Chương 537: Sự thật
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Thông tin Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lý Thiên Trụ sắp đến thành phố Song Giang, thời gian vô cùng gấp gáp.
Trương Nhất Phàm lập tức hiểu được, đối phương cố ý thông báo sát thời gian, có ý muốn đến bất ngờ. Khách đã sắp đến, hắn liền dẫn theo bốn cán bộ đang làm việc vội vội vàng vàng đi nghênh đón.
Lý Thiên Trụ tuy rằng là họ Lý nhưng lão không phải người của Lý gia. Tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng trông lão rất trẻ, minh mẫn, hai mắt như có thần. Sau khi Trương Kính Hiên và Đổng Chính Quyền chuyển đi lão mới được điều đến vì vậy Trương Nhất Phàm không hề quen biết.
Sau khi mọi người gặp mặt, Lý Thiên Trụ theo quy tắc cùng vị Bí thư trẻ tuổi Trương Nhất Phàm bắt tay nhau, sau đó đến Phương Nghĩa Kiệt, Ninh Thành Cương…tiếp theo là những vị cấp dưới khác. Sau đó lại tiếp tục lên xe tiến về phía nội thành.
Nơi tiếp đón Phó chủ tịch tỉnh Lý là nhà khách thành phố Song Giang. Sau khi đến nhà khách thành phố Song Giang Lý Thiên Trụ không khách khí cùng Trương Nhất Phàm, Phương Nghĩa Kiệt và Ninh Thành Cương đi vào phía trong. Tất cả các nhân viên Ủy ban thường vụ và bốn vị lãnh đạo đều nhất loạt đứng ở bên ngoài đợi.
Có thể thấy Lý Thiên Trụ không phải là loại người hay điệu bộ, lão rất có uy tín. Qua vài lần tiếp xúc trong lòng Trương Nhất Phàm nhận định lão tương đối chính trực, một nhân vật liêm minh công chính.
Quả nhiên ở trong phòng lão trực tiếp hỏi Trương Nhất Phàm:
-Giáo viên ở trường Tiểu Ngũ nhảy lầu tự tử rút cuộc là thế nào?
Trương Nhất Phàm âm thầm đau khổ, đây vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng liên quan đến mạng người, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu. Trước đó không lâu ở tỉnh và đài truyền hình trung ương đều đưa tin giáo viên nhận hối lộ. Vừa mới nhận được tuyên dương ngay lập tức lại đâm vào cái sọt lớn.
Phải có người là mấu chốt của hậu quả này. Ám chỉ Trương Nhất Phàm, vì vậy cái gọi là chế độ đảm nhiệm chức vụ giáo viên quốc doanh chính là chủ trương đề xuất của hắn.
Chuyện này nếu thành công thì Trương Nhất Phàm là người có công lớn nhất. Nhưng đột nhiên giữa chừng lại xảy ra chuyện có người chết, ảnh hưởng không tốt, dù sao đất nước mình cũng là một đất nước tôn trọng nhân quyền.
Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý hỏi, Ninh Thành Cương âm thầm đắc ý, vẻ mặt Phương Nghĩa Kiệt thì mù mờ. Gã vì chuyện ngoại tình của vợ mà sứt đầu mẻ trán, tâm thần bất ổn.
Vừa rồi ở trên đường cao tốc hắn đã thấy Phương Nghĩa Kiệt vẻ mặt tiều tụy, thần sắc không tốt. Trương Nhất Phàm còn nói là gã thức đêm quá độ nên tinh thần mụ mị. Bình thường trước mặt mình biểu hiện như vậy thì không sao, nhưng có Phó chủ tịch tỉnh Lý ở đây cũng tỏ thái độ như thế, Lý Thiên Trụ cũng có chút không hài lòng.
Trương Nhất Phàm đành phải đem kết quả điều tra của cảnh sát đến trình bày từ đầu tới cuối. Ninh Thành Cương cười nhạt ở trong lòng:
-Đúng là người điên, tự mình cầm súng bắn mình.
Y liền cân nhắc ở trong lòng hay là đổ thêm dầu vào lửa một phen.
Quả nhiên sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý chùng xuống.
-Định lòe thiên hạ nhưng làm sao bằng thực tế.
Suy cho cùng người trẻ tuổi thường thiếu kinh nghiệm. Trong lòng Lý Thiên Trụ nhận xét về Trương Nhất Phàm.
Lão cũng biết việc đề xuất cải cách chế độ giáo sư quốc doanh là tốt, nhưng dường như hơi gấp, gặp phải không ít phiền phức. Là một Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm càng phải nắm trong tay đại cục, phải suy xét toàn diện một chút.
Nhất là xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, ảnh hưởng không tốt. Ý của Phó chủ tịch tỉnh Lý hôm nay chính là muốn đem chuyện này giải quyết cho công bằng.
Xem ra chế độ giáo sư quốc doanh chỉ sợ phải tạm hoãn lại trong vài năm nữa. Trương Nhất Phàm liền thở dài ở trong lòng. Hắn cũng định đem phát hiện những điểm nghi ngờ của Diệp Á Bình ra nói nhưng không đủ chứng cứ chính xác, tạm thời chỉ là suy đoán. Đương nhiên không thể phản ứng lại lãnh đạo cấp trên được.
Sau đó Ninh Thành Cương đem ý kiến của mình báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Ninh Thành Cương tỏ ra rất chừng mực, thái độ tỏ ra rất chú trọng, đối với sự việc này không hề bênh vực ai. Bởi vì y biết nói xấu người khác ngay trước mặt thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, cho nên khi y nói đến vấn đề này ngay cả quan điểm cá nhân cũng đều gạt bỏ, chỉ nói ra theo kiểu bình luận sự việc .
Quả nhiên ánh mắt của Lý Thiên Trụ hướng về y tỏ vẻ khen ngợi. Hơn nữa còn vuốt râu gật gù tỏ vẻ hài lòng. Tên Ninh Thành Cương này rốt cuộc còn từng trải chút ít. Nhưng tại sao lúc đầu tỉnh ủy lại ra sức ủng hộ Trương Nhất Phàm, một người tuổi còn trẻ làm Bí thư Thành ủy? Bối cảnh này không phải là món đồ tốt có thể chơi đùa.
Lý Thiên Trụ liền thở dài, cho dù mình có giữ chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh ủy này chỉ sợ cũng không thể nắm trong tay toàn bộ đại cục được. Tỉnh Tương này đang vô cùng hỗn loạn, có một số sự việc ngay cả chính bản thân mình cũng lực bất tòng tâm, không có cách nào giải quyết được.
Ánh mắt của Lý Thiên Trụ càng thấy khó chịu khi hướng về phía Phương Nghĩa Kiệt. Tên Phương Nghĩa Kiệt này so với Trương Nhất Phàm còn kém xa, bộ dạng vô tri vô giác chỉ sợ khó làm nên chuyện lớn được.
Lý Thiên Trụ trăn trở ở trong lòng, lúc trước thời điểm phân cấp bộ máy tỉnh đã suy xét như thế nào? Người trẻ tuổi năng động, nhưng cán bộ lão thành lại chín chắn. Bọn họ để hai người trẻ tuổi quản lý cùng một nơi liệu có phải vội vã quá rồi hay không. Ít nhất bộ máy lãnh đạo ở Song Giang cần có một người kinh nghiệm lão làng cầm lái.
Chuyện này trong lòng Lý Thiên Trụ âm thầm ghi nhớ. Sau khi về tỉnh thành cần mạnh mẽ yêu cầu điều chỉnh thay đổi một số cán bộ ở thành phố Song Giang này ngay, phải kết hợp cùng với một số nhân vật dày dạn kinh nghiệm mới được.
Lão hướng ánh mắt nhìn về phía Ninh Thành Cương, người này có vẻ trầm lặng, không biết có thể dùng thử?
Tâm tư của Phó chủ tịch tỉnh Lý người ngoài không thể đoán được. Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không biết được lão đang suy nghĩ gì. Chỉ có điều quy định cải cách giáo sư lại như công dã tràng, bởi vậy trong lòng hắn rất sốt sắng.
Nếu lần này không tiến hành cải cách triệt để thì chẳng bao lâu sẽ bị cháy thành tro bụi, đem đến hậu họa cho học sinh và phụ huynh. Chỉ có điều yêu nước thương dân như vậy liệu có ích không?
Trong chuyện này Phó chủ tịch tỉnh Lý cũng tùy việc mà xét, Trương Nhất Phàm cũng không thể có mâu thuẫn tình cảm nào được.
-Việc cấp bách, các anh đều là nhân vật số một, số hai ở Thành Ủy và Ủy ban nhân dân, cần phải cố gắng hơn nữa để giảm sức ép đến nhỏ nhất. Buổi chiều hôm nay, các anh hãy sắp xếp một chút, tôi muốn đích thân đi an ủi người nhà của người quá cố.
Nghe nói như vậy, không chỉ có Trương Nhất Phàm mà ngay cả Ninh Thành Cương cũng hoảng hốt. Hành động của vị Phó chủ tịch tỉnh Lý này có dụng ý gì? Tự nhiên lại đích thân muốn đi an ủi người ta, có vẻ không thích hợp cho lắm!
Nếu Phó chủ tịch tỉnh Lý đến thăm người quá cố thì dụng ý là gì? Hẳn trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rất rõ. Chắc chắn là gián tiếp thừa nhận sự sai lầm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang rồi.
Đến lúc đó giới truyền thông sẽ nói như thế nào?
Đợi mãi mà không có tin tức của Diệp Á Bình, cũng không biết cô điều tra đến đâu rồi?
Trương Nhất Phàm có chút lo lắng, vì thế hắn liền đưa mắt nhìn Ninh Thành Cương và Phương Nghĩa Kiệt một cái, phát hiện Ninh Thành Cương so với hắn còn vội vàng hơn. Trương Nhất Phàm cảm thấy thật kỳ lạ, Ninh Thành Cương vội gì chứ? Y chẳng phải muốn diễn trò với mình sao?
Lẽ nào việc này có liên quan đến Ninh Thành Cương? Lúc này Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên đứng dậy:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, để tôi đi thông báo.
Phó chủ tịch tỉnh Lý khoát tay chỉ đồng hồ:
-Không gấp, thời gian vẫn còn sớm hãy ăn cơm trước đã, buổi chiều cả ba anh cùng đi theo tôi.
Cũng không biết Phó chủ tịch tỉnh Lý cố ý hay vô ý lại sai cả ba người đi cùng. Ngay cả một cuộc điện thoại thông báo cũng không cho.
Khi đi ăn cơm trưa Phó chủ tịch tỉnh Lý tuyên bố không uống rượu.
Lão không uống rượu những người khác tự nhiên cũng không dám uống. Bữa cơm này rất bình thường, không có gì đặc biệt. Trong lòng Trương Nhất Phàm âm thầm cân nhắc, Phó chủ tịch tỉnh Lý này cùng với Ân Hồng Xa xem ra tính cách hoàn toàn khác nhau. Lão không thích quan cách, xem ra cũng có thể coi là một cán bộ tốt.
Mặc dù Phó chủ tịch tỉnh Lý có chút định kiến đối với hắn, nhưng Trương Nhất Phàm cũng không vì định kiến đó mà thay đổi cách suy nghĩ của mình. Ăn cơm xong khoảng một rưỡi, không đợi nghỉ ngơi, Phó chủ tịch tỉnh Lý liền đề nghị xuất phát.
Lúc này mặt trời vô cùng gay gắt, nắng chiếu bỏng rát nhưng còi trên xe kêu liên hồi:
Diệp Á Bình gọi điện tới:
-Bí thư Trương, quả nhiên có ẩn ý.
Giọng điệu của Diệp Á Bình ở trong điện thoại có vẻ rất phấn khởi.
Trương Nhất Phàm nghe xong liền hít một hơi thật dài. Hắn biết lúc nãy mình giải thích đến phờ phạc, hết cả sức lực, cuối cùng cũng được rửa sạch nỗi oan khiên này.
Quả nhiên, Phó chủ tịch tỉnh Lý và Trương Nhất Phàm cùng một đoàn nhân viên bảo vệ ở trên xe cảnh sát đi đến nhà của giáo viên trường Tiểu Ngũ. Diệp Á Bình vừa nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm liền cho người đến đây đợi.
Phó chủ tịch tỉnh Lý đi đến tận bên trong khu vườn trường mới dừng xe, người nhà của giáo viên từ trong phòng đi ra. Bên trong trường rất nhiều lãnh đạo nghe tiếng liền chạy đến. Mấy người này chứng kiến cục diện lớn như vậy đều vô cùng hoảng sợ.
Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, Chủ tịch thành phố Phương Nghĩa Kiệt, phó bí thư Ninh Thành Cương đều cùng đến. Hơn nữa bọn họ còn đi cùng một người, dường như rất bệ vệ, uy quyền khiến mọi người ngần ngại.
-Người của tỉnh đến rồi!
Một số người vội vàng gọi người đến. Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu nhìn thấy đoàn người đến liền vội vàng lẩn tránh, thừa dịp không ai chú ý vội lên xe chạy đi.
-Bí thư Trương!
Diệp Á Bình vui mừng tiến đến. Trương Nhất Phàm khoát tay:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, đây là nữ anh hùng của thành phố chúng tôi Cục trưởng Diệp Á Bình.
-Xin chào Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Lý Thiên Trụ gật gật đầu, đây là nữ Cục trưởng cục Công an. Lão đã nghe qua, tiếng tăm lừng lẫy cả ở trên tỉnh.
Được Trương Nhất Phàm chú ý, Ninh Thành Cương càng tiếp cận gần, sắc mặt càng không tốt. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, Ninh Thành Cương trở thành người tốt từ khi nào vậy? Quả thực khiến mình lo lắng, đây đúng là chuyện không thể tin nổi.
Không ngờ còn mấy người vẫn chưa lên trên lầu thì mấy người nhà của người quá cố liền đi xuống dưới. Sau khi đi xuống vội vội vàng vàng cùng quỳ gối trước mặt Trương Nhất Phàm:
-Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Phương, chúng tôi biết sai rồi hy vọng các vị lãnh đạo khai ân.
Sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý đột nhiên tái nhợt, còn nghĩ Trương Nhất Phàm đã âm thầm cử người đến để uy hiếp hoặc làm những chuyện không quang minh chính đại đối với người nhà của người quá cố, thật tức giận. Trương Nhất Phàm lập tức nói:
-Mọi người hãy đứng dậy, vị này là Phó chủ tịch tỉnh Lý, ông ấy có ý đến thăm mọi người. Có vấn đề gì thì nói trực tiếp với Phó chủ tịch tỉnh Lý nhé!
Mấy người nhà của người quá cố nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Lý cũng tới đều vô cùng sợ đến mức hai chân run run, có người còn đứng không vững vừa đứng lên lại ngã ngay xuống đất:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, chúng tôi đều nhất thời bị ma quỷ xui khiến. Tôi hối hận rồi, tôi hối hận rồi…!
Phó chủ tịch tỉnh Lý và mọi người đều rất mơ hồ, cũng không biết mấy người này tại sao bộ dạng lại như vậy.
-Có việc gì vậy?
Phó chủ tịch tỉnh Lý vốn dĩ đang nổi cáu, nhìn thấy tình hình bất thường, không giống như mình tưởng tượng, thật tồi tệ. Vì vậy lão trầm giọng hỏi.
Diệp Á Bình liền bước tới:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, sự tình là như thế này, hay là để tôi giải thích nhé!
-Người quá cố khi còn sống không phải vì phương án công cuộc cải cách giáo viên mà nhảy lầu tự tử. Cô ấy đang ở trên ban công phơi quần áo không may bị trượt chân rơi xuống tầng bốn. Sau khi đưa đi bệnh viện không cứu chữa được nên mới bị chết.
Hả…….
Nghe xong câu nói của Diệp Á Bình tất cả những người có mặt ở đó đều hết sức kinh ngạc, nhất là Phó chủ tịch tỉnh Lý. Hôm nay vốn dĩ lão đến đây định cảnh cáo đội ngũ lãnh đạo thành phố Song Giang. Thật không ngờ sự việc lại chuyển biến một trăm tám mươi độ. Lão thậm chí còn có chút nghi ngờ có phải cục Công an thành phố gây khó dễ khiến cho người nhà của người quá cố thay đổi lời khai không nữa.
Nếu chỉ là trượt chân rơi xuống lầu, như vậy rốt cuộc ai là người to gan dám đem chuyện trượt chân rơi xuống lầu đổ tội cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố? Có vẻ như trắng đen lẫn lộn, ra sức đem sự việc này đổ lên trên công cuộc cải cách giáo viên?
Người cầm đầu chuyện này quyết không phải là một giáo viên công chức bình thường. Họ không có gan, cũng như không có dã tâm và năng lực để làm chuyện này. Người bình thường có cho mượn vài lá gan cũng không giám đem cả thùng nước bẩn dội lên trên đầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được. Người này rốt cuộc là ai? Dụng ý như thế nào?
Nhìn người vợ của người quá cố, người này cũng là một giáo viên đã gật đầu thừa nhận về việc này. Lúc này Phó chủ tịch tỉnh Lý vô cùng phẫn nộ, đằng đằng sát khí. Mấy người này quả thật là quá to gan.
Có một điều không ai chú ý đến Ninh Thành Cương người đứng sau Phó chủ tịch tỉnh Lý, xém chút nữa y té xỉu tại chỗ. Chỉ nhìn thấy trên trán y mồ hôi tuôn không ngừng, sắc mặt trở lên tái nhợt.
-Trở về Thành ủy!
Phó chủ tịch tỉnh Lý xoay người bước đi.
Trương Nhất Phàm lập tức hiểu được, đối phương cố ý thông báo sát thời gian, có ý muốn đến bất ngờ. Khách đã sắp đến, hắn liền dẫn theo bốn cán bộ đang làm việc vội vội vàng vàng đi nghênh đón.
Lý Thiên Trụ tuy rằng là họ Lý nhưng lão không phải người của Lý gia. Tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng trông lão rất trẻ, minh mẫn, hai mắt như có thần. Sau khi Trương Kính Hiên và Đổng Chính Quyền chuyển đi lão mới được điều đến vì vậy Trương Nhất Phàm không hề quen biết.
Sau khi mọi người gặp mặt, Lý Thiên Trụ theo quy tắc cùng vị Bí thư trẻ tuổi Trương Nhất Phàm bắt tay nhau, sau đó đến Phương Nghĩa Kiệt, Ninh Thành Cương…tiếp theo là những vị cấp dưới khác. Sau đó lại tiếp tục lên xe tiến về phía nội thành.
Nơi tiếp đón Phó chủ tịch tỉnh Lý là nhà khách thành phố Song Giang. Sau khi đến nhà khách thành phố Song Giang Lý Thiên Trụ không khách khí cùng Trương Nhất Phàm, Phương Nghĩa Kiệt và Ninh Thành Cương đi vào phía trong. Tất cả các nhân viên Ủy ban thường vụ và bốn vị lãnh đạo đều nhất loạt đứng ở bên ngoài đợi.
Có thể thấy Lý Thiên Trụ không phải là loại người hay điệu bộ, lão rất có uy tín. Qua vài lần tiếp xúc trong lòng Trương Nhất Phàm nhận định lão tương đối chính trực, một nhân vật liêm minh công chính.
Quả nhiên ở trong phòng lão trực tiếp hỏi Trương Nhất Phàm:
-Giáo viên ở trường Tiểu Ngũ nhảy lầu tự tử rút cuộc là thế nào?
Trương Nhất Phàm âm thầm đau khổ, đây vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng liên quan đến mạng người, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu. Trước đó không lâu ở tỉnh và đài truyền hình trung ương đều đưa tin giáo viên nhận hối lộ. Vừa mới nhận được tuyên dương ngay lập tức lại đâm vào cái sọt lớn.
Phải có người là mấu chốt của hậu quả này. Ám chỉ Trương Nhất Phàm, vì vậy cái gọi là chế độ đảm nhiệm chức vụ giáo viên quốc doanh chính là chủ trương đề xuất của hắn.
Chuyện này nếu thành công thì Trương Nhất Phàm là người có công lớn nhất. Nhưng đột nhiên giữa chừng lại xảy ra chuyện có người chết, ảnh hưởng không tốt, dù sao đất nước mình cũng là một đất nước tôn trọng nhân quyền.
Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý hỏi, Ninh Thành Cương âm thầm đắc ý, vẻ mặt Phương Nghĩa Kiệt thì mù mờ. Gã vì chuyện ngoại tình của vợ mà sứt đầu mẻ trán, tâm thần bất ổn.
Vừa rồi ở trên đường cao tốc hắn đã thấy Phương Nghĩa Kiệt vẻ mặt tiều tụy, thần sắc không tốt. Trương Nhất Phàm còn nói là gã thức đêm quá độ nên tinh thần mụ mị. Bình thường trước mặt mình biểu hiện như vậy thì không sao, nhưng có Phó chủ tịch tỉnh Lý ở đây cũng tỏ thái độ như thế, Lý Thiên Trụ cũng có chút không hài lòng.
Trương Nhất Phàm đành phải đem kết quả điều tra của cảnh sát đến trình bày từ đầu tới cuối. Ninh Thành Cương cười nhạt ở trong lòng:
-Đúng là người điên, tự mình cầm súng bắn mình.
Y liền cân nhắc ở trong lòng hay là đổ thêm dầu vào lửa một phen.
Quả nhiên sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý chùng xuống.
-Định lòe thiên hạ nhưng làm sao bằng thực tế.
Suy cho cùng người trẻ tuổi thường thiếu kinh nghiệm. Trong lòng Lý Thiên Trụ nhận xét về Trương Nhất Phàm.
Lão cũng biết việc đề xuất cải cách chế độ giáo sư quốc doanh là tốt, nhưng dường như hơi gấp, gặp phải không ít phiền phức. Là một Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm càng phải nắm trong tay đại cục, phải suy xét toàn diện một chút.
Nhất là xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, ảnh hưởng không tốt. Ý của Phó chủ tịch tỉnh Lý hôm nay chính là muốn đem chuyện này giải quyết cho công bằng.
Xem ra chế độ giáo sư quốc doanh chỉ sợ phải tạm hoãn lại trong vài năm nữa. Trương Nhất Phàm liền thở dài ở trong lòng. Hắn cũng định đem phát hiện những điểm nghi ngờ của Diệp Á Bình ra nói nhưng không đủ chứng cứ chính xác, tạm thời chỉ là suy đoán. Đương nhiên không thể phản ứng lại lãnh đạo cấp trên được.
Sau đó Ninh Thành Cương đem ý kiến của mình báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Ninh Thành Cương tỏ ra rất chừng mực, thái độ tỏ ra rất chú trọng, đối với sự việc này không hề bênh vực ai. Bởi vì y biết nói xấu người khác ngay trước mặt thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, cho nên khi y nói đến vấn đề này ngay cả quan điểm cá nhân cũng đều gạt bỏ, chỉ nói ra theo kiểu bình luận sự việc .
Quả nhiên ánh mắt của Lý Thiên Trụ hướng về y tỏ vẻ khen ngợi. Hơn nữa còn vuốt râu gật gù tỏ vẻ hài lòng. Tên Ninh Thành Cương này rốt cuộc còn từng trải chút ít. Nhưng tại sao lúc đầu tỉnh ủy lại ra sức ủng hộ Trương Nhất Phàm, một người tuổi còn trẻ làm Bí thư Thành ủy? Bối cảnh này không phải là món đồ tốt có thể chơi đùa.
Lý Thiên Trụ liền thở dài, cho dù mình có giữ chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh ủy này chỉ sợ cũng không thể nắm trong tay toàn bộ đại cục được. Tỉnh Tương này đang vô cùng hỗn loạn, có một số sự việc ngay cả chính bản thân mình cũng lực bất tòng tâm, không có cách nào giải quyết được.
Ánh mắt của Lý Thiên Trụ càng thấy khó chịu khi hướng về phía Phương Nghĩa Kiệt. Tên Phương Nghĩa Kiệt này so với Trương Nhất Phàm còn kém xa, bộ dạng vô tri vô giác chỉ sợ khó làm nên chuyện lớn được.
Lý Thiên Trụ trăn trở ở trong lòng, lúc trước thời điểm phân cấp bộ máy tỉnh đã suy xét như thế nào? Người trẻ tuổi năng động, nhưng cán bộ lão thành lại chín chắn. Bọn họ để hai người trẻ tuổi quản lý cùng một nơi liệu có phải vội vã quá rồi hay không. Ít nhất bộ máy lãnh đạo ở Song Giang cần có một người kinh nghiệm lão làng cầm lái.
Chuyện này trong lòng Lý Thiên Trụ âm thầm ghi nhớ. Sau khi về tỉnh thành cần mạnh mẽ yêu cầu điều chỉnh thay đổi một số cán bộ ở thành phố Song Giang này ngay, phải kết hợp cùng với một số nhân vật dày dạn kinh nghiệm mới được.
Lão hướng ánh mắt nhìn về phía Ninh Thành Cương, người này có vẻ trầm lặng, không biết có thể dùng thử?
Tâm tư của Phó chủ tịch tỉnh Lý người ngoài không thể đoán được. Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không biết được lão đang suy nghĩ gì. Chỉ có điều quy định cải cách giáo sư lại như công dã tràng, bởi vậy trong lòng hắn rất sốt sắng.
Nếu lần này không tiến hành cải cách triệt để thì chẳng bao lâu sẽ bị cháy thành tro bụi, đem đến hậu họa cho học sinh và phụ huynh. Chỉ có điều yêu nước thương dân như vậy liệu có ích không?
Trong chuyện này Phó chủ tịch tỉnh Lý cũng tùy việc mà xét, Trương Nhất Phàm cũng không thể có mâu thuẫn tình cảm nào được.
-Việc cấp bách, các anh đều là nhân vật số một, số hai ở Thành Ủy và Ủy ban nhân dân, cần phải cố gắng hơn nữa để giảm sức ép đến nhỏ nhất. Buổi chiều hôm nay, các anh hãy sắp xếp một chút, tôi muốn đích thân đi an ủi người nhà của người quá cố.
Nghe nói như vậy, không chỉ có Trương Nhất Phàm mà ngay cả Ninh Thành Cương cũng hoảng hốt. Hành động của vị Phó chủ tịch tỉnh Lý này có dụng ý gì? Tự nhiên lại đích thân muốn đi an ủi người ta, có vẻ không thích hợp cho lắm!
Nếu Phó chủ tịch tỉnh Lý đến thăm người quá cố thì dụng ý là gì? Hẳn trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rất rõ. Chắc chắn là gián tiếp thừa nhận sự sai lầm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang rồi.
Đến lúc đó giới truyền thông sẽ nói như thế nào?
Đợi mãi mà không có tin tức của Diệp Á Bình, cũng không biết cô điều tra đến đâu rồi?
Trương Nhất Phàm có chút lo lắng, vì thế hắn liền đưa mắt nhìn Ninh Thành Cương và Phương Nghĩa Kiệt một cái, phát hiện Ninh Thành Cương so với hắn còn vội vàng hơn. Trương Nhất Phàm cảm thấy thật kỳ lạ, Ninh Thành Cương vội gì chứ? Y chẳng phải muốn diễn trò với mình sao?
Lẽ nào việc này có liên quan đến Ninh Thành Cương? Lúc này Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên đứng dậy:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, để tôi đi thông báo.
Phó chủ tịch tỉnh Lý khoát tay chỉ đồng hồ:
-Không gấp, thời gian vẫn còn sớm hãy ăn cơm trước đã, buổi chiều cả ba anh cùng đi theo tôi.
Cũng không biết Phó chủ tịch tỉnh Lý cố ý hay vô ý lại sai cả ba người đi cùng. Ngay cả một cuộc điện thoại thông báo cũng không cho.
Khi đi ăn cơm trưa Phó chủ tịch tỉnh Lý tuyên bố không uống rượu.
Lão không uống rượu những người khác tự nhiên cũng không dám uống. Bữa cơm này rất bình thường, không có gì đặc biệt. Trong lòng Trương Nhất Phàm âm thầm cân nhắc, Phó chủ tịch tỉnh Lý này cùng với Ân Hồng Xa xem ra tính cách hoàn toàn khác nhau. Lão không thích quan cách, xem ra cũng có thể coi là một cán bộ tốt.
Mặc dù Phó chủ tịch tỉnh Lý có chút định kiến đối với hắn, nhưng Trương Nhất Phàm cũng không vì định kiến đó mà thay đổi cách suy nghĩ của mình. Ăn cơm xong khoảng một rưỡi, không đợi nghỉ ngơi, Phó chủ tịch tỉnh Lý liền đề nghị xuất phát.
Lúc này mặt trời vô cùng gay gắt, nắng chiếu bỏng rát nhưng còi trên xe kêu liên hồi:
Diệp Á Bình gọi điện tới:
-Bí thư Trương, quả nhiên có ẩn ý.
Giọng điệu của Diệp Á Bình ở trong điện thoại có vẻ rất phấn khởi.
Trương Nhất Phàm nghe xong liền hít một hơi thật dài. Hắn biết lúc nãy mình giải thích đến phờ phạc, hết cả sức lực, cuối cùng cũng được rửa sạch nỗi oan khiên này.
Quả nhiên, Phó chủ tịch tỉnh Lý và Trương Nhất Phàm cùng một đoàn nhân viên bảo vệ ở trên xe cảnh sát đi đến nhà của giáo viên trường Tiểu Ngũ. Diệp Á Bình vừa nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm liền cho người đến đây đợi.
Phó chủ tịch tỉnh Lý đi đến tận bên trong khu vườn trường mới dừng xe, người nhà của giáo viên từ trong phòng đi ra. Bên trong trường rất nhiều lãnh đạo nghe tiếng liền chạy đến. Mấy người này chứng kiến cục diện lớn như vậy đều vô cùng hoảng sợ.
Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, Chủ tịch thành phố Phương Nghĩa Kiệt, phó bí thư Ninh Thành Cương đều cùng đến. Hơn nữa bọn họ còn đi cùng một người, dường như rất bệ vệ, uy quyền khiến mọi người ngần ngại.
-Người của tỉnh đến rồi!
Một số người vội vàng gọi người đến. Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu nhìn thấy đoàn người đến liền vội vàng lẩn tránh, thừa dịp không ai chú ý vội lên xe chạy đi.
-Bí thư Trương!
Diệp Á Bình vui mừng tiến đến. Trương Nhất Phàm khoát tay:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, đây là nữ anh hùng của thành phố chúng tôi Cục trưởng Diệp Á Bình.
