Chương 1202: Phương Tấn Bằng tự sát
Tây Lâu Nguyệt
19/01/2017
Cảnh sát đã phát hiện ra một cách nhanh chóng, chỉ có điều vạch trần
được một góc của mạng lưới buôn thuốc phiện. Mạng lưới thuốc phiện này
được bố trí trên toàn quốc, rất nhiều thành thị đều có sự tồn tại của
nó. Chuyện này liền dẫn đến sự chú ý của Công an Tỉnh.
Dưới sự kêu gọi và ủng hộ tích cực của Bí thư Tỉnh ủy Lý Thiên Trụ, sở Công an đã quyết định ra quân, xé tan mạng lưới thuốc phiện này.
Cùng lúc đó, sở Công an tỉnh trong phạm vi toàn bộ tỉnh, đã triển khai một trận đánh có quy mô rất lớn, đánh bất ngờ vào các chỗ ăn chơi. Đánh bại tội phạm ma túy, khắp tỉnh, lần lượt đứng lên tuyên truyền biểu ngữ, Ban tuyên giáo trong khoảng thời gian này, cũng chú ý nhằm vào bọn buôn lậu thuốc phiện, hút thuốc phiện tiến hành báo cáo và tuyên truyền giáo dục, nâng cao nhận thức của quần chúng nhân dân về nguy hại của thuốc phiện.
Vì chuyện này, Lý Thiên Trụ còn đặc biệt đi đến Bắc Kinh, liên lạc với bộ Công an, yêu cầu toàn quốc phối hợp trong hành động lần này, trong phạm vi toàn quốc, triển khai vận động lần càn quét thuốc phiện này. Hành động lần này sẽ chặt đứt bảy con đường buôn lậu thuốc phiện như Myanmar Mộc Tỷ Kinh Vân Nam thành phố Thụy Lệ đến Côn Minh vân vân
Căn cứ vào tình hình đáng tin cậy của thành phố Đông Lâm và Công an tỉnh, trận thuốc phiện này đã lan ra toàn quốc.
Lúc này, chuyên án do tỉnh thành lập, đã nhận được sự chứng thật từ Annie.
Theo lời giải thích của Annie, anh trai Phương Tấn Bằng muốn cô ấy đến gặp Chu Vận, Annie giấu thuốc độc mà Phương Tấn Bằng đưa cho trong áo ngực. Cho nên lúc cô thăm Chu Vận, cảnh sát không lục soát điều tra ra được.
Sau khi Annie đưa thuốc độc cho Chu Vận, nói với gã Phương Tấn Bằng đã sắp xếp xong, chỉ cần gã uống thuốc, sẽ cảm thấy toàn thân thoải mái, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy Phương Tấn Bằng có thể giúp y xin được chữa trị bên ngoài.
Thế lực Phương gia, Chu Vận tin tưởng tuyệt đối y có thể làm được chuyện này, vì thế, gã không hề nghi ngờ liền uống thuốc.
Chu vận thật không ngờ, đây là thuốc kịch độc, có thể phá hỏng cơ cấu tổ chức của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, hệ thống hô hấp suy thoái, chết một cách nhanh chóng.
Phương Tấn Bằng đang chuẩn bị rời khỏi Hồ Nam, đã bị người của chuyên án tỉnh bắt ở sân bay. Tổ chuyên án cảnh sát hình sự, đưa ra giấy bắt giam với gã, Phương Tấn Bằng vẫn mang theo bộ dạng chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nhìn cảnh sát hình sự nói:
- Trước khi dẫn tôi đi, hy vọng các anh suy nghĩ kỹ hậu quả!
Cảnh sát không để ý đến gã, dẫn gã lên xe, đưa thẳng đến văn phòng tổ chống ma túy.
- Theo lời giải thích của em họ anh Annie, thuốc đưa cho Chu Vận, là do anh đưa cho cô ấy?
- Bằng chứng đâu? Không có chứng cớ thì không được nói bừa!
Phương Tấn Bằng hừ một tiếng khinh thường, vẫn không chút để ý nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.
Cảnh sát hình sự lạnh lùng nói:
- Sẽ có bằng chứng! Đợi mà xem!
Phương Tấn Bằng nói:
- Hai mươi tư giờ, các anh chỉ có hai tư giờ thôi. Làm chậm hành trình của tôi, tôi sẽ cho tất cả các anh chịu không nổi!
Đang nói những lời này, điện thoại của Phương Tấn Bằng reo lên:
- Ông chủ, máy tính bị mấy người thần bí cướp đi rồi!
Vù, điện thoại của Phương Tấn Bằng rơi xuống đất, mặt tối lại.
Người của hắn vừa mới tìm được notebook của Chu Vận, không ngờ vừa đến tay, đã bị mấy người thần bí cướp đi. Mấy người này có lai lịch như thế nào? Phương Tấn Bằng đột nhiên cảm thấy ngạt thở.
Từ khi Chu Vận bị sa lưới, gã liền cảm thấy có một sức mạnh huyền bí ở trong mình. Gã nghi ngờ nguồn sức lực này đến từ Trương Nhất Phàm, nhưng khổ một nỗi là không thể chứng thật được. Tài liệu trong máy tính, đã đủ để tiêu diệt Phương Tấn Bằng, cũng sẽ liên lụy đến Phương gia. Bởi vì mạng lưới buôn bán thuốc phiện này, có liên quan đến bảy con đường buôn bán thuốc phiện Myanmar Mộc Tỷ Kinh Vân nam Thụy Lệ đến Côn Mnh. Nếu như cái máy tính này lọt vào tay cảnh sát hoặc là tay của Trương Nhất Phàm, gã coi như tàn đời.
Không phải gã tàn đời, mà cả Phương gia cũng hết.
Tin tức Phương Tấn Bằng bị cảnh sát bắt ở sân bay, đã truyền đến tai Lý Thiên Trụ, hôm nay Lý Thiên Trụ bình tĩnh một cách kì lạ, không ngờ chơi cờ với Thẩm Hoành Quốc. Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, Tống Hạo Nhiên cũng ở bên cạnh bọn họ.
Địa điểm chơi cờ, chính là biệt thự suối nước nóng Sơn Trang.
Trương Nhất Phàm biết, Lý Thiên Trụ làm như vậy, chính là để giam lỏng bọn họ, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào chuyện này.
Điện thoại của ba người đã giao ra, để ở ban công, hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Chu Anh Văn liền đứng ở cửa, giống như một bức tượng điêu khắc.
Thế giới bên ngoài rốt cuộc đã ra sao rồi?
Trong lòng năm người đều không hay, đến Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ cũng đã giao điện thoại ra. Công cụ truyền thông duy nhất, nằm trong tay Bí thư Chu Anh Văn.
Đây là một trận đọ sức, Lý Thiên Trụ tìm đến bốn người này, chính là không muốn để bọn họ nhúng tay vào.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ngồi ở cái bàn có che ô dưới ánh nắng mặt trời, hai người trong lòng không yên cứ ngồi uống trà, Tống Hạo Nhiên lại tựa mình vào cái lan can chắn bên cạnh, ngắm nhìn cái sân bóng rộng lớn phía dưới.
Tâm tư của ba người không giống nhau, nhưng không ngoại lệ, đều đang chú ý đến thế giới bên ngoài. Vụ án này đã tiến hành ra sao rồi?
Tổ chức tia chớp đang tìm bằng chứng phạm tội của Phương Tấn Bằng ở khắp nơi, một khi bọn họ tìm được chứng cớ, sẽ gửi cho Liễu Hải và Đường Vũ. Tuy rằng vụ án này đã do tổ chuyên án phụ trách, nhưng hành động của thành phố Đông Lâm vẫn chưa kết thúc.
Bọn họ đang căn cứ vào những tư liệu nắm được trong tay, đào bới từng chút một, điểm mấu chốt hiện tại là, cái notebook kia của Chu Vận, chỉ cần tìm được notebook, tất cả các điểm quan trọng của mạng lưới sẽ bị lộ ra.
Đường Vũ đã gọi mấy cuộc điện thoại cho Trương Nhất Phàm, rất kì lạ, điện thoại luôn trọng trạng thái tắt máy. Gã liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì vụ án này càng ngày càng lớn, đã liên lụy đến Phương gia. Mà Trương Nhất Phàm trong lúc này, lại tắt máy, có nghĩa là gì?
Lúc đầu Trương Nhất Phàm thề son sắt nói, cho dù có chuyện gì xảy ra, một mình hắn ghánh vác. Nhưng mà trong thời điểm mấu chốt, hắn lại chơi trò mất tích, điều này khiến cho Đường Vũ thấy thiếu tự tin.
May mà không bao lâu sau, gã liền nhận được tin tức của tổ chức tia chớp, Lý Thiên Trụ tập trung Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, Tống Hạo Nhiên, Thẩm Hoành Quốc lại, nghe nói là đi đến biệt thự suối nước nóng. Tất cả mọi người đều giao công cụ thông tin ra, không được liên lạc với bên ngoài.
Thoáng chốc Đường Vũ đã hiểu ra, Lý Thiên Trụ không mong bọn họ có bất kì một ai tham gia.
Mục đích của gã là, nhận được sự công bằng, giảm bớt sự va chạm giữa mấy gia tộc lớn. Sự hưng suy của Phương gia, sẽ đem tiến độ của vụ án quyết định. Xem ra Lý Thiên Trụ đã đạt được thỏa thuận với Bắc Kinh từ lâu, mới sắp xếp như vậy.
Lúc Phương Tấn Bằng cảm thấy tuyệt vọng, suy sụp, đã tìm thấy notebook rồi. Do Bí thư Đảng ủy thành phố Đông Lâm, Cục trưởng cục công an Đường Vũ đích thân đưa đến tổ chuyên án.
Những người của tổ chuyên án tìm nhân viên kĩ thuật đến, dốc sức lực mới có thể phá giải được máy tính.
Phó giám đốc sở Dư Khang Kiện, nghe nói Phương Tấn Bằng cũng đã bị bắt, máy tính mất tích của Chu Vận đã được cảnh sát thành phố Đông Lâm tìm thất, gã đang muốn chuồn mất. Thủ trưởng của chuyên án dẫn mấy người xuất hiện trước mặt gã:
- Phó Giám đốc Dư, anh định đi đâu vậy?
Dư Kiện Khang giật mình, toát mồ hôi, cái tay kia không tự chủ được liền sờ vào khẩu súng bên hông. Tổ trưởng tổ chuyên án liền chạy đến, một tay cầm lấy tay Dư Kiện Khang, một tay ôm thắt lưng gã. Hai cảnh sát hình sự bên cạnh cũng xông đến, ba người đã chế ngự được Dư Kiện Khang, ép gã giao súng.
Vừa bắt giam Dư Kiện Khang, có một cảnh sát hình sự trong phòng làm việc chạy đến, tên cảnh sát này sợ hãi nói:
- Phương Tấn Bằng đã tự sát rồi!
Phương Tấn Bằng tự sát?
Tin tức này truyền đến tai Lý Thiên Trụ. Ông ta chỉ hơi nhíu mày, trời gây ra tai họa còn có thể sống, tự mình gây tai họa không thể sống được!
Đối với mấy người phụ nữ Phương gia, Lý Thiên Trụ đã hiểu một cách toàn diện, lúc Chu Anh Quân nói tin này cho Lý Thiên Trụ, ông ta liền có vẻ mặt như thế này, sau đó tiếp tục chơi cờ.
Phương Tấn Bằng chết vì uống thuốc độc, trong miệng gã giấu thuốc độc, thấy không thể cứu vãn được, gã tự cắn lấy thuốc độc, tự sát.
Cảnh sát căn cứ vào những manh mối và danh sách trong máy tính, liền gửi bưu kiện, bộ công an liền hạ lệnh, tiến hành tấn công nhằm vào tất cả các điểm trong phạm vi toàn quốc. Trong cuộc vận động lần này, toàn quốc có 4200 vụ án phạm tội liên quan đến thuốc phiện, đã bắt được 27000 người bị tình nghi phạm tội, phá hủy 13 nhà máy gia công chế tạo thuốc phiện, cắt đứt được bảy cách buôn lậu thuốc phiện, tịch thu 4.15 tấn thuốc phiện và 1.44 tấn ma túy đá, 170.36 viên thuốc lắc.
Lần try bắt và làm nghiêm trên toàn quốc này, đã thu được thành công vang dội, cũng vạch trần được tội phạm ma túy, là một trang huy hoàng nhất.
Dưới sự kêu gọi và ủng hộ tích cực của Bí thư Tỉnh ủy Lý Thiên Trụ, sở Công an đã quyết định ra quân, xé tan mạng lưới thuốc phiện này.
Cùng lúc đó, sở Công an tỉnh trong phạm vi toàn bộ tỉnh, đã triển khai một trận đánh có quy mô rất lớn, đánh bất ngờ vào các chỗ ăn chơi. Đánh bại tội phạm ma túy, khắp tỉnh, lần lượt đứng lên tuyên truyền biểu ngữ, Ban tuyên giáo trong khoảng thời gian này, cũng chú ý nhằm vào bọn buôn lậu thuốc phiện, hút thuốc phiện tiến hành báo cáo và tuyên truyền giáo dục, nâng cao nhận thức của quần chúng nhân dân về nguy hại của thuốc phiện.
Vì chuyện này, Lý Thiên Trụ còn đặc biệt đi đến Bắc Kinh, liên lạc với bộ Công an, yêu cầu toàn quốc phối hợp trong hành động lần này, trong phạm vi toàn quốc, triển khai vận động lần càn quét thuốc phiện này. Hành động lần này sẽ chặt đứt bảy con đường buôn lậu thuốc phiện như Myanmar Mộc Tỷ Kinh Vân Nam thành phố Thụy Lệ đến Côn Minh vân vân
Căn cứ vào tình hình đáng tin cậy của thành phố Đông Lâm và Công an tỉnh, trận thuốc phiện này đã lan ra toàn quốc.
Lúc này, chuyên án do tỉnh thành lập, đã nhận được sự chứng thật từ Annie.
Theo lời giải thích của Annie, anh trai Phương Tấn Bằng muốn cô ấy đến gặp Chu Vận, Annie giấu thuốc độc mà Phương Tấn Bằng đưa cho trong áo ngực. Cho nên lúc cô thăm Chu Vận, cảnh sát không lục soát điều tra ra được.
Sau khi Annie đưa thuốc độc cho Chu Vận, nói với gã Phương Tấn Bằng đã sắp xếp xong, chỉ cần gã uống thuốc, sẽ cảm thấy toàn thân thoải mái, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy Phương Tấn Bằng có thể giúp y xin được chữa trị bên ngoài.
Thế lực Phương gia, Chu Vận tin tưởng tuyệt đối y có thể làm được chuyện này, vì thế, gã không hề nghi ngờ liền uống thuốc.
Chu vận thật không ngờ, đây là thuốc kịch độc, có thể phá hỏng cơ cấu tổ chức của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, hệ thống hô hấp suy thoái, chết một cách nhanh chóng.
Phương Tấn Bằng đang chuẩn bị rời khỏi Hồ Nam, đã bị người của chuyên án tỉnh bắt ở sân bay. Tổ chuyên án cảnh sát hình sự, đưa ra giấy bắt giam với gã, Phương Tấn Bằng vẫn mang theo bộ dạng chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nhìn cảnh sát hình sự nói:
- Trước khi dẫn tôi đi, hy vọng các anh suy nghĩ kỹ hậu quả!
Cảnh sát không để ý đến gã, dẫn gã lên xe, đưa thẳng đến văn phòng tổ chống ma túy.
- Theo lời giải thích của em họ anh Annie, thuốc đưa cho Chu Vận, là do anh đưa cho cô ấy?
- Bằng chứng đâu? Không có chứng cớ thì không được nói bừa!
Phương Tấn Bằng hừ một tiếng khinh thường, vẫn không chút để ý nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.
Cảnh sát hình sự lạnh lùng nói:
- Sẽ có bằng chứng! Đợi mà xem!
Phương Tấn Bằng nói:
- Hai mươi tư giờ, các anh chỉ có hai tư giờ thôi. Làm chậm hành trình của tôi, tôi sẽ cho tất cả các anh chịu không nổi!
Đang nói những lời này, điện thoại của Phương Tấn Bằng reo lên:
- Ông chủ, máy tính bị mấy người thần bí cướp đi rồi!
Vù, điện thoại của Phương Tấn Bằng rơi xuống đất, mặt tối lại.
Người của hắn vừa mới tìm được notebook của Chu Vận, không ngờ vừa đến tay, đã bị mấy người thần bí cướp đi. Mấy người này có lai lịch như thế nào? Phương Tấn Bằng đột nhiên cảm thấy ngạt thở.
Từ khi Chu Vận bị sa lưới, gã liền cảm thấy có một sức mạnh huyền bí ở trong mình. Gã nghi ngờ nguồn sức lực này đến từ Trương Nhất Phàm, nhưng khổ một nỗi là không thể chứng thật được. Tài liệu trong máy tính, đã đủ để tiêu diệt Phương Tấn Bằng, cũng sẽ liên lụy đến Phương gia. Bởi vì mạng lưới buôn bán thuốc phiện này, có liên quan đến bảy con đường buôn bán thuốc phiện Myanmar Mộc Tỷ Kinh Vân nam Thụy Lệ đến Côn Mnh. Nếu như cái máy tính này lọt vào tay cảnh sát hoặc là tay của Trương Nhất Phàm, gã coi như tàn đời.
Không phải gã tàn đời, mà cả Phương gia cũng hết.
Tin tức Phương Tấn Bằng bị cảnh sát bắt ở sân bay, đã truyền đến tai Lý Thiên Trụ, hôm nay Lý Thiên Trụ bình tĩnh một cách kì lạ, không ngờ chơi cờ với Thẩm Hoành Quốc. Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, Tống Hạo Nhiên cũng ở bên cạnh bọn họ.
Địa điểm chơi cờ, chính là biệt thự suối nước nóng Sơn Trang.
Trương Nhất Phàm biết, Lý Thiên Trụ làm như vậy, chính là để giam lỏng bọn họ, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào chuyện này.
Điện thoại của ba người đã giao ra, để ở ban công, hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Chu Anh Văn liền đứng ở cửa, giống như một bức tượng điêu khắc.
Thế giới bên ngoài rốt cuộc đã ra sao rồi?
Trong lòng năm người đều không hay, đến Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ cũng đã giao điện thoại ra. Công cụ truyền thông duy nhất, nằm trong tay Bí thư Chu Anh Văn.
Đây là một trận đọ sức, Lý Thiên Trụ tìm đến bốn người này, chính là không muốn để bọn họ nhúng tay vào.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ngồi ở cái bàn có che ô dưới ánh nắng mặt trời, hai người trong lòng không yên cứ ngồi uống trà, Tống Hạo Nhiên lại tựa mình vào cái lan can chắn bên cạnh, ngắm nhìn cái sân bóng rộng lớn phía dưới.
Tâm tư của ba người không giống nhau, nhưng không ngoại lệ, đều đang chú ý đến thế giới bên ngoài. Vụ án này đã tiến hành ra sao rồi?
Tổ chức tia chớp đang tìm bằng chứng phạm tội của Phương Tấn Bằng ở khắp nơi, một khi bọn họ tìm được chứng cớ, sẽ gửi cho Liễu Hải và Đường Vũ. Tuy rằng vụ án này đã do tổ chuyên án phụ trách, nhưng hành động của thành phố Đông Lâm vẫn chưa kết thúc.
Bọn họ đang căn cứ vào những tư liệu nắm được trong tay, đào bới từng chút một, điểm mấu chốt hiện tại là, cái notebook kia của Chu Vận, chỉ cần tìm được notebook, tất cả các điểm quan trọng của mạng lưới sẽ bị lộ ra.
Đường Vũ đã gọi mấy cuộc điện thoại cho Trương Nhất Phàm, rất kì lạ, điện thoại luôn trọng trạng thái tắt máy. Gã liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì vụ án này càng ngày càng lớn, đã liên lụy đến Phương gia. Mà Trương Nhất Phàm trong lúc này, lại tắt máy, có nghĩa là gì?
Lúc đầu Trương Nhất Phàm thề son sắt nói, cho dù có chuyện gì xảy ra, một mình hắn ghánh vác. Nhưng mà trong thời điểm mấu chốt, hắn lại chơi trò mất tích, điều này khiến cho Đường Vũ thấy thiếu tự tin.
May mà không bao lâu sau, gã liền nhận được tin tức của tổ chức tia chớp, Lý Thiên Trụ tập trung Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, Tống Hạo Nhiên, Thẩm Hoành Quốc lại, nghe nói là đi đến biệt thự suối nước nóng. Tất cả mọi người đều giao công cụ thông tin ra, không được liên lạc với bên ngoài.
Thoáng chốc Đường Vũ đã hiểu ra, Lý Thiên Trụ không mong bọn họ có bất kì một ai tham gia.
Mục đích của gã là, nhận được sự công bằng, giảm bớt sự va chạm giữa mấy gia tộc lớn. Sự hưng suy của Phương gia, sẽ đem tiến độ của vụ án quyết định. Xem ra Lý Thiên Trụ đã đạt được thỏa thuận với Bắc Kinh từ lâu, mới sắp xếp như vậy.
Lúc Phương Tấn Bằng cảm thấy tuyệt vọng, suy sụp, đã tìm thấy notebook rồi. Do Bí thư Đảng ủy thành phố Đông Lâm, Cục trưởng cục công an Đường Vũ đích thân đưa đến tổ chuyên án.
Những người của tổ chuyên án tìm nhân viên kĩ thuật đến, dốc sức lực mới có thể phá giải được máy tính.
Phó giám đốc sở Dư Khang Kiện, nghe nói Phương Tấn Bằng cũng đã bị bắt, máy tính mất tích của Chu Vận đã được cảnh sát thành phố Đông Lâm tìm thất, gã đang muốn chuồn mất. Thủ trưởng của chuyên án dẫn mấy người xuất hiện trước mặt gã:
- Phó Giám đốc Dư, anh định đi đâu vậy?
Dư Kiện Khang giật mình, toát mồ hôi, cái tay kia không tự chủ được liền sờ vào khẩu súng bên hông. Tổ trưởng tổ chuyên án liền chạy đến, một tay cầm lấy tay Dư Kiện Khang, một tay ôm thắt lưng gã. Hai cảnh sát hình sự bên cạnh cũng xông đến, ba người đã chế ngự được Dư Kiện Khang, ép gã giao súng.
Vừa bắt giam Dư Kiện Khang, có một cảnh sát hình sự trong phòng làm việc chạy đến, tên cảnh sát này sợ hãi nói:
- Phương Tấn Bằng đã tự sát rồi!
Phương Tấn Bằng tự sát?
Tin tức này truyền đến tai Lý Thiên Trụ. Ông ta chỉ hơi nhíu mày, trời gây ra tai họa còn có thể sống, tự mình gây tai họa không thể sống được!
Đối với mấy người phụ nữ Phương gia, Lý Thiên Trụ đã hiểu một cách toàn diện, lúc Chu Anh Quân nói tin này cho Lý Thiên Trụ, ông ta liền có vẻ mặt như thế này, sau đó tiếp tục chơi cờ.
Phương Tấn Bằng chết vì uống thuốc độc, trong miệng gã giấu thuốc độc, thấy không thể cứu vãn được, gã tự cắn lấy thuốc độc, tự sát.
Cảnh sát căn cứ vào những manh mối và danh sách trong máy tính, liền gửi bưu kiện, bộ công an liền hạ lệnh, tiến hành tấn công nhằm vào tất cả các điểm trong phạm vi toàn quốc. Trong cuộc vận động lần này, toàn quốc có 4200 vụ án phạm tội liên quan đến thuốc phiện, đã bắt được 27000 người bị tình nghi phạm tội, phá hủy 13 nhà máy gia công chế tạo thuốc phiện, cắt đứt được bảy cách buôn lậu thuốc phiện, tịch thu 4.15 tấn thuốc phiện và 1.44 tấn ma túy đá, 170.36 viên thuốc lắc.
Lần try bắt và làm nghiêm trên toàn quốc này, đã thu được thành công vang dội, cũng vạch trần được tội phạm ma túy, là một trang huy hoàng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.