Chương 1091: Người đứng sau màn
Tây Lâu Nguyệt
22/12/2016
Trương Nhất Phàm nghe được tin Lý Hồng ngừng hết mọi kế hoạch điều tra ở Vĩnh Lâm
Việc này, Trương Nhất Phàm thật không ngờ đến.
Ngay cả hắn cũng không hiểu hết ý đồ của Lý Hồng. Làm thế là có ý gì chứ
Ngày hôm sau, Lý Thiên Trụ gọi Lý Hồng vào phòng làm việc nói chuyện. Cùng Châu Anh Văn bước vào, nhìn thấy hình dáng oai nghiêm của Lý Thiên Trụ, Lý Hồng có một cảm giác vô cùng xa xăm, khó tả.
Lý Thiên Trụ quay lưng lại, Lý Hồng liền bình tĩnh lại, chỉ nghe Lý Thiên Trụ nói:
-Lý Hồng, dạo này cô vất vả rồi.
Là bậc đàn anh, Lý Thiên Trụ nói như vậy, Lý Hồng không cảm thấy bất ngờ, cô nhìn chằm chằm Lý Thiên Trụ, không chút phủ nhận nói:
-Vâng ạ, Bí thư Lý có dặn dò gì không?
Trong lời nói của cô có chút không vui, Lý Thiên Trụ nghe như thế vô cùng kinh ngạc
-Cô sao thế?
Lý Hồng lắc đầu
-Tôi muốn nghỉ ngơi.
Xem ra, mọi việc ở Vĩnh Lâm này cô không còn quan tâm nữa.
Hình tượng của Lý Thiên Trụ trong mắt của Lý Hồng trước giờ luôn tốt đẹp, nhưng chuyện hôm qua đã làm cô hoàn toàn thất vọng, chẳng lẻ đàn ông trên thế gian này đều háo sắc hay sao?
Lý Thiên Trụ ơi Lý Thiên Trụ, bao nhiêu năm nay anh đều chống đỡ nổi, gia đình sự nghiệp đều thành công, con gái của anh thì cũng ngoan hiền, đường công danh thăng tiến, chẳng lẻ tới phút cuối lại không giữ nổi mình?
Lý Thiên Trụ biết rằng cô ta đang oán giận mình lắm.
Nhưng vì sao thì gã không biết, chỉ là dựa vào sự hiểu biết của gã đối với Lý Hồng, dựa vào cảm giác của một bậc đàn anh, gã mới đoán ra như vậy.
Thế là, Lý Thiên Trụ bèn nói:
-Tết này, cô nghĩ ngơi một chút cũng tốt.
Lý Hồng với một dáng vẻ như đang giải quyết việc công
-Cám ơn Bí thư Lý quan tâm. Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.
Lý Thiên Trụ gọi cô lại, không thể chỉ đơn giản là bàn về chuyện nghỉ phép, Lý Hồng nói như thế là cố tình châm chọc Lý Thiên Trụ.
Có việc gì thì nói đi, thôi không có nhiều thời gian.
Tích cách của Lý Hồng như thế nào, chẳng lẻ Lý Thiên Trụ không biết? Đừng thấy bình thường cô lạnh lùng, uy nghiêm khó gần. Trước mắt bậc đàn anh cô vẫn có tính cách như thế
Lý Hồng bước ra, Lý Thiên Trụ nhìn theo, chậm rãi nói:
-Việc ở Vĩnh Lâm, cô không cần nhúng tay vào.
Lý Hồng ngớ người ra, lúc Duệ Quân nói giữa Diêu Mộ Tình và Lý Thiên Trụ có vấn đề, cô chỉ có thái độ hoài nghi. Bây giờ cô chính là lại đây để chứng thực. Lý Thiên Trụ nói ra những lời này đủ thấy quan hệ giữa gã và Diêu Mộ Tình.
Quan hệ này e là không phải là quan hệ bình thường.
Lý Hồng gật đầu
-Tôi biết rồi.
Là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cô phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, bọn họ là người một nhà, luận công luận tư, cô nhất định phải làm như vậy.
