Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 817: Ông cứ làm thần giữ của đi

Tây Lâu Nguyệt

17/09/2013

Lúc đó, sắc mặt của Michael rất đặc biệt.

Luật sư của y giống như một cái máy hết điện, không trả lời được, Michael quả thực đã từng cưỡng bức những cô gái này trước kia, thằng ranh này ham chơi, nhưng y có tiền, có thể bắt quỷ xay cối.

Rất nhiều các cô gái từng bị gã xâm phạm giận mà không dám nói gì. Dẫu sao vẫn có mấy người không sợ chết, đã tố cáo chuyện của y. Michael từng bị tố cáo mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn được nộp tiền bảo lãnh.

Đối diện với những nhân chứng này, bằng chứng này, còn có bạn gái Ô Cương tố cáo, tòa án có mấy phần bất lực tuyên bố, Ô Cương vô tội được thả.

Giờ khắc ấy, rất nhiều người đã khóc.

Ô Cương đã ôm mẹ, bạn gái, bạn học thật chặt, trong lòng cảm nhận được, đủ năm vị.

Đặc biệt là bạn gái gã, khóc lớn không ngừng, suy nghĩ của cô ấy, vô cùng phức tạp.

Ô Dật Long không khóc, cũng không cười, gã chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thở dài một cái. Cuối cùng đã có kết quả rồi.

Lúc này, gã không nghĩ gì cả, nóng lòng bay về Tổ quốc, về quê hương của mình.

Giờ phút nghe thấy thẩm phán tuyên bố Ô Cương vô tội được phóng thích, gã giống như người gỗ, sững sờ ở đó, ngây người ra rất lâu.

Michael được cảnh sát tòa án dẫn đi, tòa án tuyên bố Ô Cương giết người tự vệ, nhưng chuyện của Michael sẽ xử theo bản án khác. Nguyên cáo có thể giữ nguyên quyền tố cáo của mình. Nếu như tội cưỡng bức của Michael được thành lập, y sẽ đối diện với ba năm tù trở lên.

Bởi vì có nhân chứng mới xuất hiện, vụ án này chia ra thẩm tra xử lý.

Bất luận như thế nào, Ô Cương vẫn vô tội được thả, đoàn người thở phào nhẹ nhõm, người nhà Ô Dật Long vui đến mức khóc. Thấy Michael bị bắt, trong lòng mọi người phấn khởi, vô cùng phấn khích.

Chỉ có điều, Michael có bị xử phạt hay không cuối cùng có bị buộc tội không, điều này rất khó nói.

Ô Dật Long mời mọi người đến khách sạn tốt nhất New York chức mừng, bởi vì ở đây đa số mọi người là người Hoa, nên bọn họ yêu cầu đến phố người Hoa, tìm một nhà hàng có hương vị quê hương.

Đoàn người vui sướng đi đến phố người Hoa, Ô Dật Long quyết định cảm ơn Đổng Tiểu Phàm, Ôn Nhã, còn có rất nhiều bạn học luôn chú ý và giúp đỡ.

Bởi vậy, bữa cơm trưa nay, rất thịnh soạn.

Vợ Ô Dật Long, kéo tay con, nhìn con từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoàithấy con vẫn tốt không thiếu đi cái gì lúc này mới yên tâm. Nhưng mà bà ấy có rất nhiều lời, kéo con trai nói không ngừng.

Duy chỉ có bạn gái Ô Cương trong lòng vẫn nặng trĩu, trong lòng vừa vui mừng lại vừa trống rỗng. Ô Cương buông tay mẹ ra, đi đến chỗ bạn gái.

Bạn gái cúi đầu, vẻ mặt thương cảm.

Lúc Ô Cương gọi cô, cô khẽ cắn môi, nhào vào trong lòng Ô Cương.

Vự Ô Dật Long nhìn hai người, sắc mặt có chút không vui.

Ô Dật Long thấy thế, kéo vợ một cái:

- Chuyện của bọn trẻ, em đừng có quản.



Vợ gã há hốc mồm, vẫn nuốt nước bọt vào.

Trên bàn cơm, Ô Dật Long vô cùng cảm ơn mọi người!

Nói với Đổng Tiểu Phàm những lời này, Đổng Tiểu Phàm lại ngại ngùng:

- Chủ tịch thành phố Ô, tôi đã nói từ lâu rồi, đều là người một nhà, không cần gò bó. Nếu là người khác, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn Bí thư Trương, cũng cảm ơn cô Ôn Nhã, còn có hai vị luật sư. Cùng với đông đảo các bạn học sinh, mọi người vất vả rồi! Hãy nhận một lạy của tôi!

Ô Dật Long kêu con trai, vợ cùng kính lễ với mọi người. Đám người Đổng Tiểu Phàm không ngăn được, đành phải nhận một lạy của gã, kết quả một nhà đã lạy mọi người ba lạy.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Đúng là con trai cứng, Chủ tịch Ô, anh đã làm chúng tôi ngại rồi.

Ô Dật Long nói:

- Ân đức này của các vị, người nhà họ Ô tôi suốt đời khó quên.

Ôn Nhã nói:

- Thực ra lần này, phải cảm ơn sự ủng hộ của tiểu Vu nhất, cô ấy chấp nhận áp lực, lớn hơn bất cứ người nào trong số chúng tôi.

Những người khác đều gật đầu, thể hiện sự tán đồng. Mấy cô bạn cùng lớp chạy đến, kéo tay tiểu Vu, giả vờ tiếc thương.

Tiểu Vu chính là bạn gái Ô Cương, lúc này trông cô ấy có vẻ rất lạc quan, rất vui nhưng trong lòng cô lại vô cùng nặng nề. Cũng không biết tương lai của mình và Ô Cương, nên đối mặt như thế nào?

Trương Nhất Phàm nhận được tin này, cũng vui cho Ô Dật Long. Cho dù như thế nào đi nữa, Ô Cương đã không sao nữa rồi.

Nhưng mà vụ án của bạn gái nó, có thể giải oan hay không, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, e rằng rất khó xử lý vụ án, tòa án điều tra lại từ đầu, ở giữa có rất nhiều thủ đoạn.

Ở nước ngoài, có rất nhiều vụ án tương tự, đặc biệt là một vài người nổi tiếng cũng phạm phải chuyện tương tự, thông thường giải quyết riêng. Không chỉ Trương Nhất Phàm, đến Đổng Tiểu Phàm cũng nghĩ như vậy, bản án tiếp theo tiểu Vu muốn thắng vụ khiện này, e rằng rất khó.

Thực trạng của Mỹ là vậy, cho dù thắng, y cũng sẽ bị bệnh cấp tính, sau đó chữa bệnh bên ngoài.

Ô Dật Long cũng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm. Gã nói ngày mai sẽ về, cả nhà cùng về.

Trong lời nói, lộ ra sự ân cần.

Trương Nhất Phàm nói, về cũng tốt, tôi bảo người của bốn bộ máy ra chúc mừng anh, chúc mừng anh cuối cùng đã thắng lợi trở về.

Sau bữa tiệc, Ô Dật Long đưa tiền thưởng cho hai vị luật sư, số tiền này là chút tiền thưởng thêm, phí luật sự tố tụng không tính trong đó.

Ra nước ngoài mới phát hiện ra, mình kiếm tiền bằng nhân dân tệ, tiêu đôla, trong lòng hơi xót! Chỉ có điều, trong lòng Ô Dật Long vui vẻ, sung sướng, do đó cũng rất rộng rãi. Ra tay là phong bì hai mươi nghìn đôla Mỹ.



Vị luật sư trẻ tuổi đó đương nhiên cười hì hì vui lòng nhận, nhưng ông La lại từ chối không nhận, rất nhiều người đã khuyên ông ấy, nhưng ông ấy vẫn không lấy. Ông ấy nói tôi đã cầm số tiền mình đáng nhận rồi, còn tiền thưởng thì thôi.

Nếu như không phải nể mặt Đổng Tiểu Phàm và cô Ôn Nhã, tôi sẽ không tham gia vào vụ kiện này. Lời ông La nói rõ ràng, lại khiến Ôn Nhã và Đổng Tiểu Phàm nợ ông ta cái ân tình.

Ô Dật Long ngượng ngùng thu tiền thưởng về, chiêu đãi tốt mọi người.

Ngày hôm sau, cả nhà Ô Dật Long và mấy người sang cùng cùng về nước.

Sao tiểu Vu không chịu đi, khăng khăng ở lại Mỹ, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào về nước nữa, hơn nữa vụ kiện đó, cô ấy vẫn muốn tiếp tục.

Vốn dĩ Ô Cương không chịu đi, nhưng mà Đổng Tiểu Phàm và Ôn Nhã đều yêu cầu y rời khỏi Mỹ, hơn nữa nói là sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Vu. Ô Cương không biết vì sao các cô ấy nhất định yêu cầu mình về nước, sau đó trong điện thoại, y mới biết được từ chỗ bạn học.

Đoạn video mà Ôn Nhã cung cấp là giả, là biện pháp sau này mà ông La nghĩ ra, tìm mấy người hơi giống diễn lại một lần. Vì vậy mới có cuộn băng video không rõ ràng này.

Thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này, cũng chỉ có ông La mới dám dùng, dám nghĩ, dám làm.

Chuyện của Ô Cương, cuối cùng đã có câu trả lời, nhưng mà nhiệm vụ của Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu, lại càng căng thẳng hơn.

Trong lúc thất thường, các cô ấy, không ngừng gây sức ép, lặp đi lặp lại động tác thử bàn, điểu chỉnh, tẩy bàn.

Sự kiện vụ nổ mỏ dầu ở khu vực Trung Đông, tuy rằng họ đã cố gắng làm rõ trên các phương tiện thông tin nhưng đều không thể xoay chuyển được. Bởi vậy Nhà cái cũng phải theo xu hướng, lặp lại việc tăng giảm giá cổ phiếu đợi thời cơ.

Hà Tiêu Tiêu thấy tình hình trước mắt này khiến cho tổ công tác của mình hôm nào cũng lén lút thu lượm phiếu séc.

Sau sự kiện mỏ dầu, Trương Nhất Phàm đã gọi điện thoại cho gã George đáng chết:

- George, ông đê tiện! Nhưng tôi rất thích loại đê tiện này, đối với kẻ thù, nên như vậy!

Không ngờ lão George không tức giận, gã qua lại với Trương Nhất Phàm đã lâu, cảm thấy người thanh niên này rất quyết đoán, dám làm những chuyện mà cả mình cũng không dám làm. Những người như thế này không nhiều, do đó lão đã trở nên tâm đầu ý hợp với Trương Nhất Phàm.

Trong quá trình nói chuyện của hai người, George nói:

- Vì mục đích chung của chúng ta, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu.

Trương Nhất Phàm nói, được thôi! Vậy thì tôi hy vọng ông bỉ ổi một chút.

George không hiểu, nên làm gì?

Trước kia, lão còn hiểu được suy nghĩ của chàng thanh niên này, bây giờ lão càng ngày càng cảm thấy hắn thần bí. Trương Nhất Phàm nói, cứ đợi đi, đợi một thời cơ. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nếu như cao thủ của ông không được, thì ông hãy rót tiền vào quỹ đi.

George từ chối, ồ! Cái này không được, tôi không muốn lệ thuộc vào ai.

Trương Nhất Phàm mắng lão một câu:

- Lão già đáng chết này, hỏng bét rồi! Cứ đi làm thần giữu của đi!

George cũng không nổi giận, trái lại lão cười sặc sụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook