Chương 30: Phóng viên đến phỏng vấn (2)
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Thẩm Uyển Vân vẫn giữ bộ dạng cũ, đứng lên bắt tay với Trương Nhất Phàm.
- Nhớ ra rồi, hóa ra là Phóng viên Thẩm! Tuy nhiên khi trước cô không đeo kính thì phải?
Trong lòng Trương Nhất Phàm cười khổ.
- Ha ha, khi đó tôi đi phỏng vấn ngầm, đeo kính sát tròng mà. Đến công trường mà đeo kính mắt thì khi đi qua lại dễ bị gây chú ý.
Thẩm Uyển Vân cười duyên, dường như cô ta rất vui thì phải.
Trương Nhất Phàm không thể phủ nhận cô gái này rất thú vị. Tiếng cười của cô đập vào tai rất dễ nghe, khiến người ta có cảm giác thoải mái, sau đó Thẩm Uyển Vân giới thiệu người đàn ông bên cạnh, Quan Hán Văn, phó tổng biên tập tòa soạn, là một tay viết cừ khôi của Nhật Báo.
- Xin chào, chào Phó tổng biên tập Quan!
- Chào Chủ tịch thị trấn Trương!
Ba người nói mấy câu khách sáo rồi lại ngồi xuống.
Quan Hán Văn nói:
- Lần này cô Thẩm phụ trách phỏng vấn, tôi chỉ đi theo mà thôi. Chủ tịch thị trấn Trương, anh trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Quan Hán Văn không hề mang việc công ra hỏi, mà hỏi thăm việc thường ngày của Trương Nhất Phàm trước.
Trương Nhất Phàm cười cười, đương nhiên không muốn bàn nhiều đến chuyện tuổi tác với anh ta, chỉ nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì hai người đến đây vì chuyện ở mỏ than Nam Khê. Tuy nhiên chắc hai người đến lầm chỗ rồi, nếu như muốn tìm hiểu tư liệu thì nên đến thẳng văn phòng của Bí thư Trần thì hơn, anh ấy mới là tổng chỉ huy của sự việc lần này, là người có quyền phát ngôn nhất!
Thật ra vẫn còn một người cũng rất quan tâm đến tuổi thật của Trương Nhất Phàm, đó chính là Thẩm Uyển Vân. Sau khi nhìn thấy phong độ của một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi ở công trường lần trước thì cô đã tò mò về hắn rồi.
Chỉ là Trương Nhất Phàm không muốn nói đến khiến Thẩm Uyển Vân thấy có chút thất vọng. Gần đây Trương Nhất Phàm hay lui tới công trường, lại chạy qua chạy lại cả bên mỏ than Nam Khê nên da đã đen đi nhiều, bây giờ nhìn e là vẻ mặt đã già hơn so với tuổi tác thật.
Tiếc là Trương Nhất Phàm lầm rồi, Quan Hán Văn đâu phải là người dễ đối phó đến vậy. Đã có thể đảm nhận chức Phó tổng biên tập ở Nhật Báo, lại là tay bút có tiếng thì đương nhiên anh ta cũng có cách làm riêng của mình. Trương Nhất Phàm đưa ra những lời chối đẩy như vậy làm sao qua mắt được hai vị phóng viên đầy tài năng này chứ.
Quan Hán Văn cười nói:
- Đây là Chủ tịch thị trấn Trương muốn từ chối những người từ xa xôi đến hay là sợ phải đối mặt với truyền thông? Theo sự hiểu biết của chúng tôi thì chỉ có Chủ tịch thị trấn Trương mới có quyền lên tiếng. Không giấu gì anh, sáng nay chúng tôi đã đến mỏ than Nam Khê rồi, sự kiện anh hùng của anh chúng tôi đã tìm hiểu cụ thể từ trước. Hôm nay đến đây là muốn nghe vài lời về suy nghĩ thật sự của anh trong chuyện này.
- Về phần nguyên nhân và diễn biến thật sự của tai nạn ở mỏ than, chúng tôi vẫn sẽ tiếp thu phản ánh thực tế từ phía quần chúng. Là người của giới truyền thông chúng tôi luôn giữ vững nguyên tắc công bằng, có gì viết đấy, quyết không viết sai sự thật, cũng sẽ không khoa trương thành quả. Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, tôi nói như vậy Chủ tịch thị trấn Trương thấy liệu có được không?
Quả nhiên là phóng viên có kinh nghiệm làm lãnh đạo, tên Quan Hán Văn này không đơn giản đâu,
Việc đến nước này hắn cũng chẳng muốn đắc tội với những người này, hơn nữa sự việc ở mỏ than Nam Khê cũng không dẫn đến sự ảnh hưởng không tốt nào, sao hắn phải sợ cánh báo chí nhỉ?
Nghĩ vậy Trương Nhất Phàm liền nói:
- Vậy hai người muốn biết điều gì?
Đã mở lời được, Quan Hán Văn liền giao lại cho Thẩm Uyển Vân, hai người đó phối hợp vô cùng ăn ý. Thẩm Uyển Vân mở giấy bút ra và đẩy gọng kính một chút rồi nhìn Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Trương, anh có thể nói một chút về suy nghĩ của anh khi ấy được không? Điều gì đã khiến anh trở nên can đảm như vậy, dám tự mình đi xuống mỏ than cứu người?
Qua gọng kính ánh mắt của Thẩm Uyển Vân chăm chú nhìn vào Trương Nhất Phàm, ánh mắt ít nhiều có sự khâm phục và sùng bái.
Nhắc đến việc này Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, hắn không nên làm ra vẻ, cũng không cần làm ra vẻ, thản nhiên nói:
- Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi chỉ nghĩ bọn họ cũng là người, mỗi người đều có gia đình của mình, bọn họ không thể xảy ra chuyện được.
- Suy nghĩ như thế nên tôi đi xuống thôi. Khi ấy Bí thư Trần và Trưởng phòng Đường đều ở hiện trường, bọn họ cũng giành nhau để xuống mỏ. Nhưng khi ấy tình huống rất hỗn loạn, Bí thư Trần phải chỉ huy mọi việc, Trưởng phòng Đường phải duy trì trật tự, cho nên chỉ có một mình tôi cùng đội xuống mỏ. Điều này chẳng phải là chủ nghĩa anh hùng gì cả, chỉ là tình thế lúc ấy cấp bách, không thể chần chừ được, cũng không còn cách nào khác nữa.
- Trong tình huống như vậy, cho dù có do dự điều gì đi chăng nữa, biết đâu chỉ chậm một phút hay thậm chí một giây thôi thì có thể xảy ra những việc không thể tưởng tượng được, tạo thành những tổn hại không thể nào tính trước.
Thẩm Uyển Vân ghi lại không sót một chữ nào những lời này.
Trương Nhất Phàm nói những câu này rất thản nhiên, chẳng hề suy nghĩ hay đắn đo gì cả, Quan Hán Văn và Thẩm Uyển Vân đều là phóng viên lão luyện, đương nhiên có thể nhìn rõ điều này.
Lúc sáng hai người cũng đã tìm hiểu được chi tiết sự việc qua lời kể từ những người công nhân ở mỏ than. Khi ấy họ đã rất muốn được gặp vị Chủ tịch thị trấn kỳ lạ này. Trương Nhất Phàm rốt cuộc là người như thế nào? Sao có thể khiến cho quần chúng kinh ngạc như thế?
Vì thế bọn họ vừa đi vừa hỏi đến tận Thị trấn Liễu Thủy, phát hiện mọi người ai cũng nói tốt về Trương Nhất Phàm. Hơn nữa trên đường đi Thẩm Uyển Vân cũng khen Trương Nhất Phàm không ngớt, điều này càng khiến Quan Hán Văn thấy tò mò hơn.
Quan Hán Văn đã công tác ở tòa soạn 6 năm, đã phỏng vấn qua rất nhiều các ví dụ tiên tiến, cũng đã quen với những tư liệu, những lần tỉ mỉ chuẩn bị trả lời phỏng vấn. Nhưng cho tới giờ chưa có ai như Trương Nhất Phàm cả, thản nhiên đối mặt với truyền thông, nói xong lại không hề thấy hổ thẹn với lời nói của mình.
Trong những lời hắn vừa nói Trương Nhất Phàm không hề kể đến công lao của riêng bản thân hắn, hơn nữa cũng rất khéo léo đổi mục tiêu, coi việc xuống mỏ cứu người là chuyện hiển nhiên phải làm vậy. Cứ như đây là một việc mà hắn nên làm, trong lòng không hề cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã giải quyết ổn thỏa được tai nạn ở mỏ than Nam Khê.
Quan Hán Văn cũng đã nhiều lần lén quan sát hắn, Thẩm Uyển Vân lại tiếp tục hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Trương, theo như chúng tôi được biết thì tình hình dưới mỏ khi ấy vô cùng nguy hiểm, suýt nữa thì bị sập xuống, không lẽ anh không hề để ý đến an nguy của bản thân sao? Anh xuống dưới mỏ, không thấy sợ hãi chút nào sao?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Lúc ấy chỉ nghĩ đến việc cứu người, chưa nghĩ được nhiều đến vậy! Tuy nhiên sau này hồi tưởng lại đến tình cảnh khi ấy, quả thật là thấy rùng mình. Nhưng người rơi vào những thời điểm cấp bách như vậy, có lẽ không còn biết sợ nữa, tôi nghĩ đây là bản năng của mỗi người.
Trương Nhất Phàm nói đến đây liền đưa ra một yêu cầu:
- Hai vị phóng viên, nếu hai người đưa tin về việc này, hãy nhắc đến công lao của đội cứu hộ nhiều hơn một chút đi, chính bọn họ đã dùng đôi tay của mình để làm thông đoạn tắc của hầm mỏ, cứu những công nhân bị mắc kẹt bên trong. Nếu như không có sự nỗ lực của những người trong đội cứu hộ thì kết cục câu chuyện của tôi cũng không thể nào đẹp được đến thế. À, đương nhiên cũng phải cảm ơn sự quan tâm và động viên của Chủ tịch huyện, UBND huyện, Đây mới là nguồn động lực lớn nhất của chúng tôi.
- Được, chúng tôi sẽ làm đúng như thế.
Thẩm Uyển Vân ghi chép xong thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trương Nhất Phàm hỏi:
- Tôi còn một vấn đề sau cùng muốn hỏi anh, về việc quản lý khai thác mỏ than Nam Khê, anh có từng nghĩ tới làm thế nào để chỉnh đốn tránh lặp lại sự cố trên hay không?
- Đương nhiên là có! Tuy nhiên vấn đề này chúng tôi vẫn đang thảo luận, tuy tai nạn ở mỏ than Nam Khê lần này không xảy ra thương vong, nhưng chúng ta vẫn phải rút kinh nghiệm về sau. An toàn là vấn đề cần được đặt lên hàng đầu, mỏ than Nam Khê đã tạm dừng khai thác và tiến hành điều chỉnh như sau…
- Nhớ ra rồi, hóa ra là Phóng viên Thẩm! Tuy nhiên khi trước cô không đeo kính thì phải?
Trong lòng Trương Nhất Phàm cười khổ.
- Ha ha, khi đó tôi đi phỏng vấn ngầm, đeo kính sát tròng mà. Đến công trường mà đeo kính mắt thì khi đi qua lại dễ bị gây chú ý.
Thẩm Uyển Vân cười duyên, dường như cô ta rất vui thì phải.
Trương Nhất Phàm không thể phủ nhận cô gái này rất thú vị. Tiếng cười của cô đập vào tai rất dễ nghe, khiến người ta có cảm giác thoải mái, sau đó Thẩm Uyển Vân giới thiệu người đàn ông bên cạnh, Quan Hán Văn, phó tổng biên tập tòa soạn, là một tay viết cừ khôi của Nhật Báo.
- Xin chào, chào Phó tổng biên tập Quan!
- Chào Chủ tịch thị trấn Trương!
Ba người nói mấy câu khách sáo rồi lại ngồi xuống.
Quan Hán Văn nói:
- Lần này cô Thẩm phụ trách phỏng vấn, tôi chỉ đi theo mà thôi. Chủ tịch thị trấn Trương, anh trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Quan Hán Văn không hề mang việc công ra hỏi, mà hỏi thăm việc thường ngày của Trương Nhất Phàm trước.
Trương Nhất Phàm cười cười, đương nhiên không muốn bàn nhiều đến chuyện tuổi tác với anh ta, chỉ nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì hai người đến đây vì chuyện ở mỏ than Nam Khê. Tuy nhiên chắc hai người đến lầm chỗ rồi, nếu như muốn tìm hiểu tư liệu thì nên đến thẳng văn phòng của Bí thư Trần thì hơn, anh ấy mới là tổng chỉ huy của sự việc lần này, là người có quyền phát ngôn nhất!
Thật ra vẫn còn một người cũng rất quan tâm đến tuổi thật của Trương Nhất Phàm, đó chính là Thẩm Uyển Vân. Sau khi nhìn thấy phong độ của một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi ở công trường lần trước thì cô đã tò mò về hắn rồi.
Chỉ là Trương Nhất Phàm không muốn nói đến khiến Thẩm Uyển Vân thấy có chút thất vọng. Gần đây Trương Nhất Phàm hay lui tới công trường, lại chạy qua chạy lại cả bên mỏ than Nam Khê nên da đã đen đi nhiều, bây giờ nhìn e là vẻ mặt đã già hơn so với tuổi tác thật.
Tiếc là Trương Nhất Phàm lầm rồi, Quan Hán Văn đâu phải là người dễ đối phó đến vậy. Đã có thể đảm nhận chức Phó tổng biên tập ở Nhật Báo, lại là tay bút có tiếng thì đương nhiên anh ta cũng có cách làm riêng của mình. Trương Nhất Phàm đưa ra những lời chối đẩy như vậy làm sao qua mắt được hai vị phóng viên đầy tài năng này chứ.
Quan Hán Văn cười nói:
- Đây là Chủ tịch thị trấn Trương muốn từ chối những người từ xa xôi đến hay là sợ phải đối mặt với truyền thông? Theo sự hiểu biết của chúng tôi thì chỉ có Chủ tịch thị trấn Trương mới có quyền lên tiếng. Không giấu gì anh, sáng nay chúng tôi đã đến mỏ than Nam Khê rồi, sự kiện anh hùng của anh chúng tôi đã tìm hiểu cụ thể từ trước. Hôm nay đến đây là muốn nghe vài lời về suy nghĩ thật sự của anh trong chuyện này.
- Về phần nguyên nhân và diễn biến thật sự của tai nạn ở mỏ than, chúng tôi vẫn sẽ tiếp thu phản ánh thực tế từ phía quần chúng. Là người của giới truyền thông chúng tôi luôn giữ vững nguyên tắc công bằng, có gì viết đấy, quyết không viết sai sự thật, cũng sẽ không khoa trương thành quả. Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, tôi nói như vậy Chủ tịch thị trấn Trương thấy liệu có được không?
Quả nhiên là phóng viên có kinh nghiệm làm lãnh đạo, tên Quan Hán Văn này không đơn giản đâu,
Việc đến nước này hắn cũng chẳng muốn đắc tội với những người này, hơn nữa sự việc ở mỏ than Nam Khê cũng không dẫn đến sự ảnh hưởng không tốt nào, sao hắn phải sợ cánh báo chí nhỉ?
Nghĩ vậy Trương Nhất Phàm liền nói:
- Vậy hai người muốn biết điều gì?
Đã mở lời được, Quan Hán Văn liền giao lại cho Thẩm Uyển Vân, hai người đó phối hợp vô cùng ăn ý. Thẩm Uyển Vân mở giấy bút ra và đẩy gọng kính một chút rồi nhìn Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Trương, anh có thể nói một chút về suy nghĩ của anh khi ấy được không? Điều gì đã khiến anh trở nên can đảm như vậy, dám tự mình đi xuống mỏ than cứu người?
Qua gọng kính ánh mắt của Thẩm Uyển Vân chăm chú nhìn vào Trương Nhất Phàm, ánh mắt ít nhiều có sự khâm phục và sùng bái.
Nhắc đến việc này Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, hắn không nên làm ra vẻ, cũng không cần làm ra vẻ, thản nhiên nói:
- Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi chỉ nghĩ bọn họ cũng là người, mỗi người đều có gia đình của mình, bọn họ không thể xảy ra chuyện được.
- Suy nghĩ như thế nên tôi đi xuống thôi. Khi ấy Bí thư Trần và Trưởng phòng Đường đều ở hiện trường, bọn họ cũng giành nhau để xuống mỏ. Nhưng khi ấy tình huống rất hỗn loạn, Bí thư Trần phải chỉ huy mọi việc, Trưởng phòng Đường phải duy trì trật tự, cho nên chỉ có một mình tôi cùng đội xuống mỏ. Điều này chẳng phải là chủ nghĩa anh hùng gì cả, chỉ là tình thế lúc ấy cấp bách, không thể chần chừ được, cũng không còn cách nào khác nữa.
- Trong tình huống như vậy, cho dù có do dự điều gì đi chăng nữa, biết đâu chỉ chậm một phút hay thậm chí một giây thôi thì có thể xảy ra những việc không thể tưởng tượng được, tạo thành những tổn hại không thể nào tính trước.
Thẩm Uyển Vân ghi lại không sót một chữ nào những lời này.
Trương Nhất Phàm nói những câu này rất thản nhiên, chẳng hề suy nghĩ hay đắn đo gì cả, Quan Hán Văn và Thẩm Uyển Vân đều là phóng viên lão luyện, đương nhiên có thể nhìn rõ điều này.
Lúc sáng hai người cũng đã tìm hiểu được chi tiết sự việc qua lời kể từ những người công nhân ở mỏ than. Khi ấy họ đã rất muốn được gặp vị Chủ tịch thị trấn kỳ lạ này. Trương Nhất Phàm rốt cuộc là người như thế nào? Sao có thể khiến cho quần chúng kinh ngạc như thế?
Vì thế bọn họ vừa đi vừa hỏi đến tận Thị trấn Liễu Thủy, phát hiện mọi người ai cũng nói tốt về Trương Nhất Phàm. Hơn nữa trên đường đi Thẩm Uyển Vân cũng khen Trương Nhất Phàm không ngớt, điều này càng khiến Quan Hán Văn thấy tò mò hơn.
Quan Hán Văn đã công tác ở tòa soạn 6 năm, đã phỏng vấn qua rất nhiều các ví dụ tiên tiến, cũng đã quen với những tư liệu, những lần tỉ mỉ chuẩn bị trả lời phỏng vấn. Nhưng cho tới giờ chưa có ai như Trương Nhất Phàm cả, thản nhiên đối mặt với truyền thông, nói xong lại không hề thấy hổ thẹn với lời nói của mình.
Trong những lời hắn vừa nói Trương Nhất Phàm không hề kể đến công lao của riêng bản thân hắn, hơn nữa cũng rất khéo léo đổi mục tiêu, coi việc xuống mỏ cứu người là chuyện hiển nhiên phải làm vậy. Cứ như đây là một việc mà hắn nên làm, trong lòng không hề cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã giải quyết ổn thỏa được tai nạn ở mỏ than Nam Khê.
Quan Hán Văn cũng đã nhiều lần lén quan sát hắn, Thẩm Uyển Vân lại tiếp tục hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Trương, theo như chúng tôi được biết thì tình hình dưới mỏ khi ấy vô cùng nguy hiểm, suýt nữa thì bị sập xuống, không lẽ anh không hề để ý đến an nguy của bản thân sao? Anh xuống dưới mỏ, không thấy sợ hãi chút nào sao?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Lúc ấy chỉ nghĩ đến việc cứu người, chưa nghĩ được nhiều đến vậy! Tuy nhiên sau này hồi tưởng lại đến tình cảnh khi ấy, quả thật là thấy rùng mình. Nhưng người rơi vào những thời điểm cấp bách như vậy, có lẽ không còn biết sợ nữa, tôi nghĩ đây là bản năng của mỗi người.
Trương Nhất Phàm nói đến đây liền đưa ra một yêu cầu:
- Hai vị phóng viên, nếu hai người đưa tin về việc này, hãy nhắc đến công lao của đội cứu hộ nhiều hơn một chút đi, chính bọn họ đã dùng đôi tay của mình để làm thông đoạn tắc của hầm mỏ, cứu những công nhân bị mắc kẹt bên trong. Nếu như không có sự nỗ lực của những người trong đội cứu hộ thì kết cục câu chuyện của tôi cũng không thể nào đẹp được đến thế. À, đương nhiên cũng phải cảm ơn sự quan tâm và động viên của Chủ tịch huyện, UBND huyện, Đây mới là nguồn động lực lớn nhất của chúng tôi.
- Được, chúng tôi sẽ làm đúng như thế.
Thẩm Uyển Vân ghi chép xong thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trương Nhất Phàm hỏi:
- Tôi còn một vấn đề sau cùng muốn hỏi anh, về việc quản lý khai thác mỏ than Nam Khê, anh có từng nghĩ tới làm thế nào để chỉnh đốn tránh lặp lại sự cố trên hay không?
- Đương nhiên là có! Tuy nhiên vấn đề này chúng tôi vẫn đang thảo luận, tuy tai nạn ở mỏ than Nam Khê lần này không xảy ra thương vong, nhưng chúng ta vẫn phải rút kinh nghiệm về sau. An toàn là vấn đề cần được đặt lên hàng đầu, mỏ than Nam Khê đã tạm dừng khai thác và tiến hành điều chỉnh như sau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.