Chương 513: Muốn thay chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ!
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Chuyến đi Sơn Dương của Trương Nhất Phàm, những điều ác không lành mạnh ở thôn Tân Quang, lại để cho phóng viên đâu cũng nhúng tay vào biết được. Có người đem sự việc báo cáo lên báo huyện, lại có người đem tin này truyền báo lên báo thành phố.
Bài báo nói là Bí thư Trương đích thân chỉnh đốn trật tự bầu cử thôn, nhưng rất nhiều người thấy khó hiểu với hành động này của Trương Nhất Phàm, rất êm đẹp, tại sao đột nhiên lại giết đến tận thôn nhỏ bé huyện Sơn Dương này. Có người trong lòng đoán mò, không biết lại có cuộc vận động chỉnh đốn gì sắp tới.
Đới Lập Công ngồi trong văn phòng, buồn bực hút thuốc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Tối qua có người gọi điện thoại đến cho ông ta cầu cứu, nói Đàm Sơ Sinh bị bắt rồi. Đới Lập Công gác điện thoại xong chửi câu:
“ Mẹ nó, bố mày còn chưa giữ nổi thân, mày bị bắt thì liên quan gì đến tao!
Gã lập tức gọi vợ dặn dò, nếu người nhà họ Đàm lại gọi điện đến thì nói là mình không có nhà.
Sau khi Trương Nhất Phàm về đến Thành ủy, ngày hôm sau thì triệu tập cuộc họp chính trị, nhằm vào sự việc tương tự như thôn Tân Quang, một lần nữa nhấn mạnh phải tăng cường đào tạo tư tưởng cán bộ và công tác xây dựng chính trị.
Những người này coi trời bằng vung, không ngờ dám thách thức dư luận làm những chuyện xấu xa thế.
Mà Đới Lập Công luôn cảm thấy, những lời nói của Trương Nhất Phàm làm nhằm vào gã ta mà nói, dường như mỗi câu nói, từng câu từng chữ đều khoét vào lòng gã.
Sau khi tan họp, Đới Lập Công ngồi bất động, gã nghĩ đến lời của vợ khi đó, anh phải suy nghĩ rõ ràng, đắc tội với người đứng đầu không phải chuyện đùa, Chủ tịch thành phố Phương có thân với anh thế nào, cuối cùng ở thành phố Song Giang vẫn là Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại, Đới Lập Công có chút hối hận.
Nghĩ phát bực, trong nhà lại gọi điện thoại đến, là tiếng của vợ:
- Lập Công, anh có thể gọi điện thoại cho Bí thư Vu huyện Sơn Dương không, việc của Sơ Sinh liệu có thể xử lý giáng chức không, không nên truy cứu ông ta trách nhiệm pháp luật.
- Bây giờ nói chuyện này với tôi có ích gì? Ngay từ đầu lão đã làm gì. Nói cho cô biết, sau này việc nhà các người, đừng đến tìm tôi.
Đới Lập Công hét lên rồi dập điện thoại.
Lưu Sơ Sinh là em họ của vợ gã, vào những dịp lễ tết năm mới đều thường qua lại nhà mình, bây giờ Đới Lập Công chỉ muốn làm thế nào để đấy đi mối quan hệ này, nếu để Trương Nhất Phàm biết được, chắc chắn sẽ lại có cái nhìn đối với gã.
Trên thực tế, Lưu Sơ Sinh có ngày hôm nay, Đới Lập Công cũng không phải không có công.
Như Đới Lập Công nhân vật cấp bậc này, có lúc không cần đích thân gọi điện thoại, cũng có tác dụng rất lớn, người cấp dưới, ai dám cố ý đắc tội với vị Trưởng tổ chức cán bộ này?
Lúc Đàm Sơ Sinh vừa mới lên, nhiều lắm cũng chỉ cầm rượu thuốc của người ta, nhưng thời gian lâu, gan cũng từng bước từng bước to ra, đến bây giờ thì dám công khai hành vi mua quan bán quan.
Mặc dù gã chỉ là Chủ tịch xã, bán cũng chỉ là quan thôn, với tình hình thông thường, những sự việc do Chủ tịch xã nhúng tay vào, cơ bản có thể khống chế được, nghe nói mua một chức trưởng thôn là ba mươi đến năm mươi nghìn, Bí thư chi bộ trong khoảng năm đến tám mươi nghìn.
Điều này còn phải căn cứ vào tình hình thu chi trong thôn để quyết định chức vụ này giá cao thấp bao nhiêu tiền, dùng lời nói của Đàm Sơ Sinh, thế giới này không có gì là không thể khống chế được, đừng nói là chức chủ nhiệm ủy ban thôn bé tí tẹo này.
Hôm nay Đới Lập Công lo chết đi được, gã cân nhắc liệu có nên chạy lên tỉnh một chuyến không.
Thực ra, đến bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề biết Đàm Sơ Sinh này và Đới Lập Công có mối quan hệ gì, nhưng Đới Lập Công này lo lắng quá, thành ra tự mình làm loạn lên.
Sáng ngày hôm sau, Bí thư Vu huyện Sơn Dương liền vội vàng chạy đến.
Trước đây hai ngày Trương Nhất Phàm đích thân dặn dò gã, gã phải suốt đêm cân nhắc và thảo luận sự việc, hôm qua cầm được cái kết quả, ngồi ở trong văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang có phần thận trọng.
Làm Bí thư huyện ủy của huyện Sơn Dương, hắn không phải lần đầu đến văn phòng Bí thư Thành ủy báo cáo công tác.
Nhưng hôm nay có chút không giống nhau, hắn đem ý kiến xử lý nhằm vào Đàm Sơ Sinh đệ trình lên, Trương Nhất Phàm nhận trong tay xem, dần dần sắc mặt của hắn trở lên thâm trầm.
- Xét xử lý, điều này có ý gì? Chủ ý của ai, lẽ nào nhà nước mình không có pháp luật để căn cứ à?
Vu Chí Quang lập tức cười trừ:
- Bí thư Trương, Đàm này…Đàm..Sơ Sinh.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta ấp a ấp úng, liền biết ngay có người đằng sau giật dây, trên báo cáo xử lý đối với Đàm Sơ Sinh chỉ là khai trừ công chức, còn không có truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Vu Chí Quang dường như trong lời nói có chuyện, Trương Nhất Phàm liền không vui chau mày, đem báo cáo đè ở trên bàn, yên lặng nhìn Vu Chí Quang, cuối cùng Vu Chí Quang nói ra sự thực:
- Ông ta là em họ của vợ bộ trưởng Đới, cho nên, cho nên…
Bộp___, không ngờ Trương Nhất Phàm đập mạnh bàn đứng dậy:
- Khốn kiếp! Cầm về xử lý lại.
Vu Chí Quang trong lòng nhủ thầm, nghe nói gần đây Bí thư Trương và Bộ trưởng Đới bất hòa, xem ra đúng là thật. Thế là gã liền đứng dậy, thận trọng trả lời:
- Nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư Trương, vi phạm tất truy cứu, nghiêm trị không chối bỏ trách nhiệm!
Rời khỏi văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xuống lầu dưới, gã nhìn về phía Ban Tổ chức cán bộ một cái, lóe lên tia cười lạnh.
Đới Lập Công, mày cũng có ngày hôm nay!
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, nói với Lý Vĩ:
- Gọi Trưởng ban Đới qua đây một chút.
Triệu Vĩgọi điện đi, Thư ký của Đới Lập Công trả lời, Trưởng ban Đới đi tỉnh thành rồi.
Đi tỉnh thành à? Trương Nhất Phàm trong lòng tức giận. Đới Lập Công đi tỉnh thành, tự nhiên không đánh mà khai, đem cứu hậu binh đi đi!
Trương Nhất Phàm trong lòng bốc hỏa, quyết định chuyển Đới Lập Công này, xem ra ông ta ở vị trí Bộ tổ chức này quá an nhàn.
Đang bực tức chuyện này thì điện thoại của Ôn Nhã gọi đến:
- Emi buổi chiều đến tỉnh thành, anh qua đón tiếp được không?
Emi đến rồi, Trương Nhất Phàm chỉ đành gác lại tâm tư, để tâm tiếp đãi vị khách này, trong mắt Trương Nhất Phàm sự phát triển kinh tế của thành phố Song Giang, lớn hơn mọi thứ.
Emi lần này về, ít nhất có 8,9% hy vọng.
Trương Nhất Phàm gọi Triệu Vĩ, thông báo cho Vu Quan ở Cục xúc tiến đầu tư cùng đi tiếp đón.
Emi là nhà đầu tư lớn nhất của thành phố Song Giang, cô ta có tư cách khiến cho mình người đứng đầu đích thân đi tiếp đón. Trước đây Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang chỉ vì muốn đoạt tập đoàn Hoa Long, đã đem cảo mấy người thân tín nhất của mình đến, phục vụ Vương Phú Nhân đánh hai buổi mạt chược, câu cá hai ngày mới xong chuyện.
Quan Bảo Hoa vẫn được phân quản lý công tác thu hút đầu tư, do đó ông ta cũng nằm trong đội ngũ tiếp đón lần này.
Đoàn người đến tỉnh thành, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Nhã, máy bay của Emi bị hoãn, cô ấy đổi vé máy bay sáng mai, Trương Nhất Phàm rất buồn bực, bao nhiêu người như này xem ra đành phải qua đêm ở tỉnh thành.
Lưu Hiểu Hiên dường như ở cùng Ôn Nhã, cô ta gọi điện đến:
- Tối nay có về nhà ăn cơm không.
Lưu Hiểu Hiên coi nhà mình thành tổ ái ân với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với cô ta, tối nay e rằng không rỗi, đến lúc đó nói sau!
Bởi vì hắn vừa nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm nói mình đang ở tỉnh thành, do đó hai người đã bàn bạc tối nay gặp mặt.
Trương Nhất Phàm liền suy đoán, chắc chắn là Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm quan hệ. Có điều chắc hắn và Thẩm Hoành Quốc không quen biết.
Đây là kết quả không mong muốn, Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn tạm gác chuyện này lại, đột nhiên thay đổi chủ ý, chẳng phải Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm kiếm quan hệ sao? Vậy thì mình sao không nhân cơ hội này, chuyển Trưởng ban Tổ chức cán bộ này đi chỗ khác.
Chỉ có điều là ai mới là ứng cử viên tốt nhất cho chức Trưởng ban tổ chức cán bộ này? Hắn nhìn Quan Bảo Hoa đang ngồi ở trên một chiếc xe khác!
Bài báo nói là Bí thư Trương đích thân chỉnh đốn trật tự bầu cử thôn, nhưng rất nhiều người thấy khó hiểu với hành động này của Trương Nhất Phàm, rất êm đẹp, tại sao đột nhiên lại giết đến tận thôn nhỏ bé huyện Sơn Dương này. Có người trong lòng đoán mò, không biết lại có cuộc vận động chỉnh đốn gì sắp tới.
Đới Lập Công ngồi trong văn phòng, buồn bực hút thuốc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Tối qua có người gọi điện thoại đến cho ông ta cầu cứu, nói Đàm Sơ Sinh bị bắt rồi. Đới Lập Công gác điện thoại xong chửi câu:
“ Mẹ nó, bố mày còn chưa giữ nổi thân, mày bị bắt thì liên quan gì đến tao!
Gã lập tức gọi vợ dặn dò, nếu người nhà họ Đàm lại gọi điện đến thì nói là mình không có nhà.
Sau khi Trương Nhất Phàm về đến Thành ủy, ngày hôm sau thì triệu tập cuộc họp chính trị, nhằm vào sự việc tương tự như thôn Tân Quang, một lần nữa nhấn mạnh phải tăng cường đào tạo tư tưởng cán bộ và công tác xây dựng chính trị.
Những người này coi trời bằng vung, không ngờ dám thách thức dư luận làm những chuyện xấu xa thế.
Mà Đới Lập Công luôn cảm thấy, những lời nói của Trương Nhất Phàm làm nhằm vào gã ta mà nói, dường như mỗi câu nói, từng câu từng chữ đều khoét vào lòng gã.
Sau khi tan họp, Đới Lập Công ngồi bất động, gã nghĩ đến lời của vợ khi đó, anh phải suy nghĩ rõ ràng, đắc tội với người đứng đầu không phải chuyện đùa, Chủ tịch thành phố Phương có thân với anh thế nào, cuối cùng ở thành phố Song Giang vẫn là Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại, Đới Lập Công có chút hối hận.
Nghĩ phát bực, trong nhà lại gọi điện thoại đến, là tiếng của vợ:
- Lập Công, anh có thể gọi điện thoại cho Bí thư Vu huyện Sơn Dương không, việc của Sơ Sinh liệu có thể xử lý giáng chức không, không nên truy cứu ông ta trách nhiệm pháp luật.
- Bây giờ nói chuyện này với tôi có ích gì? Ngay từ đầu lão đã làm gì. Nói cho cô biết, sau này việc nhà các người, đừng đến tìm tôi.
Đới Lập Công hét lên rồi dập điện thoại.
Lưu Sơ Sinh là em họ của vợ gã, vào những dịp lễ tết năm mới đều thường qua lại nhà mình, bây giờ Đới Lập Công chỉ muốn làm thế nào để đấy đi mối quan hệ này, nếu để Trương Nhất Phàm biết được, chắc chắn sẽ lại có cái nhìn đối với gã.
Trên thực tế, Lưu Sơ Sinh có ngày hôm nay, Đới Lập Công cũng không phải không có công.
Như Đới Lập Công nhân vật cấp bậc này, có lúc không cần đích thân gọi điện thoại, cũng có tác dụng rất lớn, người cấp dưới, ai dám cố ý đắc tội với vị Trưởng tổ chức cán bộ này?
Lúc Đàm Sơ Sinh vừa mới lên, nhiều lắm cũng chỉ cầm rượu thuốc của người ta, nhưng thời gian lâu, gan cũng từng bước từng bước to ra, đến bây giờ thì dám công khai hành vi mua quan bán quan.
Mặc dù gã chỉ là Chủ tịch xã, bán cũng chỉ là quan thôn, với tình hình thông thường, những sự việc do Chủ tịch xã nhúng tay vào, cơ bản có thể khống chế được, nghe nói mua một chức trưởng thôn là ba mươi đến năm mươi nghìn, Bí thư chi bộ trong khoảng năm đến tám mươi nghìn.
Điều này còn phải căn cứ vào tình hình thu chi trong thôn để quyết định chức vụ này giá cao thấp bao nhiêu tiền, dùng lời nói của Đàm Sơ Sinh, thế giới này không có gì là không thể khống chế được, đừng nói là chức chủ nhiệm ủy ban thôn bé tí tẹo này.
Hôm nay Đới Lập Công lo chết đi được, gã cân nhắc liệu có nên chạy lên tỉnh một chuyến không.
Thực ra, đến bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề biết Đàm Sơ Sinh này và Đới Lập Công có mối quan hệ gì, nhưng Đới Lập Công này lo lắng quá, thành ra tự mình làm loạn lên.
Sáng ngày hôm sau, Bí thư Vu huyện Sơn Dương liền vội vàng chạy đến.
Trước đây hai ngày Trương Nhất Phàm đích thân dặn dò gã, gã phải suốt đêm cân nhắc và thảo luận sự việc, hôm qua cầm được cái kết quả, ngồi ở trong văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang có phần thận trọng.
Làm Bí thư huyện ủy của huyện Sơn Dương, hắn không phải lần đầu đến văn phòng Bí thư Thành ủy báo cáo công tác.
Nhưng hôm nay có chút không giống nhau, hắn đem ý kiến xử lý nhằm vào Đàm Sơ Sinh đệ trình lên, Trương Nhất Phàm nhận trong tay xem, dần dần sắc mặt của hắn trở lên thâm trầm.
- Xét xử lý, điều này có ý gì? Chủ ý của ai, lẽ nào nhà nước mình không có pháp luật để căn cứ à?
Vu Chí Quang lập tức cười trừ:
- Bí thư Trương, Đàm này…Đàm..Sơ Sinh.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta ấp a ấp úng, liền biết ngay có người đằng sau giật dây, trên báo cáo xử lý đối với Đàm Sơ Sinh chỉ là khai trừ công chức, còn không có truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Vu Chí Quang dường như trong lời nói có chuyện, Trương Nhất Phàm liền không vui chau mày, đem báo cáo đè ở trên bàn, yên lặng nhìn Vu Chí Quang, cuối cùng Vu Chí Quang nói ra sự thực:
- Ông ta là em họ của vợ bộ trưởng Đới, cho nên, cho nên…
Bộp___, không ngờ Trương Nhất Phàm đập mạnh bàn đứng dậy:
- Khốn kiếp! Cầm về xử lý lại.
Vu Chí Quang trong lòng nhủ thầm, nghe nói gần đây Bí thư Trương và Bộ trưởng Đới bất hòa, xem ra đúng là thật. Thế là gã liền đứng dậy, thận trọng trả lời:
- Nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư Trương, vi phạm tất truy cứu, nghiêm trị không chối bỏ trách nhiệm!
Rời khỏi văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xuống lầu dưới, gã nhìn về phía Ban Tổ chức cán bộ một cái, lóe lên tia cười lạnh.
Đới Lập Công, mày cũng có ngày hôm nay!
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, nói với Lý Vĩ:
- Gọi Trưởng ban Đới qua đây một chút.
Triệu Vĩgọi điện đi, Thư ký của Đới Lập Công trả lời, Trưởng ban Đới đi tỉnh thành rồi.
Đi tỉnh thành à? Trương Nhất Phàm trong lòng tức giận. Đới Lập Công đi tỉnh thành, tự nhiên không đánh mà khai, đem cứu hậu binh đi đi!
Trương Nhất Phàm trong lòng bốc hỏa, quyết định chuyển Đới Lập Công này, xem ra ông ta ở vị trí Bộ tổ chức này quá an nhàn.
Đang bực tức chuyện này thì điện thoại của Ôn Nhã gọi đến:
- Emi buổi chiều đến tỉnh thành, anh qua đón tiếp được không?
Emi đến rồi, Trương Nhất Phàm chỉ đành gác lại tâm tư, để tâm tiếp đãi vị khách này, trong mắt Trương Nhất Phàm sự phát triển kinh tế của thành phố Song Giang, lớn hơn mọi thứ.
Emi lần này về, ít nhất có 8,9% hy vọng.
Trương Nhất Phàm gọi Triệu Vĩ, thông báo cho Vu Quan ở Cục xúc tiến đầu tư cùng đi tiếp đón.
Emi là nhà đầu tư lớn nhất của thành phố Song Giang, cô ta có tư cách khiến cho mình người đứng đầu đích thân đi tiếp đón. Trước đây Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang chỉ vì muốn đoạt tập đoàn Hoa Long, đã đem cảo mấy người thân tín nhất của mình đến, phục vụ Vương Phú Nhân đánh hai buổi mạt chược, câu cá hai ngày mới xong chuyện.
Quan Bảo Hoa vẫn được phân quản lý công tác thu hút đầu tư, do đó ông ta cũng nằm trong đội ngũ tiếp đón lần này.
Đoàn người đến tỉnh thành, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Nhã, máy bay của Emi bị hoãn, cô ấy đổi vé máy bay sáng mai, Trương Nhất Phàm rất buồn bực, bao nhiêu người như này xem ra đành phải qua đêm ở tỉnh thành.
Lưu Hiểu Hiên dường như ở cùng Ôn Nhã, cô ta gọi điện đến:
- Tối nay có về nhà ăn cơm không.
Lưu Hiểu Hiên coi nhà mình thành tổ ái ân với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với cô ta, tối nay e rằng không rỗi, đến lúc đó nói sau!
Bởi vì hắn vừa nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm nói mình đang ở tỉnh thành, do đó hai người đã bàn bạc tối nay gặp mặt.
Trương Nhất Phàm liền suy đoán, chắc chắn là Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm quan hệ. Có điều chắc hắn và Thẩm Hoành Quốc không quen biết.
Đây là kết quả không mong muốn, Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn tạm gác chuyện này lại, đột nhiên thay đổi chủ ý, chẳng phải Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm kiếm quan hệ sao? Vậy thì mình sao không nhân cơ hội này, chuyển Trưởng ban Tổ chức cán bộ này đi chỗ khác.
Chỉ có điều là ai mới là ứng cử viên tốt nhất cho chức Trưởng ban tổ chức cán bộ này? Hắn nhìn Quan Bảo Hoa đang ngồi ở trên một chiếc xe khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.