Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 467: Tâm bệnh

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Trương Nhất Phàm và Lâm Đông Hải ngồi trong xe không nói một lời nào.

Còn khoảng 40 phút nữa thì đến Thành phố Tùng Hải, Trương Nhất Phàm trong lòng khá căng thẳng.

Người lái xe chính là Trương Nhất Phàm, nghe nói Lâm Uyên bị bệnh hắn thấy trong lòng đầy cảm giác tội lỗi. Lâm Đông Hải lại đích thân đến Song Giang tìm mình, có vẻ như bệnh tình của Lâm Uyên rất nghiêm trọng.

Cô ta làm gì mà ra nông nỗi này? Lâm Đông Hải cũng không nói rõ, Trương Nhất Phàm cũng chẳng hỏi kĩ, nhìn mặt ông ta cũng đoán ra được đây là việc khó nói.

Lúc trước đồng ý với vợ chồng Lâm Đông Hải là sẽ chăm lo chu đáo cho cô em kết nghĩa này, đáng tiếc là khi rời Đông Lâm thì hắn không còn thấy Lâm Uyên. Cái này có thế coi là vô trách nhiệm không? Trương Nhất Phàm hoang mang.

- Nhất Phàm, chạy chậm đi!

Lâm Đông Hải ngồi phía sau thấy xe như bay lên. Tâm trạng Trương Nhất Phàm dường như còn sốt ruột hơn người làm cha như ông ta. Lâm Đông Hải ngồi phía sau thở dài thườn thượt.

Thực ra Trương Nhất Phàm là nhân tài xuất sắc, nhưng đáng tiếc, ôi --- Từ trước tới nay trong lòng Lâm Đông Hải luôn coi Trương Nhất Phàm là cấp dưới. Cho nên đến bây giờ, ông ta chỉ gọi Trương Nhất Phàm là Nhất Phàm. Mà Trương Nhất Phàm cũng thích ông gọi như vậy, dù sao ra oai trước mặt bậc tiền bối cũng chẳng hay ho gì.

Tâm trạng Trương Nhất Phàm lúc này thật căng thẳng, nghe việc Lâm Uyên lâm bệnh hắn liền gọi điện thoại cho vợ, nói là đi cùng với bí thư Lâm về Tùng Hải giải quyết việc, phải 1, 2 ngày sau mới quay về.

Đổng Tiểu Phàm rất hiểu hắn, hiểu cả mối quan hệ giữa hắn và Lâm Đông Hải, liền đồng ý ngay:

- Anh nhớ đi đường cẩn thận, đi xe buổi đêm không an toàn lắm đâu.

Hai người đàn ông đều hút thuốc, trong xe đầy mùi khói thuốc, đi trên đường cao tốc lại không tiện mở cửa sổ nên trong xe khá ngột ngạt.

Cuối cùng cũng đến Tùng Hải, hắn giảm tốc độ thằng hướng đến nhà Lâm Đông Hải.

9h hơn rồi! nhà Lâm Đông Hải có vài người khách, Cù Tĩnh, Tô Thiện, 2 người bạn ngồi bên cạnh giường Lâm Uyên. Lâm Uyên sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, để nằm trên giường hơn tháng rồi.

Ở Đông Lâm, lúc Trương Nhất Phàm rời đi, cô ta trở nên rầu rĩ. Lúc đầu Lâm Uyên chọn ở lại Đông Lâm là vì Trương Nhất Phàm, nhưng lúc Trương Nhất Phàm đi lại không đưa cô ta đi cùng, Lâm Uyên trong lòng rất đau khổ.

Có một căn bệnh mang tên là tương tư, có một nỗi khổ mang tên là nhớ mong.

Lâm Uyên từ đó dần dần thành ra như thế này. Nếu không phải vợ của Lâm Đông Hải đến Đông Lâm thăm cô thì cũng không biết được con mình trở nên gầy guộc như vậy, giống hệt như Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng.

Đưa cô ta đến bệnh viện khám nhưng chẳng tìm ra bệnh. Hỏi cô ta sao ra nông nỗi này thì cô ta quyết không hé nửa lời.

Về Tùng Hải được vài hôm thì Lâm Uyên ngã bệnh, nằm trên giường hơn nửa tháng, làm cho vợ chồng Lâm Đông Hải rất đau lòng. Lâm Uyên cả ngày không cười không nói, không ăn không uống chỉ dựa vào tiêm và truyền mà duy trì sức khỏe.

Hai vợ chồng rất lo lắng, tưởng Lâm Uyên bị bùa chú gì mà không hé nửa lời. Về sau có vị bác sĩ giỏi nói là bệnh của Lâm Uyên chính là tâm bệnh.

Biết được câu trả lời hai vợ chồng liền hiểu ra.

Lúc vợ Lâm Đông Hải hỏi cô, Lâm Uyên chỉ khóc chứ không nói. Lâm Đông Hải tức ngất, nói sẽ đánh chết đứa con bất hiếu này! Nhưng nhìn Lâm Uyên như thế này sao ông có thể ra tay được?

Đánh cô cũng không được mà không đánh thì không chịu được. Vì việc này Lâm Đông Hải thấy buồn rầu, chán nản.....

Năm đó tại huyện Thông Thành cho dù bị Phong Quốc Phú ép tới không thở nổi ông ta cũng không lo âu như thế này. Giỏi việc nước nhưng không giỏi việc nhà, đây là đạo lí sao? Lâm Đông Hải lần đầu tiên bị việc trong nhà đánh bại.

Cù Tĩnh và Tô Thiện ngồi bên giường không ngừng an ủi Lâm Uyên:

- Con bé này, cậu đúng là người không nghĩa khí, không thể để như thế này được, tên khốn kiếp kia không quan tâm tới cô thì còn có chúng tôi đấy thôi. Chúng ta là những người bạn tốt nhất, nghe tôi đi, cô nhất định phải khỏe lại!

- Lâm Uyên, bác Lâm đi tìm tên khôn kiếp kia rồi. Yên tâm đi, đợi hắn đến, chúng tôi sẽ giúp cô trả thù!

Tô Thiện hùng hổ nói.

- Ôi...

Lâm Uyên đột nhiên khóc, rồi lẩm bẩm nói:

- Anh ta sẽ không tới đâu.

- Không được, hắn dám không tới sao, chúng tôi sẽ giết hắn, chặt đứt cái đó của hắn. Không được, sẽ phải tìm vài em cá sấu đến hành hạ hắn.



Tô Thiện nhìn Cù Tĩnh nói:

- Cù Tĩnh hay là cậu ra mặt đi!

- Chết đi! Cậu mới là cá sấu ấy! Tiểu thư đây quốc sắc thiên hương, hứ!

Hai cô gái pha trò cho Lâm Uyên vui, nhìn Lâm Uyên tiều tụy mấy tháng này, được hai người trêu đùa Lâm Uyên cuối cùng cũng nở nụ cười.

Mẹ Lâm Uyên ở phòng khách, ngội một mình thở dài, không biết Trương Nhất Phàm có đến không! Có thể chỉ có hắn mới giúp Lâm Uyên nghĩ thông suốt, không thì con bé cứ như thế này thì ..... Đang than vãn thở dài thì tiếng chuông cửa vang lên.

Mẹ Lâm Uyên chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Đông Hải và Trương Nhất Phàm đứng ngoài cửa, bà liến nói:

- Nhất Phàm à----

Câu sau còn chưa kịp thốt lên thì nước mắt bà đã lã chã rơi.

Trương Nhất Phàm chào rồi hỏi:

- Lâm Uyên đâu ạ?

Lâm Đông Hải chỉ về căn phòng thứ ba. Trương Nhất Phàm liền chạy tới đẩy cửa, ba người trong phòng đều nhìn ra.

Cù Tĩnh và Tô Thiên không thèm nhìn, hừ-- kẻ phụ lòng người đã tới.

Hai người này làm Trương Nhất Phàm có phần xấu hổ, Tô Thiện đứng dậy đóng cửa rồi khóa trái lại. Xem ra phải giáo dục lại tư tưởng hắn thôi.

Lâm Uyên nằm trên giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện ngay trước cửa, trong nháy mắt nước mắt cô ầng ậc trào ra như suối.

Trương Nhất Phàm đi đến bên giường, cầm lấy tay Lâm Uyên:

- Lâm Uyên, sao em lại thành ra thế này?

- Anh còn hỏi ư!

Tô Thiện tức giận nói.

Cù Tĩnh cũng tiếp lời, hai người đứng nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.

Lâm Uyên nằm trên giường, khuôn mặt gày gò, đôi mắt vô hồn thật khiến cho người ta cảm thấy sự mỏng manh tiều tụy. Ở tuổi này đáng nhẽ ra ai ai cũng muốn gặp gỡ yêu đương tìm hiểu, thế mà cô lại tự biến mình thành kẻ khiến người ta chỉ thấy xót thương, đau lòng.

Lệ tuôn dài hai hàng trên khuôn mặt, chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ thương, Lâm Uyên khóc, khóc mỗi lúc một to hơn.

Cô ta thậm chí đến tên của Trương Nhất Phàm cũng không nói ra được. Lúc Trương Nhất Phàm cầm lấy tay, cô dùng hết sức lực còn lại lao vào lòng của Trương Nhất Phàm.

Lúc này cô thật là hạnh phúc.

Ôm thân hình gầy yếu, Trương Nhất Phàm cảm thấy như mình bị đâm vài nhát dao, trong lòng đau đớn khôn xiết. Hắn đã hiểu, hiểu tất cả.

Tất cả đều là do hắn, nếu không Lâm Uyên sẽ không như ngày hôm nay. Hắn thấy hắn như kẻ có tội, một kẻ vô lương tâm.

Tưởng rằng xa cách Lâm Uyên một thời gian, cô ấy có thể nghĩ lại, thay đổi chính bản thân của mình, thích ứng với cuộc sống mới, trở lại là con người hoạt bát, nhí nhảnh trước kia của cô.

Nhưng hắn đã nhầm, nhầm một cách tai hại.

Nếu Lâm Uyên không lâm bệnh nặng Lâm Đông Hải không thể nào vác mặt tới Song Giang tìm Trương Nhất Phàm. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, tự mình lại đi thích một người đã có gia đình.

Đúng như Lâm Đông Hải nói có giết hắn cũng không hết sự bực tức. Nhưng dù sao vẫn là con người, không thế chấm dứt tình thân. Trong chốn quan trường Lâm Đông Hải nghiêm túc như thế nào nhưng trước tình cảm của con gái ông cũng không thể tuyệt tình được.

Làm cha làm mẹ chẳng ai có thể giương mắt nhìn đứa con mình dứt ruột đẻ ra phải chịu đau khổ.

Nỗi dày vò này làm hao mòn ý chí, làm người ta suy yếu đến suốt đời.

- Anh Nhất Phàm, cuối cùng đã đến thăm em rồi.

Lâm Uyên nói nhỏ nhẹ như gió, nếu không chú ý sẽ không nghe được gì. Tuy giọng cô yếu nhưng trong đó vẫn toát ra vẻ vui mừng.



Trương Nhất Phàm ôm chặt cô:

- Lâm Uyên, em sẽ không sao cả, không sao cả, chúng ta đến bệnh viện đi.

Lâm Uyên lẩm bẩm nói:

- Anh đến là tốt rồi, em tưởng anh không còn để ý đến em nữa.

Lâm Uyên đưa tay vuốt nhẹ khắp khuôn mặt Trương Nhất Phàm, trên mặt lộ rõ vể vui mừng, chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận.

- Đến bệnh viện, mau đến bệnh viện đi-----

Trương Nhất Phàm hối thúc, bế Lâm Uyên chạy ra ngoài, Lâm Đông Hải nghe thấy tiếng liền chạy mở cửa. Trương Nhất Phàm bế Lâm Uyên chạy nhanh như bay, Tô Thiện với Cù Tĩnh chạy theo sau.

Mẹ Lâm Uyên kéo Lâm Đông Hải:

- Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!

Thật ra, hôm trước Lâm Uyên mới từ bệnh viện về, bệnh viện đã nói như vậy, thì cứ để nằm ở nhà, hàng ngày đều có y tá bệnh viện đến theo dõi chăm sóc. Hơn nữa Lâm Uyên cũng muốn về nhà vì cô không chịu được không khí ngột ngạt trong bệnh viện.

Đến bệnh viện Lâm Uyên liền được đưa vào phòng cấp cứu.

Vài người đứng đợi ngoài cửa, Cù Tĩnh và Tô Thiện nhìn hắn hằm hằm, một người thì đằng đằng sát khí còn người kia thì như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lâm Đông Hải cùng vợ ngồi ghế ngay cạnh phòng cấp cứu.

Mẹ Lâm Uyên vừa khóc vừa nói Lâm Uyên là đứa con ngoan sao lại thành ra thế này chứ? Lâm Đông Hải mắng một câu:

- Tất cả là do bà chiều nó quá! Giờ khóc nỗi gì!

Trương Nhất Phàm cố an ủi:

- Chú thím Lâm, hai người yên tâm, Lâm Uyên sẽ không sao đâu.

Viện trưởng vội tới:

- Chủ tịch Lâm à! Thật xin lỗi, tôi đến muộn! Mọi người đừng vội để tôi vào khám ngay bây giờ.

Không đợi Lâm Đông Hải lên tiếng viện trưởng đã chạy vào phòng cấp cứu.

Hai mươi phút sau, Viện trưởng cùng một bác sĩ nữa đi ra:

- Chủ tịch Lâm, cô nhà không sao đâu chỉ do quá xúc động nên bị ngất thôi. Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến tính mạng đâu, tuy nhiên.....

Viện trưởng nhìn mắt Trương Nhất Phàm:

- Vị này là bạn trai của cô nhà sao?

Viện trưởng nói tiếp:

- Cơ thể cô ấy đang rất suy nhược, mọi người phải chú ý chăm sóc thêm. Nếu cứ để như thế này thì không qua nổi vài tháng nữa! Quan trọng là giải quyết được tâm bệnh của cô ấy, tâm bệnh phải dùng tâm chữa, chỉ cần cô ấy muốn ăn cơm thì bệnh sẽ khỏi thôi.

Viện trưởng vỗ vai Trương Nhất Phàm:

- Làm công tác tư tưởng nhiều vào! Dỗ dành cô ấy vào.

Viện trưởng biết rất rõ bệnh của Lâm Uyên, nên ông mới nhìn Trương Nhất Phàm như vậy. Làm cho con gái của bí thư tương tư ra thế này thì người này quả không tầm thường chút nào! Do đó ông mới nói thêm vài câu cho Trương Nhất Phàm chú ý thêm.

Người mắc căn bệnh này là do yêu quá đâm mù quáng, hơn nữa rất dễ ngày càng lún sâu vào si mê, tư tưởng cố chấp, bảo thủ, không thể thoát ra được, loại người này rất dễ sa vào con đường tội lỗi.

Lâm Uyên được đưa chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vợ chồng Lâm Đông Hải được viện trưởng mời lên văn phòng ngồi. Trương Nhất Phàm cùng Cù Tĩnh, Tô Thiện ở lại trong phòng cùng Lâm Uyên.

Tô Thiện đóng cửa lại, giận dữ nhìn Trương Nhất Phàm:

- Trương Nhất Phàm, anh tới đây, chúng tôi có chuyện muốn nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook