Chương 281: Mùa mưa đang đến gần.
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Chú Đổng gọi điện thoại tới nói:
- Những việc nên làm ta đã giúp con rồi, việc còn lại là coi con biểu hiện ra sao đó. Thành phố Đông Lâm này vẫn là một không gian rất là phát triển. Như trong vấn đề giao thông, xây dựng kinh tế đều có thể tiến thêm một bước nữa, để bám sát gần thành phố vùng duyên hải.
Trương Nhất Phàm hiểu được ý của bố vợ. Không cần phải nói, vận mệnh của thành phố Đông Lâm nếu như không có Chủ tịch thành phố này thì rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào khối thịt béo bở này. Nếu như mãi còn chỗ trống sẽ khiến những kẻ không an phận có ý đồ khác, bất lợi cho sự đoàn kết trong bộ máy chính quyền.
Bởi vậy, Phó bí thư Đổng đã đề nghị qua với Bí thư Tỉnh ủy nên nhanh chóng chứng thực, mới có thêm ích lợi cho sự phát triển và ổn định của khu vực. Tỉnh ủy đương nhiên cũng có suy xét trên nhiều phương diện. Nói chung, đa số đều cho rằng dù sao Trương Nhất Phàm còn quá trẻ. Đảm nhiệm chức vị Chủ tịch thành phố thì hơi quá vội vàng.
Nhưng họ lại nghĩ tới gia thế của Trương Nhất Phàm. Bây giờ mấy thế lực lớn âm thầm đấu nhau. Mọi người đều biết rất rõ về mọi chuyện. Vào năm trước nhà họ Phương và nhà họ Lý liên thủ nhau chống lại những vị quan to có quan hệ với nhà họ Trương. Bây giờ phe Trương lại liên minh với phe Thẩm. Rốt cuộc cục thế sau này sẽ ra sao đây? Mọi người đều cảm thấy thiếu tự tin.
Thư Á Quân hơn ba mươi tuổi lên được chức Chủ tịch thành phố. Kết quả bản thân ông ta không có phúc phận này, bị điên mất rồi.
Trước mắt, Trương Nhất Phàm là Phó chủ tịch thường trực thành phố còn quá trẻ, mới có hai mươi tám tuổi. Nếu như để hẳn thăng chức chỉ e rằng có người không phục. Tỉnh ủy suy xét đi suy xét lại, cuối cùng quyết định để hắn tạm giữ chức Quyền Chủ tịch thành phố. Để xem tên thanh niên này có thể trấn nổi cục diện này không.
Bởi vậy, Tỉnh ủy đã cho một quyết định, tạm thời sẽ cho Trương Nhất Phàm đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch thành phố.
Nhận được bổ nhiệm này, Trương Nhất Phàm đành phải bỏ kế hoạch đi Thâm Quyến vào ngày mùng một tháng năm thêm một lần nữa. Mà cứ vào lúc này thì mùa mưa lại đến gần. Có lẽ ông trời vì lần bổ nhiệm này của Tỉnh ủy tạo ra một khảo nghiệm ác liệt nhất đối với Trương Nhất Phàm.
Mùa mưa vào năm chín tám, toàn bộ lưu vực sông Trường Giang đã tạo ra một tai nạn khổng lồ và sự tổn thất không thể đo lường được.
Mưa liên miên, không ngừng rơi suốt cả nửa tháng. Khắp nơi đều truyền đến những tin dự báo nguy hiểm khẩn cấp.
Trong hội nghị do Ủy ban nhân dân thành phố tổ chức, lần này đến lần khác thông báo việc tăng cường phòng chống ngập lụt. Yêu cầu bộ máy chính quyền của các nơi tích cực làm tốt công tác phòng chống ứng phó với ngập lụt.
Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã thành lập một Ban chỉ huy phòng chống lụt bão. Bởi vì mưa trên diện tích lớn, tình thế của sông Lâm Thủy cũng không được lạc quan. Vả lại địa hình thành phố Đông Lâm tương đối bằng phẳng, đập chứa nước của nhà họ Thư gần thượng lưu sông Lâm Thủy đã tích nước đến vị trí cao nhất trong lịch sử rồi.
Đập chứa nước của Thư Gia cách thành phố không quá ba mươi dặm. Nếu như có sự vỡ đê, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nãy có điện thoại gọi tới Ban chỉ huy phòng chống lụt bão, Trương Nhất Phàm lập tức gọi Tần Xuyên:
- Đi nào, chúng ta đi xem thử ra sao!
- Chủ tịch thành phố Trương à, mưa lớn như vậy, hay đừng nên đi?
Chủ nhiệm văn phòng chạy đến khuyên nhủ nói.
Trương Nhất Phàm mặc kệ cậu ta, gọi Tần Xuyên và Liễu Hải, ba người ngồi lên xe lập tức đi tới đập Thư Gia. Trưởng ban thư ký thành phố Hoàng Thừa Ân, liền kêu mấy người đi theo sau xe của Trương Nhất Phàm. Đồng thời còn gọi điện cho Phòng công an thành phố phái vài cảnh sát tập trung tới đập nước Thư Gia.
Công tác phòng ngập lụt, mỗi năm đều phải làm. Nhưng lượng mưa của năm nay đặc biệt lớn, tình hình có chút thay đổi so với năm ngoái. Hoàng Thừa Ân từ sau khi Thư Á Quân bị điên, luôn cảm thấy không yên trong lòng.
Vị trí bây giờ của ông ta có chút lung lay muốn đổ. Nói không chừng một ngày nào đó đổi một vị Chủ tịch thành phố thì chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố này của ông ta sẽ khó mà giữ vững được.
Có thể ngồi vững đến ngày hôm nay chủ yếu bởi vì vẫn chưa có quyết định chọn người làm Chủ tịch thành phố. Tuy Trương Nhất Phàm đảm nhận Quyền Chủ tịch thành phố nhưng cũng sẽ không đổi bộ máy các cán bộ trước kia ngay.
Trưởng phòng công an Viên Thành Công nhận được điện thoại cũng không dám chậm trễ. Lập tức gọi mấy người thân tín đắc lực lái xe cảnh sát tới đập chứa nước Thư Gia.
Đợi lúc mọi người tới đập nước Thư Gia, Trương Nhất Phàm thấy dưới đập lớn còn có người của hai thôn chưa được dời đi an toàn. Hắn liền hỏi Hoàng Thừa Ân:
- Chuyện này là sao? Không phải trong hội nghị đã rất nhấn mạnh phải di dời dân chúng một cách an toàn rồi sao?
Hoàng Thừa Ân cũng không biết rõ là đã có chuyện gì. Dưới đập Thư Gia có rất nhiều thôn. Hai thôn này có vị trí hơi xa một chút so với đập chứa nước. Ông ta dự tính là các cán bộ của Ủy ban nhân dân xã sắp xếp chuyển dời dân chúng dựa theo kinh nghiệm trước đây để xử lý vấn đề của năm nay.
Vì thế, ông ta gọi người phụ trách việc này tới. Người phụ trách đập bên này Thư Gia là do một vị Phó trưởng phòng của Ủy ban nhân dân xã và Phòng dân chính của Thư Gia.
Nghe nói Chủ tịch thành phố Trương đã đến đập chứa nước Thư Gia, mấy người liền đội mưa tới.
- Chào Chủ tịch thành phố Trương! Trời mưa lớn thế này, anh đi vào trong xe đi!
Vài người hô lên, bảo Trương Nhất Phàm vào trong xe ngồi. Trương Nhất Phàm chỉ vào hai thôn trang ở dưới đập nước nói:
- Dời họ đi chỗ khác trước đã hẳn tính. Tình hình ngập lụt năm nay khác hẳn với năm ngoái, chúng ta phải tập trung cao độ vào!
Chủ tịch xã Thư vốn muốn giải thích vài câu, nhưng thấy sự thận trọng như vậy của Trương Nhất Phàm, ông ta cũng không nói nữa. Theo thông lệ của trước đây, mưa có lớn cỡ nào cũng không ngập được hai thôn đó. Vì để tiết kiệm chi phí bố trí chỗ ăn ở và nguồn nhân lực, bọn họ liền thương lượng, phân tích sẽ không có thể nào ngập được hai thôn trang đó, do vậy họ liền đưa ra quyết định này.
Nhưng Chủ tịch thành phố Trương đích thân đến chỉ ra, bọn họ không thể nào không đi động viên họ thêm lần nữa. Bởi vì có một số dân chúng rất là ngoan cố. Đặc biệt là những người lớn tuổi, sống hay chết cũng không muốn rời khỏi căn nhà của mình.
Vị trí mực nước của đập chứa nước Thư Gia ngày càng cao. Trương Nhất Phàm dẫn đầu đi lên trên đập dò xét tình hình của đập. Chủ tịch xã Thư dẫn theo các cán bộ lãnh đạo của Ủy ban nhân dân xã, đi tới phía dưới của đập nước khuyên nhủ dân chúng của thôn. Có rất nhiều người ngoan cố kiên quyết với quan niệm lạc hậu. Mười mấy năm trước, mưa có lớn cỡ nào, cũng không ngập được nơi của họ.
Một số người liền cố gắng tranh cãi với lãnh đạo của Ủy ban nhân dân xã, còn một số người già thì nói một số ý kiến với nhân viên của tổ công tác của Ủy ban nhân dân xã, họ không cho là phải làm như vậy.
Chủ tịch xã Thư thương lượng với Bí thư Trần nói:
- Quyền Chủ tịch thành phố không phải có chút chuyện bé xé ra to sao. Xã ta trong mặt này tốn chi phí cho nguồn nhân lực và vật chất mỗi năm không biết là bao nhiêu. Hắn ta cứ như vậy mà ra lệnh thì không biết phải tốn thêm bao nhiêu chi phí nữa.
Bí thư Trần cũng rất tán thành với quan điểm này của Chủ tịch xã Thư. Bao nhiêu năm trôi qua, những người dân này đều không có dời đi đâu cả. Nhiều nhất cũng chỉ là tạm thời dời hai thôn trang dưới đập nước đến một nơi đã an bài tạm thời.
Chủ yếu là phản ứng của một số người dân là điều kiện của điểm an bài quá kém, rất nhiều người không muốn dời tới đó.
Chủ tịch xã Thư là bà con xa của Thư Á Quân, được nâng lên từ một Trưởng thôn. Bây giờ Thư Á Quân đột nhiên phải vào bệnh viện tâm thần, Trương Nhất Phàm được bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố tạm thời. Những người này vẫn có chút tâm trạng.
Nhìn thấy không động viên được dân chúng, mưa lại lớn, người của tổ công tác càng thấy buồn. Tại sao tên Quyền Chủ tịch thành phố này tới lại quan tâm đến chuyện của mình. Mưa lớn như vậy lại bắt mình với những người này tới làm cu li.
Còn có vài người thậm chí còn oán giận. Mệnh lệnh của một người làm cán bộ như mình lại không bằng một đám dân chúng. Dân chúng có thể ngồi ở nhà đợi cán bộ tới cửa nhà cầu xin họ dời đi. Còn họ thì phải đội trời mưa to chạy tới chạy lui, nguy hiểm vô cùng. Những người này không hề cảm thấy nguy hiểm, thà ở trong nhà mình chứ không chịu tới khu an toàn.
Vì thế, một số người của tổ công tác tức giận. Ông đây ăn no quá không có gì làm, mưa lớn như vậy chạy tới đây làm chuyện không đâu. Dời các người đến khu an toàn đã tốn tài lực lại tốn nhân lực, làm như là hầu hạ cho các người vậy đó. Không đi thì thôi, ông đây không làm chuyện này nữa.
Ngay trong lúc người của tổ công tác chuẩn bị bỏ đi thì Trưởng ban thư ký Hoàng dẫn vài người chạy tới. Mưa ngày càng lớn, Trưởng ban thư ký Hoàng không dám buông thả, cùng vài người chạy như điên ở trong mưa mà tới.
Nhìn thấy nhiều hộ gia đình như vậy, chậm trễ không chịu dời đi. Trưởng ban thư ký Hoàng không đợi đến lúc Quyền Chủ tịch thành phố chỉ bảo đã dẫn vài người chạy tới đây. Hoàng Thừa Ân trước đây là Tthư ký chuyện trách của Bí thư Phùng. Có quan hệ rất tốt với Thư Á Quân. Cho nên sau khi Bí thư Phùng đi rồi, Thư Á Quân lên chức liền nâng đỡ Hoàng Thừa Ân thành Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố.
Người tính không bằng trời tính, không ai ngờ Thư Á Quân lên làm Chủ tịch thành phố không được một năm thì bị tâm thần rồi. Hoàng Thừa Ân bây giờ cũng không biết Trương Nhất Phàm có suy nghĩ gì. Từ khi Thư Á Quân xảy ra chuyện, thì ông ta rất cẩn thận, không dám buông thả chút nào.
Ở trong chốn quan trường, một thiên tử một triều thần. Ông ta cũng biết, nếu như Trương Nhất Phàm chính thức trở thành Chủ tịch thành phố. Tự nhiên sẽ cho một người khác trở thành Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng ông ta bắt buộc phải tranh thủ trước khi Trương Nhất Phàm trở thành Chủ tịch thành phố, tạo ra một sự cống hiến to lớn nào đó. Hy vọng Trương Nhất Phàm nhìn thấy sự tận lực công tác của mình, không để hắn thấy cái không tốt.
Cho nên, Hoàng Thừa Ân đặc biệt tận lực với công tác.
Vừa rồi ở trên đập lớn, cùng Trương Nhất Phàm đi thị sát qua tình hình của đập nước. Phát hiện đập nước Thư Gia tạm thời không xảy ra vấn đề kỳ lạ nào cả. Trương Nhất Phàm chỉ là căn dặn bên quản lý đập nước phải chú ý hơn nữa, phải báo cáo với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bất cứ lúc nào.
Sau khi xem xét qua tình hình của đập chứa nước, Trương Nhất Phàm liền nhìn qua hai thôn trang ở phía dưới của đập nước. Thấy người của tổ công tác của Chủ tịch xã Thư vẫn chưa có động viên được nhân chúng dời đi.
Liền trong lúc này, ở trên sườn núi có một cán bộ của thôn chạy xuống, hô to nói với một đoàn người:
- Chủ tịch thành phố Trương, Chủ tịch thành phố Trương, ở phía sau núi có một khe nứt, có vẻ rất là nguy hiểm.
Người này chính là một trong hai Trưởng thôn của hai thôn này. Ông ta vừa mới từ đằng sau núi xuống, trong lúc vô ý phát hiện ra đằng sau núi rất nhiều khe nứt. Phát hiện này có thể cho thấy có thể phát sinh hiện tượng lở đất bất cứ lúc nào.
Bởi vậy, quần chúng nhân dân phải dời đi liền, không được chậm trễ.
May là nơi có khe nứt không phải là vị trí của đập chứa nước, mà là phía sau thôn trang phía dưới của đập nước. Nếu như vị trí phía trên của đập nước có khe nứt như vậy thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn.
Trưởng ban thư ký Hoàng lúc này mới sốt ruột lên, vội vàng dẫn theo vài người chạy tới thôn.
Chủ tịch xã Thư và người của tổ công tác tự nhiên thân thiết với Trưởng ban thư ký Hoàng. Bởi vì bọn họ đều là do Thư Á Quân một tay nâng đỡ lên cả. Nhìn thấy Trưởng ban thư ký Hoàng đi tới, Chủ tịch xã Thư liền nói:
- Thưa trưởng ban thư ký, công tác động viên dân chúng bọn tôi không làm được. Tôi thấy hay là thôi đi. Phái vài người ở lại thôn nếu như có chuyện gì xảy ra lập tức phản ánh với cấp trên. Mưa lớn như vậy, hay là quay về Ủy ban nhân dân xã trước đã, ông thấy thế nào?
Trưởng ban thư ký Hoàng đương nhiên biết được suy nghĩ của những người này, ông ta liền nói:
- Chủ tịch xã Thư, chẳng lẽ anh không biết là ở phía sau núi đã có tình trạng nguy hiểm sao?
Chủ tịch xã Thư thấy sắc mặt của thư ký Hoàng thay đổi, ông ta liền nói thầm:
- Thật là gió thổi bên nào nghiêng bên về bên đó, Chủ tịch thành phố Thư mới vừa xảy ra chuyện, ông ta liền đi về phía của Trương Nhất Phàm rồi.
Tuy nhiên, câu nói này ông ta không dám nói ra. Nhưng trong lòng không thể nào vừa lòng với câu nói đó của Trưởng ban thư ký Hoàng. Người sống ở bên núi, mỗi năm mưa lớn thường xảy ra lở đất, không nghiêm trọng như họ nói đâu!
Nhưng trong lúc này, Chủ tịch thôn vừa mới từ trên núi xuống lại vội vàng chạy tới nói:
- Không được rồi, không được rồi, đằng sau núi xuất hiện vài khe nứt lớn, dân chúng phải nhanh chóng dời đi thôi!
Phía sau chân núi, có sáu hộ dân sống. Trưởng ban thư ký Hoàng cũng không lo được gì, nói với mười mấy người này:
- Mọi người mau nào, dẫn dân chúng dời khỏi đây đi!
Còn chưa dứt lời, đằng sau núi liền phát ra một tiếng nổ lớn!
Ầm ầm—— đằng sau núi quả nhiên đã sạt lở.
- Những việc nên làm ta đã giúp con rồi, việc còn lại là coi con biểu hiện ra sao đó. Thành phố Đông Lâm này vẫn là một không gian rất là phát triển. Như trong vấn đề giao thông, xây dựng kinh tế đều có thể tiến thêm một bước nữa, để bám sát gần thành phố vùng duyên hải.
Trương Nhất Phàm hiểu được ý của bố vợ. Không cần phải nói, vận mệnh của thành phố Đông Lâm nếu như không có Chủ tịch thành phố này thì rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào khối thịt béo bở này. Nếu như mãi còn chỗ trống sẽ khiến những kẻ không an phận có ý đồ khác, bất lợi cho sự đoàn kết trong bộ máy chính quyền.
Bởi vậy, Phó bí thư Đổng đã đề nghị qua với Bí thư Tỉnh ủy nên nhanh chóng chứng thực, mới có thêm ích lợi cho sự phát triển và ổn định của khu vực. Tỉnh ủy đương nhiên cũng có suy xét trên nhiều phương diện. Nói chung, đa số đều cho rằng dù sao Trương Nhất Phàm còn quá trẻ. Đảm nhiệm chức vị Chủ tịch thành phố thì hơi quá vội vàng.
Nhưng họ lại nghĩ tới gia thế của Trương Nhất Phàm. Bây giờ mấy thế lực lớn âm thầm đấu nhau. Mọi người đều biết rất rõ về mọi chuyện. Vào năm trước nhà họ Phương và nhà họ Lý liên thủ nhau chống lại những vị quan to có quan hệ với nhà họ Trương. Bây giờ phe Trương lại liên minh với phe Thẩm. Rốt cuộc cục thế sau này sẽ ra sao đây? Mọi người đều cảm thấy thiếu tự tin.
Thư Á Quân hơn ba mươi tuổi lên được chức Chủ tịch thành phố. Kết quả bản thân ông ta không có phúc phận này, bị điên mất rồi.
Trước mắt, Trương Nhất Phàm là Phó chủ tịch thường trực thành phố còn quá trẻ, mới có hai mươi tám tuổi. Nếu như để hẳn thăng chức chỉ e rằng có người không phục. Tỉnh ủy suy xét đi suy xét lại, cuối cùng quyết định để hắn tạm giữ chức Quyền Chủ tịch thành phố. Để xem tên thanh niên này có thể trấn nổi cục diện này không.
Bởi vậy, Tỉnh ủy đã cho một quyết định, tạm thời sẽ cho Trương Nhất Phàm đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch thành phố.
Nhận được bổ nhiệm này, Trương Nhất Phàm đành phải bỏ kế hoạch đi Thâm Quyến vào ngày mùng một tháng năm thêm một lần nữa. Mà cứ vào lúc này thì mùa mưa lại đến gần. Có lẽ ông trời vì lần bổ nhiệm này của Tỉnh ủy tạo ra một khảo nghiệm ác liệt nhất đối với Trương Nhất Phàm.
Mùa mưa vào năm chín tám, toàn bộ lưu vực sông Trường Giang đã tạo ra một tai nạn khổng lồ và sự tổn thất không thể đo lường được.
Mưa liên miên, không ngừng rơi suốt cả nửa tháng. Khắp nơi đều truyền đến những tin dự báo nguy hiểm khẩn cấp.
Trong hội nghị do Ủy ban nhân dân thành phố tổ chức, lần này đến lần khác thông báo việc tăng cường phòng chống ngập lụt. Yêu cầu bộ máy chính quyền của các nơi tích cực làm tốt công tác phòng chống ứng phó với ngập lụt.
Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã thành lập một Ban chỉ huy phòng chống lụt bão. Bởi vì mưa trên diện tích lớn, tình thế của sông Lâm Thủy cũng không được lạc quan. Vả lại địa hình thành phố Đông Lâm tương đối bằng phẳng, đập chứa nước của nhà họ Thư gần thượng lưu sông Lâm Thủy đã tích nước đến vị trí cao nhất trong lịch sử rồi.
Đập chứa nước của Thư Gia cách thành phố không quá ba mươi dặm. Nếu như có sự vỡ đê, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nãy có điện thoại gọi tới Ban chỉ huy phòng chống lụt bão, Trương Nhất Phàm lập tức gọi Tần Xuyên:
- Đi nào, chúng ta đi xem thử ra sao!
