Chương 74: Liễu Hồng muốn gặp anh
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Buổi chiều nhận điện thoại của chú hai từ Thâm Quyến gọi tới, nói với hắn rằng ông ấy đã đón hai cô gái rồi. Chú hai già rồi mà còn không có chừng mực, trong điện thoại cười hỏi:
- Người nhà Trương gia chúng ta quả thật hậu sinh khả úy, còn nhớ năm đó chú và bố cháu, còn cả chú ba cháu nữa, đều là những cao thủ tình trường đấy, không ngờ cháu không hề thua kém, một phát tóm được những hai đứa. Rất giỏi, rất giỏi! Hai cô bé này chú đã xem xét kỹ rồi, là cực phẩm đấy!
- Gì chứ? Không phải ư? Đừng hòng lừa ông lão như chú đây, cái cô tên Phán Phán gì ấy đã thừa nhận rồi, chúng nó đều là bạn gái của cháu, cháu còn muốn lừa chú sao? Yên tâm đi, chú sẽ giúp cháu chăm sóc tốt chúng nó.
- Chỉ có điều con bé nhà Đổng gia ấy, cháu vẫn nên giữ mồm giữ miệng một chút, cẩn thận không đêm nằm mơ lại gọi tên của đứa con gái khác thì lộ hết. Cháu không biết chứ, trước đây chú hai cháu đã phạm phải sai lầm này, kết quả là thím cháu biết được, giận chú suốt cả một tháng. Ha ha...
Trương Nhất Phàm:
- ...
Chú hai thật đúng là Bát Quái, Trương Nhất Phàm đành lắc đầu không nói gì.
Vừa mới cúp điện thoại của chú hai, Hà Tiêu Tiêu lại gọi tới, con bé này trong điện thoại vẫn cái kiểu vô cùng dịu dàng, kể một tràng lê thê những lời tình cảm, hết cả buổi mới chịu cúp máy.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan ca, từ văn phòng bước ra, liền đụng ngay phải Nhâm Thiết Lâm.
- Chào Trưởng phòng Lâm!
- Chào Phó chủ tịch huyện Trương!
Sau đó hai người bắt tay nhau, Nhâm Thiết Lâm hôm nay thần sắc khá tốt, vẻ mặt cũng vô cùng phong phú. Trương Nhất Phàm biết đó là kết quả của việc phá được vụ án lớn. Hôm qua nghe nói những việc liên quan đến vụ án đã được phóng viên các báo biết đến và đăng lên báo thành phố cùng một vài tờ báo huyện.
Bí thư Đảng ủy Công an cũng đem việc này báo cáo lên thành phố, lãnh đạo thành phố cũng đánh giá cao phòng Công an huyện Thông Thành, ngoài việc tuyên dương còn đặc biệt thưởng thêm hai trăm ngàn.
Vì mức độ vụ án vượt ra ngoài phạm vi tỉnh, nên phòng Công an huyện Thông Thành đã đem tài liệu trình lên thành phố, lại thông qua thành phố liên hệ với bên tỉnh Quảng Đông, từ trước đến nay chưa từng một lần ra quân đã bắt sạch nhóm tội phạm buôn bán trẻ em và thiếu nữ vị thành niên lớn như thế này.
Giải cứu thành công mấy chục thiếu nữ tuổi vị thành niên, và còn có hơn mười đứa trẻ bị bắt cóc.
- Phó chủ tịch huyện Trương, lần này cậu chính là cứu tinh của đội công an chúng tôi đấy! Nếu không nửa tháng tới đây, tôi biết đi đâu để phá vụ án này chứ? Lần này tại Đại hội biểu dương khen thưởng, cậu nhất định phải tham gia đấy.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Đó đều là công lao của các anh đấy chứ, cũng nhờ có Trưởng phòng Nhâm chỉ đạo sáng suốt, phòng Công an huyện Thông Thành mới có được thành quả ngày hôm nay.
Nhâm Thiết Lâm cười to đáp:
- Câu tâng bốc này thật tôi không dám nhận đâu! Trong hành động lần này của đồn công an thị trấn Liễu Thủy, có đóng góp quan trọng phải thì kể đến cái tên Đường Vũ, quả thật rất đáng khen ngợi. Chỉ có điều tôi nói này, Phó chủ tịch huyện Trương, cậu vẫn là có chút không công bằng đấy. Ha ha...
Trương Nhất Phàm hiểu được ý hắn nói là chuyện mình đem manh mối cung cấp cho Đường Vũ, xem ra Đường Vũ đã đề cập đến tên của hắn rồi, nếu không sao Nhâm Thiết Lâm lại biết được?
Chỉ có điều công lao của Đường Vũ, cũng chính là công lao của Nhâm Thiết Lâm, bất kể là ai phá án, ai lập được công lớn trong vụ án này, hắn ta đều có công chỉ đạo sáng suốt. Vì thế, cũng không thể coi là thiên vị cho ai được.
Nhâm Thiết Lâm bình thường tỏ ra nghiêm túc, hôm này tâm tình lại có vẻ rất tốt, cùng Trương Nhất Phàm hàn huyên khá lâu, lúc này hai người mới chào nhau ra về.
Trên đường lái xe về nhà, Hồ Lôi gọi điện thoại tới.
- A lô, anh Phàm. Tối nay ra ngoài ăn bữa cơm được không? Liễu Hồng bảo là muốn cảm ơn anh.
- Liễu Hồng đang ở Thông Thành sao?
Trương Nhất Phàm cũng muốn thăm Liễu Hồng, xem cô ấy hiện giờ thế nào. Dù sao lần trước hắn ở thị trấn Liễu Thủy tu sửa kênh dẫn nước, cũng từng được cô ấy cứu.
Bây giờ hắn là Phó chủ tịch huyện, nếu có thể, cũng nên giúp đỡ cô ấy. Thị trấn Liễu Thủy vẫn còn nghèo quá, hay là tìm giúp cô ấy một công việc trên thành phố?
Hồ Lôi nói trong điện thoại:
- Hôm nay Liễu Hồng mang đứa nhỏ đi bệnh viện kiểm tra, tối không về.
- Ờ, vậy cậu đặt chỗ đi. Tìm nơi nào đó ăn bữa cơm.
Hồ Lôi ngẫm nghĩ một chút.
- Cũng chỉ có vài người chúng ta thế này, hay là đến nhà tôi ăn có được không?
- Cũng được!
Trương Nhất Phàm bèn kêu tiểu Dương quay xe lại, chạy thẳng đến nhà mới của Hồ Lôi.
Tiểu Dương đưa Trương Nhất Phàm đến khu Tứ Quý Hoa Thành.
- Phó Chủ tịch Trương, tôi về ăn cơm đã, nếu anh cần dùng xe, thì cứ gọi vào bộ đàm là được.
- Cậu cứ về trước đi, lát nữa tôi bảo bọn họ đưa về.
Trương Nhất Phàm phất tay, quay người đi lên lầu.
Tứ Quý Hoa Thành là khu chung cư đầu tiên do các nhà kinh doanh bất động sản đầu tư khai thác ở huyện Thông Thành, cũng là khu dân cư sinh sống đầu tiên và cũng là duy nhất ở huyện Thông Thành không do đơn vị góp vốn đầu tư xây dựng.
Khung chung cư mới chỉ ở giai đoạn khác đầu tiên, do giá nhà khá cao nên chỉ có thể sống ở khu này đều là những kẻ có tiền hoặc là có địa vị. Trương Nhất Phàm vì không muốn bị người khác để ý, mới vào sống ở khu nhà do đơn vị góp vốn của công ty thuốc lá xây dựng.
Hồ Lôi và Băng Băng sống ở đây, còn cha mẹ hắn thì ở nhà cũ. Vừa vào đến cửa, Băng Băng đã chạy từ phòng bếp ra, đưa cho hắn đôi dép đi trong nhà.
- Lôi Tử bán hết rượu rồi. Lâu rồi cũng không về nhà ăn cơm, nên trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Anh cứ ngồi chơi nhé!
Thấy Băng Băng ngày càng ra dáng bà chủ gia đình, Trương Nhất Phàm mỉm cười hiểu ý, vào bếp xem qua một chút, Liễu Hồng đang bận túi bụi trong đó, thấy Trương Nhất Phàm vào, liền tươi cười nói:
- Chủ tịch huyện Dương, anh cứ ra phòng khách ngồi chơi đi, trong bếp bẩn lắm.
Tay nghề của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đã được nghe qua, ở thị trấn Liễu Thủy có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Cũng từng có người mời cô làm đầu bếp nhà nhà, nhưng Liễu Hồng vì đứa con nên không dám nhận lời.
Không lâu sau Hồ Lôi trở về, thằng cha này còn đem về cả một lô rượu Mao Đài, mấy điếu thuốc, và một đống đồ ăn vặt. Một nhân viên giao hàng đến trước cửa nhà, để đống đồ lại rồi đi.
Hồ Lôi cởi giày rồi đi vào, thấy Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Cậu canh giờ chuẩn thật đấy.
Thấy Băng Băng và Liễu Hồng đang bận trong bếp, Hồ Lôi liền nhướn mày nháy mắt cười nói:
- Nghe nói anh lại cùng một con bé hả? Còn là người Hong Kong phải không?
Trương Nhất Phàm chau mày không vui nói:
- Cậu nhiều chuyện vừa thôi. Người ta chẳng qua là người bị hại.
- Tôi cũng là người bị hại này, sao anh không giúp đỡ tôi?
Hồ Lôi cười đùa cợt nhả khiến Trương Nhất Phàm nhịn không được đạp cho hắn một cái.
Cũng may hai người trong bếp không để bọn họ đợi lâu, đồ ăn đã nhanh chóng được dọn lên. Mì gà nấu nấm, thịt kho tàu, khổ qua xào trứng, cà hấp dầu, tôm hấp, mực tươi..., hơn mười món ăn đủ kiểu, có thể nói là hoàn hảo cả về màu sắc lẫn hương vị.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy đã thèm, không nhịn được liền cầm đũa lên ăn trước tiên.
Hồ Lôi liền mở lô rượu Mao Đài ra.
- Tối nay mỗii người một bình, Chủ tịch huyện đại nhân của chúng ta không cần về nữa, cùng em họ ngủ ở phòng khách đi!
Mẹ kiếp! Nói chuyện cái kiểu gì thế?
Mấy người đều trợn mắt lên nhìn, Liễu Hồng mặt đỏ bừng, giả vờ nhìn đi chỗ khác, thật giống như con mèo nhỏ mới lớn. Băng Băng đập cho hắn một cái.
- Anh đang nói cái gì thế hả?
Hồ Lôi thấy mọi người tức giận, liền vội vàng giải thích:
- Mọi người đừng có hiểu lầm, tôi không có ý bảo hai người ngủ chung đâu! Nhà rộng như thế này, hai người muốn ngủ ở phòng nào cũng được.
Trương Nhất Phàm không buồn để ý đến hắn nữa, múc một bát canh gà lót dạ. Liễu Hồng thì đứng dậy.
- Tôi đi xem cháu nó thế nào.
- Cô Liễu Hồng, đồ ăn hôm nay ngon thật đấy!
Trương Nhất Phàm tấm tắc khen.
Đợi Liễu Hồng quay lại, Trương Nhất Phàm bèn hỏi cô, có muốn hay không tìm một công việc trong thành phố, trước mắt chỉ là làm tạm thời, rồi sẽ từ từ làm chính thức. Về sau cũng coi như có công ăn việc làm ổn định.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến Liễu Hồng ngây người ngay tại chỗ. Băng Băng đẩy cô ấy một cái.
- Còn không mau cám ơn Chủ tịch huyện Trương.
Không ngờ Liễu Hồng lắc đầu.
- Cám ơn ý tốt của anh, quả thật, các anh các chị quan tâm tới tôi như vậy, khiến tôi vô cùng cảm động. Đặc biệt là chuyện của Miêu Miêu, nếu không có anh chị, tôi thật không biết phải sống như thế nào. Chủ tịch huyện Trương, cậu Hồ, Liễu Hồng là người nhà quê, học hành chẳng được mấy, không hiệu phép tắc lễ nghi. Chuyện việc làm, tôi nghĩ hay là thôi đi. Tôi không giống Băng Băng, tôi không được học hành tử tế, cho dù có làm ở cơ quan tôt, cũng sẽ bị người ta coi thường.
Những lời này của Liễu Hồng quả không sai, Trương Nhất Phàm chỉ có thể giúp cô ấy tạm thời, sao có thể giúp được cả đời. Không ngờ Liễu Hồng lại có thể nghĩ được như vậy, Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
- Cũng phải! Tôi thấy không bằng thế này đi, với tay nghề của chị, mở một quán ăn trong thành phố, nhất định công việc làm ăn sẽ rất phát đạt.
- Ha, đây quả là một ý kiến hay. Mở quán ăn à, tôi tán thành.
Hò Lôi lập tức cho ý kiến.
- Liễu Hồng, tiền mở quán ăn cứ đến tìm Băng Băng là được, coi như chúng tôi đầu tư một khoản. Tùy chị sử dụng, chị thấy thế nào?
Liễu Hồng vẫn không đồng ý, dù sao thì mở quán ăn cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là lại mở quán ăn ở thành phố, không đến tám mươi một trăm ngàn người , chỉ sợ không thể hoạt động. Cô cúi thấp đầu nói:
- Hay để tôi nghĩ thêm đã!
Trương Nhất Phàm cũng biết việc này không thể vội vàng, muốn Liễu Hồng thay đổi suy nghĩ, còn cần cả một quá trình. Mọi người cũng không hỏi gì Liễu Hồng nữa.
Vừa vặn lúc Trương Nhất Phàm ăn no thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Nhấc điện thoại, Trương Nhất Phàm vừa a lô một tiếng, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nói rất êm tai, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
- Chủ tịch huyện Trương, chào ngài! Ngài vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Thẩm Uyển Vân của báo thành phố đây.
- Người nhà Trương gia chúng ta quả thật hậu sinh khả úy, còn nhớ năm đó chú và bố cháu, còn cả chú ba cháu nữa, đều là những cao thủ tình trường đấy, không ngờ cháu không hề thua kém, một phát tóm được những hai đứa. Rất giỏi, rất giỏi! Hai cô bé này chú đã xem xét kỹ rồi, là cực phẩm đấy!
- Gì chứ? Không phải ư? Đừng hòng lừa ông lão như chú đây, cái cô tên Phán Phán gì ấy đã thừa nhận rồi, chúng nó đều là bạn gái của cháu, cháu còn muốn lừa chú sao? Yên tâm đi, chú sẽ giúp cháu chăm sóc tốt chúng nó.
- Chỉ có điều con bé nhà Đổng gia ấy, cháu vẫn nên giữ mồm giữ miệng một chút, cẩn thận không đêm nằm mơ lại gọi tên của đứa con gái khác thì lộ hết. Cháu không biết chứ, trước đây chú hai cháu đã phạm phải sai lầm này, kết quả là thím cháu biết được, giận chú suốt cả một tháng. Ha ha...
Trương Nhất Phàm:
- ...
Chú hai thật đúng là Bát Quái, Trương Nhất Phàm đành lắc đầu không nói gì.
Vừa mới cúp điện thoại của chú hai, Hà Tiêu Tiêu lại gọi tới, con bé này trong điện thoại vẫn cái kiểu vô cùng dịu dàng, kể một tràng lê thê những lời tình cảm, hết cả buổi mới chịu cúp máy.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan ca, từ văn phòng bước ra, liền đụng ngay phải Nhâm Thiết Lâm.
- Chào Trưởng phòng Lâm!
- Chào Phó chủ tịch huyện Trương!
Sau đó hai người bắt tay nhau, Nhâm Thiết Lâm hôm nay thần sắc khá tốt, vẻ mặt cũng vô cùng phong phú. Trương Nhất Phàm biết đó là kết quả của việc phá được vụ án lớn. Hôm qua nghe nói những việc liên quan đến vụ án đã được phóng viên các báo biết đến và đăng lên báo thành phố cùng một vài tờ báo huyện.
Bí thư Đảng ủy Công an cũng đem việc này báo cáo lên thành phố, lãnh đạo thành phố cũng đánh giá cao phòng Công an huyện Thông Thành, ngoài việc tuyên dương còn đặc biệt thưởng thêm hai trăm ngàn.
Vì mức độ vụ án vượt ra ngoài phạm vi tỉnh, nên phòng Công an huyện Thông Thành đã đem tài liệu trình lên thành phố, lại thông qua thành phố liên hệ với bên tỉnh Quảng Đông, từ trước đến nay chưa từng một lần ra quân đã bắt sạch nhóm tội phạm buôn bán trẻ em và thiếu nữ vị thành niên lớn như thế này.
Giải cứu thành công mấy chục thiếu nữ tuổi vị thành niên, và còn có hơn mười đứa trẻ bị bắt cóc.
- Phó chủ tịch huyện Trương, lần này cậu chính là cứu tinh của đội công an chúng tôi đấy! Nếu không nửa tháng tới đây, tôi biết đi đâu để phá vụ án này chứ? Lần này tại Đại hội biểu dương khen thưởng, cậu nhất định phải tham gia đấy.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Đó đều là công lao của các anh đấy chứ, cũng nhờ có Trưởng phòng Nhâm chỉ đạo sáng suốt, phòng Công an huyện Thông Thành mới có được thành quả ngày hôm nay.
Nhâm Thiết Lâm cười to đáp:
- Câu tâng bốc này thật tôi không dám nhận đâu! Trong hành động lần này của đồn công an thị trấn Liễu Thủy, có đóng góp quan trọng phải thì kể đến cái tên Đường Vũ, quả thật rất đáng khen ngợi. Chỉ có điều tôi nói này, Phó chủ tịch huyện Trương, cậu vẫn là có chút không công bằng đấy. Ha ha...
Trương Nhất Phàm hiểu được ý hắn nói là chuyện mình đem manh mối cung cấp cho Đường Vũ, xem ra Đường Vũ đã đề cập đến tên của hắn rồi, nếu không sao Nhâm Thiết Lâm lại biết được?
Chỉ có điều công lao của Đường Vũ, cũng chính là công lao của Nhâm Thiết Lâm, bất kể là ai phá án, ai lập được công lớn trong vụ án này, hắn ta đều có công chỉ đạo sáng suốt. Vì thế, cũng không thể coi là thiên vị cho ai được.
Nhâm Thiết Lâm bình thường tỏ ra nghiêm túc, hôm này tâm tình lại có vẻ rất tốt, cùng Trương Nhất Phàm hàn huyên khá lâu, lúc này hai người mới chào nhau ra về.
Trên đường lái xe về nhà, Hồ Lôi gọi điện thoại tới.
- A lô, anh Phàm. Tối nay ra ngoài ăn bữa cơm được không? Liễu Hồng bảo là muốn cảm ơn anh.
- Liễu Hồng đang ở Thông Thành sao?
Trương Nhất Phàm cũng muốn thăm Liễu Hồng, xem cô ấy hiện giờ thế nào. Dù sao lần trước hắn ở thị trấn Liễu Thủy tu sửa kênh dẫn nước, cũng từng được cô ấy cứu.
Bây giờ hắn là Phó chủ tịch huyện, nếu có thể, cũng nên giúp đỡ cô ấy. Thị trấn Liễu Thủy vẫn còn nghèo quá, hay là tìm giúp cô ấy một công việc trên thành phố?
Hồ Lôi nói trong điện thoại:
- Hôm nay Liễu Hồng mang đứa nhỏ đi bệnh viện kiểm tra, tối không về.
- Ờ, vậy cậu đặt chỗ đi. Tìm nơi nào đó ăn bữa cơm.
Hồ Lôi ngẫm nghĩ một chút.
- Cũng chỉ có vài người chúng ta thế này, hay là đến nhà tôi ăn có được không?
- Cũng được!
Trương Nhất Phàm bèn kêu tiểu Dương quay xe lại, chạy thẳng đến nhà mới của Hồ Lôi.
Tiểu Dương đưa Trương Nhất Phàm đến khu Tứ Quý Hoa Thành.
- Phó Chủ tịch Trương, tôi về ăn cơm đã, nếu anh cần dùng xe, thì cứ gọi vào bộ đàm là được.
- Cậu cứ về trước đi, lát nữa tôi bảo bọn họ đưa về.
Trương Nhất Phàm phất tay, quay người đi lên lầu.
Tứ Quý Hoa Thành là khu chung cư đầu tiên do các nhà kinh doanh bất động sản đầu tư khai thác ở huyện Thông Thành, cũng là khu dân cư sinh sống đầu tiên và cũng là duy nhất ở huyện Thông Thành không do đơn vị góp vốn đầu tư xây dựng.
Khung chung cư mới chỉ ở giai đoạn khác đầu tiên, do giá nhà khá cao nên chỉ có thể sống ở khu này đều là những kẻ có tiền hoặc là có địa vị. Trương Nhất Phàm vì không muốn bị người khác để ý, mới vào sống ở khu nhà do đơn vị góp vốn của công ty thuốc lá xây dựng.
Hồ Lôi và Băng Băng sống ở đây, còn cha mẹ hắn thì ở nhà cũ. Vừa vào đến cửa, Băng Băng đã chạy từ phòng bếp ra, đưa cho hắn đôi dép đi trong nhà.
- Lôi Tử bán hết rượu rồi. Lâu rồi cũng không về nhà ăn cơm, nên trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Anh cứ ngồi chơi nhé!
Thấy Băng Băng ngày càng ra dáng bà chủ gia đình, Trương Nhất Phàm mỉm cười hiểu ý, vào bếp xem qua một chút, Liễu Hồng đang bận túi bụi trong đó, thấy Trương Nhất Phàm vào, liền tươi cười nói:
- Chủ tịch huyện Dương, anh cứ ra phòng khách ngồi chơi đi, trong bếp bẩn lắm.
Tay nghề của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đã được nghe qua, ở thị trấn Liễu Thủy có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Cũng từng có người mời cô làm đầu bếp nhà nhà, nhưng Liễu Hồng vì đứa con nên không dám nhận lời.
Không lâu sau Hồ Lôi trở về, thằng cha này còn đem về cả một lô rượu Mao Đài, mấy điếu thuốc, và một đống đồ ăn vặt. Một nhân viên giao hàng đến trước cửa nhà, để đống đồ lại rồi đi.
Hồ Lôi cởi giày rồi đi vào, thấy Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Cậu canh giờ chuẩn thật đấy.
Thấy Băng Băng và Liễu Hồng đang bận trong bếp, Hồ Lôi liền nhướn mày nháy mắt cười nói:
- Nghe nói anh lại cùng một con bé hả? Còn là người Hong Kong phải không?
Trương Nhất Phàm chau mày không vui nói:
- Cậu nhiều chuyện vừa thôi. Người ta chẳng qua là người bị hại.
- Tôi cũng là người bị hại này, sao anh không giúp đỡ tôi?
Hồ Lôi cười đùa cợt nhả khiến Trương Nhất Phàm nhịn không được đạp cho hắn một cái.
Cũng may hai người trong bếp không để bọn họ đợi lâu, đồ ăn đã nhanh chóng được dọn lên. Mì gà nấu nấm, thịt kho tàu, khổ qua xào trứng, cà hấp dầu, tôm hấp, mực tươi..., hơn mười món ăn đủ kiểu, có thể nói là hoàn hảo cả về màu sắc lẫn hương vị.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy đã thèm, không nhịn được liền cầm đũa lên ăn trước tiên.
Hồ Lôi liền mở lô rượu Mao Đài ra.
- Tối nay mỗii người một bình, Chủ tịch huyện đại nhân của chúng ta không cần về nữa, cùng em họ ngủ ở phòng khách đi!
Mẹ kiếp! Nói chuyện cái kiểu gì thế?
Mấy người đều trợn mắt lên nhìn, Liễu Hồng mặt đỏ bừng, giả vờ nhìn đi chỗ khác, thật giống như con mèo nhỏ mới lớn. Băng Băng đập cho hắn một cái.
- Anh đang nói cái gì thế hả?
Hồ Lôi thấy mọi người tức giận, liền vội vàng giải thích:
- Mọi người đừng có hiểu lầm, tôi không có ý bảo hai người ngủ chung đâu! Nhà rộng như thế này, hai người muốn ngủ ở phòng nào cũng được.
Trương Nhất Phàm không buồn để ý đến hắn nữa, múc một bát canh gà lót dạ. Liễu Hồng thì đứng dậy.
- Tôi đi xem cháu nó thế nào.
- Cô Liễu Hồng, đồ ăn hôm nay ngon thật đấy!
Trương Nhất Phàm tấm tắc khen.
Đợi Liễu Hồng quay lại, Trương Nhất Phàm bèn hỏi cô, có muốn hay không tìm một công việc trong thành phố, trước mắt chỉ là làm tạm thời, rồi sẽ từ từ làm chính thức. Về sau cũng coi như có công ăn việc làm ổn định.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến Liễu Hồng ngây người ngay tại chỗ. Băng Băng đẩy cô ấy một cái.
- Còn không mau cám ơn Chủ tịch huyện Trương.
Không ngờ Liễu Hồng lắc đầu.
- Cám ơn ý tốt của anh, quả thật, các anh các chị quan tâm tới tôi như vậy, khiến tôi vô cùng cảm động. Đặc biệt là chuyện của Miêu Miêu, nếu không có anh chị, tôi thật không biết phải sống như thế nào. Chủ tịch huyện Trương, cậu Hồ, Liễu Hồng là người nhà quê, học hành chẳng được mấy, không hiệu phép tắc lễ nghi. Chuyện việc làm, tôi nghĩ hay là thôi đi. Tôi không giống Băng Băng, tôi không được học hành tử tế, cho dù có làm ở cơ quan tôt, cũng sẽ bị người ta coi thường.
Những lời này của Liễu Hồng quả không sai, Trương Nhất Phàm chỉ có thể giúp cô ấy tạm thời, sao có thể giúp được cả đời. Không ngờ Liễu Hồng lại có thể nghĩ được như vậy, Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
- Cũng phải! Tôi thấy không bằng thế này đi, với tay nghề của chị, mở một quán ăn trong thành phố, nhất định công việc làm ăn sẽ rất phát đạt.
- Ha, đây quả là một ý kiến hay. Mở quán ăn à, tôi tán thành.
Hò Lôi lập tức cho ý kiến.
- Liễu Hồng, tiền mở quán ăn cứ đến tìm Băng Băng là được, coi như chúng tôi đầu tư một khoản. Tùy chị sử dụng, chị thấy thế nào?
Liễu Hồng vẫn không đồng ý, dù sao thì mở quán ăn cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là lại mở quán ăn ở thành phố, không đến tám mươi một trăm ngàn người , chỉ sợ không thể hoạt động. Cô cúi thấp đầu nói:
- Hay để tôi nghĩ thêm đã!
Trương Nhất Phàm cũng biết việc này không thể vội vàng, muốn Liễu Hồng thay đổi suy nghĩ, còn cần cả một quá trình. Mọi người cũng không hỏi gì Liễu Hồng nữa.
Vừa vặn lúc Trương Nhất Phàm ăn no thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Nhấc điện thoại, Trương Nhất Phàm vừa a lô một tiếng, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nói rất êm tai, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
- Chủ tịch huyện Trương, chào ngài! Ngài vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Thẩm Uyển Vân của báo thành phố đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.