Chương 830: Nhất định sẽ là gã, tên ác ma này
Tây Lâu Nguyệt
25/09/2013
-Ting, ting, ting, ting, ting…
Một cảnh tượng có thể làm rung chuyển trời đất đã bắt đầu, trong hoa viên của biệt thự, tiếng di động liên tiếp vang lên.
Mười giờ mười phút!
Một thứ tượng trưng cho điều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng ưu việt, vô cùng kinh điển, vô cùng náo nhiệt, vô cùng kinh ngạc, vô cùng…
Đáng tiếc, điều vô cùng này lại khiến người ta hết sức tuyệt vọng, hết sức phẫn nộ, hết sức sợ hãi, hết sức bất an, hết sức…
Lúc người đầu tiên nghe điện thoại, cũng là lúc một bi kịch được bắt đầu, y vô cùng hoảng sợ, quát:
- Cái gì? Cái gì? … Mẹ nó… Con mẹ nó chứ! ... Tao nhổ vào…
- Mày nói gì? Sao lại thế? Tao nhổ vào … khốn kiếp!
Đó là giọng nói của người đầu tiên, vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. Lúc nhận được cuộc điện thoại này, sắc mặt y khổ sở, xám như tro tàn, vẻ mặt hết sức thê thảm.
Nhưng điều này mới chỉ là bắt đầu, sự bắt đầu của một màn kịch ngoạn mục.
Điện thoại lại tiếp tục kêu, từng hồi từng hồi khủng khiếp, tiếng gào vang lên trong hoa viên:
- Gì? Cái gì? Cái gì? Tại sao lại như thế? Trời ạ!
Một đám người bình thường xem ra rất nho nhã, rất phong độ, rất bình tĩnh, mỗi người đều giống như gặp ma, căn bản không để ý tới những người dân đang đứng ở trong khuôn viên này. Bọn họ thất thố như vậy quả thật ảnh hưởng tới hình tượng trước nay trong mắt người khác, trong nháy mắt đã vứt bỏ không còn chút bóng dáng nào.
Vứt bỏ hết hình ảnh tri thức, phong độ, sắc mặt cả đám còn khó nhìn hơn cả lúc bố mẹ chết. Sắc mặt của họ quả thực chính là bản sao sự tuyệt vọng của tất cả mọi người trên thế gian này.
Người không biết chuyện chắc còn tưởng rằng thế giới sắp gặp nạn, hoặc là họ mới bị tòa tuyên án tử hình.
Tiếng chuông di động lại tiếp tục vang lên, mỗi người ở đây sau khi nhận điện thoại, hầu hết đều có biểu hiện vô cùng khủng hoảng. Cả đám bao gồm cả những người làm ngân hàng, quan chức, không thể tin nổi nhìn lên trời, tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Trời ơi! Sao có thể như vậy?
Đổng Tiểu Phàm tất nhiên cũng nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu, chỉ có cô và Ôn Nhã là lại bình tĩnh khác thường. George từ đầu tới cuối không thèm để ý, uống rượu, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra hơn bất cứ điều gì.
Hôm nay là ngày Emi và Michael đính hôn, cũng là ngày đại nạn của thị trường chứng khoán Mỹ.
Y lẩm bẩm thì thào:
- hãy vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này! Đó là thời khắc hạnh phúc nhất nhưng cũng đau khổ nhất.
Sau đó, y buông chiếc ly xuống, ra tín hiệu cho chàng thanh niên tóc vàng phía sau:
-Chúng ta đi!
Hoa viên loạn hết cả lên, một đám đàn ông con trai trong đó ra sức gào thét.
Đám đàn bà con gái thì mặt tái mét, chưa kịp hoàn hồn nhìn đám đàn ông, ngây ngẩn, bần thần cả người, rồi cùng nhau hét chói tai.
-Haiz… rõ ràng là tiệc đính hôn, lại loạn hết lên như này, thật là thê thảm.
James tỉnh táo lại sau những phút hoảng sợ, nhìn đám người, quát:
- George! George Soros!!! Chúng mày ở đâu, mau ra đây cho tao! Khốn kiếp!!! Mẹ nó chứ!
George chẳng biết đã đi đâu từ bao giờ.
Đổng Tiểu Phàm và Ôn Nhã cũng nhân lúc lộn xộn vội vàng bỏ đi.
Thế là trong hoa viên chỉ còn một đám đàn ông đang hoảng loạn với một đám đàn bà mặt tái mét.
Phù … hai người cùng thở dài một hơi, lên xe xong, Ôn Nhã không hiểu, hỏi:
- Chuyện này là sao? Mấy người kia lúc đấy tự nhiên như điên ấy? Cái gì sụp đổ, thi trường chứng khoán có sụp đổ cũng không đến mức như thế chứ?
Đổng Tiểu Phàm bình tĩnh nói:
- Trở về cô sẽ biết!
Tiếng động cơ ô tô vang lên, bỏ lại những ồn ào náo động sau lưng, Ôn Nhã theo Đổng Tiểu Phàm trở về trụ sở làm việc của Iomega. Trên tầng cao nhất của trụ sở, Hà Tiêu Tiêu đang hết sức nghiêm túc, bình tĩnh chỉ huy trận chiến vô cùng phấn khích này.
Quả thật mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, bất cứ kẻ nào cũng khôn ngăn cản được kết cục thảm bại này. Trong vòng vài phút ngắn ngủi, cả thị trường lập tức tan tác. Đồ thị K cứ thẳng tắp đi xuống dưới, giống hệt hình thác Lư Sơn. Trên màn hình chỉ còn lại hình ảnh một đường đi xuống vừa vô cùng nổi bật mà lại khuấy động. Đó là điểm mạnh và điểm yếu của thị trường chứng khoán của nước Mỹ, mọi việc đã đến nước không thể thay đổi.
Việc tấn công mạnh mẽ như vậy khiến bao nhiêu người đều vì vô cùng tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Sự khủng hoảng giống như ngày tận thế đang nhanh chóng lan ra. Nhiều phía không còn dám tiếp tục vật lộn, chỉ còn có một trụ cột đang ra sức chống đỡ, nhưng tất nhiên khi đã không có sự giúp đỡ của bên ngoài cũng rất khó để ngăn cản kết cục thảm bại.
Chưa đến mười giờ sáng, trời xanh mây trắng, nắng vàng, nhất là càng đẹp khi có chiến thắng bất ngờ diễn ra trên thị trường chứng khoán.
Nghi thức đính hôn của tiểu thư Emi nổi tiếng phương Tây cùng Micheal khiến cho nhiều người như thấy lại niềm hy vọng rực rỡ. Hầu hết các nhà đầu tư đều cho rằng hôm nay nhất định là một ngày thu hoạch lớn.
Trong vòng nửa tháng nay, loại cổ phiếu này bất ngờ tăng lên, dẫn đầu rất xa, mức tăng trưởng lên tới 80%. Nhưng vẫn có nhiều người cho rằng, cơ bản là vẫn chưa tới mức cao nhất. Hơn nữa Anh Phi Đặc chắc chắn sẽ dựa vào tin tức tốt này, tiếp tục đưa giá cổ phiếu lên đến kịch trần. So với giá tham khảo trước kia, hiện tại chỉ như ở gần giữa sườn núi.
Vì thế, ngay từ sáng sớm giá cổ phiếu đã không ngừng tăng lên, mức tăng làm nhiều người vui mừng. Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, tốc độ tăng đã đạt tới mười mấy phần trăm.
Đây thật là hiện tượng chưa từng có đối với cổ phiếu của Anh Phi Đặc.
Vì thế, người mua càng ngày càng nhiều, mang toàn bộ tiền tài chưa dùng đến đi đầu tư, điên cuồng đầu tư.
Trong phút chốc, đơn mua vào đã chồng chất như núi, người bán ra gần như không có mấy, ít tới mức đáng thương. Thỉnh thoảng có vài người bán, cũng là mấy người lẻ tẻ thấy chuyển biến tốt thì theo.
Mười giờ mười phút, một điều tượng trưng cho thời khắc hoàn mỹ nhất cuối cùng cũng đã diễn ra.
Thời tiết chưa thay đổi mà thị trường chứng khoán đã thay đổi.
Lúc mười giờ chín phút, Hà Tiêu Tiêu nhận được thư của người dấu mặt. Trên thư chỉ có một ký hiệu, là một hình đầu lâu màu đen.
Một ký hiệu tượng trưng cho cái chết, sự thống khổ và tuyệt vọng.
Hà Tiêu Tiêu hiểu, quyết đoán ra lệnh:
-Mọi ngượi chuẩn bị phá! Bắt đầu! Phá!
Lúc đó vừa đúng là mười giờ mười phút.
Nói cách khác, bắt đầu từ lúc Hà Tiêu Tiêu nhận được bức thư kia cho tới khi cô đưa ra quyết định này chưa tới một phút đồng hồ. Đấy là còn chưa tính thời gian mở thư.
Trong vòng chưa đến một phút đồng hồ, có thể đưa ra chỉ thị quyết đoán và chính xác đến thế cũng đủ chứng tỏ rằng Hà Tiêu Tiêu có sự quả quyết hơn người thường.
Trong tình thế cấp bách như vậy, cần có phong độ của một vị tướng, thấy nguy mà không hoảng, nếu không thì chính cô mới là người bị đem ra làm thịt, chứ không phải người khác.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, đoàn đội ngũ kết hợp thật ăn khớp với nhau, không có lấy một kẽ hở.
Chỉ với một tiếng ra lệnh, không biết đã làm tan biến đi giấc mộng của biết bao nhiêu con người.
Toàn bộ số cổ phiếu trong tay cô, tính cả số cổ phần mà Đổng Tiểu Phàm đang nắm giữ, ước chừng con số đã lên tới 30%. Nói cách khác, là gần mười tỷ USD vốn cổ phần. Tương đương với một phần ba thị trường chứng khoán cả nước, ai có thể tưởng tượng con số như vậy có giá trị lớn tới mức nào?
Nếu lúc trước Mỹ đã thả hai quả bom nguyên tử xuống Nhật Bản, làm hủy đi cả hai hòn đảo thì trận bão táp tài chính ngày hôm nay đã gây khủng hoảng cho toàn bộ giới đầu tư chứng khoán nước Mỹ.
Cũng không chỉ nhà đầu tư nắm giữ cổ phiếu của Anh Phi Đặc mà cả các cổ phiếu khác. Trong lúc đó, đột nhiên hai nhà tài phiệt thị trường chứng khoán cả nước cùng lúc tự tử.
Mười giờ mười phút!
Chỉ một hình đầu lâu màu đen đã đặt cho thị trường chứng khoán một đấu chấm hết.
Trên thị trường, tất cả các nhóm cổ phiếu “bluechip” đều tan rã.
Có người nói, George Soros ở đâu?
George soros ở trong mỗi ngõ ngách của thành phố, chỉ huy trận chiến từ trước đến nay chưa từng có trên thị trường chứng khoán.
Y tới cũng cùng lúc với tai nạn trên thị trường chứng khoán nước Mỹ mấy ngày nay. Quả nhiên những bất hạnh được đồn thổi đã giáng xuống.
Ngày 18 tháng 5, tự tặng cho mình một món quà
Tới lúc này, Hà Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không tiếp tục hoài nghi từng câu nói của người dấu mặt kia. Món quà này của y quả thật không nhỏ, hơn nữa lại rất long trọng, hơn cả những gì mình mong đợi.
Y đã cùng mình tiêu diệt Anh Phi Đặc, làm nó trở thành một con chim không có cánh, không thể bay mà chỉ có thể rơi xuống đất.
Đối phương còn muốn ra tay điên cuồng hơn cả bản thân, xem đồ thị trên thị trường chứng khoán đã bẻ cong 90 độ, Hà Tiêu Tiêu có cảm giác hết hồn.
Rốt cuộc người này là ai? Không ngờ lại có thể bày ra những âm mưu khủng khiếp đến thế. Chính là Georgo Soros sao? Hà Tiêu Tiêu cũng không dám khẳng định.
Nhưng ngoại trừ Georgo Soros ra thì là lai? Ai có khả năng lớn như vậy?
Ngày đó, thật sự là khủng hoảng, trên sàn giao dịch còn lại một đường đồ thị thật dài, thê thảm tới mức dọa người.
Cho nên ngày đó được gọi là ngày cuối tuần đen tối.
Đổng Tiểu Phàm và Ôn Nhã vội vàng đến, sau khi vào tới cửa, Đổng Tiểu Phàm liền vội vàng hỏi han:
- Thế nào?
Hà Tiêu Tiêu cầm trong tay một chiếc bút, nhìn đứa em bình thường không sợ trời đất, mỉm cười:
- Tất cả đều bình thường.
