Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 785: Tôi không phục

Tây Lâu Nguyệt

26/08/2013

Giang Nhiễm đứng im, chỉ là nhìn Trương Nhất Phàm, giậm chân nói:

- Tôi không phục.

- Có ý gì? cô còn trẻ, có gì mà phục với không phục chứ?

Trương Nhất Phàm mặt lạnh, hắn đã nhìn ra ý của cô gái này.

Giang Nhiễm thoạt nhìn là một cô gái trời không sợ, đất không sợ, dám làm dám chịu, cô cứ như vậy mặc bikini, dũng cảm nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm:

- Anh là quan lớn nhất ở thành phố Vĩnh Lâm, cánh tay số một của thành phố Vĩnh Lâm, anh dựa vào lương tâm mà nói, vóc dáng của tôi như thế nào?

Ăn nói lung tung, Bố mày còn phải quan tâm đến dáng người này sao?

Trương Nhất Phàm học được trên một phần của cô học sinh, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đả kích cô, sợ những người ở độ tuổi này, nếu như xúc động, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trương Nhất Phàm bình tĩnh nhìn vào cô ấy:

- Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?

Giang Nhiễm bất động nhìn Bí thư Trương, khom lưng nhặt cái váy và quần áo trên mặt đất, trước sau mấy phút, cô đã hoàn thành quá trình từ thoát y biểu diễn đến việc mặc lại quần áo.

Mặc quần áo xong, Giang Nhiễm liền nói:

- Bí thư Trương, anh nuôi tôi đi.

Trương Nhất Phàm trừng mắt:

- Làm liều. Chuyện này của cô, nhất định phải nói với trường học của cô, chỉnh lại phong cách trường học.

Giang Nhiễm dường như không sợ:

- Vậy anh muốn khiếu nại, thì tôi muốn tố cáo.

Trương Nhất Phàm hướng ra phía ngoài hô một tiếng:

- Người đâu!

Nhân viên phục vụ mở cửa ra, đám người Chu Bân đi vào:

- Bí thư Trương.

Mấy người liếc nhìn Giang Nhiễm, thầm nghĩ rốt cuộc cô gái này muốn tố cáo cái gì?

Đang suy nghĩ, liền nghe thấy Bí thư Trương thản nhiên nói:

- Dẫn cô ấy ra ngoài.

Chu Bân tiến lên phía trước, kéo tay Giang Nhiễm:

- Đi, nếu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.

Giang Nhiễm không chịu đi:

- Bí thư Trương, anh hồ đồ, tại sao lại không nghe tôi nói? Tôi có lời muốn nói, tôi muốn khiếu nại.

Chu Bân đâu có cho phép cô ấy la hét ở đây? Dẫn cô ấy ra bên ngoài. Lúc này, mấy người bảo vệ đi vào, dẫn Giang Nhiễm đi.

Giang Nhiễm bị bọn họ kéo ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Thật không ngờ, anh cũng là một tên ngụy quân tử.

- Khốn khiếp!

Chu Bân đập bàn đứng lên, muốn đi đến đánh Giang Nhiễm, Trương Nhất Phàm nói:

- Thôi đi, để cho cô ấy đi đi!

Bữa cơm này ăn rất khó chịu, vốn dĩ không khí vui vẻ, đã bị Giang Nhiễm quấy nhiễu, mọi người đều mất hứng. Trương Nhất Phàm cũng không muốn ăn nữa.

Trong đầu nghĩ đến cô Giang Nhiễm này, con gái bây giờ đúng là cả gan làm loạn, những chuyện như này cũng làm ra được. Cô ấy làm như thế này có ý gì không? Chẳng nhẽ chỉ vì vật lộn ra vị gì?



Đúng là vô vị!

Mà Chu Bân và Dương Lăng Vân, vốn muốn mượn cơ hội này, thông đồng với các vị lãnh đạo, không ngờ lại chui ra một cô bé hoang dã như thế này. Nghĩ đến hành động lúc nãy của Giang Nhiễm, hai người cũng không khỏi thầm lắc đầu.

Gan cô bé này to thật, rõ ràng biết là Bí thư Trương đang ăn cơm ở đây, không ngờ dám xông vào phòng riêng, đến mời rượu.

Chỉ có điều ba người đều không biết rốt cuộc Giang Nhiễm đã làm gì, làm Bí thư Trương lại ngán, đến cả ăn cơm cũng không có tâm trạng ăn.

Nếu như để ba người biết được, hành động hào hùng lúc nãy của Giang Nhiễm, chắc chắn sẽ ngã vỡ kính.

Gan cô bé này quá lớn rồi, cởi quần áo trước mặt Bí thư Trương, nếu như không phải là Trương Nhất Phàm ngăn cản, Giang Nhiễm nhất định sẽ cởi hết.

Chỉ đáng tiếc, màn đặc sắc nhất, ba người đều không có phúc được thấy.

Trương Nhất Phàm về đến nhà, Thôi Hồng Anh đang làm vệ sinh, cô đứng thẳng dậy:

- Bí thư Trương, đã về rồi!

Lập tức chạy đến đưa cho Trương Nhất Phàm một đôi dép lê.

Trương Nhất Phàm gật đầu, ngồi trên ghế sô pha, Thôi Hồng Anh liền rót một cốc nước bưng đến.

Trương Nhất Phàm nói:

- Tiểu Thôi, anh hỏi em mấy chuyện.

Thôi Hồng Anh lập tức bỏ dẻ lau xuống, lau mồ hôi:

- Bí thư Trương, chuyện gì thế?

- Em có biết trường nghệ thuật Vĩnh Lâm không?

Thôi Hồng Anh gật đầu:

- Cách trường em không xa, từng đến đó vài lần.

- Trường nghệ thuật có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Thôi Hồng Anh lắc đầu, hơi ngại nói:

- Em thực sự không biết.

Trương Nhất Phàm biết cô ấy không phải là loại rất năng động, chắc bình thường cũng chỉ đọc sách trong trường không thể nào đi dạo bên ngoài được. Đương nhiên, phần lớn vẫn là nguyên do không có tiền.

Tuy rằng hiện tại Trương Nhất Phàm đối với cô ấy rất tốt, chỗ Chu Bân cũng trả cô ấy một phần lương, nhưng từ trước đến giờ Thôi Hồng Anh không dùng tiền một cách bừa bãi, ăn dùng tiết kiệm để gửi về trợ cấp cho gia đình sử dụng. Cho nên những lúc ở trường, cô cũng không ra ngoài đi dạo, dành hầu hết thời gian vào việc học.

Trương Nhất Phàm hỏi không ra, liền xua tay:

- Thôi vậy, em đi làm việc của em đi!

Sau đó hắn liền đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Sau khi Thôi Hồng Anh mở cửa, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ hơn cô ấy đứng ở ngoài cửa, cô gái này luận về sắc đẹp chắc cũng xấp xỉ mình, nhưng mà vóc dáng đẹp hơn, làm xúc động lòng người.

Đặc biệt là cặp đùi đẹp dưới chiếc váy ngắn, tất chân bó chặt, làm động lòng người. Thôi Hồng Anh nhìn đối phương, chắc ít nhất đối phương cũng cao hơn mình bốn năm cm.

Lúc Thôi Hồng Anh mở cửa, đối phương cũng hơi sửng sốt, không ngờ nhà của Bí thư Trương, lại cất giấu một cô gái đẹp, cô liền tức giận bất bình.

Tuy nhiên, cô vẫn dịu dàng hỏi:

- Bí thư Trương sống ở đây sao?

Thôi Hồng Anh gật đầu:

- Tôi là người giúp việc ở đây, mời vào!

Không ngờ đối phương mỉm cười nói:

- Tôi biết cô, tên Thôi Hồng Anh đúng không.

Thôi Hồng Anh nhíu mày nhìn đối phương:



- Cô là?

- Tôi là Giang Nhiễm học khoa biểu diễn nghệ thuật. Chào chị!

Giang Nhiễm thoải mái giơ tay ra, Thôi Hồng Anh đưa cho cô ấy một đôi dép:

- Đi vào trước rồi nói, Bí thư Trương đang rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ rồi.

Giang Nhiễm đổi dép đi vào, nhìn căn phòng này của Trương Nhất Phàm, trang trí rất bình thường, không tráng lệ như trong tưởng tượng của cô. Tuy nhiên nghe người ta nói, những người làm quan đều có nhà bên ngoài, nói không chừng Bí thư Trương còn có một ngôi biệt thự rất đẹp, ở nơi khác.

Vừa rồi hắn cự tuyệt mình, ở nhà chẳng phải đang nuôi một cô tình nhân sao? Giang Nhiễm nhìn Thôi Hồng Anh, Thôi Hồng Anh đang rót nước cho cô.

Giang Nhiễm nhận ly nước, nhìn Thôi Hồng Anh nói:

- Cô là một cô gái đẹp nổi tiếng ở trường, là một cô gái thanh lịch, đến làm người giúp việc cho Bí thư Trương từ lúc nào thế?

Thôi Hồng Anh thấy đối phương tương đối hiểu mình, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, đang muốn nói với Giang Nhiễm, Trương Nhất Phàm liền đi ra từ trong phòng vệ sinh.

- Tiểu Thôi, anh phải đi rồi, em cũng đi sớm một chút đi!

Lúc Đổng Tiểu Phàm không ở đây, Trương Nhất Phàm chưa bao giờ giữ Thôi Hồng Anh ở đây qua đêm. Khi hắn nói xong những lời này, đột nhiên phát hiện có nhiều hơn một người trong phòng khách, không khỏi có chút giận dử:

- Cô đến làm gì?

Giang Nhiễm đứng lên:

- Bí thư Trương, tôi có lời muốn nói, tôi muốn tố cáo. Bọn họ đều nói anh là vị quan công chính nghiêm minh nhất, cho nên tôi muốn tìm anh để tố cáo.

Giang Nhiễm nịnh bợ một hồi, Trương Nhất Phàm cười khẩy nói:

- Chẳng phải cô nói tôi là một tên ngụy quân tử sao? Vậy cô còn đến tìm tôi làm gì?

Giang Nhiễm xem ra là một người gan rất lớn, đầu óc cũng không nhỏ, lúc Trương Nhất Phàm nói như vậy, cô lại không đỏ mặt. Ngược lại mạnh dạn nói:

- Là do tôi không có cách nào, nếu như không to gan xông vào, căn bản tôi không gặp được anh. Nhưng mà tôi thực sự muốn phản ứng tình hình hiện tại của trường tôi, bọn họ quá đen tối, tôi không phục.

Trương Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, cầm một điếu thuốc ra, Giang Nhiễm lập tức nắm lấy chiếc bật lửa:

- Tôi châm cho anh.

Thôi Hồng Anh thấy Bí thư Trương có việc, cô liền nói:

- Bí thư Trương, vậy thì tôi đi trước.

- Cô đừng đi, đợi một chút.

Thôi Hồng Anh hiểu ý của Trương Nhất Phàm, liền quay người di vào căn phòng cô ngủ trước kia.

Trương Nhất Phàm hút một hơi, ánh mắt dừng lại ở trên người cô gái tuổi chưa lớn, nhưng gan không nhỏ. Giang Nhiễm rất thản nhiên ngồi đối diện, không tỏ ra sợ hãi chút nào. Cái cổ hẹp dài, lộ ra bộ ngực trắng nõn xinh đẹp, hai chân thon dài, che đậy phần dưới cái váy ngắn chưa đến đầu gối.

Cho dù Giang Nhiễm quá xinh đẹp, nhưng mà Trương Nhất Phàm lại không để mắt, đây chẳng phải là mình thích loại này. Hơn nữa, hắn cảm thấy cô Giang Nhiễm này rất đường hoàng, tính tình mạnh mẽ.

Lúc nãy ở khách sạn, Giang Nhiễm cởi sạch sẽ như thế, Trương Nhất Phàm không có chút hứng thú nào. Hắn thậm chí cho rằng trước mắt không phải là một cô gái, mà là một người mẫu lõa thể được một số nhà độc quyền.

Trương Nhất Phàm nói:

- Cô nói đi, tôi muốn nghe xem rốt cuộc cô muốn phản ánh hình hình gì?

Giang Nhiễm gật đầu, dũng cảm nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm:

- Lần này trường chúng em thi tuyển có quy tắc ngầm, em đã bị trượt, cho nên em không phục.

- Cô dựa vào cái gì mà nói chỉ có cô được vào, người khác không thể sao? Trượt rồi không phục, cô không cảm thấy quá ngây thơ sao?

- Không phải như vậy, Bí thư Trương, hôm nay tôi như vậy cũng là bí quá làm liều, bởi vì lần thi tuyển này đã thắng trước mười người, sẽ do trường cử đi đến đoàn ca múa. Nghe nói sau này còn có cơ hội vào đoàn ca múa của tỉnh, vốn dĩ kết quả của tôi xếp thứ nhất trong lần thi đấu đầu tiên, nhưng mà trong vòng thi đấu phụ, tôi lại trở thành người thứ mười một. Cho nên tôi không phục, tôi nghi ngờ bên trong có nội tình, tôi có chứng cớ, anh phải tin tôi.

- Cô có chứng có gì?

- Sau vòng đấu loại, có các vị lãnh đạo của trường tìm đến, ám chỉ có một vài vị lãnh đạo của đài truyền hình đã vừa ý tôi rồi, muốn tôi làm tình nhân của gã. Làm tình nhân của gã là có thể cho tôi vào vòng sau, tôi rất tức giận, lúc đó liền cự tuyệt lãnh đạo, còn không ngừng mắng lớn đối phương. Đối phương nói tôi không còn thuốc chữa nữa! Trong vòng thi phụ, quả nhiên đã bị trượt, xếp thứ mười một. Hơn nữa rất nhiều người trong vòng sơ loại, rõ ràng không bằng tôi, các cô ấy lại được danh hiệu này.

- Cho nên tôi đang nghĩ, nếu đã có người đề xuất muốn tôi là tình nhân của họ, tôi sẽ làm tình nhân của vị quan còn to hơn họ, làm tình nhân của quan lớn, tôi có thể tố cáo, tố cáo những phần tử mục nát, không phải trừ hại cho dân, cũng cho mình khỏi cái sự tức giận này. Vị quan lớn nhất ở thành phố Vĩnh Lâm là anh, cho nên tôi liền lỗ mãng xông vào. Bí thư Trương, tôi là bất đắc dĩ, anh nhất định phải làm chủ cho tôi. Tôi thực sự rất trân trọng cơ hội này, cầu xin anh giúp tôi đi! Anh bảo tôi làm gì cũng được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook