Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 589: Lý Hồng phần nào hiểu Trương Nhất Phàm!

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Nghe được câu nói này, Trương Nhất Phàm hiểu ngay ý của cô ta, không cần mình phải nhúng tay vào, việc của chính phủ chính phủ có thể tự giải quyết.

Đối với nha đầu ngang bướng này, Trương Nhất Phàm dùng thái độ xem chừng, nếu Lý Hồng đã không cần hắn lộ diện, thì hắn cũng không cần quản việc này nữa, ngược lại có được sự nhàn hạ.

Nhưng đối với việc nhân công bị khất tiền công, Trương Nhất Phàm tỏ thái độ quan tâm mạnh mẽ.

Đoạn Chấn Lâm và Lý Hồng chạy đôn chạy đáo trong công trường mấy hôm, nữ Chủ tịch thành phố xinh đẹp tự mình lộ diện, giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.

Công trường khu quy hoạch mới về cơ bản đã ngừng xây dựng rồi, nhưng rất nhiều công nhân vẫn ở lại đây. Phần lớn những người này đều là do vẫn chưa nhận được tiền lương, có người chỉ nhận được tiền lộ phí, có người đến tiền lộ phí cũng không có.

Những người này đang không biết nên làm thế nào? Nghe nói có người của chính quyền đến liền chạy ra như ong vỡ tổ.

Theo sau Lý Hồng là hơn hai mươi người, còn có bảy tám cảnh sát bảo vệ, một số công nhân nghe nói Chủ tịch thành phố là một người phụ nữ liền thở dài quay về lều.

Một người phụ nữ thì làm được gì? Có thể trấn áp được lũ đầu trâu mặt ngựa đó không?

Ông chủ của công ty xây dựng không có ở đây, chỉ có mấy tên cai thầu nhỏ, mấy tên cai thầu này đều gọi bà con họ hàng ở làng mình ra đây làm, bọn họ được trích ít phần trăm trong đó.

Thông thường, bọn họ cũng thường xuyên ở lại công trường, cùng sống và làm việc với những cấp dưới. Trong cái kết cấu kim tự tháp này, bọn họ được tính là nhân viên quản lý tầng thấp nhất.

Bây giờ mọi người không lấy được tiền, mấy trăm người vây quanh bọn họ trút giận.

Ông chủ của công ty xây dựng, sớm đã chạy mất dép rồi. Nghe nói mấy hôm trước để lại 30000 tệ, coi như tiền lộ phí của những người này. Nói là tiền lương phải đợi đến sang năm mới có thể trả, mà chỉ có thể trả 1/3.

Cai thầu tìm ông chủ đòi tiền, ông chủ nói tiền này đưa cho chủ thầu rồi, đi mà hỏi chủ thầu tiền. Lúc cai thầu chạy đi tìm chủ thầu, chủ thầu nói các người nóng vội cái gì hả? Công trình này vẫn chưa hoàn thành, tiền thanh toán ở đâu mà có? Hơn nữa bọn mày chẳng phải năm sau cũng cần tiêu tiền sao? Hai mươi nghìn tệ này năm sau thanh toán một phần cho bọn mày.

Đợi hôm sau đi tìm gã này thì gã đã chạy mất tăm rồi.

Lý Hồng vào lán tìm hiểu những thực trạng này, thư ký bên cạnh bận rộn ghi chép.

Phỏng vấn mười mấy công trường, phần lớn đều tồn tại hiện tượng này. Trong lều đang chen chúc một đám người đáng thương, bọn họ đều là những người làm công thuộc tấng lớp thấp nhất của xã hội, một danh từ bao hàm cả máu và nước mắt__ nhân công nông dân.

Lý Hồng trước đây chưa bao giờ xâm nhập tiếp xúc vào tầng lớp thấp nhất của xã hội, hôm nay xem như là hoàn toàn được mở rộng tầm mắt. Hóa ra cuộc sống của dân chúng phía dưới gian nan như thế này. Trạng thái tồi tệ này, quả thực chưa bao giờ nghe thấy.

