Chương 395: Không rõ tăm tích
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trạm xe lửa không nhìn thấy bóng dáng của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm sốt ruột rồi.
Sau khi trở về phòng làm việc, lập tức gọi ðiện thoại cho Hồ Lôi :
- Không thấy Tiêu Tiêu đâu cả!
- Không thấy Tiêu Tiêu? Sao lại thế?
Hồ Lôi vẫn không phản ứng lại, Trương Nhất Phàm liền nói đơn giản lại một lần chuyện Hà Tiêu Tiêu đi xe lửa đến thành phố Song Giang. Hồ Lôi lập tức nói:
- Mẹ kiếp, chắc chắn xảy ra chuyện rồi. Thành phố Song Giang là một nơi vớ vẩn như thế này, có xã hội đen, tôi lập tức gọi Hồ Khoa dẫn theo mấy anh em mau chóng tới, nó tương đối quen thuộc Song Giang, biết một số anh em trên đường.
Hồ Khoa lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, những người bạn trên giang hồ khá nhiều. Giống như chuyện tìm người này, bọn họ còn thành thạo hơn cả cảnh sát, tin tức càng rộng. Bởi vậy, người đầu tiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến vẫn là bọn họ.
Bên này, Hồ Lôi đã dập máy, lập tức gọi cho Đường Vũ:
- Đường Vũ, Liễu Hải gần đây có chuyện gì không?
Đường Vũ thấy Hồ Lôi sốt ruột, trong lòng rùng mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tên Hồ Lôi này bình thường ba lăng nhăng, vì thế y hỏi thăm một cách ân cần:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cô Tiêu Tiêu kia anh còn nhớ không?
Hồ Lôi đưa ra một câu.
- Sao không nhớ, chẳng phải cô ấy quản lý công ty ngân sách cho lão đại sao?
Nhắc đến Hà Tiêu Tiêu, Đường Vũ lập tức nghĩ ra, đó là một cô gái xinh đep, hình như có mối quan hệ rất tốt với lão Đại.
Hồ Lôi nói:
- Cô ấy gặp chuyện rồi, hôm nay đi xe lửa đến Song Giang, kết quả mất tích. Chắc điện thoại bị người ta cướp mất rồi, người cũng bị lừa.
- Củ chuối thật! Anh không cần nói nữa, tôi lập tức đích thân dẫn người đến.
Hồ Lôi ngăn cản nói:
- Anh điên rồi, đường đường là một cục trưởng, sao có thể tùy tiện rời đi được. Hơn nữa chuyện này cần mấy ngày cũng không biết chắc được, hay là gọi Liễu Hải đến giúp đi, những người khác thì thôi.
- Tôi biết rồi!
Đường Vũ cũng không nói những lời vô ích, lập tức dập điện thoại. Tức khắc gọi Liễu Hải đến phòng làm việc:
- Cậu lập tức dẫn theo bốn người, đến thành phố Song Giang ngay tức khắc tìm anh Phàm. Có chuyện gì sau khi đến, anh ấy sẽ giao cho cậu.
Liễu Hải cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Đường Vũ sốt ruột, gã còn cho rằng Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện. Gã lập tức quay người:
- Tôi đi ngay đây.
- Đợi một chút
Đường Vũ kéo ngăn kéo ra, cầm ra một chiếc bút rồi viết một hóa đơn:
- Cậu đến phòng Tài vụ lĩnh năm mươi ngàn đồng. Trở về báo cáo thu chi!
- Không cần đâu, tiền tôi có, trở về nói sau đi!
Bây giờ Liễu Hải nói như thế nào cũng là ngàn vạn thân phận, sự việc khẩn cấp, anh ta cũng không so đo chuyện này, vì thế, vội vàng đi ra ngoài.
Đường Vũ đuổi theo ra:
- Lái chiếc xe Toyota mới mua từ trong cục ấy, tính năng tốt một chút.
- Vâng!
Liễu Hải vừa trả lời vừa đi xuống lầu.
Sau mười phút, một chiếc xe cảnh sát biển số xe của phòng công an huyện Ngũ Dương đã xuất phát.
Hồ Khoa đang ở Hải Khoát Thiên Không, nhận được điện thoại của Hồ Lôi, lập tức dẫn theo mấy anh em xuất phát. Mục tiêu – Thành phố Song Giang.
Cho dù xuất phát từ Ngũ Dương hay là Thông Thành, đến Song Giang ít nhất cần sáu bảy tiếng lái xe, nếu như mình lái xe, có thể nhanh hơn một chút, chắc hơn năm tiếng là có thể đến.
Hai bên đã xuất phát, Hồ Lôi cũng từ tỉnh thành chạy đến.
Trương Nhất Phàm trong phòng làm việc sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, tình hình của Hà Tiêu Tiêu rốt cuộc như thế nào? Bọn Hồ Lôi vẫn chưa đến bên này, chi bằng cũng để người của cục thành phố hành động trước, nếu không thì ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì hối hận không kịp.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi điện cho Lưu Bá Lâm một cách quyết đoán:
- Lập tức đến phòng làm việc của tôi một chút!
Lưu Bá Lâm vừa mới trở về cục, mông ngồi còn chưa nóng đít, đã nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, sững sờ cả buổi cũng chưa tỉnh táo lại. Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Y không quen giọng nói của Trương Nhất Phàm, nhưng mà điện thoại rõ ràng chính là phòng của bí thư, hơn nữa với giọng điệu vừa rồi, nếu là người khác dám có giọng điệu như thế này nói chuyện với mình không?
Chờ sau khi Lưu Bá Lâm đến, Trương Nhất Phàm nhìn y, đột nhiên vỗ bàn:
- Anh làm cục trưởng như thế nào vậy? Thành phố Song Giang loạn thành bộ dạng gì rồi?
Lưu Bá Lâm giật mình, không ngờ bí thư trẻ tuổi như thế này cơn tức rất lớn, sát khí đằng đằng, dáng vẻ dọa người. Lưu Bá Lâm không ngừng kêu khổ trong lòng, mấy năm nay, trị an rất khó nắm bắt, đặc biệt là ở nơi mọi người tập trung dày đặc này.
Y cứ tưởng rằng Trương Nhất Phàm vì chuyện lúc nãy, không ngờ Trương Nhất Phàm bình tĩnh lại, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra:
- Đây là bạn của tôi, vừa mới từ nơi khác đến, vừa đến trạm xe lửa bị cướp, người cũng không thấy đâu.
- Gọi điện thoại đến, đối phương không ngờ còn dám đòi năm ngàn tiền chuộc, đúng là quá kiêu ngạo! Lưu Bá Lâm, hiện tại tôi không cần biết anh dùng cách nào, lập tức tìm ra người cho tôi!
Lưu Bá Lâm nhận được danh thiếp, Hà Tiêu Tiêu, công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý ngân sách Phàm Phàm. Chức vụ Tổng giám đốc.
Lưu Bá Lâm dốt đặc cán mai đối với cổ phiếu, nhưng y vẫn biết ngân sách là như thế nào, cầm tấm danh thiếp này, hai chân y run lên. Nhìn tên chắc là một người con gái, người này sao lại đến thành phố Song Giang rồi mất tích nhỉ? Cô ấy là bạn của Bí thư Trương!
- Bí thư Trương, tôi lập tức đi điều tra ngay:
Lưu Bá Lâm cam đoan:
- Trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm thấy người.
Thực ra, trong lòng y cũng không có cơ sở, người này rốt cuộc có đang ở thành phố Song Giang không? Manh mối duy nhất chỉ có số điện thoại của người đó.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn, suýt chút nữa thì mắng ra, tìm một người mà cần tận ba ngày, các anh ăn cứt. Chỉ là lời nói này đến bên miệng, lại nuốt vào:
- Tối nay tôi muốn biết kết quả!
Thấy ánh mắt giết người của Trương Nhất Phàm, Lưu Bá Lâm cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải vội vàng trở về cục Công an.
Bố trí máy theo dõi định vị vệ tinh, hai mươi tư giờ tiến hành theo dõi toàn diện đối với số điện thoại này. Gọi theo số điện thoại trên danh thiếp, có lúc có thể gọi được. Lưu Bá Lâm mừng thầm, chỉ cần chiếc điện thoại này vẫn ở thành phố Song Giang, sẽ không khó tìm thấy cô gái tên là Hà Tiêu Tiêu này.
Lúc trở về cục, y bảo người điều tra thân phận của cô Hà này, wow! Gớm quá!
Một cảnh sát đầu tư cổ phiếu có kinh nghiệm nói với y, công ty ngân sách Phàm Phàm này rất lợi hại. Nghe nói tay tàn sát đẫm máu tập đoàn Hoa Sơn chính là cô ấy, người ta là thân phận Chủ tịch mười tỷ, Lưu Bá Lâm lập tức giật mình. Hóa ra cô gái này nổi tiếng như vậy, không phải là nhà đầu tư mà Bí thư Trương tìm đến đấy chứ? Nghĩ đến đây, Lưu Bá Lâm liền rùng mình, nếu như người ta là một nhà đầu tư đến Song Giang gặp chuyện, chắc Cục trưởng cục công an là mình cũng xong đời.
Cô ấy có bị người ta bắt cóc không nhỉ?
- Còn ngẩn người ra làm gì? mau đi điều tra thôi!
Lưu Bá Lâm vẫy tay, điều toàn bộ đại đội hình sự và đại đội trị an đi, triển khai truy xét khắp thành phố.
Những cảnh sát có kinh nghiệm phân tích, thành phố Song Giang xảy ra tình huống này không phải là một hai lần, chắc lại là những người nói trên đường, lừa người ta đi. Bởi vì những năm gần đây thành phố phát triển rất nhanh, ngành công nghệ tình dục bùng nổ một cách khác thường, vì vậy đối với phương diện này mới cần lượng người rất lớn.
Một vài em học sinh và các cô gái vùng khác, thường bị những kẻ phạm pháp dẫn đến nơi này làm thiếp. Loại người này được gọi là đầu gà, bình thường trong tay có từ mấy đến mười cô gái. Những người này mỗi ngày đều ép các cô gái đi tiếp khách, sau đó bọn họ ngồi mát ăn bát vàng.
Giống như người có thân phận như Hà Tiêu Tiêu, khả năng bị người ta bắt cóc rất lớn.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, mấy người liền cầu nguyện trong lòng, mẹ nó, đừng có gặp phải chuyện này mới được! Nếu không thì phiền phức này lớn rồi đây.
Ban đêm, vẫn chưa có tin tức của Hà Tiêu Tiêu , Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác.
Lúc này, ánh mắt của hắn, đầy ắp khí thế sát nhân, như chực ăn tươi nuốt sống người khác!
Lúc tám giờ tối, Hồ Lôi và Liễu Hải lần lượt đến thành phố Song Giang, một dòng người đến cả cơm cũng không muốn ăn, ngay lập tức liên lạc với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm gặp sáu người trong khách sạn của thành phố Song Giang, sau khi vội vàng ăn được mấy miếng cơm, Liễu Hải liền dẫn theo bốn người cảnh sát nhân dân đi trước. Hồ Lôi ở đây đợi Hồ Khoa.
Trương Nhất Phàm ngồi không yên, nói với Hồ Lôi:
- Đi, chúng tôi cũng đi tìm!
Đêm Mông Lung là một câu lạc bộ đêm hạng hai của thành phố Song Giang, cũng là vị trí đổ bộ của đám đầu trọc. Nói đến tên đầu trọc này, đơn thuần chỉ phá bĩnh,
Tên lưu manh chuyên phá. Trong ngục giam cũng là món hàng ra vào trong ngục giam.
Mấy năm gần đây tập hợp mấy chục người, làm chuyện buôn bán người, hoạt động lừa gạt các cô gái. Hộp đêm này chính là vị trí đổ bộ tụ họp thường xuyên của bọn họ.
Những người biết đầu trọc đều biết, đầu mối của bọn họ, chỉ phụ trách việc nhận hàng, đưa hàng, hàng qua tay.
Bình thường những cô gái đưa đến chỗ gã, hai nghìn, ba nghìn không có giá chung, hàng tốt một chút thì năm nghìn, tám nghìn. Sau đó bọn họ lại chuyển tay đến các hộp đêm khác, hoặc là phòng gội đầu.
Hôm qua tổng cộng thu được hai cô gái, trong đó có một cô đêm hôm qua đã qua tay đưa đến phòng gội đầu, đầu trọc đã nhận được năm nghìn nhân dân tệ trong đó.
Hôm nay Sẹo Đen đưa cô gái này đến, tạm thời gã chưa muốn động đến, bởi vì cô gái này quá xinh đẹp, hơn nữa lại có khí chất, gã muốn bán với giá tốt, vì thế liền từ chối điện thoại đặt hàng của đầu gà mấy hộp đêm.
Vừa mới ăn cơm trở về, đầu trọc vuốt bụng:
- Đi, đi xem xem cô bé kia.
Mấy người đi đến nơi giam giữ Hà Tiêu Tiêu, phát hiện một mình Hà Tiêu Tiêu đang ngồi ở bên trong, không ngờ không giống như những cô gái khác, vừa khóc vừa làm ồn. Đầu trọc cũng là người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, không ghìm mình nổi có chút kỳ quái.
Cô gái này rất đặc biệt, quan sát một trận trước rồi nói, để tránh khỏi rước họa vào thân. Vốn dĩ còn định đi ăn chút đậu hũ, đầu trọc làm nhục người ta một chút, lập tức mang người đi.
Vừa ra khỏi cái cửa này, bên đó điện thoại liền kêu lên. Đầu trọc ừ một tiếng:
- A, là anh Cương à, chuyện gì thế? Anh nói, anh nói!
Trong điện thoại vang lên một thanh âm:
- Nghe nói hôm nay anh thu được một món hàng tốt, mang đến để tôi xem xem! Nếu như được, tôi đưa anh mười nghìn!
Đối phương là ông chủ có sức hấp dẫn, cũng là một con rắn địa phương, nổi tiếng lưu manh.
Sức hấp dẫn không giống như Đêm Mông Lung, người ta là hộp đêm giá cao số một số hai ở thành phố Song Giang, cấp bậc hoàn toàn không giống, đầu trọc xưa nay cũng thường đưa hàng đến cho gã.
Nhận được điện thoại của anh Cương, y không dám đắc tội, do dự một chút:
- Anh Cương, anh nhận được tin tức từ đâu thế, ôi, rất không khéo, vừa mới bị người ta mang đi rồi.
- Con chó mày! Tưởng rằng tao là thằng ngốc sao?
Hình như anh Cương rất bực mình:
- Chỉ một câu, có đưa hay không? Tiền có thể thương lượng.
Đầu trọc thấy tàm tạm rồi, lập tức đồng ý:
- Được, nếu anh đã nói, tôi lập tức bảo người đuổi theo mang về!
- Thế này còn tạm được!
Tên anh Cương kia hừ một tiếng, nhìn với tên mang một cái vòng cổ trên cổ ở bên cạnh, người trên áo may-ô đang treo sáu bộ điện thoại nói:
- Thằng ranh này dám đùa giỡn với tao, nó chết chắc rồi.
Nói xong, gã liền hút một hơi thuốc, nói với người đó:
- Anh Hán, anh cũng kén chọn quá, sao hộp đêm của tôi nhiều con gái như thế, anh đều không vừa mắt? Cứ đòi tôi phải tìm bên ngoài.
Đối phương cười một trận ha ha, khinh thường nói:
- Mặt hàng ở hộp đêm của anh, ai không phải là nghìn người ôm vạn người, ông mà bây giờ thay đổi khẩu vị. Không thích những người hương phấn dung tục.
- Ha ha…giả vờ
Anh Cương chỉ vào đối phương cười phá lên:
- Bây giờ hàng mới rất khó tìm, cố hết sức đi! Cậu là ai, anh em của tôi, yêu cầu của các cậu tôi có thể không ra sức làm hài lòng sao?
- Ha ha…
Hai người cười phá lên một cách thô tục.
Sau khi trở về phòng làm việc, lập tức gọi ðiện thoại cho Hồ Lôi :
- Không thấy Tiêu Tiêu đâu cả!
- Không thấy Tiêu Tiêu? Sao lại thế?
Hồ Lôi vẫn không phản ứng lại, Trương Nhất Phàm liền nói đơn giản lại một lần chuyện Hà Tiêu Tiêu đi xe lửa đến thành phố Song Giang. Hồ Lôi lập tức nói:
- Mẹ kiếp, chắc chắn xảy ra chuyện rồi. Thành phố Song Giang là một nơi vớ vẩn như thế này, có xã hội đen, tôi lập tức gọi Hồ Khoa dẫn theo mấy anh em mau chóng tới, nó tương đối quen thuộc Song Giang, biết một số anh em trên đường.
Hồ Khoa lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, những người bạn trên giang hồ khá nhiều. Giống như chuyện tìm người này, bọn họ còn thành thạo hơn cả cảnh sát, tin tức càng rộng. Bởi vậy, người đầu tiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến vẫn là bọn họ.
Bên này, Hồ Lôi đã dập máy, lập tức gọi cho Đường Vũ:
- Đường Vũ, Liễu Hải gần đây có chuyện gì không?
Đường Vũ thấy Hồ Lôi sốt ruột, trong lòng rùng mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tên Hồ Lôi này bình thường ba lăng nhăng, vì thế y hỏi thăm một cách ân cần:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cô Tiêu Tiêu kia anh còn nhớ không?
Hồ Lôi đưa ra một câu.
- Sao không nhớ, chẳng phải cô ấy quản lý công ty ngân sách cho lão đại sao?
Nhắc đến Hà Tiêu Tiêu, Đường Vũ lập tức nghĩ ra, đó là một cô gái xinh đep, hình như có mối quan hệ rất tốt với lão Đại.
Hồ Lôi nói:
- Cô ấy gặp chuyện rồi, hôm nay đi xe lửa đến Song Giang, kết quả mất tích. Chắc điện thoại bị người ta cướp mất rồi, người cũng bị lừa.
- Củ chuối thật! Anh không cần nói nữa, tôi lập tức đích thân dẫn người đến.
Hồ Lôi ngăn cản nói:
- Anh điên rồi, đường đường là một cục trưởng, sao có thể tùy tiện rời đi được. Hơn nữa chuyện này cần mấy ngày cũng không biết chắc được, hay là gọi Liễu Hải đến giúp đi, những người khác thì thôi.
- Tôi biết rồi!
Đường Vũ cũng không nói những lời vô ích, lập tức dập điện thoại. Tức khắc gọi Liễu Hải đến phòng làm việc:
- Cậu lập tức dẫn theo bốn người, đến thành phố Song Giang ngay tức khắc tìm anh Phàm. Có chuyện gì sau khi đến, anh ấy sẽ giao cho cậu.
Liễu Hải cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Đường Vũ sốt ruột, gã còn cho rằng Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện. Gã lập tức quay người:
- Tôi đi ngay đây.
- Đợi một chút
Đường Vũ kéo ngăn kéo ra, cầm ra một chiếc bút rồi viết một hóa đơn:
- Cậu đến phòng Tài vụ lĩnh năm mươi ngàn đồng. Trở về báo cáo thu chi!
- Không cần đâu, tiền tôi có, trở về nói sau đi!
Bây giờ Liễu Hải nói như thế nào cũng là ngàn vạn thân phận, sự việc khẩn cấp, anh ta cũng không so đo chuyện này, vì thế, vội vàng đi ra ngoài.
Đường Vũ đuổi theo ra:
- Lái chiếc xe Toyota mới mua từ trong cục ấy, tính năng tốt một chút.
- Vâng!
Liễu Hải vừa trả lời vừa đi xuống lầu.
Sau mười phút, một chiếc xe cảnh sát biển số xe của phòng công an huyện Ngũ Dương đã xuất phát.
Hồ Khoa đang ở Hải Khoát Thiên Không, nhận được điện thoại của Hồ Lôi, lập tức dẫn theo mấy anh em xuất phát. Mục tiêu – Thành phố Song Giang.
Cho dù xuất phát từ Ngũ Dương hay là Thông Thành, đến Song Giang ít nhất cần sáu bảy tiếng lái xe, nếu như mình lái xe, có thể nhanh hơn một chút, chắc hơn năm tiếng là có thể đến.
Hai bên đã xuất phát, Hồ Lôi cũng từ tỉnh thành chạy đến.
Trương Nhất Phàm trong phòng làm việc sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, tình hình của Hà Tiêu Tiêu rốt cuộc như thế nào? Bọn Hồ Lôi vẫn chưa đến bên này, chi bằng cũng để người của cục thành phố hành động trước, nếu không thì ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì hối hận không kịp.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi điện cho Lưu Bá Lâm một cách quyết đoán:
- Lập tức đến phòng làm việc của tôi một chút!
Lưu Bá Lâm vừa mới trở về cục, mông ngồi còn chưa nóng đít, đã nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, sững sờ cả buổi cũng chưa tỉnh táo lại. Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Y không quen giọng nói của Trương Nhất Phàm, nhưng mà điện thoại rõ ràng chính là phòng của bí thư, hơn nữa với giọng điệu vừa rồi, nếu là người khác dám có giọng điệu như thế này nói chuyện với mình không?
Chờ sau khi Lưu Bá Lâm đến, Trương Nhất Phàm nhìn y, đột nhiên vỗ bàn:
- Anh làm cục trưởng như thế nào vậy? Thành phố Song Giang loạn thành bộ dạng gì rồi?
Lưu Bá Lâm giật mình, không ngờ bí thư trẻ tuổi như thế này cơn tức rất lớn, sát khí đằng đằng, dáng vẻ dọa người. Lưu Bá Lâm không ngừng kêu khổ trong lòng, mấy năm nay, trị an rất khó nắm bắt, đặc biệt là ở nơi mọi người tập trung dày đặc này.
Y cứ tưởng rằng Trương Nhất Phàm vì chuyện lúc nãy, không ngờ Trương Nhất Phàm bình tĩnh lại, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra:
- Đây là bạn của tôi, vừa mới từ nơi khác đến, vừa đến trạm xe lửa bị cướp, người cũng không thấy đâu.
- Gọi điện thoại đến, đối phương không ngờ còn dám đòi năm ngàn tiền chuộc, đúng là quá kiêu ngạo! Lưu Bá Lâm, hiện tại tôi không cần biết anh dùng cách nào, lập tức tìm ra người cho tôi!
Lưu Bá Lâm nhận được danh thiếp, Hà Tiêu Tiêu, công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý ngân sách Phàm Phàm. Chức vụ Tổng giám đốc.
Lưu Bá Lâm dốt đặc cán mai đối với cổ phiếu, nhưng y vẫn biết ngân sách là như thế nào, cầm tấm danh thiếp này, hai chân y run lên. Nhìn tên chắc là một người con gái, người này sao lại đến thành phố Song Giang rồi mất tích nhỉ? Cô ấy là bạn của Bí thư Trương!
- Bí thư Trương, tôi lập tức đi điều tra ngay:
Lưu Bá Lâm cam đoan:
- Trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm thấy người.
Thực ra, trong lòng y cũng không có cơ sở, người này rốt cuộc có đang ở thành phố Song Giang không? Manh mối duy nhất chỉ có số điện thoại của người đó.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn, suýt chút nữa thì mắng ra, tìm một người mà cần tận ba ngày, các anh ăn cứt. Chỉ là lời nói này đến bên miệng, lại nuốt vào:
- Tối nay tôi muốn biết kết quả!
Thấy ánh mắt giết người của Trương Nhất Phàm, Lưu Bá Lâm cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải vội vàng trở về cục Công an.
Bố trí máy theo dõi định vị vệ tinh, hai mươi tư giờ tiến hành theo dõi toàn diện đối với số điện thoại này. Gọi theo số điện thoại trên danh thiếp, có lúc có thể gọi được. Lưu Bá Lâm mừng thầm, chỉ cần chiếc điện thoại này vẫn ở thành phố Song Giang, sẽ không khó tìm thấy cô gái tên là Hà Tiêu Tiêu này.
Lúc trở về cục, y bảo người điều tra thân phận của cô Hà này, wow! Gớm quá!
Một cảnh sát đầu tư cổ phiếu có kinh nghiệm nói với y, công ty ngân sách Phàm Phàm này rất lợi hại. Nghe nói tay tàn sát đẫm máu tập đoàn Hoa Sơn chính là cô ấy, người ta là thân phận Chủ tịch mười tỷ, Lưu Bá Lâm lập tức giật mình. Hóa ra cô gái này nổi tiếng như vậy, không phải là nhà đầu tư mà Bí thư Trương tìm đến đấy chứ? Nghĩ đến đây, Lưu Bá Lâm liền rùng mình, nếu như người ta là một nhà đầu tư đến Song Giang gặp chuyện, chắc Cục trưởng cục công an là mình cũng xong đời.
Cô ấy có bị người ta bắt cóc không nhỉ?
- Còn ngẩn người ra làm gì? mau đi điều tra thôi!
Lưu Bá Lâm vẫy tay, điều toàn bộ đại đội hình sự và đại đội trị an đi, triển khai truy xét khắp thành phố.
Những cảnh sát có kinh nghiệm phân tích, thành phố Song Giang xảy ra tình huống này không phải là một hai lần, chắc lại là những người nói trên đường, lừa người ta đi. Bởi vì những năm gần đây thành phố phát triển rất nhanh, ngành công nghệ tình dục bùng nổ một cách khác thường, vì vậy đối với phương diện này mới cần lượng người rất lớn.
Một vài em học sinh và các cô gái vùng khác, thường bị những kẻ phạm pháp dẫn đến nơi này làm thiếp. Loại người này được gọi là đầu gà, bình thường trong tay có từ mấy đến mười cô gái. Những người này mỗi ngày đều ép các cô gái đi tiếp khách, sau đó bọn họ ngồi mát ăn bát vàng.
Giống như người có thân phận như Hà Tiêu Tiêu, khả năng bị người ta bắt cóc rất lớn.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, mấy người liền cầu nguyện trong lòng, mẹ nó, đừng có gặp phải chuyện này mới được! Nếu không thì phiền phức này lớn rồi đây.
Ban đêm, vẫn chưa có tin tức của Hà Tiêu Tiêu , Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác.
Lúc này, ánh mắt của hắn, đầy ắp khí thế sát nhân, như chực ăn tươi nuốt sống người khác!
Lúc tám giờ tối, Hồ Lôi và Liễu Hải lần lượt đến thành phố Song Giang, một dòng người đến cả cơm cũng không muốn ăn, ngay lập tức liên lạc với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm gặp sáu người trong khách sạn của thành phố Song Giang, sau khi vội vàng ăn được mấy miếng cơm, Liễu Hải liền dẫn theo bốn người cảnh sát nhân dân đi trước. Hồ Lôi ở đây đợi Hồ Khoa.
Trương Nhất Phàm ngồi không yên, nói với Hồ Lôi:
- Đi, chúng tôi cũng đi tìm!
Đêm Mông Lung là một câu lạc bộ đêm hạng hai của thành phố Song Giang, cũng là vị trí đổ bộ của đám đầu trọc. Nói đến tên đầu trọc này, đơn thuần chỉ phá bĩnh,
Tên lưu manh chuyên phá. Trong ngục giam cũng là món hàng ra vào trong ngục giam.
Mấy năm gần đây tập hợp mấy chục người, làm chuyện buôn bán người, hoạt động lừa gạt các cô gái. Hộp đêm này chính là vị trí đổ bộ tụ họp thường xuyên của bọn họ.
Những người biết đầu trọc đều biết, đầu mối của bọn họ, chỉ phụ trách việc nhận hàng, đưa hàng, hàng qua tay.
Bình thường những cô gái đưa đến chỗ gã, hai nghìn, ba nghìn không có giá chung, hàng tốt một chút thì năm nghìn, tám nghìn. Sau đó bọn họ lại chuyển tay đến các hộp đêm khác, hoặc là phòng gội đầu.
Hôm qua tổng cộng thu được hai cô gái, trong đó có một cô đêm hôm qua đã qua tay đưa đến phòng gội đầu, đầu trọc đã nhận được năm nghìn nhân dân tệ trong đó.
Hôm nay Sẹo Đen đưa cô gái này đến, tạm thời gã chưa muốn động đến, bởi vì cô gái này quá xinh đẹp, hơn nữa lại có khí chất, gã muốn bán với giá tốt, vì thế liền từ chối điện thoại đặt hàng của đầu gà mấy hộp đêm.
Vừa mới ăn cơm trở về, đầu trọc vuốt bụng:
- Đi, đi xem xem cô bé kia.
Mấy người đi đến nơi giam giữ Hà Tiêu Tiêu, phát hiện một mình Hà Tiêu Tiêu đang ngồi ở bên trong, không ngờ không giống như những cô gái khác, vừa khóc vừa làm ồn. Đầu trọc cũng là người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, không ghìm mình nổi có chút kỳ quái.
Cô gái này rất đặc biệt, quan sát một trận trước rồi nói, để tránh khỏi rước họa vào thân. Vốn dĩ còn định đi ăn chút đậu hũ, đầu trọc làm nhục người ta một chút, lập tức mang người đi.
Vừa ra khỏi cái cửa này, bên đó điện thoại liền kêu lên. Đầu trọc ừ một tiếng:
- A, là anh Cương à, chuyện gì thế? Anh nói, anh nói!
Trong điện thoại vang lên một thanh âm:
- Nghe nói hôm nay anh thu được một món hàng tốt, mang đến để tôi xem xem! Nếu như được, tôi đưa anh mười nghìn!
Đối phương là ông chủ có sức hấp dẫn, cũng là một con rắn địa phương, nổi tiếng lưu manh.
Sức hấp dẫn không giống như Đêm Mông Lung, người ta là hộp đêm giá cao số một số hai ở thành phố Song Giang, cấp bậc hoàn toàn không giống, đầu trọc xưa nay cũng thường đưa hàng đến cho gã.
Nhận được điện thoại của anh Cương, y không dám đắc tội, do dự một chút:
- Anh Cương, anh nhận được tin tức từ đâu thế, ôi, rất không khéo, vừa mới bị người ta mang đi rồi.
- Con chó mày! Tưởng rằng tao là thằng ngốc sao?
Hình như anh Cương rất bực mình:
- Chỉ một câu, có đưa hay không? Tiền có thể thương lượng.
Đầu trọc thấy tàm tạm rồi, lập tức đồng ý:
- Được, nếu anh đã nói, tôi lập tức bảo người đuổi theo mang về!
- Thế này còn tạm được!
Tên anh Cương kia hừ một tiếng, nhìn với tên mang một cái vòng cổ trên cổ ở bên cạnh, người trên áo may-ô đang treo sáu bộ điện thoại nói:
- Thằng ranh này dám đùa giỡn với tao, nó chết chắc rồi.
Nói xong, gã liền hút một hơi thuốc, nói với người đó:
- Anh Hán, anh cũng kén chọn quá, sao hộp đêm của tôi nhiều con gái như thế, anh đều không vừa mắt? Cứ đòi tôi phải tìm bên ngoài.
Đối phương cười một trận ha ha, khinh thường nói:
- Mặt hàng ở hộp đêm của anh, ai không phải là nghìn người ôm vạn người, ông mà bây giờ thay đổi khẩu vị. Không thích những người hương phấn dung tục.
- Ha ha…giả vờ
Anh Cương chỉ vào đối phương cười phá lên:
- Bây giờ hàng mới rất khó tìm, cố hết sức đi! Cậu là ai, anh em của tôi, yêu cầu của các cậu tôi có thể không ra sức làm hài lòng sao?
- Ha ha…
Hai người cười phá lên một cách thô tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.