, đỡ Toàn Quyền đang nằm dưới đất dậy. Toàn Quyền trợn tròn mắt, Bí thư Trương? Hắn chính là người Bí thư Thành ủy mà mình vắt óc muốn tìm cách để đưa cháu mình đến bên cạnh .
Nghe đến đó, Toàn Quyền một thân mồ hôi lạnh, tên đánh mình là ai? Tả Thanh Lâm một câu Cục trưởng, thành phố Vĩnh Lâm đều không có nhân vật này?
Tả Thanh Lâm xuất hiện ở đây, đó là bởi vì hôm nay Toàn Quyền mời khách, không nghĩ tên tiểu tử này lại hò hét oang oang, bình thường được chiều chuộng quen rồi hôm nay đụng phải đối thủ, xảy ra xung đột với Bí thư Trương là điều phiền toái lớn.
Trương Nhất Phàm ngồi trên xe, không có ý muốn xuống. Đường Vũ chỉ vào Toàn Quyền nói:
- Tự mình đi xin lỗi, bồi thường cho Bí thư Trương.
Vừa rồi bị tát cho ba cái, còn phải ăn nói nên đã khép nép chịu nhận lỗi, Toàn Quyền muốn chết, nhưng không có cách nào cả, hôm nay trước khi ra khỏi cửa không có xem giờ, anh ta vuốt mặt đi tới,
- Bí thư Trương, thật xin lỗi, tôi không biết là ai.
- Mẹ kiếp, một chút thành ý cũng không có!
Đường Vũ rất tức giận, vừa rồi tiểu tử này nói cái gì, phải gọi người tới xử lý mình. Thật to gan.
Anh ta một đạp xuống,
- Nói vài câu như vậy sẽ không sao? Vừa rồi mày chửi cái gì?
Toàn Quyền không đề phòng được, bị Đường Vũ một đạp vào mông, cả người lao xuống, quỳ gối bên chân Trương Nhất Phàm. Khẽ cắn môi,
- Bí thư Trương, vạn lần cầu khẩn ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù không nhận ra ngài!
Toàn Quyền vừa muốn nói tiếp, Trương Nhất Phàm nói với Đường Vũ:
- Đi thôi, không ăn cơm nữa.
Khi Đường Vũ lên xe, nói với Tả Thanh Lâm:
- Cục trưởng Tả, chuyện này phải giải quyết rõ ràng cho tôi!
Sau đó anh ta liền lên xe, không nói hai lời nổ máy đi mất.
Tả Thanh Lâm nhìn chiếc Audi đi xa, hướng về phía Toàn Quyền nói,
- Không phải tôi giúp, lần này chắc chắn xong đời. Tự mình nghĩ cách mà chùi đít đi! Đến cả Bí thư Trương cũng dám mắng. Phản rồi.
Toàn Quyền đặt mông đưới đất, hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi.
Hai phóng viên báo đã khiêng máy quay tới, đem cảnh vừa rồi quay lại đầy đủ. Có người cầm Microphone hỏi Toàn Quyền,
- Người vừa rồi đánh anh là ai? Thật là kiêu ngạo? Trưởng phòng Toàn, có cần chúng tôi hỗ trợ hay không, đem chuyện này tới đài truyền hình, tòa soạn báo, đây là sự kiện bạo lực lãnh đạo, tuyệt đối chấn động.
- Phản ứng cái con mẹ mày.
Toàn Quyền đứng lên, hung hăng đẩy phóng viên ra chỗ khác. Phóng viên không đề phòng được, ngồi phịch xuống đấy, microphone rơi mất.
Người phóng viên kia lập tức chạy tới dìu hắn, ngồi dưới đất khó hiểu hỏi,
- Kỳ lạ, chúng ta giúp anh ta, không ngờ lại chửi lại? anh nói vừa rồi người đánh anh ta là ai?
- Không cần biết anh ta là ai, dù sao chúng ta có những tài liệu này trong tay, nếu như thông báo lên cấp trên, liều lĩnh nữa cũng phải dè chừng.
- Thành phố Vĩnh Lâm hiện tại, càng ngày càng rối loạn. Dám ở trên đường cái đánh Toàn Quyền, khẳng định là nhân vật lớn. A, anh nói xem người trẻ tuổi kia có phải là Bí thư Thành ủy mới tới không?
Người kia ngẫm nghĩ chút nói,
- Hình như thế, sau khi anh ta đến Vĩnh Lâm, chưa hề xuất hiện. Tôi tra qua tư liệu ở trên mạng, có vẻ hơi quen mặt.
- Bí thư mới tới quả nhiên dũng mãnh, người bên cạnh anh ta mạnh như vậy. Đi, quay về kiểm tra xem người đó là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.