Chương 1192: Tối nay tôi có gặp Dương Mễ.
Tây Lâu Nguyệt
16/01/2017
Tin Dương Mễ mất tích truyền ra từ chỗ của Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc ở nhà ra sức hút thuốc.
Gã không thể nào tin được, Dương Mễ sẽ đột nhiên mất tích?
Lý Trị Quốc vẫn chưa nói chuyện này cho Dương Bích Kiều, ra ngoài một mình.
- Đường Vũ, rốt cuộc là như thế nào?
Đường Vũ thấy Lý Trị Quốc vội vàng đi đến, vứt một điếu thuốc qua:
- Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà chúng tôi khẳng định, cô ấy từng đến Đông Lâm.
Sắc mặt Lý Trị Quốc hơi thay đổi:
- Tôi…
Đang muốn nói cái gì đó, điện thoại lại kêu lên:
- Xe của Dương Mễ xuất hiện ở tỉnh thành, nhưng mà không thấy người đâu cả.
Dương Mễ đã về tỉnh thành rồi? Cô ấy vội vàng đi đi về về làm gì vậy?
Trong lòng Đường Vũ đặt ra một dấu chấm hỏi lớn
Lý Trị Quốc liền hồi hộp hỏi:
- Cô ấy về tỉnh thành rồi sao?
Đường Vũ lắc đầu:
- Xe của cô ấy xuất hiện bên cạnh một khách sạn ở tỉnh thành, nhưng mà trong khách sạn không có ghi chép lại.
- Cô ấy có thể đi gặp một người nào đó không? Hoặc là đi phỏng vấn?
- Tạm thời không loại bỏ khả năng này, tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng! Để tôi nghĩ xem.
Đường Vũ gãi đầu, Chủ tịch tỉnh Trương nói Dương Mễ gọi điện thoại cầu cứu anh ấy, rốt cuộc cô ấy gọi ở tỉnh thành, hay là gọi ở thành phố Đông Lâm? Thông qua thời gian gọi điện thoại mà Chủ tịch tỉnh Trương cung cấp, sau khi Dương Mễ vào Đông Lâm, đã gọi điện thoại cho hắn. Nói như vậy, Dương Mễ ở Đông Lâm mới đúng.
Nhưng xe của cô ấy sao lại ở tỉnh thành? Thực sự khiến người ta không thể nào mà lí giải được! Đường Vũ liền cầm điện thoại lên:
- Trương Tuyết Phong, anh có khẳng định đó chính là xe của Dương Mễ, không phải là chụp bài không?
- Là một chiếc Buick hai khoang màu đỏ, theo sự xác nhận của đồng nghiệp cô ấy Nhậm Tuyết Y, không phải là giả, bởi vì trong xe có đồ đạc của cô ấy
Trương Tuyết Phong khẳng định nói.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ cử người theo dõi điều tra ở các giao lộ.
Đường Vũ vội vàng dập máy, lại cầm chiếc điện thoại trên bàn lên:
- Các đơn vị chú ý, lập tức điều tra theo dõi các giao lộ, xem xem có bản quay lại chiếc xe này hay không!
Gọi xong cuộc điện thoại này, đã thấy Lý Trị Quốc ngồi ở đó hút thuốc, sắc mặt căng thẳng, Đường Vũ liền hỏi một câu:
- Trị Quốc, Vừa nãy anh định nói gì?
-Ồ, không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, rốt cuộc cô ấy sao rồi?
Dương Mễ là em họ của vợ Lý Trị Quốc, cũng có thể nói là em vợ, tâm tư của Lý Trị Quốc đối với Dương Mễ, Đường Vũ dường như biết được một chút, nhưng mà chỉ giới hạn ở chỗ nói đùa, gã cũng biết hai người không có quan hệ thực chất gì. Là anh rể, lo lắng cho em vợ là chuyện rất bình thường. Do đó Đường Vũ vỗ vai gã:
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lý Trị Quốc gật đầu, có chút lo lắng bất an. Mấy lần, gã đã ngẩng đầu lên nhìn Đường Vũ, hình như có điều gì muốn nói, nhưng mà do dự không kiên quyết. Cuối cùng, Lý Trị Quốc thấy Đường Vũ bận rộn, gã liền đứng dậy cáo từ.
Đường Vũ vẫy tay:
- Khi nào có tin tức, tôi sẽ thông báo cho anh ngay.
Lý Trị Quốc ừ một tiếng:
- Các anh vất vả rồi!
Mười phút sau, đại đội cảnh sát giao thông kiểm tra các đại lộ hồi báo:
- Cục trưởng Đường, không phát hiện ra bản ghi lại nào cả!
- Cái gì? Sao có thể như thế được? Chẳng nhẽ cô ấy còn có thể bay lại sao? Điều tra lại!
- Dạ!
Đường Vũ nóng đến mức quát lên, không phát hiện ra bản ghi lại nào, chẳng nhẽ xe có thể bay đến sao? Hay là không đi đường cao tốc, đi đường quốc lộ cấp thấp?
Không đúng, hoàn toàn không đúng!
Nếu Dương Mễ đã vội về tỉnh thành có việc, vậy thì cô ấy không có lý do nào không đi đường cao tốc, hơn nữa đi đường cấp thấp rách nát, không thể như thế này được. Dù là ai cũng không làm như vậy, nếu đã vội, lại muốn bỏ qua đường cao tốc, không thể nào!
Gã liền kết nối với Liễu Hải trong điện thoại.
Liễu Hải nói:
- Chuyện này quá khác thường, không có bất kì một lý do nào, chúng ta chỉ có thể suy đoán, mục đích Dương Mễ đến Đông Lâm là gì? Bên Uông Viễn Dương và Lý Trị Quốc, có thể cung cấp manh mối gì không?
Đường Vũ nói:
- Liên quan gì đến Uông Viễn Dương?
Chuyện giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương, ít người biết. Liễu Hải cũng vô tình biết được, tuy rằng bọn họ có tổ chúc tia chớp trong tay, nhưng chắc chắn không vô duyên vô cớ điều tra chuyện riêng tư của người khác được, đây chính là chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Trương.
Sự việc đến nay, Liễu Hải đành phải nói:
- Giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương…
Vế sau không nói, Đường Vũ đã hiểu. Mẹ nó, tên Uông Viễn Dương này giấu diếm kĩ thật! Đến mình cũng không nhìn ra. Lý Trị Quốc cũng thích cô ấy đúng không, mối quan hệ này rắc rối quá!
Thực ra lúc đầu mối quan hệ giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương đã là chuyện rất lâu rồi, Dương Mễ dụ dỗ Uông Viễn Dương, lúc này hai người mới có quan hệ, bí mật này, đến cả Lý Trị Quốc cũng không biết.
Đường Vũ mắng một câu, cô em vợ của Lý Trị Quốc này giỏi thật! Thằng ranh Uông Viễn Dương này giỏi! Được, tôi sẽ đi tìm gã!
Uông Viễn Dương luôn ở trong phòng làm việc, gã phát hiện ra bản thân mình thật bất lực, không giúp được chút nào, đành phải ôm đầu, đang vô cùng đau khổ. Đường Vũ đã tìm đến, gõ cửa, vừa nhìn đã thấy bộ dạng tiều tụy của Uông Viễn Dương, trong lòng đã hiểu được vài phần.
- Chủ tịch thành phố Uông!
Đường Vũ vừa đi vào, Uông Viễn Dương liền đi rót trà, Đường Vũ xua tay:
- Không cần rót trà đâu, đều là anh em trong nhà, không cần khách sáo như vậy, tôi đến để hỏi vài câu:
- Sau khi Dương Mễ đến Đông Lâm, đột nhiên mất tích, điện thoại luôn trong trạng thái tắt, anh có tin tức gì của cô ấy không?
Sắc mặt Uông Viễn Dương tối lại:
- Ít nhất chúng tôi đã không liên lạc được ba tháng rồi, tôi căn bản không biết cô ấy đã đến Đông Lâm.
- Được! Tôi biết rồi. Anh làm việc của anh đi!
Đường Vũ đứng lên liền đi, gã tin lời nói của Uông Viễn Dương, vì lời nói đau khổ ghi âm được của Dương Mễ, quả thực không có số điện thoại của Uông Viễn Dương. Thấy bộ dạng đó của Uông Viễn Dương, gã liền biết thực sự hai người đã chia tay rồi, nếu không thì Uông Viễn Dương sẽ không đau khổ như vậy.
Uông Viễn Dương tiễn Đường Vũ ra cổng hô một tiếng:
- Nhất định các anh phải tận lực, đảm bảo sự an toàn cho cô ấy!
Đường Vũ trịnh trọng nói:
- Anh cứ yên tâm, Chủ tịch tỉnh Trương đang chú ý đến chuyện này, chúng tôi đã huy động mọi người, đi tìm cô ấy.
Nói xong câu này, Đường Vũ liền bước đi.
Uông Viễn Dương nhìn bóng dáng của Đường Vũ, trở về phòng làm việc cầm lấy chìa khóa, cũng đóng cửa rồi vội vàng rời đi.
Điện thoại của Đường Vũ lại kêu lên một lần nữa, đại đội cảnh sát nhân dân giao thông báo cáo:
- Cục trưởng Đường, quả thật không có ghi lại! Chúng tôi đã tìm kiếm lại một cách tỉ mỉ ba lần rồi!
Tin tức không ngừng truyền đến chỗ Chủ tịch tỉnh Trương, Trương Nhất Phàm đang lo lắng đợi kết quả trong thành phố, Lý Hồng ngồi trên ghế sô pha, giúp suy nghĩ chuyện này. Trương Nhất Phàm nói thầm:
- Rõ ràng có ghi lại xe của cô ấy, cô ấy đến Đông Lâm, hơn nữa mấy chiếc máy quay đều có thể quay rõ người ngồi trong xe là Dương Mễ, tất cả manh mối đã đứt rồi sao? Vậy thì, xe của cô ấy sao lại trở về tỉnh thành nhỉ?
Lý Hồng nói:
- Chẳng nhẽ cô ấy đi đường quốc lộ cấp thấp sao?
- Không thể nào!
Trương Nhất Phàm lập tức gạt bỏ, theo như thời gian cô ấy gọi điện thoại, đến sự xuất hiện của chiếc xe, trước sau chưa đến hai tiếng. Chỉ có thể nói, lúc cô ấy đến thành phố Đông Lâm, đã gặp rắc rối rồi. Đi đường cấp thấp, sẽ không kịp.
- Vậy có thể là người ta lái xe của cô ấy không…
Lý Hồng nói đến đây, đột nhiên dừng lại, cách nói này rõ ràng không thể, vậy chẳng phải là trong tất cả bản theo dõi, không có dấu vết của chiếc xe này sao? Chẳng nhẽ chiếc xe này có thể bay đến được?
Bay? Điều đó là không thể!
Trương Nhất Phàm quả nhiên hạ lệnh:
- Lập tức sắp xếp điều tra, khoảng thời gian này, những chiếc xe đi từ Đông Lâm đến tỉnh thành!
Đường Vũ giật mình, liền hiểu ý:
- Tôi hiểu rồi!
- Lập tức điều tra, tất cả những chiếc xe tải trở hàng hóa khả nghi từ Vĩnh Lâm đến tỉnh thành!
Liền hạ lệnh xuống, cảnh sát nhân dân của cục công an, lại điều tra bản ghi lại ở chỗ đại đội giao thông.
Lúc này Liễu Hải đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là mục đích mà Dương Mễ đến Đông Lâm, cô ấy tìm ai? Gã nghĩ người này chắc chắn không phải là Uông Viễn Dương, nếu hai người đã chia tay rồi, Dương Mễ không phải là một cô gái dây dưa, nên chia tay nhất định sẽ chia tay.
Mà vợ của Lý Trị Quốc cũng không biết tin tức Dương Mễ đi Đông Lâm, nhà cô ấy cũng không nhận được điện thoại của Dương Mễ, nếu đã không phải là chuyện tình cảm, vậy là chuyện công việc.
Những đồng chí ở đơn vị trước kia của Dương Mễ trở về phản ứng, Dương Mễ không liên lạc với người của tờ nhật báo thành phố Đông Lâm. Quan Hán Văn làm chủ biên ở thành phố Đông Lâm, gã nói Dương Mễ vẫn duy trì liên lạc với gã, nhưng vẫn duy trì khoảng cách.
Quan Hán Văn thẳng thắn thừa nhận, mình thích Dương Mễ, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi. Từ khi Dương Mễ rời khỏi tờ nhật báo Đông Lâm, đến tòa soạn báo tỉnh, hai người ngoài việc từng gặp mặt, bình thường căn bản không tiếp xúc khi ở một mình.
Nghe nói Dương Mễ mấttích, gã lo lắng hơn bất kì một ai.
Bên tòa soạn, không có tin tức gì.
Ra lệnh từng lời một, nhận lại câu trả lời đả kích, tất cả mọi người đều bị công kích nặng nề. Trong lúc này, một thành viên của tổ chức tia chớp, đột nhiên truyền đến một tin, có người phát hiện ra Dương Mễ từng xuất hiện ở một quán rượu ở Đông Lâm.
Quán rượu ở thành phố Đông Lâm vốn không nhiều, loại cao cấp chỉ có hai quán, quán rượu mà Dương Mễ xuất hiện, chính là quán rượu nổi tiếng tên là Hồng Thần Phi Vũ ở thành phố Đông Lâm. Nhận được tin này, Đường Vũ liền dẫn người đến hiện trường, lập tức hỏi những người ở quán rượu.
Vừa đi đến cửa quán rượu, Lý Trị Quốc đã gọi điện thoại đến, trong điện thoại gã ấp a ấp úng, Đường Vũ liền lo lắng:
- Anh có chuyện gì thì nói nhanah lên, lo lắng chết đi được!
Lúc này Lý Trị Quốc mới trầm giọng nói:
- Tôi…tối nay tôi có gặp Dương Mễ.
- Khốn kiếp.
Gã không thể nào tin được, Dương Mễ sẽ đột nhiên mất tích?
Lý Trị Quốc vẫn chưa nói chuyện này cho Dương Bích Kiều, ra ngoài một mình.
- Đường Vũ, rốt cuộc là như thế nào?
Đường Vũ thấy Lý Trị Quốc vội vàng đi đến, vứt một điếu thuốc qua:
- Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà chúng tôi khẳng định, cô ấy từng đến Đông Lâm.
Sắc mặt Lý Trị Quốc hơi thay đổi:
- Tôi…
Đang muốn nói cái gì đó, điện thoại lại kêu lên:
- Xe của Dương Mễ xuất hiện ở tỉnh thành, nhưng mà không thấy người đâu cả.
Dương Mễ đã về tỉnh thành rồi? Cô ấy vội vàng đi đi về về làm gì vậy?
Trong lòng Đường Vũ đặt ra một dấu chấm hỏi lớn
Lý Trị Quốc liền hồi hộp hỏi:
- Cô ấy về tỉnh thành rồi sao?
Đường Vũ lắc đầu:
- Xe của cô ấy xuất hiện bên cạnh một khách sạn ở tỉnh thành, nhưng mà trong khách sạn không có ghi chép lại.
- Cô ấy có thể đi gặp một người nào đó không? Hoặc là đi phỏng vấn?
- Tạm thời không loại bỏ khả năng này, tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng! Để tôi nghĩ xem.
Đường Vũ gãi đầu, Chủ tịch tỉnh Trương nói Dương Mễ gọi điện thoại cầu cứu anh ấy, rốt cuộc cô ấy gọi ở tỉnh thành, hay là gọi ở thành phố Đông Lâm? Thông qua thời gian gọi điện thoại mà Chủ tịch tỉnh Trương cung cấp, sau khi Dương Mễ vào Đông Lâm, đã gọi điện thoại cho hắn. Nói như vậy, Dương Mễ ở Đông Lâm mới đúng.
Nhưng xe của cô ấy sao lại ở tỉnh thành? Thực sự khiến người ta không thể nào mà lí giải được! Đường Vũ liền cầm điện thoại lên:
- Trương Tuyết Phong, anh có khẳng định đó chính là xe của Dương Mễ, không phải là chụp bài không?
- Là một chiếc Buick hai khoang màu đỏ, theo sự xác nhận của đồng nghiệp cô ấy Nhậm Tuyết Y, không phải là giả, bởi vì trong xe có đồ đạc của cô ấy
Trương Tuyết Phong khẳng định nói.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ cử người theo dõi điều tra ở các giao lộ.
Đường Vũ vội vàng dập máy, lại cầm chiếc điện thoại trên bàn lên:
- Các đơn vị chú ý, lập tức điều tra theo dõi các giao lộ, xem xem có bản quay lại chiếc xe này hay không!
Gọi xong cuộc điện thoại này, đã thấy Lý Trị Quốc ngồi ở đó hút thuốc, sắc mặt căng thẳng, Đường Vũ liền hỏi một câu:
- Trị Quốc, Vừa nãy anh định nói gì?
-Ồ, không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, rốt cuộc cô ấy sao rồi?
Dương Mễ là em họ của vợ Lý Trị Quốc, cũng có thể nói là em vợ, tâm tư của Lý Trị Quốc đối với Dương Mễ, Đường Vũ dường như biết được một chút, nhưng mà chỉ giới hạn ở chỗ nói đùa, gã cũng biết hai người không có quan hệ thực chất gì. Là anh rể, lo lắng cho em vợ là chuyện rất bình thường. Do đó Đường Vũ vỗ vai gã:
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lý Trị Quốc gật đầu, có chút lo lắng bất an. Mấy lần, gã đã ngẩng đầu lên nhìn Đường Vũ, hình như có điều gì muốn nói, nhưng mà do dự không kiên quyết. Cuối cùng, Lý Trị Quốc thấy Đường Vũ bận rộn, gã liền đứng dậy cáo từ.
Đường Vũ vẫy tay:
- Khi nào có tin tức, tôi sẽ thông báo cho anh ngay.
Lý Trị Quốc ừ một tiếng:
- Các anh vất vả rồi!
Mười phút sau, đại đội cảnh sát giao thông kiểm tra các đại lộ hồi báo:
- Cục trưởng Đường, không phát hiện ra bản ghi lại nào cả!
- Cái gì? Sao có thể như thế được? Chẳng nhẽ cô ấy còn có thể bay lại sao? Điều tra lại!
- Dạ!
Đường Vũ nóng đến mức quát lên, không phát hiện ra bản ghi lại nào, chẳng nhẽ xe có thể bay đến sao? Hay là không đi đường cao tốc, đi đường quốc lộ cấp thấp?
Không đúng, hoàn toàn không đúng!
Nếu Dương Mễ đã vội về tỉnh thành có việc, vậy thì cô ấy không có lý do nào không đi đường cao tốc, hơn nữa đi đường cấp thấp rách nát, không thể như thế này được. Dù là ai cũng không làm như vậy, nếu đã vội, lại muốn bỏ qua đường cao tốc, không thể nào!
Gã liền kết nối với Liễu Hải trong điện thoại.
Liễu Hải nói:
- Chuyện này quá khác thường, không có bất kì một lý do nào, chúng ta chỉ có thể suy đoán, mục đích Dương Mễ đến Đông Lâm là gì? Bên Uông Viễn Dương và Lý Trị Quốc, có thể cung cấp manh mối gì không?
Đường Vũ nói:
- Liên quan gì đến Uông Viễn Dương?
Chuyện giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương, ít người biết. Liễu Hải cũng vô tình biết được, tuy rằng bọn họ có tổ chúc tia chớp trong tay, nhưng chắc chắn không vô duyên vô cớ điều tra chuyện riêng tư của người khác được, đây chính là chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Trương.
Sự việc đến nay, Liễu Hải đành phải nói:
- Giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương…
Vế sau không nói, Đường Vũ đã hiểu. Mẹ nó, tên Uông Viễn Dương này giấu diếm kĩ thật! Đến mình cũng không nhìn ra. Lý Trị Quốc cũng thích cô ấy đúng không, mối quan hệ này rắc rối quá!
Thực ra lúc đầu mối quan hệ giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương đã là chuyện rất lâu rồi, Dương Mễ dụ dỗ Uông Viễn Dương, lúc này hai người mới có quan hệ, bí mật này, đến cả Lý Trị Quốc cũng không biết.
Đường Vũ mắng một câu, cô em vợ của Lý Trị Quốc này giỏi thật! Thằng ranh Uông Viễn Dương này giỏi! Được, tôi sẽ đi tìm gã!
Uông Viễn Dương luôn ở trong phòng làm việc, gã phát hiện ra bản thân mình thật bất lực, không giúp được chút nào, đành phải ôm đầu, đang vô cùng đau khổ. Đường Vũ đã tìm đến, gõ cửa, vừa nhìn đã thấy bộ dạng tiều tụy của Uông Viễn Dương, trong lòng đã hiểu được vài phần.
- Chủ tịch thành phố Uông!
Đường Vũ vừa đi vào, Uông Viễn Dương liền đi rót trà, Đường Vũ xua tay:
- Không cần rót trà đâu, đều là anh em trong nhà, không cần khách sáo như vậy, tôi đến để hỏi vài câu:
- Sau khi Dương Mễ đến Đông Lâm, đột nhiên mất tích, điện thoại luôn trong trạng thái tắt, anh có tin tức gì của cô ấy không?
Sắc mặt Uông Viễn Dương tối lại:
- Ít nhất chúng tôi đã không liên lạc được ba tháng rồi, tôi căn bản không biết cô ấy đã đến Đông Lâm.
- Được! Tôi biết rồi. Anh làm việc của anh đi!
Đường Vũ đứng lên liền đi, gã tin lời nói của Uông Viễn Dương, vì lời nói đau khổ ghi âm được của Dương Mễ, quả thực không có số điện thoại của Uông Viễn Dương. Thấy bộ dạng đó của Uông Viễn Dương, gã liền biết thực sự hai người đã chia tay rồi, nếu không thì Uông Viễn Dương sẽ không đau khổ như vậy.
Uông Viễn Dương tiễn Đường Vũ ra cổng hô một tiếng:
- Nhất định các anh phải tận lực, đảm bảo sự an toàn cho cô ấy!
Đường Vũ trịnh trọng nói:
- Anh cứ yên tâm, Chủ tịch tỉnh Trương đang chú ý đến chuyện này, chúng tôi đã huy động mọi người, đi tìm cô ấy.
Nói xong câu này, Đường Vũ liền bước đi.
Uông Viễn Dương nhìn bóng dáng của Đường Vũ, trở về phòng làm việc cầm lấy chìa khóa, cũng đóng cửa rồi vội vàng rời đi.
Điện thoại của Đường Vũ lại kêu lên một lần nữa, đại đội cảnh sát nhân dân giao thông báo cáo:
- Cục trưởng Đường, quả thật không có ghi lại! Chúng tôi đã tìm kiếm lại một cách tỉ mỉ ba lần rồi!
Tin tức không ngừng truyền đến chỗ Chủ tịch tỉnh Trương, Trương Nhất Phàm đang lo lắng đợi kết quả trong thành phố, Lý Hồng ngồi trên ghế sô pha, giúp suy nghĩ chuyện này. Trương Nhất Phàm nói thầm:
- Rõ ràng có ghi lại xe của cô ấy, cô ấy đến Đông Lâm, hơn nữa mấy chiếc máy quay đều có thể quay rõ người ngồi trong xe là Dương Mễ, tất cả manh mối đã đứt rồi sao? Vậy thì, xe của cô ấy sao lại trở về tỉnh thành nhỉ?
Lý Hồng nói:
- Chẳng nhẽ cô ấy đi đường quốc lộ cấp thấp sao?
- Không thể nào!
Trương Nhất Phàm lập tức gạt bỏ, theo như thời gian cô ấy gọi điện thoại, đến sự xuất hiện của chiếc xe, trước sau chưa đến hai tiếng. Chỉ có thể nói, lúc cô ấy đến thành phố Đông Lâm, đã gặp rắc rối rồi. Đi đường cấp thấp, sẽ không kịp.
- Vậy có thể là người ta lái xe của cô ấy không…
Lý Hồng nói đến đây, đột nhiên dừng lại, cách nói này rõ ràng không thể, vậy chẳng phải là trong tất cả bản theo dõi, không có dấu vết của chiếc xe này sao? Chẳng nhẽ chiếc xe này có thể bay đến được?
Bay? Điều đó là không thể!
Trương Nhất Phàm quả nhiên hạ lệnh:
- Lập tức sắp xếp điều tra, khoảng thời gian này, những chiếc xe đi từ Đông Lâm đến tỉnh thành!
Đường Vũ giật mình, liền hiểu ý:
- Tôi hiểu rồi!
- Lập tức điều tra, tất cả những chiếc xe tải trở hàng hóa khả nghi từ Vĩnh Lâm đến tỉnh thành!
Liền hạ lệnh xuống, cảnh sát nhân dân của cục công an, lại điều tra bản ghi lại ở chỗ đại đội giao thông.
Lúc này Liễu Hải đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là mục đích mà Dương Mễ đến Đông Lâm, cô ấy tìm ai? Gã nghĩ người này chắc chắn không phải là Uông Viễn Dương, nếu hai người đã chia tay rồi, Dương Mễ không phải là một cô gái dây dưa, nên chia tay nhất định sẽ chia tay.
Mà vợ của Lý Trị Quốc cũng không biết tin tức Dương Mễ đi Đông Lâm, nhà cô ấy cũng không nhận được điện thoại của Dương Mễ, nếu đã không phải là chuyện tình cảm, vậy là chuyện công việc.
Những đồng chí ở đơn vị trước kia của Dương Mễ trở về phản ứng, Dương Mễ không liên lạc với người của tờ nhật báo thành phố Đông Lâm. Quan Hán Văn làm chủ biên ở thành phố Đông Lâm, gã nói Dương Mễ vẫn duy trì liên lạc với gã, nhưng vẫn duy trì khoảng cách.
Quan Hán Văn thẳng thắn thừa nhận, mình thích Dương Mễ, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi. Từ khi Dương Mễ rời khỏi tờ nhật báo Đông Lâm, đến tòa soạn báo tỉnh, hai người ngoài việc từng gặp mặt, bình thường căn bản không tiếp xúc khi ở một mình.
Nghe nói Dương Mễ mấttích, gã lo lắng hơn bất kì một ai.
Bên tòa soạn, không có tin tức gì.
Ra lệnh từng lời một, nhận lại câu trả lời đả kích, tất cả mọi người đều bị công kích nặng nề. Trong lúc này, một thành viên của tổ chức tia chớp, đột nhiên truyền đến một tin, có người phát hiện ra Dương Mễ từng xuất hiện ở một quán rượu ở Đông Lâm.
Quán rượu ở thành phố Đông Lâm vốn không nhiều, loại cao cấp chỉ có hai quán, quán rượu mà Dương Mễ xuất hiện, chính là quán rượu nổi tiếng tên là Hồng Thần Phi Vũ ở thành phố Đông Lâm. Nhận được tin này, Đường Vũ liền dẫn người đến hiện trường, lập tức hỏi những người ở quán rượu.
Vừa đi đến cửa quán rượu, Lý Trị Quốc đã gọi điện thoại đến, trong điện thoại gã ấp a ấp úng, Đường Vũ liền lo lắng:
- Anh có chuyện gì thì nói nhanah lên, lo lắng chết đi được!
Lúc này Lý Trị Quốc mới trầm giọng nói:
- Tôi…tối nay tôi có gặp Dương Mễ.
- Khốn kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.