Rời khỏi phòng làm việc của Lý Thiên Trụ, Lý Hồng thấy hôm nay thật áp lực.
Diêu Mộ Tình rốt cuộc là người như thế nào?
Lú đầu thì có quan hệ với Trương Nhất Phàm, sau đó lại có quan hệ với Lý Thiên Trụ, hành động của con yêu nữ này thật làm cho người ta khó hiểu. Lý Thiên Trụ đã căn dặn như vậy nếu còn nhúng tay vào thì thật không nễ mặt Lý Thiên Trụ.
Lý Hồng nhớ lại việc hôm qua, Trương Nhất Phàm đi gặp Lý Thiên Trụ, sau đó Diêu Mộ Tình và Chu Văn Anh cùng đi vào phòng nghĩ của Lý Thiên Trụ.
Bí mật này rốt cuộc giấu được bao nhiêu người? Bây giờ Lý Thiên Trụ lại nói như vậy, muốn mình tha cô ta, con yêu nữ này thật có bản lĩnh.
Xem ra tổ chức Tây Phong thật là không thể duy trì được nữa, nếu không điều tra ra kết quả thì thật thất vọng. Lý Hồng về phòng làm việc của mình, vẽ một vòng tròn lớn lên tên của Diêu Mộ Tình.
Cô nhấc điện thoại lên, gọi cho Lâm Đông Hải
-Anh qua đây một lát.
Giọng nói lạnh lùng của cô, khiến Thư Ký ngồi kế bên cũng rợn người. Lâm Đông Hải vội chạy đến, nói
-Bí thư Lý, có việc gì ạ?
-Tên lẫn trốn Tiền Trình có tin tức gì chưa?
Lâm Đông Hải cũng đang muốn nói việc này cho Lý Hồng, gã lắc đầu
-Tên Tường Trình này thật gian xảo, mỗi lần chúng tôi nhận được tin tức, vội chạy đến, nhưng tên khốn này đã kịp bỏ trốn
Lâm Đông Hải lật cuốc sổ ghi chép ra
-Hiện giờ tên này và cô gái tên Kim Lan Châu ở cùng với nhau. Cô gái này từng là giám đốc bãi tắm Dân tộc, cũng là tình nhân của tên này.
-Có phải là con tin không?
Lý Hông hỏi
-Không giống lắm, Bọn họ cùng xuất hiện ở siêu thị, quan hệ của họ rất thân mật. Từ camera của siêu thị cho thấy, khả năng cô ta bị bắt cóc là rất thấp, cô ta không hề phản kháng. Việc này cho thấy, cô ta tự nguyện đi theo tên này.
Lý Hồng không nói gì, Lâm Đông Hải nói tiếp:
-Mầy ngày gần đây, bọn họ lần lượt xuất hiện ở huyện Sơn Lam, Thừa Châu, bây giờ đã vào Tỉnh Quảng, theo sự phản đoán của chúng tôi, rất có thể sẽ tới Hải Nam hoặc là Ma Cao, Hongkong, sau đó vượt biên. Vì lúc Tiền Trình đi, tên này đã rút hai triệu ra. Theo điều tra thì khoản tiền này đã được rút ra trước ba ngày có lệnh bắt giam. Việc này có thể thấy rằng tên nay sớm có ý định bỏ trốn. Vì thế có thể loại bỏ khả năng trong Ủy Ban Kỷ luật của chúng ta có nội gián.
Điều này rất quan trọng, còn việc vì sao Tiền Trình biết được tin này có một ý nghĩa quan trọng đối với Lý Hồng và Lâm Đông Hải. Lý Hồng đang suy nghĩ, chẳng lẻ việc này là trùng hợp?
Lý Hồng ra lệnh, bất kể như thế nào, trước khi vượt biên phải bắt được tên khốn này.
Việc của Tiền Trình và Diêu Mộ Tình, việc nào ra việc đó, Tiền Trình là cán bộ quốc gia, tuyệt đối không thể khoan dung.
Tổ chức tình báo Tây Phong là tổ chức riêng của cô, sự tồn tại của tên này, không tránh khỏi việc người khác có cảm giác là cô huy động lực lượng riêng. Vì thế, Lý Hồng quyết định lui lực lượng. Trước mắt là phải bắt tên Tiền Trình, còn việc sau này, cô đã có ý định hết cả rồi.
Sau khi Lâm Đông Hải đi, Lý Hồng rất rối trí.
Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ, hai người đàn ông thân thiết của cô đều có quan hệ khác thường với Diêu Mộ Tình, Lý Hồng rất khó chịu.
Vì Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm Ô Dật Long đột ngột xảy ra chuyện, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện. Lý Thiên Trụ liền mở một hội nghị thường vụ để bàn về việc tình hình hiện nay của Vĩnh Lâm và việc chọn Bí thư Thành ủy
Thời cơ ngàn năm có một đã đến, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này, từng người từng người một đứng lên phát biểu, muốn đàn em của mình tiến vào Vĩnh Lâm. Bí thư Thành ủy là một chức quan lớn, quyền lực lớn hơn rất nhiều so với các chức khác. Tuy cùng là cán bộ cấp Sở, nhưng rất nhiều vị Giám đốc Sở cùng không thể nào sánh bằng một vị Bí thư Thành ủy.
Thẩm Quốc Hoành đã nhìn rõ cả, tối hôm qua, gã và Trương Nhất Phàm đã nói qua, đã bàn qua về tương lai của Vĩnh Lâm. Trước giờ Thẩm Quốc Hoành không xem trọng tỉnh Vĩnh Lâm này và hắn cũng vô ý nhúng tay vào việc quyền bổ nhiệm này.
Trước đây, Trương Nhất Phàm tới Vĩnh Lâm là do bị xuống chức, giờ làm sao có thể đẩy người của mình vào Vĩnh Lâm được. Vì thế, trong buổi hội nghị, hắn chỉ nói một câu
-Tôi hoàn toàn ủng hộ sự quyết định của Tỉnh ủy.
Nói xong câu này, hắn không hề nói thêm một câu nào. Thẩm Quốc Hoành giống như ném một miếng thịt mở ra cho mọi người giành giật, còn gã thì ngồi xem. Một vài người ngồi suy nghĩ, xem ra Đảng ta đã ký kết hiệp nghị rồi.
Lý Thiên Trụ có cách nghĩ của Lý Thiên Trụ, sau khi gã nghe Trương Nhất Phàm nói xong, gã muốn thử thách những người này, rốt cuộc có bao nhiêu người làm việc vì nhân dân, có bao nhiêu người vì lợi ích bản thân. Những lời nói hôm qua của Trương Nhất Phàm nói rất rõ ràng, Vĩnh Lâm phải phát triển, phải có một vị quan có sự quyết đoán, có gia thế, có thế lực để quản lý. Việc chọn ai, Lý Thiên Trụ vẫn chưa quyết định, gã chỉ muốn xem sự biểu hiện, thái độ của những người này.
Tất cả những lời phát biểu trên hội nghị thật làm cho gã thất vọng.
Đa số họ đều là vì lợi ích của bọn họ, không thèm để ý đến người dân, nhìn thấy bọn họ nói có khí thế như vậy, Lý Thiên Trụ than thở trong lòng, hiện giờ những người tranh quyền đoạt vị như bọn họ đã phát cuồng lên rồi.
Gã cũng muốn thử xem, sau khi bọn họ thống trị thì sẽ hạ gã xuống rồi hiện rõ bộ mặt thật. Để bọn họ chịu khổ, nểm thử mùi vị cả một cục diện không thể khống chế được. Nhưng là một Bí thư Tỉnh ủy, gã không thể làm như vậy được.
Rõ ràng biết rằng những tên này không thể đảm nhiệm, còn sử dụng, thật là một sai lầm.
Nguyên tắc của Lý Thiên Trụ là dùng trước đã rồi mới biết dùng được hay không, gã không muốn mắc phải sai lầm như Gia Cát Lượng, chỉ biết lý luận suông, thiếu thực tế.
Trong cả phòng họp, chỉ có Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ngồi lặng im, Lý Thiên Trụ nhìn hắn
-Mọi người có ý kiến gì khác không?
Trương Nhất Phàm biết đã đến lúc phải lên tiếng. Hắn uống ngụm trà
-Hồi trước tôi ở Vĩnh Lâm, Vĩnh Lâm là nơi vẫn còn nghèo nàn. Hiện giờ đồng chí Ô Dật Long tuy gặp tai nạn, vẫn còn nằm ở bệnh viện, nhưng tôi tin rằng Ô Dật Long sẽ sớm vượt qua. Vì thế tôi đề nghị Chủ tịch thành phố Lý Hoành Huy tạm thời đảm nhiệm chức Bí Thư, quản lý mọi công việc của Tỉnh ủy. Đợi sau khi qua ải này, xem tình hình của Ô Dật Long như thế nào, sau đó tái bổ nhiệm chức vụ này.
Lời nói này của Trương Nhất Phàm làm nhiều người rất khó chịu, rõ ràng hắn muốn phê phán những người này. Ô Dật Long vẫn chưa chết, các người lại lục đục, làm rối loạn nổi bộ, rõ ràng là muốn giết chết người ta, đúng là lòng người dễ thay đổi.
Chẳng lẻ vị trí bí thư này còn lớn hơn so với mạng người sao?
Trương Nhất Phàm đề nghị, Lý Hoành Huy đảm nhiệm chức Bí thư, Lý Thiên Trụ cũng biết đây là kế sách tạm thời. Cứ như vậy, gã có đủ thời gian để giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa, những gì Trương Nhất Phàm đã nói, trình tự hoàn toàn phù hợp, không hề thiên vị. Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, sau cùng Lý Thiên Trụ tổng kết.
Chức Bí thư Thành ủy ở Vĩnh Lâm do Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy Lý Hoành Huy tạm thời đảm nhiệm, còn những chức vụ khác tạm thời không có gì thay đổi.
Hội nghị kết thúc, Lý Hồng, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc cùng bước đi, cười vui vẻ.
Trương Nhất Phàm nhìn theo, suy nghĩ đắng đo. Lúc nảy trong hội nghị, để ý sắc mặt của Lý Hồng, Lý Hồng không hề nhìn mình. Việc này làm cho Trương Nhất Phàm rất buồn.
Việc này, Trương Nhất Phàm thật không ngờ đến.
Ngay cả hắn cũng không hiểu hết ý đồ của Lý Hồng. Làm thế là có ý gì chứ
Ngày hôm sau, Lý Thiên Trụ gọi Lý Hồng vào phòng làm việc nói chuyện. Cùng Châu Anh Văn bước vào, nhìn thấy hình dáng oai nghiêm của Lý Thiên Trụ, Lý Hồng có một cảm giác vô cùng xa xăm, khó tả.
Lý Thiên Trụ quay lưng lại, Lý Hồng liền bình tĩnh lại, chỉ nghe Lý Thiên Trụ nói:
-Lý Hồng, dạo này cô vất vả rồi.
Là bậc đàn anh, Lý Thiên Trụ nói như vậy, Lý Hồng không cảm thấy bất ngờ, cô nhìn chằm chằm Lý Thiên Trụ, không chút phủ nhận nói:
-Vâng ạ, Bí thư Lý có dặn dò gì không?
Trong lời nói của cô có chút không vui, Lý Thiên Trụ nghe như thế vô cùng kinh ngạc
-Cô sao thế?
Lý Hồng lắc đầu
-Tôi muốn nghỉ ngơi.
Xem ra, mọi việc ở Vĩnh Lâm này cô không còn quan tâm nữa.
Hình tượng của Lý Thiên Trụ trong mắt của Lý Hồng trước giờ luôn tốt đẹp, nhưng chuyện hôm qua đã làm cô hoàn toàn thất vọng, chẳng lẻ đàn ông trên thế gian này đều háo sắc hay sao?
Lý Thiên Trụ ơi Lý Thiên Trụ, bao nhiêu năm nay anh đều chống đỡ nổi, gia đình sự nghiệp đều thành công, con gái của anh thì cũng ngoan hiền, đường công danh thăng tiến, chẳng lẻ tới phút cuối lại không giữ nổi mình?
Lý Thiên Trụ biết rằng cô ta đang oán giận mình lắm.
Nhưng vì sao thì gã không biết, chỉ là dựa vào sự hiểu biết của gã đối với Lý Hồng, dựa vào cảm giác của một bậc đàn anh, gã mới đoán ra như vậy.
Thế là, Lý Thiên Trụ bèn nói:
-Tết này, cô nghĩ ngơi một chút cũng tốt.
Lý Hồng với một dáng vẻ như đang giải quyết việc công
-Cám ơn Bí thư Lý quan tâm. Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.
Lý Thiên Trụ gọi cô lại, không thể chỉ đơn giản là bàn về chuyện nghỉ phép, Lý Hồng nói như thế là cố tình châm chọc Lý Thiên Trụ.
Có việc gì thì nói đi, thôi không có nhiều thời gian.
Tích cách của Lý Hồng như thế nào, chẳng lẻ Lý Thiên Trụ không biết? Đừng thấy bình thường cô lạnh lùng, uy nghiêm khó gần. Trước mắt bậc đàn anh cô vẫn có tính cách như thế
Lý Hồng bước ra, Lý Thiên Trụ nhìn theo, chậm rãi nói:
-Việc ở Vĩnh Lâm, cô không cần nhúng tay vào.
Lý Hồng ngớ người ra, lúc Duệ Quân nói giữa Diêu Mộ Tình và Lý Thiên Trụ có vấn đề, cô chỉ có thái độ hoài nghi. Bây giờ cô chính là lại đây để chứng thực. Lý Thiên Trụ nói ra những lời này đủ thấy quan hệ giữa gã và Diêu Mộ Tình.
Quan hệ này e là không phải là quan hệ bình thường.
Lý Hồng gật đầu
-Tôi biết rồi.
Là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cô phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, bọn họ là người một nhà, luận công luận tư, cô nhất định phải làm như vậy.
Rời khỏi phòng làm việc của Lý Thiên Trụ, Lý Hồng thấy hôm nay thật áp lực.
Diêu Mộ Tình rốt cuộc là người như thế nào?
Lú đầu thì có quan hệ với Trương Nhất Phàm, sau đó lại có quan hệ với Lý Thiên Trụ, hành động của con yêu nữ này thật làm cho người ta khó hiểu. Lý Thiên Trụ đã căn dặn như vậy nếu còn nhúng tay vào thì thật không nễ mặt Lý Thiên Trụ.
Lý Hồng nhớ lại việc hôm qua, Trương Nhất Phàm đi gặp Lý Thiên Trụ, sau đó Diêu Mộ Tình và Chu Văn Anh cùng đi vào phòng nghĩ của Lý Thiên Trụ.
Bí mật này rốt cuộc giấu được bao nhiêu người? Bây giờ Lý Thiên Trụ lại nói như vậy, muốn mình tha cô ta, con yêu nữ này thật có bản lĩnh.
Xem ra tổ chức Tây Phong thật là không thể duy trì được nữa, nếu không điều tra ra kết quả thì thật thất vọng. Lý Hồng về phòng làm việc của mình, vẽ một vòng tròn lớn lên tên của Diêu Mộ Tình.
Cô nhấc điện thoại lên, gọi cho Lâm Đông Hải
-Anh qua đây một lát.
Giọng nói lạnh lùng của cô, khiến Thư Ký ngồi kế bên cũng rợn người. Lâm Đông Hải vội chạy đến, nói
-Bí thư Lý, có việc gì ạ?
-Tên lẫn trốn Tiền Trình có tin tức gì chưa?
Lâm Đông Hải cũng đang muốn nói việc này cho Lý Hồng, gã lắc đầu
-Tên Tường Trình này thật gian xảo, mỗi lần chúng tôi nhận được tin tức, vội chạy đến, nhưng tên khốn này đã kịp bỏ trốn
Lâm Đông Hải lật cuốc sổ ghi chép ra
-Hiện giờ tên này và cô gái tên Kim Lan Châu ở cùng với nhau. Cô gái này từng là giám đốc bãi tắm Dân tộc, cũng là tình nhân của tên này.
-Có phải là con tin không?
Lý Hông hỏi
-Không giống lắm, Bọn họ cùng xuất hiện ở siêu thị, quan hệ của họ rất thân mật. Từ camera của siêu thị cho thấy, khả năng cô ta bị bắt cóc là rất thấp, cô ta không hề phản kháng. Việc này cho thấy, cô ta tự nguyện đi theo tên này.
Lý Hồng không nói gì, Lâm Đông Hải nói tiếp:
-Mầy ngày gần đây, bọn họ lần lượt xuất hiện ở huyện Sơn Lam, Thừa Châu, bây giờ đã vào Tỉnh Quảng, theo sự phản đoán của chúng tôi, rất có thể sẽ tới Hải Nam hoặc là Ma Cao, Hongkong, sau đó vượt biên. Vì lúc Tiền Trình đi, tên này đã rút hai triệu ra. Theo điều tra thì khoản tiền này đã được rút ra trước ba ngày có lệnh bắt giam. Việc này có thể thấy rằng tên nay sớm có ý định bỏ trốn. Vì thế có thể loại bỏ khả năng trong Ủy Ban Kỷ luật của chúng ta có nội gián.
Điều này rất quan trọng, còn việc vì sao Tiền Trình biết được tin này có một ý nghĩa quan trọng đối với Lý Hồng và Lâm Đông Hải. Lý Hồng đang suy nghĩ, chẳng lẻ việc này là trùng hợp?
Lý Hồng ra lệnh, bất kể như thế nào, trước khi vượt biên phải bắt được tên khốn này.
Việc của Tiền Trình và Diêu Mộ Tình, việc nào ra việc đó, Tiền Trình là cán bộ quốc gia, tuyệt đối không thể khoan dung.
Tổ chức tình báo Tây Phong là tổ chức riêng của cô, sự tồn tại của tên này, không tránh khỏi việc người khác có cảm giác là cô huy động lực lượng riêng. Vì thế, Lý Hồng quyết định lui lực lượng. Trước mắt là phải bắt tên Tiền Trình, còn việc sau này, cô đã có ý định hết cả rồi.
Sau khi Lâm Đông Hải đi, Lý Hồng rất rối trí.
Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ, hai người đàn ông thân thiết của cô đều có quan hệ khác thường với Diêu Mộ Tình, Lý Hồng rất khó chịu.
Vì Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm Ô Dật Long đột ngột xảy ra chuyện, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện. Lý Thiên Trụ liền mở một hội nghị thường vụ để bàn về việc tình hình hiện nay của Vĩnh Lâm và việc chọn Bí thư Thành ủy
Thời cơ ngàn năm có một đã đến, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này, từng người từng người một đứng lên phát biểu, muốn đàn em của mình tiến vào Vĩnh Lâm. Bí thư Thành ủy là một chức quan lớn, quyền lực lớn hơn rất nhiều so với các chức khác. Tuy cùng là cán bộ cấp Sở, nhưng rất nhiều vị Giám đốc Sở cùng không thể nào sánh bằng một vị Bí thư Thành ủy.
Thẩm Quốc Hoành đã nhìn rõ cả, tối hôm qua, gã và Trương Nhất Phàm đã nói qua, đã bàn qua về tương lai của Vĩnh Lâm. Trước giờ Thẩm Quốc Hoành không xem trọng tỉnh Vĩnh Lâm này và hắn cũng vô ý nhúng tay vào việc quyền bổ nhiệm này.
Trước đây, Trương Nhất Phàm tới Vĩnh Lâm là do bị xuống chức, giờ làm sao có thể đẩy người của mình vào Vĩnh Lâm được. Vì thế, trong buổi hội nghị, hắn chỉ nói một câu
-Tôi hoàn toàn ủng hộ sự quyết định của Tỉnh ủy.
Nói xong câu này, hắn không hề nói thêm một câu nào. Thẩm Quốc Hoành giống như ném một miếng thịt mở ra cho mọi người giành giật, còn gã thì ngồi xem. Một vài người ngồi suy nghĩ, xem ra Đảng ta đã ký kết hiệp nghị rồi.
Lý Thiên Trụ có cách nghĩ của Lý Thiên Trụ, sau khi gã nghe Trương Nhất Phàm nói xong, gã muốn thử thách những người này, rốt cuộc có bao nhiêu người làm việc vì nhân dân, có bao nhiêu người vì lợi ích bản thân. Những lời nói hôm qua của Trương Nhất Phàm nói rất rõ ràng, Vĩnh Lâm phải phát triển, phải có một vị quan có sự quyết đoán, có gia thế, có thế lực để quản lý. Việc chọn ai, Lý Thiên Trụ vẫn chưa quyết định, gã chỉ muốn xem sự biểu hiện, thái độ của những người này.
Tất cả những lời phát biểu trên hội nghị thật làm cho gã thất vọng.
Đa số họ đều là vì lợi ích của bọn họ, không thèm để ý đến người dân, nhìn thấy bọn họ nói có khí thế như vậy, Lý Thiên Trụ than thở trong lòng, hiện giờ những người tranh quyền đoạt vị như bọn họ đã phát cuồng lên rồi.
Gã cũng muốn thử xem, sau khi bọn họ thống trị thì sẽ hạ gã xuống rồi hiện rõ bộ mặt thật. Để bọn họ chịu khổ, nểm thử mùi vị cả một cục diện không thể khống chế được. Nhưng là một Bí thư Tỉnh ủy, gã không thể làm như vậy được.
Rõ ràng biết rằng những tên này không thể đảm nhiệm, còn sử dụng, thật là một sai lầm.
Nguyên tắc của Lý Thiên Trụ là dùng trước đã rồi mới biết dùng được hay không, gã không muốn mắc phải sai lầm như Gia Cát Lượng, chỉ biết lý luận suông, thiếu thực tế.
Trong cả phòng họp, chỉ có Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ngồi lặng im, Lý Thiên Trụ nhìn hắn
-Mọi người có ý kiến gì khác không?
Trương Nhất Phàm biết đã đến lúc phải lên tiếng. Hắn uống ngụm trà
-Hồi trước tôi ở Vĩnh Lâm, Vĩnh Lâm là nơi vẫn còn nghèo nàn. Hiện giờ đồng chí Ô Dật Long tuy gặp tai nạn, vẫn còn nằm ở bệnh viện, nhưng tôi tin rằng Ô Dật Long sẽ sớm vượt qua. Vì thế tôi đề nghị Chủ tịch thành phố Lý Hoành Huy tạm thời đảm nhiệm chức Bí Thư, quản lý mọi công việc của Tỉnh ủy. Đợi sau khi qua ải này, xem tình hình của Ô Dật Long như thế nào, sau đó tái bổ nhiệm chức vụ này.
Lời nói này của Trương Nhất Phàm làm nhiều người rất khó chịu, rõ ràng hắn muốn phê phán những người này. Ô Dật Long vẫn chưa chết, các người lại lục đục, làm rối loạn nổi bộ, rõ ràng là muốn giết chết người ta, đúng là lòng người dễ thay đổi.
Chẳng lẻ vị trí bí thư này còn lớn hơn so với mạng người sao?
Trương Nhất Phàm đề nghị, Lý Hoành Huy đảm nhiệm chức Bí thư, Lý Thiên Trụ cũng biết đây là kế sách tạm thời. Cứ như vậy, gã có đủ thời gian để giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa, những gì Trương Nhất Phàm đã nói, trình tự hoàn toàn phù hợp, không hề thiên vị. Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, sau cùng Lý Thiên Trụ tổng kết.
Chức Bí thư Thành ủy ở Vĩnh Lâm do Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy Lý Hoành Huy tạm thời đảm nhiệm, còn những chức vụ khác tạm thời không có gì thay đổi.
Hội nghị kết thúc, Lý Hồng, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc cùng bước đi, cười vui vẻ.
Trương Nhất Phàm nhìn theo, suy nghĩ đắng đo. Lúc nảy trong hội nghị, để ý sắc mặt của Lý Hồng, Lý Hồng không hề nhìn mình. Việc này làm cho Trương Nhất Phàm rất buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.