Chương 348: Lập kế hoạch tạo người
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Thái Chí Tiêu suy nghĩ hôm nay cũng không phạm chuyện gì lớn, uống rượu với mấy người dẫn chương trình của đài truyền hình, mọi người trao đổi công việc một chút, đây được tính là tội gì? Gã lại nhìn Lưu Hiểu Hiên, phát hiện Lưu Hiểu Hiên cũng không cho gã sắc mặt tốt, Thái Chí Tiêu còn không kéo được cái mặt này đến cười làm lành.
Hiện tại Khâu Quốc Tài giống như Trư Bát Giới đang soi gương, trong ngoài đều không giống người, gã đành phải chạy đến cung kính đưa thuốc lá:
- Chủ nhiệm Trương, anh xem chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, hay là cho qua đi, mọi người cũng đều là người một nhà.
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, ai là người một nhà với ngươi? Hắn nhìn Lưu Hiểu Hiên, nếu như số Lưu Hiểu Hiên thiệt thòi, mình chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như Lưu Hiểu Hiên không chịu thiệt thòi, chuyện này cũng tạm thời thôi đi.
Mà ánh mắt Thái Chí Tiêu cầu xin giúp đỡ, nhìn Lưu Hiểu Hiên một cách tội nghiệp, có ý cầu xin sự tha thứ. Lưu Hiểu Hiên nghĩ lão già này tốt xấu cũng là Giám đốc đài truyền hình, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Mình lại không sao, chi bằng để Trương Nhất Phàm thôi đi, làm lớn truyền ra ngoài không có lợi cho ai cả.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không thể ở trước mặt mọi người, để lộ ra mối quan hệ của hai người. Cô nhanh trí:
- Dung Dung, tiểu Nguyệt, vậy thì chúng ta đi trước thôi!
Hai cô gái đang buồn khổ như thế sao có thể thoát thân được, nghe thấy Lưu Hiểu Hiên gọi mình, lập tức đứng dậy:
- Giám đốc đài truyền hình Thái, bọn tôi về trước.
Sắc mặt Thái Chí Tiêu rất khó coi, vẫn gật đầu, đợi sau khi ba cô gái ra khỏi phòng bao, Trương Nhất Phàm đứng dậy rời khỏi phòng bao. Liễu Hải vội vàng theo sau, hai người trở về phòng bao đối điện.
Khâu Quốc Tài thấy bầu không khí hôm nay không đúng, liền nói với Thái Chí Tiêu:
- Tôi còn có việc, liền đi trước một bước.
Thái Chí Tiêu đang muốn hỏi thăm ông ta, vừa rồi người đó có phải là con trai của Trương Kính Hiên hay không, ai biết người này gặp đã xảy ra chuyện rồi, lập tức muốn co giò chạy, Thái Chí Tiêu liền gọi y lại:
- Lão Khâu!
Không đợi Thái Chí Tiêu mở miệng, Khâu Quốc Tài lập tức vẫy tay:
- Không cần hỏi gì nữa, các anh từ từ uống đi!
Nói xong, anh ta liền vội vàng rời đi.
- Lão cáo già!
Thái Chí Tiêu mắng một câu, lão trưởng phòng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Giám đốc đài truyền hình Thái, chi bằng chúng ta cũng giải tán đi!
- Tan, tan, tan cái đầu mẹ mày!
Thái Chí Tiêu đột nhiên điên lên, nhằm vào tên Trưởng phòng này mà mắng. Những lúc ăn nhậu chơi bời, ai cũng theo ông mày, đều nói thiên hạ mình vô địch, một khi xảy ra chuyện, tất cả đều chạy trốn không thấy ai.
Lưu Hiểu Hiên con tiện nhân đợi đấy! Sẽ có một ngày ông mày phải dùng quy tắc ngầm với mày mụ đàn bà lẳng lơ!
Trương Nhất Phàm vào trong phòng bao, không còn hứng thú để ăn uống nữa. Không quá lâu, Lưu Hiểu Hiên liền gọi điện thoại đến. Trương Nhất Phàm liếc mắt, biết cô ấy chắc chắn đang đợi mình, vì thế hắn liền đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.
- Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.
Giọng nói của Lưu Hiểu Hiên rất dịu dàng, hình như cô ấy sợ Trương Nhất Phàm có suy nghĩ gì, liền nói tiếp:
- Dáng vẻ anh tức giận hôm nay rất đáng sợ, thực ra em không chịu thiệt thòi. Lão già háo sắc này muốn gây sự chú ý với em, nhưng không dễ dàng như vậy.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, nhìn thấy hành lang không có người, dặn dò một câu:
- Phải học cách bảo vệ mình.
Lưu Hiểu Hiên liền mỉm cười duyên dáng nói:
- Có thể hỏi anh một câu không? Không được lảng tránh.
Trương Nhất Phàm chưa nói, tỏ vẻ cam chịu, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Vừa rồi có phải là anh ghen không? Hì hì…
- Lần sau anh không lo chuyện của em nữa đâu, còn cười!
Trương Nhất Phàm dọa cô.
Không ngờ Lưu Hiểu Hiên không sợ chút nào, hình như bọ dạng rất vui vẻ:
- Hì hì, sẽ không đâu, bởi vì em là người con gái của anh mà.
Khụ khụ…khụ…
Trương Nhất Phàm ho khan mãnh liệt một hồi, nhìn bên cạnh không có người, hắn mới thản nhiên nói:
- Qua mấy ngày nữa anh sẽ đến tìm em, gần đây rất bận.
Ừ!
Lưu Hiểu Hiên khẽ cười:
- Cuối cùng anh đã chịu đến tìm em rồi? Tự anh tính đi, đã bao lâu anh không tới rồi?
Trương Nhất Phàm hơi bất lực:
- Gần đây rất bận mà, thực sự không rảnh.
Lưu Hiểu Hiên tự nhiên biết hắn đã điều đến tỉnh thành, chỉ có điều làm cách này, tuy rằng hai người ở gần, nhưng mà cơ hội yêu đương vụng trộm ngược lại đã ít đi.
Cô không biết Trương Nhất Phàm mỗi đêm có cần về nhà trả bài cho vợ hay không, nếu như hai người gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ làm chuyện đó, nếu như về nhà bị vợ phát hiện, lương thực đã bị người khác đánh cắp, còn không nóng nảy với hắn sao?
Nghĩ đến đây Lưu Hiểu Hiên liền vui vẻ.
Thấy đêm nay hết hi vọng, Lưu Hiểu Hiên hơi cảm thấy có chút mất mát, dập điện thoại một cách lưu luyến không rời.
Đợi Trương Nhất Phàm trở lại phòng bao, mấy người cùng nhau ăn cơm, lúc tan cuộc, Liễu Hải theo ở phía sau:
- Anh, hay là em ở lại, tiếp tục làm lái xe của anh!
Ánh mắt khẩn thiết của Liễu Hải, không thể nghi ngờ được sự biểu lộ chân thành của gã. Trương Nhất Phàm biết hắn lo lắng vì chuyện vừa rồi, ít nhất nếu như có gã ở bên cạnh, Liễu Hải có thể làm vệ sĩ cho hắn.
Trương Nhất Phàm vỗ vai gã nói:
- Hay là cậu ở cục công an một thời gian đi, tôi không thể ích kỉ như vậy được, để cả đời cậu làm lái xe.
Liễu Hải nói:
- Em bằng lòng!
Lúc này, Đường Vũ đi đến, thấy vẻ mặt của Liễu Hải, y liền cười nói:
- Sao thế? Không nỡ đi à?
Trương Nhất Phàm nắm lấy tay của Liễu Hải và Đường Vũ:
- Liễu Hải trước tiên tôi cho cậu mượn, đợi lúc tôi cần, cậu nhất định phải trả về cho tôi.
Đường Vũ cười lớn ha ha:
- Không cần nói là Liễu Hải, những người này của chúng tôi, chỉ cần anh dặn dò một tiếng, mọi người vào nơi nước sôi lửa bỏng, sẽ không tiếc.
Trương Nhất Phàm mắng mấy câu:
- Đều là anh em của mình, nói cái gì. Đi thôi!
Sau khi lấy xe, mấy người lấy đồ trên xe mình ra, những thứ này đều là đặc sản của địa phương, thịt xông khói, măng khô, tương vịt muối, miến các loại sản phẩm cần dùng khi đón năm mới.
Đường Vũ nói:
- Đều là đồ nhà tự nuôi, không dùng thức ăn gia súc, rau khô cũng tự làm, một trăm phần trăm bảo vệ an toàn vệ sinh thực phẩm. Nếu như sau này vợ anh mang thai, mỗi tuần chúng tôi sẽ đưa những nông sản an toàn vệ sinh thực phẩm này đến, đảm bảo không có bất cứ sự ô nhiễm nào.
Ngoài ra, còn có mấy túi gạo lớn, ba mươi cân một bao. Đây là do Lý Trị Quốc làm ra:
- Lão đại, những thứ khác chúng tôi cũng không làm quà biếu được, những đồ chơi này chất lượng lúa nước tốt, không bón phân hóa học, yên tâm mà ăn đi!
Trương Nhất Phàm nhìn những đặc sản này một cách đáng sợ, buồn bực nói:
- Các anh đang làm gì thế? Đút lót cũng không phải là loại hành pháp này mà. Lấy nhiều như vậy, hai người chúng tôi nửa năm cũng ăn không hết.
Những thứ này, nếu như mua trên thị trường, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà trên thị trường không mua được. Chút ý của mọi người mà, bây giờ Trương Nhất Phàm mới biết, vì sao bọn họ muốn mỗi người lái một chiếc xe, nhìn thấy trong cốp xe của trên xe của bọn họ, toàn là đặc sản của địa phương. Trương Nhất Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.
- Được rồi, hay là tôi mở một cửa hàng đặc sản, sau này cũng không phải nhập hàng, bán những thứ các cậu đem đến là được rồi.
Mấy người cười:
- Anh đừng để ý, tiền bạc đối với chúng tôi mà nói là của quý, đối với anh mà nói là cây cỏ. Hơn nữa tiền cũng không ra khỏi tay, anh biết. Đây là ý của mọi người, anh cứ nhận lấy đi!
- Được, vậy các cậu đưa đến nhà tôi đi!
Trương Nhất Phàm trả lời một cách thẳng thắn. Hắn biết đôi co với bọn người này, đúng là vô nghĩa. Cả tết âm lịch, Trương Nhất Phàm đến cả gạo, dầu, đồ ăn đều đã mua xong, nhà hắn có hơn mười mấy người, căn bản không cần đi mua đồ ăn.
Mấy người lái xe đến khu Trương Nhất Phàm ở, Trương Nhất Phàm gọi một cuộc điện thoại ở dưới lầu:
- Tiểu phú bà, em đã về đến nhà chưa?
Đổng Tiểu Phàm vừa pha nước tắm, đang đợi Trương Nhất Phàm về nhà tắm. Hai người đã bàn bạc cùng nhau rồi, gần đây đang chuẩn bị sinh con. Nhận được điện thoại, cô ấy liền hỏi mấy câu:
- Không phải là nói với em hôm nay không về chứ?
- Không phải, mấy đứa bọn nó đưa đến rất nhiều đồ hối lộ, cần em chuẩn bị một chút.
- Ồ, vậy thì lên đi!
Đổng Tiểu Phàm lập tức lên lầu, mặc một chiếc áo lót, lại thay áo khoác. Lúc này mới xuống mở cửa, sau đó thấy bốn năm người bọn họ vác gạo và các loại đặc sản địa phương vào, Đổng Tiểu Phàm liền choáng.
Bọn họ coi nhà mình là cái kho sao?
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ cười:
- Ngày mai đưa cho bố một ít! Nhiều như thế này hai chúng mình nửa năm cũng ăn không hết.
Nói quá rồi, nhưng mà nếu như hai người Trương Nhất Phàm, quả thực ít nhất hai tháng không cần ra ngoài mua đồ ăn, hơn nữa đồ bọn họ mang đến hầu hết là hoa quả khô.
Chờ bọn họ bận xong, một phòng kho bên cạnh phòng bếp cũng đã xếp đầy. Chỉ là mười tải gạo, mười mấy thùng dầu. Còn có tịt xông khói vân vân, đích thực rất chiếm diện tích.
Đổng Tiểu Phàm rót trà cho mọi người, đoàn người ngồi một lúc, lập tức đứng dậy cáo từ.
Lúc hai người nằm trên giường, Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nói một câu:
- Em thấy bọn họ giống như là thổ phỉ của thôn.
Trương Nhất Phàm ôm vợ yêu, vuốt ve thân thể của cô:
- Đâu có thổ phỉ nào tặng đồ cho nhà mình? Thổ phỉ như thế này em đi làm không?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười một cách duyên dáng nói:
- Anh là thủ lĩnh của thổ phỉ! Thời xưa là thủ lĩnh chiếm núi làm vua.
Trương Nhất Phàm lật mình, ép cô ở dưới thân:
- Vậy em chính là áp trại phu nhân!
Lúc giơ tay ra sờ vào bên trong quần áo của Đổng Tiểu Phàm, phát hiện cô đang mặc đồ lót, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Em vẫn chưa tắm à?
Đổng Tiểu Phàm ngồi dậy, vừa cởi quần áo, vừa nói:
- Tắm rồi, anh nói có người đến, em còn không mau chóng mặc quần áo sao?
Trương Nhất Phàm ồ một tiếng, hai tay nhanh nhẹn tìm đến phía dưới quần áo của Đổng Tiểu Phàm, bắt được đôi sung mãn là mình thích nhất, dùng lực chà xát.
Đổng Tiểu Phàm thuận thế nằm vào trong lòng hắn, mặc cho Trương Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo của cô. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cơ thể Đổng Tiểu Phàm giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không rảnh rỗi, toàn thân trên dưới không có nửa điểm tỳ vết.
Khép hờ hai mắt, hàng lông mi cong vút, khuôn mặt đỏ bừng một cách thản nhiên, nhìn làm cho lòng người say mê không ngớt.
Trương Nhất Phàm cúi cơ thể xuống, nhẹ nhàng hôn âu yếm người vợ yêu quý, chậm rãi hướng về cái cổ nhỏ dài của cô. Bộ ngực hoàn mỹ trắng nõn mà mịn màng, một đôi ngực êm dịu mà đầy đặn đứng thẳng, hình như đang biểu hiện ra sức hấp dẫn vô cùng của cô.
Cái bụng bằng phẳng, cái rốn đáng yêu, vòng eo tinh tế dịu dàng, thể hiện ra những đường cong làm lay động lòng người, Đổng Tiểu Phàm đã trưởng thành rồi, chín chắn, trên mỗi tấc da thịt, tản ra sức sống và sức hấp dẫn vô tận.
Đổng Tiểu Phàm khép hờ mắt, mặc cho lưỡi của Trương Nhất Phàm chầm chậm chu du hết thảy trên người mình. Hai chân thon dài, chỗ đen trắng rõ ràng, khiến cho Trương Nhất Phàm không thể khống chế được mình.
Một cơ thể làm say lòng người, sau khi nhẹ nhàng mơn trớn đến mỗi một tấc đất, Trương Nhất Phàm có chút khẩn cấp, lão nhị đã đằng đằng sát khí hô hào tôi muốn – Mặc dù hai người đã ở chung được hơn một năm, nhưng mà mỗi lần Đổng Tiểu Phàm dẫn hắn lực hấp dẫn vô cùng vô tận.
Bổ nhào vào, chỉ nghe thấy trong cổ họng Đổng Tiểu Phàm phát ra một tiếng rên khe khẽ:
- A--
Chính là âm thanh này, lập tức trong cơ thể Trương Nhất Phàm tất cả máu, đã châm lên trong nháy mắt.
Bùng cháy!
Cháy một cách mãnh liệt, hai người thành một đoàn lửa hừng hực bùng cháy, không dừng không nghỉ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Hiện tại Khâu Quốc Tài giống như Trư Bát Giới đang soi gương, trong ngoài đều không giống người, gã đành phải chạy đến cung kính đưa thuốc lá:
- Chủ nhiệm Trương, anh xem chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, hay là cho qua đi, mọi người cũng đều là người một nhà.
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, ai là người một nhà với ngươi? Hắn nhìn Lưu Hiểu Hiên, nếu như số Lưu Hiểu Hiên thiệt thòi, mình chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như Lưu Hiểu Hiên không chịu thiệt thòi, chuyện này cũng tạm thời thôi đi.
Mà ánh mắt Thái Chí Tiêu cầu xin giúp đỡ, nhìn Lưu Hiểu Hiên một cách tội nghiệp, có ý cầu xin sự tha thứ. Lưu Hiểu Hiên nghĩ lão già này tốt xấu cũng là Giám đốc đài truyền hình, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Mình lại không sao, chi bằng để Trương Nhất Phàm thôi đi, làm lớn truyền ra ngoài không có lợi cho ai cả.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không thể ở trước mặt mọi người, để lộ ra mối quan hệ của hai người. Cô nhanh trí:
- Dung Dung, tiểu Nguyệt, vậy thì chúng ta đi trước thôi!
Hai cô gái đang buồn khổ như thế sao có thể thoát thân được, nghe thấy Lưu Hiểu Hiên gọi mình, lập tức đứng dậy:
- Giám đốc đài truyền hình Thái, bọn tôi về trước.
Sắc mặt Thái Chí Tiêu rất khó coi, vẫn gật đầu, đợi sau khi ba cô gái ra khỏi phòng bao, Trương Nhất Phàm đứng dậy rời khỏi phòng bao. Liễu Hải vội vàng theo sau, hai người trở về phòng bao đối điện.
Khâu Quốc Tài thấy bầu không khí hôm nay không đúng, liền nói với Thái Chí Tiêu:
- Tôi còn có việc, liền đi trước một bước.
Thái Chí Tiêu đang muốn hỏi thăm ông ta, vừa rồi người đó có phải là con trai của Trương Kính Hiên hay không, ai biết người này gặp đã xảy ra chuyện rồi, lập tức muốn co giò chạy, Thái Chí Tiêu liền gọi y lại:
- Lão Khâu!
Không đợi Thái Chí Tiêu mở miệng, Khâu Quốc Tài lập tức vẫy tay:
- Không cần hỏi gì nữa, các anh từ từ uống đi!
Nói xong, anh ta liền vội vàng rời đi.
- Lão cáo già!
Thái Chí Tiêu mắng một câu, lão trưởng phòng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Giám đốc đài truyền hình Thái, chi bằng chúng ta cũng giải tán đi!
- Tan, tan, tan cái đầu mẹ mày!
Thái Chí Tiêu đột nhiên điên lên, nhằm vào tên Trưởng phòng này mà mắng. Những lúc ăn nhậu chơi bời, ai cũng theo ông mày, đều nói thiên hạ mình vô địch, một khi xảy ra chuyện, tất cả đều chạy trốn không thấy ai.
Lưu Hiểu Hiên con tiện nhân đợi đấy! Sẽ có một ngày ông mày phải dùng quy tắc ngầm với mày mụ đàn bà lẳng lơ!
Trương Nhất Phàm vào trong phòng bao, không còn hứng thú để ăn uống nữa. Không quá lâu, Lưu Hiểu Hiên liền gọi điện thoại đến. Trương Nhất Phàm liếc mắt, biết cô ấy chắc chắn đang đợi mình, vì thế hắn liền đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.
- Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.
Giọng nói của Lưu Hiểu Hiên rất dịu dàng, hình như cô ấy sợ Trương Nhất Phàm có suy nghĩ gì, liền nói tiếp:
- Dáng vẻ anh tức giận hôm nay rất đáng sợ, thực ra em không chịu thiệt thòi. Lão già háo sắc này muốn gây sự chú ý với em, nhưng không dễ dàng như vậy.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, nhìn thấy hành lang không có người, dặn dò một câu:
- Phải học cách bảo vệ mình.
Lưu Hiểu Hiên liền mỉm cười duyên dáng nói:
- Có thể hỏi anh một câu không? Không được lảng tránh.
Trương Nhất Phàm chưa nói, tỏ vẻ cam chịu, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Vừa rồi có phải là anh ghen không? Hì hì…
- Lần sau anh không lo chuyện của em nữa đâu, còn cười!
Trương Nhất Phàm dọa cô.
Không ngờ Lưu Hiểu Hiên không sợ chút nào, hình như bọ dạng rất vui vẻ:
- Hì hì, sẽ không đâu, bởi vì em là người con gái của anh mà.
Khụ khụ…khụ…
Trương Nhất Phàm ho khan mãnh liệt một hồi, nhìn bên cạnh không có người, hắn mới thản nhiên nói:
- Qua mấy ngày nữa anh sẽ đến tìm em, gần đây rất bận.
Ừ!
Lưu Hiểu Hiên khẽ cười:
- Cuối cùng anh đã chịu đến tìm em rồi? Tự anh tính đi, đã bao lâu anh không tới rồi?
Trương Nhất Phàm hơi bất lực:
- Gần đây rất bận mà, thực sự không rảnh.
Lưu Hiểu Hiên tự nhiên biết hắn đã điều đến tỉnh thành, chỉ có điều làm cách này, tuy rằng hai người ở gần, nhưng mà cơ hội yêu đương vụng trộm ngược lại đã ít đi.
Cô không biết Trương Nhất Phàm mỗi đêm có cần về nhà trả bài cho vợ hay không, nếu như hai người gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ làm chuyện đó, nếu như về nhà bị vợ phát hiện, lương thực đã bị người khác đánh cắp, còn không nóng nảy với hắn sao?
Nghĩ đến đây Lưu Hiểu Hiên liền vui vẻ.
Thấy đêm nay hết hi vọng, Lưu Hiểu Hiên hơi cảm thấy có chút mất mát, dập điện thoại một cách lưu luyến không rời.
Đợi Trương Nhất Phàm trở lại phòng bao, mấy người cùng nhau ăn cơm, lúc tan cuộc, Liễu Hải theo ở phía sau:
- Anh, hay là em ở lại, tiếp tục làm lái xe của anh!
Ánh mắt khẩn thiết của Liễu Hải, không thể nghi ngờ được sự biểu lộ chân thành của gã. Trương Nhất Phàm biết hắn lo lắng vì chuyện vừa rồi, ít nhất nếu như có gã ở bên cạnh, Liễu Hải có thể làm vệ sĩ cho hắn.
Trương Nhất Phàm vỗ vai gã nói:
- Hay là cậu ở cục công an một thời gian đi, tôi không thể ích kỉ như vậy được, để cả đời cậu làm lái xe.
Liễu Hải nói:
- Em bằng lòng!
Lúc này, Đường Vũ đi đến, thấy vẻ mặt của Liễu Hải, y liền cười nói:
- Sao thế? Không nỡ đi à?
Trương Nhất Phàm nắm lấy tay của Liễu Hải và Đường Vũ:
- Liễu Hải trước tiên tôi cho cậu mượn, đợi lúc tôi cần, cậu nhất định phải trả về cho tôi.
Đường Vũ cười lớn ha ha:
- Không cần nói là Liễu Hải, những người này của chúng tôi, chỉ cần anh dặn dò một tiếng, mọi người vào nơi nước sôi lửa bỏng, sẽ không tiếc.
Trương Nhất Phàm mắng mấy câu:
- Đều là anh em của mình, nói cái gì. Đi thôi!
Sau khi lấy xe, mấy người lấy đồ trên xe mình ra, những thứ này đều là đặc sản của địa phương, thịt xông khói, măng khô, tương vịt muối, miến các loại sản phẩm cần dùng khi đón năm mới.
Đường Vũ nói:
- Đều là đồ nhà tự nuôi, không dùng thức ăn gia súc, rau khô cũng tự làm, một trăm phần trăm bảo vệ an toàn vệ sinh thực phẩm. Nếu như sau này vợ anh mang thai, mỗi tuần chúng tôi sẽ đưa những nông sản an toàn vệ sinh thực phẩm này đến, đảm bảo không có bất cứ sự ô nhiễm nào.
Ngoài ra, còn có mấy túi gạo lớn, ba mươi cân một bao. Đây là do Lý Trị Quốc làm ra:
- Lão đại, những thứ khác chúng tôi cũng không làm quà biếu được, những đồ chơi này chất lượng lúa nước tốt, không bón phân hóa học, yên tâm mà ăn đi!
Trương Nhất Phàm nhìn những đặc sản này một cách đáng sợ, buồn bực nói:
- Các anh đang làm gì thế? Đút lót cũng không phải là loại hành pháp này mà. Lấy nhiều như vậy, hai người chúng tôi nửa năm cũng ăn không hết.
Những thứ này, nếu như mua trên thị trường, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà trên thị trường không mua được. Chút ý của mọi người mà, bây giờ Trương Nhất Phàm mới biết, vì sao bọn họ muốn mỗi người lái một chiếc xe, nhìn thấy trong cốp xe của trên xe của bọn họ, toàn là đặc sản của địa phương. Trương Nhất Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.
- Được rồi, hay là tôi mở một cửa hàng đặc sản, sau này cũng không phải nhập hàng, bán những thứ các cậu đem đến là được rồi.
Mấy người cười:
- Anh đừng để ý, tiền bạc đối với chúng tôi mà nói là của quý, đối với anh mà nói là cây cỏ. Hơn nữa tiền cũng không ra khỏi tay, anh biết. Đây là ý của mọi người, anh cứ nhận lấy đi!
- Được, vậy các cậu đưa đến nhà tôi đi!
Trương Nhất Phàm trả lời một cách thẳng thắn. Hắn biết đôi co với bọn người này, đúng là vô nghĩa. Cả tết âm lịch, Trương Nhất Phàm đến cả gạo, dầu, đồ ăn đều đã mua xong, nhà hắn có hơn mười mấy người, căn bản không cần đi mua đồ ăn.
Mấy người lái xe đến khu Trương Nhất Phàm ở, Trương Nhất Phàm gọi một cuộc điện thoại ở dưới lầu:
- Tiểu phú bà, em đã về đến nhà chưa?
Đổng Tiểu Phàm vừa pha nước tắm, đang đợi Trương Nhất Phàm về nhà tắm. Hai người đã bàn bạc cùng nhau rồi, gần đây đang chuẩn bị sinh con. Nhận được điện thoại, cô ấy liền hỏi mấy câu:
- Không phải là nói với em hôm nay không về chứ?
- Không phải, mấy đứa bọn nó đưa đến rất nhiều đồ hối lộ, cần em chuẩn bị một chút.
- Ồ, vậy thì lên đi!
Đổng Tiểu Phàm lập tức lên lầu, mặc một chiếc áo lót, lại thay áo khoác. Lúc này mới xuống mở cửa, sau đó thấy bốn năm người bọn họ vác gạo và các loại đặc sản địa phương vào, Đổng Tiểu Phàm liền choáng.
Bọn họ coi nhà mình là cái kho sao?
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ cười:
- Ngày mai đưa cho bố một ít! Nhiều như thế này hai chúng mình nửa năm cũng ăn không hết.
Nói quá rồi, nhưng mà nếu như hai người Trương Nhất Phàm, quả thực ít nhất hai tháng không cần ra ngoài mua đồ ăn, hơn nữa đồ bọn họ mang đến hầu hết là hoa quả khô.
Chờ bọn họ bận xong, một phòng kho bên cạnh phòng bếp cũng đã xếp đầy. Chỉ là mười tải gạo, mười mấy thùng dầu. Còn có tịt xông khói vân vân, đích thực rất chiếm diện tích.
Đổng Tiểu Phàm rót trà cho mọi người, đoàn người ngồi một lúc, lập tức đứng dậy cáo từ.
Lúc hai người nằm trên giường, Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nói một câu:
- Em thấy bọn họ giống như là thổ phỉ của thôn.
Trương Nhất Phàm ôm vợ yêu, vuốt ve thân thể của cô:
- Đâu có thổ phỉ nào tặng đồ cho nhà mình? Thổ phỉ như thế này em đi làm không?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười một cách duyên dáng nói:
- Anh là thủ lĩnh của thổ phỉ! Thời xưa là thủ lĩnh chiếm núi làm vua.
Trương Nhất Phàm lật mình, ép cô ở dưới thân:
- Vậy em chính là áp trại phu nhân!
Lúc giơ tay ra sờ vào bên trong quần áo của Đổng Tiểu Phàm, phát hiện cô đang mặc đồ lót, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Em vẫn chưa tắm à?
Đổng Tiểu Phàm ngồi dậy, vừa cởi quần áo, vừa nói:
- Tắm rồi, anh nói có người đến, em còn không mau chóng mặc quần áo sao?
Trương Nhất Phàm ồ một tiếng, hai tay nhanh nhẹn tìm đến phía dưới quần áo của Đổng Tiểu Phàm, bắt được đôi sung mãn là mình thích nhất, dùng lực chà xát.
Đổng Tiểu Phàm thuận thế nằm vào trong lòng hắn, mặc cho Trương Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo của cô. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cơ thể Đổng Tiểu Phàm giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không rảnh rỗi, toàn thân trên dưới không có nửa điểm tỳ vết.
Khép hờ hai mắt, hàng lông mi cong vút, khuôn mặt đỏ bừng một cách thản nhiên, nhìn làm cho lòng người say mê không ngớt.
Trương Nhất Phàm cúi cơ thể xuống, nhẹ nhàng hôn âu yếm người vợ yêu quý, chậm rãi hướng về cái cổ nhỏ dài của cô. Bộ ngực hoàn mỹ trắng nõn mà mịn màng, một đôi ngực êm dịu mà đầy đặn đứng thẳng, hình như đang biểu hiện ra sức hấp dẫn vô cùng của cô.
Cái bụng bằng phẳng, cái rốn đáng yêu, vòng eo tinh tế dịu dàng, thể hiện ra những đường cong làm lay động lòng người, Đổng Tiểu Phàm đã trưởng thành rồi, chín chắn, trên mỗi tấc da thịt, tản ra sức sống và sức hấp dẫn vô tận.
Đổng Tiểu Phàm khép hờ mắt, mặc cho lưỡi của Trương Nhất Phàm chầm chậm chu du hết thảy trên người mình. Hai chân thon dài, chỗ đen trắng rõ ràng, khiến cho Trương Nhất Phàm không thể khống chế được mình.
Một cơ thể làm say lòng người, sau khi nhẹ nhàng mơn trớn đến mỗi một tấc đất, Trương Nhất Phàm có chút khẩn cấp, lão nhị đã đằng đằng sát khí hô hào tôi muốn – Mặc dù hai người đã ở chung được hơn một năm, nhưng mà mỗi lần Đổng Tiểu Phàm dẫn hắn lực hấp dẫn vô cùng vô tận.
Bổ nhào vào, chỉ nghe thấy trong cổ họng Đổng Tiểu Phàm phát ra một tiếng rên khe khẽ:
- A--
Chính là âm thanh này, lập tức trong cơ thể Trương Nhất Phàm tất cả máu, đã châm lên trong nháy mắt.
Bùng cháy!
Cháy một cách mãnh liệt, hai người thành một đoàn lửa hừng hực bùng cháy, không dừng không nghỉ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.