Đổng Tiểu Phàm khó hiểu hỏi:
- Bình thường?
- Đúng!
Hà Tiêu Tiêu đứng lên, đi đến bên cạnh máy uống nước, rót nước :
- Tất cả đều giống những gì chúng ta dự đoán, không khác lắm.
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới lấy tay vuốt ngực:
- Rối loạn, bọn họ toàn bộ rối loạn, làm em sợ gần chết.
Sau đó cô ngồi xuống, thở phì phò nhìn màn hình máy tính. Một đường thẳng, đường thẳng này chính là giấc mộng Terminator của rất nhiều người tham của cải.
Hà Tiêu Tiêu nhìn Ôn Nhã, mỉm cười:
- Cô đến rồi à.
Ôn Nhã gật đầu, nhận cốc nước, nhìn hai người đang nghiên cứu cổ phiếu. Cô nói, lần này với cô mà nói, quả thật chình mà nông dân không hiểu điện cao thế, nhìn không hiểu.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Chúng ta không hiểu pháp luật, thưa luật sư.
Hai người cười cuời, Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy báo cáo buổi sáng trên màn hình, cô hỏi Hà Tiêu Tiêu:
- Số lượng giao dịch là bao nhiêu?
- Một phần ba.
- Vậy hai phần ba còn lại làm thế nào bây giờ?
- Yên tâm đi, dù sao cũng sẽ xuất hiện, chỉ là một ít lợi nhuận, không làm khó được chị.
- Vậy là tốt rồi!
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:
- Thời gian tiếp theo, chính là lúc đánh rắn giập đầu, cũng là thời điểm hưng phấn nhất, tình cảm mãnh liệt nhất. Trưa đừng đi đâu, ở lại xem kịch đi!
Trụ sở của Anh Phi Đặc, James nhận được điện thoại của tổng bộ, tức giận tới mức bệnh tim phát tác ngay tại chỗ.
Mọi người vội vàng đưa y vào bệnh viện, James thở hổn hển:
- Nhất định, nhất định phải cứu lấy thị trường!
Y thở không ra hơi, nhất định phải cứu lấy thị trường!
Rồi, y chỉ vào cửa nói:
- Nhất định là gã, nhất định là gã, ác ma, tên ác ma này!
Một cảnh tượng có thể làm rung chuyển trời đất đã bắt đầu, trong hoa viên của biệt thự, tiếng di động liên tiếp vang lên.
Mười giờ mười phút!
Một thứ tượng trưng cho điều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng ưu việt, vô cùng kinh điển, vô cùng náo nhiệt, vô cùng kinh ngạc, vô cùng…
Đáng tiếc, điều vô cùng này lại khiến người ta hết sức tuyệt vọng, hết sức phẫn nộ, hết sức sợ hãi, hết sức bất an, hết sức…
Lúc người đầu tiên nghe điện thoại, cũng là lúc một bi kịch được bắt đầu, y vô cùng hoảng sợ, quát:
- Cái gì? Cái gì? … Mẹ nó… Con mẹ nó chứ! ... Tao nhổ vào…
- Mày nói gì? Sao lại thế? Tao nhổ vào … khốn kiếp!
Đó là giọng nói của người đầu tiên, vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. Lúc nhận được cuộc điện thoại này, sắc mặt y khổ sở, xám như tro tàn, vẻ mặt hết sức thê thảm.
Nhưng điều này mới chỉ là bắt đầu, sự bắt đầu của một màn kịch ngoạn mục.
Điện thoại lại tiếp tục kêu, từng hồi từng hồi khủng khiếp, tiếng gào vang lên trong hoa viên:
- Gì? Cái gì? Cái gì? Tại sao lại như thế? Trời ạ!
Một đám người bình thường xem ra rất nho nhã, rất phong độ, rất bình tĩnh, mỗi người đều giống như gặp ma, căn bản không để ý tới những người dân đang đứng ở trong khuôn viên này. Bọn họ thất thố như vậy quả thật ảnh hưởng tới hình tượng trước nay trong mắt người khác, trong nháy mắt đã vứt bỏ không còn chút bóng dáng nào.
Vứt bỏ hết hình ảnh tri thức, phong độ, sắc mặt cả đám còn khó nhìn hơn cả lúc bố mẹ chết. Sắc mặt của họ quả thực chính là bản sao sự tuyệt vọng của tất cả mọi người trên thế gian này.
Người không biết chuyện chắc còn tưởng rằng thế giới sắp gặp nạn, hoặc là họ mới bị tòa tuyên án tử hình.
Tiếng chuông di động lại tiếp tục vang lên, mỗi người ở đây sau khi nhận điện thoại, hầu hết đều có biểu hiện vô cùng khủng hoảng. Cả đám bao gồm cả những người làm ngân hàng, quan chức, không thể tin nổi nhìn lên trời, tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Trời ơi! Sao có thể như vậy?
Đổng Tiểu Phàm tất nhiên cũng nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu, chỉ có cô và Ôn Nhã là lại bình tĩnh khác thường. George từ đầu tới cuối không thèm để ý, uống rượu, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra hơn bất cứ điều gì.
Hôm nay là ngày Emi và Michael đính hôn, cũng là ngày đại nạn của thị trường chứng khoán Mỹ.
Y lẩm bẩm thì thào:
- hãy vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này! Đó là thời khắc hạnh phúc nhất nhưng cũng đau khổ nhất.
Sau đó, y buông chiếc ly xuống, ra tín hiệu cho chàng thanh niên tóc vàng phía sau:
-Chúng ta đi!
Hoa viên loạn hết cả lên, một đám đàn ông con trai trong đó ra sức gào thét.
Đám đàn bà con gái thì mặt tái mét, chưa kịp hoàn hồn nhìn đám đàn ông, ngây ngẩn, bần thần cả người, rồi cùng nhau hét chói tai.
-Haiz… rõ ràng là tiệc đính hôn, lại loạn hết lên như này, thật là thê thảm.
James tỉnh táo lại sau những phút hoảng sợ, nhìn đám người, quát:
- George! George Soros!!! Chúng mày ở đâu, mau ra đây cho tao! Khốn kiếp!!! Mẹ nó chứ!
George chẳng biết đã đi đâu từ bao giờ.
Đổng Tiểu Phàm và Ôn Nhã cũng nhân lúc lộn xộn vội vàng bỏ đi.
Thế là trong hoa viên chỉ còn một đám đàn ông đang hoảng loạn với một đám đàn bà mặt tái mét.
Phù … hai người cùng thở dài một hơi, lên xe xong, Ôn Nhã không hiểu, hỏi:
- Chuyện này là sao? Mấy người kia lúc đấy tự nhiên như điên ấy? Cái gì sụp đổ, thi trường chứng khoán có sụp đổ cũng không đến mức như thế chứ?
Đổng Tiểu Phàm bình tĩnh nói:
- Trở về cô sẽ biết!
Tiếng động cơ ô tô vang lên, bỏ lại những ồn ào náo động sau lưng, Ôn Nhã theo Đổng Tiểu Phàm trở về trụ sở làm việc của Iomega. Trên tầng cao nhất của trụ sở, Hà Tiêu Tiêu đang hết sức nghiêm túc, bình tĩnh chỉ huy trận chiến vô cùng phấn khích này.
Quả thật mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, bất cứ kẻ nào cũng khôn ngăn cản được kết cục thảm bại này. Trong vòng vài phút ngắn ngủi, cả thị trường lập tức tan tác. Đồ thị K cứ thẳng tắp đi xuống dưới, giống hệt hình thác Lư Sơn. Trên màn hình chỉ còn lại hình ảnh một đường đi xuống vừa vô cùng nổi bật mà lại khuấy động. Đó là điểm mạnh và điểm yếu của thị trường chứng khoán của nước Mỹ, mọi việc đã đến nước không thể thay đổi.
Việc tấn công mạnh mẽ như vậy khiến bao nhiêu người đều vì vô cùng tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Sự khủng hoảng giống như ngày tận thế đang nhanh chóng lan ra. Nhiều phía không còn dám tiếp tục vật lộn, chỉ còn có một trụ cột đang ra sức chống đỡ, nhưng tất nhiên khi đã không có sự giúp đỡ của bên ngoài cũng rất khó để ngăn cản kết cục thảm bại.
Chưa đến mười giờ sáng, trời xanh mây trắng, nắng vàng, nhất là càng đẹp khi có chiến thắng bất ngờ diễn ra trên thị trường chứng khoán.
Nghi thức đính hôn của tiểu thư Emi nổi tiếng phương Tây cùng Micheal khiến cho nhiều người như thấy lại niềm hy vọng rực rỡ. Hầu hết các nhà đầu tư đều cho rằng hôm nay nhất định là một ngày thu hoạch lớn.
Trong vòng nửa tháng nay, loại cổ phiếu này bất ngờ tăng lên, dẫn đầu rất xa, mức tăng trưởng lên tới 80%. Nhưng vẫn có nhiều người cho rằng, cơ bản là vẫn chưa tới mức cao nhất. Hơn nữa Anh Phi Đặc chắc chắn sẽ dựa vào tin tức tốt này, tiếp tục đưa giá cổ phiếu lên đến kịch trần. So với giá tham khảo trước kia, hiện tại chỉ như ở gần giữa sườn núi.
Vì thế, ngay từ sáng sớm giá cổ phiếu đã không ngừng tăng lên, mức tăng làm nhiều người vui mừng. Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, tốc độ tăng đã đạt tới mười mấy phần trăm.
Đây thật là hiện tượng chưa từng có đối với cổ phiếu của Anh Phi Đặc.
Vì thế, người mua càng ngày càng nhiều, mang toàn bộ tiền tài chưa dùng đến đi đầu tư, điên cuồng đầu tư.
Trong phút chốc, đơn mua vào đã chồng chất như núi, người bán ra gần như không có mấy, ít tới mức đáng thương. Thỉnh thoảng có vài người bán, cũng là mấy người lẻ tẻ thấy chuyển biến tốt thì theo.
Mười giờ mười phút, một điều tượng trưng cho thời khắc hoàn mỹ nhất cuối cùng cũng đã diễn ra.
Thời tiết chưa thay đổi mà thị trường chứng khoán đã thay đổi.
Lúc mười giờ chín phút, Hà Tiêu Tiêu nhận được thư của người dấu mặt. Trên thư chỉ có một ký hiệu, là một hình đầu lâu màu đen.
Một ký hiệu tượng trưng cho cái chết, sự thống khổ và tuyệt vọng.
Hà Tiêu Tiêu hiểu, quyết đoán ra lệnh:
-Mọi ngượi chuẩn bị phá! Bắt đầu! Phá!
Lúc đó vừa đúng là mười giờ mười phút.
Nói cách khác, bắt đầu từ lúc Hà Tiêu Tiêu nhận được bức thư kia cho tới khi cô đưa ra quyết định này chưa tới một phút đồng hồ. Đấy là còn chưa tính thời gian mở thư.
Trong vòng chưa đến một phút đồng hồ, có thể đưa ra chỉ thị quyết đoán và chính xác đến thế cũng đủ chứng tỏ rằng Hà Tiêu Tiêu có sự quả quyết hơn người thường.
Trong tình thế cấp bách như vậy, cần có phong độ của một vị tướng, thấy nguy mà không hoảng, nếu không thì chính cô mới là người bị đem ra làm thịt, chứ không phải người khác.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, đoàn đội ngũ kết hợp thật ăn khớp với nhau, không có lấy một kẽ hở.
Chỉ với một tiếng ra lệnh, không biết đã làm tan biến đi giấc mộng của biết bao nhiêu con người.
Toàn bộ số cổ phiếu trong tay cô, tính cả số cổ phần mà Đổng Tiểu Phàm đang nắm giữ, ước chừng con số đã lên tới 30%. Nói cách khác, là gần mười tỷ USD vốn cổ phần. Tương đương với một phần ba thị trường chứng khoán cả nước, ai có thể tưởng tượng con số như vậy có giá trị lớn tới mức nào?
Nếu lúc trước Mỹ đã thả hai quả bom nguyên tử xuống Nhật Bản, làm hủy đi cả hai hòn đảo thì trận bão táp tài chính ngày hôm nay đã gây khủng hoảng cho toàn bộ giới đầu tư chứng khoán nước Mỹ.
Cũng không chỉ nhà đầu tư nắm giữ cổ phiếu của Anh Phi Đặc mà cả các cổ phiếu khác. Trong lúc đó, đột nhiên hai nhà tài phiệt thị trường chứng khoán cả nước cùng lúc tự tử.
Mười giờ mười phút!
Chỉ một hình đầu lâu màu đen đã đặt cho thị trường chứng khoán một đấu chấm hết.
Trên thị trường, tất cả các nhóm cổ phiếu “bluechip” đều tan rã.
Có người nói, George Soros ở đâu?
George soros ở trong mỗi ngõ ngách của thành phố, chỉ huy trận chiến từ trước đến nay chưa từng có trên thị trường chứng khoán.
Y tới cũng cùng lúc với tai nạn trên thị trường chứng khoán nước Mỹ mấy ngày nay. Quả nhiên những bất hạnh được đồn thổi đã giáng xuống.
Ngày 18 tháng 5, tự tặng cho mình một món quà
Tới lúc này, Hà Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không tiếp tục hoài nghi từng câu nói của người dấu mặt kia. Món quà này của y quả thật không nhỏ, hơn nữa lại rất long trọng, hơn cả những gì mình mong đợi.
Y đã cùng mình tiêu diệt Anh Phi Đặc, làm nó trở thành một con chim không có cánh, không thể bay mà chỉ có thể rơi xuống đất.
Đối phương còn muốn ra tay điên cuồng hơn cả bản thân, xem đồ thị trên thị trường chứng khoán đã bẻ cong 90 độ, Hà Tiêu Tiêu có cảm giác hết hồn.
Rốt cuộc người này là ai? Không ngờ lại có thể bày ra những âm mưu khủng khiếp đến thế. Chính là Georgo Soros sao? Hà Tiêu Tiêu cũng không dám khẳng định.
Nhưng ngoại trừ Georgo Soros ra thì là lai? Ai có khả năng lớn như vậy?
Ngày đó, thật sự là khủng hoảng, trên sàn giao dịch còn lại một đường đồ thị thật dài, thê thảm tới mức dọa người.
Cho nên ngày đó được gọi là ngày cuối tuần đen tối.
Đổng Tiểu Phàm và Ôn Nhã vội vàng đến, sau khi vào tới cửa, Đổng Tiểu Phàm liền vội vàng hỏi han:
- Thế nào?
Hà Tiêu Tiêu cầm trong tay một chiếc bút, nhìn đứa em bình thường không sợ trời đất, mỉm cười:
- Tất cả đều bình thường.
Đổng Tiểu Phàm khó hiểu hỏi:
- Bình thường?
- Đúng!
Hà Tiêu Tiêu đứng lên, đi đến bên cạnh máy uống nước, rót nước :
- Tất cả đều giống những gì chúng ta dự đoán, không khác lắm.
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới lấy tay vuốt ngực:
- Rối loạn, bọn họ toàn bộ rối loạn, làm em sợ gần chết.
Sau đó cô ngồi xuống, thở phì phò nhìn màn hình máy tính. Một đường thẳng, đường thẳng này chính là giấc mộng Terminator của rất nhiều người tham của cải.
Hà Tiêu Tiêu nhìn Ôn Nhã, mỉm cười:
- Cô đến rồi à.
Ôn Nhã gật đầu, nhận cốc nước, nhìn hai người đang nghiên cứu cổ phiếu. Cô nói, lần này với cô mà nói, quả thật chình mà nông dân không hiểu điện cao thế, nhìn không hiểu.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Chúng ta không hiểu pháp luật, thưa luật sư.
Hai người cười cuời, Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy báo cáo buổi sáng trên màn hình, cô hỏi Hà Tiêu Tiêu:
- Số lượng giao dịch là bao nhiêu?
- Một phần ba.
- Vậy hai phần ba còn lại làm thế nào bây giờ?
- Yên tâm đi, dù sao cũng sẽ xuất hiện, chỉ là một ít lợi nhuận, không làm khó được chị.
- Vậy là tốt rồi!
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:
- Thời gian tiếp theo, chính là lúc đánh rắn giập đầu, cũng là thời điểm hưng phấn nhất, tình cảm mãnh liệt nhất. Trưa đừng đi đâu, ở lại xem kịch đi!
Trụ sở của Anh Phi Đặc, James nhận được điện thoại của tổng bộ, tức giận tới mức bệnh tim phát tác ngay tại chỗ.
Mọi người vội vàng đưa y vào bệnh viện, James thở hổn hển:
- Nhất định, nhất định phải cứu lấy thị trường!
Y thở không ra hơi, nhất định phải cứu lấy thị trường!
Rồi, y chỉ vào cửa nói:
- Nhất định là gã, nhất định là gã, ác ma, tên ác ma này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.