Chương 545: Nội tình
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Cấp cứu, cấp cứu…
Phòng cấp cứu vẫn đang khẩn trương tiến hành cấp cứu, phòng phẫu thuật cũng đầy là không khí khẩn trương, áp lực trong từng hơi thở. Tất cả những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất ở thành phố Song Giang này, toàn bộ đều đang tập trung tại phòng phẫu thuật này.
Nhóm y tá thì bận rộn rửa sạch miệng vết thương trên người Hồ Lôi, nhìn thấy một khoảng da thịt đã bong ra, mới cũ thay dấu, máu loãng chảy ra ròng ròng, một vài cô y tá chịu không nổi buồn nôn.
Một con người hoàn hảo không ngờ lại bị biến thành như thế này, như vậy còn có nhân tính hay không? Từng nhóm y tá thay phiên nhau, nhanh chóng rửa sạch vết thương bên ngoài cơ thể Hồ Lôi.
Ở chỗ khác, bác sĩ chỉ đạo một cái ống cắm vào người Hồ Lôi. Điện tâm đồ, huyết áp, hô hấp…
Bóng dáng bận rộn khiến mọi người đều vã cả mổ hôi. Gặp qua vô số bệnh nhân nhưng chưa từng gặp qua một kiểu ra tay tàn nhẫn như thế này. Vài cô y tá trẻ vừa chảy nước mắt vừa giúp Hồ Lôi cắm vào một cái ống, tiêu độc.
Dường như mọi người đều bị loại thương cảm này cuốn hút, ngay cả viện trưởng ở một bên cũng không ngừng lắc đầu thở dài.
Năm sáu vị chuyên gia, còn có cả trợ lý bác sĩ, cùng với vài cô y tá, ở trong phòng cấp cứu ước chừng hơn năm giờ đồng hồ, viện trưởng một thân mồ hôi vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
- Bí thư Trương…
Mọi người lập tức vây quanh, viện trưởng khoát tay:
- Mọi người yên lặng, bệnh nhân tạm thời ổn định, nhưng vết thương của anh ta rất nghiêm trọng. Ngoại trừ bị đánh gãy năm cái xương sườn ra, gan và những bộ phận khác cũng bị tổn thương. Ngoài những nơi đó ra, toàn thân anh ta không có chỗ nào đầy đủ da. Tôi đề nghị lập tức đưa đến Thượng Hải trị liệu, trình độ và điều kiện của chúng tôi ở nơi này dù sao cũng là có hạn.
Việc cấp bách, cứu người quan trọng, Hồ Chí Minh tuy rằng phẫn nộ nhưng trong giờ phút này vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của chính mình:
- Vậy lập tức đưa đến Thượng Hải.
Chỉ cần bệnh tình ổn định lại, sinh mạng được bảo toàn thì những chuyện khác tạm thời không quan trọng. Hồ Chí Minh kéo viện trưởng thủ thỉ,
- Cảm ơn mọi người! Cảm ơn!
- Hồ tiên sinh không cần khách khí, việc này là trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi.
Viện trưởng nắm tay Hồ Chí Minh gật gật đầu.
Sau đó đến gần Trương Nhất Phàm,
- Bí thư Trương.
Hai người đi tới một căn phòng, Trương Nhất Phàm hỏi viện trưởng,
- Ông nói thật với tôi đi, có bao nhiêu khả năng bình phục như bình thường.
- Điều này rất khó nói!
Viện trưởng lắc lắc đầu,
- Người xuống tay quá độc ác, đánh thành như vậy. Càng quan trọng hơn là, thời gian quá dài, anh ta có thể kiên cường sống tới bây giờ đã là kỳ tích rồi. Hiện tại bệnh viện đã toàn lực tiến hành cấp cứu, chỉ tạm thời đảm bảo cho tính mạng của anh ta, vì vậy tôi đề nghị, phải lập tức đưa tới bệnh viện lớn ở Thượng Hải đi!
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm gật đầu, hai tay ôm đầu, khẽ thở dài vài cái thật sâu. Hồ Lôi, tên tiểu tử này nhất định phải sống, hơn nữa còn phải sống tốt cho ta!
Đúng lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị bước ra ngoài, viện trưởng lại nói:
- Thân thể anh ta rất suy yếu, hung thủ trên người anh ta dùng không ít kích thích. Loại thuốc này đối với thân thể vô cùng có hại, đây cũng là một trong những điều khiến tôi bảo anh ta đi Thượng Hải.
Từ trong phòng đi ra, tâm tình Trương Nhất Phàm trở nên bất thường trầm trọng.
Hồ Lôi từ trong phòng cấp cứu cũng được đưa ra, đã đến phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng chăm sóc đặc biệt có y ta chuyên nghiệp hai mươi bốn giờ theo dõi, vì muốn phòng ngừa lây nhiễm, người nhà cũng không cho phép cùng đi.
Băng Băng và mẹ chồng ở bên ngoài không chịu đi, Hồ Chí Minh thì đứng ở cửa sổ nhìn,
- Nhất Phàm, Bác lập tức đi sắp xếp phi cơ đưa đến Thượng Hải, chuyện ở đây giao cho cháu.
Sắc mặt Hồ Chí Minh nặng trĩu:
- Bác và bố cháu là bạn bè vài chục năm rồi, từ nhỏ nhìn cháu và Hồ Lôi cùng nhau lớn lên….
- Bác Hồ, cháu biết, chuyện của Hồ Lôi cũng là chuyện của cháu, cháu thà là cái chức Bí thư Thành ủy không làm, cũng muốn vì Hồ Lôi mà đòi lại công bằng. Bây giờ bác đi sắp xếp chuyện của chính mình đi, mọi chuyện ở đây đã có cháu.
Hồ Chí Minh gắng sức mà cầm lấy tay Trương Nhất Phàm,
- Bác chính là muốn những lời này của cháu, mặc kệ giá phải trả như thế nào, kể cả Hồ Chí Minh bác tán gia bại sản, cũng nhất định phải trả món nợ này, nếu không người ta sẽ cho rằng Hồ gia rất dễ bắt nạt
Hồ Chí Minh nói xong thì cùng Trương Nhất Phàm chia tay, mang theo trợ lý của mình rời khỏi. Trương Nhất Phàm để Liễu Hải hộ tống mình một lát rồi cũng cùng Đổng Tiểu Phàm đi ra bệnh viện.
Ở cổng, gặp Tiểu Hộ Sĩ. Cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì lại khóc to,
- Bí thư Trương, có phải là đã tìm thấy Hồ Lôi hay không, anh ấy ở đâu?
Trương Nhất Phàm sờ sờ mũi, Đổng Tiểu Phàm thì âm thầm nhíu mày đánh giá cô Tiểu Hộ Sĩ này.
- Anh ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt! Tuy nhiên…
- Làm sao nữa?
Hộ Sĩ hàm chứa nước mắt hỏi.
- Người nhà của anh ấy cũng ở đây, tôi tốt nhất là nên lánh đi một chút.
Chuyện này không nói rõ ràng không được, nếu để Băng Băng biết, tâm tình vốn không tốt, lại thêm chuyện xuất hiện một cô Tiểu Hộ Sĩ, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Nghe lời nói của Trương Nhất Phàm, Hộ Sĩ rưng rưng nước mắt yên lặng rời đi.
Trương Nhất Phàm không đi về nhà mà lại tới văn phòng.
Đêm cũng đã khuya, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ở một bên là Diệp Á Bình đang báo cáo tình hình mới nhất. Một km chỗ địa điểm phát hiện, có một khu nhà bỏ hoang, ở trong tầng hầm phát hiện một ít dấu vết.
Hồ Lôi có thể chính là bị giam giữ ở trong này, tiến hành tra tấn dài đến mười ngày. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tim Trương Nhất Phàm lại nhói đau. Nếu tự mình quan tâm đến Hồ Lôi một chút, cũng không đến mức biến thành thảm như hôm nay?
Bản thân quả thực là bề bộn nhiều việc, bị Ngô Dũng lòi ra chuyện giáo viên kéo nhau nhảy lầu, mà còn Phó chủ tịch tỉnh Lý lại vừa bất ngờ đến Song Giang, Trương Nhất Phàm quả thực là không sao có thời gian để mắt tới chuyện khác.
Sự thật tuy rằng là như thế, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn có một loại cảm giác vô cùng áy náy.
Diệp Á Bình biết Bí thư Trương tâm tình không tốt, cô tiếp tục nói:
- Ở hiện trường phát hiện ít nhất bốn đến năm dấu chân người. Chúng tôi đã đến bản địa kia ghi chép lại rồi xoay quanh những manh mối này để triển khai điều tra.
Trương Nhất Phàm phất tay,
- Về nghỉ ngơi đi, mọi người cũng vất vả một ngày rồi.
Lúc này, Trương Nhất Phàm tâm tình nặng nề, hơn nữa trong lòng càng tin rằng, đây chính là do Phương Nghĩa Kiệt gây nên, chỉ có điều hắn không thể nói rõ cùng Diệp Á Bình.
Sau khi về đến nhà, Trương Nhất Phàm liền mệt mỏi nằm trên sô pha, lại ngấm ngầm suy nghĩ chuyện này.
Đổng Tiểu Phàm đi tới dịu dàng nói:
- Đi ngủ thôi, bây giờ nghĩ thế nào cũng vô ích, mấu chốt là làm thế nào chữa khỏi cho Hồ Lôi. Cố gắng đừng để lại mối hận suốt đời.
Trương Nhất Phàm lâu sau mới phát ra tiếng thở dài,
- Chúng ta đều sai rồi, thời gian lâu như vậy, đều không phát hiện ra Hồ Lôi mất tích, là lỗi của chúng ta. Hơn nữa Hồ Lôi ở trong địa bàn của chúng ta gặp chuyện không may, mẹ kiếp, cái chức Bí thư thành ủy này còn có tác dụng gì?
Choang ------ âm thanh của một cái cốc rơi xuống đất, vỡ làm trăm mảnh.
Trương Nhất Phàm căm phẫn, lúc trước khi mình đến thành phố Song Giang, Hà Tiêu Tiêu đột nhiên bị bắt cóc, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện. Bây giờ Hồ Lôi lại biến thành như vậy? Cũng không biết được cậu ta có thể phục hồi nguyên vẹn hay không.
Đổng Tiểu Phàm dịu dàng nói:
- Đừng nói, hiện tại tức giận cũng vô dụng, chủ yếu chính là làm sao để giải quyết tốt đẹp chuyện của Hồ Lôi.
Đổng Tiểu Phàm kéo tay hắn đi vào trong phòng ngủ, hai người tựa vào giường.
Trương Nhất Phàm liên tục hút thuốc, trong đầu không ngừng suy nghĩ, những người này bắt cóc Hồ Lôi, nếu không phải vì tiền, thì chỉ có thể là vì thù. Nhất định là đối với Hồ Lôi thù sâu hận lớn, Trương Nhất Phàm nghĩ muôn lần cũng không ra ai là người như thế. Hồ Lôi là người làm ăn, anh ta đối nhân xử thế rất khéo léo, không thể có khả năng đắc tội với ai? Kể cả bình thường anh ta có kiêu ngạo một chút, bây giờ lại đối với Hồ Lôi như vậy, chỉ sợ không chỉ có vài người.
Khả năng duy nhất, có thể là do Phương Nghĩa Kiệt phát hiện giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà có gian tình, từ trước tới giờ chưa hề phát giác, lần này mới tai bay vạ gió như vậy. Trương Nhất Phàm nghĩ cũng không ra cách giải thích khác.
Ân oán giữa anh ta với Tống Vũ Hà, Trương Nhất Phàm từ đầy không nghĩ sẽ nhúng tay vào, nhưng bây giờ mặc kệ cũng không được. Nếu không thì sẽ phụ lòng giao phó của Hồ Chí Minh?
Tối hôm nay, rất nhiều người ngủ không được ngon. Khi Trương Nhất Phàm dậy vào ngày hôm sau, hai mắt đỏ hoe ước chừng chỉ ngủ tầm hai ba giờ đồng hồ.
Chưa đến chín giờ, chuyên cơ của tập đoàn Hồ thị đã tới, đem Hồ Lôi đi. Đầu tiên là bay tới tỉnh thành, sau đó là chuyển tới Thượng Hải.
Ngày hôm đó, báo chí cũng đưa tin chuyện này. Người viết dùng giọng điệu rất sắc bén, rất dũng mãnh mà miêu tả chuyện này. Trương Kính Hiên gọi điện thoại tới hỏi con trai về việc này.
Trương Nhất Phàm chỉ nói qua loa quá trình, che giấu quan hệ giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà. Trương Kính Hiên có lẽ biết được chút chuyện, ông giải thích,
- Nhất định phải bình tĩnh, thân phận hiện tại của con là Bí thư Thành ủy, không thể hành động theo cảm tính.
- Con biết nên làm thế nào.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, trong lòng kiên trì chịu đựng nỗi buồn, chẳng lẽ ba đã biết chuyện gì đó?
Thời điểm tan tầm buổi trưa, Liễu Hải gọi điện thoại tới,
- Anh, qua điều tra phát hiện, ngày hôm qua có người nhìn thấy xe của Tống Vũ Hà từng ra hiện trường ở bờ sông. Hơn nữa, trên bánh xe có dính bùn và bờ sông lưu lại đấu vết vô cùng ăn khớp? Cô ta hôm nay lại không đi làm, đó là điểm đáng ngờ lớn, có cần tiến hành kiểm tra với cô ta không?
Tống Vũ Hà là phu nhân Chủ tịch Thành phố, không có căn cứ mười phần chính xác thì không thể áp dụng thi hành bất cứ cái gì, Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải:
- Tiếp tục giám sát. Nhất định phải lấy được chứng cớ.
Tống Vũ Hà nhất định là đầu mối phá án, nếu chuyện này thật sự là do Phương Nghĩa Kiệt gây nên, Tống Vũ Hà khẳng định biết rõ nội tình. Nhưng đối với những kẻ có tố chất tâm lý cực cao như bọn họ, không dễ đối phó.
Chuyện này, nếu xử lý không xong, sẽ gây ra phiền toái rất lớn, tăng thêm mâu thuẫn của hai nhà Trương Phương. Vì muốn thử một chút phản ứng của Phương Nghĩa Kiệt, Trương Nhất Phàm quyết định buổi chiều sẽ mời dự một cuộc họp hội đồng tạm thời.
Phòng cấp cứu vẫn đang khẩn trương tiến hành cấp cứu, phòng phẫu thuật cũng đầy là không khí khẩn trương, áp lực trong từng hơi thở. Tất cả những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất ở thành phố Song Giang này, toàn bộ đều đang tập trung tại phòng phẫu thuật này.
Nhóm y tá thì bận rộn rửa sạch miệng vết thương trên người Hồ Lôi, nhìn thấy một khoảng da thịt đã bong ra, mới cũ thay dấu, máu loãng chảy ra ròng ròng, một vài cô y tá chịu không nổi buồn nôn.
Một con người hoàn hảo không ngờ lại bị biến thành như thế này, như vậy còn có nhân tính hay không? Từng nhóm y tá thay phiên nhau, nhanh chóng rửa sạch vết thương bên ngoài cơ thể Hồ Lôi.
Ở chỗ khác, bác sĩ chỉ đạo một cái ống cắm vào người Hồ Lôi. Điện tâm đồ, huyết áp, hô hấp…
Bóng dáng bận rộn khiến mọi người đều vã cả mổ hôi. Gặp qua vô số bệnh nhân nhưng chưa từng gặp qua một kiểu ra tay tàn nhẫn như thế này. Vài cô y tá trẻ vừa chảy nước mắt vừa giúp Hồ Lôi cắm vào một cái ống, tiêu độc.
Dường như mọi người đều bị loại thương cảm này cuốn hút, ngay cả viện trưởng ở một bên cũng không ngừng lắc đầu thở dài.
Năm sáu vị chuyên gia, còn có cả trợ lý bác sĩ, cùng với vài cô y tá, ở trong phòng cấp cứu ước chừng hơn năm giờ đồng hồ, viện trưởng một thân mồ hôi vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
- Bí thư Trương…
Mọi người lập tức vây quanh, viện trưởng khoát tay:
- Mọi người yên lặng, bệnh nhân tạm thời ổn định, nhưng vết thương của anh ta rất nghiêm trọng. Ngoại trừ bị đánh gãy năm cái xương sườn ra, gan và những bộ phận khác cũng bị tổn thương. Ngoài những nơi đó ra, toàn thân anh ta không có chỗ nào đầy đủ da. Tôi đề nghị lập tức đưa đến Thượng Hải trị liệu, trình độ và điều kiện của chúng tôi ở nơi này dù sao cũng là có hạn.
Việc cấp bách, cứu người quan trọng, Hồ Chí Minh tuy rằng phẫn nộ nhưng trong giờ phút này vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của chính mình:
- Vậy lập tức đưa đến Thượng Hải.
Chỉ cần bệnh tình ổn định lại, sinh mạng được bảo toàn thì những chuyện khác tạm thời không quan trọng. Hồ Chí Minh kéo viện trưởng thủ thỉ,
- Cảm ơn mọi người! Cảm ơn!
- Hồ tiên sinh không cần khách khí, việc này là trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi.
Viện trưởng nắm tay Hồ Chí Minh gật gật đầu.
Sau đó đến gần Trương Nhất Phàm,
- Bí thư Trương.
Hai người đi tới một căn phòng, Trương Nhất Phàm hỏi viện trưởng,
- Ông nói thật với tôi đi, có bao nhiêu khả năng bình phục như bình thường.
- Điều này rất khó nói!
Viện trưởng lắc lắc đầu,
- Người xuống tay quá độc ác, đánh thành như vậy. Càng quan trọng hơn là, thời gian quá dài, anh ta có thể kiên cường sống tới bây giờ đã là kỳ tích rồi. Hiện tại bệnh viện đã toàn lực tiến hành cấp cứu, chỉ tạm thời đảm bảo cho tính mạng của anh ta, vì vậy tôi đề nghị, phải lập tức đưa tới bệnh viện lớn ở Thượng Hải đi!
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm gật đầu, hai tay ôm đầu, khẽ thở dài vài cái thật sâu. Hồ Lôi, tên tiểu tử này nhất định phải sống, hơn nữa còn phải sống tốt cho ta!
Đúng lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị bước ra ngoài, viện trưởng lại nói:
- Thân thể anh ta rất suy yếu, hung thủ trên người anh ta dùng không ít kích thích. Loại thuốc này đối với thân thể vô cùng có hại, đây cũng là một trong những điều khiến tôi bảo anh ta đi Thượng Hải.
Từ trong phòng đi ra, tâm tình Trương Nhất Phàm trở nên bất thường trầm trọng.
Hồ Lôi từ trong phòng cấp cứu cũng được đưa ra, đã đến phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng chăm sóc đặc biệt có y ta chuyên nghiệp hai mươi bốn giờ theo dõi, vì muốn phòng ngừa lây nhiễm, người nhà cũng không cho phép cùng đi.
Băng Băng và mẹ chồng ở bên ngoài không chịu đi, Hồ Chí Minh thì đứng ở cửa sổ nhìn,
- Nhất Phàm, Bác lập tức đi sắp xếp phi cơ đưa đến Thượng Hải, chuyện ở đây giao cho cháu.
Sắc mặt Hồ Chí Minh nặng trĩu:
- Bác và bố cháu là bạn bè vài chục năm rồi, từ nhỏ nhìn cháu và Hồ Lôi cùng nhau lớn lên….
- Bác Hồ, cháu biết, chuyện của Hồ Lôi cũng là chuyện của cháu, cháu thà là cái chức Bí thư Thành ủy không làm, cũng muốn vì Hồ Lôi mà đòi lại công bằng. Bây giờ bác đi sắp xếp chuyện của chính mình đi, mọi chuyện ở đây đã có cháu.
Hồ Chí Minh gắng sức mà cầm lấy tay Trương Nhất Phàm,
- Bác chính là muốn những lời này của cháu, mặc kệ giá phải trả như thế nào, kể cả Hồ Chí Minh bác tán gia bại sản, cũng nhất định phải trả món nợ này, nếu không người ta sẽ cho rằng Hồ gia rất dễ bắt nạt
Hồ Chí Minh nói xong thì cùng Trương Nhất Phàm chia tay, mang theo trợ lý của mình rời khỏi. Trương Nhất Phàm để Liễu Hải hộ tống mình một lát rồi cũng cùng Đổng Tiểu Phàm đi ra bệnh viện.
Ở cổng, gặp Tiểu Hộ Sĩ. Cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì lại khóc to,
- Bí thư Trương, có phải là đã tìm thấy Hồ Lôi hay không, anh ấy ở đâu?
Trương Nhất Phàm sờ sờ mũi, Đổng Tiểu Phàm thì âm thầm nhíu mày đánh giá cô Tiểu Hộ Sĩ này.
- Anh ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt! Tuy nhiên…
- Làm sao nữa?
Hộ Sĩ hàm chứa nước mắt hỏi.
- Người nhà của anh ấy cũng ở đây, tôi tốt nhất là nên lánh đi một chút.
Chuyện này không nói rõ ràng không được, nếu để Băng Băng biết, tâm tình vốn không tốt, lại thêm chuyện xuất hiện một cô Tiểu Hộ Sĩ, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Nghe lời nói của Trương Nhất Phàm, Hộ Sĩ rưng rưng nước mắt yên lặng rời đi.
Trương Nhất Phàm không đi về nhà mà lại tới văn phòng.
Đêm cũng đã khuya, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ở một bên là Diệp Á Bình đang báo cáo tình hình mới nhất. Một km chỗ địa điểm phát hiện, có một khu nhà bỏ hoang, ở trong tầng hầm phát hiện một ít dấu vết.
Hồ Lôi có thể chính là bị giam giữ ở trong này, tiến hành tra tấn dài đến mười ngày. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tim Trương Nhất Phàm lại nhói đau. Nếu tự mình quan tâm đến Hồ Lôi một chút, cũng không đến mức biến thành thảm như hôm nay?
Bản thân quả thực là bề bộn nhiều việc, bị Ngô Dũng lòi ra chuyện giáo viên kéo nhau nhảy lầu, mà còn Phó chủ tịch tỉnh Lý lại vừa bất ngờ đến Song Giang, Trương Nhất Phàm quả thực là không sao có thời gian để mắt tới chuyện khác.
Sự thật tuy rằng là như thế, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn có một loại cảm giác vô cùng áy náy.
Diệp Á Bình biết Bí thư Trương tâm tình không tốt, cô tiếp tục nói:
- Ở hiện trường phát hiện ít nhất bốn đến năm dấu chân người. Chúng tôi đã đến bản địa kia ghi chép lại rồi xoay quanh những manh mối này để triển khai điều tra.
Trương Nhất Phàm phất tay,
- Về nghỉ ngơi đi, mọi người cũng vất vả một ngày rồi.
Lúc này, Trương Nhất Phàm tâm tình nặng nề, hơn nữa trong lòng càng tin rằng, đây chính là do Phương Nghĩa Kiệt gây nên, chỉ có điều hắn không thể nói rõ cùng Diệp Á Bình.
Sau khi về đến nhà, Trương Nhất Phàm liền mệt mỏi nằm trên sô pha, lại ngấm ngầm suy nghĩ chuyện này.
Đổng Tiểu Phàm đi tới dịu dàng nói:
- Đi ngủ thôi, bây giờ nghĩ thế nào cũng vô ích, mấu chốt là làm thế nào chữa khỏi cho Hồ Lôi. Cố gắng đừng để lại mối hận suốt đời.
Trương Nhất Phàm lâu sau mới phát ra tiếng thở dài,
- Chúng ta đều sai rồi, thời gian lâu như vậy, đều không phát hiện ra Hồ Lôi mất tích, là lỗi của chúng ta. Hơn nữa Hồ Lôi ở trong địa bàn của chúng ta gặp chuyện không may, mẹ kiếp, cái chức Bí thư thành ủy này còn có tác dụng gì?
Choang ------ âm thanh của một cái cốc rơi xuống đất, vỡ làm trăm mảnh.
Trương Nhất Phàm căm phẫn, lúc trước khi mình đến thành phố Song Giang, Hà Tiêu Tiêu đột nhiên bị bắt cóc, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện. Bây giờ Hồ Lôi lại biến thành như vậy? Cũng không biết được cậu ta có thể phục hồi nguyên vẹn hay không.
Đổng Tiểu Phàm dịu dàng nói:
- Đừng nói, hiện tại tức giận cũng vô dụng, chủ yếu chính là làm sao để giải quyết tốt đẹp chuyện của Hồ Lôi.
Đổng Tiểu Phàm kéo tay hắn đi vào trong phòng ngủ, hai người tựa vào giường.
Trương Nhất Phàm liên tục hút thuốc, trong đầu không ngừng suy nghĩ, những người này bắt cóc Hồ Lôi, nếu không phải vì tiền, thì chỉ có thể là vì thù. Nhất định là đối với Hồ Lôi thù sâu hận lớn, Trương Nhất Phàm nghĩ muôn lần cũng không ra ai là người như thế. Hồ Lôi là người làm ăn, anh ta đối nhân xử thế rất khéo léo, không thể có khả năng đắc tội với ai? Kể cả bình thường anh ta có kiêu ngạo một chút, bây giờ lại đối với Hồ Lôi như vậy, chỉ sợ không chỉ có vài người.
Khả năng duy nhất, có thể là do Phương Nghĩa Kiệt phát hiện giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà có gian tình, từ trước tới giờ chưa hề phát giác, lần này mới tai bay vạ gió như vậy. Trương Nhất Phàm nghĩ cũng không ra cách giải thích khác.
Ân oán giữa anh ta với Tống Vũ Hà, Trương Nhất Phàm từ đầy không nghĩ sẽ nhúng tay vào, nhưng bây giờ mặc kệ cũng không được. Nếu không thì sẽ phụ lòng giao phó của Hồ Chí Minh?
Tối hôm nay, rất nhiều người ngủ không được ngon. Khi Trương Nhất Phàm dậy vào ngày hôm sau, hai mắt đỏ hoe ước chừng chỉ ngủ tầm hai ba giờ đồng hồ.
Chưa đến chín giờ, chuyên cơ của tập đoàn Hồ thị đã tới, đem Hồ Lôi đi. Đầu tiên là bay tới tỉnh thành, sau đó là chuyển tới Thượng Hải.
Ngày hôm đó, báo chí cũng đưa tin chuyện này. Người viết dùng giọng điệu rất sắc bén, rất dũng mãnh mà miêu tả chuyện này. Trương Kính Hiên gọi điện thoại tới hỏi con trai về việc này.
Trương Nhất Phàm chỉ nói qua loa quá trình, che giấu quan hệ giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà. Trương Kính Hiên có lẽ biết được chút chuyện, ông giải thích,
- Nhất định phải bình tĩnh, thân phận hiện tại của con là Bí thư Thành ủy, không thể hành động theo cảm tính.
- Con biết nên làm thế nào.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, trong lòng kiên trì chịu đựng nỗi buồn, chẳng lẽ ba đã biết chuyện gì đó?
Thời điểm tan tầm buổi trưa, Liễu Hải gọi điện thoại tới,
- Anh, qua điều tra phát hiện, ngày hôm qua có người nhìn thấy xe của Tống Vũ Hà từng ra hiện trường ở bờ sông. Hơn nữa, trên bánh xe có dính bùn và bờ sông lưu lại đấu vết vô cùng ăn khớp? Cô ta hôm nay lại không đi làm, đó là điểm đáng ngờ lớn, có cần tiến hành kiểm tra với cô ta không?
Tống Vũ Hà là phu nhân Chủ tịch Thành phố, không có căn cứ mười phần chính xác thì không thể áp dụng thi hành bất cứ cái gì, Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải:
- Tiếp tục giám sát. Nhất định phải lấy được chứng cớ.
Tống Vũ Hà nhất định là đầu mối phá án, nếu chuyện này thật sự là do Phương Nghĩa Kiệt gây nên, Tống Vũ Hà khẳng định biết rõ nội tình. Nhưng đối với những kẻ có tố chất tâm lý cực cao như bọn họ, không dễ đối phó.
Chuyện này, nếu xử lý không xong, sẽ gây ra phiền toái rất lớn, tăng thêm mâu thuẫn của hai nhà Trương Phương. Vì muốn thử một chút phản ứng của Phương Nghĩa Kiệt, Trương Nhất Phàm quyết định buổi chiều sẽ mời dự một cuộc họp hội đồng tạm thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.