-Xin chào Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Lý Thiên Trụ gật gật đầu, đây là nữ Cục trưởng cục Công an. Lão đã nghe qua, tiếng tăm lừng lẫy cả ở trên tỉnh.
Được Trương Nhất Phàm chú ý, Ninh Thành Cương càng tiếp cận gần, sắc mặt càng không tốt. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, Ninh Thành Cương trở thành người tốt từ khi nào vậy? Quả thực khiến mình lo lắng, đây đúng là chuyện không thể tin nổi.
Không ngờ còn mấy người vẫn chưa lên trên lầu thì mấy người nhà của người quá cố liền đi xuống dưới. Sau khi đi xuống vội vội vàng vàng cùng quỳ gối trước mặt Trương Nhất Phàm:
-Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Phương, chúng tôi biết sai rồi hy vọng các vị lãnh đạo khai ân.
Sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý đột nhiên tái nhợt, còn nghĩ Trương Nhất Phàm đã âm thầm cử người đến để uy hiếp hoặc làm những chuyện không quang minh chính đại đối với người nhà của người quá cố, thật tức giận. Trương Nhất Phàm lập tức nói:
-Mọi người hãy đứng dậy, vị này là Phó chủ tịch tỉnh Lý, ông ấy có ý đến thăm mọi người. Có vấn đề gì thì nói trực tiếp với Phó chủ tịch tỉnh Lý nhé!
Mấy người nhà của người quá cố nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Lý cũng tới đều vô cùng sợ đến mức hai chân run run, có người còn đứng không vững vừa đứng lên lại ngã ngay xuống đất:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, chúng tôi đều nhất thời bị ma quỷ xui khiến. Tôi hối hận rồi, tôi hối hận rồi…!
Phó chủ tịch tỉnh Lý và mọi người đều rất mơ hồ, cũng không biết mấy người này tại sao bộ dạng lại như vậy.
-Có việc gì vậy?
Phó chủ tịch tỉnh Lý vốn dĩ đang nổi cáu, nhìn thấy tình hình bất thường, không giống như mình tưởng tượng, thật tồi tệ. Vì vậy lão trầm giọng hỏi.
Diệp Á Bình liền bước tới:
-Phó chủ tịch tỉnh Lý, sự tình là như thế này, hay là để tôi giải thích nhé!
-Người quá cố khi còn sống không phải vì phương án công cuộc cải cách giáo viên mà nhảy lầu tự tử. Cô ấy đang ở trên ban công phơi quần áo không may bị trượt chân rơi xuống tầng bốn. Sau khi đưa đi bệnh viện không cứu chữa được nên mới bị chết.
Hả…….
Nghe xong câu nói của Diệp Á Bình tất cả những người có mặt ở đó đều hết sức kinh ngạc, nhất là Phó chủ tịch tỉnh Lý. Hôm nay vốn dĩ lão đến đây định cảnh cáo đội ngũ lãnh đạo thành phố Song Giang. Thật không ngờ sự việc lại chuyển biến một trăm tám mươi độ. Lão thậm chí còn có chút nghi ngờ có phải cục Công an thành phố gây khó dễ khiến cho người nhà của người quá cố thay đổi lời khai không nữa.
Nếu chỉ là trượt chân rơi xuống lầu, như vậy rốt cuộc ai là người to gan dám đem chuyện trượt chân rơi xuống lầu đổ tội cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố? Có vẻ như trắng đen lẫn lộn, ra sức đem sự việc này đổ lên trên công cuộc cải cách giáo viên?
Người cầm đầu chuyện này quyết không phải là một giáo viên công chức bình thường. Họ không có gan, cũng như không có dã tâm và năng lực để làm chuyện này. Người bình thường có cho mượn vài lá gan cũng không giám đem cả thùng nước bẩn dội lên trên đầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được. Người này rốt cuộc là ai? Dụng ý như thế nào?
Nhìn người vợ của người quá cố, người này cũng là một giáo viên đã gật đầu thừa nhận về việc này. Lúc này Phó chủ tịch tỉnh Lý vô cùng phẫn nộ, đằng đằng sát khí. Mấy người này quả thật là quá to gan.
Có một điều không ai chú ý đến Ninh Thành Cương người đứng sau Phó chủ tịch tỉnh Lý, xém chút nữa y té xỉu tại chỗ. Chỉ nhìn thấy trên trán y mồ hôi tuôn không ngừng, sắc mặt trở lên tái nhợt.
-Trở về Thành ủy!
Phó chủ tịch tỉnh Lý xoay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.