Chương 356: Kinh hồn màn đấu hắc quyền
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Nghe nói tên nhóc hồ đồ họ Lý - Lý Tông Hán muốn quyết đấu cùng Thẩm Kế Văn ở câu lạc bộ Thiên Hồng, Trương Mạnh Phàm lập tức nhảy dựng lên, kéo anh Trương Chấn Nam nói:
- Anh cả, chúng ta cũng đi xem, không thể để họ Trương kém tiếng!
Chị dâu Tần Lam Lam hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi ?
Trương Mạnh Phàm nín thinh vì chuyện của mấy người trẻ tuổi không thể để các cụ trong gia tộc biết. Bằng không truyền ra, mọi người sẽ mất thể diện.
Trương Chấn Nam cũng là con cháu đời thứ 3 của họ Trương, hoàn toàn có tư cách tham dự trận đấu võ này. Hắn cũng giống Trương Nhất Phàm, hai người đều không sống ở thủ đô, đối với việc quyết đấu thầm kín này không hiểu rõ lắm, do vậy, anh ta cũng đồng ý đi xem xem.
Anh ta ở suốt trong quân đội, chỉ có tố chất thân thể và rèn luyện tư tưởng tốt, bình thường ít so đo với người ta. Một khi người khác trèo đầu trèo cổ, Trương Chấn Nam cũng không an phận thủ thường. Lần trước, biểu hiện của anh ta ở Thông Thành đã chứng minh tính khí ấy.
Sau khi nghe Trương Nhất Phàm nói rõ ngọn ngành, anh ta lập tức nổi giận. Việc này mình không ra mặt thật không được, Liễu Hải nói thế nào cũng là thân tín của Trương Nhất Phàm, việc này cũng do người họ Trương gây nên, không có lí gì để họ Thẩm đi gánh vác.
Bởi vậy, ba anh em vỗ ngực, tối nay chúng ta đi gặp! Xem bọn họ Lý chúng nó rốt cuộc có gì đáng kiêu ngạo.
Thẩm Kế Văn ở thủ đô, đã có danh hiệu một trong bốn thiếu gia thủ đô, kì thực gã tự mình cũng đủ thực lực. Gã rất nghĩa khí, thực không định nhờ người họ Trương gia nhập trận quyết đấu này.
Hơn nữa, nhiều nhất là đấu văn, đấu tài, trước nay chưa từng đấu võ. Gã không lo lắng, những người này dám làm ồn ào to chuyện. Bất luận đấu văn hay đấu tài, thua cùng lắm là thể diện và tiền tài, Thẩm Kế Văn thật không bận tâm.
Kỳ thực, họ Thẩm cũng có mấy tập đoàn tài chính lớn chống đỡ sau lưng, phục sức quốc tế Lực Bang lại là phần thuộc về họ Thẩm. Hơn nữa tiếng tăm trong quân đội của họ Thẩm không kém gì họ Lý, do đó Thẩm Kế Văn mới đủ sức mạnh.
Câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng nói trắng ra kì thực chính là Lý Tông Huy mở, chỉ có điều y không tự ra mặt, đứng làm chủ phía sau.
Trong câu lạc bộ của Lý Tông Huy, trên thực tế là một cái động tiêu tiền đầy đủ chức năng, cũng là một nơi ăn chơi cao cấp trá hình, lại là một sòng bạc ngầm. Trong câu lạc bộ của y, thậm chí còn có thể chứng kiến màn đấu quyền phi pháp ngoạn mục.
Lúc 8 giờ tối, mấy chiếc xe xa xỉ gào rú mà đến, trực tiếp lái vào câu lạc bộ Thiên Hồng.
Sau khi xe dừng ở cửa Lý Tông Huy đeo kính đen từ xe xuống, bước nhanh về phía câu lạc bộ. Mấy tên bảo an cao to uy mãnh canh cửa, hơi khom lưng, cung kính hô câu: anh Lý!
Sau khi Lý Tông Huy vào cửa, lập tức có nhân viên tạp vụ chào đón, Lý Tông Huy tiện tay cởi áo khoác giao đến tay nhân viên tạp vụ. Phía sau theo sát mấy người, không ngờ là Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng, còn có hai người xem ra thân hình rất uy mãnh tráng kiện.
Sau khi đoàn người vừa đi vào trong câu lạc bộ, lập tức đến một gian phòng bí mật rộng rãi ở tầng 3, Lý Tông Huy ngồi đó, chân bắt chéo, mấy nhân viên tạp vụ bưng khay đi tới, đưa cho cốc rượu mỗi người rồi từ từ lui ra.
Trong năm người đi vào, chỉ có ba người bọn họ ngồi, hai người khác giống như hai trái núi đứng thẳng hiên ngang sau lưng Lý Tông Huy. Hai người xem ra giống vệ sĩ lại giống tay chân xã hội đen.
Lý Tông Huy kẹp điếu thuốc vào tay, liếc vế phía em trai một cái:
- Mày có chắc chắn tối nay tụi nó đến không?
Lý Tông Hán nói ngay:
- Là thằng ranh Thẩm Kế Văn nhận đấu, theo quy tắc tối nay nó sẽ tới.
Lý Tông Huy gật đầu, hướng về một người to lớn sau lưng nói câu:
- Chúng mày đi chuẩn bị một chút!
Một tên ngăm đen trong đó, vóc người ước chừng hơn một mét tám lập tức thùng thùng đi ra.
Phương Tấn Bằng cười nham hiểm, nhìn hai anh em, lập lờ hỏi:
- Tối nay định chơi thế nào?
Lý Tông Huy hai mắt lóe tin hung ác:
- Thằng nhãi này thật là mạng lớn, tai nạn xe cũng không đâm chết nó.
Phương Tấn Bằng trong lòng căng thẳng:
- Anh dù sao cũng đừng làm ác quá, tai nạn chết người cũng không được.
Hiện giờ là một xã hội hài hòa, ai cũng không hi vọng gây rắc rối lớn, thì không phải mấy người mình có thể thu dọn tàn cuộc. Nếu bên ngoài thì không sao, đi đứt một hai người, tốn chút tiền có thể dọn dẹp. Nhưng có một điểm, mấy nhân vật chính yếu không thể có chuyện, nếu không chuyện khuếch đại ra, đều không có lợi cho ai cả. Do vậy, gã nhắc Lý Tông Huy một chút.
Lý Tông Huy cười lạnh:
- Sợ cái gì? Chỉ cần Thẩm Kế Văn không chết là được rồi
Ý của Lý Tông Huy, dù chơi thế nào, chỉ cần Thẩm Kế Văn không chết, người gã dẫn đến đều có thể chết, chết bao nhiêu đều không sao. Dù sao có Thẩm Kế Văn thanh toán!
Gần 8 rưỡi, Lý Tông Huy đợi người, từ trong camera của câu lạc bộ, nhìn thấy mấy chiếc xe tới. Lý Tông Huy đứng dậy,
- Chúng nó đến rồi, đi!
Thẩm Kế Văn lái chiếc Mercedes Benz của mình, đem theo 4 người đến câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, dừng xe ở cửa, tiện nay ném chìa khóa cho đứa trẻ giữ xe.
Đang lúc chuẩn bị đi vào, lại một chiếc Porsche trắng gầm rít lao tới, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải từ trên xe xuống. Hắn gọi một tiếng:
- Đợi chút!
Thẩm Kế Văn quay đầu nhìn:
- Sao anh lại tới đây?
- Làm sao có thể thiếu người họ Trương chúng tôi! Anh cả tôi cũng tới!
Trương Nhất Phàm quay ra sau cười, một chiếc xe nhà binh dùng trong quân đội của Trương Chấn Nam dừng ở cửa. Trương Chấn Nam và người cảnh vệ của anh ta, còn có Trương Mạnh Phàm cùng từ xe xuống.
Trương Chấn Nam và người cảnh vệ đều mặc thường phục xuất hiện, người ngoài nhìn không ra, mấy người tập hợp đến cùng nhau, Thẩm Kế Văn nhìn thấy người họ Trương đều đến rồi, hắn cũng không biết nói sao nữa, đành bảo:
- Vậy thì cùng vào!
- Người họ Trương cũng đến rồi, ha ha
Lý Tông Huy cười lạnh một tiếng, ngay sau đó Lý Tông Hán chỉ lên màn hình máy tín nói:
- Chính nó, là hai thằng đó, hôm nay đập xe của tôi!
- Được rồi, kêu cái gì !
Lý Tông Huy nạt em trai, Lý Tông Hán lập tức ngậm miệng.
Khi đám người Trương Nhất Phàm vào cửa, mấy tay bảo vệ giơ tay cản lại:
- Mời trình giấy tờ ra vào!
Người trong câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng đều phải làm thẻ hội ciên mới có thể vào. Người không làm thẻ, căn bản không có khả năng bước vào phạm vi này. Mà khi làm thẻ, tất phải cung cấp chứng minh thư có hiệu lực và tiền phí hội viên đầy đủ. Câu lạc bộ có thể căn cứ khách hàng, số tiền tiêu phí tiến hành phân chia đẳng cấp thẻ hội viên.
Cái này phân biệt có thẻ vàng, thẻ bạc, còn có thẻ hội viên thông thường.
Thẩm Kế Văn ở đây có thẻ vàng của mình, còn đám người Trương Nhất Phàm đều chưa từng làm thẻ, nên bị bảo vệ cản lại.
Hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam, một trái một phải nhanh như chớp đánh ngã hai tên vệ sĩ cản mọi người, Trương Nhất Phàm ném ra một thẻ tín dụng, nghe nói làm thẻ cần giao 100 ngàn:
- Làm 6 tấm!
Cô nhân viên quản lí nhìn thấy một nhóm người dũng mãnh, lại không chút sợ sệt. Vì bình thường người như vậy gặp nhiều rồi, như nhà giàu mới nổi ném ra một bó tiền, nhưng câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng không phải có tiền là tự do ra vào. Chỉ có điều vừa rồi bọn họ nhìn thấy hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam tùy ý bộc lộ tài năng, đánh ngã hai người bảo vệ, lúc này mới có chút biến sắc.
Dù như vậy, các cô cũng không lo lắng, có người dám ở đây gây rối. Do vậy, hai cô tổng đài (quản lí) vẫn giữ vẻ tươi cười:
- Xin lỗi, mời đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực!
Thẩm Kế Văn gào lên câu;
- Lý Tông Huy mày sắp xếp cái khỉ gì? Bố mày tới rồi đây!
- Ha ha…
Trên lầu truyền đến một trận cười to, Lý Huy Tông vỗ bàn tay từ cầu thang chậm rãi đi xuống:
- Người trong quân đội ra có khác, tài nghệ không tồi! Chỉ mong còn có thể chứng kiến tài nghệ như vậy của bọn mày!
Lý Huy Tông dùng tay ra hiệu, mấy tên bảo vệ từ xa tới, lập tức lùi về, Liễu Hải phát hiện, bảo vệ ở đây, trên thực tế là thân phận tay chân, mỗi đứa đều có tài năng như vậy.
Nếu không phải ở thủ đô, hắn có lẽ cho đây là một hắc điếm. Vì ở đây cho hắn cảm giác toàn là mùi vị của một sòng bạc ngầm xã hội đen.
Sau khi mấy người vào trong câu lạc bộ, cảm giác này càng mãnh liệt. Nhóm Trương Nhất Phàm tổng 11 người, với Thẩm Kế Vân cùng một chỗ, không ngờ còn có một người mình quen Thẩm Kế Phương, ngoài ra hai người phỏng chừng là vệ sĩ của Thẩm Kế Phương.
Đoàn người theo cô nhân viên quản lí dẫn trực tiếp đến phòng ngầm lầu ba của câu lạc bộ.
Phòng ngầm tầng 3 không ngờ là một nơi đấu hắc quyền.
Đấu hắc quyền chính là trận đấu quyền anh phi pháp có tính chất cá độ. Nó cơ bản không có quy tắc, đánh chết mới phân thắng bại.
Trong chợ đen thi đấu quyền anh tình huống tử vong cực kì phổ biến. Trong trận đấu cấp cao nhất đều có người bị thương nặng, tỉ lệ tử vong rất cao. Một khi lên quyền đài, chỉ có hai lựa chọn: đánh đối thủ tàn phế hoặc bị đối thủ đánh tàn phế.
Bởi vậy, loại hoạt động này luôn bị liệt vào hạng mục quốc gia cấm. Không ngờ Lý Tông Huy lại có thể thành lập một võ đài lớn như vậy ở thủ đô.
Mọi người đến đây, không khỏi hít hơi lạnh. Nhất là Thẩm Kế Văn, không ngờ hạng mục Lý Tông Huy hôm nay quyết đấu với mình lại là đánh hắc quyền. Xem ra chính mình cố ý mời đến Thẩm Kế Phương nước cờ này thất bại rồi.
Lý Tông Huy giữ điệu cười ác nghiệt, trong tay cầm một điếu xì gà lớn:
- Sợ rồi sao? Giờ nhận thua vẫn còn kịp, thua rồi từ chỗ này bò qua!
Lý Tông Huy chỉ vào háng của mình, và hốc cửa phía sau chỉ có chó mới có thể bò ra.
Trương Chấn Nam cười lạnh:
- Tao còn tưởng chúng mày có bản lĩnh gì, bọn tao đã đến đây, mày cứ việc giở thủ đoạn.
Một câu của Trương Chấn Nam xem như nhận lời khiêu chiến của Lý Tông Huy. Mà đám người đều biết, mọi người đã ở thế cưỡi trên lưng hổ, bất đắc dĩ mà làm rồi. Cũng không biết Lý Tông Huy lần này chuẩn bị cao thủ ra đấu như thế nào.
Chợ đen đấu quyền có hai đặc điểm trọng yếu: 1. Tiền đánh cược cao 2. Không có quy tắc
Chợ đen đấu quyền là một cuộc “đánh kịch liệt không hạn chế” đích thực, ngoại trừ không được dùng vũ khí, người tham gia co thể dùng bất kì phương thức đánh đối thủ, phương thức càng tàn nhẫn càng được cổ vũ. Chính vì vậy, chợ đen đấu quyền mới khơi dậy đầy đủ khát vọng kích thích của mọi người.
Đám người Trương Nhất Phàm, đi vào cái bẫy anh em họ Lý và Phương Tấn Bằng dày tâm chuẩn bị, tình hình của họ sẽ như thế nào?
- Anh cả, chúng ta cũng đi xem, không thể để họ Trương kém tiếng!
Chị dâu Tần Lam Lam hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi ?
Trương Mạnh Phàm nín thinh vì chuyện của mấy người trẻ tuổi không thể để các cụ trong gia tộc biết. Bằng không truyền ra, mọi người sẽ mất thể diện.
Trương Chấn Nam cũng là con cháu đời thứ 3 của họ Trương, hoàn toàn có tư cách tham dự trận đấu võ này. Hắn cũng giống Trương Nhất Phàm, hai người đều không sống ở thủ đô, đối với việc quyết đấu thầm kín này không hiểu rõ lắm, do vậy, anh ta cũng đồng ý đi xem xem.
Anh ta ở suốt trong quân đội, chỉ có tố chất thân thể và rèn luyện tư tưởng tốt, bình thường ít so đo với người ta. Một khi người khác trèo đầu trèo cổ, Trương Chấn Nam cũng không an phận thủ thường. Lần trước, biểu hiện của anh ta ở Thông Thành đã chứng minh tính khí ấy.
Sau khi nghe Trương Nhất Phàm nói rõ ngọn ngành, anh ta lập tức nổi giận. Việc này mình không ra mặt thật không được, Liễu Hải nói thế nào cũng là thân tín của Trương Nhất Phàm, việc này cũng do người họ Trương gây nên, không có lí gì để họ Thẩm đi gánh vác.
Bởi vậy, ba anh em vỗ ngực, tối nay chúng ta đi gặp! Xem bọn họ Lý chúng nó rốt cuộc có gì đáng kiêu ngạo.
Thẩm Kế Văn ở thủ đô, đã có danh hiệu một trong bốn thiếu gia thủ đô, kì thực gã tự mình cũng đủ thực lực. Gã rất nghĩa khí, thực không định nhờ người họ Trương gia nhập trận quyết đấu này.
Hơn nữa, nhiều nhất là đấu văn, đấu tài, trước nay chưa từng đấu võ. Gã không lo lắng, những người này dám làm ồn ào to chuyện. Bất luận đấu văn hay đấu tài, thua cùng lắm là thể diện và tiền tài, Thẩm Kế Văn thật không bận tâm.
Kỳ thực, họ Thẩm cũng có mấy tập đoàn tài chính lớn chống đỡ sau lưng, phục sức quốc tế Lực Bang lại là phần thuộc về họ Thẩm. Hơn nữa tiếng tăm trong quân đội của họ Thẩm không kém gì họ Lý, do đó Thẩm Kế Văn mới đủ sức mạnh.
Câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng nói trắng ra kì thực chính là Lý Tông Huy mở, chỉ có điều y không tự ra mặt, đứng làm chủ phía sau.
Trong câu lạc bộ của Lý Tông Huy, trên thực tế là một cái động tiêu tiền đầy đủ chức năng, cũng là một nơi ăn chơi cao cấp trá hình, lại là một sòng bạc ngầm. Trong câu lạc bộ của y, thậm chí còn có thể chứng kiến màn đấu quyền phi pháp ngoạn mục.
Lúc 8 giờ tối, mấy chiếc xe xa xỉ gào rú mà đến, trực tiếp lái vào câu lạc bộ Thiên Hồng.
Sau khi xe dừng ở cửa Lý Tông Huy đeo kính đen từ xe xuống, bước nhanh về phía câu lạc bộ. Mấy tên bảo an cao to uy mãnh canh cửa, hơi khom lưng, cung kính hô câu: anh Lý!
Sau khi Lý Tông Huy vào cửa, lập tức có nhân viên tạp vụ chào đón, Lý Tông Huy tiện tay cởi áo khoác giao đến tay nhân viên tạp vụ. Phía sau theo sát mấy người, không ngờ là Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng, còn có hai người xem ra thân hình rất uy mãnh tráng kiện.
Sau khi đoàn người vừa đi vào trong câu lạc bộ, lập tức đến một gian phòng bí mật rộng rãi ở tầng 3, Lý Tông Huy ngồi đó, chân bắt chéo, mấy nhân viên tạp vụ bưng khay đi tới, đưa cho cốc rượu mỗi người rồi từ từ lui ra.
Trong năm người đi vào, chỉ có ba người bọn họ ngồi, hai người khác giống như hai trái núi đứng thẳng hiên ngang sau lưng Lý Tông Huy. Hai người xem ra giống vệ sĩ lại giống tay chân xã hội đen.
Lý Tông Huy kẹp điếu thuốc vào tay, liếc vế phía em trai một cái:
- Mày có chắc chắn tối nay tụi nó đến không?
Lý Tông Hán nói ngay:
- Là thằng ranh Thẩm Kế Văn nhận đấu, theo quy tắc tối nay nó sẽ tới.
Lý Tông Huy gật đầu, hướng về một người to lớn sau lưng nói câu:
- Chúng mày đi chuẩn bị một chút!
Một tên ngăm đen trong đó, vóc người ước chừng hơn một mét tám lập tức thùng thùng đi ra.
Phương Tấn Bằng cười nham hiểm, nhìn hai anh em, lập lờ hỏi:
- Tối nay định chơi thế nào?
Lý Tông Huy hai mắt lóe tin hung ác:
- Thằng nhãi này thật là mạng lớn, tai nạn xe cũng không đâm chết nó.
Phương Tấn Bằng trong lòng căng thẳng:
- Anh dù sao cũng đừng làm ác quá, tai nạn chết người cũng không được.
Hiện giờ là một xã hội hài hòa, ai cũng không hi vọng gây rắc rối lớn, thì không phải mấy người mình có thể thu dọn tàn cuộc. Nếu bên ngoài thì không sao, đi đứt một hai người, tốn chút tiền có thể dọn dẹp. Nhưng có một điểm, mấy nhân vật chính yếu không thể có chuyện, nếu không chuyện khuếch đại ra, đều không có lợi cho ai cả. Do vậy, gã nhắc Lý Tông Huy một chút.
Lý Tông Huy cười lạnh:
- Sợ cái gì? Chỉ cần Thẩm Kế Văn không chết là được rồi
Ý của Lý Tông Huy, dù chơi thế nào, chỉ cần Thẩm Kế Văn không chết, người gã dẫn đến đều có thể chết, chết bao nhiêu đều không sao. Dù sao có Thẩm Kế Văn thanh toán!
Gần 8 rưỡi, Lý Tông Huy đợi người, từ trong camera của câu lạc bộ, nhìn thấy mấy chiếc xe tới. Lý Tông Huy đứng dậy,
- Chúng nó đến rồi, đi!
Thẩm Kế Văn lái chiếc Mercedes Benz của mình, đem theo 4 người đến câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, dừng xe ở cửa, tiện nay ném chìa khóa cho đứa trẻ giữ xe.
Đang lúc chuẩn bị đi vào, lại một chiếc Porsche trắng gầm rít lao tới, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải từ trên xe xuống. Hắn gọi một tiếng:
- Đợi chút!
Thẩm Kế Văn quay đầu nhìn:
- Sao anh lại tới đây?
- Làm sao có thể thiếu người họ Trương chúng tôi! Anh cả tôi cũng tới!
Trương Nhất Phàm quay ra sau cười, một chiếc xe nhà binh dùng trong quân đội của Trương Chấn Nam dừng ở cửa. Trương Chấn Nam và người cảnh vệ của anh ta, còn có Trương Mạnh Phàm cùng từ xe xuống.
Trương Chấn Nam và người cảnh vệ đều mặc thường phục xuất hiện, người ngoài nhìn không ra, mấy người tập hợp đến cùng nhau, Thẩm Kế Văn nhìn thấy người họ Trương đều đến rồi, hắn cũng không biết nói sao nữa, đành bảo:
- Vậy thì cùng vào!
- Người họ Trương cũng đến rồi, ha ha
Lý Tông Huy cười lạnh một tiếng, ngay sau đó Lý Tông Hán chỉ lên màn hình máy tín nói:
- Chính nó, là hai thằng đó, hôm nay đập xe của tôi!
- Được rồi, kêu cái gì !
Lý Tông Huy nạt em trai, Lý Tông Hán lập tức ngậm miệng.
Khi đám người Trương Nhất Phàm vào cửa, mấy tay bảo vệ giơ tay cản lại:
- Mời trình giấy tờ ra vào!
Người trong câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng đều phải làm thẻ hội ciên mới có thể vào. Người không làm thẻ, căn bản không có khả năng bước vào phạm vi này. Mà khi làm thẻ, tất phải cung cấp chứng minh thư có hiệu lực và tiền phí hội viên đầy đủ. Câu lạc bộ có thể căn cứ khách hàng, số tiền tiêu phí tiến hành phân chia đẳng cấp thẻ hội viên.
Cái này phân biệt có thẻ vàng, thẻ bạc, còn có thẻ hội viên thông thường.
Thẩm Kế Văn ở đây có thẻ vàng của mình, còn đám người Trương Nhất Phàm đều chưa từng làm thẻ, nên bị bảo vệ cản lại.
Hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam, một trái một phải nhanh như chớp đánh ngã hai tên vệ sĩ cản mọi người, Trương Nhất Phàm ném ra một thẻ tín dụng, nghe nói làm thẻ cần giao 100 ngàn:
- Làm 6 tấm!
Cô nhân viên quản lí nhìn thấy một nhóm người dũng mãnh, lại không chút sợ sệt. Vì bình thường người như vậy gặp nhiều rồi, như nhà giàu mới nổi ném ra một bó tiền, nhưng câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng không phải có tiền là tự do ra vào. Chỉ có điều vừa rồi bọn họ nhìn thấy hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam tùy ý bộc lộ tài năng, đánh ngã hai người bảo vệ, lúc này mới có chút biến sắc.
Dù như vậy, các cô cũng không lo lắng, có người dám ở đây gây rối. Do vậy, hai cô tổng đài (quản lí) vẫn giữ vẻ tươi cười:
- Xin lỗi, mời đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực!
Thẩm Kế Văn gào lên câu;
- Lý Tông Huy mày sắp xếp cái khỉ gì? Bố mày tới rồi đây!
- Ha ha…
Trên lầu truyền đến một trận cười to, Lý Huy Tông vỗ bàn tay từ cầu thang chậm rãi đi xuống:
- Người trong quân đội ra có khác, tài nghệ không tồi! Chỉ mong còn có thể chứng kiến tài nghệ như vậy của bọn mày!
Lý Huy Tông dùng tay ra hiệu, mấy tên bảo vệ từ xa tới, lập tức lùi về, Liễu Hải phát hiện, bảo vệ ở đây, trên thực tế là thân phận tay chân, mỗi đứa đều có tài năng như vậy.
Nếu không phải ở thủ đô, hắn có lẽ cho đây là một hắc điếm. Vì ở đây cho hắn cảm giác toàn là mùi vị của một sòng bạc ngầm xã hội đen.
Sau khi mấy người vào trong câu lạc bộ, cảm giác này càng mãnh liệt. Nhóm Trương Nhất Phàm tổng 11 người, với Thẩm Kế Vân cùng một chỗ, không ngờ còn có một người mình quen Thẩm Kế Phương, ngoài ra hai người phỏng chừng là vệ sĩ của Thẩm Kế Phương.
Đoàn người theo cô nhân viên quản lí dẫn trực tiếp đến phòng ngầm lầu ba của câu lạc bộ.
Phòng ngầm tầng 3 không ngờ là một nơi đấu hắc quyền.
Đấu hắc quyền chính là trận đấu quyền anh phi pháp có tính chất cá độ. Nó cơ bản không có quy tắc, đánh chết mới phân thắng bại.
Trong chợ đen thi đấu quyền anh tình huống tử vong cực kì phổ biến. Trong trận đấu cấp cao nhất đều có người bị thương nặng, tỉ lệ tử vong rất cao. Một khi lên quyền đài, chỉ có hai lựa chọn: đánh đối thủ tàn phế hoặc bị đối thủ đánh tàn phế.
Bởi vậy, loại hoạt động này luôn bị liệt vào hạng mục quốc gia cấm. Không ngờ Lý Tông Huy lại có thể thành lập một võ đài lớn như vậy ở thủ đô.
Mọi người đến đây, không khỏi hít hơi lạnh. Nhất là Thẩm Kế Văn, không ngờ hạng mục Lý Tông Huy hôm nay quyết đấu với mình lại là đánh hắc quyền. Xem ra chính mình cố ý mời đến Thẩm Kế Phương nước cờ này thất bại rồi.
Lý Tông Huy giữ điệu cười ác nghiệt, trong tay cầm một điếu xì gà lớn:
- Sợ rồi sao? Giờ nhận thua vẫn còn kịp, thua rồi từ chỗ này bò qua!
Lý Tông Huy chỉ vào háng của mình, và hốc cửa phía sau chỉ có chó mới có thể bò ra.
Trương Chấn Nam cười lạnh:
- Tao còn tưởng chúng mày có bản lĩnh gì, bọn tao đã đến đây, mày cứ việc giở thủ đoạn.
Một câu của Trương Chấn Nam xem như nhận lời khiêu chiến của Lý Tông Huy. Mà đám người đều biết, mọi người đã ở thế cưỡi trên lưng hổ, bất đắc dĩ mà làm rồi. Cũng không biết Lý Tông Huy lần này chuẩn bị cao thủ ra đấu như thế nào.
Chợ đen đấu quyền có hai đặc điểm trọng yếu: 1. Tiền đánh cược cao 2. Không có quy tắc
Chợ đen đấu quyền là một cuộc “đánh kịch liệt không hạn chế” đích thực, ngoại trừ không được dùng vũ khí, người tham gia co thể dùng bất kì phương thức đánh đối thủ, phương thức càng tàn nhẫn càng được cổ vũ. Chính vì vậy, chợ đen đấu quyền mới khơi dậy đầy đủ khát vọng kích thích của mọi người.
Đám người Trương Nhất Phàm, đi vào cái bẫy anh em họ Lý và Phương Tấn Bằng dày tâm chuẩn bị, tình hình của họ sẽ như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.