Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 894: Tôi muốn nói chuyện với anh

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Một chút tôn nghiêm của Úy Tông đã bị người khác chà đạp lên.

Trong mắt y, sự hùng mạnh của Trương Nhất Phàm có chút bất thường.

Bốn thiếu gia của Bắc Kinh là người như thế nào chứ? Đương nhiên, trong mắt của một cán bộ cấp cục Phó, lại không phải là một cán bộ ở Bắc Kinh như Úy Tông, rất khó hiểu được họ tồn tại với kiểu như thế nào. Nhưng sau khi đã đến Thiên Thượng Nhân Gian, y mới phát hiện không phải người nào cũng có thể tùy tiện lăn lộn ở Bắc Kinh.

Giống như rất nhiều quan chức lớn ở Bắc Kinh, đi vào Thiên Thượng Nhân Gian cũng không dám tùy tiện gây chuyện, mà người như Thẩm Kế Văn lại có thể hống hách lộng hành như vậy. Tối hôm ấy, rõ ràng hắn ta nhìn thấy một cán bộ cấp Phó cục có vẻ khách sáo trước mặt Thẩm Kế Văn.

Thẩm Kế Văn người ta còn không xưng huynh gọi đệ với y, trông có vẻ không cởi mở, giọng điệu rất cao.

Cho nên, Úy Tông liền suy nghĩ trong lòng, xem ra hình như Thẩm Kế Văn còn mạnh hơn hai quan chức Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm này. Y liền hỏi Tiếu Tổng kia, Tiếu Tổng cười, hình như kiểu cười có kèm theo một chút gì khinh thường, lại giống như đang cười Úy Tông không biết gì.

Đợi khi y đã hiểu rõ ra thân phận của Thẩm Kế Văn, lúc ấy mới trợn mắt há hốc mồm, thầm mắng thật sự là mình chưa thấy qua các mặt của xã hội. Nếu Tiếu Tổng không mời y đến Thiên Thượng Nhân Gian giải khuây một chút, y làm sao có thể mở mang được cảnh đời hoành tráng như vậy?

Nói trắng ra, Tiếu Tổng cũng chỉ là trước mặt vị Phó chủ tịch huyện này khoe khaong chút đỉnh, nói ở Bắc Kinh mình quen biết bao nhiêu người, ra mặt lớn cỡ nào.

Úy Tông về khoe khoang với bạn học, nói mình ở Thiên Thượng Nhân Gian như thế nào như thế nào, quen biết được ai ai ai. Nhìn bộ dạng nước miếng văng tứ tung của y, rất nhiều người không tin cũng đều tin hết.

Trong khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy có ba mươi lăm học viên, một nơi như Thiên Thượng Nhân Gian đa số chỉ là nghe nói chứ chưa từng đi, số ít ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến.

Nghe được lời này của Úy Tông, có rất nhiều vẻ ngưỡng mộ trong mắt của các học viên nam, quả thực có chút gì đó sung bái. Nhưng Úy Tông không ngờ rằng, nhân vật cấp cao mà mình quen biết được ở Thiên Thượng Nhân Gian lại là tài xế của Trương Nhất Phàm.

Lúc ấy thật sự y chỉ muốn tìm một nơi nào đó đâm chết sự buồn bực đi cho xong.

Ngay khi y đang buồn bực, Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn đã lên xe, hiên ngang rời khỏi trước mắt bao người.

Tuy chỗ Trương Nhất Phàm ngồi là tay lái phụ, có thể là để Thẩm Kế Văn cam tâm tình nguyện lái xe cho hắn, vậy thì nên là một nhân vật như thế nào chứ? Trong lòng y lại càng không hiểu Trương Nhất Phàm này.

Theo sự hiểu biết của Úy Tông, nhà họ Trương cũng không phải là gia tộc lớn nhất trong tứ đại gia tộc của Bắc Kinh, chỉ nói đến Lý, Trương, Thẩm, Phương, nhà họ Trương chỉ xếp thứ hai, ngoài tứ đại gia tộc ra, phía trên còn có mấy gia tộc còn lợi hại hơn.

Y cũng từng nghe nói đến Tống Hạo Thiên, nghe nói trong số các công tử của Bắc Kinh, người này là một nhân vật cực kì cao cấp, bởi vậy, Úy Tông rất mong chờ một lúc nào đó có thể được gặp mặt vị Bắc Kinh Nhất Ca trong truyền thuyết này.

Trương Nhất Phàm đi theo Thẩm Kế Văn đến một khách sạn rất khác biệt, ở đây chỉ kinh doanh nhà hàng, không có nơi nghỉ lại cũng như các thứ lung tung khác. Thẩm Kế Văn nói ở đây yên tĩnh, lý do yên tĩnh vốn không phải vì ở đây chi phí cao, hơn nữa thái độ phục vụ ở đây rất tốt, tố chất của nhân viên khách sạn cũng rất cao.

Còn có một nguyên nhân nữa chính là, toàn bộ khách sạn được xây trên mặt nước, đây là một cái hồ nhân tạo rất lớn, bên ngoài hồ chính là bãi đỗ xe, chính giữa là đầu mối quản lý then chốt của khách sạn. Toàn bộ khách sạn nếu như nhìn từ trên xuống, bạn sẽ phát hiện ra, nó càng giống như một vòng đu quay được đặt trên mặt nước.

Tất cả phòng riêng trong khách sạn đều là một căn nhà nhỏ độc lập, những tầng nhỏ này được nổi trên mặt nước, chỉ có ở giữa vòng đu quay mới có một con đường để đi vào.

Nhân viên phục vụ sẽ từ đây truyền thức ăn đến và cùng nói chuyện với khách.

Khi Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn đến nơi, Duệ Quân đã đến rồi, anh ta và Thẩm Kế Văn gọi điện cho nhau, nói mình đang đợi ở phòng riêng số 8.

Hai người xuống xe, Trương Nhất Phàm ngắm nhìn nhà hàng trên mặt nước này, thật sự là rất khác biệt, không khỏi thích thú ngắm nhìn vài lần nữa. Hắn cảm thấy, nhà hàng này rất là đặc sắc.

Thẩm Kế Văn nói, những người đến đây, đa số đều muốn ăn hải sản tươi ngon nhất. Dù sao thì dưới nước có gì thì ở đây đều có. Nếu như anh nói muốn ăn sơn trân, người ta sẽ cười anh không hiểu gì cả.

Nói nơi này khác biệt, còn có một nơi khác nữa, chính là hàng tiếp khách rất đẹp ở phía ngoài cửa, mỗi người đều mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, ôm chặt lấy thân hình nhu mì xinh đẹp.

Khi khách đã đến sẽ có một cô gái rất đẹp đến tiếp khách, chủ động đến quàng lấy tay anh, một cách rất thân thiết dẫn anh đến phòng riêng đã được đặt sẵn.

Sau khi Thẩm Kế Văn nói số phòng riêng, hai cô gái đi đến, trước tiên cúi người chào hai vị khách:

- Xin chào hai vị! Xin mời đi theo tôi!

Sau đó, hai người tiếp khách chia ra quàng lấy tay của Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn, cứ thế đi vào phòng riêng số 8.

Tới cửa, cô gái tiếp khách không đi vào, hơn nữa còn cung kính đứng ở ngoài cửa, rất lịch sự đưa tay ra:

- Mời ngài

Họ dùng nụ cười và ngôn ngữ cơ thể để nghênh đón khách từ khắp nơi, khi hai người đi vào, Duệ Quân đứng dậy:

- Ngồi, ngồi!



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:

- Không ngờ anh còn đến sớm hơn chúng tôi, hôm nay trong câu lạc bộ không bận sao?

Duệ Quân cười cười:

- Anh Trương tìm tôi, có bận cỡ nào tôi cũng phải đến!

Nói rồi, anh ta đưa qua một điếu thuốc. Trương Nhất Phàm vừa nhìn là biết hàng nước ngoài, liền nói một câu:

- Anh như vậy là không được, thuế cũng nộp cho người nước ngoài luôn rồi, có những lúc, chúng ta vẫn phải ủng hộ cho sản phẩm trong nước, ủng hộ các xí nghiệp trong nước.

Duệ Quân cười cười cin lỗi, liền rút điếu thuốc lại:

- Nhân viên phục vụ, dọn món Trung Hoa lên.

Nhân viên phục vụ đi vào hỏi:

- Cứng hay mềm ạ?

- Sặc.

Duệ Quân bực bội:

- Cô nói tôi muốn cứng hay là mềm chứ?

Thẩm Kế Văn nói đùa:

- Cho anh ta mềm đi, anh ta không thích cứng đâu. Món cứng để giành cho phụ nữ các cô.

Nhân viên phục vụ kia đỏ mặt, lập tức chạy ra ngoài.

Thẩm Kế Văn cười cười:

- Thật sự nhìn không ra, anh như vậy mà cũng biết đùa giỡn với các cô gái.

Duệ Quân cười ha hả:

- Anh Trương là người đứng đắn, những lời như vậy anh không cần nói là tốt nhất.

Thẩm Kế Văn nhìn Trương Nhất Phàm:

- Tôi đi chọn món, hai người cứ ngồi trước đi.

Duệ Quân nói:

- Sao có thể để anh đi chọn món chứ, tôi đi tôi đi, hai người cứ ngồi đi.

Hai người tranh luận không ngừng nghỉ, Trương Nhất Phàm nói:

- Quân thiếu gia, để anh ta đi đi! Bữa cơm này chúng ta ai mời đều không giống nhau sao?

Trương Nhất Phàm gọi anh ta một câu:

- Quân thiếu gia cứ ngồi xuống đi.

Trong phòng riêng, nhân viên phục vị cũng đi ra ngoài rồi, Trương Nhất Phàm liền noí:

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

Duệ Quân nói:



- Là chuyện của Dương thị?

- Không phải!

Trương Nhất Phàm trông rất bình tĩnh, bình thản, hắn châm một điếu thuốc:

- Chút tài mọn của các cô ấy còn không đối phó được với Dương thị. Nhiều nhất cũng chỉ là trò hề của kẻ tiểu nhân.

- Ý của anh là gì?

Quân thiếu gia nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, nhưng anh ta không biết Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì.

Trương Nhất Phàm nhìn ánh mắt của anh ta, hắn phát hiện Quân thiếu gia đích thật là một người đàn ông lãng tử có khí khái, tuổi tác của Quân thiếu gia còn nhỏ hơn mình, nghe nói vừa mới qua ba mươi tuổi. Nhưng anh ta lại có một tổ chức tình báo khiến cho người Bắc Kinh cảm thấy không thể lường trước được.

Đây chính là nội dung chính mà hôm nay Trương Nhất Phàm muốn nói với anh ta, hắn nhìn Quân thiếu gia, bình tĩnh nói:

- Anh chính là người quản lý của bờ biển Hoàng Kim.

Quân thiếu gia chợt rùng mình, cuối cùng nah ta cũng biết được mục đích của Trương Nhất Phàm rồi, nhưng anh ta cố ý để mình thoải mái một chút:

- Đúng, tôi là phó quản lý, người của thành phố này ai cũng biết cả.

- Không, tôi nói là ông chủ, thật ra phía sau anh đã không còn cái gọi là ông chủ nữa. Cái người được anh hư cấu thành ông chủ chẳng qua chỉ là lá chắn để anh đối phó với người khác.

- Haha…

Duệ Quân bật cười:

- Anh Trương, anh đề cao tôi quá rồi, chẳng lẽ anh cho rằng tôi có năng lực vậy sao?

Trương Nhất Phàm nhìn anh ta, Quân thiếu gia xem ra rất hiền hòa, nhưng ánh mắt kia lại khiến người khác không đoán được.

Hắn nghĩ nếu như mình không tỏ ra có thành ý một chút, Quân thiếu gia không dễ gì đồng ý, có lẽ với thành ý của mình, không chừng anh ta cũng khó mà đồng ý. Nhưng mà, không thử sao biết được mức độ của đối phương như thế nào.

Thật ra, trong lòng Quân thiếu gia cũng thầm giật mình, Trương Nhất Phàm mới đến bờ biển Hoàng Kim có vài lần, hắn đã hiểu cặn kẽ về mình như vậy. Có lẽ tất cả những điều này đều là Thẩm Kế Văn nói, anh ta cũng biết mối quan hệ giữa Thẩm Kế Văn và Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm nói:

- Không phải cho rằng, mà là tôi phân tích. Anh mở ra câu lạc bộ này, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là kiếm tiền, thật ra đối với người như anh mà nói thì không hề thiếu tiền. Nhưng anh muốn mở rộng cái tổ chức này, rõ ràng chừng chút tiền này là không đủ, không đủ tinh thong, không đủ chuyên nghiệp. Trước mắt những tin tức chủ yếu của anh đa số đều là tin vỉa hè, anh muốn một hệ thống, một hệ thống có quy phạm. Nhưng anh không có tiền, không có đủ kinh phí, đây mới là nút thắt lớn nhất trong sự hạn chế phát triển của anh.

Quân thiếu gia không nói gì, anh ta nghe thấy những lời này của Trương Nhất Phàm, ngược lại rất bình tĩnh. Trương Nhất Phàm tiếp lời:

- Tôi rất có hứng thú với tổ chức này của anh, thế nào? Chúng ta hợp tác chứ!? Tôi có thể khiến cho tổ chức của anh đạt được sự phát triển cao nhất, cũng có thể giúp anh thực hiện được giấc mộng trong lòng.

Về vẻ thẳng thừng của Trương Nhất Phàm, Quân thiếu gia có chút sững người, nhưng anh ta lập tức phản ứng lại:

- Anh Trương, anh đề cao tôi quá rồi. Thật ra, cái mà anh gọi là tổ chức kia, căn bản là không tồn tại. Những tin tức này của tôi, như anh đã nói, chỉ là tin vỉa hè mà thôi.

Sắc mặt Trương Nhất Phàm lập tức thay đổi:

- Quân thiếu gia, anh thật không có thành ý gì cả. Nếu tôi đã mở lời với anh như vậy thì tự nhiên sẽ không vì không trúng đích mà bắn tên được. Anh về suy nghĩ lại, hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau.

Từ đầu đến cuối trên mặ Quân thiếu gia luôn mang theo nụ cười:

- Nếu anh Trương có cần gì, bất cứ lúc nào tôi cũng đều vui lòng góp sức, chỉ có điều chuyện mà anh nói, rõ ràng là không có, tôi nghĩ có phải là anh đã nghe nhầm rồi không.

Trương Nhất Phàm nói:

- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, nhưng mà, tôi hy vọng anh quay về sẽ suy nghĩ thật kĩ. Tôi tin rằng, chắc không chỉ có mình tôi có hứng thú với anh. Anh tự thu xếp cho ổn thỏa đi.

Nói đến đây, đã không còn yếu cầu nên tiếp tục nữa, Trương Nhất Phàm sớm đã dự đoán được, Duệ Quân không vui vẻ như vậy mà làm lộ ra chính mình. Quả nhiên, anh ta có chết cũng không chịu thừa nhận một tay mình đã xây dựng nên tổ chức này.

Trương Nhất Phàm nghĩ, xem ra phải tìm cách khác làm anh ta lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook