Chương 747: Thái độ lạ lùng của giám đốc sở
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Giám đốc La là giám đốc sở tài chính, có thể nói đó là một vị trí quyền cao chức trọng, ngày ngày có không biết bao nhiêu người đến tìm y từ quan chức to cho đến dân thường thành phần nào cũng có. Lãnh đạo đưa xuống rất nhiều chỉ thị nhưng với y cái gì cũng phải có trình tự của nó. Y chỉ cần tìm một lý do nào đấy là có thể kéo dài công việc đến cả năm , đó cũng là chuyện bình thường .
Đối với số tiền dự định cấp cho Vĩnh Lâm từ xin chỉ thị đến lúc phê duyệt chỉ mất chưa đầy hai tháng , nhưng nếu việc trong tay giám đốc La thì có kéo dài thêm ba tháng năm tháng thì cũng chẳng ai dám nói y nửa lời.
Trương Nhất Phàm đang rất cần tiền và rõ ràng đang rất gấp.Vìvậy hắn quyết định đi con đường ngắn nhất dùng biện pháp phi thường giải quyết vấn đề phi thường.
Giám đốc La dù nằm mơ cũng không thể ngờ rằng bữa cơm hôm nay lại là một cái bẫy đã được gài sẵn mà mồi nhử lại chính là một người bạn thân của y. Kế hoạch là để cho y tự phát hiện ra bẫy ở phía trước và để chính người bạn thân của y đẩy y từ phía sau.
Ngay từ lúc ở trong phòng nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi tới, y đã thầm lẩm bẩm:
-Lại một tên nữa đến đòi tiền!
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không một nụ cười của Tiễn Học Lễ, y liền thầm chửi :
- Đúng là già đời giảo hoạt.
Khỏi phải nói cũng biết nhất định Tiễn Học Lễ và Trương Nhất Phàm đã ngầm có thỏa thuận với nhau, nếu không với tính cách của Tiền Học Lễ thì làm sao gã có thể làm theo sắp đặt của Trương Nhất Phàm mà đích thân ra mặt như thế này.
Sớm nghe nói con người này không ưa gì thằng con rể thân phận thấp kém này nhưng chẳng nhẽ lại không cần cả đứa cháu ngoại , dù gì cũng là cùng một huthốngmạch cả thì thân phận ắt sẽ phải thay đổi cũng như nước lên thuyền lên là lẽ tất yếu.
Như không để ý tới sự có mặt của Trương Nhất Phàm, Giám đốc La chỉ hỏi thăm Tiễn Học Lễ, phải đến khi Trương Nhất Phàm cất tiếng chào , y mới gật đầu đáp lại.
Sau khi ba người đã ngồi vào bàn, Trương Nhất Phàm rút thuốc mời hai người, sau đó gọi một tiếp viên xinh đẹp vào tiếp rượu.Trước thái độ phục vụ ân cần của Trương Nhất Phàm khiến giám đốc La có phần ngờ hoặc.
Tên Trương Nhất Phàm này nhất định không phải là kẻ tầm thường , tuổi đời còn trẻ như vậy mà đã lên tới chức giảm đốc sở, nghe nói sau đợt này sẽ còn lên tới tỉnh. Giám đốc La cũng thừa biết với khả năng của Trương Nhất Phàm sau này còn có thể vượt mặt y, hơn nữa với những hậu thuẫn có sẵn thì chỉ cần hắn ở tỉnh năm năm mười năm là cứ thế theo đà lên thẳng trung ương cũng là chuyện dễ hiểu.
Về phần y sau này có thể chèo cao tới đâu , cao nhất cũng chỉ có thể là cán bộ cấp tỉnh.Nghĩ như vậy nên khi Trương Nhất Phàm mời rượu, chưa đợi hắn mở mồm y đã tiếp lời:
- Bí thư Trương , về khoản tiền vay mà tỉnh đưa xuống, tôi đang tìm cách rồi, đến tuần sau tôi sẽ đưa trước cho anh năm mươi triệu. Rất mong anh hiểu cho cái khó của tôi. Hôm nay anh đến sở tài chính chẳng phải là vì vấn đề này sao. Tôi hiện tại cũng đang cố hết sức rồi.
Trương Nhất Phàm cũng không đả động gì, nâng chén rượu đáp:
- Với tư cách là hậu bối tôi xin kính hai vị một chén, Giám đốc La, bí thư Tiễn, mời!Còn chuyện tiền long chúng ta sẽ từ từ nói sau.
Giám đốc La không hiểu rồi, anh đến tìm tôi chẳng phải vì tiền sao? Chẳng nhẽ tên tiểu từ này lại còn chuyện nào khác nữa hay sao?
Tiễn Học Lễ tự nhủ :
-Đằng nào cũng ra mặt rồi thôi thì giúp cho chót.
Nghĩ vậy, ông cầm một chén:
-Đã vậy thì làm luôn đi. Khoản tiền đấy cậu đã giúp thì giúp cho chót. Bí thư Nhất Phàm đây cũng không phải là loại người vong ân bội nghĩa.
Giám đốc La nhìn hắn và nói :
-Bí thư Phàm à, tôi và ba cậu dù gì cũng là chỗ thân tình quen biết nên chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Tôi biết cậu đang vội nên có thể giúp được gì tôi sẽ dốc hết sức. Cậu cứ yên tâm.
Trương Nhất Phàm định bụng nghĩ:
-Dốc hết sức mà chỉ có năm mươi triệu , vậy hai trăm triệu còn lại thì phải đợi đến bao giờ mới có? Nếu như vậy tôi vẫn dùng cách này đến tìm ông, chỉ cần tôi còn ngồi ở cái vị trí này chì cũng chẳng lo ông không chuyển tiền tới. Nhưng vấn đề là nếu như ông có kéo dài đến nửa năm thì lời nói của cha tôi cũng không còn giá trị gì nữa.
Nghĩ vậy nhưng hắn không hề biểu lộ ra ngoài, cầm chén rượu kính hai người:
-Xin kính hai vị tiền bối một chén.
Rượu là loại Mao Đài, đồ ăn cũng là loại nổi tiếng nhất. Để chi cho bữa ăn này Trương Nhất Phàm phải mất tới bốn năm nghìn nhân dân. Nhưng để số tiền kia được giải quyết nhanh chóng, thì như vậy cũng đáng lắm.
Tiếp sau đó, hắn chỉ kính rượu và nói chuyện cũ , tuyệt đối không hề về nhắc gì tới vấn đề tiền nong kia nữa. Cô nhân viên tiếp rượu không ngừng rót rượu cho ba người. Khi nhìn Trương Nhất Phàm uống rượu cô thấy hắn có vẻ là người thẳng thắn và hào phóng , trong lòng bỗng có một cảm giác bất an khó hiểu.
Nghe khẩu khí của ba người cô biết được hai người này vốn đều là những quan lớn của tỉnh, một người là giám đốc sở tài chính, một người là phó bí thư tỉnh ủy. Còn người trẻ nhất có cái tên rất ấn tượng :Trương Nhất Phàm chính là vị bí thư trẻ tuổi nhất.
Trong lúc rót rượu cô cố ý rót cho Trương Nhất Phàm ít hơn. Tiễn Học Lễ chỉ nhìn qua đã biết nhưng ông không nói gì chỉ nhìn cô và cười.
Giám đốc La móc túi tìm thuốc mới phát hiện trong người không có. Ngay lúc đó Trương Nhất Phàm từ phía sau chìa ra hai điếu thuốc, mỗi người một điếu. Giám đốc La xua tay lịch sự từ chối, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn cương quyết đưa :
-Chỉ là một điếu thuốc thôi không phải là vật gì lớn lao cả. Anh cứ yên tâm, ở đây có mặt chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tôi có muốn cũng không dám công khai hối lộ cái gì.
Ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm đề nghị đi tắm suối nước nóng, nhưng giám đốc La nhất quyết không đồng ý sau đó anh gợi ý đi hát karaoke.
Nhưng giám đốc La cũng vẫn cương quyết không đồng ý, y nói dạo này cổ họng không được tốt nên để lần sau hãy đi hát.
Trương Nhất Phàm biết đây là lời từ chối khéo, lần sau có muốn mời y đi ăn cũng còn khó hơn lên trời. Hắn có cảm giác như hôm nay giám đốc La có chút khác thường, nói một đằng làm một nẻo.
Ăn bữa cơm này y còn miễn cưỡng huống chi là đi tắm suối nước nóng hay đi hát . Đến lúc này Trương Nhất Phàm quả thực không còn cách nào khác, hắn định đòi đưa giám đốc La về.
Giám đốc La đáp:
-Bí thư Phàm à, cậu không phải khách khí , nếu không tôi rất ngại. Còn về khoản tiền đấy thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ ưu tiên giải quyết sớm nhất có thể.
Sau khi hai người kia đi rồi, Trương Nhất Phàm mới thấy chuyện này có vẻ hơi lạ. Nếu như thực sự giám đốc La đồng ý ưu tiên giải quyết cho, vậy còn chuyện đi hát ,đi tắm kia thì sao phải từ chối?Như vậy há chẳng phải là giúp không công sao?
Trương Nhất Phàm đã làm việc ở đây bao nhiêu năm như vậy chẳng nhẽ lại không biết giám đốc La là người như thế nào sao. Hôm nay tỏ ra vẻ thanh cao là muốn chứng minh mình là Bao Thanh Thiên liêm chính mà thôi.
Khi còn ở sở tài chính Đổng Tiểu Phàm từng nghe nói giám đốc La là con người như thế nào, hơn nữa cũng biết quan hệ giữa y và Đổng Chính Quyền không phải ở mức bình thường.
Không biết hôm nay thế nào nhưng Trương Nhất Phàm có cảm giác vô cùng khó chịu.
Khoản tiền kia vẫn chưa giải quyết xong xuôi, Trương Nhất Phàm vẫn đang đau đầu vì nghĩ cách. Cứ xem như tuần sau sẽ có được năm mươi triệu nhưng với một vùng Vĩnh Lâm rộng lớn như vậy thì có thể giải quyết được bao nhiêu.
Cũng may là lần trước ông Lý tài trợ sáu mươi triệu, Trương Nhất Phàm trước mắt chỉ chỉ biết dựa trên phương diện này để nghĩ cách. Lựa chọn một huyện nào đó để thực hiện kế hoạch khởi công.
Mang tâm trạng chán trường, Trương Nhất Phàm định gọi điện cho Đằng Phi thì đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Đó là hắn đã hứa sẽ đi thăm Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu.
Sau khi tan ca, Liễu Hồng về mua đồ ăn và làm cơm, cô còn mua thêm cả rượu về uống.
Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu cùng ngồi đợi trên sô pha, chợt cô nói:
-Nếu đến chín giờ anh ấy vẫn không đến thì chúng ta không đợi nữa.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý. Ánh mắt của cô dừng lại ở cặp mông đầy đặn của Liễu Hồng rồi đột nhiên cô muốn trêu Liễu Hồng :
-Chị Liễu Hồng , em có chuyện muốn hỏi chị.
Liễu Hồng không hề biết trò đùa quỷ kế của cô vẫn ngây thơ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hà Tiêu Tiêu vẫy tay:
-Chị lại đây!
Liễu Hồng lắc cặp mông đầy gợi cảm lại gần.
-A. . . . .
Căn phòng chợt vang lên tiếng hét chói tai của Liễu Hồng. Là do trò đùa quái đản của Hà Tiêu Tiêu. Cô ôm lấy Liễu Hồng rồi luồn tay vào đùi chị vuốt ve cặp mông săn chắc của chị. Trò đùa của cô em khiến Liễu Hồng bất giác giật mình.
-A, đừng. . . !
Hà Tiêu Tiêu nghịch vòng ba của cô làm cô buồn buồn hét toáng lên. Nhưng phản ứng của Liễu Hồng cũng rất nhanh , cô đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế chuyển bại thành thắng. Cô cũng cù lại Hà Tiêu Tiêu khiến cô cười mãi không ngừng.
Bỗng chuông cửa reo lên, hai chị em bật dậy ra mở cửa.
Trương Nhất Phàm đã đến, hắn nhìn quần áo hai cô em có phần lộn xộn cười nói:
-Hai cô làm gì mà xung thế?
Hai người chỉ nhìn nhau cười không nói và nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Trương Nhất Phàm vô tình nhìn thấy dây áo của Liễu Hồng bị hở ra, bên hông cũng bị kéo lệch đi một chút và lộ ra khoảng thịt trắng ngần. Đúng là làm người ta thấy xao xuyến.
Quay sang nhìn Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm cũng có chút không hài lòng. Đã lâu không gặp, Tiêu Tiêu vẫn gầy như xưa mặc dù khuôn mặt thì vẫn thanh tú nhưng không giấu được vẻ tiều tụy ốm yếu.
-Tiêu Tiêu , em gầy đi nhiều quá.
Chỉ một câu nói của Nhất Phàm nhưng khiến cô cảm động tới muốn rơi nước mắt. Đôi mắt đỏ mọng như chỉ muốn chực trào ra ngoài.
Khi Liễu Hồng vào bếp lấy bát ăn cơm, Trương Nhất Phàm liền lôi tay Tiêu Tiêu hỏi:
-A đầu ngốc, đã có chuyện gì hả?
-Đều tại anh cả, cả nhà vốn đang vui vẻ mà.
Hà Tiêu Tiêu nhếch miệng đáp và đánh nhẹ vào anh một cái ra vẻ trách móc.
Đối với số tiền dự định cấp cho Vĩnh Lâm từ xin chỉ thị đến lúc phê duyệt chỉ mất chưa đầy hai tháng , nhưng nếu việc trong tay giám đốc La thì có kéo dài thêm ba tháng năm tháng thì cũng chẳng ai dám nói y nửa lời.
Trương Nhất Phàm đang rất cần tiền và rõ ràng đang rất gấp.Vìvậy hắn quyết định đi con đường ngắn nhất dùng biện pháp phi thường giải quyết vấn đề phi thường.
Giám đốc La dù nằm mơ cũng không thể ngờ rằng bữa cơm hôm nay lại là một cái bẫy đã được gài sẵn mà mồi nhử lại chính là một người bạn thân của y. Kế hoạch là để cho y tự phát hiện ra bẫy ở phía trước và để chính người bạn thân của y đẩy y từ phía sau.
Ngay từ lúc ở trong phòng nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi tới, y đã thầm lẩm bẩm:
-Lại một tên nữa đến đòi tiền!
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không một nụ cười của Tiễn Học Lễ, y liền thầm chửi :
- Đúng là già đời giảo hoạt.
Khỏi phải nói cũng biết nhất định Tiễn Học Lễ và Trương Nhất Phàm đã ngầm có thỏa thuận với nhau, nếu không với tính cách của Tiền Học Lễ thì làm sao gã có thể làm theo sắp đặt của Trương Nhất Phàm mà đích thân ra mặt như thế này.
Sớm nghe nói con người này không ưa gì thằng con rể thân phận thấp kém này nhưng chẳng nhẽ lại không cần cả đứa cháu ngoại , dù gì cũng là cùng một huthốngmạch cả thì thân phận ắt sẽ phải thay đổi cũng như nước lên thuyền lên là lẽ tất yếu.
Như không để ý tới sự có mặt của Trương Nhất Phàm, Giám đốc La chỉ hỏi thăm Tiễn Học Lễ, phải đến khi Trương Nhất Phàm cất tiếng chào , y mới gật đầu đáp lại.
Sau khi ba người đã ngồi vào bàn, Trương Nhất Phàm rút thuốc mời hai người, sau đó gọi một tiếp viên xinh đẹp vào tiếp rượu.Trước thái độ phục vụ ân cần của Trương Nhất Phàm khiến giám đốc La có phần ngờ hoặc.
Tên Trương Nhất Phàm này nhất định không phải là kẻ tầm thường , tuổi đời còn trẻ như vậy mà đã lên tới chức giảm đốc sở, nghe nói sau đợt này sẽ còn lên tới tỉnh. Giám đốc La cũng thừa biết với khả năng của Trương Nhất Phàm sau này còn có thể vượt mặt y, hơn nữa với những hậu thuẫn có sẵn thì chỉ cần hắn ở tỉnh năm năm mười năm là cứ thế theo đà lên thẳng trung ương cũng là chuyện dễ hiểu.
Về phần y sau này có thể chèo cao tới đâu , cao nhất cũng chỉ có thể là cán bộ cấp tỉnh.Nghĩ như vậy nên khi Trương Nhất Phàm mời rượu, chưa đợi hắn mở mồm y đã tiếp lời:
- Bí thư Trương , về khoản tiền vay mà tỉnh đưa xuống, tôi đang tìm cách rồi, đến tuần sau tôi sẽ đưa trước cho anh năm mươi triệu. Rất mong anh hiểu cho cái khó của tôi. Hôm nay anh đến sở tài chính chẳng phải là vì vấn đề này sao. Tôi hiện tại cũng đang cố hết sức rồi.
Trương Nhất Phàm cũng không đả động gì, nâng chén rượu đáp:
- Với tư cách là hậu bối tôi xin kính hai vị một chén, Giám đốc La, bí thư Tiễn, mời!Còn chuyện tiền long chúng ta sẽ từ từ nói sau.
Giám đốc La không hiểu rồi, anh đến tìm tôi chẳng phải vì tiền sao? Chẳng nhẽ tên tiểu từ này lại còn chuyện nào khác nữa hay sao?
Tiễn Học Lễ tự nhủ :
-Đằng nào cũng ra mặt rồi thôi thì giúp cho chót.
Nghĩ vậy, ông cầm một chén:
-Đã vậy thì làm luôn đi. Khoản tiền đấy cậu đã giúp thì giúp cho chót. Bí thư Nhất Phàm đây cũng không phải là loại người vong ân bội nghĩa.
Giám đốc La nhìn hắn và nói :
-Bí thư Phàm à, tôi và ba cậu dù gì cũng là chỗ thân tình quen biết nên chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Tôi biết cậu đang vội nên có thể giúp được gì tôi sẽ dốc hết sức. Cậu cứ yên tâm.
Trương Nhất Phàm định bụng nghĩ:
-Dốc hết sức mà chỉ có năm mươi triệu , vậy hai trăm triệu còn lại thì phải đợi đến bao giờ mới có? Nếu như vậy tôi vẫn dùng cách này đến tìm ông, chỉ cần tôi còn ngồi ở cái vị trí này chì cũng chẳng lo ông không chuyển tiền tới. Nhưng vấn đề là nếu như ông có kéo dài đến nửa năm thì lời nói của cha tôi cũng không còn giá trị gì nữa.
Nghĩ vậy nhưng hắn không hề biểu lộ ra ngoài, cầm chén rượu kính hai người:
-Xin kính hai vị tiền bối một chén.
Rượu là loại Mao Đài, đồ ăn cũng là loại nổi tiếng nhất. Để chi cho bữa ăn này Trương Nhất Phàm phải mất tới bốn năm nghìn nhân dân. Nhưng để số tiền kia được giải quyết nhanh chóng, thì như vậy cũng đáng lắm.
Tiếp sau đó, hắn chỉ kính rượu và nói chuyện cũ , tuyệt đối không hề về nhắc gì tới vấn đề tiền nong kia nữa. Cô nhân viên tiếp rượu không ngừng rót rượu cho ba người. Khi nhìn Trương Nhất Phàm uống rượu cô thấy hắn có vẻ là người thẳng thắn và hào phóng , trong lòng bỗng có một cảm giác bất an khó hiểu.
Nghe khẩu khí của ba người cô biết được hai người này vốn đều là những quan lớn của tỉnh, một người là giám đốc sở tài chính, một người là phó bí thư tỉnh ủy. Còn người trẻ nhất có cái tên rất ấn tượng :Trương Nhất Phàm chính là vị bí thư trẻ tuổi nhất.
Trong lúc rót rượu cô cố ý rót cho Trương Nhất Phàm ít hơn. Tiễn Học Lễ chỉ nhìn qua đã biết nhưng ông không nói gì chỉ nhìn cô và cười.
Giám đốc La móc túi tìm thuốc mới phát hiện trong người không có. Ngay lúc đó Trương Nhất Phàm từ phía sau chìa ra hai điếu thuốc, mỗi người một điếu. Giám đốc La xua tay lịch sự từ chối, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn cương quyết đưa :
-Chỉ là một điếu thuốc thôi không phải là vật gì lớn lao cả. Anh cứ yên tâm, ở đây có mặt chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tôi có muốn cũng không dám công khai hối lộ cái gì.
Ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm đề nghị đi tắm suối nước nóng, nhưng giám đốc La nhất quyết không đồng ý sau đó anh gợi ý đi hát karaoke.
Nhưng giám đốc La cũng vẫn cương quyết không đồng ý, y nói dạo này cổ họng không được tốt nên để lần sau hãy đi hát.
Trương Nhất Phàm biết đây là lời từ chối khéo, lần sau có muốn mời y đi ăn cũng còn khó hơn lên trời. Hắn có cảm giác như hôm nay giám đốc La có chút khác thường, nói một đằng làm một nẻo.
Ăn bữa cơm này y còn miễn cưỡng huống chi là đi tắm suối nước nóng hay đi hát . Đến lúc này Trương Nhất Phàm quả thực không còn cách nào khác, hắn định đòi đưa giám đốc La về.
Giám đốc La đáp:
-Bí thư Phàm à, cậu không phải khách khí , nếu không tôi rất ngại. Còn về khoản tiền đấy thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ ưu tiên giải quyết sớm nhất có thể.
Sau khi hai người kia đi rồi, Trương Nhất Phàm mới thấy chuyện này có vẻ hơi lạ. Nếu như thực sự giám đốc La đồng ý ưu tiên giải quyết cho, vậy còn chuyện đi hát ,đi tắm kia thì sao phải từ chối?Như vậy há chẳng phải là giúp không công sao?
Trương Nhất Phàm đã làm việc ở đây bao nhiêu năm như vậy chẳng nhẽ lại không biết giám đốc La là người như thế nào sao. Hôm nay tỏ ra vẻ thanh cao là muốn chứng minh mình là Bao Thanh Thiên liêm chính mà thôi.
Khi còn ở sở tài chính Đổng Tiểu Phàm từng nghe nói giám đốc La là con người như thế nào, hơn nữa cũng biết quan hệ giữa y và Đổng Chính Quyền không phải ở mức bình thường.
Không biết hôm nay thế nào nhưng Trương Nhất Phàm có cảm giác vô cùng khó chịu.
Khoản tiền kia vẫn chưa giải quyết xong xuôi, Trương Nhất Phàm vẫn đang đau đầu vì nghĩ cách. Cứ xem như tuần sau sẽ có được năm mươi triệu nhưng với một vùng Vĩnh Lâm rộng lớn như vậy thì có thể giải quyết được bao nhiêu.
Cũng may là lần trước ông Lý tài trợ sáu mươi triệu, Trương Nhất Phàm trước mắt chỉ chỉ biết dựa trên phương diện này để nghĩ cách. Lựa chọn một huyện nào đó để thực hiện kế hoạch khởi công.
Mang tâm trạng chán trường, Trương Nhất Phàm định gọi điện cho Đằng Phi thì đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Đó là hắn đã hứa sẽ đi thăm Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu.
Sau khi tan ca, Liễu Hồng về mua đồ ăn và làm cơm, cô còn mua thêm cả rượu về uống.
Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu cùng ngồi đợi trên sô pha, chợt cô nói:
-Nếu đến chín giờ anh ấy vẫn không đến thì chúng ta không đợi nữa.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý. Ánh mắt của cô dừng lại ở cặp mông đầy đặn của Liễu Hồng rồi đột nhiên cô muốn trêu Liễu Hồng :
-Chị Liễu Hồng , em có chuyện muốn hỏi chị.
Liễu Hồng không hề biết trò đùa quỷ kế của cô vẫn ngây thơ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hà Tiêu Tiêu vẫy tay:
-Chị lại đây!
Liễu Hồng lắc cặp mông đầy gợi cảm lại gần.
-A. . . . .
Căn phòng chợt vang lên tiếng hét chói tai của Liễu Hồng. Là do trò đùa quái đản của Hà Tiêu Tiêu. Cô ôm lấy Liễu Hồng rồi luồn tay vào đùi chị vuốt ve cặp mông săn chắc của chị. Trò đùa của cô em khiến Liễu Hồng bất giác giật mình.
-A, đừng. . . !
Hà Tiêu Tiêu nghịch vòng ba của cô làm cô buồn buồn hét toáng lên. Nhưng phản ứng của Liễu Hồng cũng rất nhanh , cô đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế chuyển bại thành thắng. Cô cũng cù lại Hà Tiêu Tiêu khiến cô cười mãi không ngừng.
Bỗng chuông cửa reo lên, hai chị em bật dậy ra mở cửa.
Trương Nhất Phàm đã đến, hắn nhìn quần áo hai cô em có phần lộn xộn cười nói:
-Hai cô làm gì mà xung thế?
Hai người chỉ nhìn nhau cười không nói và nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Trương Nhất Phàm vô tình nhìn thấy dây áo của Liễu Hồng bị hở ra, bên hông cũng bị kéo lệch đi một chút và lộ ra khoảng thịt trắng ngần. Đúng là làm người ta thấy xao xuyến.
Quay sang nhìn Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm cũng có chút không hài lòng. Đã lâu không gặp, Tiêu Tiêu vẫn gầy như xưa mặc dù khuôn mặt thì vẫn thanh tú nhưng không giấu được vẻ tiều tụy ốm yếu.
-Tiêu Tiêu , em gầy đi nhiều quá.
Chỉ một câu nói của Nhất Phàm nhưng khiến cô cảm động tới muốn rơi nước mắt. Đôi mắt đỏ mọng như chỉ muốn chực trào ra ngoài.
Khi Liễu Hồng vào bếp lấy bát ăn cơm, Trương Nhất Phàm liền lôi tay Tiêu Tiêu hỏi:
-A đầu ngốc, đã có chuyện gì hả?
-Đều tại anh cả, cả nhà vốn đang vui vẻ mà.
Hà Tiêu Tiêu nhếch miệng đáp và đánh nhẹ vào anh một cái ra vẻ trách móc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.