Chương 597: Không! Cháu không đồng ý
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
-Tiểu Vân, anh thề sẽ không bao giờ để em phải chịu uất ức nữa. Đi, anh và em đến nói rõ với bọn họ.
Trương Nhất Phàm kéo tay Thẩm Uyển Vân, bước nhanh vào bên trong.
Thẩm Uyển Vân đã không tự chủ được nữa, bị Trương Nhất Phàm kéo vào trong nhà.
-Chú, thím, tất cả đều là lỗi của cháu, hai người đừng đuổi Tiểu Vân đi, cháu sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Trương Nhất Phàm nhìn Thẩm Hoành Vĩ, nghiến răng nói.
-Gánh chịu mọi hậu quả ư? Cậu định gánh chịu thế nào?
Thẩm Hoành Vĩ nhìn Trương Nhất Phàm, hai mắt trợn trừng, thể hiện sự uất hận vì không thể giết chết người đàn ông đang đứng trước mặt.
-Cậu thật to gan, dám làm nhà họ Thẩm chúng tôi phải xấu hổ! Có phải cậu ỷ vào thế lực của nhà họ Trương nên muốn làm gì thì làm không? Trương Nhất Phàm, cậu nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Bây giờ tôi tuyên bố, hôn sự giữa Thẩm Kế Văn và Triệu Khả Hinh bị hủy bỏ! Đúng là khinh người quá đáng mà!
Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm, đứng im một chỗ, không nói một câu nào, vẻ mặt không thể hiện điều gì.
Thẩm lão gia đứng ở cửa sổ tầng hai, thấy những chuyện xảy ra trong nhà, ông cụ liền vung tay lên, mấy chiếc chén trà đắt tiền liền bị đập nát.
Tức chết đi mất! Không ngờ lại là cái tên nhóc Trương Nhất Phàm này! Thẩm lão gia tức giận đến mức ho khan một trận, phải ngồi xuống ghế.
Trong nhà, Thẩm Hoành Vĩ vẫn còn rất tức giận, ông ta vớ lấy vài vật xung quanh để đánh Trương Nhất Phàm, nhưng bị mấy người trẻ tuổi ngăn lại, Thẩm Hoành Quốc liền nói:
-Bây giờ có tức giận cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, anh mau về nói với cha để ông ấy quyết định đi!
Mọi người đi vào trong đại sảnh, Thẩm Kế Văn bực bội dậm chân, nói thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
-Anh về đây làm gì?
Sau đó, cậu ta lắc đầu, chán nản đi vào trong.
Trong đại sảnh tập trung tất cả những người có tiếng nói trong nhà họ Thẩm. Ngoài con cháu đời thứ ba, những người khác đều vào trong đại sảnh. Mấy anh chị em họ của Thẩm Kế Văn đều đứng ở ngoài bàn tán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều người đến hỏi Thẩm Kế Văn, đều bị Thẩm Kế Văn mắng:
-Nhìn cái gì thế? Mau quay về phòng của mình đi!
Sau đó, cậu ta giận dữ đi vào phòng đóng sập cửa lại, ngồi trong phòng hút thuốc lá.
Đây là sự việc lớn, có liên quan đến danh dự của nhà họ Thẩm, ngoài đương sự ra, con cháu đời thứ ba đều không được vào. Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đứng giữa đại sảnh, đợi phán quyết của Thẩm lão gia.
Thẩm Hoành Vĩ rất tức giận, không ngờ con gái của mình lại trở thành kẻ thứ ba xen vào gia đình người ta. Tên Trương Nhất Phàm kia có ý đồ gì vậy? Chẳng lẽ việc kết thông gia giữa hai nhà Trương Thẩm, hắn có thể thích làm gì thì làm sao? Tên súc sinh!
Ánh mắt ông ta nhìn Trương Nhất Phàm bừng bừng lửa giận.
Đương nhiên, nếu Trương Nhất Phàm chưa lấy vợ thì hắn nhất định là một đối tượng rất phù hợp, nhưng hắn đã lấy vợ sinh con thì cũng mất luôn tư cách này.
-Hoành Quốc, gọi điện thoại cho Trương Kính Hiên! Tôi muốn xem xem anh ta dạy dỗ con trai như thế nào!
Thẩm Hoành Vĩ giận dữ, gào lên với em trai.
Thẩm Hoành Quốc liền gọi điện thoại cho Trương Kính Hiên, nói có việc gấp, bảo ông tới nhà họ Thẩm ngay lập tức.
Trương Kính Hiên đang ngồi trong phòng chơi cờ cùng Trương lão gia thì nhận được điện thoại, nghe giọng điệu có vẻ bất thường, liền cảm thấy kì lạ. Đã mười một giờ ba mươi, trễ thế này rồi, Thẩm Hoành Quốc còn bảo mình đến nhà họ Thẩm làm gì?
Trương lão gia nhìn Trương Kính Hiên:
-Sao vậy? Đã mười hai giờ rồi mà vẫn còn có việc ư?
Trương Kính Hiên đành phải bỏ quân cờ xuống:
-Là Hoành Quốc, gọi con đến nhà họ Thẩm một chuyến.
Lão gia cúi mày xuống, giờ này gọi điện thoại đến, e rằng không phải chuyện gì tốt.
-Con cứ đi xem thế nào.
Ông cụ thuận tay ném một cái, một quân cờ trắng rơi vào trong bình.
Trương Kính Hiên vội vàng đi khỏi, ông cụ ngồi dựa vào ghế, khép hờ hai mắt.
-Hoành Quốc, đã trễ thế này rồi, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Trương Kính Hiên nhanh chóng đến nơi, cảm thấy bầu không khí nhà họ Thẩm có gì đó bất thường. Thẩm Hoành Quốc đứng ở cửa đón Trương Kính Hiên, khi hai người bước vào đại sảnh, Trương Kính Hiên không ngờ nhìn thấy con trai mình cũng đang ở đây.
Ngay lập tức, ông bị chấn động, giống như từ trên cao ngã xuống.
Khi ánh mắt ông nhìn thấy đứa bé Thẩm Uyển Vân đang ôm trong lòng, ông liền mơ hồ cảm thấy bất an.
-Nhất Phàm, tại sao con lại ở đây?
-Cha, Nhất Phàm sai rồi! Rất xin lỗi cha và nhà họ Thẩm, con xin chấp nhận mọi hình phạt!
Trương Nhất Phàm quỳ gối trước mặt Trương Kính Hiên.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Kính Hiên nóng nảy.
Thẩm Hoành Vĩ nói:
-Trương Kính Hiên, cho dù nhà họ Trương các người muốn qua cầu rút ván, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy! Trương Nhất Phàm là con của cậu, cậu nói xem nên làm gì bây giờ?
Trương Kính Hiên đã gặp rất nhiều chuyện lớn, thấy nguy mà không hoảng. Ông cười mỉa một cái:
-Có chuyện gì nói rõ trước đã được không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Hỏi đứa con trai quý báu của cậu đi! Xem hắn đã gây ra chuyện tốt gì!
Thẩm Hoành Vĩ vô cùng tức giận, thở hồng hộc rồi nói một câu.
-Nhà họ Trương các người nhất định phải có lời giải thích rõ ràng!
Trương Kính Hiên lại nhìn con trai mình, trầm giọng nói:
-Rối cục đã xảy ra chuyện gì?
Trương Nhất Phàm trả lời:
-Tiểu Vân có con với con!
-Khốn kiếp!
Quả nhiên đúng như suy đoán, Trương Kính Hiên tức giận ra một cái tát. Thẩm Hoành Vĩ hừ lạnh một tiếng:
-Đừng có dạy dỗ con cái ở nhà họ Thẩm chúng ta, hôm nay là đêm ba mươi Tết, không phải là lúc cậu đánh người!
