Chương 371: Nhất định phải giàu có
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trời vẫn mưa càng lúc càng to.
Toàn bộ thế giới bị bao trùm trong màn đêm đen tối, ánh sáng mập mờ phát ra từ ngọn đèn trong thành thị càng làm cho không gian trở lên buồn tẻ. Phương Cảnh Văn chắp hai tay sau lưng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, chậm rãi rút một điếu thuốc.
Anh ta phát hiện từ khi nhậm chức đến nay không có cách nào có thể khống chế được thế cục của tỉnh Tương. Thư Á Quân điên rồi, cấp dưới của ông ta cứ từng người từng người bị người ta trừng trị, không dễ dàng gì mới phái được Vệ Văn Bá đi, vừa mới hùng hổ một tí đã lập tức giống như người mất hồn, mất hết năng lực. Ở khu Đông Lâm thế lực Phương gia ngày càng suy yếu, rốt cuộc là bản thân mình bất tài hay là đối thủ quá yếu.
Hiện lại có tin truyền đến Uỷ ban Kỷ luật giấu mình bí mật phái người đến Giao Châu bắt người đi, hơn nữa chứng cứ đã được điều tra chính xác rồi. Cái tên Ngưu Ái Vũ này tuy rằng không quan hệ gì đến mình, nhưng dù sao cũng là người do Chu Chí Phương một tay dìu dắt mà lên.
Phương Cảnh Văn hiểu rất rõ con người của Chu Chí Phương, nếu Ngưu Ái Vũ không trụ được thì Chu Chí Phương ắt sẽ gặp nguy hiểm. Hôm qua Chu Chí Phương còn đích thân chạy đến tận tỉnh thành để chuộc tội, Phương Cảnh Văn cũng không còn cách nào khác, việc này mình không muốn quản cũng không được.
Nếu không Giao Châu này chỉ sợ sẽ lọt vào tay kẻ khác mất, Phương Cảnh Văn trong lòng hiểu rất rõ, tuy rằng bây giờ quan hệ giữa nhà họ Phương với nhà họ Lý không tồi, nhưng chuyện này ai có thể lường trước được về sau.
Nếu như một ngày nào đó liên minh tan rã thì nhà họ Lý sẽ là kẻ thù lớn nhất của nhà họ Phương. Bởi vì qua một thời gian dài hợp tác hai bên đã hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, kẻ thù như vậy mới thật đáng sợ.
Lại một tia chớp mạnh ở gần, đèn trong phòng cũng chợt lóe lên một chút, Phương Cảnh Văn nhấc điện thoại lên ngần ngừ một chút rồi lại đặt xuống.
Xa xa vọng đến tiếng hú còi của xe cứu hỏa và xe cảnh sát, âm thanh hỗn độn khiến người nghe cảm thấy hoảng hốt. Không lâu sau đó Phương Cảnh Văn nhận được điện thoại gọi đến báo rằng phòng hồ sơ Ủy ban kỷ luật bị cháy rồi.
Phương Cảnh Văn sững lại một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, đây gọi là lửa đốt Tư Mã Ý – trời đất không dung.
Trời mưa to đến vậy mà phòng hồ sơ Ủy ban kỷ luật lại bốc cháy, chuyện này cũng thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong lòng ông ta cũng thầm khiếp sợ, đám người này cũng to gan thật, không ngờ dám đến cả phòng tài liệu hồ sơ để phóng hoả.
Uỷ ban Kỷ luật tỉnh bị phóng hoả làm cả tỉnh Tương chấn động, bọn người này thật to gan, quả thực là coi trời bằng vung. Bí thư Tỉnh uỷ Tạ Kiến Đông đập bàn quát:
- Chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, bất luận là ai đều giết chết không tha.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc hội nghị Thường vụ Tạ Kiến Đông lại tức giận đến như vậy.
Ngày hôm sau, Ngưu Ái Vũ liền phản cung, đối với những lời khai trước đây đều một mực từ chối không thừa nhận.
Thẩm Hoành Quốc cho gọi Trương Nhất Phàm đến văn phòng làm việc hỏi cho rõ tình hình, Trương Nhất Phàm cười khẩy nói:
- Bằng chứng rành rành như núi sắt, không phải nó không thừa nhận mà được.
Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn có chút nghi ngờ:
- Phòng hồ sơ không phải đã bị cháy rồi sao?
Trương Nhất Phàm lấy ra một túi hồ sơ. Túi hồ sơ này may mà còn chưa kịp để vào chỗ cũ, hôm qua để quên trong phòng làm việc.
Thẩm Hoành Quốc không tin lời nói xằng bậy của hắn, nhưng Lão không ngờ tới là Trương Nhất Phàm đã tài tình giữ lại được chiêu này.
- Tiểu tử ngươi được lắm! Người ta có kế Trương Lương, còn ngươi thì có cả thang để vượt tường.
Cầm bản chứng cứ nặng trịch trên tay, Thẩm Hoành Quốc cười nói:
- Cái này e rằng có kẻ phải thất vọng rồi.
Trương Nhất Phàm cười khẩy một tiếng:
- Đây là thủ đoạn già đời của bọn chúng, nhưng lúc này chỉ sợ lợi bất cập hại.
Ngày trước khi hắn còn ở huyện Sa cũng đã gặp phải chuyện kiểu như vậy rồi, nay đối thủ lại diễn lại trò cũ, Trương Nhất Phàm làm sao mà không biết chiêu để đối phó được chứ?
Thẩm Hoành Quốc lập tức cầm lấy chứng cứ mang đến văn phòng làm việc của Bí thư Tỉnh uỷ Tạ Kiến Đông.
Tạ Kiến Đông nghe xong Thẩm Hoành Quốc báo cáo lập tức vỗ tay khen ngợi:
- Cái tên Trương Nhất Phàm này giỏi thật.
Chuyện chứng cứ đã được Trương Nhất Phàm lưu giữ đầy đủ không hề được công bố ra ngoài. Dưới sự chỉ đạo của Thẩm Hoành Quốc quyết định chơi trò ú tim với đối thủ.
Vì vậy Ủy ban kỷ luật lại phái một số người đi lấy chứng cứ tiếp.
Ngưu Ái Vũ đang hoan hỷ trong lòng vì chứng cứ đã bị huỷ, chỉ cần mình sống chết không chịu thừa nhận thì cho dù là ông trời cũng không làm gì được mình. Thế nên trong lòng y đang ngàn vạn lần cảm kích Chu Chí Phương.
Nhưng y liền thất vọng rất nhanh sau đó, cái chứng cứ rành rành đó đang bày ngay ra trước mặt y. Ngưu Ái Vũ đột nhiên thấy chóng mặt, cảm giác của y lúc đó giống như người vừa mua cổ phiếu vậy. Vừa mới mua thì giá lập tức tăng nhưng sau đó đột nhiên lại bị lao dốc thảm hại.
Nỗi buồn cùng với sự thất vọng đã làm cho y không thể gắng gượng được nữa, gục ngã ngay trên bàn thẩm vấn.
Thực ra bọn người của Chu Chí phương đều đã biết Ngưu Ái Vũ sẽ chết chắc rồi, nhưng điều mà bọn chúng lo lắng nhất chính là quyển nhật ký của Ngưu Ái Vũ.
Trong đó chẳng phải đã ghi chép chuyện y đem tiền đi biếu sao? Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì Chu Chí Phương cũng có ít nhiều phiền phức.
Rất may Chu Chí Phương cũng là người khá xảo quyệt, chưa bao giờ lão trực tiếp nhận tiền từ tay bất cứ ai, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì lão sẽ phủi tay sạch sẽ, sẽ có kẻ làm bia đỡ đạn cho lão.
Lúc nghe được tin phòng hồ sơ của Ủy ban kỷ luật bị cháy, Lưu Nhất Hải rất vui mừng. Y còn tìm Chu Đỉnh Thiên mời đi uống rượu. Hai người bọn họ còn nâng cốc chúc mừng ở trong phòng.
Lưu Nhất Hải cũng biết tên Ngưu Ái Vũ này ngang cũng chết mà dọc cũng chết. Nó chết cũng không sao, mấu chốt là đừng để liên lụy đến người khác là được.
Từ khi Ngưu Ái Vũ sa lưới, Chu Chí Phương cũng biết Y không thể sống sót trở về. Bởi vì đã đổ đốn đến như vậy, chỉ cần tuỳ ý lôi ra vài vụ là đã đủ tội chết rồi. Nhưng lão thật không ngờ cấp trên vì bảo toàn đại cục mà sử lý sự việc lại bất ngờ đến như vậy.
Giao Châu được xem như nước cờ trọng yếu của tỉnh Tương. Vì vậy tuyệt đối không thể chấp nhận để Giao Châu lọt vào tay kẻ khác được. Cấp trên làm vậy so với cách của Chu Chí Phương thì có khác nhưng hiệu quả thì cũng như nhau. Môt kẻ thí xe hộ tướng, một người thì thí tốt để hộ xe.
Trong mười mấy nhân viên dưới quyền của Ngưu Ái Vũ, có mấy người là nhân viên công chức đi làm ở đơn vị, cũng có người là nhân viên ngân hàng. Những người này rất dễ lấy chứng cứ, hơn nữa họ cũng không còn cách nào khác.Vì vậy, người của Uỷ ban Kỷ luật đã rất nhanh chóng lấy đựơc rất nhiều những tin tức chính xác gây bất lợi cho y.
Khi Trương Nhất Phàm vẫn đang trên đường đi thì Liễu Hải gọi điện tới:
- Anh, em đã đến tỉnh thành rồi.
- Nhanh vậy sao? Bạch Khẩn đâu?
Trương nhất Phàm hay tin Liễu Hải trở về, liền tưởng tượng đến bộ dạng của hắn. Lần này Liễu Hải trổ tài, vì hai nhà Trương, Thẩm mà gây ra đại chiến, đánh cho Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng không kịp trở tay.
Thế nên hắn rất quan tâm đến sức khoẻ của Liễu Hải, bởi sau trận ác chiến đó người bình thường làm sao có thể chịu nổi?
Dường như Liễu Hải rất vui vẻ, nghe qua giọng điệu của anh ta cảm nhận được không giống như thường ngày. Trương nhất Phàm đoán ngay Bạch Khẩn chắc là đang đi cùng. Quả nhiên Liễu Hải cười cười đáp:
- Cô ấy đang bên cạnh em đây.
- Vậy tụi em đến nhà anh ngồi chơi trước nhé, Tiểu Phàm đang ở nhà đấy.
Trương Nhất Phàm sắp xếp xong, liền nghĩ đến việc liên hệ cho Liễu Hải nằm ở bệnh viện tốt nhất để điều dưỡng. Liễu Hải về sớm như vậy chắc chắn không thể nán lại được ở thủ đô rồi.
Buổi chiều khi về đến nhà thấy Liễu Hải và Bạch Khẩn đang ngồi ở sôfa, Bạch Khẩn đang gọt trái cây.
Đổng Tiểu Phàm ngồi bên cạnh nhìn hai người cười vui vẻ.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm về đến, cả ba người lập tức đứng dậy, Liễu Hải gọi một tiếng:
- Anh!
Bạch Khẩn lập tức buông trái cây trên tay xuống ngại ngùng gọi:
- Anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh tiểu phú bà cười nói:
- Có phải ngưỡng mộ khi nhìn thấy hai người họ rồi phải không?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười nói:
- Hai người họ thật đẹp đôi, cô Bạch là người Đông Bắc à?
Bạch Khẩn gật gật đầu:
- Dạ
Đổng Tiểu Phàm liền khen ngợi:
- Thảo nào vóc dáng đẹp thế, chắc phải cao đến một mét bảy lăm ấy nhỉ!
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng bẽn lẽn của Bạch Khẩn, không khỏi cười nói:
- Bạch đại hiệp cũng có lúc e thẹn vậy à? Đây không hợp với tính cách của em lắm.
Vì trong mắt Trương Nhất Phàm thì Bạch Khẩn là người con gái tương đối điềm đạm.
- Liễu Hải, sức khoẻ của cậu thế nào rồi? Mai đi khám lại xem sao, tôi đã tìm được bệnh viện tốt cho cậu rồi, cậu đến đó tĩnh dưỡng cho khoẻ lại rồi hãy về.
Liễu Hải giãy nảy lên:
- Không cần, không cần đâu, em khoẻ lắm.
Trương Nhất Phàm liền lừ mắt:
- Ngay cả lời của anh cũng không nghe nữa rồi hả?
- Không phải vậy đâu anh Nhất Phàm, anh ấy....
Bạch Khẩn đang định giải thích, Liễu Hải liền kéo tay cô
- Bạch Khẩn!
Bạch Khẩn ngoan ngoãn vâng lời, cô lập tức không nói nữa.
Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút khó hiểu, tên tiểu tử này chắc có chuyện gì giấu mình chăng? Đang định gặng hỏi thì chuông điện thoại của Bạch Khẩn vang lên. Bạch Khẩn lấy điện thoại ra, sắc mặt cô bỗng trắng bệch ra:
- Là anh của em.
Sau đó cô quay sang ba người, lịch sự xin phép rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Năm phút sau, Bạch Khẩn lầm lũi đi vào với gương mặt ưu tư, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Khẩn đến bên Liễu Hải, cầm tay Liễu Hải nói nhỏ:
- Bố và anh em đến tìm em rồi, hình như họ biết em đang ở đây.
- Nhất định là Bạch Thanh Tùng!
Trừ anh ta ra không ai biết mối quan hệ giữa Liễu Hải và Trương Nhất Phàm.
- Bọn họ nói gì?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Họ nói là muốn đi gặp mặt và đoán chừng muốn bắt em quay về.
Trương Nhất Phàm không nói gì, bố người ta đã đến tận tỉnh Tương này rồi, lẽ nào lại tránh mặt không gặp? Hắn nhìn sang Liễu Hải, chuyện này chắc phải để anh ta ra mặt thì mới ổn.
Liễu Hải đứng dậy kéo tay Bạch Khẩn nói:
- Gặp thì gặp, có gì mà sợ.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, tên tiểu tử này khá lắm, có dũng khí.
Tuy nhiên chuyện này mình cũng lên ra mặt chứ, hắn gọi Đổng Tiểu Phàm:
- Chúng ta cùng đi nhé, bố của Bạch Khẩn đến dù tốt hay xấu cũng là khách nhà mình, tất cả cùng nhau đi ăn bữa cơm!
Đang lúc định đi thì Trương nhất Phàm liền nhớ ra một chuyện:
- Liễu Hải, đợi chút.
Liễu Hải sững lại giây lát, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lấy trong túi ra môt tờ ngân phiếu:
- Đây là của cậu, cầm lấy!
Trương Nhất Phàm đột nhiên đưa cho Liễu Hải ngân phiếu làm cho Đổng Nhất Phàm và Bạch Khẩn đều sững sờ. Có điều từ trước tới nay Đổng Tiểu Phàm chưa bao giờ quan tâm đến chuyện kinh tế của Trương Nhất Phàm. Liễu Hải đang định khước từ tờ ngân phiếu không dám nhận thì vô tình nhìn thấy viết lên trên tờ ngân phiếu đó trị giá những mười triệu.
- Trời ơi! Những mười triệu sao?
Anh ta sửng sốt, nhìn kỹ tấm séc một lần nữa, vẫn là tờ ngân phiếu mười triệu. Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh ta không khỏi bật cười nói:
- Cái đó xứng đáng là của cậu, nhận lấy đi!
Nhìn cải vẻ cổ quái của Liễu Hải, Bạch Khẩn cũng thấy kỳ lạ, cô liếc mắt nhìn sang:
- Trời ạ! tờ ngân phiếu mười triệu!
- Anh, cái này em không nhận đâu.
Liễu Hải vẻ mặt lúng túng đưa lại tờ ngân phiếu cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn:
- Còn ra thể thống gì chứ? Cầm lấy, vốn dĩ nó thuộc về cậu mà.
Khi ở bệnh viện, Bạch Khẩn đã từng hỏi Liễu Hải vì sao lại bị thương, nhưng Liễu Hải cứ một mực không nói, cô cũng không biết làm thế nào. Nhưng khi vừa nhìn thấy tờ ngân phiếu một nghìn vạn thì trong lòng cô đã hiểu ra toàn bộ.
Bản thân đã bị người nhà tịch thu toàn bộ tiền và thẻ tín dụng, cô còn phải vay bạn bè tiền để mua vé máy bay bay đến đây. Vốn hai người chỉ có hai bàn tay trắng, đùng một cái có một món tiền khổng lồ không chính đáng từ đâu bay đến. Bạch Khẩn đang từ là một đại tiểu thư con nhà tỷ phú, phút chốc biến thành kẻ nghèo kiết xác. Điều chẳng ai ngờ mới chỉ mấy ngày cô và Liễu Hải lại có được một khoản tiền kếch xù, điều đó khiến suy nghĩ của cô khá phức tạp.
Trương Nhất Phàm đưa lại tấm séc cho Liễu Hải nói:
- Đi thôi, đi gặp mặt bố vợ tương lai của cậu đã.
Toàn bộ thế giới bị bao trùm trong màn đêm đen tối, ánh sáng mập mờ phát ra từ ngọn đèn trong thành thị càng làm cho không gian trở lên buồn tẻ. Phương Cảnh Văn chắp hai tay sau lưng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, chậm rãi rút một điếu thuốc.
Anh ta phát hiện từ khi nhậm chức đến nay không có cách nào có thể khống chế được thế cục của tỉnh Tương. Thư Á Quân điên rồi, cấp dưới của ông ta cứ từng người từng người bị người ta trừng trị, không dễ dàng gì mới phái được Vệ Văn Bá đi, vừa mới hùng hổ một tí đã lập tức giống như người mất hồn, mất hết năng lực. Ở khu Đông Lâm thế lực Phương gia ngày càng suy yếu, rốt cuộc là bản thân mình bất tài hay là đối thủ quá yếu.
Hiện lại có tin truyền đến Uỷ ban Kỷ luật giấu mình bí mật phái người đến Giao Châu bắt người đi, hơn nữa chứng cứ đã được điều tra chính xác rồi. Cái tên Ngưu Ái Vũ này tuy rằng không quan hệ gì đến mình, nhưng dù sao cũng là người do Chu Chí Phương một tay dìu dắt mà lên.
Phương Cảnh Văn hiểu rất rõ con người của Chu Chí Phương, nếu Ngưu Ái Vũ không trụ được thì Chu Chí Phương ắt sẽ gặp nguy hiểm. Hôm qua Chu Chí Phương còn đích thân chạy đến tận tỉnh thành để chuộc tội, Phương Cảnh Văn cũng không còn cách nào khác, việc này mình không muốn quản cũng không được.
Nếu không Giao Châu này chỉ sợ sẽ lọt vào tay kẻ khác mất, Phương Cảnh Văn trong lòng hiểu rất rõ, tuy rằng bây giờ quan hệ giữa nhà họ Phương với nhà họ Lý không tồi, nhưng chuyện này ai có thể lường trước được về sau.
Nếu như một ngày nào đó liên minh tan rã thì nhà họ Lý sẽ là kẻ thù lớn nhất của nhà họ Phương. Bởi vì qua một thời gian dài hợp tác hai bên đã hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, kẻ thù như vậy mới thật đáng sợ.
Lại một tia chớp mạnh ở gần, đèn trong phòng cũng chợt lóe lên một chút, Phương Cảnh Văn nhấc điện thoại lên ngần ngừ một chút rồi lại đặt xuống.
Xa xa vọng đến tiếng hú còi của xe cứu hỏa và xe cảnh sát, âm thanh hỗn độn khiến người nghe cảm thấy hoảng hốt. Không lâu sau đó Phương Cảnh Văn nhận được điện thoại gọi đến báo rằng phòng hồ sơ Ủy ban kỷ luật bị cháy rồi.
Phương Cảnh Văn sững lại một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, đây gọi là lửa đốt Tư Mã Ý – trời đất không dung.
Trời mưa to đến vậy mà phòng hồ sơ Ủy ban kỷ luật lại bốc cháy, chuyện này cũng thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong lòng ông ta cũng thầm khiếp sợ, đám người này cũng to gan thật, không ngờ dám đến cả phòng tài liệu hồ sơ để phóng hoả.
Uỷ ban Kỷ luật tỉnh bị phóng hoả làm cả tỉnh Tương chấn động, bọn người này thật to gan, quả thực là coi trời bằng vung. Bí thư Tỉnh uỷ Tạ Kiến Đông đập bàn quát:
- Chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, bất luận là ai đều giết chết không tha.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc hội nghị Thường vụ Tạ Kiến Đông lại tức giận đến như vậy.
Ngày hôm sau, Ngưu Ái Vũ liền phản cung, đối với những lời khai trước đây đều một mực từ chối không thừa nhận.
Thẩm Hoành Quốc cho gọi Trương Nhất Phàm đến văn phòng làm việc hỏi cho rõ tình hình, Trương Nhất Phàm cười khẩy nói:
- Bằng chứng rành rành như núi sắt, không phải nó không thừa nhận mà được.
Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn có chút nghi ngờ:
- Phòng hồ sơ không phải đã bị cháy rồi sao?
Trương Nhất Phàm lấy ra một túi hồ sơ. Túi hồ sơ này may mà còn chưa kịp để vào chỗ cũ, hôm qua để quên trong phòng làm việc.
Thẩm Hoành Quốc không tin lời nói xằng bậy của hắn, nhưng Lão không ngờ tới là Trương Nhất Phàm đã tài tình giữ lại được chiêu này.
- Tiểu tử ngươi được lắm! Người ta có kế Trương Lương, còn ngươi thì có cả thang để vượt tường.
Cầm bản chứng cứ nặng trịch trên tay, Thẩm Hoành Quốc cười nói:
- Cái này e rằng có kẻ phải thất vọng rồi.
Trương Nhất Phàm cười khẩy một tiếng:
- Đây là thủ đoạn già đời của bọn chúng, nhưng lúc này chỉ sợ lợi bất cập hại.
Ngày trước khi hắn còn ở huyện Sa cũng đã gặp phải chuyện kiểu như vậy rồi, nay đối thủ lại diễn lại trò cũ, Trương Nhất Phàm làm sao mà không biết chiêu để đối phó được chứ?
Thẩm Hoành Quốc lập tức cầm lấy chứng cứ mang đến văn phòng làm việc của Bí thư Tỉnh uỷ Tạ Kiến Đông.
Tạ Kiến Đông nghe xong Thẩm Hoành Quốc báo cáo lập tức vỗ tay khen ngợi:
- Cái tên Trương Nhất Phàm này giỏi thật.
Chuyện chứng cứ đã được Trương Nhất Phàm lưu giữ đầy đủ không hề được công bố ra ngoài. Dưới sự chỉ đạo của Thẩm Hoành Quốc quyết định chơi trò ú tim với đối thủ.
Vì vậy Ủy ban kỷ luật lại phái một số người đi lấy chứng cứ tiếp.
Ngưu Ái Vũ đang hoan hỷ trong lòng vì chứng cứ đã bị huỷ, chỉ cần mình sống chết không chịu thừa nhận thì cho dù là ông trời cũng không làm gì được mình. Thế nên trong lòng y đang ngàn vạn lần cảm kích Chu Chí Phương.
Nhưng y liền thất vọng rất nhanh sau đó, cái chứng cứ rành rành đó đang bày ngay ra trước mặt y. Ngưu Ái Vũ đột nhiên thấy chóng mặt, cảm giác của y lúc đó giống như người vừa mua cổ phiếu vậy. Vừa mới mua thì giá lập tức tăng nhưng sau đó đột nhiên lại bị lao dốc thảm hại.
Nỗi buồn cùng với sự thất vọng đã làm cho y không thể gắng gượng được nữa, gục ngã ngay trên bàn thẩm vấn.
Thực ra bọn người của Chu Chí phương đều đã biết Ngưu Ái Vũ sẽ chết chắc rồi, nhưng điều mà bọn chúng lo lắng nhất chính là quyển nhật ký của Ngưu Ái Vũ.
Trong đó chẳng phải đã ghi chép chuyện y đem tiền đi biếu sao? Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì Chu Chí Phương cũng có ít nhiều phiền phức.
Rất may Chu Chí Phương cũng là người khá xảo quyệt, chưa bao giờ lão trực tiếp nhận tiền từ tay bất cứ ai, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì lão sẽ phủi tay sạch sẽ, sẽ có kẻ làm bia đỡ đạn cho lão.
Lúc nghe được tin phòng hồ sơ của Ủy ban kỷ luật bị cháy, Lưu Nhất Hải rất vui mừng. Y còn tìm Chu Đỉnh Thiên mời đi uống rượu. Hai người bọn họ còn nâng cốc chúc mừng ở trong phòng.
Lưu Nhất Hải cũng biết tên Ngưu Ái Vũ này ngang cũng chết mà dọc cũng chết. Nó chết cũng không sao, mấu chốt là đừng để liên lụy đến người khác là được.
Từ khi Ngưu Ái Vũ sa lưới, Chu Chí Phương cũng biết Y không thể sống sót trở về. Bởi vì đã đổ đốn đến như vậy, chỉ cần tuỳ ý lôi ra vài vụ là đã đủ tội chết rồi. Nhưng lão thật không ngờ cấp trên vì bảo toàn đại cục mà sử lý sự việc lại bất ngờ đến như vậy.
Giao Châu được xem như nước cờ trọng yếu của tỉnh Tương. Vì vậy tuyệt đối không thể chấp nhận để Giao Châu lọt vào tay kẻ khác được. Cấp trên làm vậy so với cách của Chu Chí Phương thì có khác nhưng hiệu quả thì cũng như nhau. Môt kẻ thí xe hộ tướng, một người thì thí tốt để hộ xe.
Trong mười mấy nhân viên dưới quyền của Ngưu Ái Vũ, có mấy người là nhân viên công chức đi làm ở đơn vị, cũng có người là nhân viên ngân hàng. Những người này rất dễ lấy chứng cứ, hơn nữa họ cũng không còn cách nào khác.Vì vậy, người của Uỷ ban Kỷ luật đã rất nhanh chóng lấy đựơc rất nhiều những tin tức chính xác gây bất lợi cho y.
Khi Trương Nhất Phàm vẫn đang trên đường đi thì Liễu Hải gọi điện tới:
- Anh, em đã đến tỉnh thành rồi.
- Nhanh vậy sao? Bạch Khẩn đâu?
Trương nhất Phàm hay tin Liễu Hải trở về, liền tưởng tượng đến bộ dạng của hắn. Lần này Liễu Hải trổ tài, vì hai nhà Trương, Thẩm mà gây ra đại chiến, đánh cho Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng không kịp trở tay.
Thế nên hắn rất quan tâm đến sức khoẻ của Liễu Hải, bởi sau trận ác chiến đó người bình thường làm sao có thể chịu nổi?
Dường như Liễu Hải rất vui vẻ, nghe qua giọng điệu của anh ta cảm nhận được không giống như thường ngày. Trương nhất Phàm đoán ngay Bạch Khẩn chắc là đang đi cùng. Quả nhiên Liễu Hải cười cười đáp:
- Cô ấy đang bên cạnh em đây.
- Vậy tụi em đến nhà anh ngồi chơi trước nhé, Tiểu Phàm đang ở nhà đấy.
Trương Nhất Phàm sắp xếp xong, liền nghĩ đến việc liên hệ cho Liễu Hải nằm ở bệnh viện tốt nhất để điều dưỡng. Liễu Hải về sớm như vậy chắc chắn không thể nán lại được ở thủ đô rồi.
Buổi chiều khi về đến nhà thấy Liễu Hải và Bạch Khẩn đang ngồi ở sôfa, Bạch Khẩn đang gọt trái cây.
Đổng Tiểu Phàm ngồi bên cạnh nhìn hai người cười vui vẻ.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm về đến, cả ba người lập tức đứng dậy, Liễu Hải gọi một tiếng:
- Anh!
Bạch Khẩn lập tức buông trái cây trên tay xuống ngại ngùng gọi:
- Anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh tiểu phú bà cười nói:
- Có phải ngưỡng mộ khi nhìn thấy hai người họ rồi phải không?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười nói:
- Hai người họ thật đẹp đôi, cô Bạch là người Đông Bắc à?
Bạch Khẩn gật gật đầu:
- Dạ
Đổng Tiểu Phàm liền khen ngợi:
- Thảo nào vóc dáng đẹp thế, chắc phải cao đến một mét bảy lăm ấy nhỉ!
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng bẽn lẽn của Bạch Khẩn, không khỏi cười nói:
- Bạch đại hiệp cũng có lúc e thẹn vậy à? Đây không hợp với tính cách của em lắm.
Vì trong mắt Trương Nhất Phàm thì Bạch Khẩn là người con gái tương đối điềm đạm.
- Liễu Hải, sức khoẻ của cậu thế nào rồi? Mai đi khám lại xem sao, tôi đã tìm được bệnh viện tốt cho cậu rồi, cậu đến đó tĩnh dưỡng cho khoẻ lại rồi hãy về.
Liễu Hải giãy nảy lên:
- Không cần, không cần đâu, em khoẻ lắm.
Trương Nhất Phàm liền lừ mắt:
- Ngay cả lời của anh cũng không nghe nữa rồi hả?
- Không phải vậy đâu anh Nhất Phàm, anh ấy....
Bạch Khẩn đang định giải thích, Liễu Hải liền kéo tay cô
- Bạch Khẩn!
Bạch Khẩn ngoan ngoãn vâng lời, cô lập tức không nói nữa.
Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút khó hiểu, tên tiểu tử này chắc có chuyện gì giấu mình chăng? Đang định gặng hỏi thì chuông điện thoại của Bạch Khẩn vang lên. Bạch Khẩn lấy điện thoại ra, sắc mặt cô bỗng trắng bệch ra:
- Là anh của em.
Sau đó cô quay sang ba người, lịch sự xin phép rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Năm phút sau, Bạch Khẩn lầm lũi đi vào với gương mặt ưu tư, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Khẩn đến bên Liễu Hải, cầm tay Liễu Hải nói nhỏ:
- Bố và anh em đến tìm em rồi, hình như họ biết em đang ở đây.
- Nhất định là Bạch Thanh Tùng!
Trừ anh ta ra không ai biết mối quan hệ giữa Liễu Hải và Trương Nhất Phàm.
- Bọn họ nói gì?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Họ nói là muốn đi gặp mặt và đoán chừng muốn bắt em quay về.
Trương Nhất Phàm không nói gì, bố người ta đã đến tận tỉnh Tương này rồi, lẽ nào lại tránh mặt không gặp? Hắn nhìn sang Liễu Hải, chuyện này chắc phải để anh ta ra mặt thì mới ổn.
Liễu Hải đứng dậy kéo tay Bạch Khẩn nói:
- Gặp thì gặp, có gì mà sợ.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, tên tiểu tử này khá lắm, có dũng khí.
Tuy nhiên chuyện này mình cũng lên ra mặt chứ, hắn gọi Đổng Tiểu Phàm:
- Chúng ta cùng đi nhé, bố của Bạch Khẩn đến dù tốt hay xấu cũng là khách nhà mình, tất cả cùng nhau đi ăn bữa cơm!
Đang lúc định đi thì Trương nhất Phàm liền nhớ ra một chuyện:
- Liễu Hải, đợi chút.
Liễu Hải sững lại giây lát, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lấy trong túi ra môt tờ ngân phiếu:
- Đây là của cậu, cầm lấy!
Trương Nhất Phàm đột nhiên đưa cho Liễu Hải ngân phiếu làm cho Đổng Nhất Phàm và Bạch Khẩn đều sững sờ. Có điều từ trước tới nay Đổng Tiểu Phàm chưa bao giờ quan tâm đến chuyện kinh tế của Trương Nhất Phàm. Liễu Hải đang định khước từ tờ ngân phiếu không dám nhận thì vô tình nhìn thấy viết lên trên tờ ngân phiếu đó trị giá những mười triệu.
- Trời ơi! Những mười triệu sao?
Anh ta sửng sốt, nhìn kỹ tấm séc một lần nữa, vẫn là tờ ngân phiếu mười triệu. Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh ta không khỏi bật cười nói:
- Cái đó xứng đáng là của cậu, nhận lấy đi!
Nhìn cải vẻ cổ quái của Liễu Hải, Bạch Khẩn cũng thấy kỳ lạ, cô liếc mắt nhìn sang:
- Trời ạ! tờ ngân phiếu mười triệu!
- Anh, cái này em không nhận đâu.
Liễu Hải vẻ mặt lúng túng đưa lại tờ ngân phiếu cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn:
- Còn ra thể thống gì chứ? Cầm lấy, vốn dĩ nó thuộc về cậu mà.
Khi ở bệnh viện, Bạch Khẩn đã từng hỏi Liễu Hải vì sao lại bị thương, nhưng Liễu Hải cứ một mực không nói, cô cũng không biết làm thế nào. Nhưng khi vừa nhìn thấy tờ ngân phiếu một nghìn vạn thì trong lòng cô đã hiểu ra toàn bộ.
Bản thân đã bị người nhà tịch thu toàn bộ tiền và thẻ tín dụng, cô còn phải vay bạn bè tiền để mua vé máy bay bay đến đây. Vốn hai người chỉ có hai bàn tay trắng, đùng một cái có một món tiền khổng lồ không chính đáng từ đâu bay đến. Bạch Khẩn đang từ là một đại tiểu thư con nhà tỷ phú, phút chốc biến thành kẻ nghèo kiết xác. Điều chẳng ai ngờ mới chỉ mấy ngày cô và Liễu Hải lại có được một khoản tiền kếch xù, điều đó khiến suy nghĩ của cô khá phức tạp.
Trương Nhất Phàm đưa lại tấm séc cho Liễu Hải nói:
- Đi thôi, đi gặp mặt bố vợ tương lai của cậu đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.