Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 693: Tính món nợ cũ

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Kỳ thật đối với Bạch Văn Thiên mà nói, thăm hay không thăm huyện Đạo An, kết quả đều như nhau.

Ông ta chẳng qua chỉ mượn uy tín Lý Thiên Trụ, ra oai ở Đạo An một phen. Đương nhiên, oán cũ không thể cho qua, ông ta không thể mang tiền đầu tư tiếp.

Một đoàn người đến Đạo An, Hoàng Tử Kỳ trong lòng không yên, mặc dù Bạch Văn Thiên cũng không nhắc gì đến chuyện trước đây nhưng Hoàng Tử Kỳ luôn cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ăn trưa ở huyện, những chuyện còn lại là việc của đoàn khảo sát Bạch Văn Thiên, giả vờ giả vịt tiến hành khảo sát vùng nguyên liệu thuốc. Bốn người Bạch Văn Thiên, Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long ở nhà khách nghỉ ngơi.

Nhà máy nhỏ này ở huyện Đạo An sẽ là của hồi môn của Bạch Cẩn sau này, do đó Bạch Vân mới kéo Liễu Hải đi đến vùng nguyên liệu.

Trên đường đi Bạch Vân nói với Liễu Hải:

- Ba nói nếu nhà máy này khánh thành sẽ làm quà cưới tặng em, vì thế nhà máy này anh cũng có một nửa. Sau này anh phải bỏ chút tâm sức, việc quản lý việc ở đây đều do anh xử lý.

Liễu Hải nói:

- Bây giờ và sau này khác nhau, người ở huyện Đạo An dù có kiêu ngạo thế nào, có Bí thư Trương ở đây, lại thêm Chủ tịch Lý đích thân dẫn tới ai còn dám giở trò với em nữa

Bạch Cẩn nói:

- Trước mắt thì không có vấn đề gì, sợ là sợ sau khi bí thư Trương đi rồi những người này sẽ làm loạn, anh nghĩ Bí thư Trương có thể ở lại Vĩnh An này bao lâu nữa?

Trong lòng Liễu Hải ngẫm cũng thấy đúng, nhưng anh ta vẫn an ủi:

- Không phải có anh rồi sao? Anh giờ tốt xấu thế nào cũng là một phó cục, không đáng mặt sao?

- Anh?

Bạch Cẩn nhìn anh ta cười:

- Anh đúng là đồ ngốc, có chuyện gì mà đợi lúc anh ra mặt Hoàng Tử Kỳ đều sợ hãi rồi. - Hai người vừa nói vừa cười, cục trưởng cục xúc tiến đầu tư đi tới, Bạch Cẩn liền nói:

- Cục trưởng Lệ, mấy năm rồi không gặp, ngài vẫn còn đi lại được như thế này, thật không đơn giản chút nào.

Từ khi nhận được lệnh, cần ông ta cùng đoàn khảo sát nhà máy thuốc Trường Bạch Sơn đi thăm vùng nguyên liệu, trong lòng cục trưởng Lệ luôn nhủ thầm hết rồi, hết rồi. Nhưng muốn lảng tránh chuyện hôm nay cũng không kịp nữa, thế nên mới mặt dày leo lên đây.

Câu này của Bạch Cẩn rõ ràng đã chạm đúng chỗ tổn thương của ông ta, châm chọc rằng ông ta đã già rồi còn giữ mãi vị trí này không chịu buông, Cục trưởng Lệ cũng chỉ biết kìm nén lại trong lòng, không dám đắc tội với vị thần tài này.

Ông ta cười nói:

- Bạch tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Bạch Cẩn cười nhạt:

- Đúng vậy, mấy năm không gặp, tôi còn tưởng nhân tài như cục trưởng Lệ đây ít nhất cũng lên đến chức Chủ tịch huyện rồi, không ngờ chân ông tốt như thế mà vẫn chỉ dừng một chỗ ngắm cảnh.

Cục trưởng Lệ liếc mắt nhìn Liễu Hải đứng cạnh Bạch Cẩn, chỉ cười họa theo:

- Lệ mỗ ngu dốt, có thể đứng mộ chỗ nhiều năm ngắm cảnh cũng tốt, cũng tốt mà.

Bạch Cẩn nói:

- Chính thế, nhân lúc vẫn còn có thể ngắm được thì nên ngắm nhiều một chút, có câu là “nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn”, phong cảnh hoàng hôn này, không còn nhiều nữa rồi.

Bạch Cẩn nosii xong:

- Liễu Hải, chúng ta đi thôi!

Cục trưởng Lệ lau mồ hôi, nhìn theo bóng dáng Bạch Cẩn, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, đứa con gái chết tiệt này oán khí thật là nặng!

Hoàng Tử Kỳ căn dặn rồi, muốn ông ta đến làm hòa với Bạch Cẩn, nhưng ông ta nhìn thấy khí thế này của Bạch Cẩn, rất lanh lợi, căn bản không cho ông ta cơ hội nói. Hơn nữa, những lời vừa rồi, nghe thấy khó chịu trong lòng. Đổi lại lúc bình thường, tính côn đồ của cục trưởng Lệ mà nổi lên, quản chuyện đầu tư của bạn, gọi bạn đến, rồi đuổi cổ về.



Nhưng nhìn thấy cục trưởng Liễu bên cạnh Bạch Cẩn, cục trưởng Lệ liền biết người đứng sau của Bạch gia giờ mạnh hơn rồi, không còn để cho những người như mình có thể dễ dàng động vào nữa.

Từ trên núi trở xuống, cục trưởng Lệ liền tìm Hoàng Tử Kỳ bàn đối sách, Hoàng Tử Kỳ cũng không có nhiều thời gian bàn kỹ cùng ông ta, lập tức bảo ông ta đến phòng tài chính huyện, lĩnh chi phiếu hai triệu, tự mình đi giải quyết chuyện này. Những chuyện khác đợi sau khi chủ tịch tỉnh đi rồi bàn tính thêm.

Và bảo ông ta âm thầm theo dõi Bạch Cẩn, chỉ cần không nhắc chuyện cũ, chính sách tất cả đều tốt.

Tất cả những chuyện này đều giấu Trương Nhất Phàm, âm thầm thương lượng, Bạch Cẩn cầm lại hai triệu đã mất trước đó, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười. Nuốt trôi rồi còn bắt họ nôn ra, chắc chắn tâm trạng không được tốt rồi.

Nhưng đây là tiền của mình, không thể không lấy lại.

Đêm đó, mọi người ở lại huyện Đạo An. Nhân lúc không có người Bạch Cẩn lặng lẽ đem chuyện này kể với bố. Bạch Văn Thiên cười lạnh:

- Coi như bọn họ thức thời, ăn rồi lại nhả ra. Bạch Cẩn, chuyện này con tự quyết định, trước tiên không nên vội vàng ký hợp đồng với họ, kéo dài thêm rồi nói.

Bạch Cẩn có chút do dự:

- Ba, làm như thế này có phải là hơi có lỗi với bí thư Trương và Chủ tịch Lý không? Dù sao bọn họ cũng dồn nhiều tâm huyết vào chuyện này.

Bạch Văn Thiên nói:

- Tổn thất của bọn họ đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách bù đắp sau, nhưng chuyện nhà máy lần này kiên quyết không đầu tư ở huyện Đạo An, chúng ta tìm chỗ khác. Nếu Nhất Phàm và Chủ tịch Lý có hỏi con cứ đổ trách nhiệm lên đầu những người ở huyện Đạo An kia. Nói bọn họ không có thành ý, muốn bới móc sai lầm lại không dễ sao? Bạch mỗ ta muốn cho bọn họ nếm mùi vị năm đó.

Bạch Cẩn không nói gì, chỉ cảm thấy chuyện này thật có lỗi với Lý Thiên Trụ và Trương Nhất Phàm. Lúc đầu mình đã không đồng ý tái đầu tư vào huyện Đạo An, nhưng ba cố chấp, không ngờ trong lòng ba lại có dự tính này.

Bạch Văn Thiên hiểu tâm ý của con gái, an ủi:

- Ba cũng không muốn đắc tội với Lý Thiên Trụ, càng không muốn hại Nhất Phàm, nhưng những người ở huyện Đạo An này nếu không cho họ nếm mùi đau khổ thì cục tức trong lòng ba biết bỏ đi đâu? Hơn nữa, chúng ta chịu tổn thất hai triệu, đến nơi khác đầu tư đối với chủ tịch Lý mà nói chẳng có tổn thất gì. Nếu con thấy không phải với chú Nhất Phàm, vậy thì ở lại, xem xét vùng đất khác của Vĩnh Lâm xem có phù hợp không. Huyện Đạo An này có thể kéo dài được thì làm, không kéo dài được thì đàm phán với bọn họ, không sao cả.

- Được thôi!

Bạch Cẩn lại thở dài, trở nên buồn buồn.

Đây là bản sắc gian thương của ba, đem Chủ tịch Lý và Bí thư Trương ra đùa rồi.

- Vì hai triệu này, có đáng không?

Hôm sau đoàn người trở lại Vĩnh Lâm, Chủ tịch Lý ở lại Vĩnh Lâm dùng bữa trưa, buổi chiều hôm đó sẽ về tỉnh. Bạch Văn Thiên và Trương Nhất Phàm đều nói Bạch Cẩn ở lại đây tiếp tục khảo sát.

Lúc về Vĩnh Lâm, Liễu Hải thấy Bạch Cẩn có vẻ không vui, hỏi cô bị làm sao, Bạch Cẩn cũng không nói gì.

Điều này khiến Liễu Hải suy nghĩ mãi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bận rộn suốt hai ngày, Trương Nhất Phàm về đến nhà bất ngờ phát hiện ra Đổng Tiểu Phàm đang ngồi trong phòng khách.

Trương Nhất Phàm hỏi cô ta

- Sao em lại đến đây?

Đổng Tiểu Phàm cười nói:

- Em đến bắt gian phu.

Trương Nhất Phàm vỗ cô một cái, vứt túi xuống sô pha:

- Mệt chết mất! Nhưng cũng coi là có chút manh mối.

Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn cười:

- Tiểu bảo mẫu kia của anh thật không tồi nha, người thì xinh đẹp, chân tay lanh lẹ hoạt bát. Nhưng lúc nhìn thấy em, cô ấy ngốc rồi, mặt đỏ bừng, có vẻ như chột dạ?

Trương Nhất Phàm không để ý đến cô:



- Đừng linh tinh, đó là một học sinh nghèo, người ta làm thêm kiếm tiền anh mới nhận vào làm đấy.

Đổng Tiểu Phàm xoay đầu Trương Nhất Phàm lại:

- Em cũng là học sinh nghèo, sao anh không giữ em lại?

Trương Nhất Phàm đưa tay chọc vào nách cô:

- Vậy thì hôm nay anh sẽ giữ học sinh nghèo là em ở lại đây.

Đổng Tiểu Phàm phát ra tiếng cười khanh khách dễ nghe, hai người đùa giỡn một hồi trên sô pha. Đổng Tiểu Phàm lúc này mới chỉnh lại áo quần, nghiêm mặt nói:

- Nghe nói Chủ tịch Lý Thiên Trụ đến Vĩnh Lâm rồi, là vì việc gì thế?

- Bạch Văn Thiên tiến quân vào Vĩnh Lâm, muốn xây dựng nhà máy số hai ở huyện Đạo An, nếu lần này đàm phán thành công chúng ta sẽ mở cánh cửa thu hút đầu tư thương mại lớn. Chủ tịch Lý rất coi trọng lần thu hút đầu tư này, do đó mới đích thân đưa đi, ông ấy cũng rất khổ tâm.

- Ồ, đây là chuyện tốt mà. – Đổng Tiểu Phàm nói:

- Nhất Phàm, em nghỉ làm không lương, đến Vĩnh Lâm cùng anh được không?

Trương Nhất Phàm nhìn vợ yêu, trong lòng nghĩ, mình để cô ấy một mình ở trên tỉnh có phải là hơi tàn nhẫn? Thế là hắn gật gật đầu:

- Tùy em thôi! Em đến anh sẽ vui hơn chút, ít nhất cũng có người chăm sóc.

Đổng Tiểu Phàm đấm hắn một cái:

- Cô bé đó chưa đi cùng anh? Nói thật đấy?

- Em hâm vừa thôi, người ta đúng là sinh viên, đừng hủy hoại thanh danh người ta. – Trương Nhất Phàm cáu giận nói.

Đổng Tiểu Phàm liền nhẹ nhàng thở dài:

- Ôi, anh có biết mấy chị em ở công ty em hình dung cuộc sống của những cô học sinh nghèo như thế nào không? Ai ai cũng ngưỡng mộ họ lấy được người chồng tốt, nhưng đêm trước thủ tiết, đêm sau ôm thi thể, một chút thú vị cũng không có. Đàn ông có thu nhập cũng có điểm không tốt, không có thu nhập cũng có điểm tốt. Ít nhất buổi tối khi đi ngủ có người nằm bên cạnh.

Trương Nhất Phàm đứng lên:

- Học ở đâu cái kiểu đó, đừng hủy hoại hình ảnh của em. Em vẫn là tiên nữ nhân gian, không ai có thể sánh kịp. Những lời thô tục ấy, em không cần nói.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Em dù có là tiên nữ cũng bị anh lôi xuống phàm trần, ăn trộm trái cấm, đương nhiên cũng có nhiều ham muốn rồi.

- Sao anh lại không nhìn ra em có chút dục vọng nhỉ?

Trương Nhất Phàm véo má cô một cái;

- Phụ nữ có ham muốn đâu có giống em thế này, họ sớm đã mặt mày hớn hở, đi quyến rũ đàn ông rồi. Ha ha…

Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái:

- Anh còn ở Vĩnh Lâm mấy năm nữa?

- Không phải em nghỉ việc không lương rồi à? Lâu là chắc rồi, anh chỉ sợ em không quen. Ở đó đâu thể so với thành phố được, chướng khí mù mịt, không rõ hình dáng.

Trương Nhất Phàm thở dài, bỗng nhiên nhớ tới lời của Lý Thiên Trụ: “nếu Vĩnh Lâm bỏ được “cái mũ” nghèo đói thì cậu chính là người được chọn vào chức Phó chủ tịch tỉnh khóa tới.”

Ở cơ sở lâu như vậy rồi, Trương Nhất Phàm thật lòng rất muốn về thành phố, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của Lý Thiên Trụ, thì nhiệm kỳ tới chức Phó chủ tịch tuyệt đối nắm chắc trong tay.

Việc bầu cử này, Trương Nhất Phàm đâu thể không hiểu quy tắc, chỉ cần là người bên trong chọn, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Hắn đánh giá hiện trạng của Vĩnh Lâm, tốt xấu gì thì ít nhất cũng phải ba bốn năm nữa mới có thể hồi phục nguyên trạng.

Ba bốn năm nữa, mình cũng đã ba tư ba lăm tuổi, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh trẻ nhất của toàn tỉnh. Trương Nhất Phàm không khỏi hạ quyết tâm trong lòng, bất kể là bỏ ra bao nhiêu công sức cũng phải giành lấy vị trí Phó Chủ tịch tỉnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook