Chương 775: Lý Hồng rơi lệ
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Lý Hồng tuyệt đối không ngờ rằng tai họa từ trên trời bất ngờ giáng xuống, điện thoại từ Thủ đô gọi tới nói cha cô qua đời. Chết do xuất huyết não.
Bố của Lý Hồng chính là nhân vật cách mạng đời thứ hai, là nhân vật có ảnh hưởng lớn ở thủ đô, sáu mươi tuổi không ngờ gặp chuyện bất trắc. Lý Hồng nghe được tin tức này như sấm đánh ngang tai ngất xỉu trên sàn nhà.
Vừa khéo hôm nay mọi người đều họp ở trên tỉnh, cuộc họp hơi dài, dự định họp tầm ba ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên.
Khi Lý Hồng bất tỉnh nhân sự ở hành lang thì cũng là lúc Trương Nhất Phàm đi toilet.
- Lý Hồng! Lý Hồng! Em sao thế?
Nhìn thấy Lý Hồng ngã ngay cạnh bồn rửa tay, di động rơi văng trên sàn, Trương Nhất Phàm sợ hãi vội vàng chạy lại nâng Lý Hồng dậy.
Lúc này vừa mới tan họp, mọi người đều vội vàng ra về, Trương Nhất Phàm vì nghe điện thoại mới ở lại, sau khi nghe xong điện thoại đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Ôm Lý Hồng ra cửa nhà vệ sinh, đặt trên ghế ngoài hành lang, Trương Nhất Phàm quyết định gọi cấp cứu. Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra với Lý Hồng mà cô đột nhiên bị thế này.
Lý Thiên Trụ đương nhiên cũng nhận được tin này, chỉ có điều ông ta đã đi trước rồi, giờ đang trên đường về nhà. Nghe nói bố của Lý Hồng bị bệnh qua đời, lòng Lý Thiên Trụ trùng xuống, Lý gia vừa mất đi một người có năng lực, lại là nhân vật có trọng lượng.
Nhớ tới khi nãy Lý Hồng còn họp ở Tỉnh ủy, ông ta liền lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Tiếng di động vang lên, Trương Nhất Phàm cầm di động của Lý Hồng, không biết có nên nghe cuộc gọi này không. Khi nhìn thấy số gọi đến là của Lý Thiên Trụ, hắn mới dũng cảm nghe điện:
- Chủ tịch tỉnh Lý, Lý Hồng ngất xỉu, đang ở trong bệnh viện truyền dịch.
Nghe thấy thế, Lý Thiên Trụ biết Lý Hồng đã biết tin, ông ta cũng không nhiều lời, cúp máy đi đến bệnh viện.
Phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm Tỉnh, ngoại trừ y tá và hai bác sĩ, thì chỉ có Trương Nhất Phàm đang đợi ở ngoài hành lang. Lý Hồng đột nhiên ngã bệnh, Trương Nhất Phàm cũng không hề thông báo với ai.
Quan hệ của Lý Thiên Trụ với Lý Hồng là quan hệ họ hàng gần, bởi vậy khi ông gọi điện thoại tới, hắn cũng không hỏi gì khác mà nói luôn kết quả cho Lý Thiên Trụ biết.
Khoảng hai mươi phút sau, Lý Thiên Trụ dẫn theo thư ký vội vàng tới, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ở hành lang hỏi:
- Sao lại thế này?
Trương Nhất Phàm nghe giọng điệu của Lý Thiên Trụ có chút thù địch, không lẽ ông ta hiểu lầm gì ư? Việc này nếu không nói rõ ràng, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó. Tại sao Lý Hồng lại ở cùng với Trương Nhất Phàm, đây là một vấn đề rất nhạy cảm.
Cũng may là Trương Nhất Phàm rất trong sáng, không hề làm chuyện gì xấu xa nên không sợ gì cả, hắn thuật lại tình hình sự việc vừa nãy với Lý Thiên Trụ. Hơn nữa nhân viên y tế đúng là tới phòng hội nghị của văn phòng tỉnh ủy đưa bệnh nhân đi thật.
Lúc ấy cảnh sát cũng ở đó, nghe nói có người ngất xỉu nên cũng không hỏi kỹ càng.
Sắc mặt của Lý Thiên Trụ quả nhiên tốt lên rất nhiều, nếu là ở phòng họp ở văn phòng Tỉnh ủy, có nghĩa là mình đã hiểu lầm Trương Nhất Phàm. Lý Thiên Trụ vào phòng bệnh, để thư ký ở ngoài.
Tuy rằng anh ta không biết vì nguyên nhân gì, nhưng nghe giọng lãnh đạo có chút bất mãn, nhìn thấy Chủ tịch Tỉnh Lý đi vào rồi, anh ta liền mời Trương Nhất Phàm điếu thuốc.
Hai người vừa hút thuốc vừa tán gẫu, Trương Nhất Phàm không còn ấn tượng gì với buổi họp hôm nay, trong lòng chỉ nghĩ không biết Lý Hồng rút cuộc là gặp chuyện gì?
Vừa đưa cô tới bệnh viện, Trương Nhất Phàm còn chưa kịp hỏi cô tình hình cụ thể. Đối với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trước giờ vẫn chỉ coi cô là bạn. Bây giờ lại không có người khác, hắn đương nhiên chỉ có thể chờ ở đây.
Lý Thiên Trụ từ phòng bệnh đi ra, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:
- Tiểu Chúc, cậu đi đặt gấp hai vé máy bay về Thủ đô ngày mai.
Thư ký Chúc gật đầu chào Trương Nhất Phàm rồi vội vàng rời đi.
Trương Nhất Phàm cũng dập điếu thuốc:
- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi đi trước nhé.
- Cậu đừng đi, ở đây chăm sóc Lý Hồng, tôi còn có chút việc, sáng mai tôi tới đón con bé.
Chủ tịch tỉnh Lý nhìn Trương Nhất Phàm nói với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Người nhà của Lý Thiên Trụ cũng không ở tỉnh Hồ Nam, bình thường ngoại trừ Thư ký Chúc ra, thân tín của ông ta rất ít. Đối với Trương Nhất Phàm cũng là năm nay mới dần dần tiếp xúc và chấp nhận, chủ yếu là lần đi Vĩnh Lâm khiến Lý Thiên Trụ thay đổi cái nhìn của mình về Trương Nhất Phàm.
Giữa ông ta và Thẩm Hoành Quốc, chỉ có thể là quan hệ hợp tác, nếu nói thân tín thực sự, ngoại trừ Lý Hồng ra, Trương Nhất Phàm miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.
Ông ta đem Lý Hồng giao cho Trương Nhất Phàm cũng là miễn cưỡng.
Hơn nữa tối nay, ông ta còn một nhiệm vụ quan trọng hơn. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông ta, gật đầu đồng ý:
- Vậy cũng được!
Những lời này Trương Nhất Phàm nói ra có chút miễn cưỡng, hắn đồng ý chăm sóc Lý Hồng, nếu không phải là có Lý Thiên Trụ xen vào giữa, Trương Nhất Phàm cảm thấy việc Lý Hồng đột nhiên ngất xỉu, lại được mình phát hiện ra, làm một người bạn, đây là việc nên làm.
Nhưng sự xuất hiện của Lý Thiên Trụ, sẽ làm cho quan hệ bạn bè đơn giản trở nên phức tạp, bởi vậy hắn muốn sớm rời đi. Không ngờ Lý Thiên Trụ lại đưa ra đề nghị như vậy, Trương Nhất Phàm giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
Lý Thiên Trụ đi rồi, Trương Nhất Phàm quay lại hành lang ngồi xuống, y tá từ trong phòng đi ra, Trương Nhất Phàm hỏi,
- Cô y tá, tình hình của bệnh nhân sao rồi?
Cô y tá trẻ, có thể là thực tập sinh mới tới bệnh viện thực tập, cô nhìn Trương Nhất Phàm một lúc nói:
- Anh là chồng của cô ấy à, bệnh nhân chỉ bị kích động tâm lý nên đột nhiên ngất xỉu, hai người đã cãi nhau à?
Trương Nhất Phàm xấu hổ ho khan một tiếng:
- Cô bạn nhỏ này, cô nhầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không?
Cô y tá nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực, gật gật đầu, miễn cưỡng rời đi.
Lý Hồng tỉnh rồi, thẫn thờ dựa vào đầu giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, có chút kinh ngạc:
- Sao anh lại tới đây?
Trương Nhất Phàm ngồi xuống cạnh giường,
- Anh không đến thì giờ này em còn nằm ở phòng vệ sinh trong văn phòng Tỉnh ủy đấy.
Lý Hồng hiểu ra, thì ra là Trương Nhất Phàm giúp mình, cô có ý xin lỗi nói:
- Phiền cho anh quá.
Trương Nhất Phàm nhớ ra:
- Lần trước anh còn nợ em, coi như hòa nhau nhé! Về sau không ai nợ ai nữa.
Lý Hồng sửng sốt, trên mặt hiện lên nụ cười đau khổ, lúc này cô chẳng còn tâm tư gì mà đùa giỡn với Trương Nhất Phàm cả. Nhưng cô thở dài, lẩm bẩm:
- Anh thật đúng là thừa nước đục thả câu mà! Nếu chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, vậy anh đi đi!
Trương Nhất Phàm lắc đầu,
- Anh không thể đi.
- Vì sao?
Trương Nhất Phàm không nói, hắn đồng ý với Lý Thiên Trụ ở lại chăm sóc Lý Hồng, đương nhiên là Lý Thiên Trụ không muốn nhiều người biết chuyện này. Với thân phận của Lý Hồng mà nói, nếu có người biết cô nằm viện, thì sẽ có vô số người nhân cơ hội này mà đến bệnh viện biếu xén. Làm náo loạn khiến mọi người không được yên ổn.
Sáng mai Lý Thiên Trụ về thủ đô, có rất nhiều việc cần phải giải quyết, bởi vậy việc chăm sóc Lý Hồng, chỉ có thể giao cho Trương Nhất Phàm.
Trong phòng bệnh hai người cũng không nói gì nhiều, không khí có chút kỳ quặc. Mà Lý Hồng thì lại vô cùng trầm tư, đau thương, Trương Nhất Phàm không kìm nổi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì phải không?
Lý Hồng là cô gái kiên cường, gần như không ai nhìn thấy cô rơi lệ. Nhưng nghe Trương Nhất Phàm hỏi như vậy cô liền bật khóc.
Nước mắt rơi xuống, sự bi thương dần dần tràn ngập khắp căn bệnh.
Trên khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lệ rơi xuống, Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng trùng xuống. Xem ra gia đình Lý Hồng xảy ra chuyện lớn rồi, hay là….?
Lý Hồng cúi đầu nói:
- Bố em mất rồi, xuất huyết não.
Quả nhiên đúng như dự đoán, nếu không với tính cách của Lý Hồng, tuyệt đối không dễ dàng bộ lộ thế giới nội tâm của mình như vậy.
Người ta nói người chết thì đã đi rồi, người sống đừng quá đau buồn!
Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, con người sống trên đời, ai cũng không tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử, cố gắng lên em!
Lý Hồng ngơ ngác nhìn bức tường trắng toát, nhẹ nhàng nói:
- Anh lại đây!
Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt bi thương của cô, liền tới gần, ngồi bên giường. Đột nhiên Lý Hồng bổ nhào tới, gục vào vai Trương Nhất Phàm nức nở.
Trương Nhất Phàm không dám di chuyển, chỉ cảm thấy thân thể của Lý Hồng run lên nhè nhẹ lúc lên lúc xuống theo tiếng nức nở của cô. Trừ cái đó ra, hắn không có cảm giác gì khác cả.
Sự thương cảm của Lý Hồng lây sang Trương Nhất Phàm, hắn lại nhớ tới dì Ngô ở Mỹ, câu nói kia của Đổng Tiểu Phàm vẫn văng vẳng bên tai, con muốn phụng dưỡng mẹ mà mẹ thì không còn! Đúng rồi, mình cũng phải đi thăm dì Ngô thôi, chẳng may có xảy ra chuyện gì thật là có lỗi với Đổng Tiểu Phàm.
Nghĩ đến đây, hắn càng đồng cảm với tâm tư của Lý Hồng, tiếng nức nở của Lý Hồng ngày càng lớn, cơ thể cô cũng ngày càng run rẩy hơn. Trương Nhất Phàm cảm thấy có hai đám thẳng cứng thi thoảng lại chạm vào cánh tay của mình.
Vì thế hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Hồng:
- Muốn khóc thì cứ khóc to lên đi, khóc được sẽ tốt hơn đấy.
Lý Hồng hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm, đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc rất to.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy Lý Hồng rơi lệ.
Bố của Lý Hồng chính là nhân vật cách mạng đời thứ hai, là nhân vật có ảnh hưởng lớn ở thủ đô, sáu mươi tuổi không ngờ gặp chuyện bất trắc. Lý Hồng nghe được tin tức này như sấm đánh ngang tai ngất xỉu trên sàn nhà.
Vừa khéo hôm nay mọi người đều họp ở trên tỉnh, cuộc họp hơi dài, dự định họp tầm ba ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên.
Khi Lý Hồng bất tỉnh nhân sự ở hành lang thì cũng là lúc Trương Nhất Phàm đi toilet.
- Lý Hồng! Lý Hồng! Em sao thế?
Nhìn thấy Lý Hồng ngã ngay cạnh bồn rửa tay, di động rơi văng trên sàn, Trương Nhất Phàm sợ hãi vội vàng chạy lại nâng Lý Hồng dậy.
Lúc này vừa mới tan họp, mọi người đều vội vàng ra về, Trương Nhất Phàm vì nghe điện thoại mới ở lại, sau khi nghe xong điện thoại đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Ôm Lý Hồng ra cửa nhà vệ sinh, đặt trên ghế ngoài hành lang, Trương Nhất Phàm quyết định gọi cấp cứu. Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra với Lý Hồng mà cô đột nhiên bị thế này.
Lý Thiên Trụ đương nhiên cũng nhận được tin này, chỉ có điều ông ta đã đi trước rồi, giờ đang trên đường về nhà. Nghe nói bố của Lý Hồng bị bệnh qua đời, lòng Lý Thiên Trụ trùng xuống, Lý gia vừa mất đi một người có năng lực, lại là nhân vật có trọng lượng.
Nhớ tới khi nãy Lý Hồng còn họp ở Tỉnh ủy, ông ta liền lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Tiếng di động vang lên, Trương Nhất Phàm cầm di động của Lý Hồng, không biết có nên nghe cuộc gọi này không. Khi nhìn thấy số gọi đến là của Lý Thiên Trụ, hắn mới dũng cảm nghe điện:
- Chủ tịch tỉnh Lý, Lý Hồng ngất xỉu, đang ở trong bệnh viện truyền dịch.
Nghe thấy thế, Lý Thiên Trụ biết Lý Hồng đã biết tin, ông ta cũng không nhiều lời, cúp máy đi đến bệnh viện.
Phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm Tỉnh, ngoại trừ y tá và hai bác sĩ, thì chỉ có Trương Nhất Phàm đang đợi ở ngoài hành lang. Lý Hồng đột nhiên ngã bệnh, Trương Nhất Phàm cũng không hề thông báo với ai.
Quan hệ của Lý Thiên Trụ với Lý Hồng là quan hệ họ hàng gần, bởi vậy khi ông gọi điện thoại tới, hắn cũng không hỏi gì khác mà nói luôn kết quả cho Lý Thiên Trụ biết.
Khoảng hai mươi phút sau, Lý Thiên Trụ dẫn theo thư ký vội vàng tới, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ở hành lang hỏi:
- Sao lại thế này?
Trương Nhất Phàm nghe giọng điệu của Lý Thiên Trụ có chút thù địch, không lẽ ông ta hiểu lầm gì ư? Việc này nếu không nói rõ ràng, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó. Tại sao Lý Hồng lại ở cùng với Trương Nhất Phàm, đây là một vấn đề rất nhạy cảm.
Cũng may là Trương Nhất Phàm rất trong sáng, không hề làm chuyện gì xấu xa nên không sợ gì cả, hắn thuật lại tình hình sự việc vừa nãy với Lý Thiên Trụ. Hơn nữa nhân viên y tế đúng là tới phòng hội nghị của văn phòng tỉnh ủy đưa bệnh nhân đi thật.
Lúc ấy cảnh sát cũng ở đó, nghe nói có người ngất xỉu nên cũng không hỏi kỹ càng.
Sắc mặt của Lý Thiên Trụ quả nhiên tốt lên rất nhiều, nếu là ở phòng họp ở văn phòng Tỉnh ủy, có nghĩa là mình đã hiểu lầm Trương Nhất Phàm. Lý Thiên Trụ vào phòng bệnh, để thư ký ở ngoài.
Tuy rằng anh ta không biết vì nguyên nhân gì, nhưng nghe giọng lãnh đạo có chút bất mãn, nhìn thấy Chủ tịch Tỉnh Lý đi vào rồi, anh ta liền mời Trương Nhất Phàm điếu thuốc.
Hai người vừa hút thuốc vừa tán gẫu, Trương Nhất Phàm không còn ấn tượng gì với buổi họp hôm nay, trong lòng chỉ nghĩ không biết Lý Hồng rút cuộc là gặp chuyện gì?
Vừa đưa cô tới bệnh viện, Trương Nhất Phàm còn chưa kịp hỏi cô tình hình cụ thể. Đối với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trước giờ vẫn chỉ coi cô là bạn. Bây giờ lại không có người khác, hắn đương nhiên chỉ có thể chờ ở đây.
Lý Thiên Trụ từ phòng bệnh đi ra, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:
- Tiểu Chúc, cậu đi đặt gấp hai vé máy bay về Thủ đô ngày mai.
Thư ký Chúc gật đầu chào Trương Nhất Phàm rồi vội vàng rời đi.
Trương Nhất Phàm cũng dập điếu thuốc:
- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi đi trước nhé.
- Cậu đừng đi, ở đây chăm sóc Lý Hồng, tôi còn có chút việc, sáng mai tôi tới đón con bé.
Chủ tịch tỉnh Lý nhìn Trương Nhất Phàm nói với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Người nhà của Lý Thiên Trụ cũng không ở tỉnh Hồ Nam, bình thường ngoại trừ Thư ký Chúc ra, thân tín của ông ta rất ít. Đối với Trương Nhất Phàm cũng là năm nay mới dần dần tiếp xúc và chấp nhận, chủ yếu là lần đi Vĩnh Lâm khiến Lý Thiên Trụ thay đổi cái nhìn của mình về Trương Nhất Phàm.
Giữa ông ta và Thẩm Hoành Quốc, chỉ có thể là quan hệ hợp tác, nếu nói thân tín thực sự, ngoại trừ Lý Hồng ra, Trương Nhất Phàm miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.
Ông ta đem Lý Hồng giao cho Trương Nhất Phàm cũng là miễn cưỡng.
Hơn nữa tối nay, ông ta còn một nhiệm vụ quan trọng hơn. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông ta, gật đầu đồng ý:
- Vậy cũng được!
Những lời này Trương Nhất Phàm nói ra có chút miễn cưỡng, hắn đồng ý chăm sóc Lý Hồng, nếu không phải là có Lý Thiên Trụ xen vào giữa, Trương Nhất Phàm cảm thấy việc Lý Hồng đột nhiên ngất xỉu, lại được mình phát hiện ra, làm một người bạn, đây là việc nên làm.
Nhưng sự xuất hiện của Lý Thiên Trụ, sẽ làm cho quan hệ bạn bè đơn giản trở nên phức tạp, bởi vậy hắn muốn sớm rời đi. Không ngờ Lý Thiên Trụ lại đưa ra đề nghị như vậy, Trương Nhất Phàm giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
Lý Thiên Trụ đi rồi, Trương Nhất Phàm quay lại hành lang ngồi xuống, y tá từ trong phòng đi ra, Trương Nhất Phàm hỏi,
- Cô y tá, tình hình của bệnh nhân sao rồi?
Cô y tá trẻ, có thể là thực tập sinh mới tới bệnh viện thực tập, cô nhìn Trương Nhất Phàm một lúc nói:
- Anh là chồng của cô ấy à, bệnh nhân chỉ bị kích động tâm lý nên đột nhiên ngất xỉu, hai người đã cãi nhau à?
Trương Nhất Phàm xấu hổ ho khan một tiếng:
- Cô bạn nhỏ này, cô nhầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không?
Cô y tá nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực, gật gật đầu, miễn cưỡng rời đi.
Lý Hồng tỉnh rồi, thẫn thờ dựa vào đầu giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, có chút kinh ngạc:
- Sao anh lại tới đây?
Trương Nhất Phàm ngồi xuống cạnh giường,
- Anh không đến thì giờ này em còn nằm ở phòng vệ sinh trong văn phòng Tỉnh ủy đấy.
Lý Hồng hiểu ra, thì ra là Trương Nhất Phàm giúp mình, cô có ý xin lỗi nói:
- Phiền cho anh quá.
Trương Nhất Phàm nhớ ra:
- Lần trước anh còn nợ em, coi như hòa nhau nhé! Về sau không ai nợ ai nữa.
Lý Hồng sửng sốt, trên mặt hiện lên nụ cười đau khổ, lúc này cô chẳng còn tâm tư gì mà đùa giỡn với Trương Nhất Phàm cả. Nhưng cô thở dài, lẩm bẩm:
- Anh thật đúng là thừa nước đục thả câu mà! Nếu chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, vậy anh đi đi!
Trương Nhất Phàm lắc đầu,
- Anh không thể đi.
- Vì sao?
Trương Nhất Phàm không nói, hắn đồng ý với Lý Thiên Trụ ở lại chăm sóc Lý Hồng, đương nhiên là Lý Thiên Trụ không muốn nhiều người biết chuyện này. Với thân phận của Lý Hồng mà nói, nếu có người biết cô nằm viện, thì sẽ có vô số người nhân cơ hội này mà đến bệnh viện biếu xén. Làm náo loạn khiến mọi người không được yên ổn.
Sáng mai Lý Thiên Trụ về thủ đô, có rất nhiều việc cần phải giải quyết, bởi vậy việc chăm sóc Lý Hồng, chỉ có thể giao cho Trương Nhất Phàm.
Trong phòng bệnh hai người cũng không nói gì nhiều, không khí có chút kỳ quặc. Mà Lý Hồng thì lại vô cùng trầm tư, đau thương, Trương Nhất Phàm không kìm nổi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì phải không?
Lý Hồng là cô gái kiên cường, gần như không ai nhìn thấy cô rơi lệ. Nhưng nghe Trương Nhất Phàm hỏi như vậy cô liền bật khóc.
Nước mắt rơi xuống, sự bi thương dần dần tràn ngập khắp căn bệnh.
Trên khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lệ rơi xuống, Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng trùng xuống. Xem ra gia đình Lý Hồng xảy ra chuyện lớn rồi, hay là….?
Lý Hồng cúi đầu nói:
- Bố em mất rồi, xuất huyết não.
Quả nhiên đúng như dự đoán, nếu không với tính cách của Lý Hồng, tuyệt đối không dễ dàng bộ lộ thế giới nội tâm của mình như vậy.
Người ta nói người chết thì đã đi rồi, người sống đừng quá đau buồn!
Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, con người sống trên đời, ai cũng không tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử, cố gắng lên em!
Lý Hồng ngơ ngác nhìn bức tường trắng toát, nhẹ nhàng nói:
- Anh lại đây!
Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt bi thương của cô, liền tới gần, ngồi bên giường. Đột nhiên Lý Hồng bổ nhào tới, gục vào vai Trương Nhất Phàm nức nở.
Trương Nhất Phàm không dám di chuyển, chỉ cảm thấy thân thể của Lý Hồng run lên nhè nhẹ lúc lên lúc xuống theo tiếng nức nở của cô. Trừ cái đó ra, hắn không có cảm giác gì khác cả.
Sự thương cảm của Lý Hồng lây sang Trương Nhất Phàm, hắn lại nhớ tới dì Ngô ở Mỹ, câu nói kia của Đổng Tiểu Phàm vẫn văng vẳng bên tai, con muốn phụng dưỡng mẹ mà mẹ thì không còn! Đúng rồi, mình cũng phải đi thăm dì Ngô thôi, chẳng may có xảy ra chuyện gì thật là có lỗi với Đổng Tiểu Phàm.
Nghĩ đến đây, hắn càng đồng cảm với tâm tư của Lý Hồng, tiếng nức nở của Lý Hồng ngày càng lớn, cơ thể cô cũng ngày càng run rẩy hơn. Trương Nhất Phàm cảm thấy có hai đám thẳng cứng thi thoảng lại chạm vào cánh tay của mình.
Vì thế hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Hồng:
- Muốn khóc thì cứ khóc to lên đi, khóc được sẽ tốt hơn đấy.
Lý Hồng hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm, đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc rất to.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy Lý Hồng rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.