Chương 1149: Tìm hiểu vấn đề
Tây Lâu Nguyệt
02/01/2017
Lý Hồng không đến dự buổi tiệc tối.
Tống Hạo Thiên rất thất vọng, gã quy chuyện Lý Hồng không nể mặt lên người Trương Nhất Phàm. Mỗi lần bị Lý Hồng cự tuyệt, sự căm thù của gã đối với Trương Nhất Phàm lại sâu thêm một bậc
Bởi vì bao nhiêu năm qua, gã chỉ thấy Lý Hồng đi riêng cùng Trương Nhất Phàm, hơn nữa tên tiểu tử này còn từng hôn môi Lý Hồng. Mỗi khi nghĩ đến những việc này, Tống Hạo Thiên liền có phần phát cuồng và kích động.
Buổi tiệc tối có rất nhiều nhân vật, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Tuyên giáo, Bí thư Đảng ủy Công an, còn có Tư lệnh Quân khu tỉnh đều có mặt. Tống Hạo Thiên vốn chuẩn bị đến Ngọc Lầu Đông, nhưng Lý Thiên Trụ lại đề xướng rằng đây chỉ là một buổi tiệc mời của cán bộ, không nên làm phô trương quá người dân sẽ có cái nhìn không hay, bởi vậy, gã đã chủ trương bày hai bàn tiệc trong nhà ăn của nhà khách Tỉnh ủy.
Đến dự buổi tiệc mời này đều là người bên Tỉnh ủy, bên chính quyền cũng có mấy người là Phó chủ tịch tỉnh, bao gồm cả Sở Dụ. Thấy Lý Hồng không đến, Lý Thiên Trụ đã gọi điện thoại cho cô,
- Tối nay đồng chí Hạo Thiên có tổ chức bữa tiệc ra mắt ở nhà khách Tỉnh ủy.
Lý Hồng liền thẳng thắng từ chối:
- Buổi tối con không rảnh, các chú đi đi!
Ngay trước mặt chú cô, cô cũng từ chối thẳng một câu. Lý Thiên Trụ biết tính tình của cô, nhưng lại không có cách nào khác, cũng không thể đi so đo với cô. Lý Hồng không thích Tống Hạo Thiên, chẳng lẽ mình lại còn ép nó sao?
Đây là việc riêng, cho dù là Tổng bí thư cũng không có cách nào khiến Lý Hồng phục. Làm một trưởng bối, đương nhiên không thể cứ như buộc Lý Hồng lựa chọn. Lý Thiên Trụ gọi cuộc điện thoại này, chẳng qua là nói cho mọi người biết, Tống Hạo Thiên là người một nhà.
Nếu không phải Lý Hồng cũng đã lớn tuổi, thì lớp thế hệ trước trong gia đình cũng sẽ không có những ý tưởng này, làm mối cho cô cùng Tống Hạo Thiên.
Suy cho cùng giữa phụ nữ và đàn ông không như nhau, đàn ông tám mươi tuổi vẫn có thể cưới được vợ trẻ mười tám, cho dù rõ biết mình không còn khả năng, thì cũng có thể lấy về để sờ soạng?
Phụ nữ thì lại không như thế, tuổi càng lớn, người càng xinh đẹp, năng lực công việc càng cao, càng khó tìm đối tượng. Đàn ông trên thế giới này, khả năng chịu đựng cô đơn mãi mãi cũng không bằng phụ nữ. Bước qua hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, thì đừng mong họ vẫn giữ thân như ngọc, nếu không phải là hạng công tử đào hoa bỡn cợt với đời, thì cũng là loại đàn ông second hand đã rời xa vợ.
Lý Hồng là một người khó tính rất hay bắt bẻ, thà thiếu chứ không vơ tùy tiện.
Hơn nữa cái quan niệm tình yêu từ trong xương tủy cô, cũng không giống với người thường. Cũng như từ đầu cô đã nói, cô chỉ cần tình cảm. Trong khi mục đích cuối cùng của đàn ông, đều là chiếm hữu.
Đừng nói về chuyện tình cảm với tôi.
Lý Hồng không có mặt, rượu này càng uống càng không có hương vị.
Tống Hạo Thiên biểu hiện ra vẻ anh hùng và hào phóng hiếm có, lần lượt cụng ly cùng tất cả các thành viên bộ máy lãnh đạo. Trương Nhất Phàm hôm nay cũng không tham gia buổi tiệc này, hắn đã đi Song Giang vì chuyện của Diệp Á Bình.
Vị Phó bí thư chuyên trách mới đến, thể hiện sự dũng mãnh và hào phóng ở trên bàn tiệc, đã để lại cho những thành viên trong bộ máy này một ấn tượng rất sâu sắc. Bí thư Tống là một người hào phóng như vậy, xem ra giao lưu công việc về sau cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lại thấy vẻ khiêm nhường của gã đối với bí thư Lý Thiên Trụ, còn có vẻ tôn kính đối với Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc, và cả cái vẻ hiền hoà với mọi người xung quanh, có người liền thầm khen trong lòng, người phương bắc đúng là hào phóng, xem ra chắc không phải là kẻ thích chơi khó nhau.
Ở đây, ngoại trừ các ủy viên thường vụ uy tín lâu năm, những người khác đều thấp hơn Tống Hạo Thiên, với bọn họ Tống Hạo Thiên cũng đối xử bình đẳng, rượu đến, từng ly một đều uống cạn.
Cừ thật, đều là rượu trắng, năm mươi mấy độ, toàn là rượu Mao Đài phi thiên, đã uống hết hai ket.
Loại rượu này chẳng những đắt, hơn nữa hàng thật trên thị trường cũng rất ít, phần lớn đều là giả. Rượu trong nhà khách Tỉnh ủy, đều được phân phối trực tiếp từ xưởng sản xuất. Tiệc mời khách lần này, khiến cho cả đoàn người bừng bừng hứng thú, vô cùng có dư vị.
Chính lúc trong lòng những người này, từng người một đều cho rằng Tống Hạo Thiên này hào phóng, khí khái, đâu biết rằng tiểu tử này đang mượn rượu tiêu sầu, nhân cơ hội uống cho quá chén.
Tuy nhiên, tửu lượng của thằng nhãi Tống Hạo Thiên này cũng không phải chỉ là dũng mãnh bình thường, cả hai lít rượu trắng, xứng đáng với danh hiệu lấy rượu thay cơm. Dù sao thằng nhãi cao một mét tám này, nếu không phải do vấn đề về tính cách, cũng có thể được xem là một người đáng kiêu ngạo.
Đợi đến sau khi đã tàn buổi tiệc, thì cái chỗ ở của Tống Hạo Thiên ở tỉnh Tương bây giờ, chính là nhà khách Tỉnh ủy này.
Uống rượu đến say , nằm trên giường đánh một giấc, ngày hôm sau Tống Hạo Thiên trở về đến văn phòng, lại đi thăm hỏi vài vị ủy viên thường vụ quan trong đêm qua.
Trong đó bao gồm Tư lệnh Quân khu tỉnh Cổ Quốc Khánh, Cổ Quốc Khánh là do một tay cụ ông của Tống gia nâng đỡ lên làm tướng, năm kia mới được điều từ quân khu khác về đây. Hiện tại là Tư lệnh Quân khu tỉnh Tương, quân hàm thiếu tướng, cấp bậc trong quân đội là cấp Chính quân, cùng cấp bậc tướng lãnh với Trương Chấn Nam, anh cả của Trương Nhất Phàm.
Tống Hạo Thiên là cấp Thứ trưởng, cổ quốc khánh là cấp Chính quân, lại là bậc cha chú, bởi vậy, khi Tống Hạo Thiên đến thăm hỏi ông, còn đặc biệt chú ý mang theo chút quà biếu.
Chỉ dựa vào mối quan hệ này, không cần phải nói, về sau Cổ Quốc Khánh chính là bè phái ủng hộ Tống Hạo Thiên.
Hôm nay Tống Hạo Thiên đến, lại là lấy thân phận vãn bối, đối với Cổ Quốc Khánh kính trọng có thừa, điều này khiến Cổ Quốc Khánh trong lòng dễ chịu. Còn khen ngợi tiểu tử này thật biết cách làm người, không dựa vào thế lực của gia tộc mà diễu võ dương oai .
Trở về từ quân khu tỉnh, Tống Hạo Thiên lại đi thăm Sở Dụ, trong bảng xếp hạng của lãnh đạo tỉnh, Sở Dụ luôn đứng phía sau các vị Phó chủ tịch tỉnh trong bộ máy chính phủ, so sánh với Tống Hạo Thiên, đương nhiên cô phải kém một cấp bậc .
Nhưng Tống Hạo Thiên lại mang đến cho cô một bộ mỹ phẩm được nhập khẩu từ nước ngoài, tuy rằng Sở Dụ là một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, cán bộ nhà nước, mỗi ngày không phải trang điểm thật đậm, nhưng cũng không thể thiếu sản phẩm dưỡng da.
Càng đến gần tầm tuổi này, càng phải trang điểm.
Nhận được bộ mỹ phẩm Tống Hạo Thiên mang đến, trong lòng Sở Dụ liền thoáng cảm động. Tuy rằng cô thừa tiền mua, nhưng đây là tấm lòng người ta, đường đường một Phó bí thư. Tấm lòng trong đó rất có ý nghĩa. Bởi vậy, Sở Dụ cũng phải biểu hiện ra một chút tấm lòng của mình.
- Bí thư Tống, mời ngài ngồi, mời ngồi .
Sở Dụ liền đứng lên, đích thân châm trà cho Tống Hạo Thiên, cùng lúc dặn bảo thư ký, buổi sáng hôm nay cho dù ai đến, đều giúp ta từ chối khéo. Ta hôm nay không thể tiếp đãi.
Tống Hạo Thiên sóng yên lặng ngồi xuống, nhìn qua văn phòng này của Sở Dụ.
- Chị Sở, văn phòng này của chị trông thật khá đấy, rốt cuộc vẫn là xuất thân từ dòng dõi Thư hương (nho gia), ngay cả văn phòng cũng đặc sắc như vậy.
Tiểu tử Tống Hạo Thiên này hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, không ngờ có thể dẻo mồm nịnh bợ Sở Dụ vậy. Lại còn mở miệng ra là chị Sở.
Hơn nữa quan hệ giữa Tống gia và nhà chồng của Sở Dụ cũng không tồi, bởi vậy, Sở Dụ càng có thể tiếp nhận cách xưng hô này của gã.
Trên tuổi tác, Sở Dụ lớn hơn Tống Hạo Thiên khoảng mười tuổi. Luận về cấp bậc trước mắt hai người là như nhau, nhưng triển vọng phát triển của Tống Hạo Thiên người ta so với mình rõ ràng mạnh hơn nhiều. Điểm này, trong lòng Sở Dụ hiểu rõ.
Lại thêm vừa rồi tiểu tử này tặng cho bộ trang điểm hàng hiệu, khư khư vẫn là nhãn hiệu mà Sở Dụ thích nhất. Vì thế, mối quan hệ này lại càng thân thiết.
Sở Dụ nói:
- Bí thư Tống, xem cậu khách sáo chưa, đến đây thì cứ đến, còn đem theo quà cáp gì? Thật ngại quá.
Thật ra cô nào biết đâu rằng, đây là món quà Tống Hạo Thiên định tặng Lý Hồng, Lý Hồng không nhận, gã mới chuyển qua tặng cho Sở Dụ. Ở tỉnh Tương, Sở Dụ tuyệt đối là một đối tượng có thể lôi kéo.
Trong bộ máy chính phủ, Tống Hạo Thiên đã sớm nghiên cứu qua, ngoại trừ Sở Dụ, những người khác trên cơ bản đều bị Thẩm Hoành Quốc nắm chặt hết. Thẩm Hoành Quốc này cũng tương đối nham hiểm, hai lần điều chỉnh, đã hoàn toàn chộp lấy hết người trong Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nghe Sở Dụ nói lời khách sáo, Tống Hạo Thiên liền phân bua,
- Chị Sở, chỉ một chút quà, với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đừng nói là chút quà mọn này, chỉ cần là chị thích , Tống Hạo Thiên tôi cũng có thể cho chị!
Sở Dụ bưng ly trà tự tay mình pha,
- Bí thư Tống nói đùa đó thôi, có được tâm ý này của cậu, tôi vô cùng vinh hạnh.
- Được đấy, nếu đã như vậy, khi không có người, chị đừng gọi là bí thư Tống này nọ, dù sao em cũng chỉ là Phó bí thư, chị cứ gọi em là Hạo Thiên nhé!
Tống Hạo Thiên cũng là một người khá biết cách nói chuyện, chỉ mấy câu nói đã lập tức khiến chút hư vinh trong lòng Sở Dụ được thỏa mãn, cô thầm nhủ trong lòng, Tống Hạo Thiên xem ra tuổi còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế so với Tống Minh Triều khôn khéo hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói:
- Vậy sao được, cậu hiện tại đang chuyên chức Phó bí thư, nói không chừng ngày nào đó được phù chính ,chính thức thành Bí thư Tỉnh ủy, bí thư Lý rời khỏi tỉnh Tương, vào trung ương Đảng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Tống Hạo Thiên thật ra rất thích câu nói này, nếu Lý Thiên Trụ đi rồi, mình có thể lên làm Bí thư Tỉnh ủy, đấy thật là một chuyện cầu còn không được. Nhưng còn có một Thẩm Hoành Quốc đang ở đó cản trở đấy chứ? Luân phiên cũng không tới lượt mình.
Phải chờ tới Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ hai người bọn họ, từng người một ra đi, gã lại không thể đợi được.
Tống Hạo Thiên cười cười,
- Chị Sở thật biết nói chuyện, vậy cứ mượn lời nói tốt lành này của chị, chỉ mong thực sự có một ngày như vậy. Tuy nhiên, tiền đồ của chị cũng không thể đo lường trước, chúng ta đều là cán bộ cấp Thứ trưởng, ở phía chính phủ bên này, chẳng lẽ chị không muốn tiến thêm một bước nữa? Ít nhất thành một ủy viên thường vụ cũng là xứng đáng thôi?
Lời này của Tống Hạo Thiên, đích thực gợi lên cho Sở Dụ rất nhiều tâm tư, bất luận nằm ở cấp bậc lãnh đạo bộ máy nào, có thể vào ủy viên thường vụ lời nói mới thực sự xem như có quyền lực. Sở Dụ tuy rằng thân là một phụ nữ, cô cũng có tham vọng này, nhưng cô biết, chỉ dựa vào năng lực của bản thân, muốn vào ủy viên thường vụ, khó đấy? Trừ phi lấy cho ra được chính tích cầm trên tay.
Cấp cán bộ xen lẫn trong tỉnh này, người nào không có hậu thuẫn chứ?
Lời này thật sự đã đi thẳng vào trong lòng Sở Dụ, nhưng mình là phân quản du lịch, kiều vụ, ngoại vụ, việc hợp tác Việt -Hong Kong-Macau, công tác đối Đài. Công tác du lịch vẫn còn có chút công vụ, nhưng cũng không phải là cái việc gì lớn lao quan trọng. Về phần cái gì kiều vụ, ngoại vụ, hợp tác Việt-Hong Kong-Macau, công tác đối Đài gì đó đều là cái đồ bỏ đi!
Nếu như đổi lại là ở các thành phố lớn duyên hải như Thâm Quyến, Quảng tỉnh, Thượng Hải, vậy mới thực sự là có việc lớn để làm. Ở tỉnh nội địa như tỉnh Tương vậy, rõ đúng là cái không có tác dụng. Đối Đài, là đối vào chỗ nào?
Tỉnh Tương ở Đài Loan-HongKong rốt cuộc có mấy văn phòng làm việc, đó hoàn toàn là những chức vị nhàn rỗi đến đau cả ruột. Chiến tích này e là không dể lấy được! Tuy vậy, nghe được tấm lòng của Tống Hạo Thiên, dường như có ý muốn trợ giúp mình, trong ánh mắt liền đầy ấp hy vọng.
Không ngờ tên tiểu tử Tống Hạo Thiên này xảo quyệt, liền chuyển đề tài,
- Có việc này? Chị Sở, có rảnh không? Em muốn tìm hiểu một chút về cái lúc mà các Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tương đã vì vị trí thường vụ này, nghe nói gây nên chuyên khá lớn , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mất cả nửa ngày, hoá ra Tống Hạo Thiên là nhằm vào việc này mà tới, lập tức Sở Dụ liền hiểu ra tất cả.
Tống Hạo Thiên rất thất vọng, gã quy chuyện Lý Hồng không nể mặt lên người Trương Nhất Phàm. Mỗi lần bị Lý Hồng cự tuyệt, sự căm thù của gã đối với Trương Nhất Phàm lại sâu thêm một bậc
Bởi vì bao nhiêu năm qua, gã chỉ thấy Lý Hồng đi riêng cùng Trương Nhất Phàm, hơn nữa tên tiểu tử này còn từng hôn môi Lý Hồng. Mỗi khi nghĩ đến những việc này, Tống Hạo Thiên liền có phần phát cuồng và kích động.
Buổi tiệc tối có rất nhiều nhân vật, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Tuyên giáo, Bí thư Đảng ủy Công an, còn có Tư lệnh Quân khu tỉnh đều có mặt. Tống Hạo Thiên vốn chuẩn bị đến Ngọc Lầu Đông, nhưng Lý Thiên Trụ lại đề xướng rằng đây chỉ là một buổi tiệc mời của cán bộ, không nên làm phô trương quá người dân sẽ có cái nhìn không hay, bởi vậy, gã đã chủ trương bày hai bàn tiệc trong nhà ăn của nhà khách Tỉnh ủy.
Đến dự buổi tiệc mời này đều là người bên Tỉnh ủy, bên chính quyền cũng có mấy người là Phó chủ tịch tỉnh, bao gồm cả Sở Dụ. Thấy Lý Hồng không đến, Lý Thiên Trụ đã gọi điện thoại cho cô,
- Tối nay đồng chí Hạo Thiên có tổ chức bữa tiệc ra mắt ở nhà khách Tỉnh ủy.
Lý Hồng liền thẳng thắng từ chối:
- Buổi tối con không rảnh, các chú đi đi!
Ngay trước mặt chú cô, cô cũng từ chối thẳng một câu. Lý Thiên Trụ biết tính tình của cô, nhưng lại không có cách nào khác, cũng không thể đi so đo với cô. Lý Hồng không thích Tống Hạo Thiên, chẳng lẽ mình lại còn ép nó sao?
Đây là việc riêng, cho dù là Tổng bí thư cũng không có cách nào khiến Lý Hồng phục. Làm một trưởng bối, đương nhiên không thể cứ như buộc Lý Hồng lựa chọn. Lý Thiên Trụ gọi cuộc điện thoại này, chẳng qua là nói cho mọi người biết, Tống Hạo Thiên là người một nhà.
Nếu không phải Lý Hồng cũng đã lớn tuổi, thì lớp thế hệ trước trong gia đình cũng sẽ không có những ý tưởng này, làm mối cho cô cùng Tống Hạo Thiên.
Suy cho cùng giữa phụ nữ và đàn ông không như nhau, đàn ông tám mươi tuổi vẫn có thể cưới được vợ trẻ mười tám, cho dù rõ biết mình không còn khả năng, thì cũng có thể lấy về để sờ soạng?
Phụ nữ thì lại không như thế, tuổi càng lớn, người càng xinh đẹp, năng lực công việc càng cao, càng khó tìm đối tượng. Đàn ông trên thế giới này, khả năng chịu đựng cô đơn mãi mãi cũng không bằng phụ nữ. Bước qua hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, thì đừng mong họ vẫn giữ thân như ngọc, nếu không phải là hạng công tử đào hoa bỡn cợt với đời, thì cũng là loại đàn ông second hand đã rời xa vợ.
Lý Hồng là một người khó tính rất hay bắt bẻ, thà thiếu chứ không vơ tùy tiện.
Hơn nữa cái quan niệm tình yêu từ trong xương tủy cô, cũng không giống với người thường. Cũng như từ đầu cô đã nói, cô chỉ cần tình cảm. Trong khi mục đích cuối cùng của đàn ông, đều là chiếm hữu.
Đừng nói về chuyện tình cảm với tôi.
Lý Hồng không có mặt, rượu này càng uống càng không có hương vị.
Tống Hạo Thiên biểu hiện ra vẻ anh hùng và hào phóng hiếm có, lần lượt cụng ly cùng tất cả các thành viên bộ máy lãnh đạo. Trương Nhất Phàm hôm nay cũng không tham gia buổi tiệc này, hắn đã đi Song Giang vì chuyện của Diệp Á Bình.
Vị Phó bí thư chuyên trách mới đến, thể hiện sự dũng mãnh và hào phóng ở trên bàn tiệc, đã để lại cho những thành viên trong bộ máy này một ấn tượng rất sâu sắc. Bí thư Tống là một người hào phóng như vậy, xem ra giao lưu công việc về sau cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lại thấy vẻ khiêm nhường của gã đối với bí thư Lý Thiên Trụ, còn có vẻ tôn kính đối với Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc, và cả cái vẻ hiền hoà với mọi người xung quanh, có người liền thầm khen trong lòng, người phương bắc đúng là hào phóng, xem ra chắc không phải là kẻ thích chơi khó nhau.
Ở đây, ngoại trừ các ủy viên thường vụ uy tín lâu năm, những người khác đều thấp hơn Tống Hạo Thiên, với bọn họ Tống Hạo Thiên cũng đối xử bình đẳng, rượu đến, từng ly một đều uống cạn.
Cừ thật, đều là rượu trắng, năm mươi mấy độ, toàn là rượu Mao Đài phi thiên, đã uống hết hai ket.
Loại rượu này chẳng những đắt, hơn nữa hàng thật trên thị trường cũng rất ít, phần lớn đều là giả. Rượu trong nhà khách Tỉnh ủy, đều được phân phối trực tiếp từ xưởng sản xuất. Tiệc mời khách lần này, khiến cho cả đoàn người bừng bừng hứng thú, vô cùng có dư vị.
Chính lúc trong lòng những người này, từng người một đều cho rằng Tống Hạo Thiên này hào phóng, khí khái, đâu biết rằng tiểu tử này đang mượn rượu tiêu sầu, nhân cơ hội uống cho quá chén.
Tuy nhiên, tửu lượng của thằng nhãi Tống Hạo Thiên này cũng không phải chỉ là dũng mãnh bình thường, cả hai lít rượu trắng, xứng đáng với danh hiệu lấy rượu thay cơm. Dù sao thằng nhãi cao một mét tám này, nếu không phải do vấn đề về tính cách, cũng có thể được xem là một người đáng kiêu ngạo.
Đợi đến sau khi đã tàn buổi tiệc, thì cái chỗ ở của Tống Hạo Thiên ở tỉnh Tương bây giờ, chính là nhà khách Tỉnh ủy này.
Uống rượu đến say , nằm trên giường đánh một giấc, ngày hôm sau Tống Hạo Thiên trở về đến văn phòng, lại đi thăm hỏi vài vị ủy viên thường vụ quan trong đêm qua.
Trong đó bao gồm Tư lệnh Quân khu tỉnh Cổ Quốc Khánh, Cổ Quốc Khánh là do một tay cụ ông của Tống gia nâng đỡ lên làm tướng, năm kia mới được điều từ quân khu khác về đây. Hiện tại là Tư lệnh Quân khu tỉnh Tương, quân hàm thiếu tướng, cấp bậc trong quân đội là cấp Chính quân, cùng cấp bậc tướng lãnh với Trương Chấn Nam, anh cả của Trương Nhất Phàm.
Tống Hạo Thiên là cấp Thứ trưởng, cổ quốc khánh là cấp Chính quân, lại là bậc cha chú, bởi vậy, khi Tống Hạo Thiên đến thăm hỏi ông, còn đặc biệt chú ý mang theo chút quà biếu.
Chỉ dựa vào mối quan hệ này, không cần phải nói, về sau Cổ Quốc Khánh chính là bè phái ủng hộ Tống Hạo Thiên.
Hôm nay Tống Hạo Thiên đến, lại là lấy thân phận vãn bối, đối với Cổ Quốc Khánh kính trọng có thừa, điều này khiến Cổ Quốc Khánh trong lòng dễ chịu. Còn khen ngợi tiểu tử này thật biết cách làm người, không dựa vào thế lực của gia tộc mà diễu võ dương oai .
Trở về từ quân khu tỉnh, Tống Hạo Thiên lại đi thăm Sở Dụ, trong bảng xếp hạng của lãnh đạo tỉnh, Sở Dụ luôn đứng phía sau các vị Phó chủ tịch tỉnh trong bộ máy chính phủ, so sánh với Tống Hạo Thiên, đương nhiên cô phải kém một cấp bậc .
Nhưng Tống Hạo Thiên lại mang đến cho cô một bộ mỹ phẩm được nhập khẩu từ nước ngoài, tuy rằng Sở Dụ là một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, cán bộ nhà nước, mỗi ngày không phải trang điểm thật đậm, nhưng cũng không thể thiếu sản phẩm dưỡng da.
Càng đến gần tầm tuổi này, càng phải trang điểm.
Nhận được bộ mỹ phẩm Tống Hạo Thiên mang đến, trong lòng Sở Dụ liền thoáng cảm động. Tuy rằng cô thừa tiền mua, nhưng đây là tấm lòng người ta, đường đường một Phó bí thư. Tấm lòng trong đó rất có ý nghĩa. Bởi vậy, Sở Dụ cũng phải biểu hiện ra một chút tấm lòng của mình.
- Bí thư Tống, mời ngài ngồi, mời ngồi .
Sở Dụ liền đứng lên, đích thân châm trà cho Tống Hạo Thiên, cùng lúc dặn bảo thư ký, buổi sáng hôm nay cho dù ai đến, đều giúp ta từ chối khéo. Ta hôm nay không thể tiếp đãi.
Tống Hạo Thiên sóng yên lặng ngồi xuống, nhìn qua văn phòng này của Sở Dụ.
- Chị Sở, văn phòng này của chị trông thật khá đấy, rốt cuộc vẫn là xuất thân từ dòng dõi Thư hương (nho gia), ngay cả văn phòng cũng đặc sắc như vậy.
Tiểu tử Tống Hạo Thiên này hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, không ngờ có thể dẻo mồm nịnh bợ Sở Dụ vậy. Lại còn mở miệng ra là chị Sở.
Hơn nữa quan hệ giữa Tống gia và nhà chồng của Sở Dụ cũng không tồi, bởi vậy, Sở Dụ càng có thể tiếp nhận cách xưng hô này của gã.
Trên tuổi tác, Sở Dụ lớn hơn Tống Hạo Thiên khoảng mười tuổi. Luận về cấp bậc trước mắt hai người là như nhau, nhưng triển vọng phát triển của Tống Hạo Thiên người ta so với mình rõ ràng mạnh hơn nhiều. Điểm này, trong lòng Sở Dụ hiểu rõ.
Lại thêm vừa rồi tiểu tử này tặng cho bộ trang điểm hàng hiệu, khư khư vẫn là nhãn hiệu mà Sở Dụ thích nhất. Vì thế, mối quan hệ này lại càng thân thiết.
Sở Dụ nói:
- Bí thư Tống, xem cậu khách sáo chưa, đến đây thì cứ đến, còn đem theo quà cáp gì? Thật ngại quá.
Thật ra cô nào biết đâu rằng, đây là món quà Tống Hạo Thiên định tặng Lý Hồng, Lý Hồng không nhận, gã mới chuyển qua tặng cho Sở Dụ. Ở tỉnh Tương, Sở Dụ tuyệt đối là một đối tượng có thể lôi kéo.
Trong bộ máy chính phủ, Tống Hạo Thiên đã sớm nghiên cứu qua, ngoại trừ Sở Dụ, những người khác trên cơ bản đều bị Thẩm Hoành Quốc nắm chặt hết. Thẩm Hoành Quốc này cũng tương đối nham hiểm, hai lần điều chỉnh, đã hoàn toàn chộp lấy hết người trong Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nghe Sở Dụ nói lời khách sáo, Tống Hạo Thiên liền phân bua,
- Chị Sở, chỉ một chút quà, với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đừng nói là chút quà mọn này, chỉ cần là chị thích , Tống Hạo Thiên tôi cũng có thể cho chị!
Sở Dụ bưng ly trà tự tay mình pha,
- Bí thư Tống nói đùa đó thôi, có được tâm ý này của cậu, tôi vô cùng vinh hạnh.
- Được đấy, nếu đã như vậy, khi không có người, chị đừng gọi là bí thư Tống này nọ, dù sao em cũng chỉ là Phó bí thư, chị cứ gọi em là Hạo Thiên nhé!
Tống Hạo Thiên cũng là một người khá biết cách nói chuyện, chỉ mấy câu nói đã lập tức khiến chút hư vinh trong lòng Sở Dụ được thỏa mãn, cô thầm nhủ trong lòng, Tống Hạo Thiên xem ra tuổi còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế so với Tống Minh Triều khôn khéo hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói:
- Vậy sao được, cậu hiện tại đang chuyên chức Phó bí thư, nói không chừng ngày nào đó được phù chính ,chính thức thành Bí thư Tỉnh ủy, bí thư Lý rời khỏi tỉnh Tương, vào trung ương Đảng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Tống Hạo Thiên thật ra rất thích câu nói này, nếu Lý Thiên Trụ đi rồi, mình có thể lên làm Bí thư Tỉnh ủy, đấy thật là một chuyện cầu còn không được. Nhưng còn có một Thẩm Hoành Quốc đang ở đó cản trở đấy chứ? Luân phiên cũng không tới lượt mình.
Phải chờ tới Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ hai người bọn họ, từng người một ra đi, gã lại không thể đợi được.
Tống Hạo Thiên cười cười,
- Chị Sở thật biết nói chuyện, vậy cứ mượn lời nói tốt lành này của chị, chỉ mong thực sự có một ngày như vậy. Tuy nhiên, tiền đồ của chị cũng không thể đo lường trước, chúng ta đều là cán bộ cấp Thứ trưởng, ở phía chính phủ bên này, chẳng lẽ chị không muốn tiến thêm một bước nữa? Ít nhất thành một ủy viên thường vụ cũng là xứng đáng thôi?
Lời này của Tống Hạo Thiên, đích thực gợi lên cho Sở Dụ rất nhiều tâm tư, bất luận nằm ở cấp bậc lãnh đạo bộ máy nào, có thể vào ủy viên thường vụ lời nói mới thực sự xem như có quyền lực. Sở Dụ tuy rằng thân là một phụ nữ, cô cũng có tham vọng này, nhưng cô biết, chỉ dựa vào năng lực của bản thân, muốn vào ủy viên thường vụ, khó đấy? Trừ phi lấy cho ra được chính tích cầm trên tay.
Cấp cán bộ xen lẫn trong tỉnh này, người nào không có hậu thuẫn chứ?
Lời này thật sự đã đi thẳng vào trong lòng Sở Dụ, nhưng mình là phân quản du lịch, kiều vụ, ngoại vụ, việc hợp tác Việt -Hong Kong-Macau, công tác đối Đài. Công tác du lịch vẫn còn có chút công vụ, nhưng cũng không phải là cái việc gì lớn lao quan trọng. Về phần cái gì kiều vụ, ngoại vụ, hợp tác Việt-Hong Kong-Macau, công tác đối Đài gì đó đều là cái đồ bỏ đi!
Nếu như đổi lại là ở các thành phố lớn duyên hải như Thâm Quyến, Quảng tỉnh, Thượng Hải, vậy mới thực sự là có việc lớn để làm. Ở tỉnh nội địa như tỉnh Tương vậy, rõ đúng là cái không có tác dụng. Đối Đài, là đối vào chỗ nào?
Tỉnh Tương ở Đài Loan-HongKong rốt cuộc có mấy văn phòng làm việc, đó hoàn toàn là những chức vị nhàn rỗi đến đau cả ruột. Chiến tích này e là không dể lấy được! Tuy vậy, nghe được tấm lòng của Tống Hạo Thiên, dường như có ý muốn trợ giúp mình, trong ánh mắt liền đầy ấp hy vọng.
Không ngờ tên tiểu tử Tống Hạo Thiên này xảo quyệt, liền chuyển đề tài,
- Có việc này? Chị Sở, có rảnh không? Em muốn tìm hiểu một chút về cái lúc mà các Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tương đã vì vị trí thường vụ này, nghe nói gây nên chuyên khá lớn , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mất cả nửa ngày, hoá ra Tống Hạo Thiên là nhằm vào việc này mà tới, lập tức Sở Dụ liền hiểu ra tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.