Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1032: Quách Vạn Niên muốn phóng thích

Tây Lâu Nguyệt

23/07/2015

Kể từ ngày đó Quách Vạn Niên phát hiện mình bị người ta theo dõi, cho dù ông ta đi đâu gặp người nào làm chuyện gì ngày hôm sau đều nhận được một phong thư rất đúng giờ.

Nội dung trong thư đều miêu tả rõ ràng những chuyện ngày trước mà ông ta từng làm. Ngoại trừ cùng vợ của ông ta làm chuyện gì đó những chuyện khác đều được ghi lại. Thậm chí có cả ảnh chụp lúc ông ta đến quán trà tư tình với bà chủ.

Vừa mới bắt đầu hai ngày, Quách Vạn Niên vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ, khẳng định là do Trương Nhất Phàm làm, đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của ông ta cũng không có chứng cứ gì. Vì thế mình đã sắp xếp một người thân tín bên cạnh Chủ tịch thành phố để âm thầm theo dõi.

Thật đáng tiếc, những người ở Cục công an thành phố căn bản là bất lực, trong hai ngày bọn họ không phát hiện được tình hình nào. Nhưng trong hai ngày này, Quách Vạn Niên lại bị người ta báo cáo về hành tung của mình.

Ông ta chỉ có thể hoài nghi có phải Trương Nhất Phàm đã thuê người làm không, trong khoảng thời gian này Trương Nhất Phàm luôn luôn thị sát cấp dưới công tác, hắn muốn chỉnh đốn lại toàn bộ khu công nghiệp ở Tỉnh. Các công tác này ngoại trừ họp ra có rất nhiều chuyện cần khảo sát thực tế.

Quách Vạn Niên hận đến quyết tâm ngoại trừ đi làm ra chỗ nào mình cũng không được đi? Tránh đi lại nhiều để tránh bị bại lộ, ngay cả thói quen thích khiêu vũ hàng ngày của ông ta cũng phải tạm thời đình chỉ.

Chiều nào đi làm về cũng đều ở nhà, nếu bị dồn nén trong một tuần cũng sẽ có người gọi điện hẹn ông ta đi, hẹn ông ta ra ngoài ăn cơm uống rượu khiêu vũ. Đoàn trưởng đoàn ca múa ở Tỉnh đã nhiều lần gọi điện thoại cho ông ta mời ông ta khiêu vũ.

Quách Vạn Niên vẫn nhớ mãi không quên một người phụ nữ trong đoàn ca múa đó, thấy điện thoại reo trong lòng lại ngứa nhưng lại không dám đi. Ông ta biết nếu đi chắc chắn sẽ có người theo dõi.

Nhưng mỗi ngày ở nhà rất buồn khiến trong lòng của ông ta luôn cảm thấy giống như bị mèo cào, khó chịu chết đi được.

Vợ ông ta có thể hiểu được tâm trạng này của ông ta, trước kia Quách Vạn Niên ở nhà rất ít, cả ngày cũng không thấy được vài lần. Cô cũng hơn năm mươi tuổi may mà không có đòi hỏi nhiều đối với chuyện đó.

Tuy nhiên Quách Vạn Niên nghẹn đến điên rồi hôm nay muốn giải phóng, sớm đã lên giường ngủ và đẩy vợ mình lên giường. Nhưng trong lúc hai người cởi quần áo thì đụng phải những nếp nhăn trên làn da của người bạn già, còn có một bụng mỡ khiến ông ta muốn ói.

Nhất là ông ta mò đến người bạn già thấy khuôn mặt của người bạn già đúng là không thể so sánh với bà chủ trong quán trà. Cùng với cô tiểu yêu tinh ca múa thì càng khỏi nói, người ta có dáng người thế nào? Bộ dáng rất non mềm non mềm, vuốt thì thoải mái thoải mái làm sao.

Nhưng tối nay ông ta rất buồn bực rất muốn giải phóng, hận mình nên không nghĩ nhiều nữa. Đã nghẹn nhiều ngày như vậy cho dù là một khối thịt heo cũng muốn đâm vài cái.

Lúc ông ta định đi vào thân thể của người bạn già, phía dưới của bạn già rộng đến khiến ông ta phát điên, hơn nữa lại khô cằn, phải uống mấy ly trà mới có thể thuận lợi ra tay. Bạn già của ông ta thấy hôm nay Quách Vạn Niên rất gấp nên mắng,

- Ông già điên! Đến điểm một chút tình cảm cũng không có.

Tình cảm, mẹ kiếp, mấy chục tuổi đầu còn nói tình cảm? Còn tình cảm ông đây mới còn ở nhà làm chuyện này với cô? Nếu không bị ép đến mức đường cùng, cũng không thèm làm với cô.

Chỉ lấy tay khuấy vài cái rốt cuộc cũng đã có chút dịch, lúc này mới có thể đâm vào. Nhưng ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt thật sự rất mất hứng, ông ta liền vỗ vỗ mông bạn già,

- Xoay người đi, nằm sấp xuống!

Bạn già của ông ta có chút buồn bực, ông này thực sự già đến điên rồi, mấy chục năm chưa từng chơi đùa tư thế như vậy, không ngờ hôm nay lại đến từ phía sau? Bạn già của ông ta cũng đã xem qua tình tiết này trong phim cấp ba, thuận người xoay lại nằm sấp xuống.



Lúc này Quách Vạn Niên mới cảm thấy thoải mái chút, cuối cùng cũng đã không thấy được khuôn mặt đầy vết nhăn. Nhưng mà rất nhanh ông ta lại phát hiện một vấn đề khiến cho người ta đau khổ. Đầu đầy tóc bạc!

Ôi --- hết thuốc cứu rồi, vợ ông ta tóc bạc hơi sớm, nhìn thoáng qua phía sau đã thấy trên đầu toàn tóc bạc. Chính những sợi tóc bạc này lập tức khiến cho ông ta mất hứng thú.

Vội xách vài cái giao lương thực nộp thuế xong ngồi xuống uống thuốc.

Bạn già của ông ta cũng buồn bực, cô được coi là một người phụ nữ chuẩn mực, theo Quách Vạn Niên mấy chục năm nay vẫn rất giữ quy tắc. Vốn dĩ đã lâu rồi Quách Vạn Niên không có đụng đến cô, cô cũng biết một khi con gái đã bước vào tuổi năm mươi trên cơ bản không còn dục vọng.

Đàn ông thì khác bảy mươi tuổi đầu còn có mùa xuân thứ hai?

Giống như một lão già bất tử, tám mươi tuổi còn có thể chơi gái, đúng là thái quá. Bởi vì sự chênh lệch giữa nam và nữ, mặc dù cô biết bên ngoài Quách Vạn Niên có người con gái khác cũng làm bộ như không biết.

Một người phụ nữ rộng lượng như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng tối nay bị Quách Vạn Niên tất thắng như vậy, cô cũng đã có chút mong muốn. Thấy vừa rồi Quách Vạn Niên như con sư tử khí phách hiên ngang, thật ra cũng khiến người ta thấy thích. Đáng tiếc vẫn chưa khiến cô thích hoàn toàn thì Quách Vạn Niên đã mất hứng thú. Điều này khiến cô buồn bực nắm lấy cái chân thứ ba của Quách Vạn Niên, làm cho Quách Vạn Niên đau đến rống lên.

- Sao vậy, cô điên à!

Bạn già nói:

- Ông chơi đùa ở ngoài tôi còn chưa tính, vậy mà trước mặt tôi cũng không chịu ứng phó một chút, có quá đáng hay không.

Quách Vạn Niên bỏ câu,

- Không có tâm trạng, đừng làm phiền tôi.

Bạn già cũng đã nhận ra,

- Vạn Niên người khác thì tôi không nói, vốn dĩ chuyện công việc không đến lượt một người đàn bà trong nhà như tôi xen vào, nhưng tôi không thể không khuyên ông một câu. Trong chốn quan trường có rất nhiều âm mưu khốc liệt, ông cũng nên giữ bản thân một chút, đến tuổi này rồi còn tranh cái gì mà tranh? Chỉ cần người ta không đụng đến ông, ông cũng đừng có giơ tay ra lo chuyện thiên hạ. Cầu cái yên ổn đi!

Quách Vạn Niên hút điếu thuốc,

- Cô nói cái gì?

Bà già đứng lên,

- Mấy ngày nay mỗi ngày đều đã nhận được một phong thư, hành tung mỗi ngày của ông người ta đã nắm trong tay, ông bị người ta theo dõi chẳng lẽ ông không biết?

- Cái gì?



Quách Vạn Niên lập tức ném đầu mẩu thuốc lá, không ngờ bọn họ dám đem hành tung mỗi ngày của mình gửi về đến nhà? Đúng là quá đáng mà!

Phanh --- Quách Vạn Niên giận dữ đấm một cú. Trương Nhất Phàm tôi thề không đội trời chung với ngươi!

Bạn già liền thở dài,

- Ông không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con trai, con gái và con rể chút chứ, đừng có tranh đấu với người ta nữa.

Quách Vạn Niên rống lên,

- Cô biết cái gì? Bây giờ hắn đã cưỡi lên đầu tôi, nếu tôi lui xuống không biết hắn sẽ kiêu ngạo đến mức nào?

Bạn già liền thở dài,

- Các ông luôn có tính khí thích tranh đấu, làm vậy được gì?

Đứa con của Quách Vạn Niên ở Phú Dương làm Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, con rể của ông ta là thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn thép ở An Dương, người đại diện hợp pháp, Tổng Giám đốc. Tập đoàn sắt thép ở An Dương là một trong các doanh nghiệp nhà nước lớn ở tỉnh Tương có số lượng không nhiều, các nhân viên cán bộ trong tổng công ty cùng với các công ty chi nhánh cũng lên đến mười mấy vạn người. Không thua kém một thành thị nhỏ.

Một xí nghiệp phát triển kéo theo các khu vực xung quanh, thúc đầy các nhà máy sắt thép ở An Dương phát triển nhanh chóng, làm cho nhà máy sắt thép ở An Dương trở thành một viên ngọc chói mắt.

Quách Vạn Niên cùng với con rể và con gái đều làm việc trong nhà máy sắt thép, con rể ông ta Hùng Quế Lâm là nhân vật số một trong nhà máy sắt thép An Dương, cấp bậc có thể sánh bằng với Chủ tịch thành phố Dương thị, là cán bộ cấp Giám đốc Sở, đại biểu Hội đồng nhân dân Tỉnh.

Nơi Trương Nhất Phàm đang đến đúng là An Dương.

Bạn già của Quách Vạn Niên liền nghĩ đến chuyện này đã đề xuất với ông ta, không ngờ tính tình Quách Vạn Niên táo bạo, bình thường đối nhân xử thế tính toán chi li, mặt mày luôn sa sầm, bộ dạng rất uy nghiêm.

Bởi vậy rất nhiều người đều sợ ông Phó chủ tịch Tỉnh này, các cán bộ cấp dưới rất sợ ông ta. Lần này Trương Nhất Phàm từ Vĩnh Lâm đến đây, không ngờ đã đụng phải thần kinh của ông ta, khiến cho ông ta ngày càng cảm thấy bất an.

Cùng lúc đó, ông ta đã cực lực điều động đến Bao Dụ Dân muốn làm giảm duệ khí của Trương Nhất Phàm, nhưng ông ta thật không ngờ chính là ông ta phái người đi theo dõi Liễu Hồng, những người này đều bị chặt đứt đầu ngón tay.

Hiện tại, ngay cả hành tung của ông ta lại bị người ta theo dõi chằm chằm, khiến cho ông ta sau khi tan ca cũng không dám lảng vảng ở ngoài. Đương nhiên với cách đối nhân xử thế của Quách Vạn Niên chắc chắn không dễ dàng chịu thua, nhưng những áp lực này thực sự khiến ông ta khó chịu.

Nếu như đi tìm bà chủ quán trà hay là đi khiêu vũ với các cô gái trong đoàn ca múa, không chắc sẽ không bị người ta theo dõi. Việc ông ta khó hiểu chính là ông ta đã nhờ người ở Cục thành phố giúp ông ta ra mặt, điều tra xem lai lịch của những người này, không ngờ ngay cả gật đầu cũng không có. Người trong Cục thành phố báo cáo mọi thứ rất bình thường.

Điều đó cho thấy kỹ năng của bọn họ còn rất thấp!

Đột nhiên Quách Vạn Niên nghĩ ra một độc kế, ông ta hừ một tiếng, không tin những người này còn có thể giấu mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook