Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 191: Nịnh bợ

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Chiều hôm sau Trưởng ban thư ký Thư đi, trước khi đi, y gọi Trương Nhất Phàm đến, đưa ra một tấm hóa đơn:

- Anh đi báo thanh toán hóa đơn đi.

Lúc đó Trương Nhất Phàm không nhìn, tiện tay nhét vào trong túi.

Mấy người tiếp rượu thư ký Thư đêm qua dường như rất vui vẻ, không ngớt khen cán bộ lãnh đạo huyện Sa rất được. Được Trưởng ban thư ký Thư biểu dương, mấy người phía dưới tất nhiên rất vui vẻ.

Sau khi thấy Trưởng ban thư ký đi rồi, Đông Kiến Thành liền chạy đến nịnh bợ:

- Chủ tịch huyện Trương à, xem ra cấp trên rất xem trọng vị lãnh đạo mới tới là cậu! Sau này chúng tôi đi theo cậu, hẳn là đường sẽ rộng thênh thang.

Trương Nhất Phàm uốn nắn lại lời y nói:

- Là đi theo bước tiến của Đảng, đi theo sự giao phó của tổ chức.

- Đều giống nhau mà.

Đông Kiến Thành ha hả cười, thấy Trương Nhất Phàm đi khỏi, Lê Quốc Đào liền lại gần:

- Anh Đông, Trưởng ban thư ký Thư dường như rất coi trọng hắn, rốt cuộc hắn ta là người như thế nào?

Đông Kiến Thành cười bí hiểm:

- Nếu anh có người quen trên tỉnh anh sẽ giống hắn ta thôi.

Nói xong, y bước đi, Lê Quốc Đào đứng đó gãi gãi đầu. Chỉ nghe thấy tiếng y lẩm bẩm:

- Có đúng là có người quen trên tỉnh không?

Trương Nhất Phàm trở lại phòng làm việc, lúc này hắn mới nhớ tới tờ hóa đơn thư ký Thư đưa.

Lấy ra xem hắn mới nhận ra, Trương Nhất Phàm lập tức hít một hơi. Thư ký Thư có ý gì vậy? Mình phải thanh toán giúp y tấm hóa đơn hơn bốn trăm nghìn sao?

Thật là một tên tham quan! Trương Nhất Phàm tức giận chửi.

Quá vô liêm sỉ, trắng trợn đưa cho mình tờ hóa đơn hơn bốn trăm nghìn này, là loại người chó má gì đây?

Nhìn thấy tờ hóa đơn này, Trương Nhất Phàm tức giận. Không được! Tuyệt đối không thể được, nếu không về sau hắn càng được đà lấn tới. Tên thư ký Thư đó quyết không bỏ qua cơ hội ức hiếp mình đâu!

Trương Nhất Phàm đặt tờ hóa đơn lên bàn, đè tay lên, trong lòng nghĩ kế sách.

Giúp y báo thanh toán, sẽ dung túng cho lòng tham không đáy của y. Còn nếu không giúp tất sẽ đắc tội với y, Trương Nhất Phàm cần phải cân nhắc được mất.

Lúc này, Tần Xuyên đi vào cho thêm nước vào chén trà của hắn, Trương Nhất Phàm hỏi:

- Vụ án của Chủ tịch huyện Ôn, cậu lưu tâm một chút.

Tần Xuyên trước đây không dám lộ ra tin tức gì là vì sợ bị trả đũa, sau khi Trương Nhất Phàm điều y đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện y luôn âm thầm quan sát hắn. Hiện tại cuối cùng y cũng hiểu, vị Chủ tịch huyện này không giống với mấy viên quan chức kia của huyện Sa. Ở hắn có tinh thần trọng nghĩa, có nguyên tắc của chính hắn.

Thực ra, Tần Xuyên đã sớm có cùng quan điểm với hắn về vụ án của Chủ tịch huyện Ôn, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy thời cơ thích hợp. Nghe xong lãnh đạo chỉ bảo, Tần Xuyên liền gật đầu đáp:

- Vâng!

Nhìn thấy Tần Xuyên đứng đó không đi, Trương Nhất Phàm lại hỏi:

- Còn có việc gì nữa sao?

Tần Xuyên vì thấy bộ dạng suy nghĩ sâu xa của lãnh đạo nên không dám quấy rầy, đang chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ Trương Nhất Phàm lại chủ động hỏi y. Y không khỏi khâm phục năng lực của vị lãnh đạo trẻ tuổi này, dường như không gì có thể qua được ánh mắt của hắn.

- Chủ tịch huyện Trương, là thế này, hai nhân viên trực điện thoại đường dây nóng của Chủ tịch huyện Sa đã tới, tôi muốn báo cáo với anh một chút.

- Đã chọn lựa kỹ chưa?



Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra đường dây nóng của Chủ tịch huyện đã sắp mở, việc này từ đầu đến cuối vẫn luôn là Tần Xuyên phụ trách. Tính thời gian thì một tuần sau đã bắt đầu mở rồi.

Tần Xuyên nói:

- Sắp xếp ở đối diện văn phòng, ngoài hai cô gái ấy ra, bất cứ ai cũng không thể dễ dàng vào được.

Bởi vì đường dây nóng của Chủ tich huyện có thể tiếp nhận rất nhiều cuộc điện thoại khiếu nại, do là cơ quan cơ mật trọng yếu. Vị trí nằm ngay đối diện đúng phòng làm việc của hắn đúng là rất tốt. Vì phòng làm việc của Trương Nhất Phàm đằng sau là cửa sổ vách tường, không thể có người khác qua lại.

Trương Nhất Phàm nói ra một câu:

- Cũng nên trang bị thêm cửa chống trộm nữa.

- Vâng.

Tần Xuyên trả lời.

- Hai người kia có thể tin được không?

Điều Trương Nhất Phàm lo lắng nhất chính là hai người trực điện thoại kia lại chính là điệp viên. Bởi vì từng cuộc điện thoại được gọi đến mỗi ngày, đều có khả năng liên quan đến một ban ngành, bộ phận nào đó. Tất cả những sự việc mà dân chúng phản ánh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ là bằng chứng để tố giác một ai đó. Bởi vậy yêu cầu đối với nhân viên trực điện thoại rất cao, quan trọng nhất là tư chất tốt.

Tần Xuyên giải thích:

- Hai cô gái này đều tốt nghiệp trường trung học ra, không hề có người quen biết.

Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, y lại nói:

- Anh có cần tôi gọi họ lên xem qua không ạ?

- Mang hồ sơ của họ đến đây là được rồi.

Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, ra lệnh cho cấp dưới.

- Được, tôi sẽ mang đến cho anh ngay.

Tần Xuyên liền đi ra ngoài.

Hai phút sau, Tần Xuyên mang đến những hồ sơ về hai cô gái đó sau đó đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm mở túi hồ sơ ra xem, trên ảnh chụp, hai cô gái đều rất thanh tú, chắc hẳn vẫn còn trẻ.

Một người tên Sở Sở, một người là Ngô Đình. Cả hai cô gái đều học tại trường cao đẳng ở huyện Sa, tháng bảy năm nay tốt nghiệp. Học sinh trung học khóa 98 vẫn chưa được phân bổ đi. Hai người chỉ có thể được xem là thử việc. Nếu làm tốt mới có thể được chuyển chính thức.

Nhưng đây còn phải xem ý tứ của Trương Nhất Phàm. Nếu làm không tốt, lập tức ra đi. Ngoại trừ công việc của các cô hàng ngày, việc ăn ở cũng là do một tay Tần Xuyên sắp xếp. Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Mông Phóng nói với hắn, ở huyện có một căn phòng, rõ ràng cứ cho hai cô gái ở đó cũng tránh được những điều không an toàn ở bên ngoài.

Xem qua hồ sơ của hai cô gái thấy cũng không có gì bất thường. Trương Nhất Phàm liền để hồ sơ sang bên cạnh, coi như đã thông qua.

Một lát sau, Tần Xuyên gõ cửa:

- Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Mông tìm anh.

- Cho vào!

Trương Nhất Phàm nói, Tần Xuyên liền đi ra ngoài, không lâu sau, tên chủ nhiệm Mông liền mặt mày tươi cười hớn hở đi vào.

- Có vấn đề gì sao?

Trương Nhất Phàm vẫn còn đang đau đầu vì tờ hóa đơn của Trưởng ban thư ký Thư, nhìn thấy bộ mặt tươi cười của Mông Phóng liền nhíu mày hỏi. Mông Phóng dường như cảm thấy không ổn, y đã có chút thiếu nghiêm túc. Đó là phạm vào điều đại kỵ với lãnh đạo.

Lúc ở trước mặt lãnh đạo, trừ phi lãnh đạo cười anh hãy cười theo lãnh đạo một chút, còn nếu không anh mà cười tít mắt lại thì thực sự chúc mừng anh, xong đời rồi! Trương Nhất Phàm lúc ở văn phòng từ trước tới giờ khá nghiêm túc.

Nghe được câu nói kia của Trương Nhất Phàm, nụ cười trên mặt Mông Phóng bỗng đông cứng lại.

- Chủ tịch huyện Trương, tôi…

Lúc ấy không ngờ Mông Phóng lại nói lắp, Trương Nhất Phàm lúc này mới phát hiện mình hơi nghiêm túc quá, vì thế sắc mặt hắn dịu đi một chút:



- Ngồi đi.

Nói rồi lấy điếu thuốc, nhìn Mông Phóng.

Mông Phóng bỗng trở nên mất tự nhiên, y ngồi vào chỗ nhưng cứ nhấp nhổm không yên, Tống Thúy Bình đối với y lại như hổ rình mồi. Hơn nữa sau lưng y lại không có lực lượng hùng mạnh gì cả, còn Tống Thúy Bình kia đã có Bí thư huyện ủy chống đỡ. Mỗi khi đối mặt với Tống Thúy Bình, Mông Phóng đang bình tĩnh cũng hóa lo lắng không yên, trong lòng thầm nghĩ sao đời này y không phải là một người phụ nữ chứ?

Nếu y có thể là phụ nữ thì vị trí mà y trèo lên được ngày hôm nay sẽ không phải chỉ như bây giờ, việc đi lên cao hơn nữa cũng không hề khó khăn gì.

Đáng tiếc là y không thể thay đổi giới tính được nên đành phải tìm một cách khác, tìm kiếm con đường phát triển của chính mình. Vì thế trong lòng Mông Phóng đã có chủ ý.

Hôm nay đến gặp Trương Nhất Phàm, ít nhiều có thành ý muốn lấy lòng hắn. Chỉ có điều bản thân nhất thời quá đắc ý, không ngờ lại biểu hiện quá đà. Tuyệt đối đừng khiến lãnh đạo phản cảm là tốt rồi, trong lòng Mông Phóng lại hồi hộp lo lắng.

Thấy sắc mặt Trương Nhất Phàm dịu đi, y liền yên tâm một chút. Đón lấy điếu thuốc từ lãnh đạo, y vội vàng đứng lên đánh lửa.

- Chủ tịch huyện Trương, anh không phải đang ở bên ngoài sao? Mấy ngày hôm nay tôi cứ nghĩ mãi, anh ở một mình cũng không tiện, việc dọn dẹp nấu nướng trong nhà đều không có người làm.

Mông Phóng nói tới đây, nhìn sắc mặt Trương Nhất Phàm đầy dò xét. Thấy hắn không phản ứng gì, vẫn vô cùng bình tĩnh, Mông Phóng liền đánh liều nói:

- Để tôi giúp anh tìm một nữ giúp việc được không?

Đây rõ ràng là một tên muốn nịnh bợ lấy lòng mình, Trương Nhất Phàm nhả khói thuốc, nhìn chằm chằm vào Mông Phóng. Chủ nhiệm văn phòng chính là người quản lý hậu cần của hắn, y làm như vậy tuy là lấy lòng, nhưng ý kiến của y là ổn thỏa.

Nhưng hắn không cần người giúp việc, Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:

- Không cần, cậu giữ lại cho vị lãnh đạo khác đi! Tôi có một thói quen, trong nhà có nhiều người thì không được thoải mái.

Cô gái này là do Mông Phóng tuyển chọn kỹ lưỡng, nhan sắc cũng khá, nếu là y sẽ dùng mà không cần đoán biết. Nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm lại cự tuyệt, Mông Phóng liền thấy thật xấu hổ.

Trước kia lãnh đạo có việc gì cần y đều làm được. Không ngờ Trương Nhất Phàm rất thanh liêm, không có chút sơ hở nào. Kế hoạch mà chính mình lao tâm khổ tứ sắp xếp đã thất bại, Mông Phóng ngồi đó mà lòng thấp thỏm không yên.

Đi cũng không được, ở cũng không xong.

Trương Nhất Phàm nhìn y thản nhiên nói:

- Chủ nhiệm Mông vẫn còn có việc gì sao?

- Nếu như vậy thì tôi đã làm phiền anh rồi. Anh có việc gì cần cứ gọi tôi.

Mông Phóng lòng đầy thất vọng đi tới cửa.

Trương Nhất Phàm gọi y lại:

- Chủ nhiệm Mông, anh hãy gọi người quét dọn căn phòng mà lần trước anh nói một chút, tôi có việc cần dùng gấp.

- Được, được ạ. Tôi đi thu xếp ngay đây.

Sắp xếp chuyện này Mông Phóng liền sôi nổi trở lại. Tâm trạng buồn phiền khi nãy qua đi, y hào hứng trở về phòng làm việc, còn cười lên khe khẽ.

- Chủ nhiệm Mông có việc gì mà vui vậy?

Tống Thúy Bình từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy vẻ mặt của Mông Phóng liền hỏi. Mông Phóng không trả lời cô ta, chỉ hào hứng đi xuống dưới lầu.

Tống Thúy Bình sao có thể không rõ, y chính là đề phòng cô, sợ cô cướp mất bát cơm của y. Nhưng Mông Phóng nào có biết rằng Tống Thúy Bình cô đâu có để ý đến chức Chánh văn phòng nhỏ nhoi này? Mục tiêu của Tống Thúy Bình chính là, chức vị Phó chủ tịch huyện trong năm nay.

Đúng là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, khó trách không làm được trò trống gì. Tống Thúy Bình có chút khinh bỉ y. Còn Tống Thúy Bình cô cuộc sống khá thoải mái, trong nhà có ông xã, bên ngoài có tình nhân, không cần lo lắng không đáp ứng đủ nhu cầu. Hơn nữa cô còn có cây đại thụ là Trịnh Mậu Nhiên, chồng cô lại được Chủ tịch huyện tín nhiệm, có thể nói là thuận lợi vô cùng.

Mà trong khoảng thời gian này, cô bước vào phòng làm việc của Trương Nhất Phàm cũng trở nên chăm chỉ hơn, bởi vì chức Phó chủ tịch huyện này nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Trương Nhất Phàm thì cô nắm chắc đến chín mười phần thắng rồi.

Lúc này, Trương Nhất Phàm đang nói chuyện điện thoại, tên tiểu tử Hồ Lôi đang cười đắc ý:

- Nói cho cậu một tin tức tốt đến kinh người nhé, tối nay tôi chiêu đãi, cậu dành thời gian đến đấy nhé, bọn tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cậu đấy.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, buổi tối không có hẹn gì, hắn liền đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook