Chương 742: Quyết định của Đổng Tiểu Phàm
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Chuyện của Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân, trước kia Đổng Tiểu Phàm cũng biết, nhưng đột nhiên hôm nay nhìn thấy cô xuất hiện cùng đứa bé, trong lòng Đổng Tiểu Phàm cảm thấy bất an.
Tuy cô không có nhìn rõ hình dáng của đứa bé, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được, đứa bé này có liên quan lớn đến Trương Nhất Phàm. Vì thế, cô nhớ đến thời điểm mừng năm mới, quan hệ giữa hai nhà Trương Thẩm rất mật thiết.
Lại thấy bóng dáng vội vàng của Thẩm Uyển Vân, như thể muốn tránh né điều gì? Đổng Tiểu Phàm càng khẳng định, nhất định bên trong có quan hệ nào đó!
Nghĩ đến đây, cô không còn tâm trạng đi dạo phố, nắm lấy tay của Tiểu Thiên Vũ, lẳng lặng mà bước đi. Hai người bảo vệ ở đằng sau, cẩn thận theo sát, không dám có chút sơ ý.
Thủ đô về đêm, nguy nga lộng lẫy, các cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mặc những bộ y phục đầy gợi cảm đi ngang qua. Và màn đêm phủ xuống thành phố, càng làm cho cảnh vật thêm đẹp mắt.
Đổng Tiểu Phàm ôm lấy đứa con, chậm rãi bước về nhà, vừa đi vừa nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp ban nãy.
Là vợ hợp pháp của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm có thể chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Uyển Vân, nhưng không thể chấp nhận sự thật hai người có con. Tình nhân là chuyện khác, có con thì lại là chuyện khác nữa. Đứa bé này có phải là con của cô và Trương Nhất Phàm không? Đổng Tiểu Phàm luôn hoài nghi trong lòng.
Người phụ nữ rộng lượng, thì cũng là phụ nữ, buổi tối trở về nhà họ Trương, sắc mặt Đổng Tiểu Phàm không tốt. Mẹ chồng quan tâm hỏi:
- Tiểu Phàm, con làm sao vậy? Thấy trong người không khoẻ ở đâu?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu,
- Chắc mệt mỏi do ngồi máy bay lâu quá, mẹ, chúng ta ngủ thôi.
Thói quen của Tiểu Thiên Vũ là ngủ chung với bà nội, Đổng Tiểu Phàm đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tô Tú Khanh nhìn cô con dâu yêu quý của mình, lại đi theo hỏi,
- Tiểu Phàm, có cần gọi bác sĩ đến khám bệnh không.
- Không cần đâu mẹ! Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
Đổng Tiểu Phàm dùng khăn che mặt, cô muốn khóc, nhưng khóc không lên tiếng.
Ngây người vài phút trong nhà vệ sinh, Đổng Tiểu Phàm ngẩng lên nhìn gương, thấy mặt mình không sao, lúc đó mới bước ra, quay người đi lên lầu ngủ.
Giọng của mẹ chồng vang lên,
- Con ngủ trước đi, còn nếu thấy không khoẻ chỗ nào, ta sẽ đi gọi bác sĩ.
- Dạ!
Thấy mẹ chồng ân cần quan tâm như thế, tâm trạng của Đổng Tiểu Phàm lại rối lên.
Tô Tú Khanh rất thích đứa con dâu này, rất muốn cùng cô tâm sự, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đổng Tiểu Phàm, còn tưởng rằng cô vừa cãi nhau với thằng ba trở về. Cô ở trong phòng buồn một mình, lúc chiều, chẳng phải vẫn rất tốt sao, còn dắt Tiểu Thiên Vũ vui vẻ đi ra ngoài dạo, chẳng lẽ thật sự sức khoẻ không tốt?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tú Khanh vẫn lo lắng, gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
- Con, con không có cãi nhau với Đổng Tiểu Phàm chứ!
Trương Nhất Phàm cũng ở nhà ngủ không được, nhận được điện thoại của mẹ, hắn lơ mơ lắc đầu,
- Không có ạ, lúc đi vẫn còn tốt mà.
Hắn nghĩ chắc là do câu trả lời của mình, lúc sau sao lại không đưa cô ấy lên máy bay, có phải vì chuyện này, làm cho cô không thoải mái?
Trong điện thoại bà mẹ nói run run vài câu, lại hỏi Trương Nhất Phàm cuộc sống ở Vĩnh Lâm như thế nào, lúc này mới gác máy. Trương Nhất Phàm nghĩ đến chuyện của Tiểu phú bà, và gọi điện thoại cho cô ấy.
Đổng Tiểu Phàm nằm trên giường, không khóc, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn lại, không khóc được. Nhớ tới tên khốn khiếp Trương Nhất Phàm, lại nghĩ đến mẹ chồng và người nhà họ Trương đối xử rất tốt với mình, còn có bộ dạng hoạt bát đáng yêu của Tiểu Thiên Vũ, cô cũng không biết mình phải làm gì.
Chỉ có đều đột nhiên có một loại kích động mãnh liệt, muốn một mình đi thật xa, đi tới một nơi yên lặng, cô muốn bình tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Trương Nhất Phàm gọi điện đến, cô cầm điện thoại lên, nói hờn dỗi một câu,
- Có chuyện gì?
- Thật xin lỗi! Hôm nay không có đi tiễn em.
- Thôi đi, em đã tập quen rồi.
- Bé cưng có khoẻ không?
- Muốn gặp con thì qua đây, em muốn ngủ rồi.
- Em giận hả?
Trương Nhất Phàm có chút lo lắng bèn hỏi, Đổng Tiểu Phàm bình tĩnh một lúc,
- Không có, mệt rồi. Anh cũng đi ngủ sớm đi.
Ngày hôm sau, lúc Đổng Tiểu Phàm đang chơi đùa cùng đứa bé, nhận được điện thoại của mẹ gọi đến từ nước Mỹ.
- Tiểu Phàm, mẹ nghe nói bây giờ con không có đi làm phải không?
- Dạ, nghỉ làm rồi. Còn mẹ, sao rồi?
- Vậy con dắt bé cưng qua đây cho mẹ nhìn mặt, đã lâu không được gặp đứa bé tinh ranh này, nhớ nó quá.
- Đến nước Mỹ á?
Đổng Tiểu Phàm có chút do dự, lần trước tới nước Mỹ, cô đã chứng kiến một cảnh tượng chấn động lòng người, cảm thấy nước Mỹ cũng vậy, hơn nữa trật tự an ninh không bằng nước mình. Nhất là không quen với việc kỳ thị người Hoa của người da trắng, vênh vang đắc ý, tự cho là đúng.
Có một lần không phải được Liễu Hải và Bạch Khẩn trợ giúp, Đổng Tiểu Phàm thật sự lo lắng không biết mình có được trở về an toàn không nữa.
Bà mẹ nói trong điện thoại:
- Sao, con đúng là một người không có lương tâm, mẹ nuôi nấng con khôn lớn, có chồng rồi không cần tới mẹ nữa? Dẫn đứa nhỏ qua đây cho bà ngoại xem chút cũng không được? Đúng là gái lớn theo chồng.
Đổng Tiểu Phàm xấu hổ:
- Mẹ, không phải như vậy, con qua vài ngày được không?
- Nghe vậy còn được!
Dì Ngô cười ha hả, chỉ nghe thấy giọng nói của con gái mình:
- Con đến thăm ba mẹ chút, thì phải đi NewYork rồi!
- Tuỳ con. Lão già kia, không thăm cũng được. Mẹ đã vì ông ta đau khổ nhiều năm rồi, cuối cùng vẫn đi theo người tình, ôi, đàn ông! Hiện tại mẹ vẫn không tin nổi, vì sao lúc trước lại quyết định theo ông ta.
Nói tới đây, Dì Ngô tiếp tục nói:
- Tiểu Phàm, thật sự mẹ có điều cần nói với con. Con qua đây đi!
Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của mẹ, Đổng Tiều Phàm cảm thấy không bình thường, bèn căng thẳng hỏi:
- Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?
Dì Ngô nói:
- Con đến đây rồi nói sau!
Nói đến đây, cô lại thở dài,
- Một người con gái đi đây đi đó, ở bên ngoài lăn lộn mười mấy năm, cũng mệt rồi. Con qua đây ở với mẹ chút. Lại nói, Tiểu Thiên Vũ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của nước Mỹ này, nhiều hơn nước kia.
- Để con suy nghĩ chút.
Đổng Tiểu Phàm chần chừ rồi gác điện thoại.
Có phải mình nhạy cảm quá không? Những lời nói của mẹ có điều gì đó không hợp lý, chẳng lẽ công ty của mẹ xảy ra chuyện gì? Hay là mẹ có nguyên nhân khác.
Lại nghĩ tới kẻ khốn khiếp Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm nặng nề thở dài một tiếng, mẹ nói cũng đúng, một người con gái không thể dựa vào người đàn ông lâu dài được, chính mình cũng cần có sự nghiệp. Đổng Tiểu Phàm đang suy nghĩ trong lòng, nói như thế nào với mẹ chồng về chuyện mang Tiểu Thiên Vũ sang nước Mỹ đây.
Cô biết nếu như đến thăm bà ngoại, gia đình họ Trương sẽ không phản đối, nhưng để Tiểu Thiên Vũ ở lại nước Mỹ để giáo dục, đây là một vấn đề nghiêm túc. Mấu chốt chính là ở phía ba chồng, không biết nên nói ra sao?
Đổng Tiểu Phàm đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tiểu Thiên Vũ là con cháu của gia đình họ Trương, một người như mình không sao. Cô nghĩ trước tiên dẫn nó đi nước Mỹ thăm bà ngoại, rồi nán lại mười ngày nửa tháng mới về.
Một tuần sau, Đổng Tiểu Phàm được ba chồng cho phép, mang Tiểu Thiên Vũ ngồi trên chuyến bay đi qua nước Mỹ. Vì sự an toàn ba chồng đã phái hai vệ sĩ đi theo.
Trương Nhất Phàm đang rất bận rộn trong công việc ở Vĩnh Lâm, nghe được tin tức Đổng Tiểu Phàm đi Mỹ, lúc đó cũng không có để ý.
Ai biết lần này Đổng Tiểu Phàm tới nước Mỹ, từ cuộc gọi của Đổng Tiểu Phàm mới biết, thân thể Dì Ngô không tốt, phải nằm viện điều dưỡng. Một người phụ nữ kiên cường, rốt cuộc cũng không tránh khỏi có tuổi, bị bệnh ở nơi đất khách quê người.
Vì thế cô muốn đem sự việc ở nước Mỹ giao cho đứa con gái giải quyết, lại sợ Đổng Tiểu Phàm ở bên này chịu không được, nên mới kêu cô mang theo bé cưng qua đây.
Lúc nghe được tin này, Trương Nhất Phàm có chút khó chịu, muốn Tiểu Thiên Vũ ở lại nước Mỹ, khẳng định là không được, ông già bọn họ không thể nào đồng ý với quyết định này.
Mà Đổng Tiểu Phàm ở lại nước Mỹ tiếp nhận công việc của Dì Ngô, mình không thể đi qua lại hai bên được?
Hắn hỏi ý kiến của Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm nói, mỗi ngày em ở bên cạnh anh không có việc gì để làm, cũng không phải là biện pháp tốt. Hiện nay mẹ không được khoẻ, em cần ở lại bên cạnh Dì thôi!
Trương Nhất Phàm nói:
- Sao không đưa Dì về nước điều dưỡng? Anh và chú Đổng lập tức qua bên đó đón mọi người.
- Không cần, Dì không thích hoàn cảnh ở trong nước. Như vậy đi, chúng ta hẹn nhau ba năm, anh dùng thời gian ba năm đó để chỉnh đốn Vĩnh Lâm, em dùng ba năm thời gian để tiếp nhận việc kinh doanh của mẹ. Về phần bé cưng, nếu ông nội đồng ý thì nó sẽ ở lại bên em, có bà ngoại và bảo mẫu bên nó, mọi người không cần lo lắng. Tuy mỗi ngày mẹ đều ở bệnh viện để điều dưỡng, chơi với bé cưng cũng không thành vấn đề.
Trương Nhất Phàm vội la lên, anh đón mẹ về đây không được sao?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, kỹ thuật chữa bệnh trong nước, không bằng một nước phát triển như nước Mỹ, nếu không thì Hồ Lôi cũng không cần phải băng qua mấy vạn dặm sang bờ đối diện Thái Bình Dương để chữa bệnh.
Hơn nữa các công ty lớn ở nước ngoài không giống trong nước, đó không phải là xí nghiệp của riêng mẹ, còn có các cổ đông khác, như một quyết định quan trọng, nhất định phải thông qua sự thảo luận của Ban Giám đốc. Mấy người ở nước Mỹ cũng sẽ không đồng ý đem công ty chuyển về trong nước. Đó là tâm huyết nhiều năm của mẹ, cứ coi như là thực hiện nguyện vọng của mẹ đi!
Ba năm, khoảng thời gian đó đối với em mà nói, vậy là đủ rồi!
Giọng điệu của Đổng Tiểu Phàm rất bình tĩnh, cũng rất kiên định, nhìn cô có vẻ dịu dàng, nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, lại trở nên rất kiên cường.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải phải nuốt cơn giận, cũng kệ! Khi nào có thời gian, anh sẽ đến thăm em.
Tuy cô không có nhìn rõ hình dáng của đứa bé, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được, đứa bé này có liên quan lớn đến Trương Nhất Phàm. Vì thế, cô nhớ đến thời điểm mừng năm mới, quan hệ giữa hai nhà Trương Thẩm rất mật thiết.
Lại thấy bóng dáng vội vàng của Thẩm Uyển Vân, như thể muốn tránh né điều gì? Đổng Tiểu Phàm càng khẳng định, nhất định bên trong có quan hệ nào đó!
Nghĩ đến đây, cô không còn tâm trạng đi dạo phố, nắm lấy tay của Tiểu Thiên Vũ, lẳng lặng mà bước đi. Hai người bảo vệ ở đằng sau, cẩn thận theo sát, không dám có chút sơ ý.
Thủ đô về đêm, nguy nga lộng lẫy, các cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mặc những bộ y phục đầy gợi cảm đi ngang qua. Và màn đêm phủ xuống thành phố, càng làm cho cảnh vật thêm đẹp mắt.
Đổng Tiểu Phàm ôm lấy đứa con, chậm rãi bước về nhà, vừa đi vừa nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp ban nãy.
Là vợ hợp pháp của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm có thể chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Uyển Vân, nhưng không thể chấp nhận sự thật hai người có con. Tình nhân là chuyện khác, có con thì lại là chuyện khác nữa. Đứa bé này có phải là con của cô và Trương Nhất Phàm không? Đổng Tiểu Phàm luôn hoài nghi trong lòng.
Người phụ nữ rộng lượng, thì cũng là phụ nữ, buổi tối trở về nhà họ Trương, sắc mặt Đổng Tiểu Phàm không tốt. Mẹ chồng quan tâm hỏi:
- Tiểu Phàm, con làm sao vậy? Thấy trong người không khoẻ ở đâu?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu,
- Chắc mệt mỏi do ngồi máy bay lâu quá, mẹ, chúng ta ngủ thôi.
Thói quen của Tiểu Thiên Vũ là ngủ chung với bà nội, Đổng Tiểu Phàm đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tô Tú Khanh nhìn cô con dâu yêu quý của mình, lại đi theo hỏi,
- Tiểu Phàm, có cần gọi bác sĩ đến khám bệnh không.
- Không cần đâu mẹ! Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
Đổng Tiểu Phàm dùng khăn che mặt, cô muốn khóc, nhưng khóc không lên tiếng.
Ngây người vài phút trong nhà vệ sinh, Đổng Tiểu Phàm ngẩng lên nhìn gương, thấy mặt mình không sao, lúc đó mới bước ra, quay người đi lên lầu ngủ.
Giọng của mẹ chồng vang lên,
- Con ngủ trước đi, còn nếu thấy không khoẻ chỗ nào, ta sẽ đi gọi bác sĩ.
- Dạ!
Thấy mẹ chồng ân cần quan tâm như thế, tâm trạng của Đổng Tiểu Phàm lại rối lên.
Tô Tú Khanh rất thích đứa con dâu này, rất muốn cùng cô tâm sự, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đổng Tiểu Phàm, còn tưởng rằng cô vừa cãi nhau với thằng ba trở về. Cô ở trong phòng buồn một mình, lúc chiều, chẳng phải vẫn rất tốt sao, còn dắt Tiểu Thiên Vũ vui vẻ đi ra ngoài dạo, chẳng lẽ thật sự sức khoẻ không tốt?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tú Khanh vẫn lo lắng, gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
- Con, con không có cãi nhau với Đổng Tiểu Phàm chứ!
Trương Nhất Phàm cũng ở nhà ngủ không được, nhận được điện thoại của mẹ, hắn lơ mơ lắc đầu,
- Không có ạ, lúc đi vẫn còn tốt mà.
Hắn nghĩ chắc là do câu trả lời của mình, lúc sau sao lại không đưa cô ấy lên máy bay, có phải vì chuyện này, làm cho cô không thoải mái?
Trong điện thoại bà mẹ nói run run vài câu, lại hỏi Trương Nhất Phàm cuộc sống ở Vĩnh Lâm như thế nào, lúc này mới gác máy. Trương Nhất Phàm nghĩ đến chuyện của Tiểu phú bà, và gọi điện thoại cho cô ấy.
Đổng Tiểu Phàm nằm trên giường, không khóc, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn lại, không khóc được. Nhớ tới tên khốn khiếp Trương Nhất Phàm, lại nghĩ đến mẹ chồng và người nhà họ Trương đối xử rất tốt với mình, còn có bộ dạng hoạt bát đáng yêu của Tiểu Thiên Vũ, cô cũng không biết mình phải làm gì.
Chỉ có đều đột nhiên có một loại kích động mãnh liệt, muốn một mình đi thật xa, đi tới một nơi yên lặng, cô muốn bình tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Trương Nhất Phàm gọi điện đến, cô cầm điện thoại lên, nói hờn dỗi một câu,
- Có chuyện gì?
- Thật xin lỗi! Hôm nay không có đi tiễn em.
- Thôi đi, em đã tập quen rồi.
- Bé cưng có khoẻ không?
- Muốn gặp con thì qua đây, em muốn ngủ rồi.
- Em giận hả?
Trương Nhất Phàm có chút lo lắng bèn hỏi, Đổng Tiểu Phàm bình tĩnh một lúc,
- Không có, mệt rồi. Anh cũng đi ngủ sớm đi.
Ngày hôm sau, lúc Đổng Tiểu Phàm đang chơi đùa cùng đứa bé, nhận được điện thoại của mẹ gọi đến từ nước Mỹ.
- Tiểu Phàm, mẹ nghe nói bây giờ con không có đi làm phải không?
- Dạ, nghỉ làm rồi. Còn mẹ, sao rồi?
- Vậy con dắt bé cưng qua đây cho mẹ nhìn mặt, đã lâu không được gặp đứa bé tinh ranh này, nhớ nó quá.
- Đến nước Mỹ á?
Đổng Tiểu Phàm có chút do dự, lần trước tới nước Mỹ, cô đã chứng kiến một cảnh tượng chấn động lòng người, cảm thấy nước Mỹ cũng vậy, hơn nữa trật tự an ninh không bằng nước mình. Nhất là không quen với việc kỳ thị người Hoa của người da trắng, vênh vang đắc ý, tự cho là đúng.
Có một lần không phải được Liễu Hải và Bạch Khẩn trợ giúp, Đổng Tiểu Phàm thật sự lo lắng không biết mình có được trở về an toàn không nữa.
Bà mẹ nói trong điện thoại:
- Sao, con đúng là một người không có lương tâm, mẹ nuôi nấng con khôn lớn, có chồng rồi không cần tới mẹ nữa? Dẫn đứa nhỏ qua đây cho bà ngoại xem chút cũng không được? Đúng là gái lớn theo chồng.
Đổng Tiểu Phàm xấu hổ:
- Mẹ, không phải như vậy, con qua vài ngày được không?
- Nghe vậy còn được!
Dì Ngô cười ha hả, chỉ nghe thấy giọng nói của con gái mình:
- Con đến thăm ba mẹ chút, thì phải đi NewYork rồi!
- Tuỳ con. Lão già kia, không thăm cũng được. Mẹ đã vì ông ta đau khổ nhiều năm rồi, cuối cùng vẫn đi theo người tình, ôi, đàn ông! Hiện tại mẹ vẫn không tin nổi, vì sao lúc trước lại quyết định theo ông ta.
Nói tới đây, Dì Ngô tiếp tục nói:
- Tiểu Phàm, thật sự mẹ có điều cần nói với con. Con qua đây đi!
Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của mẹ, Đổng Tiều Phàm cảm thấy không bình thường, bèn căng thẳng hỏi:
- Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?
Dì Ngô nói:
- Con đến đây rồi nói sau!
Nói đến đây, cô lại thở dài,
- Một người con gái đi đây đi đó, ở bên ngoài lăn lộn mười mấy năm, cũng mệt rồi. Con qua đây ở với mẹ chút. Lại nói, Tiểu Thiên Vũ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của nước Mỹ này, nhiều hơn nước kia.
- Để con suy nghĩ chút.
Đổng Tiểu Phàm chần chừ rồi gác điện thoại.
Có phải mình nhạy cảm quá không? Những lời nói của mẹ có điều gì đó không hợp lý, chẳng lẽ công ty của mẹ xảy ra chuyện gì? Hay là mẹ có nguyên nhân khác.
Lại nghĩ tới kẻ khốn khiếp Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm nặng nề thở dài một tiếng, mẹ nói cũng đúng, một người con gái không thể dựa vào người đàn ông lâu dài được, chính mình cũng cần có sự nghiệp. Đổng Tiểu Phàm đang suy nghĩ trong lòng, nói như thế nào với mẹ chồng về chuyện mang Tiểu Thiên Vũ sang nước Mỹ đây.
Cô biết nếu như đến thăm bà ngoại, gia đình họ Trương sẽ không phản đối, nhưng để Tiểu Thiên Vũ ở lại nước Mỹ để giáo dục, đây là một vấn đề nghiêm túc. Mấu chốt chính là ở phía ba chồng, không biết nên nói ra sao?
Đổng Tiểu Phàm đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tiểu Thiên Vũ là con cháu của gia đình họ Trương, một người như mình không sao. Cô nghĩ trước tiên dẫn nó đi nước Mỹ thăm bà ngoại, rồi nán lại mười ngày nửa tháng mới về.
Một tuần sau, Đổng Tiểu Phàm được ba chồng cho phép, mang Tiểu Thiên Vũ ngồi trên chuyến bay đi qua nước Mỹ. Vì sự an toàn ba chồng đã phái hai vệ sĩ đi theo.
Trương Nhất Phàm đang rất bận rộn trong công việc ở Vĩnh Lâm, nghe được tin tức Đổng Tiểu Phàm đi Mỹ, lúc đó cũng không có để ý.
Ai biết lần này Đổng Tiểu Phàm tới nước Mỹ, từ cuộc gọi của Đổng Tiểu Phàm mới biết, thân thể Dì Ngô không tốt, phải nằm viện điều dưỡng. Một người phụ nữ kiên cường, rốt cuộc cũng không tránh khỏi có tuổi, bị bệnh ở nơi đất khách quê người.
Vì thế cô muốn đem sự việc ở nước Mỹ giao cho đứa con gái giải quyết, lại sợ Đổng Tiểu Phàm ở bên này chịu không được, nên mới kêu cô mang theo bé cưng qua đây.
Lúc nghe được tin này, Trương Nhất Phàm có chút khó chịu, muốn Tiểu Thiên Vũ ở lại nước Mỹ, khẳng định là không được, ông già bọn họ không thể nào đồng ý với quyết định này.
Mà Đổng Tiểu Phàm ở lại nước Mỹ tiếp nhận công việc của Dì Ngô, mình không thể đi qua lại hai bên được?
Hắn hỏi ý kiến của Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm nói, mỗi ngày em ở bên cạnh anh không có việc gì để làm, cũng không phải là biện pháp tốt. Hiện nay mẹ không được khoẻ, em cần ở lại bên cạnh Dì thôi!
Trương Nhất Phàm nói:
- Sao không đưa Dì về nước điều dưỡng? Anh và chú Đổng lập tức qua bên đó đón mọi người.
- Không cần, Dì không thích hoàn cảnh ở trong nước. Như vậy đi, chúng ta hẹn nhau ba năm, anh dùng thời gian ba năm đó để chỉnh đốn Vĩnh Lâm, em dùng ba năm thời gian để tiếp nhận việc kinh doanh của mẹ. Về phần bé cưng, nếu ông nội đồng ý thì nó sẽ ở lại bên em, có bà ngoại và bảo mẫu bên nó, mọi người không cần lo lắng. Tuy mỗi ngày mẹ đều ở bệnh viện để điều dưỡng, chơi với bé cưng cũng không thành vấn đề.
Trương Nhất Phàm vội la lên, anh đón mẹ về đây không được sao?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, kỹ thuật chữa bệnh trong nước, không bằng một nước phát triển như nước Mỹ, nếu không thì Hồ Lôi cũng không cần phải băng qua mấy vạn dặm sang bờ đối diện Thái Bình Dương để chữa bệnh.
Hơn nữa các công ty lớn ở nước ngoài không giống trong nước, đó không phải là xí nghiệp của riêng mẹ, còn có các cổ đông khác, như một quyết định quan trọng, nhất định phải thông qua sự thảo luận của Ban Giám đốc. Mấy người ở nước Mỹ cũng sẽ không đồng ý đem công ty chuyển về trong nước. Đó là tâm huyết nhiều năm của mẹ, cứ coi như là thực hiện nguyện vọng của mẹ đi!
Ba năm, khoảng thời gian đó đối với em mà nói, vậy là đủ rồi!
Giọng điệu của Đổng Tiểu Phàm rất bình tĩnh, cũng rất kiên định, nhìn cô có vẻ dịu dàng, nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, lại trở nên rất kiên cường.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải phải nuốt cơn giận, cũng kệ! Khi nào có thời gian, anh sẽ đến thăm em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.