Chương 760: Tôi phản đối đề nghị của Trưởng ban thư ký
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Đội trưởng trị an của Cục Công an huyện An Đông nhận điện thoại, nói có người đánh Diêu Mộc Lâm trên con đường ven sông, ban đầu anh ta cũng không tin, trong huyện An Đông có người dám đánh Diêu Mộc Lâm? Sao có thể thế được?
Tên súc sinh kia còn đang vỗ vai, xưng anh em với Bí thư Mã, là sao có thể có người đánh ông ta chứ? Tôi thấy ông ta đánh người khác thì đúng hơn. Tuy nghĩ như vậy, đội trưởng trị an vẫn gọi vài người trực tiếp chạy đến hiện trường.
Cái tên chó nhật này, có chuyện gì vậy? Đối phương đang lái xe cảnh sát đó?
Lại nhìn thấy ba người bên cạnh xe cảnh sát, ăn mặc không tầm thường, phân tích theo biển số xe, có lẽ là người trong thành phố. Đội trưởng trị an nhìn thấy chiếc BMW của Diêu Mộc Lâm dừng ngay giữa đường, trong lòng liền hiểu ra.
Diêu Mộc Lâm điều khiển xe như thằng mù cưỡi ngựa đui, ông ta không nhìn thấy biển báo giao thông, cũng không hiểu luật giao thông. Cố tình không thích để tài xế lái xe, không có chuyện gì làm toàn một mình lái chiếc BMW cũ kĩ, đi rêu rao gây sự chú ý khắp trong thành phố.
Kết quả thì sao, không nói đến thường vi phạm luật giao thông, mà còn luôn đụng vào người khác. Đụng người rồi, ông ta cũng không thiệt gì, gọi một cú điện thoại, bỏ xe lại rồi chạy đi, để lại khổ chủ và người của đội cảnh sát giao thông khóc ở đó!
Có Bí thư Mã là chỗ dựa, còn sợ các người làm chuyện không công bằng sao?
Hôm nay có lẽ không may mắn như vậy, bởi vì vị đội trưởng trị an này nhìn thấy giấy phép lái xe của xe cảnh sát bên kia, lại nhìn Chu Bân ở bên cạnh, mặt đen lại, vẻ mặt có chút không hài lòng.
Không đợi đến khi đội trị an chạy đi đến gần, Diêu Mộc Lâm liền che mặt kêu lên:
- Mẹ kiếp, không ngờ mấy tên súc sinh này dám đánh ông đây, anh cho người đánh chết bọn chúng cho tôi.
Đội trưởng trị an dẫn theo bốn năm người đi đến, nhìn thấy cảnh sát từ thành phố xuống đây, sao dám ra tay chứ? Ánh mắt dừng lại ở Chu Bân, trong lòng nghĩ chắc đây là lãnh đạo. Vì thế anh ta đi đến, khách sáo hỏi:
- Ba vị xưng hô như thế nào ạ?
Chu Bân hừ một tiếng, rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện, anh ta ném thẻ công tác xuống, đội trưởng trị an nhặt lên nhìn:
- Trời ơi! Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy.
Xem đến đây, đội trưởng trị an cảm thấy giống như bị sét đánh một cái, một hồi lâu chưa tỉnh táo lại được. Quả nhiên là lãnh đạo Thành ủy, anh ta vội vàng cung kính:
- Chủ nhiệm Chu, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Nói xong, anh ta lại kéo Diêu Mộc Lâm:
- Có nhầm không vậy, có biết người kia là ai không? Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy. Anh gặp họa lớn rồi.
Diêu Mộc Lâm vuốt mặt:
- Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy thì sao? Chủ nhiệm văn phòng thì có thể đánh người vô cớ sao? Có phải Tổng bí thư xuống rồi, có thể tùy tiện giết người ư? Ông đây nói thế nào cũng là người có công của huyện An Đông. Không được, tôi phải gọi điện cho Bí thư Mã.
Diêu Mộc Lâm bộ dạng vẫn ngoan cố không chịu thua, đội trưởng trị an thầm mắng một câu, đồ ngốc!
Nhìn thấy Diêu Mộc Lâm lấy di động ra gọi cho Bí thư, đội trưởng trị an liền mặc kệ ông ta, tên này muốn gây sự mà, tôi không muốn đi vào vũng nước đục này đâu. Mẹ nó, biết sớm thì mình đã không nên đến đây!
Bí thư Mã cũng là người ủng hộ phương án thứ nhất, Diêu Mộc Lâm nói chuyện với ông ta xong, muốn một người làm cho nhà máy dệt sụp đổ. Nghe nói Trưởng ban thư lý Dương đang mở cuộc họp ở huyện, chuẩn bị đưa ra một phương án khả thi, ông ta liền vội vàng từ nước ngoài quay về.
Giữa đường thì nhận được điện thoại của Diêu Mộc Lâm, còn nói phương án của huyện đã có rồi, không ngờ lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này:
- Người giải quyết chuyện này là ai? Để người đó nghe điện thoại.
Diêu Mộc Lâm ném điện thoại qua, đội trưởng trị an thầm kêu khổ, rõ ràng không thể không nghe, nghe Bí thư Mã trong điện thoại hỏi với giọng uy nghiêm:
- Anh là ai? Cục trưởng các anh sao không đến?
Đội trưởng trị an thầm hít một hơi, một chút chuyện quái quỷ này cũng muốn Cục trưởng đến sao? Xem ra lời đồn về quan hệ của Diêu Mộc Lâm và Bí thư Mã quả là không sai, anh ta đành trả lời:
- Tôi là đội trưởng đội trị an, Bí thư Mã, chuyện là như vậy.
- Cái gì? Chủ nhiệm Chu?
Nghe thấy tên của Chu Bân, Bí thư Mã suýt tí nữa ngã từ chỗ ngồi xuống. Gần đây Chu Bân là người tâm phúc trước mặt Trương Nhất Phàm? Chu Bân và xe cảnh sát cùng xuất hiện, sao có thể thế được? Chu Bân nào có tư cách như vậy?
Y sợ hãi không phải là Chu Bân, mà đang nghi ngờ phải chăng Trương Nhất Phàm đang ở cùng Chu Bân, nếu không thì sao lại dùng xe cảnh sát để mở đường chứ?
Đội trưởng trị an rõ ràng cũng cảm thấy sự thất thố của Bí thư Mã, một lúc sau mới nghe thấy Bí thư Mã nói:
- Anh mau xử lý việc này, tôi lập tức quay về thị trấn. Chỗ Chủ nhiệm Chu, nhất định phải khuyên giải quyết cho thật tốt, nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ hỏi duy nhất anh.
Cái gì? Hỏi duy nhất tôi?
Đội trưởng trị an phát điên lên, tức không thể xông vào cắn Diêu Mộc Lâm hai phát để hả giận.
Gác điện thoại của Bí thư Mã, anh ta lập tức chạy đến chỗ Chu Bân để tạ tội, lại kêu người dời xe của Diêu Mộc Lâm ra:
- Chủ nhiệm Chu, mời đi thong thả, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
Chu Bân cũng không nói gì, hừ một tiếng, gọi hai cảnh sát lên xe, tiếp tục đi về phía Ủy ban nhân dân huyện.
Trương Nhất Phàm đang họp cùng với ban lãnh đạo của huyện An Đông, hắn ngẩng đầu nhìn những người ngồi đấy một lượt:
- Cái người Diêu Mộc Lâm là ai?
Chủ tịch huyện Tưởng trả lời:
- Diêu Mộc Lâm là chủ nhà máy hiện nay của nhà máy dệt, năm đó khi nhà máy dệt ngày càng xuống dốc, nhà máy sắp bị đóng cửa, rất nhiều công nhân không có gì để làm, mỗi tháng đều phát phí sinh hoạt hơn một trăm tệ, thậm chí là mười mấy nghìn tệ. Cho dù khi đi làm chỉ có hai ba trăm công nhân, y dẫn đầu trong việc nghỉ làm không lương, ra biển làm thuê.
Ba năm sau, y trở về huyện An Đông, mở một siêu thị nhỏ, đồng thời lại mở thêm một cửa hàng quần áo, là người thuộc nhóm đầu tiên giàu có lên. Ba năm trước, y một lần nữa trờ về nhà máy dệt, được huyện bổ nhiệm làm chủ nhà máy dệt.
Trong thời gian ba năm Diêu Mộc Lâm đảm nhiệm chức chủ nhà máy, không ngờ y cố gắng xoay chuyển tình thế, làm cho nhà máy dệt một chút hy vọng cũng có chút khởi sắc, cho nên có người nói y là người có công của huyện An Đông, và cũng là nhân vật làm mưa làm gió quanh năm của huyện An Đông, là đại biểu Hội đồng nhân dân của huyện.
Nhưng tới ngày hôm nay, nhà máy dệt lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn, từ từ đi lại đường cũ. Bản thân Diêu Mộc Lâm cũng đã đề xuất, hay là bán nhà máy dệt cho y, hoặc là y sẽ từ chức.
Rất nhiều người tán thành với đề nghị này, rất nhiều lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng đồng ý với phương án này. Bí thư Trương, ngài cũng biết tình hình của nhà máy dệt, cứ kéo dài kiều sống dở chết dở này, chi bằng bán cho y để ngựa chết thành lại ngựa sống.
Bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa liên kết lại được cái người Diêu Mộc Lâm và người ban nãy vừa gặp phải ở bên đường, vì vậy khi nói tên Diêu Mộc Lâm ra Trương Nhất Phàm không hề nghe thấy.
Mà Dương Lăng Vân thì cho rằng, cái tên Diêu Mộc Lâm này có vấn đề, y có một tài sản rất đáng ngờ, vì vậy anh ta không tán thành phương án này. Hơn nữa Dương Lăng Vân có ý muốn dời xí nghiệp về thành phố Vĩnh Lâm, vẫn đang trưng cầu phương án này với Bí thư Trương.
Khi họp đến đây, Bí thư Mã vội vàng chạy đến.
Khi ông ta nhìn thấy biển số xe của chiếc xe dừng lại trong sân, tim liền đập liên hồi. Tên Diêu Mộc Lâm chết tiệt, đúng là đụng phải trời rồi mà.
Ngay sau đó không nghĩ nhiều nữa, đi thẳng lên lầu, vội vàng đi vào phòng họp.
Khi đến phòng họp, Bí thư Mã luôn mồm nói xin lỗi, lúc này mới vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chủ tịch huyện Tưởng.
Có người đưa ra vấn đề kinh tế của Diêu Mộc Lâm, Dương Lăng Vân cũng vì vậy mà phát biểu ý kiến của mình, yêu cầu nên điều tra rõ vấn đề của Diêu Mộc Lâm trước, mới tiến hành đến vấn đế làm sao chỉnh đốn và cải cách xí nghiệp.
Bí thư Mã nghe xong câu này, liền có chút sợ hãi:
- Tôi nói theo lý công bằng, năm đó không phải là Diêu Mộc Lâm thì nhà máy dệt đã đóng cửa rồi, cũng không còn tồn tại để mọi người ở đây thảo luận. Ông ta là người có công của nhà máy dệt, chúng ta có lý do gì để hoài nghi và điều tra một người có công như vậy? Làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của cán bộ, tôi phản đối kiến nghị của Trưởng ban thư ký.
Tên súc sinh kia còn đang vỗ vai, xưng anh em với Bí thư Mã, là sao có thể có người đánh ông ta chứ? Tôi thấy ông ta đánh người khác thì đúng hơn. Tuy nghĩ như vậy, đội trưởng trị an vẫn gọi vài người trực tiếp chạy đến hiện trường.
Cái tên chó nhật này, có chuyện gì vậy? Đối phương đang lái xe cảnh sát đó?
Lại nhìn thấy ba người bên cạnh xe cảnh sát, ăn mặc không tầm thường, phân tích theo biển số xe, có lẽ là người trong thành phố. Đội trưởng trị an nhìn thấy chiếc BMW của Diêu Mộc Lâm dừng ngay giữa đường, trong lòng liền hiểu ra.
Diêu Mộc Lâm điều khiển xe như thằng mù cưỡi ngựa đui, ông ta không nhìn thấy biển báo giao thông, cũng không hiểu luật giao thông. Cố tình không thích để tài xế lái xe, không có chuyện gì làm toàn một mình lái chiếc BMW cũ kĩ, đi rêu rao gây sự chú ý khắp trong thành phố.
Kết quả thì sao, không nói đến thường vi phạm luật giao thông, mà còn luôn đụng vào người khác. Đụng người rồi, ông ta cũng không thiệt gì, gọi một cú điện thoại, bỏ xe lại rồi chạy đi, để lại khổ chủ và người của đội cảnh sát giao thông khóc ở đó!
Có Bí thư Mã là chỗ dựa, còn sợ các người làm chuyện không công bằng sao?
Hôm nay có lẽ không may mắn như vậy, bởi vì vị đội trưởng trị an này nhìn thấy giấy phép lái xe của xe cảnh sát bên kia, lại nhìn Chu Bân ở bên cạnh, mặt đen lại, vẻ mặt có chút không hài lòng.
Không đợi đến khi đội trị an chạy đi đến gần, Diêu Mộc Lâm liền che mặt kêu lên:
- Mẹ kiếp, không ngờ mấy tên súc sinh này dám đánh ông đây, anh cho người đánh chết bọn chúng cho tôi.
Đội trưởng trị an dẫn theo bốn năm người đi đến, nhìn thấy cảnh sát từ thành phố xuống đây, sao dám ra tay chứ? Ánh mắt dừng lại ở Chu Bân, trong lòng nghĩ chắc đây là lãnh đạo. Vì thế anh ta đi đến, khách sáo hỏi:
- Ba vị xưng hô như thế nào ạ?
Chu Bân hừ một tiếng, rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện, anh ta ném thẻ công tác xuống, đội trưởng trị an nhặt lên nhìn:
- Trời ơi! Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy.
Xem đến đây, đội trưởng trị an cảm thấy giống như bị sét đánh một cái, một hồi lâu chưa tỉnh táo lại được. Quả nhiên là lãnh đạo Thành ủy, anh ta vội vàng cung kính:
- Chủ nhiệm Chu, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Nói xong, anh ta lại kéo Diêu Mộc Lâm:
- Có nhầm không vậy, có biết người kia là ai không? Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy. Anh gặp họa lớn rồi.
Diêu Mộc Lâm vuốt mặt:
- Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy thì sao? Chủ nhiệm văn phòng thì có thể đánh người vô cớ sao? Có phải Tổng bí thư xuống rồi, có thể tùy tiện giết người ư? Ông đây nói thế nào cũng là người có công của huyện An Đông. Không được, tôi phải gọi điện cho Bí thư Mã.
Diêu Mộc Lâm bộ dạng vẫn ngoan cố không chịu thua, đội trưởng trị an thầm mắng một câu, đồ ngốc!
Nhìn thấy Diêu Mộc Lâm lấy di động ra gọi cho Bí thư, đội trưởng trị an liền mặc kệ ông ta, tên này muốn gây sự mà, tôi không muốn đi vào vũng nước đục này đâu. Mẹ nó, biết sớm thì mình đã không nên đến đây!
Bí thư Mã cũng là người ủng hộ phương án thứ nhất, Diêu Mộc Lâm nói chuyện với ông ta xong, muốn một người làm cho nhà máy dệt sụp đổ. Nghe nói Trưởng ban thư lý Dương đang mở cuộc họp ở huyện, chuẩn bị đưa ra một phương án khả thi, ông ta liền vội vàng từ nước ngoài quay về.
Giữa đường thì nhận được điện thoại của Diêu Mộc Lâm, còn nói phương án của huyện đã có rồi, không ngờ lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này:
- Người giải quyết chuyện này là ai? Để người đó nghe điện thoại.
Diêu Mộc Lâm ném điện thoại qua, đội trưởng trị an thầm kêu khổ, rõ ràng không thể không nghe, nghe Bí thư Mã trong điện thoại hỏi với giọng uy nghiêm:
- Anh là ai? Cục trưởng các anh sao không đến?
Đội trưởng trị an thầm hít một hơi, một chút chuyện quái quỷ này cũng muốn Cục trưởng đến sao? Xem ra lời đồn về quan hệ của Diêu Mộc Lâm và Bí thư Mã quả là không sai, anh ta đành trả lời:
- Tôi là đội trưởng đội trị an, Bí thư Mã, chuyện là như vậy.
- Cái gì? Chủ nhiệm Chu?
Nghe thấy tên của Chu Bân, Bí thư Mã suýt tí nữa ngã từ chỗ ngồi xuống. Gần đây Chu Bân là người tâm phúc trước mặt Trương Nhất Phàm? Chu Bân và xe cảnh sát cùng xuất hiện, sao có thể thế được? Chu Bân nào có tư cách như vậy?
Y sợ hãi không phải là Chu Bân, mà đang nghi ngờ phải chăng Trương Nhất Phàm đang ở cùng Chu Bân, nếu không thì sao lại dùng xe cảnh sát để mở đường chứ?
Đội trưởng trị an rõ ràng cũng cảm thấy sự thất thố của Bí thư Mã, một lúc sau mới nghe thấy Bí thư Mã nói:
- Anh mau xử lý việc này, tôi lập tức quay về thị trấn. Chỗ Chủ nhiệm Chu, nhất định phải khuyên giải quyết cho thật tốt, nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ hỏi duy nhất anh.
Cái gì? Hỏi duy nhất tôi?
Đội trưởng trị an phát điên lên, tức không thể xông vào cắn Diêu Mộc Lâm hai phát để hả giận.
Gác điện thoại của Bí thư Mã, anh ta lập tức chạy đến chỗ Chu Bân để tạ tội, lại kêu người dời xe của Diêu Mộc Lâm ra:
- Chủ nhiệm Chu, mời đi thong thả, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
Chu Bân cũng không nói gì, hừ một tiếng, gọi hai cảnh sát lên xe, tiếp tục đi về phía Ủy ban nhân dân huyện.
Trương Nhất Phàm đang họp cùng với ban lãnh đạo của huyện An Đông, hắn ngẩng đầu nhìn những người ngồi đấy một lượt:
- Cái người Diêu Mộc Lâm là ai?
Chủ tịch huyện Tưởng trả lời:
- Diêu Mộc Lâm là chủ nhà máy hiện nay của nhà máy dệt, năm đó khi nhà máy dệt ngày càng xuống dốc, nhà máy sắp bị đóng cửa, rất nhiều công nhân không có gì để làm, mỗi tháng đều phát phí sinh hoạt hơn một trăm tệ, thậm chí là mười mấy nghìn tệ. Cho dù khi đi làm chỉ có hai ba trăm công nhân, y dẫn đầu trong việc nghỉ làm không lương, ra biển làm thuê.
Ba năm sau, y trở về huyện An Đông, mở một siêu thị nhỏ, đồng thời lại mở thêm một cửa hàng quần áo, là người thuộc nhóm đầu tiên giàu có lên. Ba năm trước, y một lần nữa trờ về nhà máy dệt, được huyện bổ nhiệm làm chủ nhà máy dệt.
Trong thời gian ba năm Diêu Mộc Lâm đảm nhiệm chức chủ nhà máy, không ngờ y cố gắng xoay chuyển tình thế, làm cho nhà máy dệt một chút hy vọng cũng có chút khởi sắc, cho nên có người nói y là người có công của huyện An Đông, và cũng là nhân vật làm mưa làm gió quanh năm của huyện An Đông, là đại biểu Hội đồng nhân dân của huyện.
Nhưng tới ngày hôm nay, nhà máy dệt lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn, từ từ đi lại đường cũ. Bản thân Diêu Mộc Lâm cũng đã đề xuất, hay là bán nhà máy dệt cho y, hoặc là y sẽ từ chức.
Rất nhiều người tán thành với đề nghị này, rất nhiều lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng đồng ý với phương án này. Bí thư Trương, ngài cũng biết tình hình của nhà máy dệt, cứ kéo dài kiều sống dở chết dở này, chi bằng bán cho y để ngựa chết thành lại ngựa sống.
Bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa liên kết lại được cái người Diêu Mộc Lâm và người ban nãy vừa gặp phải ở bên đường, vì vậy khi nói tên Diêu Mộc Lâm ra Trương Nhất Phàm không hề nghe thấy.
Mà Dương Lăng Vân thì cho rằng, cái tên Diêu Mộc Lâm này có vấn đề, y có một tài sản rất đáng ngờ, vì vậy anh ta không tán thành phương án này. Hơn nữa Dương Lăng Vân có ý muốn dời xí nghiệp về thành phố Vĩnh Lâm, vẫn đang trưng cầu phương án này với Bí thư Trương.
Khi họp đến đây, Bí thư Mã vội vàng chạy đến.
Khi ông ta nhìn thấy biển số xe của chiếc xe dừng lại trong sân, tim liền đập liên hồi. Tên Diêu Mộc Lâm chết tiệt, đúng là đụng phải trời rồi mà.
Ngay sau đó không nghĩ nhiều nữa, đi thẳng lên lầu, vội vàng đi vào phòng họp.
Khi đến phòng họp, Bí thư Mã luôn mồm nói xin lỗi, lúc này mới vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chủ tịch huyện Tưởng.
Có người đưa ra vấn đề kinh tế của Diêu Mộc Lâm, Dương Lăng Vân cũng vì vậy mà phát biểu ý kiến của mình, yêu cầu nên điều tra rõ vấn đề của Diêu Mộc Lâm trước, mới tiến hành đến vấn đế làm sao chỉnh đốn và cải cách xí nghiệp.
Bí thư Mã nghe xong câu này, liền có chút sợ hãi:
- Tôi nói theo lý công bằng, năm đó không phải là Diêu Mộc Lâm thì nhà máy dệt đã đóng cửa rồi, cũng không còn tồn tại để mọi người ở đây thảo luận. Ông ta là người có công của nhà máy dệt, chúng ta có lý do gì để hoài nghi và điều tra một người có công như vậy? Làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của cán bộ, tôi phản đối kiến nghị của Trưởng ban thư ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.