Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 208: Mọi thứ đều rối loạn.

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

- Được! Anh đùa em à.

Thẩm Uyển Vân cũng không tức giận, không chờ Trương Nhất Phàm cởi quần dài ra, trực tiếp kéo hắn vào.

Hai người mặc quần áo ngồi trong bồn tắm làm loạn lên. Quần áo từng chiếc từng chiếc bị lột xuống. Đến khi Thẩm Uyển Vân bị lột sạch sẽ, Trương Nhất Phàm mới ôm lấy cô, cho ngồi trên đùi của mình.

- A ….A

Ai biết được, lúc Thẩm Uyển Vân không chú ý. Một vật thể cứng rắn, nhờ vào sự trơn trượt của nước nóng như một con rắn khéo léo chui vào sâu trong bụi hoa. Thẩm Uyển Vân chỉ cảm thấy một cảm giác tê tê lan truyền khắp người, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên.

- Muốn chết, ngay cả một lời mở màn cũng không nói. Anh cưỡng hiếp hả!

Theo ý nào đó mà nói, Trương Nhất Phàm rất thích cảm giác tràn trề của Thẩm Uyển Vân lúc ở trên giường. Nhất là thời điểm hai người đang làm chuyện đó. Những lời nói trần trụi đó của Thẩm Uyển Vân có thể kích thích sự anh dũng không gì sánh kịp của Trương Nhất Phàm.

Khi vừa mới thử đâm vào trong, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy nơi nào đó bị thứ gì đó ấm nóng mềm mại bao lấy. Loại cảm giác bức bách này lâu lắm không gặp, làm hắn hưng phấn nói không nên lời.

Hà Tiêu Tiêu đã đi Thâm Quyến. Đổng Tiểu Phàm cũng chưa hề gặp từ sau tết. Trương Nhất Phàm về cơ bản có lực nhưng không biết sử dụng vào đâu. Vì vậy hôm nay uy lực của việc đấy lộ ra đặc biệt.

Kiểu tư thế này của hai người, Thẩm Uyển Vân ngồi ở giữa đùi của Trương Nhất Phàm. Tựa hồ lại có thể đi sâu vào một chút. Mà Thẩm Uyển Vân cũng rất thích loại tư thế như thế này. Hai người ôm chặt lấy nhau, tay của Trương Nhất Phàm liền dừng lại ở bộ ngực của cô.

Dường như hơn một tháng không gặp. Bộ ngực này lại căng hơn một chút, chắc hơn một chút. Trương Nhất Phàm sờ soạng hai bên, xoay người của cô quay lại. Mở miệng hướng về hai quả dương mai trước ngực này mà cắn.

- A … Đừng….

Thẩm Uyển Vân kêu lên một tiếng, vốn không có kết quả. Sau đó thấy cô vô cùng thẹn thùng nhũn ra ở trong ngực của Trương Nhất Phàm.

Hai người ở trong nước lăn qua lăn lại gần nửa tiếng, thay đổi mấy loại tư thế, đùa giỡn cũng đủ rồi nên từ trong phòng tắm đi ra. Trương Nhất Phàm cầm khăn lau vài cái. Thấy Thẩm Uyển Vân mềm nhũn nằm ở trong đấy, liền ôm cả thân thể bóng mượt của cô, chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Đều nói vợ chồng xa cách nhau sau khi gặp lại cảm giác còn ngọt ngào hơn đêm tân hôn. Đêm nay, hai người ít nhất lên lên xuống xuống hòa hợp nhiều lần. Cuối cùng Thẩm Uyển Vân cùng Trương Nhất Phàm đều toàn thân tê liệt, mềm nhũn ở trên giường, bất động.

Trong phòng bật máy điều hòa, chăn cũng không đắp. Hai người cứ trần truồng như vậy mà nằm.

- Lần này nhìn chung cả gốc và lãi đã quay trở về.

Thẩm Uyển Vân đưa tay dừng ở trên ngực của Trương Nhất Phàm, vui đùa nói.

Nhìn vẻ hài lòng của cô, Trương Nhất Phàm liền nhéo chỗ đó của cô một cái,

- Dậy lấy cho anh điếu thuốc.

- Hút thuốc cái gì hả! Chúng mình tiếp tục làm được không? Trời vẫn chưa sáng.

May mà Trương Nhất Phàm sớm quen cái kiểu nói chưa làm kinh động lòng người, thì thề không yên của cô ta. Con bé này rõ ràng không làm được nữa, lần nào cũng muốn mạnh mồm.

Trương Nhất Phàm liền cố tình dọa cô,

- Thật hay là giả đây? Anh thật sự lên đấy.

Thẩm Uyển Vân không tin, giơ tay sờ soạng bên dưới của hắn một vòng. Sau đó bỗng hoảng lên,

- Trời ơi! Lại lên rồi. Được rồi, em đi lấy thuốc.

Nói xong, cô liền đứng lên, nhanh chóng chạy đến phòng khách.

Bây giờ cuối cùng đã biết đối phó thế nào với cô bé này rồi. Trước đây lúc hai người mệt muốn chết, thì cô ấy lúc nào cũng nói em còn muốn. Làm Trương Nhất Phàm choáng váng, cho rằng cô ấy mạnh mẽ như thế thật, ham muốn chưa đủ.

Về sau có một lần, Trương Nhất Phàm đang ở trên đỉnh hưng phấn, nghe thấy Thẩm Uyển Vân nói như thế, hắn ngay lập tức lên một lần nữa, làm Thẩm Uyển Vân sợ hãi.

Từ khi phát hiện bí mật này, Trương Nhất Phàm đã biết đối phó thế nào với cô bé này.

Thẩm Uyển Vân từ trong phòng khách châm điếu thuốc đi qua, dùng miệng hút hai hơi, xem lửa cũng đã bén. Lúc này mới đưa cho Trương Nhất Phàm.

Dưới ánh đèn màu trắng ấm áp, Thẩm Uyển Vân da thịt nõn nà, nhìn thấy mà rung động lòng người. Cơ thể bị Trương Nhất Phàm đụng vào lại càng thêm quyến rũ thành thục. Đôi bàn tay che chở cẩn thận ở trước ngực. Nhìn thấy ánh mắt ma mị của Trương Nhất Phàm quyến luyến nhìn mình, Thẩm Uyển Vân liền trừng mắt nhìn hắn,

- Còn chưa nhìn đủ?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Sao có thể? Em là hồ ly tinh, e rằng cả cuộc đời này cũng phải chịu sự mê hoặc của em.

- Em sẽ làm một con hồ ly tinh, muốn anh cả cuộc đời cũng không rời bỏ em.

Thẩm Uyển Vân cố ý xoay xoay phần mông đầy đặn, ném ra một ánh mắt khiêu khích, quyến rũ,

- Anh có thể làm gì em nào?



Hai nửa hình bán nguyệt kia rung rung không ngừng. Thực sự có vài phần lẳng lơ, khêu gợi. Trương Nhất Phàm nhả khói ra, vẫy vẫy tay với cô,

- Ái phi qua đây, đấm lưng cho trẫm.

Thẩm Uyển Vân mỉm cười duyên dáng nói:

- Tuân mệnh, thiếp dùng ngực đấm lưng cho hoàng thượng được không?

- Được lắm!

Trương Nhất Phàm cười ha hả. Nhưng không ngờ Thẩm Uyển Vân bổ nhào lên giường, tức giận nói:

- Ngon quá nhỉ!

Sau đó cô liền kéo chăn đắp lên, khò khò đi ngủ.

Trương Nhất Phàm vỗ cô một lúc,

- Làm sao vậy?

- Đừng ồn, bốn giờ hơn rồi. Ngày mai còn có chuyện nữa!

Bỗng nhiên Thẩm Uyển Vân như thay đổi bản thân mình, nằm trên giường không nhúc nhích. Trương Nhất Phàm cũng mệt rồi. Sau khi hút hết điếu thuốc cũng ngáp dài, nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trương Nhất Phàm mơ mơ màng màng nghe được Thẩm Uyển Vân kêu to,

- Chết rồi, quần áo của em bị ngâm trong nước rồi.

Trương Nhất Phàm trở mình,

- Sáng sớm tinh mơ, làm cái gì?

- Mau dậy đi! Anh mang quần áo của người ta ngâm vào trong nước rồi. Hôm nay em ra ngoài như thế nào?

- Ngủ đã tính sau!

Trương Nhất Phàm cựa mình một chút rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Thẩm Uyển Vân lo lắng đến ngốc nghếch. Tối hôm qua khi tắm cùng Trương Nhất Phàm, quần áo còn chưa cởi ra, đã bị Trương Nhất Phàm ném vào trong bồn tắm. Lúc đó chỉ chú ý đến khoái cảm, đùa tới ướt người, bây giờ mới nhớ ra. Hôm đi ra ngoài lại không mang theo quần áo.

Cứ như vậy mà nằm trần truồng trong chăn à? Bực bội chết đi được.

Thấy Trương Nhất Phàm không hề cử động. Thẩm Uyển Vân cũng không có cách, đành phải tiếp tục ngủ thôi.

Hôm nay, Trương Nhất Phàm chín giờ mới dậy. Lúc đến phòng làm việc, vẫn còn cảm giác mệt mỏi rã rời, không tỉnh táo.

Lúc mười giờ đúng, Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại tới,

- Anh có giúp em đi mua quần áo không hả? Nếu không em sẽ trần truồng đi ra ngoài.

- Ha ha… Chỉ cần em dám!

Trương Nhất Phàm cười. Không ngờ con bé này lại dùng lời lẽ như thế này để đe dọa mình.

Thẩm Uyển Vân hừ một tiếng,

- Có cái gì mà không dám? Em phía trước phía sau sẽ dán một tấm biển, viết bà xã của Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm nhất thời hết chỗ nói, không cùng cô ấy đùa nữa, chơi không lại với cô. Vì thế, hắn đành phải đầu hàng,

- Được rồi, đến trưa anh mang cho em hai bộ quần áo.

- Thế còn tạm được!

Thẩm Uyển Vân đắc ý hừm hừm. Lúc này mới gác điện thoại.

Mua quần áo cho phụ nữ, đây chính là chuyện khó. Trương Nhất Phàm nghĩ một lát. Lẽ nào phải tự mình đi đến cửa hàng mua quần áo phụ nữ? Đang nghĩ ngợi thì Liễu Hải gõ cửa gõ cửa bước vào,

- Anh, chiều nay em xin nghỉ được không?

Trương Nhất Phàm còn chưa kịp nói. Liễu Hải ngay lập tức giải thích:

- Chị em đến đây, chị ấy nói mấy ngày nữa phải đi Thẩm Quyến, nên tới thăm em. Em muốn buổi chiều đưa chị ấy đi dạo, tiện thể mua một ít đồ cho chị ấy.

Liễu Hồng đến đây? Nhắc tới Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm không khỏi nghĩ đến sự ám muội vô lý của hai người. Thật không biết bản thân nên làm thế nào nữa? Không ngờ chuyện như vậy lại liên tục xảy ra hai lần trên người cô. Trương Nhất Phàm cũng không đoán được tâm tư của Liễu Hồng. Chỉ là cô ta đến huyện Sa, mình thế nào cũng phải quan tâm một chút.

Nghĩ đến điều này, Trương Nhất Phàm liền nói với Liễu Hải



- Em đi đi! Dù sao buổi chiều lại không có việc gì quan trọng, chắc sẽ không đi đâu đâu.

Liễu Hải nói một tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị đi ra, bỗng nhiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến một chuyện,

- Chờ một chút, anh đi cùng em .

Ở trong đại sảnh của tòa nhà Ủy ban nhân dân nhìn thấy Liễu Hồng. Nói thật ra, Liễu Hồng vẫn xinh đẹp như vậy. Cô mặc một chiếc váy hoa kẻ ca-rô, phía trên mặc một chiếc áo len sợi của đầu hạ, trắng xanh xen kẽ lẫn nhau.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi ra, Liễu Hồng ngay lập tức chào hỏi, có chút chột dạ mà chào to:

- Chủ tịch huyện Trương.

Trương Nhất Phàm khoát khoát tay,

- Đi ra ngoài nói chuyện đi! Tôi có việc nhờ cô làm.

Hai chị em cùng Trương Nhất Phàm đi ra phía bên ngoài của tòa nhà Ủy ban nhân dân. Trương Nhất Phàm giao cho một việc, là nhờ Liễu Hồng đi mua quần áo cho Thẩm Uyển Vân. Nghe thấy mua quần áo cho con gái, trong mắt Liễu Hồng liền hiện lên một tia sắc lạ.

Bởi vì Trương Nhất Phàm giải thích, ngoài quần áo ra, còn mua nội y bên trong nữa. Liễu Hồng biết ngay người con gái này nhất định có quan hệ không tầm thường với Trương Nhất Phàm. Nếu không thì đâu có nhờ anh ấy đi mua những đồ như vậy chứ?

Ở trước mặt Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm không chú ý nhiều như vậy, xem cô ấy là người trong nhà. Khi Trương Nhất Phàm lấy tiền ra, Liễu Hồng vội vàng bỏ đi,

- Thôi, tôi có tiền mà!

Thấy Liễu Hải và chị gái đi nhanh như vậy, Trương Nhất Phàm gọi to một tiếng,

- Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé!

Đợi Liễu Hồng đi rồi, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra, sao không hỏi Liễu Hồng đi Thẩm Quyến làm cái gì? Cô ấy không phải ở Thông Thành mở quán cơm à? Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Hồ Lôi, hỏi về chuyện của Liễu Hồng.

Đúng lúc Hồ Lôi và Băng Băng ở cùng nhau. Băng Băng nói:

- Quán cơm của chị họ em chuyển nhượng rồi, tất cả mọi người không ở Thông Thành nữa. Người đỡ đầu không có, làm ăn không thể nào tốt. Suốt ngày, nào là công thương, thuế vụ, quản lý đô thị, Cục Y tế đều đến. Phiền muốn chết. Chị ấy liền dứt khoát mang của hàng ra chuyển nhượng.

Hóa ra là như vậy, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ thở dài. Bây giờ thói đời như vậy. Bất luận làm cái gì, cũng phải có ô dù. Không ngờ mình vừa đi Liễu Hồng lại đụng phải nhiều chuyện phiền phức như thế này.

Trần Trí Phú đâu? Mà ông ta sao không giúp đỡ Liễu Hồng?

Nghĩ đến Trần Trí Phú con người này, có lẽ là loại người dễ thay lòng đổi dạ chăng? Có lẽ Trần Trí Phú cũng gặp khó khăn. Nói không chừng, một chủ nhiệm khu kinh tế như ông ấy cũng không chắc là gánh nổi. Nếu là như vậy, ông ấy còn có thể hỏi qua chuyện của Liễu Hồng?

Hơn nữa những người của Chi cục thuế kia, liệu sẽ tuân lệnh ông ấy không? Được rồi, không thể trách ông ta được.

Vừa mới trở lại phòng làm việc, còn chưa kịp đặt mông, thì Đổng Tiểu Phàm điện tới,

- Đồ tồi, anh đang làm gì thế?

- Tiểu phú bà, sao lại là em?

Suy nghĩ của Trương Nhất Phàm đã dứt bỏ hết thảy, tươi cười hỏi Đổng Tiểu Phàm.

- Anh hy vọng là ai?

Đổng Tiểu Phàm khó chịu mà lẩm bẩm,

- Đã mấy tháng nay rồi, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em. Đồ vô lương tâm.

- Thời gian này anh bận quá mà, em không phải đã biết sao? Hừ, hay thôi đừng nói nữa. Nếu không thì anh dành thời gian trở về thăm em?

Trương Nhất Phàm dò xét đáp.

- Em là em không chờ đợi, đợi anh đến thăm em, thì tóc cũng trắng hết rồi. Nhiều năm như vậy, có lần nào là anh chủ động đến thăm em? Thôi đi!

Đổng Tiểu Phàm đột nhiên bực tức. Nói tiếp:

- Nếu như anh thật lòng, giờ đến đường cao tốc đón em đi. Em gần đến huyện Sa rồi.

- Cái gì? Em đến huyện Sa?

Trương Nhất Phàm đột nhiên kinh ngạc, lỡ tay làm đổ cốc trà xuống đất.

Cô bé này vì sao lần nào cũng tập kích bất ngờ ? Còn để người ta sống không chứ. Loạn rồi, tất cả mọi thứ đều rối loạn lên hết rồi.

Liễu Hồng vưa mới đến, giờ lại là Đổng Tiểu Phàm, trong nhà còn có Thẩm Uyển Vân trần truồng nữa? Trương Nhất Phàm thật nhức đầu.

Lúc nào tới không được, lại khăng khăng tụ họp cùng một chỗ. Việc này nên làm thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook