Chương 698: Tối nay không say không về
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trương Nhất Phàm vừa mới đi họp xong trở về, nhận được điện thoại của Liễu Hải. Hắn muốn hỏi Bạch Khẩn về việc ký ước ra sao rồi, Liễu Hải nói việc ký ước hôm nay không thành, xe đang đi trên đường thì xảy ra sự cố.
Lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng không có để ý, chỉ là kêu Bạch Khẩn và Liễu Hải buổi tối đến nhà ăn cơm, hắn muốn giải thích một chút về tình hình hiện nay.
Hiện tại, Thôi Hồng Anh đang nghỉ hè, hơn nữa Đổng Tiểu Phàm nghỉ làm không lương, với chức bà lớn, cô thành tâm kêu Thôi Hồng Anh ở lại đây, tránh được sự không an toàn từ phòng thuê bên ngoài, lại bất tiện nữa.
Đương nhiên Thôi Hồng Anh đồng ý, với lại cô cho rằng làm bảo mẫu cho Bí thư Trương sẽ tốt hơn, chỉ có điều từ lần đó trở về sau, cô không dám đem đồ vật về nhà nữa. Đổng Tiểu Phàm thấy được sự cần mẫn của cô ta rất hài lòng.
Hơn nữa, Thôi Hồng Anh khéo tay, làm đồ ăn rất ngon. Cách đây mấy hôm Đổng Tiểu Phàm đã mua vài bộ quần áo cho cô ấy. Tối nay trong nhà có khách, Thôi Hồng Anh mua thức ăn từ sớm, bận rộn suốt trong phòng bếp.
Đổng Tiểu Phàm lái xe đón Bạch Khẩn, Bí thư Ngô theo rất sát, nói phòng ở khách sạn Vĩnh Lâm đã xong, hơn nữa y quyết định ở Vĩnh Lâm tiếp đón mấy người Bạch Khẩn vài ngày, tất nhiên muốn đợi đến khi tâm trạng của Bạch Khẩn tốt chút, sẽ thuận tiện cho việc lấy được hợp đồng.
Bởi vì vừa mới nhận được thông báo, trên thành phố đã ra quyết định xử lý đối với Hoàng Tử Kỳ huyện Đạo An, bãi bỏ chức Bí thư huyện uỷ huyện Đạo An, và chức Phó huyện trưởng, đổi sang nhậm chức cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường của thành phố Vĩnh Lâm.
Tin tức này, đối với Hoàng Tử Kỳ mà nói, tưởng chừng như tiếng sét bên tai, nhưng ông ta đành phải chấp nhận. Bởi vậy, hai nhân vật số một ở huyện Giang Hoá, làm sao còn dám xem thường? Hận không thể lập tức lấy được hợp đồng, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhận được điện thoại của Liễu Hải, nói buổi tối đi đến chỗ của Bí thư Trương ăn cơm. Bạch Khẩn liền nhìn Bí thư Ngô,
- Xin lỗi, tối nay có việc bận, chuyện hợp đồng, ngày mai chúng ta bàn tiếp.
Bí thư Ngô có chút lo lắng,
- Bạch tiểu thư, bữa tiệc tối nay tôi đã đặt rồi, chỉ cần chờ cô tới, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?
- Không cần, tối nay tôi đến nhà Bí thư Trương ăn cơm.
Bạch Khẩn tiết lộ chút.
Bí thư Ngô nghe nói, không ngờ Bạch Khẩn và Bí thư Trương tiến triển khá nhanh, trong lòng bất ổn, lo rằng tối nay cô ta đem chuyện này nói lộ ra. Bạch Khẩn nhìn thấy y nóng lòng làm việc, liền nói:
- Như vậy đi, tôi cho trợ lý và cố vấn cùng đi ăn cơm với anh. Chuyện hợp đồng, ngày mai ký tại Vĩnh Lâm được rồi. Buổi tối tôi sẽ không đi cùng đâu, Bí thư Ngô.
Có được lời hứa này, Bí thư Ngô mừng rỡ như điên.
Hắn hận không thể ôm cột điện mà quát, ông đây được cứu rồi!
Trương Nhất Phàm vừa mới tan ca, đang chuẩn bị về, Y Cẩm Y của huyện Sơn Lam đến. Nhìn vẻ mặt tươi cười của gã, chắc là công trình sắp hoàn thành, nếu không làm sao mà mặt gã vui hớn hở như vậy?
Y Cẩm Y hơi uốn người, vẻ mặt khiêm tốn,
- Bí thư Trương, buổi tối có rảnh không? Cẩm Y muốn cùng Bí thư Trương ăn cơm, sẵn tiện báo cáo công việc.
Trương Nhất Phàm nhìn lịch,
- Cho anh mười phút.
Bởi vì đã hẹn rồi, hắn còn muốn hiểu rõ tình hình ký hiệp ước cùng Bạch Khẩn, không muốn bị lỡ chuyện.
Y Cẩm Y có chút khó xử,
- Bí thư Trương, chịu nể mặt chút đi, cùng nhau ăn bữa cơm, tôi cũng đã đặt sẵn bàn tiệc rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn vào mắt y, chắc y còn có chuyện khác nữa, Y Cẩm Y nói:
- Thật ra, tôi còn muốn giới thiệu cho Bí thư Trương một người.
- Ồ? Ai vậy?
Đối với việc này, Trương Nhất Phàm có hứng thú hơn, Y Cẩm Y thấy hắn hỏi, liền vui mừng nói:
- Có người muốn đầu tư, hợp tác với chính quyền, phát triển quặng mangan. Cho nên hôm nay tôi mới can đảm đến đây, mời Bí thư đi một chuyến.
Đã có nhà đầu tư đến đây, đương nhiên Trương Nhất Phàm phải đi một chuyến, đang lo không còn cách nào để thúc đẩy công việc. Sự phát triển ở Vĩnh Lâm, đến bây giờ cũng chưa có hướng đi cụ thể. Nếu một khi nhà máy dược thứ hai của Trường Bạch Sơn hoàn thành, xem như đã hoàn thành bước đầu tiên.
Nếu khai thác quặng mangan có tiến triển, cửa nam ở Vĩnh Lâm sẽ hoàn toàn mở ra. Tạm thời bên Hồ Lôi không có động tĩnh, tìm một nhà đầu tư khác không có gì là không thể.
Trương Nhất Phàm cầm lấy điện thoại,
- Tối nay tôi không về ăn cơm, mọi người ăn trước đi!
Vẻ mặt Đổng Tiểu Phàm buồn rầu, gọi bạn bè tới, đương nhiên không ngờ chủ nhà vắng mặt? Thật mất lịch sự.
Đúng lúc Liễu Hải và Bạch Khẩn đã đến, hai người cười ha hả nói,
- Không sao, Bí thư Trương rất bận rộn, bốn người chúng ta là đủ rồi. Không có hắn, ngược lại không có áp lực.
Bạch Khẩn trái lại rất mừng rỡ, Trương Nhất Phàm không đến, cô không cần phải dùng những từ ngữ giả dối để ứng phó.
Trương Nhất Phàm theo Y Cẩm Y vào khách sạn lớn ở Lâm Vĩnh, phòng riêng rất là tao nhã, mang theo hương thơm tự nhiên. Phòng này rộng đến ba mươi mất mét vuông, không khí không tệ, không gian cũng đủ rộng.
Bởi vì Y Cẩm Y nói, có khách đến, xa hoa một chút để tỏ khí chất của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, nếu không Trương Nhất Phàm đã không chịu tới đây ăn cơm.
Hai người vừa ngồi xuống, Chủ tịch huyện Lã bước vào, ông ta chào hỏi. Rồi đưa cho lãnh đạo điếu thuốc, đối với sự xuất hiện cùng lúc hai người, Trương Nhất Phàm cảm thấy rất vui mừng, rất ít có bữa gặp như thế, có thể cùng nói chuyện.
Từ lần đầu tiên hai người tìm hắn, Trương Nhất Phàm thấy có thể hợp tác với họ, đó cũng là một trong những nguyên nhân đầu tiên khiến hắn phải cân nhắc lấy huyện Sơn Lam làm thí điểm.
Khách vẫn còn chưa đến, Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Trước tiên là nói về việc tiến triển của quốc lộ, khi nào có thể hoàn thành?
Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện nhìn nhau, vẫn là Y Cẩm Y báo cáo:
- Quốc lộ đang tiến triển tốt, dưới sự giám sát chặt chẽ của Chủ tịch huyện Lã, đã hoàn thành được hai phần ba công đoạn. Phôi thô đã được kéo xong, hiện tại chỉ cần rải đá, xây dựng nền đường, tưới nhựa lên là xong.
- Xem ra sẽ hoàn thành sớm thôi, ừ, không tệ, không tệ.
Trương Nhất Phàm nghe được báo cáo, không khỏi gật đầu. Hắn nhìn Chủ tịch huyện Lã,
- Trong khi đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành sớm, nhất định phải chú ý đến chất lượng. Con đường huyện Sơn Lam này, về sau chắc chắn là một tuyến đường rất quan trọng, xe cộ lưu thông rất nhiều, các anh phải hết sức để ý đến mặt này, ngàn lần không nên vì muốn hoàn thành sớm, mà không chú ý đến những điều then chốt. Nếu không con đường này cần sửa chữa, cũng phải mất mấy tháng, vừa tốn sức lực vừa mất tiền của.
- Vâng, vâng, vâng!
Hai người liên tục đáp.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ,
- Sao khách còn chưa đến? Không biết khách kiểu gì nữa?
Y Cẩm Y nói:
- Cô ấy đang trên đường đến, sắp tới rồi. Thật ra mà nói, cô ấy cũng chỉ là nhân viên, không phải ông chủ. Nhưng sau khi được sự đồng ý của Bí thư Trương, mới bằng lòng dẫn ông chủ đến gặp chúng ta.
- Ừ! Các anh có thể suy nghĩ được như vậy, động não cho việc thu hút đầu tư, đây là một biểu hiện rất tốt. Hy vọng huyện Sơn Lam dưới sự dìu dắt của các anh, có thể xoá đói giảm nghèo. Sự trọn vẹn đầy đủ của người dân nói lên ưu thế của cán bộ quản lý, hai vị cùng nhau hợp tác ở huyện Sơn Lam, để ta có thể nhìn thấy tương lai của thành phố Vĩnh Lâm.
Trong lòng hai người kinh ngạc, không biết Bí thư Trương muốn nói gì đây? Câu tương lai của thành phố Vĩnh Lâm phụ thuộc vào hai người, vì thế, thành ý và khiêm tốn hiện lên trên mặt hai người càng ngày càng rõ.
Chỉ cần Bí thư Trương lên tiếng, việc lên chức chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Trong lòng hai người âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho nền kinh tế ở huyện Sơn Lam phát triển lên, để không phụ lòng kỳ vọng của Bí thư Trương.
Đến lúc đó Bí thư Trương đã lên đến tỉnh thành, hai người mình làm Giám đốc Sở cũng không lấy làm lạ.
Đang nói, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đem đồ ăn. Trương Nhất Phàm nói:
- Sao khách còn chưa đến?
Vừa mới nói xong, trước mặt xông tới một mùi hương nồng nặc, hương nước hoa Chanel 5, Trương Nhất Phàm rất nhạy cảm với loại nước hoa này. Quả nhiên theo sát nhân viên phục vụ bước vào, chính là người con gái và mình có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng lại không quen biết.
Diêu Mộ Tình khẽ mỉm cười, rất hào phóng vươn cánh tay phải,
- Bí thư Trương, nghe danh tiếng đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả là phong thái phi phàm.
Nữ trang trong bộ quần áo màu trắng của Diêu Mộ Tình giống y lần gặp mặt trước đã làm hắn ngẩn ngơ.Nhưng có chút không giống. Nhiều lần gặp trước, Trương Nhất Phàm đối với cô gái này có chút cảm giác kì lạ.
Lần đầu gặp mặt, hắn không biết tên của đối phương, lúc ấy Diêu Mộ Tình ngồi trên chiếc xe thể thao, lướt qua trước mặt. Cô rất xinh đẹp, làm người ta muốn nhìn mãi, nhất là lúc cô ngoảnh đầu nhìn lại rồi thản nhiên cười, khiến cho người ta xao động.
Nhưng mà, điều làm cho mình nhớ nhất, vẫn là hương nước hoa độc đáo này đây.
Lúc ấy, Diêu Mộ Tình đeo cặp kính râm loại lớn, che mất hơn phân nửa khuôn mặt xinh đẹp của mình, nhưng phong thái của cô, khiến những ai qua đường đều phải liếc mắt nhìn theo.
Lần thứ hai gặp Diêu Mộ Tình, cô mặc váy áo màu đen, Trương Nhất Phàm vẫn nhớ như in, đó là ở bãi tắm dân tộc, Chu Bân dẫn hắn đi tắm. Thời điểm gặp thoáng qua Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm ngửi thấy được mùi nước hoa quen thuộc kia, mới nhận ra chính là cô ấy.
Lần thứ ba gặp nhau, là lúc Trương Nhất Phàm từ tỉnh thành trở về, xe của Diêu Mộ Tình bị trượt trong mưa, thiếu chút nữa là rơi vào cái hố ven đường. Lúc đó, Diêu Mộ Tình theo xe của mình về Vĩnh Lâm. Trong mắt Trương Nhất Phàm, cô là một cô gái khá trong sáng, cũng có thể là con gái của một nhà tư bản giàu có.
Lần gặp đó, cô làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy rất mềm yếu, không có khí chất của hai lần trước, trưởng thành và quyến rũ, nhất định là một cô gái mềm yếu đang bị hoảng sợ, đợi chờ có người đến giúp đỡ.
Nhưng lúc ấy Trương Nhất Phàm rất mệt, cũng không có để ý đến cô ấy, đến nỗi khi cô bước xuống xe, hắn cũng không biết.
Lần thứ tư gặp mặt, đó là lúc Trương Nhất Phàm đang trên đường đến huyện Thủ An, thì gặp phải đám lưu manh hút thuốc phiện. Những người này chặn đường để thu phí, là Diêu Mộ Tình giải vây cho. Chính thức khiêu khích sự chú ý của Trương Nhất Phàm. Cũng vì lần này, hắn mới thật sự để ý đến cô gái kì lạ này.
Dựa vào cái gì Chu Bân đường đường là một danh hiệu Chủ nhiệm của một văn phòng ở Thành uỷ, không ngờ lại thua kém một tấm danh thiếp của cô ta?
Rốt cuộc lai lịch của Diêu Mộ Tình như thế nào? Trong lòng Trương Nhất Phàm đã từng hoài nghi qua, nhưng vì quá bận rộn với công việc, nên hắn đã quên mất sự việc này.
Hôm nay với sự xuất hiện của Diêu Mộ Tình, không thể không nói là một điều bất ngờ.
Lúc Diêu Mộ Tình đưa tay về hắn, Trương Nhất Phàm cũng chậm rãi đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.
Giống như một thứ cảm giác đã từng quen biết, tuy rằng hai người nói không quá ba câu, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nhớ rất rõ, những tình tiết lúc đó trong mưa.
Tay Diêu Mộ Tình vẫn mang theo một cảm giác mát mẻ, Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Hoá ra là tiểu thư Diêu.
Câu nói của hắn, làm cho ba người kia bất ngờ,
- Hai người quen biết sao?
Tất nhiên Diêu Mộ Tình cũng sửng sốt, hơi nghiêng đầu hỏi:
- Không ngờ tới Bí thư Trương cũng biết tên của em, thật là vinh hạnh.
- Tiểu thư Diêu rất là đào hoa, lại rất xinh đẹp, chỉ sợ ở Vĩnh Lâm không ai là không biết, Trương Nhất Phàm tôi cũng chỉ nghe nói đến danh tiếng của cô mà thôi.
- Ha… ha…
Bốn người cười lớn một phen,
- Ngồi, ngồi, mời ngồi!
Diêu Mộ Tình nhìn Trương Nhất Phàm, vẫn vẻ mặt tươi trẻ khẽ mỉm cười,
- Có thể khiến cho người bận rộn như Bí thư Trương đây nhớ rõ tên của em, thật là làm cho Mộ Tình cảm thấy được ưu ái.
Cô nhớ đến thời điểm lần thứ ba hai người gặp mặt, đương nhiên Trương Nhất Phàm cũng không nhìn đến mình nhiều, hôm nay lại vui tính, làm cho bữa tiệc hôm nay nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Diêu Mộ Tình nói:
- Cám ơn sự khen ngợi của Bí thư Trương, không ngờ tới người là một vị lãnh đạo bình thường rất nghiêm túc, cũng có lúc hài hước vui tính như thế. Xem như hôm nay Mộ Tình được mở rộng tầm mắt, tối nay không say không về.
Trương Nhất Phàm ồ lên một tiếng,
- Xem ra tửu lượng của tiểu thư Diêu không tệ!
Vẻ mặt Diêu Mộ Tình rạng rỡ cười,
- Bình thường không thể nào uống rượu, nhưng hôm nay được gặp một vị lãnh đạo lớn như Bí thư Trương đây, đương nhiên phải khác với mọi khi rồi! Chỉ sợ Bí thư Trương không nể mặt thôi.
Diêu Mộ Tình nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn qua, thấy được Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã đều có chút say mê.
Lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng không có để ý, chỉ là kêu Bạch Khẩn và Liễu Hải buổi tối đến nhà ăn cơm, hắn muốn giải thích một chút về tình hình hiện nay.
Hiện tại, Thôi Hồng Anh đang nghỉ hè, hơn nữa Đổng Tiểu Phàm nghỉ làm không lương, với chức bà lớn, cô thành tâm kêu Thôi Hồng Anh ở lại đây, tránh được sự không an toàn từ phòng thuê bên ngoài, lại bất tiện nữa.
Đương nhiên Thôi Hồng Anh đồng ý, với lại cô cho rằng làm bảo mẫu cho Bí thư Trương sẽ tốt hơn, chỉ có điều từ lần đó trở về sau, cô không dám đem đồ vật về nhà nữa. Đổng Tiểu Phàm thấy được sự cần mẫn của cô ta rất hài lòng.
Hơn nữa, Thôi Hồng Anh khéo tay, làm đồ ăn rất ngon. Cách đây mấy hôm Đổng Tiểu Phàm đã mua vài bộ quần áo cho cô ấy. Tối nay trong nhà có khách, Thôi Hồng Anh mua thức ăn từ sớm, bận rộn suốt trong phòng bếp.
Đổng Tiểu Phàm lái xe đón Bạch Khẩn, Bí thư Ngô theo rất sát, nói phòng ở khách sạn Vĩnh Lâm đã xong, hơn nữa y quyết định ở Vĩnh Lâm tiếp đón mấy người Bạch Khẩn vài ngày, tất nhiên muốn đợi đến khi tâm trạng của Bạch Khẩn tốt chút, sẽ thuận tiện cho việc lấy được hợp đồng.
Bởi vì vừa mới nhận được thông báo, trên thành phố đã ra quyết định xử lý đối với Hoàng Tử Kỳ huyện Đạo An, bãi bỏ chức Bí thư huyện uỷ huyện Đạo An, và chức Phó huyện trưởng, đổi sang nhậm chức cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường của thành phố Vĩnh Lâm.
Tin tức này, đối với Hoàng Tử Kỳ mà nói, tưởng chừng như tiếng sét bên tai, nhưng ông ta đành phải chấp nhận. Bởi vậy, hai nhân vật số một ở huyện Giang Hoá, làm sao còn dám xem thường? Hận không thể lập tức lấy được hợp đồng, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhận được điện thoại của Liễu Hải, nói buổi tối đi đến chỗ của Bí thư Trương ăn cơm. Bạch Khẩn liền nhìn Bí thư Ngô,
- Xin lỗi, tối nay có việc bận, chuyện hợp đồng, ngày mai chúng ta bàn tiếp.
Bí thư Ngô có chút lo lắng,
- Bạch tiểu thư, bữa tiệc tối nay tôi đã đặt rồi, chỉ cần chờ cô tới, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?
- Không cần, tối nay tôi đến nhà Bí thư Trương ăn cơm.
Bạch Khẩn tiết lộ chút.
Bí thư Ngô nghe nói, không ngờ Bạch Khẩn và Bí thư Trương tiến triển khá nhanh, trong lòng bất ổn, lo rằng tối nay cô ta đem chuyện này nói lộ ra. Bạch Khẩn nhìn thấy y nóng lòng làm việc, liền nói:
- Như vậy đi, tôi cho trợ lý và cố vấn cùng đi ăn cơm với anh. Chuyện hợp đồng, ngày mai ký tại Vĩnh Lâm được rồi. Buổi tối tôi sẽ không đi cùng đâu, Bí thư Ngô.
Có được lời hứa này, Bí thư Ngô mừng rỡ như điên.
Hắn hận không thể ôm cột điện mà quát, ông đây được cứu rồi!
Trương Nhất Phàm vừa mới tan ca, đang chuẩn bị về, Y Cẩm Y của huyện Sơn Lam đến. Nhìn vẻ mặt tươi cười của gã, chắc là công trình sắp hoàn thành, nếu không làm sao mà mặt gã vui hớn hở như vậy?
Y Cẩm Y hơi uốn người, vẻ mặt khiêm tốn,
- Bí thư Trương, buổi tối có rảnh không? Cẩm Y muốn cùng Bí thư Trương ăn cơm, sẵn tiện báo cáo công việc.
Trương Nhất Phàm nhìn lịch,
- Cho anh mười phút.
Bởi vì đã hẹn rồi, hắn còn muốn hiểu rõ tình hình ký hiệp ước cùng Bạch Khẩn, không muốn bị lỡ chuyện.
Y Cẩm Y có chút khó xử,
- Bí thư Trương, chịu nể mặt chút đi, cùng nhau ăn bữa cơm, tôi cũng đã đặt sẵn bàn tiệc rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn vào mắt y, chắc y còn có chuyện khác nữa, Y Cẩm Y nói:
- Thật ra, tôi còn muốn giới thiệu cho Bí thư Trương một người.
- Ồ? Ai vậy?
Đối với việc này, Trương Nhất Phàm có hứng thú hơn, Y Cẩm Y thấy hắn hỏi, liền vui mừng nói:
- Có người muốn đầu tư, hợp tác với chính quyền, phát triển quặng mangan. Cho nên hôm nay tôi mới can đảm đến đây, mời Bí thư đi một chuyến.
Đã có nhà đầu tư đến đây, đương nhiên Trương Nhất Phàm phải đi một chuyến, đang lo không còn cách nào để thúc đẩy công việc. Sự phát triển ở Vĩnh Lâm, đến bây giờ cũng chưa có hướng đi cụ thể. Nếu một khi nhà máy dược thứ hai của Trường Bạch Sơn hoàn thành, xem như đã hoàn thành bước đầu tiên.
Nếu khai thác quặng mangan có tiến triển, cửa nam ở Vĩnh Lâm sẽ hoàn toàn mở ra. Tạm thời bên Hồ Lôi không có động tĩnh, tìm một nhà đầu tư khác không có gì là không thể.
Trương Nhất Phàm cầm lấy điện thoại,
- Tối nay tôi không về ăn cơm, mọi người ăn trước đi!
Vẻ mặt Đổng Tiểu Phàm buồn rầu, gọi bạn bè tới, đương nhiên không ngờ chủ nhà vắng mặt? Thật mất lịch sự.
Đúng lúc Liễu Hải và Bạch Khẩn đã đến, hai người cười ha hả nói,
- Không sao, Bí thư Trương rất bận rộn, bốn người chúng ta là đủ rồi. Không có hắn, ngược lại không có áp lực.
Bạch Khẩn trái lại rất mừng rỡ, Trương Nhất Phàm không đến, cô không cần phải dùng những từ ngữ giả dối để ứng phó.
Trương Nhất Phàm theo Y Cẩm Y vào khách sạn lớn ở Lâm Vĩnh, phòng riêng rất là tao nhã, mang theo hương thơm tự nhiên. Phòng này rộng đến ba mươi mất mét vuông, không khí không tệ, không gian cũng đủ rộng.
Bởi vì Y Cẩm Y nói, có khách đến, xa hoa một chút để tỏ khí chất của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, nếu không Trương Nhất Phàm đã không chịu tới đây ăn cơm.
Hai người vừa ngồi xuống, Chủ tịch huyện Lã bước vào, ông ta chào hỏi. Rồi đưa cho lãnh đạo điếu thuốc, đối với sự xuất hiện cùng lúc hai người, Trương Nhất Phàm cảm thấy rất vui mừng, rất ít có bữa gặp như thế, có thể cùng nói chuyện.
Từ lần đầu tiên hai người tìm hắn, Trương Nhất Phàm thấy có thể hợp tác với họ, đó cũng là một trong những nguyên nhân đầu tiên khiến hắn phải cân nhắc lấy huyện Sơn Lam làm thí điểm.
Khách vẫn còn chưa đến, Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Trước tiên là nói về việc tiến triển của quốc lộ, khi nào có thể hoàn thành?
Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện nhìn nhau, vẫn là Y Cẩm Y báo cáo:
- Quốc lộ đang tiến triển tốt, dưới sự giám sát chặt chẽ của Chủ tịch huyện Lã, đã hoàn thành được hai phần ba công đoạn. Phôi thô đã được kéo xong, hiện tại chỉ cần rải đá, xây dựng nền đường, tưới nhựa lên là xong.
- Xem ra sẽ hoàn thành sớm thôi, ừ, không tệ, không tệ.
Trương Nhất Phàm nghe được báo cáo, không khỏi gật đầu. Hắn nhìn Chủ tịch huyện Lã,
- Trong khi đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành sớm, nhất định phải chú ý đến chất lượng. Con đường huyện Sơn Lam này, về sau chắc chắn là một tuyến đường rất quan trọng, xe cộ lưu thông rất nhiều, các anh phải hết sức để ý đến mặt này, ngàn lần không nên vì muốn hoàn thành sớm, mà không chú ý đến những điều then chốt. Nếu không con đường này cần sửa chữa, cũng phải mất mấy tháng, vừa tốn sức lực vừa mất tiền của.
- Vâng, vâng, vâng!
Hai người liên tục đáp.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ,
- Sao khách còn chưa đến? Không biết khách kiểu gì nữa?
Y Cẩm Y nói:
- Cô ấy đang trên đường đến, sắp tới rồi. Thật ra mà nói, cô ấy cũng chỉ là nhân viên, không phải ông chủ. Nhưng sau khi được sự đồng ý của Bí thư Trương, mới bằng lòng dẫn ông chủ đến gặp chúng ta.
- Ừ! Các anh có thể suy nghĩ được như vậy, động não cho việc thu hút đầu tư, đây là một biểu hiện rất tốt. Hy vọng huyện Sơn Lam dưới sự dìu dắt của các anh, có thể xoá đói giảm nghèo. Sự trọn vẹn đầy đủ của người dân nói lên ưu thế của cán bộ quản lý, hai vị cùng nhau hợp tác ở huyện Sơn Lam, để ta có thể nhìn thấy tương lai của thành phố Vĩnh Lâm.
Trong lòng hai người kinh ngạc, không biết Bí thư Trương muốn nói gì đây? Câu tương lai của thành phố Vĩnh Lâm phụ thuộc vào hai người, vì thế, thành ý và khiêm tốn hiện lên trên mặt hai người càng ngày càng rõ.
Chỉ cần Bí thư Trương lên tiếng, việc lên chức chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Trong lòng hai người âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho nền kinh tế ở huyện Sơn Lam phát triển lên, để không phụ lòng kỳ vọng của Bí thư Trương.
Đến lúc đó Bí thư Trương đã lên đến tỉnh thành, hai người mình làm Giám đốc Sở cũng không lấy làm lạ.
Đang nói, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đem đồ ăn. Trương Nhất Phàm nói:
- Sao khách còn chưa đến?
Vừa mới nói xong, trước mặt xông tới một mùi hương nồng nặc, hương nước hoa Chanel 5, Trương Nhất Phàm rất nhạy cảm với loại nước hoa này. Quả nhiên theo sát nhân viên phục vụ bước vào, chính là người con gái và mình có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng lại không quen biết.
Diêu Mộ Tình khẽ mỉm cười, rất hào phóng vươn cánh tay phải,
- Bí thư Trương, nghe danh tiếng đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả là phong thái phi phàm.
Nữ trang trong bộ quần áo màu trắng của Diêu Mộ Tình giống y lần gặp mặt trước đã làm hắn ngẩn ngơ.Nhưng có chút không giống. Nhiều lần gặp trước, Trương Nhất Phàm đối với cô gái này có chút cảm giác kì lạ.
Lần đầu gặp mặt, hắn không biết tên của đối phương, lúc ấy Diêu Mộ Tình ngồi trên chiếc xe thể thao, lướt qua trước mặt. Cô rất xinh đẹp, làm người ta muốn nhìn mãi, nhất là lúc cô ngoảnh đầu nhìn lại rồi thản nhiên cười, khiến cho người ta xao động.
Nhưng mà, điều làm cho mình nhớ nhất, vẫn là hương nước hoa độc đáo này đây.
Lúc ấy, Diêu Mộ Tình đeo cặp kính râm loại lớn, che mất hơn phân nửa khuôn mặt xinh đẹp của mình, nhưng phong thái của cô, khiến những ai qua đường đều phải liếc mắt nhìn theo.
Lần thứ hai gặp Diêu Mộ Tình, cô mặc váy áo màu đen, Trương Nhất Phàm vẫn nhớ như in, đó là ở bãi tắm dân tộc, Chu Bân dẫn hắn đi tắm. Thời điểm gặp thoáng qua Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm ngửi thấy được mùi nước hoa quen thuộc kia, mới nhận ra chính là cô ấy.
Lần thứ ba gặp nhau, là lúc Trương Nhất Phàm từ tỉnh thành trở về, xe của Diêu Mộ Tình bị trượt trong mưa, thiếu chút nữa là rơi vào cái hố ven đường. Lúc đó, Diêu Mộ Tình theo xe của mình về Vĩnh Lâm. Trong mắt Trương Nhất Phàm, cô là một cô gái khá trong sáng, cũng có thể là con gái của một nhà tư bản giàu có.
Lần gặp đó, cô làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy rất mềm yếu, không có khí chất của hai lần trước, trưởng thành và quyến rũ, nhất định là một cô gái mềm yếu đang bị hoảng sợ, đợi chờ có người đến giúp đỡ.
Nhưng lúc ấy Trương Nhất Phàm rất mệt, cũng không có để ý đến cô ấy, đến nỗi khi cô bước xuống xe, hắn cũng không biết.
Lần thứ tư gặp mặt, đó là lúc Trương Nhất Phàm đang trên đường đến huyện Thủ An, thì gặp phải đám lưu manh hút thuốc phiện. Những người này chặn đường để thu phí, là Diêu Mộ Tình giải vây cho. Chính thức khiêu khích sự chú ý của Trương Nhất Phàm. Cũng vì lần này, hắn mới thật sự để ý đến cô gái kì lạ này.
Dựa vào cái gì Chu Bân đường đường là một danh hiệu Chủ nhiệm của một văn phòng ở Thành uỷ, không ngờ lại thua kém một tấm danh thiếp của cô ta?
Rốt cuộc lai lịch của Diêu Mộ Tình như thế nào? Trong lòng Trương Nhất Phàm đã từng hoài nghi qua, nhưng vì quá bận rộn với công việc, nên hắn đã quên mất sự việc này.
Hôm nay với sự xuất hiện của Diêu Mộ Tình, không thể không nói là một điều bất ngờ.
Lúc Diêu Mộ Tình đưa tay về hắn, Trương Nhất Phàm cũng chậm rãi đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.
Giống như một thứ cảm giác đã từng quen biết, tuy rằng hai người nói không quá ba câu, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nhớ rất rõ, những tình tiết lúc đó trong mưa.
Tay Diêu Mộ Tình vẫn mang theo một cảm giác mát mẻ, Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Hoá ra là tiểu thư Diêu.
Câu nói của hắn, làm cho ba người kia bất ngờ,
- Hai người quen biết sao?
Tất nhiên Diêu Mộ Tình cũng sửng sốt, hơi nghiêng đầu hỏi:
- Không ngờ tới Bí thư Trương cũng biết tên của em, thật là vinh hạnh.
- Tiểu thư Diêu rất là đào hoa, lại rất xinh đẹp, chỉ sợ ở Vĩnh Lâm không ai là không biết, Trương Nhất Phàm tôi cũng chỉ nghe nói đến danh tiếng của cô mà thôi.
- Ha… ha…
Bốn người cười lớn một phen,
- Ngồi, ngồi, mời ngồi!
Diêu Mộ Tình nhìn Trương Nhất Phàm, vẫn vẻ mặt tươi trẻ khẽ mỉm cười,
- Có thể khiến cho người bận rộn như Bí thư Trương đây nhớ rõ tên của em, thật là làm cho Mộ Tình cảm thấy được ưu ái.
Cô nhớ đến thời điểm lần thứ ba hai người gặp mặt, đương nhiên Trương Nhất Phàm cũng không nhìn đến mình nhiều, hôm nay lại vui tính, làm cho bữa tiệc hôm nay nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Diêu Mộ Tình nói:
- Cám ơn sự khen ngợi của Bí thư Trương, không ngờ tới người là một vị lãnh đạo bình thường rất nghiêm túc, cũng có lúc hài hước vui tính như thế. Xem như hôm nay Mộ Tình được mở rộng tầm mắt, tối nay không say không về.
Trương Nhất Phàm ồ lên một tiếng,
- Xem ra tửu lượng của tiểu thư Diêu không tệ!
Vẻ mặt Diêu Mộ Tình rạng rỡ cười,
- Bình thường không thể nào uống rượu, nhưng hôm nay được gặp một vị lãnh đạo lớn như Bí thư Trương đây, đương nhiên phải khác với mọi khi rồi! Chỉ sợ Bí thư Trương không nể mặt thôi.
Diêu Mộ Tình nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn qua, thấy được Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã đều có chút say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.