Chương 680: Ông đây muốn cô nào chẳng được
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Không lâu sau, Đằng Phi đã quay lại.
Chu Bân cười:
- Một bữa cơm xa xỉ như vậy, sao cậu ăn nhanh thế?
Y ngụ ý rằng, cậu đã dò hỏi kỹ chưa mà đã quay lại.
Đằng Phi ngồi xuống, uống một ngụm trà:
- Đông người lắm, lầu trên lầu dưới, trong toàn bộ nhà hàng cũng phải đến mấy chục bàn tiệc. Cô nhân viên phục vụ lúc nãy nói không chính xác, không hề có buổi tiệc thứ hai, chỉ có một bữa tiệc tối nay nữa thôi, ngay cả người dẫn chương trình nổi tiếng nhất ở tỉnh, Lưu Hiểu Hiên cũng được mời đến.
Nhắc đến Lưu Hiểu Hiên, ngay cả Chu Bân cũng phải nhíu mày. Đằng Phi đột nhiên nhớ ra, trước kia Bí thư Trương đã có tấm ảnh chụp chung với Lưu Hiểu Hiên, quay sang nhìn Bí thư Trương.
Chu Bân nói:
- Cậu nói mãi vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất, rốt cục là ai mở tiệc rượu? Lễ mừng thọ cha của ai?
Đằng Phi nói:
- Là Bí thư huyện Đạo An, Hoàng Tử Kỳ. Hôm nay cha hắn mừng đại thọ tám mươi tuổi.
Người tên Hoàng Tử Kỳ này Trương Nhất Phàm đã từng nghe nói đến, có thể gọi là tay chân thân tín nhất của Ô Dật Long. Về việc khống chế quyền lực, thủ đoạn của người này vô cùng lợi hại, bởi vậy mới có chuyện Chủ tịch huyện Lưu rơi vào tay y, không ngờ không có cách nào phản kháng.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Chủ tịch huyện Lưu bí quá hóa liều, nhiều lần đến gặp Bí thư Trương. Anh ta muốn nhờ sự giúp đỡ của Bí thư Trương để thay đổi cục diện ở huyện Đạo An.
Không ngờ rằng hôm nay Bí thư Trương lén đến đây, không hề thông báo cho mọi người ở huyện Đạo An.
Đằng Phi giải thích:
- Vừa rồi trên lầu hai, thiếu chút nữa tôi đụng phải mấy vị lãnh đạo ở thành phố. Vì vậy tôi mới không dám tiếp tục ở đó, sợ bị bọn họ nhận ra, làm bại lộ thân phận.
Cậu ta nói Tả Thanh Lâm cũng ở đó, không biết gã có phát hiện ra mình hay không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta ăn cơm trước đã. Chu Bân, không phải anh mang theo đồ câu cá sao? Chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh để câu cá, tối nay nghỉ lại qua đêm ở đây.
Chu Bân trả lời luôn:
- Được!
Sau khi ăn xong, bốn người liền rời khỏi thị trấn, được Chu Bân dẫn đường, họ đến một hồ nước để câu cá.
Lão Trần nói mình không muốn câu cá, ngồi trên xe ngủ. Đằng Phi tuy không câu, nhưng cũng theo sát hai người. Chu Bân thấy Bí thư Trương ngồi xuống như không có chuyện gì, giống như tập trung vào việc câu cá.
Chu Bân liền nghĩ thầm, Bí thư Trương đang giả vờ câu cá, thực ra là đang nghĩ đến chuyện câu cá trên bờ! Hắn đang muốn câu một con cá to trong huyện Đạo An này.
Lần này đến đây, cải trang đi quan sát tình hình, không biết là sẽ câu được người nào đây.
Lưu Hiểu Hiên dẫn chương trình cho buổi lễ mừng đại thọ của cha Hoàng Tử Kỳ trong nhà hàng. Buổi lễ hoàn tất, mọi người đã đến chúc mừng xong, Lưu Hiểu Hiên cũng ngồi cùng một bàn tiệc với ông cụ.
Những người có thể ngồi cùng bàn với ông cụ chính là mấy vị cán bộ quan trọng trong huyện, đương nhiên những nhân vật như Tả Thanh Lâm cũng có mặt, ngoài ra, còn có thư ký chuyên trách của Ô Dật Long, Tiểu Cảnh, Cục trưởng cục Tài chính thành phố Tiễn Trình và Cục trưởng cục Tư Pháp Ấn Tương.
Những người đang ngồi đều là những người đàn ông tai to mặt lớn, chỉ có một mình Lưu Hiểu Hiên là phụ nữ.
Bọn họ khi uống rượu, ánh mắt đều hướng về phía Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên hôm nay mặc một bộ váy màu đen, cổ áo hình chữ V để lộ ra làn da trắng như tuyết, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ rất đẹp. So với trên TV, Lưu Hiểu Hiên còn xinh đẹp, quyến rũ, khí chất tao nhã hơn nhiều lần. Sự xuất hiện của cô trong phòng này quả thực giống như hạc giữa bầy gà, khiến vẻ mặt các vị khách trở nên biến sắc.
Tả Thanh Lâm uống mấy chén rượu, sau khi mời ông cụ, liền bưng chén lên nói:
- Người đẹp Lưu, tôi là Cục trưởng Cục Công an thành phố Tả Thanh Lâm, tôi đã nghe đến danh tiếng của cô Lưu từ lâu, nhưng vẫn chưa có dịp được gặp mặt. Hôm nay may mắn lại được ngồi chung bàn với cô trong bữa tiệc mừng đại thọ tám mươi của cha Bí thư Hoàng. Tôi xin mời cô một chén!
Lưu Hiểu Hiên vẫn rất lễ độ, khẽ mỉm cười:
- Thật ngại quá, tôi chưa từng uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Lưu Hiểu Hiên chưa nói hết câu, sắc mặt Tả Thanh Lâm đã trầm xuống:
- Ồ, cô Lưu đúng là người nổi tiếng, nếu cô không chịu nể mặt Tả Thanh Lâm tôi thì thôi vậy.
Hơn nữa lời nói này của Lưu Hiểu Hiên, không chỉ Tả Thanh Lâm mà những người khác cũng không tin. Lưu Hiểu Hiên ngồi trong bàn tiệc này mà lại không tiếp rượu? Chỉ có quỷ mới tin!
Thật ra đây là chiêu mà Tả Thanh Lâm vẫn thường dùng, Bí thư Hoàng ngồi bên cạnh thấy vậy, liền cười nói với Lưu Hiểu Hiên:
- Cô Hiểu Hiên, rất cảm ơn cô hôm nay đã bỏ trăm công nghìn việc để đến đây chủ trì buổi tiệc mừng thọ này cho cha tôi. Có thể nói rằng nếu như họ Hoàng tôi có phúc thì nhà hàng này cũng được vẻ vang nhờ kẻ hèn này! Ha ha…
Hoàng Tử Kỳ cười ha ha một hồi, nhìn Tả Thanh Lâm nói:
- Cô Hiểu Hiên, vị này là Cục trưởng Cục Công an thành phố, cô nên nể mặt anh ta một chút!
Lưu Hiểu Hiên cười xin lỗi:
- Thật ngại quá, tôi thật sự không thể uống rượu. Xin Cục trưởng Tả nể tình tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, thương hoa tiếc ngọc, cho phép tôi lấy trà thay rượu được không? Tôi mời anh!
- Ha ha…Hay cho câu thương hoa tiếc ngọc! Cục trưởng Tả, cậu không thể nói gì được nữa rồi!
Tả Thanh Lâm là một cao thủ uống rượu, là một tên giảo hoạt trong quan trường, sao có thể dễ dàng cho qua như vậy được? Hơn nữa y còn bị hai người Trương Nhất Phàm và Âu Dương Mạc âm thầm liên kết, tước đi quyền lực của một Cục trưởng như y, hiện giờ y còn bị bắt đến trường Đảng, sau khi y quay về cũng không biết làm gì.
Nghĩ đến tiền đồ của bản thân trở nên quá xa vời, Tả Thanh Lâm trong lòng đã bực bội, y thấy Lưu Hiểu Hiên luôn bưng một chén nước trà, sự tức giận trong lòng bừng lên.
Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Lưu Hiểu Hiên, nghĩ thầm: cô cứ vờ vịt đi, ông đây không tin không khuất phục được cô. Nhớ lại trước kia, mọi loại phụ nữ đều chủ động đến mời rượu mình, còn mình đích thân mời rượu Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên lại lấy trà tiếp. Y sao có thể không tức giận?
Mọi người ngồi đây đều là những nhân vật số một, số hai trong quan trường. Tả Thanh Lâm liền cảm thấy mình bị mất mặt, y liền bỏ chén rượu đang cầm xuống:
- Thôi vậy, nếu cô Lưu cảm thấy khó xử như vậy thì Tả Thanh Lâm tôi cũng nên ép để khỏi bị mất mặt.
Sau đó y ngửa cổ, tự uống hết hai chén rượu. Mấy người Tiễn Trình đều biết rằng tâm trạng Tả Thanh Lâm không được tốt. Từ một người đang nắm quyền lực ngang Phó Cục trưởng, sau đó lại bị mất hết quyền lực, sự thay đổi này khiến ai cũng cảm thấy khổ sở trong lòng. Y mời rượu Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên không chịu, xem ra y sẽ nổi giận.
Nếu hôm nay không phải đang ở trong buổi tiệc thì Tả Thanh Lâm chắc chắn sẽ không rộng lượng như vậy.
Tiễn Trình nhìn Lưu Hiểu Hiên, thầm nghĩ: Lưu Hiểu Hiên có thể nổi tiếng ở Đài truyền hình tỉnh như vậy, chắc chắn sau lưng cô cũng có thế lực. Ở trên tỉnh xa như vậy, mình cứ nên thức thời một chút, đừng nên nói gì. Vì vậy, gã cũng không dám nói chen vào.
Hoàng Tử Kỳ hòa giải:
- Hôm nay là ngày mừng thọ của cha tôi, mọi người ở đây là vì nể mặt họ Hoàng tôi, tôi xin mời các vị một ly để tỏ lòng biết ơn!
Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu đứng lên, nói với Lưu Hiểu Hiên đang ngồi bên cạnh:
- Cô Lưu, nếu cô không thể uống rượu thì lấy trà thay rượu cũng được. Cũng cảm ơn cô đã nể mặt như vậy, bỏ lại trăm công nghìn việc ở tỉnh để đến đây. Rất cảm ơn cô!
Câu nói này của Hoàng Tử Kỳ biểu lộ mấy tầng ẩn ý. Hôm nay là ngày mừng thọ của cha anh ta, các người nên nể mặt, không được gây chuyện, nếu không chính là không nể mặt họ Hoàng tôi. Ẩn ý thứ hai thì có vẻ liên quan đến Lưu Hiểu Hiên, dù sao thì Lưu Hiểu Hiên cũng đến đây để chủ trì buổi lễ cho cha anh ta, hiện giờ đã rất vất vả rồi, anh ta là chủ nhà, đương nhiên nên chiếu cố cho cô một chút.
Thứ ba, nếu người ta (tức Lưu Hiểu Hiên) không thể uống rượu, thì tôi cũng đành chịu, các anh cũng không được thô lỗ, dù sao thì người ta cũng không thể uống rượu.
Những người khác đương nhiên đã ngầm hiểu, tất cả mọi người đứng lên, chạm chén cùng Hoàng Tử Kỳ. Lưu Hiểu Hiên đương nhiên cũng nâng chén trả lên, chạm một chút.
Uống xong chén rượu này, không khí có vẻ dịu đi một chút.
Uống xong chén này, Hoàng Tử Kỳ cầm chén, đi đến chỗ khác một chút, nói là đi mời rượu, thật ra chỉ làm ra vẻ. Thật ra anh ta không có khả năng đến tận bàn mời rượu những người này. Nhiệm cụ của anh ta chính là để bản thân mình ngồi cùng bàn với những nhân vật quan trọng, ăn uống vui vẻ.
Uống được mấy chén, ông cụ đã được người nhà đỡ về. Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu lên nói:
- Ông cụ đã đi rồi, mọi người cứ thoải mái đi, ha ha… Mọi người không cần khách sáo!
Anh ta quay lại nhìn Lưu Hiểu Hiên nói:
- Cô Lưu, cô cứ ăn uống vui vẻ đi, không thì một chủ nhà như tôi đã không làm tròn bổn phận rồi. Tối nay cô đã vất vả rồi, lúc nào muốn về khách sạn thì cô cứ nói một tiếng, tôi gọi người đưa cô đi.
Lưu Hiểu Hiên cười yếu ớt:
- Cảm ơn Bí thư Hoàng đã quan tâm!
Ngồi trong này không bao lâu, Lưu Hiểu Hiên bèn đứng dậy đi về khách sạn. Hoàng Tử Kỳ lập tức phái người đưa cô đi.
Tả Thanh Lâm nhìn thấy bóng dáng Lưu Hiểu Hiên, vẻ mặt khinh thường. Nhưng ánh mắt thì cứ bám lấy dáng vẻ hoàn mỹ của Lưu Hiểu Hiên, trong lòng cảm thấy xôn xao! Khốn khiếp, chốn quan trường không được như ý, không lẽ tình trường cũng vậy?
Tiễn Trình khẽ huých y một cái:
- Đi, chúng ta cùng uống rượu, lúc nào về khách sạn cùng làm mấy ván mạt chược.
- Nếu muốn đánh thì phải đánh lớn, nếu không thì còn gì là thú vị!
Tả Thanh Lâm tâm trạng không được tốt, cuối cùng cũng bị kích động. Tiễn Trình đã quen biết y nhiều năm, sao có thể không biết cách đối nhân xử thế của y? Anh ta lập tức đáp:
- Được, tối nay chúng ta nhất định phải ngồi với nhau vài ván.
Y nhìn Tiểu Cảnh,
- Chủ tịch Ô có gì cần không? Nếu không thì cậu cùng đi đi, sáng mai chúng ta cùng về.
Tiểu Cảnh cười:
- Tôi không thể tự ý quyết đinh, phải hỏi ý kiến Chủ tịch Ô.
- Đây, điện thoại đây, lấy điện thoại của tôi mà dùng. Chủ tịch Ô chắc chắn sẽ nể mặt tôi.
Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu lên:
- Thư ký Cảnh, chúc cậu mau chóng thăng quan tiến chức.
Tiểu Cảnh là thư ký chuyên trách của Chủ tịch thành phố, tuy chức danh thấp, nhưng lại là người tâm phúc bên cạnh Chủ tịch thành phố, vì thế, không ai dám xem thường. Bình thường, là người tâm phúc bên cạnh lãnh đạo, mọi người ai cũng phải kính trọng vài phần.
Một thư ký gặp may, giá trị của người này tuyệt đối không kém gì thái giám ở bên cạnh Hoàng thượng ngày xưa, có khi chỉ cần một câu nói của bọn họ là có thể thay đổi vận mệnh của cả một con người. Vì thế, nên quan hệ thế nào, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Sau bữa cơm trưa, mọi người đi đến khách sạn tốt nhất huyện Đạo An.
Trong khách sạn, Tiễn Trình, Tả Thanh Lâm, Tiểu Cảnh và Ấn Tương, bốn người ở trong một phòng xa hoa của khách sạn, bày ra một bộ mạt chược. Bốn người vừa xoa xoa mạt chược, vừa trò chuyện về đề tài quan trường.
Tả Thanh Lâm trong lòng không thoải mái, y nghĩ rằng Lưu Hiểu Hiên không nể mặt y, trong lòng rất tức tối, mắng một câu:
- Con đàn bà thối, không nể mặt ông đây. Nếu không vì thể diện của Hoàng Tử Kỳ, tôi sẽ khiến cô phải xấu mặt.
Đúng lúc Tiểu Cảnh cầm bài, thấy Tả Thanh Lâm vẻ mặt không hài lòng, liền đùa một câu:
- Cục trưởng Tả còn đang bận suy nghĩ đến người đẹp Lưu Hiểu Hiên ư? Tinh thần không yên.
- Đi đi, cô nghĩ cô là cái gì. Ông đây muốn đứa con gái nào mà chẳng được.
Tả Thanh Lâm mạnh miệng, nói một câu rất thiếu tự tin, rồi kêu to:
- Đánh đi, đánh đi!
Ấn Tương hòa giải:
- Cục trưởng Tả, nếu tâm trạng anh không tốt thì hai ta lên tầng bốn hát hò, không chơi bài nữa. Nghe nói các cô gái ở đây cũng không tệ lắm, đi đi!
Chu Bân cười:
- Một bữa cơm xa xỉ như vậy, sao cậu ăn nhanh thế?
Y ngụ ý rằng, cậu đã dò hỏi kỹ chưa mà đã quay lại.
Đằng Phi ngồi xuống, uống một ngụm trà:
- Đông người lắm, lầu trên lầu dưới, trong toàn bộ nhà hàng cũng phải đến mấy chục bàn tiệc. Cô nhân viên phục vụ lúc nãy nói không chính xác, không hề có buổi tiệc thứ hai, chỉ có một bữa tiệc tối nay nữa thôi, ngay cả người dẫn chương trình nổi tiếng nhất ở tỉnh, Lưu Hiểu Hiên cũng được mời đến.
Nhắc đến Lưu Hiểu Hiên, ngay cả Chu Bân cũng phải nhíu mày. Đằng Phi đột nhiên nhớ ra, trước kia Bí thư Trương đã có tấm ảnh chụp chung với Lưu Hiểu Hiên, quay sang nhìn Bí thư Trương.
Chu Bân nói:
- Cậu nói mãi vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất, rốt cục là ai mở tiệc rượu? Lễ mừng thọ cha của ai?
Đằng Phi nói:
- Là Bí thư huyện Đạo An, Hoàng Tử Kỳ. Hôm nay cha hắn mừng đại thọ tám mươi tuổi.
Người tên Hoàng Tử Kỳ này Trương Nhất Phàm đã từng nghe nói đến, có thể gọi là tay chân thân tín nhất của Ô Dật Long. Về việc khống chế quyền lực, thủ đoạn của người này vô cùng lợi hại, bởi vậy mới có chuyện Chủ tịch huyện Lưu rơi vào tay y, không ngờ không có cách nào phản kháng.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Chủ tịch huyện Lưu bí quá hóa liều, nhiều lần đến gặp Bí thư Trương. Anh ta muốn nhờ sự giúp đỡ của Bí thư Trương để thay đổi cục diện ở huyện Đạo An.
Không ngờ rằng hôm nay Bí thư Trương lén đến đây, không hề thông báo cho mọi người ở huyện Đạo An.
Đằng Phi giải thích:
- Vừa rồi trên lầu hai, thiếu chút nữa tôi đụng phải mấy vị lãnh đạo ở thành phố. Vì vậy tôi mới không dám tiếp tục ở đó, sợ bị bọn họ nhận ra, làm bại lộ thân phận.
Cậu ta nói Tả Thanh Lâm cũng ở đó, không biết gã có phát hiện ra mình hay không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta ăn cơm trước đã. Chu Bân, không phải anh mang theo đồ câu cá sao? Chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh để câu cá, tối nay nghỉ lại qua đêm ở đây.
Chu Bân trả lời luôn:
- Được!
Sau khi ăn xong, bốn người liền rời khỏi thị trấn, được Chu Bân dẫn đường, họ đến một hồ nước để câu cá.
Lão Trần nói mình không muốn câu cá, ngồi trên xe ngủ. Đằng Phi tuy không câu, nhưng cũng theo sát hai người. Chu Bân thấy Bí thư Trương ngồi xuống như không có chuyện gì, giống như tập trung vào việc câu cá.
Chu Bân liền nghĩ thầm, Bí thư Trương đang giả vờ câu cá, thực ra là đang nghĩ đến chuyện câu cá trên bờ! Hắn đang muốn câu một con cá to trong huyện Đạo An này.
Lần này đến đây, cải trang đi quan sát tình hình, không biết là sẽ câu được người nào đây.
Lưu Hiểu Hiên dẫn chương trình cho buổi lễ mừng đại thọ của cha Hoàng Tử Kỳ trong nhà hàng. Buổi lễ hoàn tất, mọi người đã đến chúc mừng xong, Lưu Hiểu Hiên cũng ngồi cùng một bàn tiệc với ông cụ.
Những người có thể ngồi cùng bàn với ông cụ chính là mấy vị cán bộ quan trọng trong huyện, đương nhiên những nhân vật như Tả Thanh Lâm cũng có mặt, ngoài ra, còn có thư ký chuyên trách của Ô Dật Long, Tiểu Cảnh, Cục trưởng cục Tài chính thành phố Tiễn Trình và Cục trưởng cục Tư Pháp Ấn Tương.
Những người đang ngồi đều là những người đàn ông tai to mặt lớn, chỉ có một mình Lưu Hiểu Hiên là phụ nữ.
Bọn họ khi uống rượu, ánh mắt đều hướng về phía Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên hôm nay mặc một bộ váy màu đen, cổ áo hình chữ V để lộ ra làn da trắng như tuyết, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ rất đẹp. So với trên TV, Lưu Hiểu Hiên còn xinh đẹp, quyến rũ, khí chất tao nhã hơn nhiều lần. Sự xuất hiện của cô trong phòng này quả thực giống như hạc giữa bầy gà, khiến vẻ mặt các vị khách trở nên biến sắc.
Tả Thanh Lâm uống mấy chén rượu, sau khi mời ông cụ, liền bưng chén lên nói:
- Người đẹp Lưu, tôi là Cục trưởng Cục Công an thành phố Tả Thanh Lâm, tôi đã nghe đến danh tiếng của cô Lưu từ lâu, nhưng vẫn chưa có dịp được gặp mặt. Hôm nay may mắn lại được ngồi chung bàn với cô trong bữa tiệc mừng đại thọ tám mươi của cha Bí thư Hoàng. Tôi xin mời cô một chén!
Lưu Hiểu Hiên vẫn rất lễ độ, khẽ mỉm cười:
- Thật ngại quá, tôi chưa từng uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Lưu Hiểu Hiên chưa nói hết câu, sắc mặt Tả Thanh Lâm đã trầm xuống:
- Ồ, cô Lưu đúng là người nổi tiếng, nếu cô không chịu nể mặt Tả Thanh Lâm tôi thì thôi vậy.
Hơn nữa lời nói này của Lưu Hiểu Hiên, không chỉ Tả Thanh Lâm mà những người khác cũng không tin. Lưu Hiểu Hiên ngồi trong bàn tiệc này mà lại không tiếp rượu? Chỉ có quỷ mới tin!
Thật ra đây là chiêu mà Tả Thanh Lâm vẫn thường dùng, Bí thư Hoàng ngồi bên cạnh thấy vậy, liền cười nói với Lưu Hiểu Hiên:
- Cô Hiểu Hiên, rất cảm ơn cô hôm nay đã bỏ trăm công nghìn việc để đến đây chủ trì buổi tiệc mừng thọ này cho cha tôi. Có thể nói rằng nếu như họ Hoàng tôi có phúc thì nhà hàng này cũng được vẻ vang nhờ kẻ hèn này! Ha ha…
Hoàng Tử Kỳ cười ha ha một hồi, nhìn Tả Thanh Lâm nói:
- Cô Hiểu Hiên, vị này là Cục trưởng Cục Công an thành phố, cô nên nể mặt anh ta một chút!
Lưu Hiểu Hiên cười xin lỗi:
- Thật ngại quá, tôi thật sự không thể uống rượu. Xin Cục trưởng Tả nể tình tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, thương hoa tiếc ngọc, cho phép tôi lấy trà thay rượu được không? Tôi mời anh!
- Ha ha…Hay cho câu thương hoa tiếc ngọc! Cục trưởng Tả, cậu không thể nói gì được nữa rồi!
Tả Thanh Lâm là một cao thủ uống rượu, là một tên giảo hoạt trong quan trường, sao có thể dễ dàng cho qua như vậy được? Hơn nữa y còn bị hai người Trương Nhất Phàm và Âu Dương Mạc âm thầm liên kết, tước đi quyền lực của một Cục trưởng như y, hiện giờ y còn bị bắt đến trường Đảng, sau khi y quay về cũng không biết làm gì.
Nghĩ đến tiền đồ của bản thân trở nên quá xa vời, Tả Thanh Lâm trong lòng đã bực bội, y thấy Lưu Hiểu Hiên luôn bưng một chén nước trà, sự tức giận trong lòng bừng lên.
Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Lưu Hiểu Hiên, nghĩ thầm: cô cứ vờ vịt đi, ông đây không tin không khuất phục được cô. Nhớ lại trước kia, mọi loại phụ nữ đều chủ động đến mời rượu mình, còn mình đích thân mời rượu Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên lại lấy trà tiếp. Y sao có thể không tức giận?
Mọi người ngồi đây đều là những nhân vật số một, số hai trong quan trường. Tả Thanh Lâm liền cảm thấy mình bị mất mặt, y liền bỏ chén rượu đang cầm xuống:
- Thôi vậy, nếu cô Lưu cảm thấy khó xử như vậy thì Tả Thanh Lâm tôi cũng nên ép để khỏi bị mất mặt.
Sau đó y ngửa cổ, tự uống hết hai chén rượu. Mấy người Tiễn Trình đều biết rằng tâm trạng Tả Thanh Lâm không được tốt. Từ một người đang nắm quyền lực ngang Phó Cục trưởng, sau đó lại bị mất hết quyền lực, sự thay đổi này khiến ai cũng cảm thấy khổ sở trong lòng. Y mời rượu Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên không chịu, xem ra y sẽ nổi giận.
Nếu hôm nay không phải đang ở trong buổi tiệc thì Tả Thanh Lâm chắc chắn sẽ không rộng lượng như vậy.
Tiễn Trình nhìn Lưu Hiểu Hiên, thầm nghĩ: Lưu Hiểu Hiên có thể nổi tiếng ở Đài truyền hình tỉnh như vậy, chắc chắn sau lưng cô cũng có thế lực. Ở trên tỉnh xa như vậy, mình cứ nên thức thời một chút, đừng nên nói gì. Vì vậy, gã cũng không dám nói chen vào.
Hoàng Tử Kỳ hòa giải:
- Hôm nay là ngày mừng thọ của cha tôi, mọi người ở đây là vì nể mặt họ Hoàng tôi, tôi xin mời các vị một ly để tỏ lòng biết ơn!
Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu đứng lên, nói với Lưu Hiểu Hiên đang ngồi bên cạnh:
- Cô Lưu, nếu cô không thể uống rượu thì lấy trà thay rượu cũng được. Cũng cảm ơn cô đã nể mặt như vậy, bỏ lại trăm công nghìn việc ở tỉnh để đến đây. Rất cảm ơn cô!
Câu nói này của Hoàng Tử Kỳ biểu lộ mấy tầng ẩn ý. Hôm nay là ngày mừng thọ của cha anh ta, các người nên nể mặt, không được gây chuyện, nếu không chính là không nể mặt họ Hoàng tôi. Ẩn ý thứ hai thì có vẻ liên quan đến Lưu Hiểu Hiên, dù sao thì Lưu Hiểu Hiên cũng đến đây để chủ trì buổi lễ cho cha anh ta, hiện giờ đã rất vất vả rồi, anh ta là chủ nhà, đương nhiên nên chiếu cố cho cô một chút.
Thứ ba, nếu người ta (tức Lưu Hiểu Hiên) không thể uống rượu, thì tôi cũng đành chịu, các anh cũng không được thô lỗ, dù sao thì người ta cũng không thể uống rượu.
Những người khác đương nhiên đã ngầm hiểu, tất cả mọi người đứng lên, chạm chén cùng Hoàng Tử Kỳ. Lưu Hiểu Hiên đương nhiên cũng nâng chén trả lên, chạm một chút.
Uống xong chén rượu này, không khí có vẻ dịu đi một chút.
Uống xong chén này, Hoàng Tử Kỳ cầm chén, đi đến chỗ khác một chút, nói là đi mời rượu, thật ra chỉ làm ra vẻ. Thật ra anh ta không có khả năng đến tận bàn mời rượu những người này. Nhiệm cụ của anh ta chính là để bản thân mình ngồi cùng bàn với những nhân vật quan trọng, ăn uống vui vẻ.
Uống được mấy chén, ông cụ đã được người nhà đỡ về. Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu lên nói:
- Ông cụ đã đi rồi, mọi người cứ thoải mái đi, ha ha… Mọi người không cần khách sáo!
Anh ta quay lại nhìn Lưu Hiểu Hiên nói:
- Cô Lưu, cô cứ ăn uống vui vẻ đi, không thì một chủ nhà như tôi đã không làm tròn bổn phận rồi. Tối nay cô đã vất vả rồi, lúc nào muốn về khách sạn thì cô cứ nói một tiếng, tôi gọi người đưa cô đi.
Lưu Hiểu Hiên cười yếu ớt:
- Cảm ơn Bí thư Hoàng đã quan tâm!
Ngồi trong này không bao lâu, Lưu Hiểu Hiên bèn đứng dậy đi về khách sạn. Hoàng Tử Kỳ lập tức phái người đưa cô đi.
Tả Thanh Lâm nhìn thấy bóng dáng Lưu Hiểu Hiên, vẻ mặt khinh thường. Nhưng ánh mắt thì cứ bám lấy dáng vẻ hoàn mỹ của Lưu Hiểu Hiên, trong lòng cảm thấy xôn xao! Khốn khiếp, chốn quan trường không được như ý, không lẽ tình trường cũng vậy?
Tiễn Trình khẽ huých y một cái:
- Đi, chúng ta cùng uống rượu, lúc nào về khách sạn cùng làm mấy ván mạt chược.
- Nếu muốn đánh thì phải đánh lớn, nếu không thì còn gì là thú vị!
Tả Thanh Lâm tâm trạng không được tốt, cuối cùng cũng bị kích động. Tiễn Trình đã quen biết y nhiều năm, sao có thể không biết cách đối nhân xử thế của y? Anh ta lập tức đáp:
- Được, tối nay chúng ta nhất định phải ngồi với nhau vài ván.
Y nhìn Tiểu Cảnh,
- Chủ tịch Ô có gì cần không? Nếu không thì cậu cùng đi đi, sáng mai chúng ta cùng về.
Tiểu Cảnh cười:
- Tôi không thể tự ý quyết đinh, phải hỏi ý kiến Chủ tịch Ô.
- Đây, điện thoại đây, lấy điện thoại của tôi mà dùng. Chủ tịch Ô chắc chắn sẽ nể mặt tôi.
Hoàng Tử Kỳ bưng chén rượu lên:
- Thư ký Cảnh, chúc cậu mau chóng thăng quan tiến chức.
Tiểu Cảnh là thư ký chuyên trách của Chủ tịch thành phố, tuy chức danh thấp, nhưng lại là người tâm phúc bên cạnh Chủ tịch thành phố, vì thế, không ai dám xem thường. Bình thường, là người tâm phúc bên cạnh lãnh đạo, mọi người ai cũng phải kính trọng vài phần.
Một thư ký gặp may, giá trị của người này tuyệt đối không kém gì thái giám ở bên cạnh Hoàng thượng ngày xưa, có khi chỉ cần một câu nói của bọn họ là có thể thay đổi vận mệnh của cả một con người. Vì thế, nên quan hệ thế nào, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Sau bữa cơm trưa, mọi người đi đến khách sạn tốt nhất huyện Đạo An.
Trong khách sạn, Tiễn Trình, Tả Thanh Lâm, Tiểu Cảnh và Ấn Tương, bốn người ở trong một phòng xa hoa của khách sạn, bày ra một bộ mạt chược. Bốn người vừa xoa xoa mạt chược, vừa trò chuyện về đề tài quan trường.
Tả Thanh Lâm trong lòng không thoải mái, y nghĩ rằng Lưu Hiểu Hiên không nể mặt y, trong lòng rất tức tối, mắng một câu:
- Con đàn bà thối, không nể mặt ông đây. Nếu không vì thể diện của Hoàng Tử Kỳ, tôi sẽ khiến cô phải xấu mặt.
Đúng lúc Tiểu Cảnh cầm bài, thấy Tả Thanh Lâm vẻ mặt không hài lòng, liền đùa một câu:
- Cục trưởng Tả còn đang bận suy nghĩ đến người đẹp Lưu Hiểu Hiên ư? Tinh thần không yên.
- Đi đi, cô nghĩ cô là cái gì. Ông đây muốn đứa con gái nào mà chẳng được.
Tả Thanh Lâm mạnh miệng, nói một câu rất thiếu tự tin, rồi kêu to:
- Đánh đi, đánh đi!
Ấn Tương hòa giải:
- Cục trưởng Tả, nếu tâm trạng anh không tốt thì hai ta lên tầng bốn hát hò, không chơi bài nữa. Nghe nói các cô gái ở đây cũng không tệ lắm, đi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.