Chương 109: Làm mối
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Tan sở, Lý Trị Quốc chờ Trương Nhất Phàm, ngồi xe của y, hai người tới nhà của người trong Phòng Đất đai.
Vợ của Lý Trị Quốc là viên chức làm tại Phòng Đất đai, ngôi nhà này là do bố vợ Lý Trị Quốc giúp đỡ, diện tích không lớn, sáu mươi mét vuông, bằng một nửa căn phòng của Trương Nhất Phàm ở công ty thuốc lá kia.
Kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh ngay trước phòng khách, mặt sau là hai gian phòng ngủ, bởi vậy phòng khách ánh sáng không được tốt.
Vợ Lý Trị Quốc từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Chủ tịch huyện Trương đã tới rồi.
Lý Trị Quốc bật đèn, cười xin lỗi:
- Trong nhà nhỏ quá, hơi bừa bộn một chút, anh đừng để ý.
Trương Nhất Phàm hơi không hài lòng nhìn y:
- Đại thư ký Lý, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại sâu, hữu long tắc linh. (cho dù núi có cao như thế nào thì cũng phải có tiên mới nổi tiếng. Cho dù nước có sâu thế nào thì phải có rồng mới linh) Phòng có nhỏ nhưng chỉ cần tình nghĩa là được, cái gì mà để ý hay không để ý chứ. Nếu anh còn nói vậy, tôi thật không dám đến nữa đâu.
Lý Trị Quốc liền cười ha hả một trận, vợ y Dương Bích Kiều đang rót trà mang tới:
- Chủ tịch huyện Trương, anh ấy không biết nói chuyện như vậy. Khó trách lãnh đạo không thích anh ấy, lần này nếu không phải anh giúp thì anh ấy lại quay lại làm một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi rồi.
Vợ Lý Trị Quốc cũng rất khá, hai mươi tám tuổi, xinh đẹp duyên dáng, y lấy được người như Dương Bích Kiều quả là tốt, phù hợp với đặc trưng của người như cô, nhỏ xinh như ngọc.
Xem ra Dương Bích Kiều ở phương diện này mạnh hơn chồng rất nhiều, khuyết điểm lớn nhất của Lý Trị Quốc chính là không giỏi giao tiếp, nhưng con người y cũng có tài bên trong, nếu không Bí thư Lâm lúc trước sẽ không tuyển y.
- Kỳ thật ông xã cô cũng không tồi, tuy rằng anh ta không nói nhưng rất có tài. Một bụng tinh hoa – kiến thức!
Trương Nhất Phàm suýt chút nữa thì lỡ miệng, không biết làm thế nào, đột nhiên trong đầu nhớ ra mấy câu nói của Thẩm Uyên Vân. Thiếu chút nữa đã thành một bụng “tinh hoa” của đàn ông.
Nói cùng Dương Bích Kiều mấy câu, không khí trong phòng liền sôi nổi hẳn lên.
Dương Bích Kiều thấy Trương Nhất Phàm hiền lành như vậy, không có chút tự cao tự đại, hơn nữa tuổi cũng không khác biệt hai vợ chồng cô là mấy, cũng nhanh mồm nhanh miệng. Sau khi chuyện trò đôi ba câu, cô liền hỏi:
- Chủ tịch huyện Trương, nghe nói anh còn chưa kết hôn. Có phải anh yêu cầu quá cao, chẳng lẽ đã lớn tuổi như vậy rồi cả một huyện Thông Thành không để mắt đến một người nào sao?
Lý Trị Quốc nghe vợ nói đến việc này liền biết câu sau rồi, chắc chắn là lại muốn giới thiệu em họ cô. Dương Bích Kiều có cô em họ rất khá Lý Trị Quốc đã biết, chỉ có điều làm chuyện giới thiệu này nếu làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què.
Cô em họ kia xinh đẹp thì đã sao chứ? Trương Nhất Phàm người ta là ai nào? Y đã từng chứng kiến việc ở hôn lễ của Hồ Lôi và Băng Băng.
Trưởng ban thư ký còn phải nể mặt hắn vài phần, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hồ Thị Hồ Chí Minh, đường đường là Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh luôn miệng cháu trai, cháu trai, việc hôn nhân này đừng nên làm loạn lên thì hơn.
Vì thế, y liền nháy mắt vợ:
- Đồ ăn đã làm xong chưa? Chủ tịch huyện Trương đã đợi lâu rồi.
Dương Bích Kiều đang cao hứng, không nhìn thấy ánh mắt Lý Trị Quốc, ngẩng đầu nói với Trương Nhất Phàm:
- Tôi có cô em họ khá xinh đẹp, người ta đều nói là đệ nhất mĩ nữ Thông Thành, Chủ tịch huyện Trương, tôi giới thiệu cô ấy cho anh được chứ?
Trương Nhất Phàm liền mỉm cười, đệ nhất mĩ nữ Thông Thành, thật là kiêu ngạo:
- Được! Có cơ hội làm quen rồi.
Trương Nhất Phàm nói như vậy, Dương Bích Kiều vui vẻ đứng lên, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Chi bằng bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy.
Lý Trị Quốc liền đẩy cô:
- Làm bậy gì chứ, còn không mau đi nấu cơm.
Dương Bích Kiều trả lời:
- Đồ ăn đều làm xong rồi, anh hãy mang rượu ra đi. Em đi gọi điện cho Mễ Nhi.
Nói xong, không ngờ cô kích động đến mức chạy ngay đến phòng ngủ gọi điện thoại.
Trương Nhất Phàm vốn chỉ định đùa vui, không ngờ cô lại làm thật. Thấy Dương Bích Kiều nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện ngăn cản, thêm nữa, được gặp đệ nhất mĩ nữ Thông Thành đúng là rất tuyệt!
Những cô gái xinh đẹp nhất ở Thông Thành mà hắn đã từng gặp phải kể đến Băng Băng và Liễu Hồng, chẳng lẽ còn có cô gái hấp dẫn hơn các cô nhiều? Trương Nhất Phàm thực tâm rất muốn gặp.
- Chủ tịch huyện Trương, anh chờ nhé, cô ấy sẽ tới ngay đây. Để cho anh được quen biết đại mĩ nữ Thông Thành chúng ta.
Dương Bích Kiều hứng thú tràn trề chạy vào phòng bếp:
- Trị Quốc, mau tới bưng đồ ăn.
Lý Trị Quốc vừa mang bình rượu ngũ lương đi ra nghe thấy vợ gọi liền vào bếp giúp đỡ.
Vì nhà không lớn nên phòng khách được dùng làm phòng ăn luôn, chỉ trong chốc lát, hai vợ chồng liền mang ra hơn mười loại đồ ăn. Món ăn từ huyết vịt, nồi đất ruột hồi, đồn canh gà, cá om niêu… đều là đặc sản địa phương.
Trương Nhất Phàm không thể ngờ rằng tay nghề của vợ Lý Trị Quốc lại tốt đến vậy, mùi thức ăn trong phòng gợi lên trong hắn cảm giác thật ngon miệng.
Lý Trị Quốc cầm lấy bình rượu kia:
- Đây là rượu được người ta tặng nhân dịp năm mới, vẫn giữ lại chưa uống, hôm nay vừa khéo có dịp dùng rồi.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Sau này anh chính là Trưởng phòng Lý rồi, muốn rượu muốn thuốc không phải có rất nhiều người tặng sao? Sau này tôi còn phải gọi anh là Trưởng phòng Lý ấy chứ.
Lý Trị Quốc còn có chút ngại ngùng:
- Chủ tịch huyện Trương đừng chê cười tôi vậy chứ, vị trí Phó phòng Giao thông này không phải do anh giúp tôi sao? Về sau chỉ cần dùng được Lý Trị Quốc, anh chỉ cần bảo một tiếng, tôi lập tức làm. Tôi mà sai lời thì không phải là người.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
“Đinh đang, đinh đang.”
- Đại mĩ nữ của chúng ta đến rồi.
Dương Bích Kiều lập tức chạy đi mở cửa. Chỉ lát sau, ở cửa xuất hiện một cô gái hai mươi ba tuổi, thực sự còn rất trẻ, rất xinh đẹp, nhất là nụ cười ấy rất đẹp, rất phong lưu.
Mỹ nữ đều có chung một điểm, đây cũng là điều Hồ Lôi tổng kết từ kinh nghiệm bao năm. Đó chính là mê hoặc lòng người!
Mà mĩ nữ chân chính vạn người mê, đầu tiên là có dung nhan chim sa cá lặn, sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, lấy lời của người hiện đại giảng giải một cách thông tục chính là mặt đẹp, dáng cao, ngực phải chuẩn, mông phải khiêu khích, eo phải nhỏ, chân phải dài. Phù hợp với những yêu cầu trên liền được coi là có những đặc điểm cơ bản của một mĩ nữ tuyệt sắc.
Trương Nhất Phàm cũng là căn cứ vào điều đó để đi thưởng thức mĩ nữ, cô gái trước mặt quả là không tầm thường, sắc đẹp đúng là hơn hẳn Liễu Hồng và Băng Băng.
So với Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu lại kém hơn một chút, nói tóm lại cũng được xem là mĩ nữ của Thông Thành, điểm sáng lớn nhất của cô chính là bộ ngực. Dương Bích Kiều sau khi kéo cô vào liền giới thiệu với Trương Nhất Phàm:
- Đây là em họ của tôi, Dương Mễ, phóng viên báo huyện.
Nghe thấy tên Dương Mễ, Trương Nhất Phàm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Cô chính là Dương Mễ? Cô gái bị Thi Vĩnh Nhiên sỉ nhục. Nếu hắn nhớ không nhầm thì giữa cô gái này và Thi Vĩnh Nhiên dường như có mối quan hệ không minh bạch.
Từ lần trước sau khi Trương Nhất Phàm thẩm vấn Dương Mễ qua điện thoại, tự nhiên có một chút nhận ra giọng nói của cô. Đúng vậy! Chính là cô ấy.
Dương Bích Kiều thấy Trương Nhất Phàm sững người, còn tưởng rằng hắn bị dung nhan diễm lệ của em họ làm cho kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ rõ sự đắc ý, liên tục nháy mắt với ông xã.
- Chào anh! Chủ tịch huyện Trương.
Dương Mễ không hề thẹn thùng, thoải mái giơ tay về phía Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trấn tĩnh lại, lịch sự bắt tay một chút rồi liền buông ra, điều này làm Dương Mễ hết sức bất ngờ.
Không biết bao nhiêu người đã thừa cơ lợi dụng việc bắt tay cô. Vậy mà Trương Nhất Phàm lại nắm tay một cách hững hờ như vậy, lại nhanh chóng buông tay. Phản ứng này so với khi nãy hết sức khác biệt, trong lòng Dương Mễ liền có chút khó hiểu.
Cái tên Trương Nhất Phàm này Dương Mễ bỗng thấy quen quen, bởi vì hắn từng là đối tượng mà Thi Vĩnh Nhiên nguyền rủa. Không ngờ có một ngày chị họ lại chuẩn bị chu đáo tiếp đãi hắn như vậy.
Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Dương Mễ rõ ràng có chút hơi sửng sốt, nhưng cô rất nhanh tiến lại, tươi cười chào đón.
Dương Bích Kiều đẩy Dương Mễ ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Trương, em họ tôi đây có được không?
Trương Nhất Phàm vẻ mặt ôn hòa cười dịu dàng:
- Ừ, rất tuyệt, xem ra Thông Thành thật đúng là một nơi thật tuyệt, tôi hình như đã đến hơi muộn rồi.
- Ấy, không muộn đâu. Mễ Nhi bây giờ vẫn chưa tìm bạn trai đâu.
Dương Bích Kiều dường như rất muốn thúc đẩy hôn sự này, Lý Trị Quốc liên tục đá chân cô dưới bàn ăn.
Chưa tìm bạn trai, chỉ sợ là đã sớm hồng hạnh xuất tường rồi. Chuyện giữa cô ta và Thi Vĩnh Nhiên Hồ Lôi từng chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể sai được. Lúc trước Hồ Lôi và Băng Băng cùng đi chơi đã gặp Dương Mễ và Thi Vĩnh Nhiên ở cùng nhau.
Việc này Lý Trị Quốc cũng biết, cho nên y kiên quyết muốn ngăn cản Dương Bích Kiều. Dương Bích Kiều vẫn chưa biết chuyện, trong lòng thầm muốn Dương Mễ có nơi có chốn, hơn nữa nếu Trương Nhất Phàm đồng ý, đó thực sự là chuyện rất tốt đẹp.
Dù sao phụ nữ suy nghĩ thực sự rất đơn giản, Dương Mễ cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình, chủ động rót rượu giúp Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Dương Mễ, lần trước qua điện thoại chỉ nghe thấy giọng nói của cô, diện mạo và cử chỉ của Dương Mễ trước mặt thật khó khiến cho người ta liên tưởng tới hình tượng kia.
Hôm nay Dương Mễ ăn mặc hết sức bình thường, thậm chí cô còn không hề trang điểm. trang phục công sở đơn giản, không có lấy chút biểu hiện của một người phụ nữ khôn khéo.
Chỉ tiếc là trong mắt Trương Nhất Phàm người phụ nữ đẹp ấy đáng tiếc lại là kẻ trộm?
Trương Nhất Phàm nâng chén rượu lên, cùng ba người cụng ly, bốn người đều uống cạn. Trương Nhất Phàm nói:
- Dương đại phóng viên là người nổi tiếng ở Thông Thành, sao lại chưa có bạn trai được? Chị Dương đây thật biết nói đùa.
Hắn gọi vợ Lý Trị Quốc là chị Dương, Lý Trị Quốc trong lòng liền vênh vênh tự đắc, nóng lòng muốn ngay lập tức thổ lộ cùng Trương Nhất Phàm. Dương Bích Kiều cũng cười hì hì nói:
- Mễ Nhi là cô gái giỏi gian hiểu biết nhất trong nhà chúng tôi, lên đại học liền tự mình vừa học vừa làm, học phí bốn năm đại học đều do cô ấy tự mình kiếm được. Nhà chú tôi hai người đều là công nhân thất nghiệp, còn có em trai đang học đại học, Mễ Nhi vì việc này đã tốn không ít tâm sức.
Dương Bích Kiều đã nói lên điểm tốt của Dương Mễ, Dương Mễ kéo tay cô:
- Chị à, đừng nói nhiều nữa, mau mời Chủ tịch huyện Trương dùng cơm đi ạ.
Dương Bích Kiều đứng lên:
- Xem này, tôi đều chỉ lo nói chuyện thôi, Chủ tịch huyện Trương, ăn đi, anh muốn ăn gì thì xin mời. Nếu cảm thấy tay nghề tôi cũng tạm được, sau này thường xuyên tới nhà chúng tôi dùng cơm nhé.
Trương Nhất Phàm liền than thở:
- Sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ đảm đang, Lý đại thư ký à, tôi thấy thành công của anh sẽ không xa nữa đâu. Chị Dương thật sự rất khá! Vợ hiền.
Lý Trị Quốc liền cười ha ha:
- Nhìn Chủ tịch huyện Trương nói, tôi tin tưởng về sau phu nhân của anh sẽ càng tốt hơn, tuyệt đối là người phụ nữ ưu tú nhất.
Trương Nhất Phàm liền mượn cơ hội trả lời:
- Ưu tú nhất tôi không dám nói, nhưng tuyệt đối là người mà tôi yêu nhất. Chẳng qua so với chị Dương còn kém chút, không biết làm việc nhà.
Lời nói này nghe đủ để hiểu được, Dương Bích Kiều sao có thể không hiểu chứ, chủ tịch huyện Trương ở đây đã cự tuyệt Dương Mễ! Xem ra đây lại là một phen cô nhiệt tình thái quá, chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, một cô gái tốt như vậy, tại sao lạo không có ai để ý chứ?
Thấy Dương Mễ cúi đầu dùng bữa, Dương Bích Kiều thầm thở dài.
Vợ của Lý Trị Quốc là viên chức làm tại Phòng Đất đai, ngôi nhà này là do bố vợ Lý Trị Quốc giúp đỡ, diện tích không lớn, sáu mươi mét vuông, bằng một nửa căn phòng của Trương Nhất Phàm ở công ty thuốc lá kia.
Kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh ngay trước phòng khách, mặt sau là hai gian phòng ngủ, bởi vậy phòng khách ánh sáng không được tốt.
Vợ Lý Trị Quốc từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Chủ tịch huyện Trương đã tới rồi.
Lý Trị Quốc bật đèn, cười xin lỗi:
- Trong nhà nhỏ quá, hơi bừa bộn một chút, anh đừng để ý.
Trương Nhất Phàm hơi không hài lòng nhìn y:
- Đại thư ký Lý, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại sâu, hữu long tắc linh. (cho dù núi có cao như thế nào thì cũng phải có tiên mới nổi tiếng. Cho dù nước có sâu thế nào thì phải có rồng mới linh) Phòng có nhỏ nhưng chỉ cần tình nghĩa là được, cái gì mà để ý hay không để ý chứ. Nếu anh còn nói vậy, tôi thật không dám đến nữa đâu.
Lý Trị Quốc liền cười ha hả một trận, vợ y Dương Bích Kiều đang rót trà mang tới:
- Chủ tịch huyện Trương, anh ấy không biết nói chuyện như vậy. Khó trách lãnh đạo không thích anh ấy, lần này nếu không phải anh giúp thì anh ấy lại quay lại làm một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi rồi.
Vợ Lý Trị Quốc cũng rất khá, hai mươi tám tuổi, xinh đẹp duyên dáng, y lấy được người như Dương Bích Kiều quả là tốt, phù hợp với đặc trưng của người như cô, nhỏ xinh như ngọc.
Xem ra Dương Bích Kiều ở phương diện này mạnh hơn chồng rất nhiều, khuyết điểm lớn nhất của Lý Trị Quốc chính là không giỏi giao tiếp, nhưng con người y cũng có tài bên trong, nếu không Bí thư Lâm lúc trước sẽ không tuyển y.
- Kỳ thật ông xã cô cũng không tồi, tuy rằng anh ta không nói nhưng rất có tài. Một bụng tinh hoa – kiến thức!
Trương Nhất Phàm suýt chút nữa thì lỡ miệng, không biết làm thế nào, đột nhiên trong đầu nhớ ra mấy câu nói của Thẩm Uyên Vân. Thiếu chút nữa đã thành một bụng “tinh hoa” của đàn ông.
Nói cùng Dương Bích Kiều mấy câu, không khí trong phòng liền sôi nổi hẳn lên.
Dương Bích Kiều thấy Trương Nhất Phàm hiền lành như vậy, không có chút tự cao tự đại, hơn nữa tuổi cũng không khác biệt hai vợ chồng cô là mấy, cũng nhanh mồm nhanh miệng. Sau khi chuyện trò đôi ba câu, cô liền hỏi:
- Chủ tịch huyện Trương, nghe nói anh còn chưa kết hôn. Có phải anh yêu cầu quá cao, chẳng lẽ đã lớn tuổi như vậy rồi cả một huyện Thông Thành không để mắt đến một người nào sao?
Lý Trị Quốc nghe vợ nói đến việc này liền biết câu sau rồi, chắc chắn là lại muốn giới thiệu em họ cô. Dương Bích Kiều có cô em họ rất khá Lý Trị Quốc đã biết, chỉ có điều làm chuyện giới thiệu này nếu làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què.
Cô em họ kia xinh đẹp thì đã sao chứ? Trương Nhất Phàm người ta là ai nào? Y đã từng chứng kiến việc ở hôn lễ của Hồ Lôi và Băng Băng.
Trưởng ban thư ký còn phải nể mặt hắn vài phần, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hồ Thị Hồ Chí Minh, đường đường là Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh luôn miệng cháu trai, cháu trai, việc hôn nhân này đừng nên làm loạn lên thì hơn.
Vì thế, y liền nháy mắt vợ:
- Đồ ăn đã làm xong chưa? Chủ tịch huyện Trương đã đợi lâu rồi.
Dương Bích Kiều đang cao hứng, không nhìn thấy ánh mắt Lý Trị Quốc, ngẩng đầu nói với Trương Nhất Phàm:
- Tôi có cô em họ khá xinh đẹp, người ta đều nói là đệ nhất mĩ nữ Thông Thành, Chủ tịch huyện Trương, tôi giới thiệu cô ấy cho anh được chứ?
Trương Nhất Phàm liền mỉm cười, đệ nhất mĩ nữ Thông Thành, thật là kiêu ngạo:
- Được! Có cơ hội làm quen rồi.
Trương Nhất Phàm nói như vậy, Dương Bích Kiều vui vẻ đứng lên, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Chi bằng bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy.
Lý Trị Quốc liền đẩy cô:
- Làm bậy gì chứ, còn không mau đi nấu cơm.
Dương Bích Kiều trả lời:
- Đồ ăn đều làm xong rồi, anh hãy mang rượu ra đi. Em đi gọi điện cho Mễ Nhi.
Nói xong, không ngờ cô kích động đến mức chạy ngay đến phòng ngủ gọi điện thoại.
Trương Nhất Phàm vốn chỉ định đùa vui, không ngờ cô lại làm thật. Thấy Dương Bích Kiều nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện ngăn cản, thêm nữa, được gặp đệ nhất mĩ nữ Thông Thành đúng là rất tuyệt!
Những cô gái xinh đẹp nhất ở Thông Thành mà hắn đã từng gặp phải kể đến Băng Băng và Liễu Hồng, chẳng lẽ còn có cô gái hấp dẫn hơn các cô nhiều? Trương Nhất Phàm thực tâm rất muốn gặp.
- Chủ tịch huyện Trương, anh chờ nhé, cô ấy sẽ tới ngay đây. Để cho anh được quen biết đại mĩ nữ Thông Thành chúng ta.
Dương Bích Kiều hứng thú tràn trề chạy vào phòng bếp:
- Trị Quốc, mau tới bưng đồ ăn.
Lý Trị Quốc vừa mang bình rượu ngũ lương đi ra nghe thấy vợ gọi liền vào bếp giúp đỡ.
Vì nhà không lớn nên phòng khách được dùng làm phòng ăn luôn, chỉ trong chốc lát, hai vợ chồng liền mang ra hơn mười loại đồ ăn. Món ăn từ huyết vịt, nồi đất ruột hồi, đồn canh gà, cá om niêu… đều là đặc sản địa phương.
Trương Nhất Phàm không thể ngờ rằng tay nghề của vợ Lý Trị Quốc lại tốt đến vậy, mùi thức ăn trong phòng gợi lên trong hắn cảm giác thật ngon miệng.
Lý Trị Quốc cầm lấy bình rượu kia:
- Đây là rượu được người ta tặng nhân dịp năm mới, vẫn giữ lại chưa uống, hôm nay vừa khéo có dịp dùng rồi.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Sau này anh chính là Trưởng phòng Lý rồi, muốn rượu muốn thuốc không phải có rất nhiều người tặng sao? Sau này tôi còn phải gọi anh là Trưởng phòng Lý ấy chứ.
Lý Trị Quốc còn có chút ngại ngùng:
- Chủ tịch huyện Trương đừng chê cười tôi vậy chứ, vị trí Phó phòng Giao thông này không phải do anh giúp tôi sao? Về sau chỉ cần dùng được Lý Trị Quốc, anh chỉ cần bảo một tiếng, tôi lập tức làm. Tôi mà sai lời thì không phải là người.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
“Đinh đang, đinh đang.”
- Đại mĩ nữ của chúng ta đến rồi.
Dương Bích Kiều lập tức chạy đi mở cửa. Chỉ lát sau, ở cửa xuất hiện một cô gái hai mươi ba tuổi, thực sự còn rất trẻ, rất xinh đẹp, nhất là nụ cười ấy rất đẹp, rất phong lưu.
Mỹ nữ đều có chung một điểm, đây cũng là điều Hồ Lôi tổng kết từ kinh nghiệm bao năm. Đó chính là mê hoặc lòng người!
Mà mĩ nữ chân chính vạn người mê, đầu tiên là có dung nhan chim sa cá lặn, sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, lấy lời của người hiện đại giảng giải một cách thông tục chính là mặt đẹp, dáng cao, ngực phải chuẩn, mông phải khiêu khích, eo phải nhỏ, chân phải dài. Phù hợp với những yêu cầu trên liền được coi là có những đặc điểm cơ bản của một mĩ nữ tuyệt sắc.
Trương Nhất Phàm cũng là căn cứ vào điều đó để đi thưởng thức mĩ nữ, cô gái trước mặt quả là không tầm thường, sắc đẹp đúng là hơn hẳn Liễu Hồng và Băng Băng.
So với Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu lại kém hơn một chút, nói tóm lại cũng được xem là mĩ nữ của Thông Thành, điểm sáng lớn nhất của cô chính là bộ ngực. Dương Bích Kiều sau khi kéo cô vào liền giới thiệu với Trương Nhất Phàm:
- Đây là em họ của tôi, Dương Mễ, phóng viên báo huyện.
Nghe thấy tên Dương Mễ, Trương Nhất Phàm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Cô chính là Dương Mễ? Cô gái bị Thi Vĩnh Nhiên sỉ nhục. Nếu hắn nhớ không nhầm thì giữa cô gái này và Thi Vĩnh Nhiên dường như có mối quan hệ không minh bạch.
Từ lần trước sau khi Trương Nhất Phàm thẩm vấn Dương Mễ qua điện thoại, tự nhiên có một chút nhận ra giọng nói của cô. Đúng vậy! Chính là cô ấy.
Dương Bích Kiều thấy Trương Nhất Phàm sững người, còn tưởng rằng hắn bị dung nhan diễm lệ của em họ làm cho kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ rõ sự đắc ý, liên tục nháy mắt với ông xã.
- Chào anh! Chủ tịch huyện Trương.
Dương Mễ không hề thẹn thùng, thoải mái giơ tay về phía Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trấn tĩnh lại, lịch sự bắt tay một chút rồi liền buông ra, điều này làm Dương Mễ hết sức bất ngờ.
Không biết bao nhiêu người đã thừa cơ lợi dụng việc bắt tay cô. Vậy mà Trương Nhất Phàm lại nắm tay một cách hững hờ như vậy, lại nhanh chóng buông tay. Phản ứng này so với khi nãy hết sức khác biệt, trong lòng Dương Mễ liền có chút khó hiểu.
Cái tên Trương Nhất Phàm này Dương Mễ bỗng thấy quen quen, bởi vì hắn từng là đối tượng mà Thi Vĩnh Nhiên nguyền rủa. Không ngờ có một ngày chị họ lại chuẩn bị chu đáo tiếp đãi hắn như vậy.
Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Dương Mễ rõ ràng có chút hơi sửng sốt, nhưng cô rất nhanh tiến lại, tươi cười chào đón.
Dương Bích Kiều đẩy Dương Mễ ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Trương, em họ tôi đây có được không?
Trương Nhất Phàm vẻ mặt ôn hòa cười dịu dàng:
- Ừ, rất tuyệt, xem ra Thông Thành thật đúng là một nơi thật tuyệt, tôi hình như đã đến hơi muộn rồi.
- Ấy, không muộn đâu. Mễ Nhi bây giờ vẫn chưa tìm bạn trai đâu.
Dương Bích Kiều dường như rất muốn thúc đẩy hôn sự này, Lý Trị Quốc liên tục đá chân cô dưới bàn ăn.
Chưa tìm bạn trai, chỉ sợ là đã sớm hồng hạnh xuất tường rồi. Chuyện giữa cô ta và Thi Vĩnh Nhiên Hồ Lôi từng chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể sai được. Lúc trước Hồ Lôi và Băng Băng cùng đi chơi đã gặp Dương Mễ và Thi Vĩnh Nhiên ở cùng nhau.
Việc này Lý Trị Quốc cũng biết, cho nên y kiên quyết muốn ngăn cản Dương Bích Kiều. Dương Bích Kiều vẫn chưa biết chuyện, trong lòng thầm muốn Dương Mễ có nơi có chốn, hơn nữa nếu Trương Nhất Phàm đồng ý, đó thực sự là chuyện rất tốt đẹp.
Dù sao phụ nữ suy nghĩ thực sự rất đơn giản, Dương Mễ cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình, chủ động rót rượu giúp Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Dương Mễ, lần trước qua điện thoại chỉ nghe thấy giọng nói của cô, diện mạo và cử chỉ của Dương Mễ trước mặt thật khó khiến cho người ta liên tưởng tới hình tượng kia.
Hôm nay Dương Mễ ăn mặc hết sức bình thường, thậm chí cô còn không hề trang điểm. trang phục công sở đơn giản, không có lấy chút biểu hiện của một người phụ nữ khôn khéo.
Chỉ tiếc là trong mắt Trương Nhất Phàm người phụ nữ đẹp ấy đáng tiếc lại là kẻ trộm?
Trương Nhất Phàm nâng chén rượu lên, cùng ba người cụng ly, bốn người đều uống cạn. Trương Nhất Phàm nói:
- Dương đại phóng viên là người nổi tiếng ở Thông Thành, sao lại chưa có bạn trai được? Chị Dương đây thật biết nói đùa.
Hắn gọi vợ Lý Trị Quốc là chị Dương, Lý Trị Quốc trong lòng liền vênh vênh tự đắc, nóng lòng muốn ngay lập tức thổ lộ cùng Trương Nhất Phàm. Dương Bích Kiều cũng cười hì hì nói:
- Mễ Nhi là cô gái giỏi gian hiểu biết nhất trong nhà chúng tôi, lên đại học liền tự mình vừa học vừa làm, học phí bốn năm đại học đều do cô ấy tự mình kiếm được. Nhà chú tôi hai người đều là công nhân thất nghiệp, còn có em trai đang học đại học, Mễ Nhi vì việc này đã tốn không ít tâm sức.
Dương Bích Kiều đã nói lên điểm tốt của Dương Mễ, Dương Mễ kéo tay cô:
- Chị à, đừng nói nhiều nữa, mau mời Chủ tịch huyện Trương dùng cơm đi ạ.
Dương Bích Kiều đứng lên:
- Xem này, tôi đều chỉ lo nói chuyện thôi, Chủ tịch huyện Trương, ăn đi, anh muốn ăn gì thì xin mời. Nếu cảm thấy tay nghề tôi cũng tạm được, sau này thường xuyên tới nhà chúng tôi dùng cơm nhé.
Trương Nhất Phàm liền than thở:
- Sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ đảm đang, Lý đại thư ký à, tôi thấy thành công của anh sẽ không xa nữa đâu. Chị Dương thật sự rất khá! Vợ hiền.
Lý Trị Quốc liền cười ha ha:
- Nhìn Chủ tịch huyện Trương nói, tôi tin tưởng về sau phu nhân của anh sẽ càng tốt hơn, tuyệt đối là người phụ nữ ưu tú nhất.
Trương Nhất Phàm liền mượn cơ hội trả lời:
- Ưu tú nhất tôi không dám nói, nhưng tuyệt đối là người mà tôi yêu nhất. Chẳng qua so với chị Dương còn kém chút, không biết làm việc nhà.
Lời nói này nghe đủ để hiểu được, Dương Bích Kiều sao có thể không hiểu chứ, chủ tịch huyện Trương ở đây đã cự tuyệt Dương Mễ! Xem ra đây lại là một phen cô nhiệt tình thái quá, chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, một cô gái tốt như vậy, tại sao lạo không có ai để ý chứ?
Thấy Dương Mễ cúi đầu dùng bữa, Dương Bích Kiều thầm thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.