- Chủ tịch thành phố Trương à, mưa lớn như vậy, hay đừng nên đi?
Chủ nhiệm văn phòng chạy đến khuyên nhủ nói.
Trương Nhất Phàm mặc kệ cậu ta, gọi Tần Xuyên và Liễu Hải, ba người ngồi lên xe lập tức đi tới đập Thư Gia. Trưởng ban thư ký thành phố Hoàng Thừa Ân, liền kêu mấy người đi theo sau xe của Trương Nhất Phàm. Đồng thời còn gọi điện cho Phòng công an thành phố phái vài cảnh sát tập trung tới đập nước Thư Gia.
Công tác phòng ngập lụt, mỗi năm đều phải làm. Nhưng lượng mưa của năm nay đặc biệt lớn, tình hình có chút thay đổi so với năm ngoái. Hoàng Thừa Ân từ sau khi Thư Á Quân bị điên, luôn cảm thấy không yên trong lòng.
Vị trí bây giờ của ông ta có chút lung lay muốn đổ. Nói không chừng một ngày nào đó đổi một vị Chủ tịch thành phố thì chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố này của ông ta sẽ khó mà giữ vững được.
Có thể ngồi vững đến ngày hôm nay chủ yếu bởi vì vẫn chưa có quyết định chọn người làm Chủ tịch thành phố. Tuy Trương Nhất Phàm đảm nhận Quyền Chủ tịch thành phố nhưng cũng sẽ không đổi bộ máy các cán bộ trước kia ngay.
Trưởng phòng công an Viên Thành Công nhận được điện thoại cũng không dám chậm trễ. Lập tức gọi mấy người thân tín đắc lực lái xe cảnh sát tới đập chứa nước Thư Gia.
Đợi lúc mọi người tới đập nước Thư Gia, Trương Nhất Phàm thấy dưới đập lớn còn có người của hai thôn chưa được dời đi an toàn. Hắn liền hỏi Hoàng Thừa Ân:
- Chuyện này là sao? Không phải trong hội nghị đã rất nhấn mạnh phải di dời dân chúng một cách an toàn rồi sao?
Hoàng Thừa Ân cũng không biết rõ là đã có chuyện gì. Dưới đập Thư Gia có rất nhiều thôn. Hai thôn này có vị trí hơi xa một chút so với đập chứa nước. Ông ta dự tính là các cán bộ của Ủy ban nhân dân xã sắp xếp chuyển dời dân chúng dựa theo kinh nghiệm trước đây để xử lý vấn đề của năm nay.
Vì thế, ông ta gọi người phụ trách việc này tới. Người phụ trách đập bên này Thư Gia là do một vị Phó trưởng phòng của Ủy ban nhân dân xã và Phòng dân chính của Thư Gia.
Nghe nói Chủ tịch thành phố Trương đã đến đập chứa nước Thư Gia, mấy người liền đội mưa tới.
- Chào Chủ tịch thành phố Trương! Trời mưa lớn thế này, anh đi vào trong xe đi!
Vài người hô lên, bảo Trương Nhất Phàm vào trong xe ngồi. Trương Nhất Phàm chỉ vào hai thôn trang ở dưới đập nước nói:
- Dời họ đi chỗ khác trước đã hẳn tính. Tình hình ngập lụt năm nay khác hẳn với năm ngoái, chúng ta phải tập trung cao độ vào!
Chủ tịch xã Thư vốn muốn giải thích vài câu, nhưng thấy sự thận trọng như vậy của Trương Nhất Phàm, ông ta cũng không nói nữa. Theo thông lệ của trước đây, mưa có lớn cỡ nào cũng không ngập được hai thôn đó. Vì để tiết kiệm chi phí bố trí chỗ ăn ở và nguồn nhân lực, bọn họ liền thương lượng, phân tích sẽ không có thể nào ngập được hai thôn trang đó, do vậy họ liền đưa ra quyết định này.
Nhưng Chủ tịch thành phố Trương đích thân đến chỉ ra, bọn họ không thể nào không đi động viên họ thêm lần nữa. Bởi vì có một số dân chúng rất là ngoan cố. Đặc biệt là những người lớn tuổi, sống hay chết cũng không muốn rời khỏi căn nhà của mình.
Vị trí mực nước của đập chứa nước Thư Gia ngày càng cao. Trương Nhất Phàm dẫn đầu đi lên trên đập dò xét tình hình của đập. Chủ tịch xã Thư dẫn theo các cán bộ lãnh đạo của Ủy ban nhân dân xã, đi tới phía dưới của đập nước khuyên nhủ dân chúng của thôn. Có rất nhiều người ngoan cố kiên quyết với quan niệm lạc hậu. Mười mấy năm trước, mưa có lớn cỡ nào, cũng không ngập được nơi của họ.
Một số người liền cố gắng tranh cãi với lãnh đạo của Ủy ban nhân dân xã, còn một số người già thì nói một số ý kiến với nhân viên của tổ công tác của Ủy ban nhân dân xã, họ không cho là phải làm như vậy.
Chủ tịch xã Thư thương lượng với Bí thư Trần nói:
- Quyền Chủ tịch thành phố không phải có chút chuyện bé xé ra to sao. Xã ta trong mặt này tốn chi phí cho nguồn nhân lực và vật chất mỗi năm không biết là bao nhiêu. Hắn ta cứ như vậy mà ra lệnh thì không biết phải tốn thêm bao nhiêu chi phí nữa.
Bí thư Trần cũng rất tán thành với quan điểm này của Chủ tịch xã Thư. Bao nhiêu năm trôi qua, những người dân này đều không có dời đi đâu cả. Nhiều nhất cũng chỉ là tạm thời dời hai thôn trang dưới đập nước đến một nơi đã an bài tạm thời.
Chủ yếu là phản ứng của một số người dân là điều kiện của điểm an bài quá kém, rất nhiều người không muốn dời tới đó.
Chủ tịch xã Thư là bà con xa của Thư Á Quân, được nâng lên từ một Trưởng thôn. Bây giờ Thư Á Quân đột nhiên phải vào bệnh viện tâm thần, Trương Nhất Phàm được bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố tạm thời. Những người này vẫn có chút tâm trạng.
Nhìn thấy không động viên được dân chúng, mưa lại lớn, người của tổ công tác càng thấy buồn. Tại sao tên Quyền Chủ tịch thành phố này tới lại quan tâm đến chuyện của mình. Mưa lớn như vậy lại bắt mình với những người này tới làm cu li.
Còn có vài người thậm chí còn oán giận. Mệnh lệnh của một người làm cán bộ như mình lại không bằng một đám dân chúng. Dân chúng có thể ngồi ở nhà đợi cán bộ tới cửa nhà cầu xin họ dời đi. Còn họ thì phải đội trời mưa to chạy tới chạy lui, nguy hiểm vô cùng. Những người này không hề cảm thấy nguy hiểm, thà ở trong nhà mình chứ không chịu tới khu an toàn.
Vì thế, một số người của tổ công tác tức giận. Ông đây ăn no quá không có gì làm, mưa lớn như vậy chạy tới đây làm chuyện không đâu. Dời các người đến khu an toàn đã tốn tài lực lại tốn nhân lực, làm như là hầu hạ cho các người vậy đó. Không đi thì thôi, ông đây không làm chuyện này nữa.
Ngay trong lúc người của tổ công tác chuẩn bị bỏ đi thì Trưởng ban thư ký Hoàng dẫn vài người chạy tới. Mưa ngày càng lớn, Trưởng ban thư ký Hoàng không dám buông thả, cùng vài người chạy như điên ở trong mưa mà tới.
Nhìn thấy nhiều hộ gia đình như vậy, chậm trễ không chịu dời đi. Trưởng ban thư ký Hoàng không đợi đến lúc Quyền Chủ tịch thành phố chỉ bảo đã dẫn vài người chạy tới đây. Hoàng Thừa Ân trước đây là Tthư ký chuyện trách của Bí thư Phùng. Có quan hệ rất tốt với Thư Á Quân. Cho nên sau khi Bí thư Phùng đi rồi, Thư Á Quân lên chức liền nâng đỡ Hoàng Thừa Ân thành Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố.
Người tính không bằng trời tính, không ai ngờ Thư Á Quân lên làm Chủ tịch thành phố không được một năm thì bị tâm thần rồi. Hoàng Thừa Ân bây giờ cũng không biết Trương Nhất Phàm có suy nghĩ gì. Từ khi Thư Á Quân xảy ra chuyện, thì ông ta rất cẩn thận, không dám buông thả chút nào.
Ở trong chốn quan trường, một thiên tử một triều thần. Ông ta cũng biết, nếu như Trương Nhất Phàm chính thức trở thành Chủ tịch thành phố. Tự nhiên sẽ cho một người khác trở thành Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng ông ta bắt buộc phải tranh thủ trước khi Trương Nhất Phàm trở thành Chủ tịch thành phố, tạo ra một sự cống hiến to lớn nào đó. Hy vọng Trương Nhất Phàm nhìn thấy sự tận lực công tác của mình, không để hắn thấy cái không tốt.
Cho nên, Hoàng Thừa Ân đặc biệt tận lực với công tác.
Vừa rồi ở trên đập lớn, cùng Trương Nhất Phàm đi thị sát qua tình hình của đập nước. Phát hiện đập nước Thư Gia tạm thời không xảy ra vấn đề kỳ lạ nào cả. Trương Nhất Phàm chỉ là căn dặn bên quản lý đập nước phải chú ý hơn nữa, phải báo cáo với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bất cứ lúc nào.
Sau khi xem xét qua tình hình của đập chứa nước, Trương Nhất Phàm liền nhìn qua hai thôn trang ở phía dưới của đập nước. Thấy người của tổ công tác của Chủ tịch xã Thư vẫn chưa có động viên được nhân chúng dời đi.
Liền trong lúc này, ở trên sườn núi có một cán bộ của thôn chạy xuống, hô to nói với một đoàn người:
- Chủ tịch thành phố Trương, Chủ tịch thành phố Trương, ở phía sau núi có một khe nứt, có vẻ rất là nguy hiểm.
Người này chính là một trong hai Trưởng thôn của hai thôn này. Ông ta vừa mới từ đằng sau núi xuống, trong lúc vô ý phát hiện ra đằng sau núi rất nhiều khe nứt. Phát hiện này có thể cho thấy có thể phát sinh hiện tượng lở đất bất cứ lúc nào.
Bởi vậy, quần chúng nhân dân phải dời đi liền, không được chậm trễ.
May là nơi có khe nứt không phải là vị trí của đập chứa nước, mà là phía sau thôn trang phía dưới của đập nước. Nếu như vị trí phía trên của đập nước có khe nứt như vậy thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn.
Trưởng ban thư ký Hoàng lúc này mới sốt ruột lên, vội vàng dẫn theo vài người chạy tới thôn.
Chủ tịch xã Thư và người của tổ công tác tự nhiên thân thiết với Trưởng ban thư ký Hoàng. Bởi vì bọn họ đều là do Thư Á Quân một tay nâng đỡ lên cả. Nhìn thấy Trưởng ban thư ký Hoàng đi tới, Chủ tịch xã Thư liền nói:
- Thưa trưởng ban thư ký, công tác động viên dân chúng bọn tôi không làm được. Tôi thấy hay là thôi đi. Phái vài người ở lại thôn nếu như có chuyện gì xảy ra lập tức phản ánh với cấp trên. Mưa lớn như vậy, hay là quay về Ủy ban nhân dân xã trước đã, ông thấy thế nào?
Trưởng ban thư ký Hoàng đương nhiên biết được suy nghĩ của những người này, ông ta liền nói:
- Chủ tịch xã Thư, chẳng lẽ anh không biết là ở phía sau núi đã có tình trạng nguy hiểm sao?
Chủ tịch xã Thư thấy sắc mặt của thư ký Hoàng thay đổi, ông ta liền nói thầm:
- Thật là gió thổi bên nào nghiêng bên về bên đó, Chủ tịch thành phố Thư mới vừa xảy ra chuyện, ông ta liền đi về phía của Trương Nhất Phàm rồi.
Tuy nhiên, câu nói này ông ta không dám nói ra. Nhưng trong lòng không thể nào vừa lòng với câu nói đó của Trưởng ban thư ký Hoàng. Người sống ở bên núi, mỗi năm mưa lớn thường xảy ra lở đất, không nghiêm trọng như họ nói đâu!
Nhưng trong lúc này, Chủ tịch thôn vừa mới từ trên núi xuống lại vội vàng chạy tới nói:
- Không được rồi, không được rồi, đằng sau núi xuất hiện vài khe nứt lớn, dân chúng phải nhanh chóng dời đi thôi!
Phía sau chân núi, có sáu hộ dân sống. Trưởng ban thư ký Hoàng cũng không lo được gì, nói với mười mấy người này:
- Mọi người mau nào, dẫn dân chúng dời khỏi đây đi!
Còn chưa dứt lời, đằng sau núi liền phát ra một tiếng nổ lớn!
Ầm ầm—— đằng sau núi quả nhiên đã sạt lở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.