Chương 583: Tán gẫu
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Công văn chính thức chuyển xuống từ chỗ Chủ tịch tỉnh, việc Từ Yến nhậm chức Phó chủ tịch thành phố cuối cùng đã được quyết định.
Chớp mắt đã đến cuối năm rồi.
Lại là những ngày tháng bận rộn lu bù, mỗi khi đến cuối năm là không ngớt những cuộc họp lớn họp bé. Liễu Hải lúc này đã từ trường đại học trở về. những lời nói của Diệp Á Bình trong cuộc họp khiến Hà Kiện rất không vừa ý.
Buổi tối hôm đó, Liễu Hải gọi mấy anh em ngày trước của mình tụ tập tại quán ăn cơm, Liễu Hải kính mỗi nguời một ly. Sau mấy lượt rượu, Liễu Hải hỏi :
- Vụ án của Ngô Dũng rốt cục là như thế nào? Mãi vẫn không phá được à ?
Mượn hưng phấn trên bàn rượu, một người anh em trong Đội điều tra hình sự tiết lộ một manh mối:
- Đội trưởng Liễu, anh đúng là không ở trong Đội điều tra, không phải là không phá được mà là có người không muốn vụ án này được tìm ra được chân tướng.
- Nào, uống rượu !
Liễu Hải nghe xong những lời này, nâng cốc lên cụng ly với cậu ta, sau khi uống cạn Liễu Hải mới nói:
- Tống Quang, cậu là người trong Đội điều tra hình sự, rốt cục chuyện này là như thế nào ?
Tống Quang ngược lại không sốt ruột tỏ rõ thái độ:
- Đội trưởng Liễu, nghe nói ngày mai anh sẽ được điều đến Đội điều tra hình sự làm đội trưởng có đúng không ?
Xét về tin tức này, mấy người thật sự chỉ là nghe tin vỉa hè, Diệp Á Bình không thể nào đưa ra thông tin như thế. Liễu Hải ngược lại cố ý ra vẻ thần bí cười cười, cũng không phản bác.
- Nếu như có việc tốt như vậy thật, Liễu Hải tôi khi nào lại quên các anh em?
- Đúng vậy, đúng vậy !
Mấy người liên tục nâng cốc, lại cùng Liễu Hải cạn một ly nữa.
- Nếu đã như vậy, mọi người xin hãy tin vào Liễu Hải tôi đây, mọi người có thế nào thì nói thế ấy. Tôi muốn tìm hiểu một chút vụ án của Ngô Dũng, tại sao lại dùng dằng không phá, cứ như vậy thì chiêu bài này của Cục trưởng Diệp lại bị người khác phá vỡ rồi.
Có người nhìn qua Liễu Hải một cái:
- Đội trưởng Liễu, anh là anh em tốt nhất của bọn em, cũng là người bọn em kính phục nhất, nếu như anh đã có lời hỏi, vậy thì em có sao nói vậy!
Người này nhìn Liễu Hải, Liễu Hải hài lòng gật đầu, hai người ngầm hiểu với nhau.
Những người khác thấy ông anh này giành được vị trí trung tâm thì ai nấy đều không cam tâm thể hiện ra mình yếu thế:
- Đúng, anh hỏi đi, chỉ cần bọn em biết thì toàn bộ sẽ nói cho anh hay.
Trên mặt Liễu Hải thoáng qua nét cười, tuy nhiên Liễu Hải lại không vội vàng, cầm cái cốc quăng đi một cách nặng nhọc:
- Đánh rắm cái gì ? Trong bụng các cậu giấu cái khỉ gì thế, lại còn muốn anh hỏi à ? Rắm ai người nấy đánh, không phải nhịn. Anh đây không thích loại người ngại ngùng úp mở.
Bị Liễu Hải vừa đấm vừa xoa, mấy người rất nhanh đã nói ra chân tướng:
- Đội trưởng Liễu, Đội trưởng Hà rất có thành kiến với anh, hơn nữa vụ án này là một tay gã nắm giữ, em thấy không phải là án không phá được mà là gã không muốn phá.
- Tại sao? Các cậu không phải là phá được án thì được thưởng sao?
Có người để lộ ra một đầu mối quan trọng, một ngày nào đó đầu cuối tháng 9, Cục trưởng Diệp đi lên thành phố họp, bởi vì Ngô Dũng chạy trốn nên Cục trưởng Diệp ra thiết quân luật, cảnh giới toàn thành, lùng bắt Ngô Dũng ở khắp nơi.
Nhưng buổi tối ngày hôm đó Hà Kiện lại mời mấy người trực ban ở phía nam đi uống rượu. Đêm hôm đó, Thành Nam nhất loạt cắt điện, hơn nữa lại cắt 2 lần, mỗi lần khoảng nửa giờ đồng hồ.
Vị cảnh sát này sống ở Thành Nam, vì thế mà có ấn tượng rất sâu sắc đối với việc này. Thật ra thỉnh thoảng cắt điện là chuyện hết sức bình thường, nhưng là một người cảnh sát thì đối với một số sự việc xảy ra một cách đột ngột, thường có một loại trực giác nhạy bén của nghề nghiệp.
Một người khác tiết lộ:
- Đội trưởng Liễu, Đội trưởng Hà có thành kiến với anh như thế, trước đây không lâu lão nghe nói anh sắp trở lại, lúc uống rượu với mấy người lão ta chửi anh ngay trước mặt họ kìa !
- Lão ta nói gì?
- Em không dám nói!
Liễu Hải ném mẩu thuốc lá đi:
- Cái gì mà dám với không dám, người ta chửi anh, người anh em như cậu sao lại không dám nói? Không sao, lão ta nói thế nào thì cậu nói thế ấy.
Mấy người khác cũng đều nói:
- Thằng ranh nhà cậu không nghĩa khí, phạt rượu!
Người này oan ức nói:
- Không phải là em không muốn nói, chỉ là mấy lời của lão Hà Kiện này khó nghe quá, nói ra không hay.
- Mẹ nó, cậu có phải là người không hả? Cậu không nói ra, Đội trưởng Liễu làm sao biết được lão già thối tha Hà Kiện này mắng anh ấy những gì ?
Tống Quang vừa rồi đã lập được công, lúc này có thêm chút thần khí.
Liễu Hải gật gật đầu:
- Nói đi!
Cậu cảnh sát lúc này mới nói:
- Hôm đó lão uống nhiều rồi, lão nói với mấy tên thân tín: “ Cái thằng Liễu Hải đó là cái thá gì chứ ? Chẳng qua là ỷ vào việc có Bí thư Trương, không phải Trương Nhất Phàm cho nó chỗ dựa sao? Ông đây không phải là không có núi dựa, ông nói cho chúng bay biết, Bí thư Ninh, không, phải là Cục trưởng Ninh đương nhiệm, quan hệ của tao với ông ấy rất thân thiết, bọn bay có tin không, chỉ cần một câu nói của tao là ông ta lập tức có thể điều tao xuống phía dưới phân cục làm Cục phó, lăn lộn vài năm rồi làm cái chức Cục trưởng cũng không có gì quá đáng. Chúng mày có tin không ? Có tin không ?”
“ - Diệp Á Bình ? Ả thì có tài cán cái quái gì, cùng lắm là một con đàn bà thùy mị thướt tha, ả còn dám coi thường tao, tao vị tất phải dựa vào ả mới có thể thăng chức, đúng không nào ? Tao, Đại đội trưởng Đội điều tra hình sự, bao nhiêu năm ở trong Cục không có công thì cũng có sức, chúng mày nói xem, chúng mày, chúng ta cùng nhau phá bao nhiêu vụ án rồi ? Ả lại có thể cho rằng Liễu Hải mạnh hơn tao? Hừ, ả không thích, tao cũng không thèm ở lại nữa, chúng mày nhìn xem, ông đây gọi điện thoại cho Cục trưởng Ninh, điều ông đi làm Cục phó, tự do tự tại.”
- Ngày hôm đó lão ta còn gọi điện thoại cho Cục trưởng Ninh, mọi người uống rượu cùng gã đều chứng kiến hết.
Cậu cảnh sát nói xong, Liễu Hải vỗ vỗ vai cậu ta:
- Khá lắm, làm việc không tồi chút nào.
Lúc này có một người anh em đi nhà vệ sinh, lúc quay lại, cậu ta khe khẽ nói:
- Liễu Hải, Đội trưởng Hà cùng mấy người nữa cũng bao phòng uống rượu ở phía trước, mười mấy người.
- Mặc kệ chúng, chúng ta uống rượu của chúng ta.
Đang nói thì có người đẩy cửa đi vào. Mọi người quay đầu lại nhìn, là Hà Kiện.
- Ai da, Đội trưởng Liễu, con người cậu như vậy là không được rồi! Trở về rồi cũng không mời chúng tôi uống vài ly. Đúng là không nể mặt! Anh em các cậu trở về là để nhận chức vụ cao hơn, về sau mong cậu quan tâm giúp đỡ nhiều.
Hà Kiện cười một trận như điên, cái ly trong tay huơ huơ, dò xét mấy người trong phòng bao.
Những ngươi này đều là người cùng Liễu Hải lăn lộn, Hà Kiện nhìn bằng mắt, ghi nhớ bằng tim.
Mọi người bị lão ta nhìn đến như vậy khó chịu ra mặt. Đặc biệt là là cậu cảnh sát vừa tiết lộ nội tình kia, lo lắng lão tiểu nhân Hà Kiện ngấm ngầm báo thù.
Liễu Hải nâng ly lên, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo nói:
- Đội trưởng Hà nói quá rồi, mọi người đều là huynh đệ cả, nào! Tôi kính ngài một ly.
Hà Kiện thấy Liễu Hải tươi cười, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, vỗ vai Liễu Hải nói:
- Cậu đi rồi lại về, nhất định lại được thăng cao rồi, thế nào? Tiết lộ một chút, có dự định gì chưa?
- Học còn chưa xong mà, đến lúc đấy nói sau đi! Tuy nhiên tôi nghe nói Đội trường Hà dạo này liên tục phá được kì án, Cục trưởng Diệp thường xuyên biểu dương ông!
- Ôi dào, đừng nhắc nữa. Cục trưởng Diệp có ý gì, tất thảy mọi người các anh đều rõ, cô ấy không mắng tôi là tốt lắm rồi. Hiện giờ trong tay có mấy vụ án rất hóc búa. Trong cuộc họp cô ấy cũng đã nói rồi, cậu có khi cũng nghe thấy rồi ? Nếu mà vẫn tiếp tục không phá nổi thì bảo tôi về vườn, đến đồn công an mà ngồi xổm.
- Tuy nhiên, tôi ngược lại rất muốn chuyển chỗ, chết dí ở Cục công an thành phố này mấy năm không nhúc nhích, chả có ý nghĩa gì cả! Cây thì bất động, người thì hữu động, thay đổi vẫn là tốt. Chớ có treo cổ mà chết trên một cái cây, cậu nói có đúng không? Tôi đây là nói với cậu những lời từ trong tâm can, sau này có việc gì, cậu chỉ cần nói một câu, Hà Kiện tôi sẽ giúp đến cùng, tuyệt đối không nói hàm hồ.
- Ồ, nói như vậy, Đội trưởng Hà đã có chỗ tốt để đi rồi à? Vậy thì chúc mừng, chúc mừng.
Liễu Hải nâng cốc, cụng với Hà Kiện.
Hà Kiện có đến mấy phần mãn nguyện:
- Không đến mức tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi. Nhưng so với ngồi yên một chỗ vẫn là tốt hơn!
Hai người lại cụng ly, Liễu Hải nói với mọi người:
- Mọi người cùng uống nào, chúc Đội trưởng Hà thăng chức cao, tiền đồ rộng mở!
Bảy tám anh em nhất tề nâng chén, cụng với Hà Kiện, sau khi uống rượu xong, Hà Kiện vỗ vỗ vai Liễu Hải nói:
- Tôi đi trước đây, các cậu cứ từ từ uống.
Đợi Hà Kiện vừa đi khỏi, mấy người đồng loạt bĩu môi, chửi lão ta giả dối.
Hà Kiện vừa ra khỏi cửa thì tiện tay ném ngay cái ly trên tay, mẹ nó chứ, mấy thằng khốn kiếp, sớm muộn phải cho chúng mày đẹp mặt.
Chớp mắt đã đến cuối năm rồi.
Lại là những ngày tháng bận rộn lu bù, mỗi khi đến cuối năm là không ngớt những cuộc họp lớn họp bé. Liễu Hải lúc này đã từ trường đại học trở về. những lời nói của Diệp Á Bình trong cuộc họp khiến Hà Kiện rất không vừa ý.
Buổi tối hôm đó, Liễu Hải gọi mấy anh em ngày trước của mình tụ tập tại quán ăn cơm, Liễu Hải kính mỗi nguời một ly. Sau mấy lượt rượu, Liễu Hải hỏi :
- Vụ án của Ngô Dũng rốt cục là như thế nào? Mãi vẫn không phá được à ?
Mượn hưng phấn trên bàn rượu, một người anh em trong Đội điều tra hình sự tiết lộ một manh mối:
- Đội trưởng Liễu, anh đúng là không ở trong Đội điều tra, không phải là không phá được mà là có người không muốn vụ án này được tìm ra được chân tướng.
- Nào, uống rượu !
Liễu Hải nghe xong những lời này, nâng cốc lên cụng ly với cậu ta, sau khi uống cạn Liễu Hải mới nói:
- Tống Quang, cậu là người trong Đội điều tra hình sự, rốt cục chuyện này là như thế nào ?
Tống Quang ngược lại không sốt ruột tỏ rõ thái độ:
- Đội trưởng Liễu, nghe nói ngày mai anh sẽ được điều đến Đội điều tra hình sự làm đội trưởng có đúng không ?
Xét về tin tức này, mấy người thật sự chỉ là nghe tin vỉa hè, Diệp Á Bình không thể nào đưa ra thông tin như thế. Liễu Hải ngược lại cố ý ra vẻ thần bí cười cười, cũng không phản bác.
- Nếu như có việc tốt như vậy thật, Liễu Hải tôi khi nào lại quên các anh em?
- Đúng vậy, đúng vậy !
Mấy người liên tục nâng cốc, lại cùng Liễu Hải cạn một ly nữa.
- Nếu đã như vậy, mọi người xin hãy tin vào Liễu Hải tôi đây, mọi người có thế nào thì nói thế ấy. Tôi muốn tìm hiểu một chút vụ án của Ngô Dũng, tại sao lại dùng dằng không phá, cứ như vậy thì chiêu bài này của Cục trưởng Diệp lại bị người khác phá vỡ rồi.
Có người nhìn qua Liễu Hải một cái:
- Đội trưởng Liễu, anh là anh em tốt nhất của bọn em, cũng là người bọn em kính phục nhất, nếu như anh đã có lời hỏi, vậy thì em có sao nói vậy!
Người này nhìn Liễu Hải, Liễu Hải hài lòng gật đầu, hai người ngầm hiểu với nhau.
Những người khác thấy ông anh này giành được vị trí trung tâm thì ai nấy đều không cam tâm thể hiện ra mình yếu thế:
- Đúng, anh hỏi đi, chỉ cần bọn em biết thì toàn bộ sẽ nói cho anh hay.
Trên mặt Liễu Hải thoáng qua nét cười, tuy nhiên Liễu Hải lại không vội vàng, cầm cái cốc quăng đi một cách nặng nhọc:
- Đánh rắm cái gì ? Trong bụng các cậu giấu cái khỉ gì thế, lại còn muốn anh hỏi à ? Rắm ai người nấy đánh, không phải nhịn. Anh đây không thích loại người ngại ngùng úp mở.
Bị Liễu Hải vừa đấm vừa xoa, mấy người rất nhanh đã nói ra chân tướng:
- Đội trưởng Liễu, Đội trưởng Hà rất có thành kiến với anh, hơn nữa vụ án này là một tay gã nắm giữ, em thấy không phải là án không phá được mà là gã không muốn phá.
- Tại sao? Các cậu không phải là phá được án thì được thưởng sao?
