Chương 740: Không có cửa đâu
Tây Lâu Nguyệt
03/07/2013
Lời nói của Tống Hạo Thiên, hung hăng mà kiêu ngạo, loại ngạo mạn không chịu nổi, tự cao tự đại, làm cho mấy người đang ngồi ở đây được một phen giận dữ. Hồ Lôi là người nào? Vào Nam ra Bắc, từ tỉnh thành đến địa phương, đâu chịu được sự tức giận này?
Dùng lời của chính gã nói, Quỷ môn quan còn xông qua, bố mày sợ cái thá gì?
Nói tao không đủ tư cách, mày coi bố là khốn kiếp, bố mày coi mày là con rùa.
Tuy nhiên Tống Hạo Thiên tên tuổi lừng lẫy, cho dù là xuất hiện ở đâu, khí thế của gã chắc chắn không thua gì chư hầu một phương. Nhưng mà tư thế trước mắt, tên đã trên dây không thể không bắn.
Trong lòng Đường Vũ không thoải mái, mẹ nó, thực ra là cái thá gì? Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, cùng lắm thì xé xác cái thân này của bố mày, mày còn có thể làm gì bố mày? Cùng lắm là chết chứ gì, mày có bối cảnh có vệ sĩ là rất giỏi chắc!
Cùng anh Phàm lăn lộn lâu như vậy rồi, thể diện này chúng ta không mất được, lúc đang định nổi giận, Hồ Lôi bỗng đứng lên:
- Tống Hạo Thiên, đây không phải là Bắc Kinh, không chấp nhận cho mày giương oai.
- Hừ
Tống Hạo Thiên phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, ánh mắt lướt qua mọi người, vẫn bộ mặt khinh thường.
Trương Nhất Phàm không muốn mấy người bên dưới mình gây xung đột với gã, nếu như thằng ranh Tống Hạo Thiên đâm dao sau lưng, dựa vào năng lực hiện tai của bọn Đường Vũ, tự bảo vệ cũng là vấn đề. Cùng hạng người như gã không cần miệng lưỡi lợi hại, loại chiếm lợi ích nhỏ này, sẽ chịu thiệt.
Vì thế hắn đứng lên, trầm giọng nói:
- Tống Hạo Thiên, đi thôi, có lời nào cứ nhằm vào tôi! Đừng có làm phiền bọn họ ăn cơm.
Tống Hạo Thiên lạnh lùng nhìn mấy người ở đó, hừ một tiếng, bước lớn đi.
- Lão đại.
- Anh.
Đám người Đường Vũ đều đứng lên, có gan không tiếc mạng sống, không thể chối từ. Trương Nhất Phàm vẫy tay:
- Các cậu ngồi xuống, đợi tôi trở về uống rượu.
Hắn lại nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Không sao đâu, anh đi rồi sẽ trở lại!
Trấn an mấy người bạn, Trương Nhất Phàm đi ra ngoài. Tống Hạo Thiên để lại một vệ sĩ dẫn đường, hai người đến một phòng riêng xa hoa ở tầng bốn.
Phòng riêng rất lớn, rất rộng rãi lại chỉ có Tống Hạo Thiên ngồi.
Trên bàn bày đầy những món ăn ngon, hương thơm khắp nơi, Tống Hạo Thiên ngồi ở đó, hai tay mở ra, ngồi vào dựa lưng trên ghế sô pha.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi vào, vệ sĩ đằng sau lập tức đóng cửa, đứng đó giống như thần giữ của ở.
Trong phòng riêng chỉ có hai người, Tống Hạo Thiên có chút lười nhác, khí phách vừa rồi hầu như không còn:
- Ngồi đi!
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn Tống Hạo Thiên nói:
- Đừng có gây chuyện ở Vĩnh Lâm, đây không phải là cử chỉ khôn ngoan.
Tống Hạo Thiên dãn ra một hơi thuốc dài:
- Tôi không phải đến để đánh nhau với anh. Anh cũng không xứng làm đối thủ của tôi.
Trương Nhất Phàm nhìn gã, ánh mắt lanh lợi có chút không nhường:
- Tống Hạo Thiên, sớm muộn anh sẽ phải mất đi tính kiêu ngạo! Tôi nghĩ Hồ Lôi nói đúng, đây không phải là Bắc Kinh, an phận một chút.
Lấy thân phận của Bí thư Thành ủy của mình, nói ra những lời này với một người không có liên quan, đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Trương Nhất Phàm. Bây giờ đã không còn là thời trẻ con lông bôngkhông tự chủ được trong những chuyện như thế này., e rằng không phải là người ở trong tình hình của mình, mãi mãi không thể hiểu được.
Tống Hạo Thiên cười lớn một trận, ánh mắt sáng sủa quân tử đó tự tin như vậy, gã chậm rãi nâng cốc rượu trước mặt:
- Đây không phải là kiêu ngạo ngông cuồng, mà là tự tin nếu như ngông cuồng còn muốn xem địa phương, chỉ có thể nói là vua trên núi, rắn địa phương, thực sự là kẻ mạnh, tung hoành thiên hạ, bốn bề thần phục. Trương Nhất Phàm, anh là người đầu tiên dám nói chuyện như thế này với tôi, chỉ đáng tiếc là, là đối thủ của tôi, anh còn hơi non.
Nói xong, gã một ngụm uống hết chén rượu.
- Những sự tích của anh, tuy rằng trong mắt người khác là vô cùng oanh liệt, nhưng trong mắt tôi hoàn toàn là chuyện trẻ con. Tất cả chỉ là những phương pháp vượt qua chướng ngại vật do anh cố gắng trèo lên, người khác cho anh là anh hùng, chỉ có tôi là nhìn rõ. Mọi người biết rõ, cũng đừng che giấu. Hôm nay tôi đến tìm anh, còn có chuyện khác.
- Nói đi, anh muốn làm gì!
Gã lại nâng chén rượu lên một lần nữa:
- Hợp tác với tôi!
Tống Hạo Thiên buồn uống ngụm rượu nói:
- Rượu này ngon lắm, uống chút đi!
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không cần thế đâu, anh đi con đường đầy ánh sáng của anh, tôi đi cái cầu gỗ của tôi. Mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Tống Hạo Thiên nhìn hắn một cái:
- Nghĩ rõ một chút hãy trả lời, cho dù là Thủ tướng Chu là chỗ dựa của anh, có Trương gia và Thẩm gia là chỗ dựa, anh cũng không nghĩ xem, thế hệ này bọn họ còn nắm quyền được bao lâu nữa? Dựa vào tính cách ngay thẳng của Thủ tướng, căm ghét cái ác như kẻ thù, anh thực sự cho là hòn đá tảng phòng thủ của anh kiên cố sao?
Trương Nhất Phàm không nói chuyện, ý vừa rồi của Tống Hạo Thiên, trong lòng mình hiểu, đây cũng là nguyên nhân căn bản để hắn từ từ mở rộng thế lực của mình. Có chút đạo lý hắn hiểu, nhưng mà hắn không muốn thể hiện ra.
Tống Hạo Thiên nói:
- Tôi thích Lý Hồng.
Cuối cùng đã nói đến chủ đề chính rồi, Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Anh không chỉ thích Lý Hồng?
Tống Hạo Thiên thản nhiên cười, cũng không phủ nhận, chỉ là nói:
- Tôi muốn trở thành ủy viên thường vụ bộ Chính trị trẻ tuổi nhất!
- Nếu là như vậy, vậy thì anh đến nhầm chỗ rồi. Lý Hồng không ở Vĩnh Lâm.
Ánh mắt Tống Hạo Thiên trầm xuống:
- Tôi từng nói, có một số vấn đề không cần trả lời quá nhanh.
Gã chỉ vào rượu trên bàn:
- Uống hai cốc rồi đi, đợi anh nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi. Cái mà tôi có chính là thời gian.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Xin lỗi, tôi còn có việc, tự anh chậm rãi uống đi.
Dứt lời, hắn đứng lên liền đi. Vừa mới đến cạnh cửa, liền nghe thấy Tống Hạo Thiên nói:
- Về nghĩ kĩ hai vấn đề mà tôi nói, còn nữa, bảo thằng ranh Hồ Lôi đừng có kiêu ngạo như thế, nếu như nó không muốn Hồ Thị có chuyện, tốt nhất khiêm tốn một chút trước mặt tôi.
- Tống Hạo Thiên, tôi cũng tặng anh một câu, nếu mình đã không muốn làm, thì đừng có bắt người khác làm. Nếu như anh chỉ là thích Lý Hồng, tôi nghĩ anh đã đến nhầm chỗ rồi. Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy tất sẽ tràn, thiên hạ này không phải tùy tiện ai cũng có thể thay đổi được, đừng có tự cho mình là đúng.
Trương Nhất Phàm nói xong, kéo cửa đi ra.
Tống Hạo Thiên tức đến mức quẳng luôn cái chén:
- Họ Trương, đến lúc đó không thể thuận theo sự đồng ý của mày.
Về đến phòng riêng mà mấy người bao, mọi người nhìn thấy lão đại trở về, từng người đứng lên hỏi:
- Lão đại, không sao chứ?
Trương Nhất Phàm hướng về phía bọn họ vẫy tay:
- Không sao, ngồi xuống đi!
Lúc hắn phát hiện tất cả mọi người đều chưa động đũa, chỉ ngồi ở đó đợi, liền hỏi nói:
- Sao lại không ăn, uống rượu! Liễu Hải, rót rượu.
Liễu Hải đi lấy rượu, Hồ Lôi đã cướp ở trong tay từ lâu:
- Các anh ngồi đi, hôm nay để tôi rót rượu.
Gã rót cho mỗi người một chén, lúc đến lượt Đổng Tiểu Phàm, Hồ Lôi nói:
- Tiểu Phàm cũng uống một chút chứ! Tôi nhớ trước kia chị có thể uống rượu. Rượu này là rượu bảo vệ sức khỏe, đẹp da, thanh xuân vĩnh trú. Bây giờ Băng Băng thỉnh thoảng cũng cùng uống hai cốc với tôi, hơn nữa sau khi uống rượu này xong, loại cảm giác đó tuyệt không thể tả nổi.
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, lấy tay chặn chén lại:
- Tôi thôi đi.
Nhân lúc Hồ Lôi rót rượu cho người khác, cô ấy lặng lẽ hỏi một câu:
- Không sao chứ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Có thể có chuyện gì được? người ngông cuồng nhiều lắm, gã lại không phải là người thứ nhất.
Sau đó hắn nhìn Liễu Hải:
- Ngày mai cậu tiễn Tiểu Phàm một chút, cô ấy phải đi Bắc Kinh.
Liễu Hải cảm nhận được vẻ mặt nghiêm trọng của Trương Nhất Phàm, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Vũ vẫn hơi tức giận, đợi Hồ Lôi rót xong rượu, y liền nói:
- Tên Tống Hạo này cũng quá kiêu ngạo một chút, ngạo mạn không chịu nổi. Tôi thực sự chưa từng gặp loại người này.
Lý Trị Quốc và chuyện này không có dính dáng gì với nhau. Y cũng không biết Tống Hạo Thiên là nhân vật nào, ngồi ở bên cạnh không lên tiếng.
- Chuyện này các cậu không cần lo, mình làm việc tầm nhìn xa một chút.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Trị Quốc:
- Trị Quốc, nghe nói anh chuẩn bị đến thành phố?
Lý Trị Quốc nhỏ giọng trả lời nói:
- Mấy ngày trước cán bộ ban Tổ chức có nói qua, đến văn phòng xóa đói giảm nghèo.
Trương Nhất Phàm cầm chén lên:
- Trước khi uống rượu, tôi vẫn câu nói đó, các anh nhất định phải có nguyên tắc, có lập trường của mình, hễ là chuyện dính dáng đến tiền, lưu ý hơn một chút. Hiện tại mấy người các anh đều không lo chuyện ăn mặc, cuộc sống khá tốt, tôi không hy vọng đến trại tạm giam để thăm bất cứ một ai.
Lý Trị Quốc và Đường Vũ gật đầu:
- Ghi nhớ điều mà lão đại bảo. Chúng tôi sẽ chú ý đúng mực.
Vốn dĩ là một bữa tiệc vui, bị thằng ranh Tống Hạo Thiên này phá hoại làm cho không có chút tâm tư nào, đối diện với loại người như Tống Hạo Thiên, Trương Nhất Phàm đương nhiên không dám sơ xuất, chỉ bảo những người bên dưới.
Lúc đầu khi Lý Hồng nhắc nhở, hắn còn không để ý, cho rằng dựa vào thân phận này của Tống Hạo Thiên, chắc không đến nỗi nhỏ mọn như vậy, không ngờ thằng ranh này đến Vĩnh Lâm nhanh như vậy. Chỉ có điều, Lý Hồng đã coi thường dã tâm của gã. Tống Hạo Thiên không ngờ lại có trí tiến vào ủy viên thường vụ chính trị, ba mươi mấy tuổi, có thể nói là có một không hai.
Điều đáng cười hơn là, màn kịch hôm nay của gã, tính là chiêu an? Hay là trấn an? Muốn để Trương Nhất Phàm ta trở thành con chó của mày, không có cửa đâu!
Dùng lời của chính gã nói, Quỷ môn quan còn xông qua, bố mày sợ cái thá gì?
Nói tao không đủ tư cách, mày coi bố là khốn kiếp, bố mày coi mày là con rùa.
Tuy nhiên Tống Hạo Thiên tên tuổi lừng lẫy, cho dù là xuất hiện ở đâu, khí thế của gã chắc chắn không thua gì chư hầu một phương. Nhưng mà tư thế trước mắt, tên đã trên dây không thể không bắn.
Trong lòng Đường Vũ không thoải mái, mẹ nó, thực ra là cái thá gì? Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, cùng lắm thì xé xác cái thân này của bố mày, mày còn có thể làm gì bố mày? Cùng lắm là chết chứ gì, mày có bối cảnh có vệ sĩ là rất giỏi chắc!
Cùng anh Phàm lăn lộn lâu như vậy rồi, thể diện này chúng ta không mất được, lúc đang định nổi giận, Hồ Lôi bỗng đứng lên:
- Tống Hạo Thiên, đây không phải là Bắc Kinh, không chấp nhận cho mày giương oai.
- Hừ
Tống Hạo Thiên phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, ánh mắt lướt qua mọi người, vẫn bộ mặt khinh thường.
Trương Nhất Phàm không muốn mấy người bên dưới mình gây xung đột với gã, nếu như thằng ranh Tống Hạo Thiên đâm dao sau lưng, dựa vào năng lực hiện tai của bọn Đường Vũ, tự bảo vệ cũng là vấn đề. Cùng hạng người như gã không cần miệng lưỡi lợi hại, loại chiếm lợi ích nhỏ này, sẽ chịu thiệt.
Vì thế hắn đứng lên, trầm giọng nói:
- Tống Hạo Thiên, đi thôi, có lời nào cứ nhằm vào tôi! Đừng có làm phiền bọn họ ăn cơm.
Tống Hạo Thiên lạnh lùng nhìn mấy người ở đó, hừ một tiếng, bước lớn đi.
- Lão đại.
- Anh.
Đám người Đường Vũ đều đứng lên, có gan không tiếc mạng sống, không thể chối từ. Trương Nhất Phàm vẫy tay:
- Các cậu ngồi xuống, đợi tôi trở về uống rượu.
Hắn lại nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Không sao đâu, anh đi rồi sẽ trở lại!
Trấn an mấy người bạn, Trương Nhất Phàm đi ra ngoài. Tống Hạo Thiên để lại một vệ sĩ dẫn đường, hai người đến một phòng riêng xa hoa ở tầng bốn.
Phòng riêng rất lớn, rất rộng rãi lại chỉ có Tống Hạo Thiên ngồi.
Trên bàn bày đầy những món ăn ngon, hương thơm khắp nơi, Tống Hạo Thiên ngồi ở đó, hai tay mở ra, ngồi vào dựa lưng trên ghế sô pha.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi vào, vệ sĩ đằng sau lập tức đóng cửa, đứng đó giống như thần giữ của ở.
Trong phòng riêng chỉ có hai người, Tống Hạo Thiên có chút lười nhác, khí phách vừa rồi hầu như không còn:
- Ngồi đi!
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn Tống Hạo Thiên nói:
- Đừng có gây chuyện ở Vĩnh Lâm, đây không phải là cử chỉ khôn ngoan.
Tống Hạo Thiên dãn ra một hơi thuốc dài:
- Tôi không phải đến để đánh nhau với anh. Anh cũng không xứng làm đối thủ của tôi.
Trương Nhất Phàm nhìn gã, ánh mắt lanh lợi có chút không nhường:
- Tống Hạo Thiên, sớm muộn anh sẽ phải mất đi tính kiêu ngạo! Tôi nghĩ Hồ Lôi nói đúng, đây không phải là Bắc Kinh, an phận một chút.
Lấy thân phận của Bí thư Thành ủy của mình, nói ra những lời này với một người không có liên quan, đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Trương Nhất Phàm. Bây giờ đã không còn là thời trẻ con lông bôngkhông tự chủ được trong những chuyện như thế này., e rằng không phải là người ở trong tình hình của mình, mãi mãi không thể hiểu được.
Tống Hạo Thiên cười lớn một trận, ánh mắt sáng sủa quân tử đó tự tin như vậy, gã chậm rãi nâng cốc rượu trước mặt:
- Đây không phải là kiêu ngạo ngông cuồng, mà là tự tin nếu như ngông cuồng còn muốn xem địa phương, chỉ có thể nói là vua trên núi, rắn địa phương, thực sự là kẻ mạnh, tung hoành thiên hạ, bốn bề thần phục. Trương Nhất Phàm, anh là người đầu tiên dám nói chuyện như thế này với tôi, chỉ đáng tiếc là, là đối thủ của tôi, anh còn hơi non.
Nói xong, gã một ngụm uống hết chén rượu.
- Những sự tích của anh, tuy rằng trong mắt người khác là vô cùng oanh liệt, nhưng trong mắt tôi hoàn toàn là chuyện trẻ con. Tất cả chỉ là những phương pháp vượt qua chướng ngại vật do anh cố gắng trèo lên, người khác cho anh là anh hùng, chỉ có tôi là nhìn rõ. Mọi người biết rõ, cũng đừng che giấu. Hôm nay tôi đến tìm anh, còn có chuyện khác.
- Nói đi, anh muốn làm gì!
Gã lại nâng chén rượu lên một lần nữa:
- Hợp tác với tôi!
Tống Hạo Thiên buồn uống ngụm rượu nói:
- Rượu này ngon lắm, uống chút đi!
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không cần thế đâu, anh đi con đường đầy ánh sáng của anh, tôi đi cái cầu gỗ của tôi. Mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Tống Hạo Thiên nhìn hắn một cái:
- Nghĩ rõ một chút hãy trả lời, cho dù là Thủ tướng Chu là chỗ dựa của anh, có Trương gia và Thẩm gia là chỗ dựa, anh cũng không nghĩ xem, thế hệ này bọn họ còn nắm quyền được bao lâu nữa? Dựa vào tính cách ngay thẳng của Thủ tướng, căm ghét cái ác như kẻ thù, anh thực sự cho là hòn đá tảng phòng thủ của anh kiên cố sao?
Trương Nhất Phàm không nói chuyện, ý vừa rồi của Tống Hạo Thiên, trong lòng mình hiểu, đây cũng là nguyên nhân căn bản để hắn từ từ mở rộng thế lực của mình. Có chút đạo lý hắn hiểu, nhưng mà hắn không muốn thể hiện ra.
Tống Hạo Thiên nói:
- Tôi thích Lý Hồng.
Cuối cùng đã nói đến chủ đề chính rồi, Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Anh không chỉ thích Lý Hồng?
Tống Hạo Thiên thản nhiên cười, cũng không phủ nhận, chỉ là nói:
- Tôi muốn trở thành ủy viên thường vụ bộ Chính trị trẻ tuổi nhất!
- Nếu là như vậy, vậy thì anh đến nhầm chỗ rồi. Lý Hồng không ở Vĩnh Lâm.
Ánh mắt Tống Hạo Thiên trầm xuống:
- Tôi từng nói, có một số vấn đề không cần trả lời quá nhanh.
Gã chỉ vào rượu trên bàn:
- Uống hai cốc rồi đi, đợi anh nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi. Cái mà tôi có chính là thời gian.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Xin lỗi, tôi còn có việc, tự anh chậm rãi uống đi.
Dứt lời, hắn đứng lên liền đi. Vừa mới đến cạnh cửa, liền nghe thấy Tống Hạo Thiên nói:
- Về nghĩ kĩ hai vấn đề mà tôi nói, còn nữa, bảo thằng ranh Hồ Lôi đừng có kiêu ngạo như thế, nếu như nó không muốn Hồ Thị có chuyện, tốt nhất khiêm tốn một chút trước mặt tôi.
- Tống Hạo Thiên, tôi cũng tặng anh một câu, nếu mình đã không muốn làm, thì đừng có bắt người khác làm. Nếu như anh chỉ là thích Lý Hồng, tôi nghĩ anh đã đến nhầm chỗ rồi. Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy tất sẽ tràn, thiên hạ này không phải tùy tiện ai cũng có thể thay đổi được, đừng có tự cho mình là đúng.
Trương Nhất Phàm nói xong, kéo cửa đi ra.
Tống Hạo Thiên tức đến mức quẳng luôn cái chén:
- Họ Trương, đến lúc đó không thể thuận theo sự đồng ý của mày.
Về đến phòng riêng mà mấy người bao, mọi người nhìn thấy lão đại trở về, từng người đứng lên hỏi:
- Lão đại, không sao chứ?
Trương Nhất Phàm hướng về phía bọn họ vẫy tay:
- Không sao, ngồi xuống đi!
Lúc hắn phát hiện tất cả mọi người đều chưa động đũa, chỉ ngồi ở đó đợi, liền hỏi nói:
- Sao lại không ăn, uống rượu! Liễu Hải, rót rượu.
Liễu Hải đi lấy rượu, Hồ Lôi đã cướp ở trong tay từ lâu:
- Các anh ngồi đi, hôm nay để tôi rót rượu.
Gã rót cho mỗi người một chén, lúc đến lượt Đổng Tiểu Phàm, Hồ Lôi nói:
- Tiểu Phàm cũng uống một chút chứ! Tôi nhớ trước kia chị có thể uống rượu. Rượu này là rượu bảo vệ sức khỏe, đẹp da, thanh xuân vĩnh trú. Bây giờ Băng Băng thỉnh thoảng cũng cùng uống hai cốc với tôi, hơn nữa sau khi uống rượu này xong, loại cảm giác đó tuyệt không thể tả nổi.
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, lấy tay chặn chén lại:
- Tôi thôi đi.
Nhân lúc Hồ Lôi rót rượu cho người khác, cô ấy lặng lẽ hỏi một câu:
- Không sao chứ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Có thể có chuyện gì được? người ngông cuồng nhiều lắm, gã lại không phải là người thứ nhất.
Sau đó hắn nhìn Liễu Hải:
- Ngày mai cậu tiễn Tiểu Phàm một chút, cô ấy phải đi Bắc Kinh.
Liễu Hải cảm nhận được vẻ mặt nghiêm trọng của Trương Nhất Phàm, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Vũ vẫn hơi tức giận, đợi Hồ Lôi rót xong rượu, y liền nói:
- Tên Tống Hạo này cũng quá kiêu ngạo một chút, ngạo mạn không chịu nổi. Tôi thực sự chưa từng gặp loại người này.
Lý Trị Quốc và chuyện này không có dính dáng gì với nhau. Y cũng không biết Tống Hạo Thiên là nhân vật nào, ngồi ở bên cạnh không lên tiếng.
- Chuyện này các cậu không cần lo, mình làm việc tầm nhìn xa một chút.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Trị Quốc:
- Trị Quốc, nghe nói anh chuẩn bị đến thành phố?
Lý Trị Quốc nhỏ giọng trả lời nói:
- Mấy ngày trước cán bộ ban Tổ chức có nói qua, đến văn phòng xóa đói giảm nghèo.
Trương Nhất Phàm cầm chén lên:
- Trước khi uống rượu, tôi vẫn câu nói đó, các anh nhất định phải có nguyên tắc, có lập trường của mình, hễ là chuyện dính dáng đến tiền, lưu ý hơn một chút. Hiện tại mấy người các anh đều không lo chuyện ăn mặc, cuộc sống khá tốt, tôi không hy vọng đến trại tạm giam để thăm bất cứ một ai.
Lý Trị Quốc và Đường Vũ gật đầu:
- Ghi nhớ điều mà lão đại bảo. Chúng tôi sẽ chú ý đúng mực.
Vốn dĩ là một bữa tiệc vui, bị thằng ranh Tống Hạo Thiên này phá hoại làm cho không có chút tâm tư nào, đối diện với loại người như Tống Hạo Thiên, Trương Nhất Phàm đương nhiên không dám sơ xuất, chỉ bảo những người bên dưới.
Lúc đầu khi Lý Hồng nhắc nhở, hắn còn không để ý, cho rằng dựa vào thân phận này của Tống Hạo Thiên, chắc không đến nỗi nhỏ mọn như vậy, không ngờ thằng ranh này đến Vĩnh Lâm nhanh như vậy. Chỉ có điều, Lý Hồng đã coi thường dã tâm của gã. Tống Hạo Thiên không ngờ lại có trí tiến vào ủy viên thường vụ chính trị, ba mươi mấy tuổi, có thể nói là có một không hai.
Điều đáng cười hơn là, màn kịch hôm nay của gã, tính là chiêu an? Hay là trấn an? Muốn để Trương Nhất Phàm ta trở thành con chó của mày, không có cửa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.