Chương 967: Phát hiện tin tức mới
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Bởi vì nghiên cứu thuốc mới thành công, nhiều người bệnh bị nhiễm Sars được chế ngự rất nhanh, đa số các bệnh nhân có xu hướng chuyển biến tốt đẹp.
Bệnh tình đã được khống chế rất nhanh, bởi vậy, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhà ga, bến tàu, quảng trường,… những nơi đông đúc người, vẫn chưa dám lơ là cảnh giác.
Di thể của Tống Thuý Bình đã bị hoả táng, ngày tới là mở cuộc họp rồi, Trương Nhất Phàm sẽ đích thân đến huyện Sa thắp hương cho người đã mất, Lã Cường, giống như một chàng ngốc, cứ quỳ lì lì ở đó, chẳng nói câu nào.
Bất kỳ là ai đến, anh ta như người bị hồn bay phách lạc, mặc cho ai vào thì vào, ai ra thì ra.
Hai người kết hôn gần mười năm, cũng không sinh con, nhưng vẫn còn Lã Cường và vài đứa nhỏ anh chị em của Tống Thúy Bình quỳ ở đó. Còn có hai bà lão lớn tuổi, khóc như chết đi sống lại.
Chắc đó là mẹ và bà nội của Tống Thúy Bình, hai người khóc kịch liệt hơn những người khác, nhất là mẹ của Tống Thúy Bình, khó nhịn được người tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Tất nhiên Tống Thúy Bình là một người con gái rất có tiền đồ ở Tống gia, anh và chị cô cũng không có thành tích gì nổi bật, không ngờ bây giờ người con gái đã đi rồi, tất nhiên bà rất đau khổ.
Em của Lã Cường giúp đỡ đón tiếp những khách tới viếng, cả người Lã Cường giống như một chàng ngốc, hoàn toàn mất tri giác. Có người nói Chủ tịch tỉnh Trương đến, Lã Cường cũng không phản ứng, ừ một tiếng, vẫn một vẻ mặt vô cảm.
Mấy người Vương Bác, Lý Khánh Tùng đương nhiên đến rất sớm, còn có mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc cũng vì nương tựa vào Lã Cường nên cũng đến.
Tần Xuyên là người huyện Sa, nghe thấy tin tức này, mặc dù bận rộn vì công việc ở Vĩnh Lâm cũngvội chạy qua đây. Có rất nhiều người còn chưa đến.
Không ngờ Chủ tịch tỉnh Trương cũng tới tham gia lễ truy điệu này, mấy người vội đến đây.
Tống Thúy Bình là anh hùng chống dịch Sars, đương nhiên trên Tỉnh sẽ quan tâm, bởi vì chuyện của cô đã được báo cáo lên Tỉnh, đã có được câu trả lời của cấp trên, truy phong cô là liệt sĩ.
Ngay cả Lý Thiên Trụ cũng cử thư ký đến, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đã đến, làm cho không khí trong buổi truy liệu rất sôi động. Mấy Ủy viên thường vụ quyền cao chức trọng ở thành phố Đông Lâm, từng người xuất hiện trong lễ truy liệu.
Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trịnh Mậu Nhiên vốn tính cử thư ký đến, nghe nói thư ký của Bí thư Tỉnh ủy kế bên cũng đều đến lễ truy điệu, ông ta cũng không dám chậm trễ, gọi thư ký đang đi trên đường về và đích thân đến đó.
Đương nhiên lễ truy liệu được tổ chức rất long trọng, rất nhiều người đều đứng lên trên đọc diễn văn, vòng hoa và hoa tươi được sắp xếp mấy trăm mét ở ngoài. Nhưng Lã Cường, dường như đối với những thứ này đã mất cảm giác.
Anh ta giống như một khúc gỗ quỳ ở đó, không quan tâm đến những người trước mặt.
Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua,thấy nhóm lãnh đạo của huyện Sa, cùng với nhóm lãnh đạo của thành phố Đông Lâm đều đến đông đủ, hắn cũng không nói thêm gì, ngẩn người chút, kêu ông Trần lái xe đi.
Vương Bác thấy hắn từ xa, dường như muốn nói cái gì, chỉ đang định nói nhưng lại thôi.
Xảy ra chuyện này, chắc chắn Trương Nhất Phàm không ngờ đến. Lần này Tống Thúy Bình vì chống Sars mà hi sinh. Vì thế trong đầu hắn suy nghĩ, trong lần chống Sars này, có phải hay không mình đã không làm tròn trách nhiệm.
Sao lại chết nhiều người đến thế, giống như cán bộ Tống Thúy Bình vậy, có thể tránh khỏi hay không?
Trước đây bọn họ đâu có bị lây nhiễm, hơn nữa trong quá trình cứu người, đã bị nhiễm virus này. Điều này cho thấy công tác phòng vệ vẫn còn chưa tốt, làm cho một số người cứu hộ cũng bị lây lan.
Trong toàn bộ quá trình, còn có mấy bác sĩ và y tá, cũng bị lây truyền, những điều này đài truyền hình đều có đưa tin.
Từ lúc phát hiện bệnh dịch cho đến nay, cũng được hai tháng, đã có hơn một trăm người chết.
Bởi vì dân số HongKong khá đông đúc, tỉ lệ nhiễm bệnh và tử vong rất cao.
Bởi vậy, Trương Nhất Phàm luôn suy nghĩ vấn đề này, có biện pháp nào có thể gia tăng phòng vệ cho những nhân viên y tế và cứu hộ.
Hơn 11h tối mới trở về thành phố Đông Lâm, , Trương Nhất Phàm tắm rửa xong liền nằm nghỉ.
Đằng Phi bụng đã đói, hắn đi ra ngoài ăn khuya.
Chỉ tiếc trong khoảng thời gian này, các quán ăn đều đã dọn dẹp, cũng không có bán tối đến giờ này. Hắn tìm thật lâu, mới có một quán ăn bán khuya.
Cùng đi với ông Trần, lấy hai chén thịt bò, hai phần thức ăn.
Hắn hỏi ông Trần, muốn uống chút rượu không?
Ông Trần nói không muốn, từ lúc lái xe cho ông chủ, ông ta chưa từng uống rượu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ ngoài đi vào hai ba thanh niên.
Nhìn quần áo và cách ăn mặc của ba người này, chắc cũng là nhân viên làm ở các cơ quan, sau khi ba người bước vào, ngồi xuống và gọi bữa ăn khuya cho mình, cả ba người đều đem thuốc ra hút.
Ba người vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm,
- Chủ tịch Tống ở huyện Sa bị chết đúng là đáng tiếc!
- Đúng vậy! Ai nói không đúng? Một người tốt như vậy, nói mất liền mất. Trong khi chỉ có ba mươi bảy tuổi.
- Virus “Sars” này cũng quá ác, đã dính phải sẽ chết. May mắn trong khoảng thời gian này đã chế tạo ra được loại thuốc mới, nếu không không biết còn bao nhiêu người chết?
- Ôi!
Có người thở dài,
- Bây giờ cán bộ cũng không yên tâm, phát sinh chuyện này, không xung phong đi trước cũng không được, mà xung phong thì chết! Ai nói làm quan thoải mái chứ? Trong mắt quần chúng, còn bị nói là tham quan, nói cái gì cán bộ không phải thứ tốt. Chủ tịch huyện Tống xem như uổng công.
Hai người đó nói tới nói lui, người còn lại không nói gì.
Đằng Phi và lão Trần thấy ý kiến thảo luận của những người này, nên cố gắng lắng nghe một cách chi tiết.
- Này, ông Tống, sao anh không nói gì? Chủ tịch huyện Tống tốt xấu cũng là người nhà của anh. Nói không chừng năm trăm năm trước cũng là người một nhà cũng nên!
Người trung niên kia được gọi là ông Tống cười có chút đau khổ,
- Đúng là người một nhà, tôi liều mạng đến chức Trưởng phòng, cũng bất bình thay cô ấy. Chủ tịch huyện Tống chết đúng là có chút oan uổng!
Anh ta thở dài, giống như có điều bí ẩn.
Hai người kia nghe anh ta nói thế, liền hỏi:
- Ông Tống, nghe nói ông có tin tức rất nhanh, có tin gì rồi phải không?
Ông Tống uống một ngụm:
- Đừng nghe người khác nói bậy, có tin gì đâu, các anh còn muốn làm ăn nữa không?
Một người độ tuổi thanh niên nói:
- Trời, nhìn bộ dạng của anh như thế, lại sợ chết đến vậy sao? Người ta là Chủ tịch huyện Tống, lai là một đồng chí nữ, lại dám xung phong ra trước, anh là đàn ông ngay cả nói cũng không dám nói, đồ hèn!
Một người khác nói:
- Tôi nói huyện Sa của họ rất túng thiếu sao? Những người đàn ông đi đâu hết rồi?Lại phải để một người phụ nữ đi tiên phong! Làm cái quỷ gì thế?
Lúc này, thức ăn khuya của họ đã được dọn lên, người phục vụ đặt thức ăn lên bàn xong, yên lặng lui ra.
Mắt của ông Tống bận đến nổi vừa ăn khuya vừa nhìn Đằng Phi và ông Trần, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng không biết có phải sự thật hay không, nhưng có người nói, thật ra chuyện thôn Tiểu Lang ở huyện Sa, vốn không có phát sinh, là do cấp trên sơ suất. Chủ tịch huyện Tống nói bọn họ mất bò mới lo làm chuồng, lúc đó Bí thư Đảng uỷ công an Vương Bác cũng ở đó, chẳng qua Chủ tịch huyện Tống là phụ nữ, sức ngăn cản cũng không thể bằng đàn ông, liền bị cuốn theo.
- Cái gì? Đúng là có chuyện đó sao?
- Ôi, ông Tống, anh có thể nói rõ chút được không, làm như vậy để làm gì. Rốt cuộc là sơ suất cái gì?
Họ không biết cấp trên mà ông Tống nói là ai, chỉ là như thế nào, chẳng lẽ là Chủ tịch Tỉnh Trương đã sơ suất?
Ông Tống nói, tôi cũng không rõ lắm, sự việc cụ thể thế nàongười ở huyện Sa hiểu rất rõ. Dù sao bọn họ nói, thật ra chuyện này có thể tránh được, sẽ không phát sinh.
- Ai, không phải nghe nói là Phó chủ tịch Tỉnh Trương của thành phố Đông Lâm canh giữ rất kỹ càng sao, lúc trước hắn từ thành phố Đông Lâm đến mà? Người như hắn rất công bằng chính trực, chẳng lẽ hắn không lo? Tôi nhớ rõ có người từng nói, trước kia hắn là cán bộ đến từ Tỉnh, bây giờ đã đến Uỷ ban nhân dân Tỉnh. Chẳng lẽ không có người phản ánh tình hình với hắn?
Ông Tống uống ngụm rượu:
- Người càng công bằng chính trực, cũng có lúc hai mắt bị bịt lại, thật ra hắn ở thành phố Đông Lâm, vẫn chưa có thời gian rảnh. Mặc kệ nói gì, tôi cảm thấy hắn không làm cho mọi người thất vọng, trước kia là nhân vật số một ở thành phố Đông Lâm. Nhưng có người vẫn muốn bịt mắt thiên hạ, hắn không phải là thần tiên, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Người là thế đó, trèo lên càng cao, sự việc nhìn thấy thì càng ít. Họ chỉ có thể thông qua những người cấp dưới, đem những tình hình ở dưới cấp báo lên trên. Nếu người phía dưới giở trò, hắn làm sao phân biệt được chuyện nào thật chuyện nào giả?
- Cuối cùng, Chủ tịch huyện Tống thật sự rất vì nhân dân, chuyện của cô đúng là rất oan!
Ba người cùng thở dài, ông Tống nói:
- Không nói nữa, không nói nữa, có nhiều chuyện không thể nói lung tung. Uống rượu đi!
Bệnh tình đã được khống chế rất nhanh, bởi vậy, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhà ga, bến tàu, quảng trường,… những nơi đông đúc người, vẫn chưa dám lơ là cảnh giác.
Di thể của Tống Thuý Bình đã bị hoả táng, ngày tới là mở cuộc họp rồi, Trương Nhất Phàm sẽ đích thân đến huyện Sa thắp hương cho người đã mất, Lã Cường, giống như một chàng ngốc, cứ quỳ lì lì ở đó, chẳng nói câu nào.
Bất kỳ là ai đến, anh ta như người bị hồn bay phách lạc, mặc cho ai vào thì vào, ai ra thì ra.
Hai người kết hôn gần mười năm, cũng không sinh con, nhưng vẫn còn Lã Cường và vài đứa nhỏ anh chị em của Tống Thúy Bình quỳ ở đó. Còn có hai bà lão lớn tuổi, khóc như chết đi sống lại.
Chắc đó là mẹ và bà nội của Tống Thúy Bình, hai người khóc kịch liệt hơn những người khác, nhất là mẹ của Tống Thúy Bình, khó nhịn được người tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Tất nhiên Tống Thúy Bình là một người con gái rất có tiền đồ ở Tống gia, anh và chị cô cũng không có thành tích gì nổi bật, không ngờ bây giờ người con gái đã đi rồi, tất nhiên bà rất đau khổ.
Em của Lã Cường giúp đỡ đón tiếp những khách tới viếng, cả người Lã Cường giống như một chàng ngốc, hoàn toàn mất tri giác. Có người nói Chủ tịch tỉnh Trương đến, Lã Cường cũng không phản ứng, ừ một tiếng, vẫn một vẻ mặt vô cảm.
Mấy người Vương Bác, Lý Khánh Tùng đương nhiên đến rất sớm, còn có mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc cũng vì nương tựa vào Lã Cường nên cũng đến.
Tần Xuyên là người huyện Sa, nghe thấy tin tức này, mặc dù bận rộn vì công việc ở Vĩnh Lâm cũngvội chạy qua đây. Có rất nhiều người còn chưa đến.
Không ngờ Chủ tịch tỉnh Trương cũng tới tham gia lễ truy điệu này, mấy người vội đến đây.
Tống Thúy Bình là anh hùng chống dịch Sars, đương nhiên trên Tỉnh sẽ quan tâm, bởi vì chuyện của cô đã được báo cáo lên Tỉnh, đã có được câu trả lời của cấp trên, truy phong cô là liệt sĩ.
Ngay cả Lý Thiên Trụ cũng cử thư ký đến, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đã đến, làm cho không khí trong buổi truy liệu rất sôi động. Mấy Ủy viên thường vụ quyền cao chức trọng ở thành phố Đông Lâm, từng người xuất hiện trong lễ truy liệu.
Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trịnh Mậu Nhiên vốn tính cử thư ký đến, nghe nói thư ký của Bí thư Tỉnh ủy kế bên cũng đều đến lễ truy điệu, ông ta cũng không dám chậm trễ, gọi thư ký đang đi trên đường về và đích thân đến đó.
Đương nhiên lễ truy liệu được tổ chức rất long trọng, rất nhiều người đều đứng lên trên đọc diễn văn, vòng hoa và hoa tươi được sắp xếp mấy trăm mét ở ngoài. Nhưng Lã Cường, dường như đối với những thứ này đã mất cảm giác.
Anh ta giống như một khúc gỗ quỳ ở đó, không quan tâm đến những người trước mặt.
Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua,thấy nhóm lãnh đạo của huyện Sa, cùng với nhóm lãnh đạo của thành phố Đông Lâm đều đến đông đủ, hắn cũng không nói thêm gì, ngẩn người chút, kêu ông Trần lái xe đi.
Vương Bác thấy hắn từ xa, dường như muốn nói cái gì, chỉ đang định nói nhưng lại thôi.
Xảy ra chuyện này, chắc chắn Trương Nhất Phàm không ngờ đến. Lần này Tống Thúy Bình vì chống Sars mà hi sinh. Vì thế trong đầu hắn suy nghĩ, trong lần chống Sars này, có phải hay không mình đã không làm tròn trách nhiệm.
Sao lại chết nhiều người đến thế, giống như cán bộ Tống Thúy Bình vậy, có thể tránh khỏi hay không?
Trước đây bọn họ đâu có bị lây nhiễm, hơn nữa trong quá trình cứu người, đã bị nhiễm virus này. Điều này cho thấy công tác phòng vệ vẫn còn chưa tốt, làm cho một số người cứu hộ cũng bị lây lan.
Trong toàn bộ quá trình, còn có mấy bác sĩ và y tá, cũng bị lây truyền, những điều này đài truyền hình đều có đưa tin.
Từ lúc phát hiện bệnh dịch cho đến nay, cũng được hai tháng, đã có hơn một trăm người chết.
Bởi vì dân số HongKong khá đông đúc, tỉ lệ nhiễm bệnh và tử vong rất cao.
Bởi vậy, Trương Nhất Phàm luôn suy nghĩ vấn đề này, có biện pháp nào có thể gia tăng phòng vệ cho những nhân viên y tế và cứu hộ.
Hơn 11h tối mới trở về thành phố Đông Lâm, , Trương Nhất Phàm tắm rửa xong liền nằm nghỉ.
Đằng Phi bụng đã đói, hắn đi ra ngoài ăn khuya.
Chỉ tiếc trong khoảng thời gian này, các quán ăn đều đã dọn dẹp, cũng không có bán tối đến giờ này. Hắn tìm thật lâu, mới có một quán ăn bán khuya.
Cùng đi với ông Trần, lấy hai chén thịt bò, hai phần thức ăn.
Hắn hỏi ông Trần, muốn uống chút rượu không?
Ông Trần nói không muốn, từ lúc lái xe cho ông chủ, ông ta chưa từng uống rượu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ ngoài đi vào hai ba thanh niên.
Nhìn quần áo và cách ăn mặc của ba người này, chắc cũng là nhân viên làm ở các cơ quan, sau khi ba người bước vào, ngồi xuống và gọi bữa ăn khuya cho mình, cả ba người đều đem thuốc ra hút.
Ba người vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm,
- Chủ tịch Tống ở huyện Sa bị chết đúng là đáng tiếc!
- Đúng vậy! Ai nói không đúng? Một người tốt như vậy, nói mất liền mất. Trong khi chỉ có ba mươi bảy tuổi.
- Virus “Sars” này cũng quá ác, đã dính phải sẽ chết. May mắn trong khoảng thời gian này đã chế tạo ra được loại thuốc mới, nếu không không biết còn bao nhiêu người chết?
- Ôi!
Có người thở dài,
- Bây giờ cán bộ cũng không yên tâm, phát sinh chuyện này, không xung phong đi trước cũng không được, mà xung phong thì chết! Ai nói làm quan thoải mái chứ? Trong mắt quần chúng, còn bị nói là tham quan, nói cái gì cán bộ không phải thứ tốt. Chủ tịch huyện Tống xem như uổng công.
Hai người đó nói tới nói lui, người còn lại không nói gì.
Đằng Phi và lão Trần thấy ý kiến thảo luận của những người này, nên cố gắng lắng nghe một cách chi tiết.
- Này, ông Tống, sao anh không nói gì? Chủ tịch huyện Tống tốt xấu cũng là người nhà của anh. Nói không chừng năm trăm năm trước cũng là người một nhà cũng nên!
Người trung niên kia được gọi là ông Tống cười có chút đau khổ,
- Đúng là người một nhà, tôi liều mạng đến chức Trưởng phòng, cũng bất bình thay cô ấy. Chủ tịch huyện Tống chết đúng là có chút oan uổng!
Anh ta thở dài, giống như có điều bí ẩn.
Hai người kia nghe anh ta nói thế, liền hỏi:
- Ông Tống, nghe nói ông có tin tức rất nhanh, có tin gì rồi phải không?
Ông Tống uống một ngụm:
- Đừng nghe người khác nói bậy, có tin gì đâu, các anh còn muốn làm ăn nữa không?
Một người độ tuổi thanh niên nói:
- Trời, nhìn bộ dạng của anh như thế, lại sợ chết đến vậy sao? Người ta là Chủ tịch huyện Tống, lai là một đồng chí nữ, lại dám xung phong ra trước, anh là đàn ông ngay cả nói cũng không dám nói, đồ hèn!
Một người khác nói:
- Tôi nói huyện Sa của họ rất túng thiếu sao? Những người đàn ông đi đâu hết rồi?Lại phải để một người phụ nữ đi tiên phong! Làm cái quỷ gì thế?
Lúc này, thức ăn khuya của họ đã được dọn lên, người phục vụ đặt thức ăn lên bàn xong, yên lặng lui ra.
Mắt của ông Tống bận đến nổi vừa ăn khuya vừa nhìn Đằng Phi và ông Trần, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng không biết có phải sự thật hay không, nhưng có người nói, thật ra chuyện thôn Tiểu Lang ở huyện Sa, vốn không có phát sinh, là do cấp trên sơ suất. Chủ tịch huyện Tống nói bọn họ mất bò mới lo làm chuồng, lúc đó Bí thư Đảng uỷ công an Vương Bác cũng ở đó, chẳng qua Chủ tịch huyện Tống là phụ nữ, sức ngăn cản cũng không thể bằng đàn ông, liền bị cuốn theo.
- Cái gì? Đúng là có chuyện đó sao?
- Ôi, ông Tống, anh có thể nói rõ chút được không, làm như vậy để làm gì. Rốt cuộc là sơ suất cái gì?
Họ không biết cấp trên mà ông Tống nói là ai, chỉ là như thế nào, chẳng lẽ là Chủ tịch Tỉnh Trương đã sơ suất?
Ông Tống nói, tôi cũng không rõ lắm, sự việc cụ thể thế nàongười ở huyện Sa hiểu rất rõ. Dù sao bọn họ nói, thật ra chuyện này có thể tránh được, sẽ không phát sinh.
- Ai, không phải nghe nói là Phó chủ tịch Tỉnh Trương của thành phố Đông Lâm canh giữ rất kỹ càng sao, lúc trước hắn từ thành phố Đông Lâm đến mà? Người như hắn rất công bằng chính trực, chẳng lẽ hắn không lo? Tôi nhớ rõ có người từng nói, trước kia hắn là cán bộ đến từ Tỉnh, bây giờ đã đến Uỷ ban nhân dân Tỉnh. Chẳng lẽ không có người phản ánh tình hình với hắn?
Ông Tống uống ngụm rượu:
- Người càng công bằng chính trực, cũng có lúc hai mắt bị bịt lại, thật ra hắn ở thành phố Đông Lâm, vẫn chưa có thời gian rảnh. Mặc kệ nói gì, tôi cảm thấy hắn không làm cho mọi người thất vọng, trước kia là nhân vật số một ở thành phố Đông Lâm. Nhưng có người vẫn muốn bịt mắt thiên hạ, hắn không phải là thần tiên, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Người là thế đó, trèo lên càng cao, sự việc nhìn thấy thì càng ít. Họ chỉ có thể thông qua những người cấp dưới, đem những tình hình ở dưới cấp báo lên trên. Nếu người phía dưới giở trò, hắn làm sao phân biệt được chuyện nào thật chuyện nào giả?
- Cuối cùng, Chủ tịch huyện Tống thật sự rất vì nhân dân, chuyện của cô đúng là rất oan!
Ba người cùng thở dài, ông Tống nói:
- Không nói nữa, không nói nữa, có nhiều chuyện không thể nói lung tung. Uống rượu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.