Trương Kính Hiên hơi sửng sốt, liền thu tay về.
Thẩm lão gia từ trên lầu chậm rãi đi xuống, ánh mắt uy nghiêm lướt qua hai cha con Trương Kính Hiên, sau đó dừng lại trên người Trương Nhất Phàm.
-Lão gia!
Mấy người đi ra đỡ, Thẩm lão gia phất tay, mấy người này lập tức lui ra.
Ông cụ nhìn cha con Trương Kính Hiên:
-Thằng con trai bất hiếu, sinh ra đứa cháu gái ngỗ nghịch này. Trương Kính Hiên, cậu là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Trương, con gái nhà họ Thẩm có quan hệ với người nhà họ Trương các cậu, cậu giải quyết đi! Qua mười hai giờ đêm là năm mới rồi, chỉ còn năm phút đồng hồ, tôi không hy vọng để chuyện không vui này đến sang năm đâu.
Năm phút đồng hồ nữa là đến năm mới 2001.
Từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trong đại sảnh vang lên thúc giục, khiến cho người ta cảm thấy buồn phiền. Trương Kính Hiên không thể nào biết rõ được chuyện này, ông cụ lại bắt đưa ra một phương án giải quyết trong vòng vài phút ngắn ngủi này, thật sự khiến người ta rất khó xử.
Quan trọng hơn là, ông không biết giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Mà xem ra với những người nhà họ Thẩm, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là…không ngờ Thẩm Uyển Vân đã sinh con trai cho Trương Nhất Phàm.
Một người con gái quý giá của nhà người ta, không ngờ lại trở thành kẻ thứ ba của nhà họ Trương, còn ra thể thống gì nữa?
Nếu Trương Kính Hiên không đưa ra một giải pháp, e rằng liên minh giữa hai nhà Trương Thẩm sẽ phải kết thúc. Nếu chuyện này đến tai cha, sợ rằng ngay cả mình cũng không cứu nổi Nhất Phàm.
Chỉ biết tự trách mình không biết cách dạy con, Trương Nhất Phàm vốn là niềm tự hào của mình, không ngờ nó lại gây ra chuyện này. Trương Kính Hiên vừa giận vừa hận. Nếu việc này giải quyết không khéo, e rằng sẽ khiến liên minh giữa hai nhà sau này bị tan rã.
Ông bước tới nhìn đứa bé trong lòng Thẩm Uyển Vân, tuy mới liếc mắt một cái, nhưng ngay lập tức ông nhận ra đứa bé này rất giống Trương Nhất Phàm. Trương Kính Hiên khẽ cắn môi, nói với Thẩm lão gia:
-Việc đã đến nước này, có trách phạt chúng nó cũng chẳng có tác dụng gì. Không biết Thẩm lão gia có thể cho nhà họ Trương thời gian là mấy tháng, đầu xuân sang năm, nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón Tiểu Vân về nhà.
Dùng kiệu lớn tám người khiêng đón Tiểu Vân về? Nghe câu này, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng bị chấn động mạnh, cha mình có ý gì vậy? Mình đã có vợ, cưới thêm Thẩm Uyển Vân là chuyện tuyệt đối không thể . Chẳng lẽ bắt mình phải ly hôn với Đổng Tiểu Phàm, cưới Thẩm Uyển Vân làm vợ? Nghĩ đến đây, toàn thân hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hoành Vĩ lớn tiếng nói:
-Cưới, cưới thế nào? Chẳng lẽ con gái nhà họ Thẩm chúng ta là để các người nói muốn cưới thì cưới, tùy ý đùa bỡn hay sao?
Thẩm lão gia chỉ Trương Nhất Phàm:
-Nếu đã như vậy, thì bảo hắn ly hôn đi, sau đó kết hôn với Tiểu Vân!
Chỉ một câu nói này khiến toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh đều hoảng sợ, chằm chằm nhìn ông cụ. Đột nhiên, Thẩm Uyển Vân ôm đứa bé đứng ra, hô to:
-Không! Cháu không đồng ý!
Trương Nhất Phàm kéo tay Thẩm Uyển Vân, bước nhanh vào bên trong.
Thẩm Uyển Vân đã không tự chủ được nữa, bị Trương Nhất Phàm kéo vào trong nhà.
-Chú, thím, tất cả đều là lỗi của cháu, hai người đừng đuổi Tiểu Vân đi, cháu sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Trương Nhất Phàm nhìn Thẩm Hoành Vĩ, nghiến răng nói.
-Gánh chịu mọi hậu quả ư? Cậu định gánh chịu thế nào?
Thẩm Hoành Vĩ nhìn Trương Nhất Phàm, hai mắt trợn trừng, thể hiện sự uất hận vì không thể giết chết người đàn ông đang đứng trước mặt.
-Cậu thật to gan, dám làm nhà họ Thẩm chúng tôi phải xấu hổ! Có phải cậu ỷ vào thế lực của nhà họ Trương nên muốn làm gì thì làm không? Trương Nhất Phàm, cậu nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Bây giờ tôi tuyên bố, hôn sự giữa Thẩm Kế Văn và Triệu Khả Hinh bị hủy bỏ! Đúng là khinh người quá đáng mà!
Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm, đứng im một chỗ, không nói một câu nào, vẻ mặt không thể hiện điều gì.
Thẩm lão gia đứng ở cửa sổ tầng hai, thấy những chuyện xảy ra trong nhà, ông cụ liền vung tay lên, mấy chiếc chén trà đắt tiền liền bị đập nát.
Tức chết đi mất! Không ngờ lại là cái tên nhóc Trương Nhất Phàm này! Thẩm lão gia tức giận đến mức ho khan một trận, phải ngồi xuống ghế.
Trong nhà, Thẩm Hoành Vĩ vẫn còn rất tức giận, ông ta vớ lấy vài vật xung quanh để đánh Trương Nhất Phàm, nhưng bị mấy người trẻ tuổi ngăn lại, Thẩm Hoành Quốc liền nói:
-Bây giờ có tức giận cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, anh mau về nói với cha để ông ấy quyết định đi!
Mọi người đi vào trong đại sảnh, Thẩm Kế Văn bực bội dậm chân, nói thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
-Anh về đây làm gì?
Sau đó, cậu ta lắc đầu, chán nản đi vào trong.
Trong đại sảnh tập trung tất cả những người có tiếng nói trong nhà họ Thẩm. Ngoài con cháu đời thứ ba, những người khác đều vào trong đại sảnh. Mấy anh chị em họ của Thẩm Kế Văn đều đứng ở ngoài bàn tán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều người đến hỏi Thẩm Kế Văn, đều bị Thẩm Kế Văn mắng:
-Nhìn cái gì thế? Mau quay về phòng của mình đi!
Sau đó, cậu ta giận dữ đi vào phòng đóng sập cửa lại, ngồi trong phòng hút thuốc lá.
Đây là sự việc lớn, có liên quan đến danh dự của nhà họ Thẩm, ngoài đương sự ra, con cháu đời thứ ba đều không được vào. Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đứng giữa đại sảnh, đợi phán quyết của Thẩm lão gia.
Thẩm Hoành Vĩ rất tức giận, không ngờ con gái của mình lại trở thành kẻ thứ ba xen vào gia đình người ta. Tên Trương Nhất Phàm kia có ý đồ gì vậy? Chẳng lẽ việc kết thông gia giữa hai nhà Trương Thẩm, hắn có thể thích làm gì thì làm sao? Tên súc sinh!
Ánh mắt ông ta nhìn Trương Nhất Phàm bừng bừng lửa giận.
Đương nhiên, nếu Trương Nhất Phàm chưa lấy vợ thì hắn nhất định là một đối tượng rất phù hợp, nhưng hắn đã lấy vợ sinh con thì cũng mất luôn tư cách này.
-Hoành Quốc, gọi điện thoại cho Trương Kính Hiên! Tôi muốn xem xem anh ta dạy dỗ con trai như thế nào!
Thẩm Hoành Vĩ giận dữ, gào lên với em trai.
Thẩm Hoành Quốc liền gọi điện thoại cho Trương Kính Hiên, nói có việc gấp, bảo ông tới nhà họ Thẩm ngay lập tức.
Trương Kính Hiên đang ngồi trong phòng chơi cờ cùng Trương lão gia thì nhận được điện thoại, nghe giọng điệu có vẻ bất thường, liền cảm thấy kì lạ. Đã mười một giờ ba mươi, trễ thế này rồi, Thẩm Hoành Quốc còn bảo mình đến nhà họ Thẩm làm gì?
Trương lão gia nhìn Trương Kính Hiên:
-Sao vậy? Đã mười hai giờ rồi mà vẫn còn có việc ư?
Trương Kính Hiên đành phải bỏ quân cờ xuống:
-Là Hoành Quốc, gọi con đến nhà họ Thẩm một chuyến.
Lão gia cúi mày xuống, giờ này gọi điện thoại đến, e rằng không phải chuyện gì tốt.
-Con cứ đi xem thế nào.
Ông cụ thuận tay ném một cái, một quân cờ trắng rơi vào trong bình.
Trương Kính Hiên vội vàng đi khỏi, ông cụ ngồi dựa vào ghế, khép hờ hai mắt.
-Hoành Quốc, đã trễ thế này rồi, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Trương Kính Hiên nhanh chóng đến nơi, cảm thấy bầu không khí nhà họ Thẩm có gì đó bất thường. Thẩm Hoành Quốc đứng ở cửa đón Trương Kính Hiên, khi hai người bước vào đại sảnh, Trương Kính Hiên không ngờ nhìn thấy con trai mình cũng đang ở đây.
Ngay lập tức, ông bị chấn động, giống như từ trên cao ngã xuống.
Khi ánh mắt ông nhìn thấy đứa bé Thẩm Uyển Vân đang ôm trong lòng, ông liền mơ hồ cảm thấy bất an.
-Nhất Phàm, tại sao con lại ở đây?
-Cha, Nhất Phàm sai rồi! Rất xin lỗi cha và nhà họ Thẩm, con xin chấp nhận mọi hình phạt!
Trương Nhất Phàm quỳ gối trước mặt Trương Kính Hiên.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Kính Hiên nóng nảy.
Thẩm Hoành Vĩ nói:
-Trương Kính Hiên, cho dù nhà họ Trương các người muốn qua cầu rút ván, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy! Trương Nhất Phàm là con của cậu, cậu nói xem nên làm gì bây giờ?
Trương Kính Hiên đã gặp rất nhiều chuyện lớn, thấy nguy mà không hoảng. Ông cười mỉa một cái:
-Có chuyện gì nói rõ trước đã được không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Hỏi đứa con trai quý báu của cậu đi! Xem hắn đã gây ra chuyện tốt gì!
Thẩm Hoành Vĩ vô cùng tức giận, thở hồng hộc rồi nói một câu.
-Nhà họ Trương các người nhất định phải có lời giải thích rõ ràng!
Trương Kính Hiên lại nhìn con trai mình, trầm giọng nói:
-Rối cục đã xảy ra chuyện gì?
Trương Nhất Phàm trả lời:
-Tiểu Vân có con với con!
-Khốn kiếp!
Quả nhiên đúng như suy đoán, Trương Kính Hiên tức giận ra một cái tát. Thẩm Hoành Vĩ hừ lạnh một tiếng:
-Đừng có dạy dỗ con cái ở nhà họ Thẩm chúng ta, hôm nay là đêm ba mươi Tết, không phải là lúc cậu đánh người!
Trương Kính Hiên hơi sửng sốt, liền thu tay về.
Thẩm lão gia từ trên lầu chậm rãi đi xuống, ánh mắt uy nghiêm lướt qua hai cha con Trương Kính Hiên, sau đó dừng lại trên người Trương Nhất Phàm.
-Lão gia!
Mấy người đi ra đỡ, Thẩm lão gia phất tay, mấy người này lập tức lui ra.
Ông cụ nhìn cha con Trương Kính Hiên:
-Thằng con trai bất hiếu, sinh ra đứa cháu gái ngỗ nghịch này. Trương Kính Hiên, cậu là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Trương, con gái nhà họ Thẩm có quan hệ với người nhà họ Trương các cậu, cậu giải quyết đi! Qua mười hai giờ đêm là năm mới rồi, chỉ còn năm phút đồng hồ, tôi không hy vọng để chuyện không vui này đến sang năm đâu.
Năm phút đồng hồ nữa là đến năm mới 2001.
Từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trong đại sảnh vang lên thúc giục, khiến cho người ta cảm thấy buồn phiền. Trương Kính Hiên không thể nào biết rõ được chuyện này, ông cụ lại bắt đưa ra một phương án giải quyết trong vòng vài phút ngắn ngủi này, thật sự khiến người ta rất khó xử.
Quan trọng hơn là, ông không biết giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Mà xem ra với những người nhà họ Thẩm, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là…không ngờ Thẩm Uyển Vân đã sinh con trai cho Trương Nhất Phàm.
Một người con gái quý giá của nhà người ta, không ngờ lại trở thành kẻ thứ ba của nhà họ Trương, còn ra thể thống gì nữa?
Nếu Trương Kính Hiên không đưa ra một giải pháp, e rằng liên minh giữa hai nhà Trương Thẩm sẽ phải kết thúc. Nếu chuyện này đến tai cha, sợ rằng ngay cả mình cũng không cứu nổi Nhất Phàm.
Chỉ biết tự trách mình không biết cách dạy con, Trương Nhất Phàm vốn là niềm tự hào của mình, không ngờ nó lại gây ra chuyện này. Trương Kính Hiên vừa giận vừa hận. Nếu việc này giải quyết không khéo, e rằng sẽ khiến liên minh giữa hai nhà sau này bị tan rã.
Ông bước tới nhìn đứa bé trong lòng Thẩm Uyển Vân, tuy mới liếc mắt một cái, nhưng ngay lập tức ông nhận ra đứa bé này rất giống Trương Nhất Phàm. Trương Kính Hiên khẽ cắn môi, nói với Thẩm lão gia:
-Việc đã đến nước này, có trách phạt chúng nó cũng chẳng có tác dụng gì. Không biết Thẩm lão gia có thể cho nhà họ Trương thời gian là mấy tháng, đầu xuân sang năm, nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón Tiểu Vân về nhà.
Dùng kiệu lớn tám người khiêng đón Tiểu Vân về? Nghe câu này, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng bị chấn động mạnh, cha mình có ý gì vậy? Mình đã có vợ, cưới thêm Thẩm Uyển Vân là chuyện tuyệt đối không thể . Chẳng lẽ bắt mình phải ly hôn với Đổng Tiểu Phàm, cưới Thẩm Uyển Vân làm vợ? Nghĩ đến đây, toàn thân hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hoành Vĩ lớn tiếng nói:
-Cưới, cưới thế nào? Chẳng lẽ con gái nhà họ Thẩm chúng ta là để các người nói muốn cưới thì cưới, tùy ý đùa bỡn hay sao?
Thẩm lão gia chỉ Trương Nhất Phàm:
-Nếu đã như vậy, thì bảo hắn ly hôn đi, sau đó kết hôn với Tiểu Vân!
Chỉ một câu nói này khiến toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh đều hoảng sợ, chằm chằm nhìn ông cụ. Đột nhiên, Thẩm Uyển Vân ôm đứa bé đứng ra, hô to:
-Không! Cháu không đồng ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.