Chương 1259: Ném đi
Tây Lâu Nguyệt
26/01/2017
Trương Nhất Phàm đã sớm nhìn ra mánh khóe này của Tô Vệ Dân nhưng cũng không thể trách anh ta được.
Hơn nữa hắn cũng biết, cho dù là bản thân mình hay bất kể một lãnh đạo nào khác, mọi người sẽ sắp xếp một người phục vụ làm công tác hậu cần, Trương Nhất Phàm cũng không truy hỏi tại sao lại có tiền lệ như vậy, dù sao quyền quyết định ở trong tay mình, không sai cả, nhận hay không là do mình, chỉ cần một câu nói có thể quyết định hướng đi của cô gái.
Trước đây ở Vĩnh Lâm, Chu Bân đã sắp xếp cho hắn một cô gái vẫn còn là sinh viên đó là Thôi Hồng Anh. Cô gái này không hề thua kém Thôi Hồng Anh, thậm chí có điểm còn hơn.
Người Trung Quốc thường truyền tai nhau một câu “Giang Hoài nữ tử tú thiên hạ”.
Nhất phương sơn thủy dưỡng nhất phương nhân, quả là không sai.
Trương Nhất Phàm liếc mắt thấy làn da cô gái rất mịn màng, tuy rằng cô ăn mặc bình thường nhưng làn da nổi bật không gì che dấu được. Tô Vệ Dân tuyển người làm như thế này chẳng phải uổng phí sao?
Cô gái mặc đồng phục của nhà khách, hai tay lễ phép để trước mặt, dáng vẻ rất e ngại, cao khoảng 1,6m, dáng người được. Nhìn cô gái này Trương Nhất Phàm lại liên tưởng đến Thôi Hồng Anh.
Tô Vệ Dân thấy vẻ mặt hài lòng của Chủ tịch tỉnh Tương lập tức liền giới thiệu:
- Cô đây là nhân viên phục vụ nhà khách tên là Lăng Vi Vi, vừa mới tuyển vào năm nay. Tôi thấy Chủ tịch tỉnh Trương cần người phục vụ nên gọi cô đến giúp.
Xem ra Lăng Vi Vi sớm đã biết người trước mặt là Chủ tịch tỉnh Trương nên cư xử vô cùng khéo léo, hẳn đã trải qua sự huấn luyện.
Thực tế tất cả nhân viên phục vụ nhà khách đều trải qua khóa huấn luyện rất nghiêm khắc.
Nhà khách là bộ mặt của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tương tự như một khối chiêu bài của chính phủ, công tác phục ở đó phải được làm tốt. Hơn nữa Chính phủ và Ủy ban Kỷ luật khác nhau, cho nên bình thường nơi này là nơi để cho các nhân vật giao lưu khá nhiều.
Lăng Vi Vi thật sự là nhân viên mới, mới tốt nghiệp trung cấp, nghe nói mình là người được phục vụ Chủ tịch tỉnh lúc đó cảm giác sợ ngây người nhưng cũng rất vui sướng. Trước đây Chủ tịch tỉnh là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, cô không nghĩ đến một Chủ tịch tỉnh mà cô sẽ phục vụ lại trẻ như thế.
Lúc Tô Vệ Minh đưa tấm ảnh của Chủ tịch tỉnh cô liền ngẩn người, một Chủ tịch tỉnh trẻ như vậy, có phải là lừa mình không đây? Sau được Tô Vệ Minh dạy dỗ cô mới tỉnh táo lại.
Trải qua nhiều ngày tập luyện, Tô Vệ Minh cho rằng cô đã có khả năng đảm nhiệm, lúc này mới chính thức cho Lăng Vi Vi lộ diện.
Vừa nãy lúc mở cửa thực ra Lăng Vi Vi rất hồi hộp, nhưng nhờ được rèn luyện hằng ngày nên cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm đã vào biệt thự.
Biệt thự có 3 tầng, tầng 1 là gian phòng khách lớn, phòng ăn, phòng bếp và nhà vệ sinh. Bên cạch còn có một phòng bình thường để cho người giúp việc ở. Bên phải là cầu thang bằng gỗ hình xoắn ốc, mấy người bước lên cầu thang này để đến tầng 2.
Tầng 2 chủ yếu là phòng ngủ, phòng sách, ban công và phòng vệ sinh, dĩ nhiên ở giữa cũng có một phòng khách. Phòng khách này là nơi tụ hội của người nhà, bình thường người ngoài không ngồi ở đây. Bởi vậy phòng khách này được trải một tấm thảm.
Trên tầng 3 chỉ có hai phòng, trên cung là sân thượng, giữa sân thượng có một cái đình, tại nơi đây có thể ngồi ngắm cảnh, ngắm trăng hoặc làm một số việc khác.
Kết cấu biệt thự không tệ, bố trí rất hợp lý, Trương Nhất Phàm khá vừa lòng với nơi này, có điều cảm thấy hơi xa hoa.
Điều này đi ngược với kiến thiết trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Theo Tô Vệ Minh nói, với thực lực kinh tế của Giang Hoài thì sự đãi ngộ này cũng không quá mức. Lại nói tiếp, những ngôi nhà kiểu thế này cũng khá nhiều. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và lãnh đạo cấp Thứ trưởng cũng được đã ngộ như vậy.
Tô Vệ Minh xin ý kiến của Trương Nhất Phàm, nếu không vấn đề gì thì cứ quyết như vậy đi.
Trương Nhất Phàm suy xét một chút, mình đến Giang Hoài, nếu làm khác thường lệ e rằng cũng không tốt vì thế hắn gật đầu đồng ý.
Nhìn đến biệt thự của mình Trương Nhất Phàm lại nghĩ đến Lý Hồng, nơi cô ở thế nào?
Lý Hồng khác Trương Nhất Phàm, cô chỉ ở trong một dãy nhà tập thể, không phải biệt thự, cũng không hẳn là ngôi nhà. Bản thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cô phải đề xướng liêm khiết, không thể sống xa hoa được.
Người khác thế nào cô mặc kệ, cô, phải làm gương và luôn giữ chính kiến của mình.
Dù sao đi nữa, là một phụ nữ, không chịu gánh nặng gia đình, chỉ cần một gian phòng như vậy đã là tốt rồi, chủ yếu là sự an toàn.
Các biện pháp bảo vệ trị an của Ủy ban Kỷ luật luôn được làm tốt khiến Lý Hồng hoàn toàn yên tâm.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong được bố trí ở khu nhà đối diện với biệt thự của Trương Nhất Phàm, sự đãi ngộ đối với 2 người cũng rất tốt. Giang Hoài là một tỉnh có tiền, sẽ không quan tâm đến chút nhỏ mọn này.
Tô Vệ Minh rất khôn khéo, anh ta tìm hiểu thông tin rất nhanh nên sớm đã biết Đằng Phi có bạn gái ở tỉnh Tương, hơn nữa vừa đi không lâu. Bởi vậy anh ta đánh trúng tâm lý của Đằng Phi, tìm Đằng Phi nói bóng gió rằng sẽ liên hệ với Thôi Hồng Anh.
Lưu Thanh Phương bạn gái của Trương Tuyết Phong vì mẹ bị bệnh nên tạm thời ở chăm mẹ, chưa có qua đây, hơn nữa giữa hai người cũng chưa có xác định rõ ràng. Mối quan hệ của hai người cũng chưa sâu sắc chỉ mới dừng ở mức nắm tay ôm hôn.
Trương Tuyết Phong nghe nói cô phải ở lại chăm sóc mẹ nên chưa tới được cũng không bắt buộc cô.
Bố trí ổn thỏa mọi việc, Trương Nhất Phàm chủ động liên lạc Lý Hồng.
Với mối quan hệ của hai người, với tư cách là đồng nghiệp gặp gỡ nhau là chuyện rất bình thường. Bởi vậy vào buổi tối thứ 6 hai người đã hẹn nhau cùng ăn cơm.Ở Giang Hoàng, giới đại gia rất ưa chuộng hải sản.
Trương Nhất Phàm đến nhà hàng hải sản trước Lý Hồng, hắn cũng không gì phải che dấu, chọn ngay bàn ở vị trí cửa sổ tầng 2, trong khi chờ đợi Lý Hồng hắn thưởng thức chén trà và quan sát dòng người và xe dưới đường.
Lý Hồng có phong thái yểu điệu, mọi người đều biết, nhưng cô lại vô cùng lạnh lùng diễm lệ khiến cho rất nhiều người sầu não. Mặc dù là ở thủ đô cũng không ai dám tơ tưởng đến cô. Trương Tuyết Phong lái xe đưa cô đến nhà hàng, cô mặc một bộ độ màu trắng lúc bước xuống xe khiến ai cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của mình.
Có điều trên mặt Lý Hồng không nở lấy một nụ cười, mang phong cách rất nghiêm túc, thể hiện sự kiêu ngạo trong mắt người khác. Một chiếc xe sang trọng cũng đang đến, rất hùng hổ lao tới.
Chiếc xe dừng cách Lý Hồng không xa, ngồi trên xe là một thanh niên rất phong độ, nhìn thấy Lý Hồng khiến anh ta ngẩn ngơ, mắt nhìn Lý Hồng không chớp, tỏ vẻ vui sướng kinh ngạc.
Cực phẩm, ngự tỷ!
Anh ta không e ngại nhìn chằm chằm vào cơ thể Lý Hồng, cô bước vào nhà hàng anh ta mỉm cười nhìn theo.
Lý Hồng bước lên tầng 2 liền nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi uống trà. Đây là lần đầu tiên hai người công khai ăn cơm như vậy, Lý Hồng không nghĩ hắn ta lại chọn địa điểm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Trương Nhất Phàm mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi xuống, người thanh niên kia quan sát được hết mọi việc tỏ vẻ nhíu mày khó chịu.
- Thưa cô, đây là hoa của cô.
Lúc hai người vừa ăn vừa nói chuyện thì môt nhân viên phục vụ cầm bó hoa hồng được buộc nơ đỏ đến lễ phép đưa cho Lý Hồng.
Lý Hồng biến sắc nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Ha ha….
Lý Hồng tỏ vẻ khó chịu trừng mắt nhìn hắn:
- Làm cái quỷ gì không biết.
Cô không tin Trương Nhất Phàm lại tặng hoa cho cô ở hoàn cảnh này. Nhưng thấy Trương Nhất Phàm cười cô lại không chắc chắn lắm. Với thân phận của mình và Trương Nhất Phàm, có lẽ nào lại bày ra trò đùa này?
Lý Hồng sắc mặt lạnh băng nói:
- Ném nó đi
Nhân viên phục vụ tròn mắt sững sờ:
- Cô..
Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng vội, xem là của ai đã.
Nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn sang người thanh niên bên kia, anh ta đang nhìn Lý Hồng cười.
Nhân viên phục vụ nói:
- Đó là Chu công tử
Cô nghĩ mình không cần giải thích rõ ràng, đã là người Giang Hoài hẳn ai cũng biết đến vị Chu công tử này.
-Không quen.
Lý Hồng lạnh lùng nói:
- Ném đi.
Nhân viên phục vụ khó xử, Lý Hồng lại nói:
- Nếu tiếc, có thể giữ lại.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, nhìn sang phía Chu công tử nói:
- Cũng thú vị đấy chứ, không ngờ lại có người dũng cảm dám động đến bí thư Lý Hồng, đại danh lẫy lừng của Ủy ban Kỷ luật chúng ta thế này.
Lý Hồng cảm thấy không vui, không nghĩ rằng sau khi người phục vụ qua chỗ anh ta nói vài câu gì đó thì Chu công tử lại tiến về phía mình.
Hơn nữa hắn cũng biết, cho dù là bản thân mình hay bất kể một lãnh đạo nào khác, mọi người sẽ sắp xếp một người phục vụ làm công tác hậu cần, Trương Nhất Phàm cũng không truy hỏi tại sao lại có tiền lệ như vậy, dù sao quyền quyết định ở trong tay mình, không sai cả, nhận hay không là do mình, chỉ cần một câu nói có thể quyết định hướng đi của cô gái.
Trước đây ở Vĩnh Lâm, Chu Bân đã sắp xếp cho hắn một cô gái vẫn còn là sinh viên đó là Thôi Hồng Anh. Cô gái này không hề thua kém Thôi Hồng Anh, thậm chí có điểm còn hơn.
Người Trung Quốc thường truyền tai nhau một câu “Giang Hoài nữ tử tú thiên hạ”.
Nhất phương sơn thủy dưỡng nhất phương nhân, quả là không sai.
Trương Nhất Phàm liếc mắt thấy làn da cô gái rất mịn màng, tuy rằng cô ăn mặc bình thường nhưng làn da nổi bật không gì che dấu được. Tô Vệ Dân tuyển người làm như thế này chẳng phải uổng phí sao?
Cô gái mặc đồng phục của nhà khách, hai tay lễ phép để trước mặt, dáng vẻ rất e ngại, cao khoảng 1,6m, dáng người được. Nhìn cô gái này Trương Nhất Phàm lại liên tưởng đến Thôi Hồng Anh.
Tô Vệ Dân thấy vẻ mặt hài lòng của Chủ tịch tỉnh Tương lập tức liền giới thiệu:
- Cô đây là nhân viên phục vụ nhà khách tên là Lăng Vi Vi, vừa mới tuyển vào năm nay. Tôi thấy Chủ tịch tỉnh Trương cần người phục vụ nên gọi cô đến giúp.
Xem ra Lăng Vi Vi sớm đã biết người trước mặt là Chủ tịch tỉnh Trương nên cư xử vô cùng khéo léo, hẳn đã trải qua sự huấn luyện.
Thực tế tất cả nhân viên phục vụ nhà khách đều trải qua khóa huấn luyện rất nghiêm khắc.
Nhà khách là bộ mặt của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tương tự như một khối chiêu bài của chính phủ, công tác phục ở đó phải được làm tốt. Hơn nữa Chính phủ và Ủy ban Kỷ luật khác nhau, cho nên bình thường nơi này là nơi để cho các nhân vật giao lưu khá nhiều.
Lăng Vi Vi thật sự là nhân viên mới, mới tốt nghiệp trung cấp, nghe nói mình là người được phục vụ Chủ tịch tỉnh lúc đó cảm giác sợ ngây người nhưng cũng rất vui sướng. Trước đây Chủ tịch tỉnh là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, cô không nghĩ đến một Chủ tịch tỉnh mà cô sẽ phục vụ lại trẻ như thế.
Lúc Tô Vệ Minh đưa tấm ảnh của Chủ tịch tỉnh cô liền ngẩn người, một Chủ tịch tỉnh trẻ như vậy, có phải là lừa mình không đây? Sau được Tô Vệ Minh dạy dỗ cô mới tỉnh táo lại.
Trải qua nhiều ngày tập luyện, Tô Vệ Minh cho rằng cô đã có khả năng đảm nhiệm, lúc này mới chính thức cho Lăng Vi Vi lộ diện.
Vừa nãy lúc mở cửa thực ra Lăng Vi Vi rất hồi hộp, nhưng nhờ được rèn luyện hằng ngày nên cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm đã vào biệt thự.
Biệt thự có 3 tầng, tầng 1 là gian phòng khách lớn, phòng ăn, phòng bếp và nhà vệ sinh. Bên cạch còn có một phòng bình thường để cho người giúp việc ở. Bên phải là cầu thang bằng gỗ hình xoắn ốc, mấy người bước lên cầu thang này để đến tầng 2.
Tầng 2 chủ yếu là phòng ngủ, phòng sách, ban công và phòng vệ sinh, dĩ nhiên ở giữa cũng có một phòng khách. Phòng khách này là nơi tụ hội của người nhà, bình thường người ngoài không ngồi ở đây. Bởi vậy phòng khách này được trải một tấm thảm.
Trên tầng 3 chỉ có hai phòng, trên cung là sân thượng, giữa sân thượng có một cái đình, tại nơi đây có thể ngồi ngắm cảnh, ngắm trăng hoặc làm một số việc khác.
Kết cấu biệt thự không tệ, bố trí rất hợp lý, Trương Nhất Phàm khá vừa lòng với nơi này, có điều cảm thấy hơi xa hoa.
Điều này đi ngược với kiến thiết trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Theo Tô Vệ Minh nói, với thực lực kinh tế của Giang Hoài thì sự đãi ngộ này cũng không quá mức. Lại nói tiếp, những ngôi nhà kiểu thế này cũng khá nhiều. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và lãnh đạo cấp Thứ trưởng cũng được đã ngộ như vậy.
Tô Vệ Minh xin ý kiến của Trương Nhất Phàm, nếu không vấn đề gì thì cứ quyết như vậy đi.
Trương Nhất Phàm suy xét một chút, mình đến Giang Hoài, nếu làm khác thường lệ e rằng cũng không tốt vì thế hắn gật đầu đồng ý.
Nhìn đến biệt thự của mình Trương Nhất Phàm lại nghĩ đến Lý Hồng, nơi cô ở thế nào?
Lý Hồng khác Trương Nhất Phàm, cô chỉ ở trong một dãy nhà tập thể, không phải biệt thự, cũng không hẳn là ngôi nhà. Bản thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cô phải đề xướng liêm khiết, không thể sống xa hoa được.
Người khác thế nào cô mặc kệ, cô, phải làm gương và luôn giữ chính kiến của mình.
Dù sao đi nữa, là một phụ nữ, không chịu gánh nặng gia đình, chỉ cần một gian phòng như vậy đã là tốt rồi, chủ yếu là sự an toàn.
Các biện pháp bảo vệ trị an của Ủy ban Kỷ luật luôn được làm tốt khiến Lý Hồng hoàn toàn yên tâm.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong được bố trí ở khu nhà đối diện với biệt thự của Trương Nhất Phàm, sự đãi ngộ đối với 2 người cũng rất tốt. Giang Hoài là một tỉnh có tiền, sẽ không quan tâm đến chút nhỏ mọn này.
Tô Vệ Minh rất khôn khéo, anh ta tìm hiểu thông tin rất nhanh nên sớm đã biết Đằng Phi có bạn gái ở tỉnh Tương, hơn nữa vừa đi không lâu. Bởi vậy anh ta đánh trúng tâm lý của Đằng Phi, tìm Đằng Phi nói bóng gió rằng sẽ liên hệ với Thôi Hồng Anh.
Lưu Thanh Phương bạn gái của Trương Tuyết Phong vì mẹ bị bệnh nên tạm thời ở chăm mẹ, chưa có qua đây, hơn nữa giữa hai người cũng chưa có xác định rõ ràng. Mối quan hệ của hai người cũng chưa sâu sắc chỉ mới dừng ở mức nắm tay ôm hôn.
Trương Tuyết Phong nghe nói cô phải ở lại chăm sóc mẹ nên chưa tới được cũng không bắt buộc cô.
Bố trí ổn thỏa mọi việc, Trương Nhất Phàm chủ động liên lạc Lý Hồng.
Với mối quan hệ của hai người, với tư cách là đồng nghiệp gặp gỡ nhau là chuyện rất bình thường. Bởi vậy vào buổi tối thứ 6 hai người đã hẹn nhau cùng ăn cơm.Ở Giang Hoàng, giới đại gia rất ưa chuộng hải sản.
Trương Nhất Phàm đến nhà hàng hải sản trước Lý Hồng, hắn cũng không gì phải che dấu, chọn ngay bàn ở vị trí cửa sổ tầng 2, trong khi chờ đợi Lý Hồng hắn thưởng thức chén trà và quan sát dòng người và xe dưới đường.
Lý Hồng có phong thái yểu điệu, mọi người đều biết, nhưng cô lại vô cùng lạnh lùng diễm lệ khiến cho rất nhiều người sầu não. Mặc dù là ở thủ đô cũng không ai dám tơ tưởng đến cô. Trương Tuyết Phong lái xe đưa cô đến nhà hàng, cô mặc một bộ độ màu trắng lúc bước xuống xe khiến ai cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của mình.
Có điều trên mặt Lý Hồng không nở lấy một nụ cười, mang phong cách rất nghiêm túc, thể hiện sự kiêu ngạo trong mắt người khác. Một chiếc xe sang trọng cũng đang đến, rất hùng hổ lao tới.
Chiếc xe dừng cách Lý Hồng không xa, ngồi trên xe là một thanh niên rất phong độ, nhìn thấy Lý Hồng khiến anh ta ngẩn ngơ, mắt nhìn Lý Hồng không chớp, tỏ vẻ vui sướng kinh ngạc.
Cực phẩm, ngự tỷ!
Anh ta không e ngại nhìn chằm chằm vào cơ thể Lý Hồng, cô bước vào nhà hàng anh ta mỉm cười nhìn theo.
Lý Hồng bước lên tầng 2 liền nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi uống trà. Đây là lần đầu tiên hai người công khai ăn cơm như vậy, Lý Hồng không nghĩ hắn ta lại chọn địa điểm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Trương Nhất Phàm mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi xuống, người thanh niên kia quan sát được hết mọi việc tỏ vẻ nhíu mày khó chịu.
- Thưa cô, đây là hoa của cô.
Lúc hai người vừa ăn vừa nói chuyện thì môt nhân viên phục vụ cầm bó hoa hồng được buộc nơ đỏ đến lễ phép đưa cho Lý Hồng.
Lý Hồng biến sắc nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Ha ha….
Lý Hồng tỏ vẻ khó chịu trừng mắt nhìn hắn:
- Làm cái quỷ gì không biết.
Cô không tin Trương Nhất Phàm lại tặng hoa cho cô ở hoàn cảnh này. Nhưng thấy Trương Nhất Phàm cười cô lại không chắc chắn lắm. Với thân phận của mình và Trương Nhất Phàm, có lẽ nào lại bày ra trò đùa này?
Lý Hồng sắc mặt lạnh băng nói:
- Ném nó đi
Nhân viên phục vụ tròn mắt sững sờ:
- Cô..
Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng vội, xem là của ai đã.
Nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn sang người thanh niên bên kia, anh ta đang nhìn Lý Hồng cười.
Nhân viên phục vụ nói:
- Đó là Chu công tử
Cô nghĩ mình không cần giải thích rõ ràng, đã là người Giang Hoài hẳn ai cũng biết đến vị Chu công tử này.
-Không quen.
Lý Hồng lạnh lùng nói:
- Ném đi.
Nhân viên phục vụ khó xử, Lý Hồng lại nói:
- Nếu tiếc, có thể giữ lại.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, nhìn sang phía Chu công tử nói:
- Cũng thú vị đấy chứ, không ngờ lại có người dũng cảm dám động đến bí thư Lý Hồng, đại danh lẫy lừng của Ủy ban Kỷ luật chúng ta thế này.
Lý Hồng cảm thấy không vui, không nghĩ rằng sau khi người phục vụ qua chỗ anh ta nói vài câu gì đó thì Chu công tử lại tiến về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.