Có người để lộ ra một đầu mối quan trọng, một ngày nào đó đầu cuối tháng 9, Cục trưởng Diệp đi lên thành phố họp, bởi vì Ngô Dũng chạy trốn nên Cục trưởng Diệp ra thiết quân luật, cảnh giới toàn thành, lùng bắt Ngô Dũng ở khắp nơi.
Nhưng buổi tối ngày hôm đó Hà Kiện lại mời mấy người trực ban ở phía nam đi uống rượu. Đêm hôm đó, Thành Nam nhất loạt cắt điện, hơn nữa lại cắt 2 lần, mỗi lần khoảng nửa giờ đồng hồ.
Vị cảnh sát này sống ở Thành Nam, vì thế mà có ấn tượng rất sâu sắc đối với việc này. Thật ra thỉnh thoảng cắt điện là chuyện hết sức bình thường, nhưng là một người cảnh sát thì đối với một số sự việc xảy ra một cách đột ngột, thường có một loại trực giác nhạy bén của nghề nghiệp.
Một người khác tiết lộ:
- Đội trưởng Liễu, Đội trưởng Hà có thành kiến với anh như thế, trước đây không lâu lão nghe nói anh sắp trở lại, lúc uống rượu với mấy người lão ta chửi anh ngay trước mặt họ kìa !
- Lão ta nói gì?
- Em không dám nói!
Liễu Hải ném mẩu thuốc lá đi:
- Cái gì mà dám với không dám, người ta chửi anh, người anh em như cậu sao lại không dám nói? Không sao, lão ta nói thế nào thì cậu nói thế ấy.
Mấy người khác cũng đều nói:
- Thằng ranh nhà cậu không nghĩa khí, phạt rượu!
Người này oan ức nói:
- Không phải là em không muốn nói, chỉ là mấy lời của lão Hà Kiện này khó nghe quá, nói ra không hay.
- Mẹ nó, cậu có phải là người không hả? Cậu không nói ra, Đội trưởng Liễu làm sao biết được lão già thối tha Hà Kiện này mắng anh ấy những gì ?
Tống Quang vừa rồi đã lập được công, lúc này có thêm chút thần khí.
Liễu Hải gật gật đầu:
- Nói đi!
Cậu cảnh sát lúc này mới nói:
- Hôm đó lão uống nhiều rồi, lão nói với mấy tên thân tín: “ Cái thằng Liễu Hải đó là cái thá gì chứ ? Chẳng qua là ỷ vào việc có Bí thư Trương, không phải Trương Nhất Phàm cho nó chỗ dựa sao? Ông đây không phải là không có núi dựa, ông nói cho chúng bay biết, Bí thư Ninh, không, phải là Cục trưởng Ninh đương nhiệm, quan hệ của tao với ông ấy rất thân thiết, bọn bay có tin không, chỉ cần một câu nói của tao là ông ta lập tức có thể điều tao xuống phía dưới phân cục làm Cục phó, lăn lộn vài năm rồi làm cái chức Cục trưởng cũng không có gì quá đáng. Chúng mày có tin không ? Có tin không ?”
“ - Diệp Á Bình ? Ả thì có tài cán cái quái gì, cùng lắm là một con đàn bà thùy mị thướt tha, ả còn dám coi thường tao, tao vị tất phải dựa vào ả mới có thể thăng chức, đúng không nào ? Tao, Đại đội trưởng Đội điều tra hình sự, bao nhiêu năm ở trong Cục không có công thì cũng có sức, chúng mày nói xem, chúng mày, chúng ta cùng nhau phá bao nhiêu vụ án rồi ? Ả lại có thể cho rằng Liễu Hải mạnh hơn tao? Hừ, ả không thích, tao cũng không thèm ở lại nữa, chúng mày nhìn xem, ông đây gọi điện thoại cho Cục trưởng Ninh, điều ông đi làm Cục phó, tự do tự tại.”
- Ngày hôm đó lão ta còn gọi điện thoại cho Cục trưởng Ninh, mọi người uống rượu cùng gã đều chứng kiến hết.
Cậu cảnh sát nói xong, Liễu Hải vỗ vỗ vai cậu ta:
- Khá lắm, làm việc không tồi chút nào.
Lúc này có một người anh em đi nhà vệ sinh, lúc quay lại, cậu ta khe khẽ nói:
- Liễu Hải, Đội trưởng Hà cùng mấy người nữa cũng bao phòng uống rượu ở phía trước, mười mấy người.
- Mặc kệ chúng, chúng ta uống rượu của chúng ta.
Đang nói thì có người đẩy cửa đi vào. Mọi người quay đầu lại nhìn, là Hà Kiện.
- Ai da, Đội trưởng Liễu, con người cậu như vậy là không được rồi! Trở về rồi cũng không mời chúng tôi uống vài ly. Đúng là không nể mặt! Anh em các cậu trở về là để nhận chức vụ cao hơn, về sau mong cậu quan tâm giúp đỡ nhiều.
Hà Kiện cười một trận như điên, cái ly trong tay huơ huơ, dò xét mấy người trong phòng bao.
Những ngươi này đều là người cùng Liễu Hải lăn lộn, Hà Kiện nhìn bằng mắt, ghi nhớ bằng tim.
Mọi người bị lão ta nhìn đến như vậy khó chịu ra mặt. Đặc biệt là là cậu cảnh sát vừa tiết lộ nội tình kia, lo lắng lão tiểu nhân Hà Kiện ngấm ngầm báo thù.
Liễu Hải nâng ly lên, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo nói:
- Đội trưởng Hà nói quá rồi, mọi người đều là huynh đệ cả, nào! Tôi kính ngài một ly.
Hà Kiện thấy Liễu Hải tươi cười, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, vỗ vai Liễu Hải nói:
- Cậu đi rồi lại về, nhất định lại được thăng cao rồi, thế nào? Tiết lộ một chút, có dự định gì chưa?
- Học còn chưa xong mà, đến lúc đấy nói sau đi! Tuy nhiên tôi nghe nói Đội trường Hà dạo này liên tục phá được kì án, Cục trưởng Diệp thường xuyên biểu dương ông!
- Ôi dào, đừng nhắc nữa. Cục trưởng Diệp có ý gì, tất thảy mọi người các anh đều rõ, cô ấy không mắng tôi là tốt lắm rồi. Hiện giờ trong tay có mấy vụ án rất hóc búa. Trong cuộc họp cô ấy cũng đã nói rồi, cậu có khi cũng nghe thấy rồi ? Nếu mà vẫn tiếp tục không phá nổi thì bảo tôi về vườn, đến đồn công an mà ngồi xổm.
- Tuy nhiên, tôi ngược lại rất muốn chuyển chỗ, chết dí ở Cục công an thành phố này mấy năm không nhúc nhích, chả có ý nghĩa gì cả! Cây thì bất động, người thì hữu động, thay đổi vẫn là tốt. Chớ có treo cổ mà chết trên một cái cây, cậu nói có đúng không? Tôi đây là nói với cậu những lời từ trong tâm can, sau này có việc gì, cậu chỉ cần nói một câu, Hà Kiện tôi sẽ giúp đến cùng, tuyệt đối không nói hàm hồ.
- Ồ, nói như vậy, Đội trưởng Hà đã có chỗ tốt để đi rồi à? Vậy thì chúc mừng, chúc mừng.
Liễu Hải nâng cốc, cụng với Hà Kiện.
Hà Kiện có đến mấy phần mãn nguyện:
- Không đến mức tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi. Nhưng so với ngồi yên một chỗ vẫn là tốt hơn!
Hai người lại cụng ly, Liễu Hải nói với mọi người:
- Mọi người cùng uống nào, chúc Đội trưởng Hà thăng chức cao, tiền đồ rộng mở!
Bảy tám anh em nhất tề nâng chén, cụng với Hà Kiện, sau khi uống rượu xong, Hà Kiện vỗ vỗ vai Liễu Hải nói:
- Tôi đi trước đây, các cậu cứ từ từ uống.
Đợi Hà Kiện vừa đi khỏi, mấy người đồng loạt bĩu môi, chửi lão ta giả dối.
Hà Kiện vừa ra khỏi cửa thì tiện tay ném ngay cái ly trên tay, mẹ nó chứ, mấy thằng khốn kiếp, sớm muộn phải cho chúng mày đẹp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.