Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 586: Người mù cũng biết quan hệ giữa hai người

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Một giấc mơ kì quái, mặc dù lộn xộn, không có gì rõ ràng, lại khiến cho Trương Nhất Phàm có chút không yên tâm.

Mình đã lâu không nằm mơ, giấc mơ đêm qua rất rõ ràng, Thẩm Uyển Vân khóc, Đổng Tiểu Phàm dũng cảm quên mình, khiến trong lòng của Trương Nhất Phàm suy nghĩ lại.

Sa mạc, mưa to, hoang dã, khóc, máu tươi, hung thủ không rõ thân phận, …

Đó là một cảnh tượng, giống như trong phim vậy, và được phát lại. Tiểu Vân, Tiểu Vân cô không sao chứ!

Trương Nhất Phàm muốn lấy cái điện thoại, Triệu Vĩ đến báo:

- Chủ tịch thành phố Lý Hồng tới.

Lý Hồng với dáng đi tao nhã, lạnh lùng diễm lệ, hôm nay mặc bộ đồ tây màu đen. Trương Nhất Phàm nhìn cô, hầu như toàn bộ đều là màu đen.

Lý Hồng đi đến, nhìn thấy đôi mắt Trương Nhất Phàm có chút đỏ, trạng thái tinh thần không tốt. Cô chú ý nhìn kỹ thêm lần nữa, nhưng không nói gì. Lý Hồng đến, là để cùng với Trương Nhất Phàm nghiên cứu các vấn đề liên quan đến quy hoạch các khu.

Nhìn chung mà nói, quy hoạch mới tiến triển cũng không tệ, chỉ có điều năm gần đây hơi khó, vì xuất hiện một vấn đề mà mọi người rất quan tâm. Một số công trường đã xuất hiện hiện tượng khất nợ tiền lương của nông dân.

Trước kia, Lý Hồng không ngồi đúng vị trí thì không bàn chính sự. Hiện tại, thật sự cô đã cảm nhận sâu sắc sự khó khăn và trách nhiệm của một Chủ tịch thành phố, nhận định của Lý Hồng là, nhất định phải làm cho người nông dân có tiền để đón năm mới sắp đến.

Tần Xuyên luôn theo dõi khu Quy hoạch mới, y có quyền lên tiếng. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm cũng gọi y tới.Đối với việc này Tần Xuyên cũng có chút lo lắng. Vì ba người đã từng thương lượng qua trong phòng làm việc, nói đến cùng, đều là những ý kiến của Lý Hồng.

Lý Hồng là một người con gái có khí chất rất mạnh mẽ, tỉ lệ thuận với năng lực của cô đều không giống người bình thường, thái độ của cô lại rất kiên quyết. Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký Thành uỷ, hơn nữa y đã theo dõi toàn bộ quá trình, có thể thoả hiệp một cách nhanh chóng với bên chính quyền.

Bàn xong việc này, Lý Hồng ở lại chút, từ bên trong túi màu vàng, lấy ra tờ giấy chữ Phúc của Thủ tướng. Nhẹ nhàng mở ra đặt lên bàn của Trương Nhất Phàm, giữ chặt không động đậy, không kiêu cũng không nóng!

Đây tám chữ có lực cứng cáp to lớn, giống như niềm tin, tinh thần, như để cổ vũ.

Phía dưới có bút tích của Thủ tướng, Trương Nhất Phàm sớm đã nghe nói, lần đó Lý Hồng đến Thủ Đô, đã lấy được một lễ vật, nhưng Lý Hồng đã về Song Giang hơn mười ngày rồi, vẫn không thấy động tĩnh.

Chứng kiến chữ kí mà Thủ tướng đích thân ghi, Trương Nhất Phàm rất kính nể và cúi đầu chào.

Tần Xuyên nhìn ra mặt sau của chữ kí, không khỏi một trận nhiệt huyết sôi trào, trong lòng hết sức kinh ngạc. Y tự hỏi, nếu như có thể đạt được chức vị này, cũng không uổng phí trên chốn quan trường.

Thủ tướng Chu mà mọi người coi trọng nhất không ngờ ủng hộ phương pháp của Trương Nhất Phàm như vậy, việc đó rất phù hợp, cùng với tính cách của hắn nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán. Tần Xuyên hơi xúc động.

Nhưng trên mặt của Lý Hồng không biểu lộ gì cả, Trương Nhất Phàm nhìn cô, thản nhiên nói:

- Nếu thích, cô ở lại đây đi!

Chỉ một câu, nói trúng suy nghĩ của Lý Hồng.

Lý Hồng nổi cáu, vì Trương Nhất Phàm luôn có thể nhìn thấu được tâm tư của mình. Đúng vậy, khi Lý Hồng lấy chữ Phúc này ra, đích xác là có phần hâm mộ.

Bút tích quý của Thủ tướng, không phải người bình thường có thể thấy. Mà Trương Nhất Phàm này, không ngờ lại dễ dàng thấy được. Hơn nữa, Lý Hồng cho rằng, nếu chính mình cầu, cũng có thể có được, nhưng vật có được cũng không có ý nghĩa quan trọng gì cả.

Cô cần chính là thành ý từ đáy lòng.

Nếu ở thời Cổ đại, đây cũng được coi là ý chỉ! Đó là Thủ tướng kính yêu tặng cho sự cố gắng của Trương Nhất Phàm. Lý Hồng không muốn hiểu, hai người chưa từng gặp nhau, mà có thể khiến cho Thủ tướng vui vẻ ủng hộ hắn, đúng là chuyện không dễ dàng.

Trương Nhất Phàm nói một lời, không ngờ Thủ tướng phải đích thân kí tặng hắn, đây chính là ngàn vàng khó mua báu vật. Lông mi đẹp của Lý Hồng hơi nhíu, không nói gì rồi bỏ đi.

- Tần Xuyên, cầm lấy nó được rồi!

Trương Nhất Phàm ngồi xuống nói với Tần Xuyên.

Tần Xuyên kích động một phen, cầm chữ phúc vui vẻ đi ra ngoài.



Đã hơn mười phút, Trương Nhất Phàm mới lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho Thẩm Uyển Vân.

Đô --- Đô --- sau vài âm thanh dài, rốt cuộc cũng nghe được một âm thanh dịu dàng dễ nghe, đúng là Thẩm Uyển Vân. Tảng đá lớn trong lòng Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đã được buông xuống.

- Tiểu Vân, là anh.

Thẩm Uyển Vân nghe ra được, đó là giọng nói của người mà mình mong nhớ ngày đêm, cô đang cho đứa con uống sữa, trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Thẩm Uyển Vân dỗ dành vài câu,

- Anh yêu, lát nữa anh gọi lại đi nha! Cục cưng đang đói bụng, giờ em phải cho nó ăn no trước đã.

Trương Nhất chỉ biết gác máy, bình tĩnh và chờ lát gọi lại.

Nửa tiếng sau, Thẩm Uyển Vân gọi tới.

- Chồng yêu, nhớ em không?

Giọng nói của Thẩm Uyển Vân vẫn dịu dàng như thế, cười hì hì, mang theo một lời nói ngọt ngào.

Nghe được giọng nói đó, Trương Nhất Phàm có một điều gì đó nói không nên lời. Tiểu Vân và đứa bé không sao, trong lòng thấy yên tâm. Nhớ đến giấc mơ hôm qua, khiến hắn rất bất an,

Hai người nói chuyện một lúc, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Uyển Vân, cô ấy nói bên Singapore rất tốt, ngoại trừ thiếu vắng ông xã, còn lại cái gì cũng có.

Thẩm Uyển Vân đã sinh con, nhưng tính tình vẫn hoạt bát như trước kia, không có thay đổi gì hết.

Trương Nhất Phàm hỏi cô khi nào về nước, cô nói đứa bé còn nhỏ, chắc cuối năm sau đi. Lúc đó, cơ thể của mình đã hoàn toàn bình phục.

Lúc sau, Thẩm Uyển Vân tiết lộ ra một điều, nói đứa bé rất giống Trương Nhất Phàm, làm sao bây giờ? Nếu về nước, có thể sẽ bị người ta nhận ra? Cô ấy nói không được, ta phải cải trang cho đứa bé này. Nếu không cha con anh mà gặp mặt, người mù cũng biết được quan hệ của hai người.

Hai người nói đến vấn đề của đứa bé, Thẩm Uyển Vân nói, thẹn thùng, đứa bé này theo họ của em, không có phần của anh. Tên còn chưa nghĩ ra nữa!

Hai người nói chuyện thật lâu, sau khi gác điện thoại, trong lòng Trương Nhất Phàm rất thoải mái. Hắn mở hòm thư ra, có một tấm ảnh về đứa bé cưng đã được hai tháng tuổi, nhất thời không biết là trai hay gái.

Chỉ thấy được đứa bé rất đáng yêu, cặp mắt tròn và sáng long lanh.

Thằng nhóc kia rất giống mình sao? Trương Nhất Phàm tự hỏi, nhìn kỹ, có chút giống. Có thể lúc lớn lên, hẳn là giống hơn!

Thẩm Uyển Vân nói không sai, nếu hai người giống nhau, chẳng may lúc chạm mặt nhau, khó tránh có chút xấu hổ. Đang nghĩ đến việc này, Đường Vũ gọi điện đến,

- Bí thư Trương, tối nay ông cần phải tốn kém đó.

Trương Nhất Phàm đóng hòm thư,

- Anh đến Song Giang rồi ư?

- Còn có Chủ tịch thành phố Uông cùng một người nữa.

Đường Vũ nói chuyện có chút thần bí, một người nữa chắc cũng là người quen của chúng ta thôi. Nếu không chẳng lẽ bọn chúng cho mình gặp người xa lạ.

Trương Nhất Phàm cười cười nói:

- Vậy đêm nay cùng ăn cơm chung nha.

Hai người đến thành phố Song Giang, không cần nói, cũng là đến chúc tết mình. Hàng năm, những bữa tiệc xã giao thế này rất nhiều, Trương Nhất Phàm đã từng nói với họ, không cần phải đi qua đi lại, rất phiền toái, nhưng mấy người này không nghe.

Đương nhiên bọn họ sẽ không nghe, nếu nghe mới là thằng ngốc. Có quan hệ tốt như thế, ai nỡ từ bỏ người giàu có họ Trương này chứ? Chỉ có quan hệ ngày càng thân mật, bỏ thì uổng lắm, đạo lý này ai cũng hiểu cả. Nhất là trong quan trường, một đám người không có suy nghĩ, thấy người sang phải bắt quàng làm họ thôi.

Cho nên, Trương Nhất Phàm càng làm càng lên chức quan lớn, mạng lưới quan hệ càng ngày càng rộng.

Những ngày tháng trước, chỉ sợ Lý Trị Quốc, Trần Trí Phú, Lã Cường, Đoạn Chấn Lâm, Vương Bác, Lý Khánh Tùng, Viên Thành Công, Cổ Chí Cương, Tô Như Hồng, … những người này đều đã là quá khứ rồi.



Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, muốn cô cùng ăn cơm tối. Đổng Tiểu Phàm nói Liễu Hồng ngày mai đi, buổi tối ăn ở nhà cùng với cô ấy, với lại có Tiêu Tiêu nữa. Trương Nhất Phàm đành phải thuận theo ý kiến của vợ mình.

Trong khách sạn, Trương Nhất Phàm gặp được Đường Vũ và Uông Viễn Dương, người thần bí không ngờ là Dương Mễ.

Đã lâu không gặp Dương Mễ, ngày càng xinh đẹp. Tóc được cột cao lên, làm lộ cái cổ mảnh mai. Bộ ngực hấp dẫn, so với Liễu Hồng đã từng sinh con thì được hơn chút, nhìn đến phần đồ sộ trên người Dương Mễ, Trương Nhất Phàm có chút hoài nghi, làm sao Dương Mễ có bộ ngực bốc lửa như thế, rốt cuộc làm như thế nào để có được.

Phần dưới là cái quần bó sát, cùng với cặp chân nhỏ và dài, và đôi giày màu đen, làm cho Dương Mễ có chút khí chất cao quý. Cô ta đã thay đổi, không còn lông bông như hồi còn trẻ, đã trở thành một thiếu nữ quyến rũ.

Nhìn thấy sự thay đổi của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm rất vui.

Nhưng mà, Dương Mễ đến đây cùng với Đường Vũ, không thể không khiến Trương Nhất Phàm hoài nghi, chắc bên trong có gì đó mờ ám.

Chợt loé qua ý nghĩ đó, Trương Nhất Phàm cầm chén rượu giơ lên, uống cùng với ba người,

- Chủ tịch thành phố Uông, chúc mừng ông, sang năm phải trở thành Uỷ viên Thường vụ đó.

Trên mặt Uông Viễn Dương có chút e ngại,

- Cám ơn sự cân nhắc của lãnh đạo, nếu không có Đại ca, hôm nay cũng sẽ không có Uông Viễn Dương. Nếu Đại ca chấp nhận, Viễn Dương đồng ý đi theo ông làm người hầu, là một con tốt qua sông.

Uông Viễn Dương quyết tâm năm sau sẽ trở thành Uỷ viên Thường vụ, Trương Nhất Phàm sớm biết được tin tức. Sau khi chính mình rời khỏi thành phố Đông Lâm, xem như Uông Viễn Dương lại tiến thêm một bước. Thật đáng mừng.

Đường Vũ mắng,

- Làm gì mà anh nói nhiều thế, lại nhăn mặt nhăn mày. Hãy bớt những câu không cần thiết đi, được không. Anh Phàm là ai, cũng đâu có mang theo được.

Trương Nhất Phàm biết rõ tính cách của Uông Viễn Dương và Đường Vũ không giống nhau, Đường Vũ rất nóng tính.

Uống chén này vào, Trương Nhất Phàm nói:

- Dương Mễ, cô cũng đâu có rảnh rỗi, nào cạn ly tiếp nào!

Bốn người lại uống thêm một vòng.

Lúc này, Đường Vũ mới nói:

- Anh Phàm, tiểu tử Hồ Lôi khi nào mới trở về? Chúng ta cũng không tài nào đi đến nước Mỹ nơi đó. Hơn nữa cuối năm đến rồi, không ai chịu đi ra ngoài đâu.

- Việc này các cậu không cần phải lo, bộ dạng của Hồ Lôi cũng phải ba tháng hay nửa năm nữa mới xuất viện.

- Mẹ, còn phải đợi bao lâu nữa, Viễn Dương, thời điểm sang năm mới, chúng ta đi du lịch một chuyến đi?

Uông Viễn Dương còn chưa nói, Trương Nhất Phàm ngăn lại.

- Không cần thiết đâu, các cậu qua bên đó rất bất tiện.

Hắn nghĩ đến hành trình đi đến nước Mỹ, từ mình đã rước lấy một đống phiền toái, nếu ở bên kia bọn Đường Vũ có xảy ra chuyện gì, bản thân mình cũng không có bản lĩnh lớn như thế, dễ dàng mà qua nước Mỹ đòi người.

Tối nay có thể nói là người cùng nhà, Trương Nhất Phàm thả lỏng người, lại thêm thời gian gần đây nhiều áp lực, hắn muốn thả lỏng bản thân một chút, uống nhiều chút.

Đường Vũ và Uông Viễn Dương cũng không kém, cuối cùng Dương Mễ phải lái xe, ba người cùng đưa Trương Nhất Phàm về nhà.

Tiêu Tiêu và Liễu Hồng vẫn chưa đi, đang cùng Đổng Tiểu Phàm nói chuyện, Đổng Tiểu Phàm nói:

- Tối nay, ai cũng say hết rồi, qua đêm tại đây đi.

Đang nói, Trương Nhất Phàm say tít mít về đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook