Chương 737: Mỹ nhân kế
Tây Lâu Nguyệt
02/07/2013
Tám giờ tối, Trương Nhất Phàm thay một bộ quần áo đi ra ngoài.
Đằng Phi giống như mọi khi, lẳng lặng đợi trong xe ở ven đường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuống lầu, lập tức mở cửa xe ra.
Lầu hai của hộp đêm Vương Miện là một tiệm trà. Tầng ba là ktv, lên nữa, mọi thứ đa dạng, chỉ cần các tiết mục đẳng cấp, ở đây đều có đủ cả.
Lần đầu Trương Nhất Phàm vào Vương Miện, không ngờ phong cách ở đây được coi là tao nhã, quán trà là nơi thanh tao thông tục cùng hưởng.
Đầu năm nay, lưu hành người giàu có giả vờ *, những người uống trà cũng dần dần nhiều lên. Rất nhiều cái gọi là thành phần trí thức, cán bộ cơ quan, những lúc không có việc gì, luôn thích ngồi ở quán trà.
Trương Nhất Phàm xuống xe, Đằng Phi nhanh bước theo cùng, Điêu Mộ Tình vẻ mặt hớn hở, tươi cười đón chào:
- Ô – Bí thư Trương còn dẫn theo thư kí cùng đến.
Điêu Mộ Tình mỉm cười, để một nhân viên phục vụ mời Đằng Phi đến ngồi quán trà bên cạnh.
Sau đó cô dẫn Trương Nhất Phàm đến một gian phòng riêng trang trí cửa đẩy kéo, làm một động tác rất tao nhã, mời!
Trương Nhất Phàm nhìn nơi này, trang trí không tầm thường, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà đem lại cảm giác cho người ta lại vô cùng thoải mái. Hắn thầm nói trong lòng, chỗ này là bút tích của ai, rất tinh mắt.
Không cần nói, người thiết kế trang hoàng chắc chắn không phải là là người Vĩnh Lâm, người này chắc chắn rất hiểu biết về xã hội.
Diêu Mộ Tình thấy Trương Nhất Phàm lưu ý đến môi trường như vậy, mỉm cười nói:
- Còn có thể vào mắt thần sao? Tất cả chỗ này, đều là em thiết kế.
- Ồ?
Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười tự tin của Diêu Mộ Tình, vẻ mặt hào hứng.
Không đợi Trương Nhất Phàm hỏi, Diêu Mộ Tình giải thích nói:
- Lầu trà này là do em mở, sau này còn mời Bí thư Trương đến cổ vũ nhiều lần.
Hai người đi vào phòng riêng, đây là một loại trang hoàng phòng riêng kiểu Nhật Bản, hai người ngồi trên chiếu. Diêu Mộ Tình đích thân pha trà cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm ngồi dưới đất, trong lòng thầm mắng mấy câu.
Người Nhật này trời sinh đã làm cháu trai rồi, nếu không sao không có chuyện gì liền quỳ trên đất? giống như người Trung Quốc, bốn bề yên tĩnh ngồi, vừa thể diện lại uy phong. Đúng là không hiểu mấy con cháu Khâu Từ này, mua cái ghế dựa mà vất vả vậy sao?
Diêu Mộ Tình dường như đã quen với phương thức uống trà này rồi, dịu dàng ít nói ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nói:
- Thật không ngờ, cô Diêu không ngờ lại là chủ của lầu trà này, tôi đúng là kiến thức hạn hẹp.
Diêu Mộ Tình xem thường nói nhỏ nhẹ:
- Cũng là nói cho anh thôi, rất ít người biết.
Câu nói này của cô ấy, cỏ vẻ rất thân mật.
Cô cầm menu hỏi:
- Bí thư Trương thích ăn chút gì, em bảo nhân viên phục vụ mang đến.
- Uống trà là được rồi ! hôm nay tôi đến, chỉ là muốn hỏi Khang Đại Vũ rốt cuộc có thái độ gì ? Cô Diêu cô cảm thấy sự đầu tư này của anh ta có đáng tin không ?
Diêu Mộ Tình lộ ra hai hàng răng nanh sắp xếp gọn gàng cười phá lên:
- Bí thư Trương yêu nước thương dân! Anh ấy là một thương nhân nhỏ ở Hồng Kông, cũng đáng kinh động đến anh sao. Em nghĩ cũng là quá coi trọng anh ta rồi. Hiện tại những thương nhân ở Hồng Kông, Đài Loan, còn có một số ông chủ đầu tư bên ngoài xí nghiệp, mượn dịp Trung Quốc cải cách mở cửa, tìm mối đầu tư bên ngoài, bọn họ giống như sư tử mở mồm, một con đen hơn con kia.
Cô nâng chén trà lên, ra hiệu cho Trương Nhất Phàm, nhấp một ngụm nhỏ.
- Khoảng thời gian này anh vất vả rồi, vì sự phát triển của Vĩnh Lâm, làm cho bản thân mình giống như một người phò tá vậy, chỉ có điều tôi thấy Khang Đại Vũ này hoàn toàn là hạng người hời hợt tầm hoa vần liễu. Cũng không thấy thực sự có bản lĩnh gì, nếu không phải tôi gặp phải anh ta ở Hồng Kông, thấy công ty của anh ta còn được, sẽ không có suy nghĩ này. Đương nhiên phải nói lại, tôi cũng vì mình kiếm tiền, mới đi cầu xin gã.
Nghe lời nói của Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy cô ấy rất uất ức, lần trước đêm đó ở tỉnh thành, hắn cũng đã nhìn ra, Khang Đại Vũ nói cái gì mà không dám khiêu vũ với Diêu Mộ Tình, thực ra trong lòng rất muốn, còn một lòng một dạ muốn lau dầu của Diêu Mộ Tình, chỉ có điều trước mặt mình, chắc không dám làm càn mà thôi.
Hắn liền suy đoán, chắc thằng ranh này tám phần là đến vì Diêu Mộ Tình! Có lẽ là Diêu Mộ Tình không đồng ý điều kiện của gã, gã mới không nhẹ nhõm, mỗi ngày sống phóng túng, không làm việc chính đáng, chắc là có dụng ý khác.
Năm đó nước Việt dùng Tây Thi đổi về một quốc gia, chẳng nhẽ hôm nay mình cũng dùng mỹ nhân để đổi lấy tiền đầu tư sao? Trương Nhất Phàm cảm thấy chuyện này hơi thái quá. Cho là Khang Đại Vũ để ý Diêu Mộ Tình, cũng không phải là mình chi phối là được.
Hắn liền hít vào một hơi:
- Nếu gã đã không đồng ý, chúng ta cũng không bắt buộc. Người ba chân không dễ đi, người hai chân một bó to. Giống như đầu tư quặng mangan ở huyện Sơn Lam, thấp hơn một trăm triệu không đủ suy xét. Trong tay chúng ta có tài nguyên, hữu xạ tự nhiên hương, chỉ cần giải quyết xong vấn đề giao thông ở thành phố Vĩnh Lâm, còn sợ không có đầu tư nước ngoài đến sao? Bọn họ loại người này là ánh mắt thiển cận, chỉ xem trọng cái lợi trước mắt.
Thấy Trương Nhất Phàm hơi tức giận, Diêu Mộ Tình vội cười với hắn nói:
- Bí thư Trương cứ yên tâm, tôi vẫn là câu nói đó, nếu làm sự kiện này, tôi nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục tên Khang Đại Vũ này.
Diêu Mộ Tình đôi mắt đẹp lưu luyến, mang theo dáng vẻ mấy phần vũ tiếu:
- Bí thư Trương, nếu như chuyện thành rồi, anh chớ quên đã từng hứa hẹn với người ta.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Được! Chỉ cần chuyện này thành, em sẽ là công lao lớn nhất, tôi tuyệt đối không nuốt lời.
Diêu Mộ Tình cười khúc khích:
- Vậy em lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
Uống trà xong, dùng tay chỉnh lại tóc một chút, nói xa xôi:
- Thực ra em kinh doanh lầu trà này, cũng không dễ dàng gì. Chủ yếu là dựa vào những vị khách trong hộp đêm tiêu dùng một chút. Việc kinh doanh ở Vĩnh Lâm không dễ làm. Rất nhiều đơn vị đều ký đơn, tiền cuối tháng, khóc cũng không đến. Có mặt của bí thư Trương, em sẽ không sợ nữa.
Trương Nhất Phàm tùy ý hỏi mấy câu:
- Cô Diêu là người ở đâu? Trong nhà còn có những ai?
Ai biết được nhắc đến người nhà, Diêu Mộ Tình vẻ mặt ảm đạm, trở nên hơi thương cảm:
- Nhà em không còn ai nữa!
Cô nói một câu, hình như rơi vào sự đau khổ vô tận.
Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn hỏi thăm một chút bên lề, không ngờ lại là kết cục này, trong lòng không khỏi tự trách. Hắn nhìn Diêu Mộ Tình nói:
- Xin lỗi, tôi không nên hỏi.
Diêu Mộ Tình ngẩng đầu lên, mang theo nét tươi cười:
- Là em ngại ngùng, thất lễ rồi.
Trong hốc mắt mang theo chút nước mắt, cầm lấy cái thánh giá chữ thập trên cổ:
- Em vốn dĩ không tin vào Jesus, nhưng mà nghe bọn họ nói, Jesus có thể dẫn bọn họ lên thiên đường, em chỉ hy vọng bọn họ có thể sống tốt một chút trên thiên đường, cho nên em liền tin.
Nói đến đây, cô ấy cười một chút:
- Anh nói có phải là em hơi ngốc không?
Trương Nhất Phàm an ủi nói:
- Con người đều có một loại tín ngưỡng, cho dù em tín ngưỡng cái gì, đó đều là một loại gửi thác tinh thần. Có lẽ đây là sự cầu nguyện tốt nhất đối với bọn họ, cũng là niềm an ủi tốt nhất cho em, em đừng có nghĩ nhiều nữa, ngại quá, lại gợi lên chuyện đau buồn của em.
Diêu Mộ Tình lắc đầu:
- Không sao, em rất ít khi nói tâm sự với người khác, anh là người đầu tiên. Từ cái hôm khiêu vũ với Bí thư Trương, hình tượng của anh liền cao lớn rõ ràng trong lòng em, Diêu Mộ Tình dũng cảm, nói ra trong lòng mình đã coi anh là tri kỉ.
- Ồ ? Vậy đó là vinh hạnh của anh rồi.
Trương Nhất Phàm cười phá lên. Cảm thấy lời nói của Diêu Mộ Tình, dễ nghe như vậy, đúng là vuốt mông ngựa không dấu vết.
Diêu Mộ Tình nói tiếp:
- Thực ra chúng ta đã tương phùng, năm lần gặp mặt, chỉ có điều Bí thư Trương là quý nhân hay quên, Đã quên Diêu Mộ Tình từ lâu rồi. Thực ra lần đó Bí thư Trương cứu giúp Diêu Mộ Tình trong mưa, Diêu Mộ Tình vẫn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều không có cơ hội nói ra mà thôi.
Trương Nhất Phàm thầm kinh ngạc, không ngờ Diêu Mộ Tình cũng nhớ những chuyện nhỏ nhặt này, vốn dĩ mình đã quên từ lâu rồi, hôm nay được cô ấy nhắc nhở như vậy, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến những lần hai người gặp nhau.
Diêu Mộ Tình giống như nghẹn lời thì thào nói:
- Anh còn nhớ lần đầu tiên không, lúc đó chúng ta gặp thoáng qua rồi qua?
- Em muốn nói đến sơn trang suối nước nóng sao?
Trương Nhất Phàm sờ mũi, có thể để mình nhớ lại, chính là mùi nước hóa Chanel số năm trên người Diêu Mộ Tình.
Ánh mắt Diêu Mộ Tình đưa ra ánh sáng kì lạ, dịu dàng gật đầu:
- Thực ra hôm đó, em cũng chú ý đến anh. Em rất ít khi chú ý đến một người nào đó, anh có biết là vì sao không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, Diêu Mộ Tình nói:
- Chính là hai hàng lông mi của anh, chúng giống như biểu tượng vốn có nhất của kiến trúc xây dựng ở thành phố, luôn nổi bật như thế, muốn bảo người ta quên đi cũng khó.
Trương Nhất Phàm hết chỗ nói, không ngờ còn có người cho là như vậy. Hai hàng lông mày này của mình, rất có cá tính sao?
Hình như Diêu Mộ Tình đã giải thoát khỏi sự thương cảm lúc nãy:
- Thực ra rất nhiều lúc, con gái cũng để ý đến bọn chúng. Bọn họ đều nói em bẩm sinh đã có cái trán cao hơn những người khác, mèo khen mèo dài đuôi, đến bản thân em cũng không ngờ đến, hai hàng lông mày của anh, lại như hình với bóng, khắc sâu trong trí nhớ của em, bỏ cũng không bỏ được. Sau đó liên tiếp mấy lần tình cờ gặp mặt, làm cho em mê mẩn. Càng không ngờ, anh trẻ tuổi như vậy, lại là một Bí thư Thành ủy tiếng tăm lẫy lừng ở địa khu Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình đúng là trí nhớ tồi.
- Ha ha…thú vị!
Trương Nhất Phàm cười phá lên, hai hàng lông mày phấn khích theo nụ cười.
Diêu Mộ Tình liền nhìn hắn:
- Đời người có rất nhiều loại tình cờ, hầu hết là phai nhạt rồi vội vàng qua đi trong đời người, vĩnh viễn chỉ có một hai người, là có thể mang đến một tia cộng hưởng. Diêu Mộ Tình bạo gan xin Bí thư Trương, thừa nhận người bạn này, được không?
Ngón tay ngọc ngà trắng nõn và dài kia, làm cho Trương Nhất Phàm nhớ đến tình cảnh trong mưa lần đó.
Nắm chắc tay Diêu Mộ Tình, một cảm giác mát tiếp tục duy trì trong lòng.
Đằng Phi giống như mọi khi, lẳng lặng đợi trong xe ở ven đường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuống lầu, lập tức mở cửa xe ra.
Lầu hai của hộp đêm Vương Miện là một tiệm trà. Tầng ba là ktv, lên nữa, mọi thứ đa dạng, chỉ cần các tiết mục đẳng cấp, ở đây đều có đủ cả.
Lần đầu Trương Nhất Phàm vào Vương Miện, không ngờ phong cách ở đây được coi là tao nhã, quán trà là nơi thanh tao thông tục cùng hưởng.
Đầu năm nay, lưu hành người giàu có giả vờ *, những người uống trà cũng dần dần nhiều lên. Rất nhiều cái gọi là thành phần trí thức, cán bộ cơ quan, những lúc không có việc gì, luôn thích ngồi ở quán trà.
Trương Nhất Phàm xuống xe, Đằng Phi nhanh bước theo cùng, Điêu Mộ Tình vẻ mặt hớn hở, tươi cười đón chào:
- Ô – Bí thư Trương còn dẫn theo thư kí cùng đến.
Điêu Mộ Tình mỉm cười, để một nhân viên phục vụ mời Đằng Phi đến ngồi quán trà bên cạnh.
Sau đó cô dẫn Trương Nhất Phàm đến một gian phòng riêng trang trí cửa đẩy kéo, làm một động tác rất tao nhã, mời!
Trương Nhất Phàm nhìn nơi này, trang trí không tầm thường, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà đem lại cảm giác cho người ta lại vô cùng thoải mái. Hắn thầm nói trong lòng, chỗ này là bút tích của ai, rất tinh mắt.
Không cần nói, người thiết kế trang hoàng chắc chắn không phải là là người Vĩnh Lâm, người này chắc chắn rất hiểu biết về xã hội.
Diêu Mộ Tình thấy Trương Nhất Phàm lưu ý đến môi trường như vậy, mỉm cười nói:
- Còn có thể vào mắt thần sao? Tất cả chỗ này, đều là em thiết kế.
- Ồ?
Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười tự tin của Diêu Mộ Tình, vẻ mặt hào hứng.
Không đợi Trương Nhất Phàm hỏi, Diêu Mộ Tình giải thích nói:
- Lầu trà này là do em mở, sau này còn mời Bí thư Trương đến cổ vũ nhiều lần.
Hai người đi vào phòng riêng, đây là một loại trang hoàng phòng riêng kiểu Nhật Bản, hai người ngồi trên chiếu. Diêu Mộ Tình đích thân pha trà cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm ngồi dưới đất, trong lòng thầm mắng mấy câu.
Người Nhật này trời sinh đã làm cháu trai rồi, nếu không sao không có chuyện gì liền quỳ trên đất? giống như người Trung Quốc, bốn bề yên tĩnh ngồi, vừa thể diện lại uy phong. Đúng là không hiểu mấy con cháu Khâu Từ này, mua cái ghế dựa mà vất vả vậy sao?
Diêu Mộ Tình dường như đã quen với phương thức uống trà này rồi, dịu dàng ít nói ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nói:
- Thật không ngờ, cô Diêu không ngờ lại là chủ của lầu trà này, tôi đúng là kiến thức hạn hẹp.
Diêu Mộ Tình xem thường nói nhỏ nhẹ:
- Cũng là nói cho anh thôi, rất ít người biết.
Câu nói này của cô ấy, cỏ vẻ rất thân mật.
Cô cầm menu hỏi:
- Bí thư Trương thích ăn chút gì, em bảo nhân viên phục vụ mang đến.
- Uống trà là được rồi ! hôm nay tôi đến, chỉ là muốn hỏi Khang Đại Vũ rốt cuộc có thái độ gì ? Cô Diêu cô cảm thấy sự đầu tư này của anh ta có đáng tin không ?
Diêu Mộ Tình lộ ra hai hàng răng nanh sắp xếp gọn gàng cười phá lên:
- Bí thư Trương yêu nước thương dân! Anh ấy là một thương nhân nhỏ ở Hồng Kông, cũng đáng kinh động đến anh sao. Em nghĩ cũng là quá coi trọng anh ta rồi. Hiện tại những thương nhân ở Hồng Kông, Đài Loan, còn có một số ông chủ đầu tư bên ngoài xí nghiệp, mượn dịp Trung Quốc cải cách mở cửa, tìm mối đầu tư bên ngoài, bọn họ giống như sư tử mở mồm, một con đen hơn con kia.
Cô nâng chén trà lên, ra hiệu cho Trương Nhất Phàm, nhấp một ngụm nhỏ.
- Khoảng thời gian này anh vất vả rồi, vì sự phát triển của Vĩnh Lâm, làm cho bản thân mình giống như một người phò tá vậy, chỉ có điều tôi thấy Khang Đại Vũ này hoàn toàn là hạng người hời hợt tầm hoa vần liễu. Cũng không thấy thực sự có bản lĩnh gì, nếu không phải tôi gặp phải anh ta ở Hồng Kông, thấy công ty của anh ta còn được, sẽ không có suy nghĩ này. Đương nhiên phải nói lại, tôi cũng vì mình kiếm tiền, mới đi cầu xin gã.
Nghe lời nói của Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy cô ấy rất uất ức, lần trước đêm đó ở tỉnh thành, hắn cũng đã nhìn ra, Khang Đại Vũ nói cái gì mà không dám khiêu vũ với Diêu Mộ Tình, thực ra trong lòng rất muốn, còn một lòng một dạ muốn lau dầu của Diêu Mộ Tình, chỉ có điều trước mặt mình, chắc không dám làm càn mà thôi.
Hắn liền suy đoán, chắc thằng ranh này tám phần là đến vì Diêu Mộ Tình! Có lẽ là Diêu Mộ Tình không đồng ý điều kiện của gã, gã mới không nhẹ nhõm, mỗi ngày sống phóng túng, không làm việc chính đáng, chắc là có dụng ý khác.
Năm đó nước Việt dùng Tây Thi đổi về một quốc gia, chẳng nhẽ hôm nay mình cũng dùng mỹ nhân để đổi lấy tiền đầu tư sao? Trương Nhất Phàm cảm thấy chuyện này hơi thái quá. Cho là Khang Đại Vũ để ý Diêu Mộ Tình, cũng không phải là mình chi phối là được.
Hắn liền hít vào một hơi:
- Nếu gã đã không đồng ý, chúng ta cũng không bắt buộc. Người ba chân không dễ đi, người hai chân một bó to. Giống như đầu tư quặng mangan ở huyện Sơn Lam, thấp hơn một trăm triệu không đủ suy xét. Trong tay chúng ta có tài nguyên, hữu xạ tự nhiên hương, chỉ cần giải quyết xong vấn đề giao thông ở thành phố Vĩnh Lâm, còn sợ không có đầu tư nước ngoài đến sao? Bọn họ loại người này là ánh mắt thiển cận, chỉ xem trọng cái lợi trước mắt.
Thấy Trương Nhất Phàm hơi tức giận, Diêu Mộ Tình vội cười với hắn nói:
- Bí thư Trương cứ yên tâm, tôi vẫn là câu nói đó, nếu làm sự kiện này, tôi nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục tên Khang Đại Vũ này.
Diêu Mộ Tình đôi mắt đẹp lưu luyến, mang theo dáng vẻ mấy phần vũ tiếu:
- Bí thư Trương, nếu như chuyện thành rồi, anh chớ quên đã từng hứa hẹn với người ta.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Được! Chỉ cần chuyện này thành, em sẽ là công lao lớn nhất, tôi tuyệt đối không nuốt lời.
Diêu Mộ Tình cười khúc khích:
- Vậy em lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
Uống trà xong, dùng tay chỉnh lại tóc một chút, nói xa xôi:
- Thực ra em kinh doanh lầu trà này, cũng không dễ dàng gì. Chủ yếu là dựa vào những vị khách trong hộp đêm tiêu dùng một chút. Việc kinh doanh ở Vĩnh Lâm không dễ làm. Rất nhiều đơn vị đều ký đơn, tiền cuối tháng, khóc cũng không đến. Có mặt của bí thư Trương, em sẽ không sợ nữa.
Trương Nhất Phàm tùy ý hỏi mấy câu:
- Cô Diêu là người ở đâu? Trong nhà còn có những ai?
Ai biết được nhắc đến người nhà, Diêu Mộ Tình vẻ mặt ảm đạm, trở nên hơi thương cảm:
- Nhà em không còn ai nữa!
Cô nói một câu, hình như rơi vào sự đau khổ vô tận.
Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn hỏi thăm một chút bên lề, không ngờ lại là kết cục này, trong lòng không khỏi tự trách. Hắn nhìn Diêu Mộ Tình nói:
- Xin lỗi, tôi không nên hỏi.
Diêu Mộ Tình ngẩng đầu lên, mang theo nét tươi cười:
- Là em ngại ngùng, thất lễ rồi.
Trong hốc mắt mang theo chút nước mắt, cầm lấy cái thánh giá chữ thập trên cổ:
- Em vốn dĩ không tin vào Jesus, nhưng mà nghe bọn họ nói, Jesus có thể dẫn bọn họ lên thiên đường, em chỉ hy vọng bọn họ có thể sống tốt một chút trên thiên đường, cho nên em liền tin.
Nói đến đây, cô ấy cười một chút:
- Anh nói có phải là em hơi ngốc không?
Trương Nhất Phàm an ủi nói:
- Con người đều có một loại tín ngưỡng, cho dù em tín ngưỡng cái gì, đó đều là một loại gửi thác tinh thần. Có lẽ đây là sự cầu nguyện tốt nhất đối với bọn họ, cũng là niềm an ủi tốt nhất cho em, em đừng có nghĩ nhiều nữa, ngại quá, lại gợi lên chuyện đau buồn của em.