Vừa rồi còn có người thảm hại hơn, có một công trường nhỏ, công trình về cơ bản đã hoàn thành, người của công ty xây dựng sớm đã thông báo cho người ở dưới có thể thu xếp đồ đạc về nhà rồi.

Những người này liền vào trong thành phố chơi vài ngày, đợi thanh toán tiền lương. Không ngờ ngày thứ hai thức dậy, nghe nói cai thầu của đội đó, cầm tiền công trình trốn mất rồi.

Tối qua lặng lẽ chạy mất rồi, lặn không sủi tăm. Vì vậy những người này lại phải nằm đây, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Có người đang kiến nghị, đến Ủy ban nhân dân thành phố tố cáo, không ngờ Chủ tịch thành phố tự mình xuống rồi.

Từ công trường đi ra, mặt Lý Hồng luôn lạnh như băng, sắc mặt có chút đáng sợ.

Cô ở trên công trường đã ra chỉ thị:

- Với sự phối hợp của các đồng chí công an, không biết các anh dùng phương pháp nào, nội trong ba ngày, nhất định phải tìm cho đủ người của các công ty xây dựng này. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta nhất định phải giải quyết việc này trước kỳ nghỉ tết. Từ nay về sau bất kể là công ty nào nhận thầu công trình, đều phải tự tạm ứng trước, công ty nào không có thực lực này, thì đừng tham gia vào nhận thầu. Tự mình cân nhắc mà lo liệu!

Lời nói của Lý Hồng rất có khí phách của lãnh đạo trung ương, có bài có bản, cô yêu cầu thư ký ghi nhớ những điểm này, khi về sẽ thảo luận trên hội nghị, đem ý kiến này liệt vào chương trình hội nghị.

Chủ tịch của một công ty xây dựng bối rối nói:



- Chủ tịch thành phố Lý, việc này với chúng tôi mà nói, khó khăn quá lớn, phải tạm ứng trước thời hạn, công trình lớn thế này, chúng tôi xoay vòng vốn còn không nổi. Hơn nữa, chúng tôi ký hợp đồng với nhà đầu tư khai thác, đều trả tiền theo tiến độ, chỉ là bây giờ công trình mới chỉ hoàn thành 1/3, lại đúng vào dịp cuối năm, mới gây ra chuyện náo loạn này.

Lời nói của Lý Hồng không có bất cứ thương lượng nào.

- Vẫn là câu nói đó, nếu anh thấy mình không có thực lực, thì hãy để công ty có thực lực tới tiếp quản. dù sao cũng không thể vì anh không lấy được tiền, người ở dưới cũng đói bụng theo. Bọn họ là lực lượng lao động tầng lớp thấp nhất, có lẽ cả nhà cũng chỉ dựa vào chút tiền xương máu này mang về nhà ăn tết, đóng tiền học năm sau. Các anh là một công ty xây dựng lớn như thế này, đến chút thực lực này cũng không có, làm sao đảm bảo được lợi ích của công nhân? Về sau đưa ra cho các anh một quy định, ai muốn bao thầu, người đó trước hết phải ứng tiền công.

Lời này của Lý Hồng khiến cho Chủ tịch công ty xây dựng, mặt như đưa đám, khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong.

Đây là một nữ Chủ tịch thành phố ngang ngược, nếu không làm theo ý của cô ta, sợ là không lăn lộn nổi ở thành phố Song Giang nữa.

Đi ra khỏi khu công trường giai đoạn một, rồi vào khu công trường giai đoạn hai.

Lý Hồng đi qua khu gian hàng với quy mô khá lớn, bên trên treo biển hiệu công trình Tam sở của thành phố Đông Lâm, chỉ có nơi này là im ắng, trừ mấy bảo vệ ra, công nhân trong lán sớm đã đi hết rồi.

Lý Hồng gọi người đến hỏi.

- Đây là công trường của nhà đầu tư nào?

Thư ký chạy đi hỏi, về nói với cô. Đây là tập đoàn Hồ Thị ở thành phố Song Giang xây dựng khu chung cư.

Tập đoàn Hồ Thị?

Lý Hồng đương nhiên biết tập đoàn danh tiếng lẫy lừng này, nhưng khi cô để ý đến tập đoàn Hồ Thị này, chủ yếu là vì vụ án của Phương Nghĩa Kiệt. Nghe nói tập đoàn Hồ Thị xây dựng khu chung cư ở thành phố Song Giang, cô liền có ý đi xem cho rõ.

Chủ tịch thành phố muốn vào công trường, bảo vệ đương nhiên không ngăn cản, rất ân cần mở của, Đoạn Chấn Lâm với một nhóm người đi theo Lý Hồng đi một vòng xung quanh công trường.

Chủ cai của công trình tam sở vẫn còn ở thành phố Song Giang, nghe nói Chủ tịch thành phố Lý muốn đi xem công trường, lập tức chạy hộc tốc tới. Chiếc xe BMW màu đen đậu ngay trước cửa, chủ cai công trình tổ ba chạy tới, tay lau mồ hôi trên trán.

- Chủ tịch thành phố Đoạn!

Đoạn Chấn Lâm chỉ Lý Hồng đang quan sát ở phía trước.

- Chủ tịch thành phố Lý ở đây, cô ấy hỏi cái gì anh trả lời cái đó?

Chủ thầu gật đầu,

- Chủ tịch thành phố Lý có vấn đề gì thì cứ việc hỏi, tôi biết thì sẽ nói, mà đã nói là nói hết, nhất định sẽ trả lời theo sự thật.

Lý Hồng đi một vòng quanh công trường, cũng xem qua lều nhân công ở.

- Tiến độ công trình ở chỗ các anh tốt hơn các công trường khác đấy chứ!

- Đó là, đó là công trình Tam sở của chúng tôi có quan hệ hợp tác nhiều năm với tập đoàn Hồ Thị rồi.

Chủ thầu trả lời.

Lý Hồng cũng không vướng mắc ở vấn đề này, chỉ là hỏi:

- Anh nói xem, hệ thống tiền lương của nhân công, công trình Tam sở của các anh làm như thế nào?



Chủ thầu gật đầu.

- Chủ tịch thành phố Lý, công trình Tam sở của chúng tôi khi vẫn ở thành phố Đông Lâm, đã từng được Bí thư Trương đánh giá là đơn vị chất lượng, uy tín, có nguyên tắc tốt nhất.

Chủ thầu vô ý nhắc đến Trương Nhất Phàm.

Lý Hồng quả nhiên truy hỏi một câu:

- Sao cơ? Bí thư Trương cũng biết rõ công trình Tam sở?

Chủ thầu có chút đắc ý cười nói:

- Bí thư Trương khi còn là chủ tịch thành phố Đông Lâm, chủ yếu nắm bắt kinh tế và khai thác, vì vậy chúng tôi cũng được coi như là lăn lộn nhiều quen mặt. Hắn đã từng rất nhiều lần đến công trường thị sát, đặc biệt nhấn mạnh đến lợi ích của anh em công nhân, Công trình Tam sở này chúng tôi đâu dám không nghe chỉ thị của Bí thư Trương. Do vậy, lần này mới có cơ hội tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hồ Thị, liên kết xây dựng khu chung cư thương mại này.

- Nói vào trọng điểm đi! Các anh làm như thế nào để đảm bảo lợi ích dân chủ của công nhân?

Lý Hồng trực tiếp bỏ qua quan hệ giữa anh ta và Trương Nhất Phàm, ai mà biết được anh ta có đang nói phét hay không, mượn uy phong của Trương Nhất Phàm. Lý Hồng là người hiểu chuyện, loại người này gặp nhiều rồi, chỉ giỏi mượn uy phong của ông lớn.

Chủ tịch nói:

- Trước đây chúng tôi cũng làm loạn hết, sau đó dưới sự dạy bảo của Bí thư Trương, tiến hành cải cách chế độ đảm bảo lợi ích của công nhân. Tuy chúng tôi cũng dựa vào tiến độ công trình trả tiền, nhưng khi quyết toán, cai thầu phía dưới làm rõ bảng lương, tài vụ của công ty tôi trực tiếp đối chiếu với chứng minh thư phát tiền. Như vậy có thể đảm bảo trả tiền đến tận tay mỗi người, mà không bị một vài cai thầu lòng dạ đen tối cuỗm tiền chạy trốn.

- Phương pháp này khá ổn!

Lý Hồng nói.

- Đúng vậy, chúng tôi cũng chịu không ít khổ cực, tổng kết ra kinh nghiệm. Lúc đó Bí thư Trương đang làm Chủ tịch thành phố Đông Lâm, khi thị sát công trường, phát hiện ra vấn đề này, ông ấy liền gợi ý một câu, các anh sao không mô phỏng theo chế độ tiền lương của công xưởng, như vậy tuy có chút phiền phức nhưng ít ra cũng bảo hộ được lợi ích cơ bản của công nhân. Sau đó chúng tôi nghĩ cũng đúng, từ đó về sau, tiền lương của nhân công cũng chính thức đưa cho tài vụ hạch toán, do tài vụ của công ty phát ngay trước mặt.

Lại kéo Trương Nhất Phàm vào, Lý Hồng thầm nói trong lòng, tên Trương Nhất Phàm quả thật cũng có không ít ý tưởng, chỉ là cái quy chế này vì sao chưa được mở rộng.

Cô lại hỏi:

- Không phải theo tiến độ công trình trả tiền sao? Công trình của các anh chắc là vẫn còn chưa đến lúc được thanh toán, số tiền này ở đâu mà ra?

Chủ thầu ngại ngùng mỉm cười:

- Số tiền này đến từ hai nơi, một là tập đoàn Hồ Thị, chúng tôi hợp tác với nhau không phải một hai lần, vì đến cuối năm, bọn họ hiểu được khó khăn của cán bộ công trình. Tổng giám đốc Hồ không nói đến lời thứ hai, liền đưa một khoản dự chi xuống. Phần khác là do công ty chúng tôi tạm thời ứng ra, đương nhiên chủ yếu là không để chính phủ thêm phiền lòng.

- Công việc của các anh làm đúng là rất tốt, có thể nói là kiểu mẫu của khu quy hoạch mới.

Lý Hồng biểu dương công trình Tam sở, quay người lại nói với Đoạn Chấn Lâm.

- Chủ tịch thành phố Đoạn, về vấn đề tiền công của nhân công bị khất nợ, mau chóng đề xuất phương án này, có thể tham khảo phương pháp của công trình Tam sở, cũng có thể mở rộng những gì tôi nói lúc trước.

Hôm nay thị sát ở khu quy hoạch mới, Lý Hồng thu hoạch cũng không ít, ít nhất cũng khiến cô gặp được dân chúng Trung Quốc, cuộc sống của tầng lớp nhân công thấp nhất. Sự cần cù của bọn họ đem đến sự phồn hoa của thành phố. Mỗi một nơi rạng rỡ, đều có máu nước mắt vất vả của bọn họ.

Nhưng bọn họ lại gánh theo trọng trách nặng nề, sống ở trong tầng thấp nhất của xã hội. Lý Hồng là một người có lý tưởng, sau khi thấy những việc này, trong lòng có biến đổi long trời lở đất.

Đồng thời cô cũng nghe được sự tôn kính không e dè với Trương Nhất Phàm của công trình Tam sở. Trong lòng cô tự phân cao thấp, Trương Nhất Phàm có thể làm tốt, Lý Hồng ta cũng có thể làm tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook