Chương 800: Tôi muốn đầu tư vào Vĩnh Lâm
Tây Lâu Nguyệt
10/09/2013
Trương Nhất Phàm luôn thấy kì lạ, Ô Dật Long đã làm gì, vì sao ông ta có thể bám trụ ở Vĩnh Lâm nhiều năm liền như vậy. Cho đến hôm nay, hắn mới nghĩ ra.
Ô Dật Long cũng là một nhân tài, nhiều khi bằng mặt mà không bằng lòng với mình, nhưng cũng không đến nỗi phải trở mặt, với lại một tay ông ta xây dựng kinh tế, một tay cai quản địa bàn của mình . Càng ngày càng ổn định, chậm mà chắc.
Giữa tháng giêng, Trương Nhất Phàm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tạ Mạnh Huy, nói anh ta đã đến Vĩnh Lâm, hi vọng nếu Bí thư Trương có thời gian, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm tối.
Tuy rằng Tạ Mạnh Huy không có trong thể chế, có mối quan hệ rất tốt với các cán bộ quan chức. Gần đây cậu ta muốn đầu tư bất động sản, đã kiếm lời được không ít từ các công trình của thành phố.
Tạ Mạnh Huy đối với phương diện kinh doanh, trước kia là người bình thường, nhưng đầu óc của anh ta linh hoạt, đã học hỏi ở Hồ Lôi không ít. Khiến cho anh ta từ một chủ hiệu buôn, trở thành một ông chủ lớn cótài sản bạc triệu.
Đối với lời mời của Tạ Mạnh Huy, Trương Nhất Phàm lập tức đồng ý. Hắn còn tưởng rằng Tạ Mạnh Huy đến Vĩnh Lâm để tìm Hồ Lôi, không ngờ sau khi bước vào phòng riêng, mới thấy Ô Dật Long đã ngồi chờ sẵn bên trong.
Đây là một niềm vui bất ngờ, cũng là một thu hoạch ngoài sự mong đợi, giờ đây Trương Nhất Phàm, mới hiểu ra. Hoá ra Ô Dật Long đi trên con đường mà Tạ Kiến Quốc đã đi. chẳng trách!
Hôm nay Tạ Mạnh Huy không nói, hắn cũng biết được dụng ý của bữa cơm này. Bữa cơm này không phải Tạ Mạnh Huy mời, hay là Tạ Kiến Quốc mời, Tạ Mạnh Huy chỉ là làm vai trò của một “công công” là truyền thánh chỉ.
Thấy Trương Nhất Phàm bước vào, Tạ Mạnh Huy ra tiếp đón, kéo tay Trương Nhất Phàm, cười giống như Phật Di Lặc cười.
- Bí thư Trương, đã lâu không gặp, tối nay phải uống cho no say.
Trương Nhất Phàm cũng tỏ ra rất thân thiện, nắm lấy cánh tay béo trắng của anh ta,
- Tạ Tổng , nên giảm béo thôi.
Đúng là Tạ Mạnh Huy rất béo lên nhiều, cao mét bảy tám, cân nặng đến bảy mươi lăm ký.
Tạ Mạnh Huy không ngại liền mỉm cười,
- Vẫn là Bí thư Trương duy trì phong độ tốt, một chút thay đổi cũng không có.
Sau đó hai ngươi đi tới cạnh bàn, Ô Dật Long lập tức đứng lên,
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm cũng tỏ vẻ bình thản,
- Chủ tịch thành phố Ô cũng ở đây, ngồi đi, cùng ngồi đi.
Ba người ngồi xuống, không có người lạ nào nữa.
Tạ Mạnh Huy nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, chúng ta cũng đã là bạn bè lâu năm, tối nay tôi có lời thỉnh cầu, bất luận giữa hai người có xảy ra chuyện gì, đều phải tắt máy điện thoại, chúng ta chỉ uống rượu.
Trương Nhất Phàm phát hiện, so với trước kia cách nói chuyện của Tạ Mạnh Huy mạnh dạn hơn nhiều, còn nhanh hơn trước kia. Hay là, lần này với thân phận phụng chỉ hành sự, khiến anh ta thay đổi tính tình cùng với sự hưng phấn.
Hiện giờ thân phận của Tạ Mạnh Huy, đúng là không thể khiến cho hai người cán bộ cấp Sở này tắt máy để cùng tiếp chuyện, trừ phi là Chủ tịch Tỉnh hay là Bí thư Tỉnh uỷ đến. Tạ Mạnh Huy nói như vậy, chắc chắn là lời nói của Tạ Kiến Quốc.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Cám ơn đã đến thăm Vĩnh Lâm, rốt cuộc có chuyện gì?
Tạ Mạnh Huy nói:
- Tôi muốn đầu tư vào Vĩnh Lâm, không biết hai người có nể mặt tôi không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện thu hút đầu tư, Chủ tịch thành phố Ô quyết định, nhưng mà tổng Tạ thật sự muốn đầu tư vào Vĩnh Lâm, thì tôi sẽ tán thành hai tay. Chỉ sợ nơi Vĩnh Lâm này nghèo nàn, khó lọt vào mắt xanh của tổng Tạ.
Tạ Mạnh Huy nhìn Ô Dật Long,
- Chủ tịch thành phố Ô, nào chúng ta uống trước đi, những chuyện khác để bàn sau. Ly rượu hôm nay, tôi mời hai ông.
Ba người uống hết một vòng, Tạ Mạnh Huy nhìn hai người,
- Bí thư Trương, Chủ tịch Ô, mọi người đều là bạn bè thân thuộc, tôi nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn mà nói với hai người. Tôi Tạ Mạnh Huy tiếp đón hai người, quả là không có thể diện lớn như vậy, cái này tôi cũng biết. Bí thư Trương chiếu cố tôi ở Song Giang, Mạnh Huy vẫn nhớ mãi trong lòng. Anh Dật Long cũng là người của mình, hôm nay chúng ta không chỉ uống rượu, mà còn có một chuyện cần đến sự giúp đỡ của hai người.
Lời nói của Tạ Mạnh Huy khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy khó hiểu, theo như cách xưng tên của hai người, sẽ thấy được mối quan hệ của Ô Dật Long và Tạ Kiến Quốc. Cách xưng hô này rất có học vấn, Trương Nhất Phàm cũng khá quen thuộc với loại người này.
Chỉ có điều không ngờ Ô Dật Long nhúng tay vào nhiều quá, chuyện này ngoài dự đoán của Trương Nhất Phàm. Trước đây chỉ biết ông ta có quan hệ với Ân Hồng Viễn, nhưng Ân Hồng Viễn đổ, Ô Dật Long xem như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Trương Nhất Phàm mới nhớ lại, lúc đó Lý Thiên Trụ cấu kết với Thẩm Hoành Quốc, lật đổ Ân Hồng Viễn. Lúc ấy y còn ngạc nhiên, muốn lật đổ một Ân Hồng Viễn, lại phải cần đến sự kết hợp của hai người? Bây giờ đều đã hiểu hết mọi thứ, thì ra Ân Hồng Viễn và Ô Dật Long cùng đi chung một con đường.
Trong giới quan lại, ngươi lừa gạt ta rất nhiều chuyện, Tạ Kiến Quốc sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
Nếu không phải Ân Hồng Viễn là một Phó chủ tịch Tỉnh, cũng không tới lượt Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cấu kết lại với nhau.
Tạ Mạnh Huy nói xong, hai người liền nhìn anh ta, chờ câu sau. Để xem Tạ Kiến Quốc sẽ giải thích ra sao. Tạ Mạnh Huy nói:
- Ông già tôi ở đây, nhiều lắm chỉ còn năm rưỡi thôi, ở tỉnh Tương ông đã hoàn thành nhiệm vụ. Nên ông sẽ cùng tôi đến Vĩnh Lâm, tôi thay ông ấy mời rượu hai người.
Tạ Mạnh Huy cầm ly lên, lẳng lặng chờ xem thái độ của hai người. Ô Dật Long nghe thấy những lời này, bèn cầm ly lên,
- Làm sao dám để Bí thư Tạ mời rượu? Vẫn là tôi mời thì hơn!
Đến bây giờ, Trương Nhất Phàm cũng không thể đảm trách, nếu như là Tạ Kiến Quốc, so với mình Ô Dật Long biết rõ hơn về tầm quan trọng trong sự nghiệp ổn định Vĩnh Lâm, hắn cũng cầm ly lên,
- Chúng ta cùng nhau mời Bí thư Tạ đi, để cho ông ta phải lo lắng rồi.
- Cảm ơn tình cảm sâu nặng của hai người.
Tạ Mạnh Huy cùng hai người cụng ly, ba người cùng nhau uống ly rượu này.
Sau khi uống xong, Tạ Mạnh Huy nhìn hai người chắp tay nói,
- Cảm ơn!
Thật ra, hôm nay anh ta đến là để thay Ô Dật Long giảng hoà, là một Bí thư Tỉnh uỷ, đương nhiên Tạ Kiến Quốc có cái nhìn tổng quát hơn, bất cứ khi nào cũng chú ý đến động tĩnh của các nơi. Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long ngầm đấu với nhau, sớm đã bị anh ta phát hiện, vì hắn không muốn thực lực của mình bị bại lộ.
Đáng tiếc không như mong muốn, cuộc chiến ngầm ở Vĩnh Lâm, dường như ngày càng ác liệt hơn, hơn nữa hắn nghe nói, tối ngày Lý Thiên Trụ sinh nhật, Lý Thiên Trụ đã cự tuyệt lời mời của tất cả mọi người, chỉ cùng Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng chơi mạt chược.
Đây là một tín hiệu không tốt, Lý Thiên Trụ ở tỉnh Tương lôi kéo băng đảng, ngày một đông hơn, Thẩm Hoành Quốc có mối quan hệ rộng rãi ở tỉnh Tương, thực lực của họ Trương ở tỉnh Tương, đúng là không nên xem thường.
Y không ngờ nhiệm kỳ cuối cùng của mình lại gặp khó khăn, là Bí thư Tỉnh uỷ, trước đến giờ Tạ Kiến Quốc vẫn giữ một nguyên tắc, ổn định đàn áp tất cả. Xây dựng kinh tế, đó là chuyện của Chính phủ.
Tạ Kiến Quốc đã làm được chuyện này, đương nhiên Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long cũng phải nể mặt. Chuyện tranh giành ở Vĩnh Lâm, hình như trong ly rượu này, nụ cười lên xoá tan ân oán.
Hơn nữa, hai người cũng không có thù sâu oán nặng, đã đánh qua, mắng lại, nói nói cười cười, tất cả đều trong ly rượu này.
Tạ Mạnh Huy thấy hai người phối hợp như thế, vô cùng sung sướng, thầm nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đấy, lúc trở về có thể được ông già khen ngợi.
Sau đó, ba người nói đến vấn đề xây dựng kinh tế thị trường, Tạ Mạnh Huy nói đùa:
- Hai người đều là các anh lớn, có hay không dự án, có thể phối hợp với nhau? Gần nhất là dự án ở Song Giang đã hoàn thành, không còn việc của tôi nữa, các người không nên để tôi rảnh rỗi như vậy chứ?
Trương Nhất Phàm nói chuyện xây dựng kinh tế, tôi không xen vào, hơn nữa cho dù là có dự án nào, chỉ cần ngươi dám đến, chúng ta sẽ không sợ. Vĩnh Lâm là một địa phương nghèo, những người làm năm sáu mười năm đến bây giờ còn không có nhiều tiền. Ngươi muốn làm không?
Những lời này, nói đến nỗi Ô Dật Long mặt đỏ tai hồng, đúng là, muốn làm công việc quản lí thành phố Vĩnh Lâm, chuyện của rất nhiều người năm sáu năm trước, đến bây giờ còn chưa hết. Không ngờ tới lại đến mức này, Trương Nhất Phàm cũng nghe nói, chẳng lẽ có người tố cáo?
Tạ Mạnh Huy cười một cách muễn cưỡng,
- Người ta đâu có tài trợ cho một dự án vô ích? Công trình này, tôi không thể đảm đương nổi. Vậy thôi, tôi nên về Song Giang, tìm Chủ tịch thành phố Lý Hồng so với các người mạnh hơn vài phần.
Hai người liền cười một trận ha hả. Tối nay, bầu không khí coi như không tồi, Ô Dật Long cũng biểu hiện thành ý của mình, chủ động mời rượu Trương Nhất Phàm, đặt sĩ diện của mình xuống, để cùng bắt tay giảng hoà.
Ô Dật Long cũng là một nhân tài, nhiều khi bằng mặt mà không bằng lòng với mình, nhưng cũng không đến nỗi phải trở mặt, với lại một tay ông ta xây dựng kinh tế, một tay cai quản địa bàn của mình . Càng ngày càng ổn định, chậm mà chắc.
Giữa tháng giêng, Trương Nhất Phàm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tạ Mạnh Huy, nói anh ta đã đến Vĩnh Lâm, hi vọng nếu Bí thư Trương có thời gian, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm tối.
Tuy rằng Tạ Mạnh Huy không có trong thể chế, có mối quan hệ rất tốt với các cán bộ quan chức. Gần đây cậu ta muốn đầu tư bất động sản, đã kiếm lời được không ít từ các công trình của thành phố.
Tạ Mạnh Huy đối với phương diện kinh doanh, trước kia là người bình thường, nhưng đầu óc của anh ta linh hoạt, đã học hỏi ở Hồ Lôi không ít. Khiến cho anh ta từ một chủ hiệu buôn, trở thành một ông chủ lớn cótài sản bạc triệu.
Đối với lời mời của Tạ Mạnh Huy, Trương Nhất Phàm lập tức đồng ý. Hắn còn tưởng rằng Tạ Mạnh Huy đến Vĩnh Lâm để tìm Hồ Lôi, không ngờ sau khi bước vào phòng riêng, mới thấy Ô Dật Long đã ngồi chờ sẵn bên trong.
Đây là một niềm vui bất ngờ, cũng là một thu hoạch ngoài sự mong đợi, giờ đây Trương Nhất Phàm, mới hiểu ra. Hoá ra Ô Dật Long đi trên con đường mà Tạ Kiến Quốc đã đi. chẳng trách!
Hôm nay Tạ Mạnh Huy không nói, hắn cũng biết được dụng ý của bữa cơm này. Bữa cơm này không phải Tạ Mạnh Huy mời, hay là Tạ Kiến Quốc mời, Tạ Mạnh Huy chỉ là làm vai trò của một “công công” là truyền thánh chỉ.
Thấy Trương Nhất Phàm bước vào, Tạ Mạnh Huy ra tiếp đón, kéo tay Trương Nhất Phàm, cười giống như Phật Di Lặc cười.
- Bí thư Trương, đã lâu không gặp, tối nay phải uống cho no say.
Trương Nhất Phàm cũng tỏ ra rất thân thiện, nắm lấy cánh tay béo trắng của anh ta,
- Tạ Tổng , nên giảm béo thôi.
Đúng là Tạ Mạnh Huy rất béo lên nhiều, cao mét bảy tám, cân nặng đến bảy mươi lăm ký.
Tạ Mạnh Huy không ngại liền mỉm cười,
- Vẫn là Bí thư Trương duy trì phong độ tốt, một chút thay đổi cũng không có.
Sau đó hai ngươi đi tới cạnh bàn, Ô Dật Long lập tức đứng lên,
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm cũng tỏ vẻ bình thản,
- Chủ tịch thành phố Ô cũng ở đây, ngồi đi, cùng ngồi đi.
Ba người ngồi xuống, không có người lạ nào nữa.
Tạ Mạnh Huy nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, chúng ta cũng đã là bạn bè lâu năm, tối nay tôi có lời thỉnh cầu, bất luận giữa hai người có xảy ra chuyện gì, đều phải tắt máy điện thoại, chúng ta chỉ uống rượu.
Trương Nhất Phàm phát hiện, so với trước kia cách nói chuyện của Tạ Mạnh Huy mạnh dạn hơn nhiều, còn nhanh hơn trước kia. Hay là, lần này với thân phận phụng chỉ hành sự, khiến anh ta thay đổi tính tình cùng với sự hưng phấn.
Hiện giờ thân phận của Tạ Mạnh Huy, đúng là không thể khiến cho hai người cán bộ cấp Sở này tắt máy để cùng tiếp chuyện, trừ phi là Chủ tịch Tỉnh hay là Bí thư Tỉnh uỷ đến. Tạ Mạnh Huy nói như vậy, chắc chắn là lời nói của Tạ Kiến Quốc.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Cám ơn đã đến thăm Vĩnh Lâm, rốt cuộc có chuyện gì?
Tạ Mạnh Huy nói:
- Tôi muốn đầu tư vào Vĩnh Lâm, không biết hai người có nể mặt tôi không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện thu hút đầu tư, Chủ tịch thành phố Ô quyết định, nhưng mà tổng Tạ thật sự muốn đầu tư vào Vĩnh Lâm, thì tôi sẽ tán thành hai tay. Chỉ sợ nơi Vĩnh Lâm này nghèo nàn, khó lọt vào mắt xanh của tổng Tạ.
Tạ Mạnh Huy nhìn Ô Dật Long,
- Chủ tịch thành phố Ô, nào chúng ta uống trước đi, những chuyện khác để bàn sau. Ly rượu hôm nay, tôi mời hai ông.
Ba người uống hết một vòng, Tạ Mạnh Huy nhìn hai người,
- Bí thư Trương, Chủ tịch Ô, mọi người đều là bạn bè thân thuộc, tôi nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn mà nói với hai người. Tôi Tạ Mạnh Huy tiếp đón hai người, quả là không có thể diện lớn như vậy, cái này tôi cũng biết. Bí thư Trương chiếu cố tôi ở Song Giang, Mạnh Huy vẫn nhớ mãi trong lòng. Anh Dật Long cũng là người của mình, hôm nay chúng ta không chỉ uống rượu, mà còn có một chuyện cần đến sự giúp đỡ của hai người.
Lời nói của Tạ Mạnh Huy khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy khó hiểu, theo như cách xưng tên của hai người, sẽ thấy được mối quan hệ của Ô Dật Long và Tạ Kiến Quốc. Cách xưng hô này rất có học vấn, Trương Nhất Phàm cũng khá quen thuộc với loại người này.
Chỉ có điều không ngờ Ô Dật Long nhúng tay vào nhiều quá, chuyện này ngoài dự đoán của Trương Nhất Phàm. Trước đây chỉ biết ông ta có quan hệ với Ân Hồng Viễn, nhưng Ân Hồng Viễn đổ, Ô Dật Long xem như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Trương Nhất Phàm mới nhớ lại, lúc đó Lý Thiên Trụ cấu kết với Thẩm Hoành Quốc, lật đổ Ân Hồng Viễn. Lúc ấy y còn ngạc nhiên, muốn lật đổ một Ân Hồng Viễn, lại phải cần đến sự kết hợp của hai người? Bây giờ đều đã hiểu hết mọi thứ, thì ra Ân Hồng Viễn và Ô Dật Long cùng đi chung một con đường.
Trong giới quan lại, ngươi lừa gạt ta rất nhiều chuyện, Tạ Kiến Quốc sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
Nếu không phải Ân Hồng Viễn là một Phó chủ tịch Tỉnh, cũng không tới lượt Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cấu kết lại với nhau.
Tạ Mạnh Huy nói xong, hai người liền nhìn anh ta, chờ câu sau. Để xem Tạ Kiến Quốc sẽ giải thích ra sao. Tạ Mạnh Huy nói:
- Ông già tôi ở đây, nhiều lắm chỉ còn năm rưỡi thôi, ở tỉnh Tương ông đã hoàn thành nhiệm vụ. Nên ông sẽ cùng tôi đến Vĩnh Lâm, tôi thay ông ấy mời rượu hai người.
Tạ Mạnh Huy cầm ly lên, lẳng lặng chờ xem thái độ của hai người. Ô Dật Long nghe thấy những lời này, bèn cầm ly lên,
- Làm sao dám để Bí thư Tạ mời rượu? Vẫn là tôi mời thì hơn!
Đến bây giờ, Trương Nhất Phàm cũng không thể đảm trách, nếu như là Tạ Kiến Quốc, so với mình Ô Dật Long biết rõ hơn về tầm quan trọng trong sự nghiệp ổn định Vĩnh Lâm, hắn cũng cầm ly lên,
- Chúng ta cùng nhau mời Bí thư Tạ đi, để cho ông ta phải lo lắng rồi.
- Cảm ơn tình cảm sâu nặng của hai người.
Tạ Mạnh Huy cùng hai người cụng ly, ba người cùng nhau uống ly rượu này.
Sau khi uống xong, Tạ Mạnh Huy nhìn hai người chắp tay nói,
- Cảm ơn!
Thật ra, hôm nay anh ta đến là để thay Ô Dật Long giảng hoà, là một Bí thư Tỉnh uỷ, đương nhiên Tạ Kiến Quốc có cái nhìn tổng quát hơn, bất cứ khi nào cũng chú ý đến động tĩnh của các nơi. Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long ngầm đấu với nhau, sớm đã bị anh ta phát hiện, vì hắn không muốn thực lực của mình bị bại lộ.
Đáng tiếc không như mong muốn, cuộc chiến ngầm ở Vĩnh Lâm, dường như ngày càng ác liệt hơn, hơn nữa hắn nghe nói, tối ngày Lý Thiên Trụ sinh nhật, Lý Thiên Trụ đã cự tuyệt lời mời của tất cả mọi người, chỉ cùng Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng chơi mạt chược.
Đây là một tín hiệu không tốt, Lý Thiên Trụ ở tỉnh Tương lôi kéo băng đảng, ngày một đông hơn, Thẩm Hoành Quốc có mối quan hệ rộng rãi ở tỉnh Tương, thực lực của họ Trương ở tỉnh Tương, đúng là không nên xem thường.
Y không ngờ nhiệm kỳ cuối cùng của mình lại gặp khó khăn, là Bí thư Tỉnh uỷ, trước đến giờ Tạ Kiến Quốc vẫn giữ một nguyên tắc, ổn định đàn áp tất cả. Xây dựng kinh tế, đó là chuyện của Chính phủ.
Tạ Kiến Quốc đã làm được chuyện này, đương nhiên Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long cũng phải nể mặt. Chuyện tranh giành ở Vĩnh Lâm, hình như trong ly rượu này, nụ cười lên xoá tan ân oán.
Hơn nữa, hai người cũng không có thù sâu oán nặng, đã đánh qua, mắng lại, nói nói cười cười, tất cả đều trong ly rượu này.
Tạ Mạnh Huy thấy hai người phối hợp như thế, vô cùng sung sướng, thầm nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đấy, lúc trở về có thể được ông già khen ngợi.
Sau đó, ba người nói đến vấn đề xây dựng kinh tế thị trường, Tạ Mạnh Huy nói đùa:
- Hai người đều là các anh lớn, có hay không dự án, có thể phối hợp với nhau? Gần nhất là dự án ở Song Giang đã hoàn thành, không còn việc của tôi nữa, các người không nên để tôi rảnh rỗi như vậy chứ?
Trương Nhất Phàm nói chuyện xây dựng kinh tế, tôi không xen vào, hơn nữa cho dù là có dự án nào, chỉ cần ngươi dám đến, chúng ta sẽ không sợ. Vĩnh Lâm là một địa phương nghèo, những người làm năm sáu mười năm đến bây giờ còn không có nhiều tiền. Ngươi muốn làm không?
Những lời này, nói đến nỗi Ô Dật Long mặt đỏ tai hồng, đúng là, muốn làm công việc quản lí thành phố Vĩnh Lâm, chuyện của rất nhiều người năm sáu năm trước, đến bây giờ còn chưa hết. Không ngờ tới lại đến mức này, Trương Nhất Phàm cũng nghe nói, chẳng lẽ có người tố cáo?
Tạ Mạnh Huy cười một cách muễn cưỡng,
- Người ta đâu có tài trợ cho một dự án vô ích? Công trình này, tôi không thể đảm đương nổi. Vậy thôi, tôi nên về Song Giang, tìm Chủ tịch thành phố Lý Hồng so với các người mạnh hơn vài phần.
Hai người liền cười một trận ha hả. Tối nay, bầu không khí coi như không tồi, Ô Dật Long cũng biểu hiện thành ý của mình, chủ động mời rượu Trương Nhất Phàm, đặt sĩ diện của mình xuống, để cùng bắt tay giảng hoà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.