Diêu Mộ Tình lắc đầu:
- Không sao, em rất ít khi nói tâm sự với người khác, anh là người đầu tiên. Từ cái hôm khiêu vũ với Bí thư Trương, hình tượng của anh liền cao lớn rõ ràng trong lòng em, Diêu Mộ Tình dũng cảm, nói ra trong lòng mình đã coi anh là tri kỉ.
- Ồ ? Vậy đó là vinh hạnh của anh rồi.
Trương Nhất Phàm cười phá lên. Cảm thấy lời nói của Diêu Mộ Tình, dễ nghe như vậy, đúng là vuốt mông ngựa không dấu vết.
Diêu Mộ Tình nói tiếp:
- Thực ra chúng ta đã tương phùng, năm lần gặp mặt, chỉ có điều Bí thư Trương là quý nhân hay quên, Đã quên Diêu Mộ Tình từ lâu rồi. Thực ra lần đó Bí thư Trương cứu giúp Diêu Mộ Tình trong mưa, Diêu Mộ Tình vẫn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều không có cơ hội nói ra mà thôi.
Trương Nhất Phàm thầm kinh ngạc, không ngờ Diêu Mộ Tình cũng nhớ những chuyện nhỏ nhặt này, vốn dĩ mình đã quên từ lâu rồi, hôm nay được cô ấy nhắc nhở như vậy, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến những lần hai người gặp nhau.
Diêu Mộ Tình giống như nghẹn lời thì thào nói:
- Anh còn nhớ lần đầu tiên không, lúc đó chúng ta gặp thoáng qua rồi qua?
- Em muốn nói đến sơn trang suối nước nóng sao?
Trương Nhất Phàm sờ mũi, có thể để mình nhớ lại, chính là mùi nước hóa Chanel số năm trên người Diêu Mộ Tình.
Ánh mắt Diêu Mộ Tình đưa ra ánh sáng kì lạ, dịu dàng gật đầu:
- Thực ra hôm đó, em cũng chú ý đến anh. Em rất ít khi chú ý đến một người nào đó, anh có biết là vì sao không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, Diêu Mộ Tình nói:
- Chính là hai hàng lông mi của anh, chúng giống như biểu tượng vốn có nhất của kiến trúc xây dựng ở thành phố, luôn nổi bật như thế, muốn bảo người ta quên đi cũng khó.
Trương Nhất Phàm hết chỗ nói, không ngờ còn có người cho là như vậy. Hai hàng lông mày này của mình, rất có cá tính sao?
Hình như Diêu Mộ Tình đã giải thoát khỏi sự thương cảm lúc nãy:
- Thực ra rất nhiều lúc, con gái cũng để ý đến bọn chúng. Bọn họ đều nói em bẩm sinh đã có cái trán cao hơn những người khác, mèo khen mèo dài đuôi, đến bản thân em cũng không ngờ đến, hai hàng lông mày của anh, lại như hình với bóng, khắc sâu trong trí nhớ của em, bỏ cũng không bỏ được. Sau đó liên tiếp mấy lần tình cờ gặp mặt, làm cho em mê mẩn. Càng không ngờ, anh trẻ tuổi như vậy, lại là một Bí thư Thành ủy tiếng tăm lẫy lừng ở địa khu Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình đúng là trí nhớ tồi.
- Ha ha…thú vị!
Trương Nhất Phàm cười phá lên, hai hàng lông mày phấn khích theo nụ cười.
Diêu Mộ Tình liền nhìn hắn:
- Đời người có rất nhiều loại tình cờ, hầu hết là phai nhạt rồi vội vàng qua đi trong đời người, vĩnh viễn chỉ có một hai người, là có thể mang đến một tia cộng hưởng. Diêu Mộ Tình bạo gan xin Bí thư Trương, thừa nhận người bạn này, được không?
Ngón tay ngọc ngà trắng nõn và dài kia, làm cho Trương Nhất Phàm nhớ đến tình cảnh trong mưa lần đó.
Nắm chắc tay Diêu Mộ Tình, một cảm giác mát tiếp tục duy trì trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.