Chương 961: Tôi thấy rất khó thở
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Cánh tay bị cắn của Tống Thúy Bình được băng bó, cô ngẩng đầu nhìn lên trên mái nhà hô:
- Chị à, chị nghĩ sai rồi, chúng tôi là nhân viên công tác chính quyền, chúng tôi tới để giúp đỡ chị, tới cứu giúp bà con. Người dân trong thôn nhiều như vậy, chị hỏi xem có phải mọi người đều được đưa đến bệnh viện tốt nhất không?
- Không! Đó đều là gạt người, những người bị các cô mang đi đều đã chết ở chỗ nào rồi, một người cũng không sống sót để ra đây. Những người đó đều bị mắc bệnh truyền nhiễm, tôi không có bị lây bệnh, tôi không cần đến chỗ đó làm gì cả. Các anh chị đừng có gạt tôi, tôi còn có hai đứa con, tôi sẽ không rời khỏi chúng đâu.
Người phụ nữ ở trên mái nhà hô to, nhà của cô là nhà hai tầng mái bằng, cô đứng ở bên cạnh lan can.
Nghe những lời cô vừa nói, hình như đã hiểu lầm hành động của chính quyền, không biết cô nghe những lời đó ở đâu, không chịu phối hợp với chính quyền.
Vương Bác nói:
- Chủ tịch huyện Tống, chị đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.
Vương Bác là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, ở trên hội nghị thường vụ còn có quyền bỏ phiếu.
Anh ta gọi hai người,
- Hai người lập tức đưa Chủ tịch huyện Tống trở về. Nhanh lên!
Tống Thúy Bình bị người phụ nữ này cắn, cũng không biết có bị lây nhiễm bệnh không, Vương Bác không khỏi phân trần, liền phải gọi người đưa Tống Thúy Bình trở về. Tống Thúy Bình nói:
- Không được, mọi người đều là đàn ông, sẽ rất khó tiếp cận cô ta, tôi là phụ nữ, tôi hiểu trong lòng của người phụ nữ nói gì, cứ để tôi ở đây đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Nếu có xảy ra việc gì, mọi người theo tôi cũng có trách nhiệm.
Đương nhiên Vương Bác biết được giữa cái lợi và hại, nếu người phụ nữ ở trước mặt mình gặp chuyện không may, tự nhiên trách nhiệm sẽ rơi trên người hắn. Lời nói của Tống Thúy Bình không có gì sai, chỉ e là mấy người đàn ông không thuyết phục được người phụ nữ điên này.
Vừa rồi cô nói cái gì tôi nghe đều không vào tai, cô cho rằng chính quyền hại cô, muốn đưa cô đi. Đưa mọi người bị nhiễm lệnh tập trung vào một chỗ, tự sống tự chết hả.
Cô đã chui vào trong ngõ cụt, không có cách nào khác để quay lại.
Lời nói của Tống Thúy Bình khiến cho Vương Bác có chút do dự, Tống Thúy Bình nói:
- Nghe tôi đi, không sao đâu, tôi sẽ lên trên đó cùng cô ấy để nói chuyện. Cục trưởng Vương anh lập tức thông báo cho Chủ tịch tỉnh Trương và mọi người, khả năng mọi người đang chờ tin tức đó.
Vừa nói, Tống Thúy Bình vừa đi lên trên lầu.
Mọi người đi lục soát núi còn chưa trở về, ngay lập tức Vương Bác gọi điện thoại về cho văn phòng.
Mọi người và Trương Nhất Phàm vẫn đang chờ đợi tin tức, bao gồm cả mấy người Tào Lương Kỳ. Đương nhiên, Chủ tịch tỉnh Trương không ngủ mà mọi người dám đi ngủ sao? Đã ba ngày đêm rồi anh ta chưa chợp mắt.
Điện thoại của văn phong vang lên, Viên Mã Thượng lập tức liền nhấc máy, Vương Bác bình tĩnh nói:
- Tôi là Vương Bác - Cục trưởng công an huyện, mời thư ký Hoàng nghe điện thoại.
Anh ta biết rằng chỉ cần có Chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ở đó, những người này cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể trở thành ngôc nghếch trong mắt Vương Bác, Trương Nhất Phàm là người rất cẩn thận và nghiêm túc, chỉ còn có một số người bệnh chưa tìm được mà anh ta không thể nghỉ ngơi được. Vương Bác muốn gọi điện trực tiếp cho Trương Nhất Phàm, dù sao anh ta cũng đang cố gắng cải thiện mối quan hệ mấy năm nay với Chủ tịch tỉnh Trương cho gần hơn. Nhưng hiện tại những lời của Tào Lương Kỳ thực ra đã đả thương người.
Nói mình báo cáo vượt cấp, tất cả cán bộ đều vô cùng ghét chuyện đó. Tuyến Viên nghe thấy tiếng của Vương Bác, lập tức đem điện thoại đưa cho Hoàng Vệ Hoa,
- Thư ký Hoàng, điện thoại của cục trưởng Vương Bác.
Lập tức Hoàng Vệ Hoa đi tới, cố ý cao giọng hỏi:
- Cục trưởng Vương, thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm và mọi người đều nghe được Vương Bác nói, liền xoay người lại.
Vương Bác nói:
- Cuối cùng đã tìm được người bị nhiễm bệnh đó, nhưng cô ta không chịu hơp tác. Hiện tại Chủ tịch huyện Tống đang làm công tác tư tưởng.
Hoàng Vệ Hoa lập tức báo cáo Trương Nhất Phàm,
- Chủ tịch tỉnh Trương, cuối cùng đã tìm được người bị nhiễm bệnh kia rồi. Nhưng cục trưởng Vương nói, đối phương không chịu hợp tác với bọn họ, còn đang phải làm công tác tư tưởng.
Trương Nhất Phàm hạ chỉ thị,
- Nhất định phải đưa được người bệnh về đây, lập tức cách ly để điều trị bệnh!
Hoàng Vệ Hoa chuyển tiếp lời nói của Trương Nhất Phàm,
- Cục trưởng Vương, anh nghe này, đây là chỉ thị của Chủ tịch Trương, nhất định phải đem người bị nhiễm bệnh về, lập t ức cách ly để điều trị.
Đây là nguyên văn Chủ tịch Trương Nhất Phàm nói, Vương Bác lớn tiếng nói:
- Tôi xin cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đặt điện thoại xuống, Vương Bác đi sang bên cạnh nói:
- Tất cả mọi người chuẩn bị, ngừa tình huống xấu chẳng may xảy ra.
Vương Hoàng vững vàng bước tới nói với Trương Nhất Phàm:
- CHủ tịch tỉnh Trương, đã năm giờ sáng rồi, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, đã vài ngày anh không chợp mắt rồi.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nếu mình không ngủ, chắc mọi người cũng không dám ngủ, anh ta liền nói với mọi người:
- Được rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi!
Ngay lập tức Hoàng Vệ Hoa chủ động đề xuất:
- Mọi người đi nghỉ đi, tôi sẽ ở lại trực ban, nếu có tin tức mới, lập tức tôi sẽ thông báo cho mọi người biết.
Ở thôn Tiểu Lang, Tống Thúy Bình bước tới phía người Phụ nữa kia, đối phương dường như cũng có chút mệt mỏi, đứng trên nóc nhà có vẻ nao núng. Thấy Tống Thúy Bình đi tới, cô lại ôm cánh tay đứng lên,
- Chị không được lại đây, không được lại đây.
Tống Thúy Bình nói:
- Chị à, chị hãy nghe tôi nói này, tôi là Tống Thúy Bình - Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, tôi với chị giống nhau, tất cả mọi người cũng giống nhau, đều không hy vọng chuyện này xảy ra. Nhưng chị phải hiểu rằng, loại dịch bệnh này rất nghiêm trọng, một khi bị nhiễm bệnh, rất có khả năng sẽ chết. Mọi người trong thôn cũng thấy, ba sinh mạng chính là ví dụ rõ ràng, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
Tống Thúy Bình lại bước vài bước,
- Tôi cũng như chị, tôi hiểu hết tâm tình của chị, nhưng loại bệnh này nếu chị không lập tức đi bệnh viện điều trị, một khi phát tác, sẽ nguy hiểm cho tính mạng. Không phải chị còn hai đứa con nhỏ sao? Chị không nghĩ đến người chồng đang vất vả đi làm kiếm tiền ở ngoài sao? Vì bọn họ, chị hãy bảo vệ chính mình đi. Hãy nghe tôi nói, lần điều trị này là miễn phí, sẽ không thu một đồng tiền nào của chị cả. Ở đó mọi người sẽ được ăn, uống, tất cả mọi thứ đều được nhà nước cung cấp miễn phí. Việc hiện tại chúng ta phải làm, chính là đừng cho tình hình bệnh dịch này khuếch tán lại, chỉ cần mọi người không tập trung ở cùng một chỗ, cam đoan những người khác sẽ an toàn. Nếu bây giờ chị gặp mặt các con, không phải là chị thương chúng mà là hại chúng đó. Nghe tôi, theo tôi đi, tôi lấy danh nghĩa một Phó Chủ tịch huyện ra để đảm bảo đó, những lời tôi vừa nói, đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa câu lừa gạt chị. Đến đây đi, đi theo tôi, chúng tôi sẽ đưa chị đi đến bệnh viện tốt nhất. Nếu chậm chễ sẽ không kịp nữa đâu!
Dường như người phụ nữ đó có chút động lòng, do dự nói:
- Có thật vậy không? Chị thật sự là Chủ tịch huyện? Sao chủ tịch huyện có thể là nữ được?
Tống Thúy Bình bất đắc dĩ cười,
- Đúng, ở huyện Sa, tôi chính là Phó Chủ tịch huyện nữ duy nhất, đúng là Phó chủ tịch huyện.
Trưởng thôn mang theo người lục soát từ trên núi chạy đến, ở dưới lầu hô:
- Cô mau xuống đây, mau xuống đây đi. Cô muốn hại chết mọi người trong thôn sao? Cô đã bị nhiễm bệnh, không thể để giống như Tam Tử được, làm ảnh hưởng đến mọi người. Bệnh này là bênh chết người.
Tam Tử chính là người làm công từ tỉnh Quảng trở về, sau khi nghe xong bác sĩ ở trạm y tế nói, uống thuốc sau ba ngày đến khám lại. Rút cuộc ba ngày sau cũng không đến khám lại, không lấy thuốc. Sau khi trở về không có ý thức bệnh tình nghiêm trọng của mình, hơn nữa còn cùng mọi người ăn cơm uống rượu, chơi mạc chược, kết quả là, không những bệnh tình anh ta nghiêm trọng hơn, còn làm ảnh hưởng đến mọi người. Bao gồm cả Bí thư chi bộ cùng anh ta tiếp xúc với mấy chục người, đều phải vào khu cách ly.
Nghe thấy Trưởng thôn nói, người phụ nữ liền sợ hãi, chỉ vào Tống Thúy Bình nói:
- Chủ tịch huyện Tống, chị không nên lại đây, không nên lại đây!
Vương Bác nghe thấy Trưởng thôn nói vậy, tức giận nói:
- Anh nói cái gì?
Người phụ nữa nhìn Tống Thúy Bình, đột nhiên sợ hãi đứng lên,
- Chủ tịch huyện Tống, chị nói tôi bị nhiễm bệnh, có thể sẽ chết phải không?
Cô ta nói trong khí người đang run lên, rõ ràng là đang sợ hãi, sợ hãi trước cái chết có thể chỉ trong nháy mắt.
Tống Thúy Bình cảm thấy cô ta không bình thường, đột nhiên cảm thấy cô ta trở nên rất yếu đuối, trở lên rất bất an, Tống Thúy Bình liền có ý định tiếp tận gần cô ta.
Cô ta biết ý định xua xua tay lên nói,
- Không nên, không nên lại đậy, chủ tịch huyện Tống, tôi sẽ hại chết cô đó.
Tống Thúy Bình cảm thấy từng động tác nhỏ của cô đều bị phát hiện, liền dừng lại. Một trận gió thổi tới làm tóc của người phụ nữ che khuất toàn bộ khuôn mặt, thoạt nhìn có chút như đang dọa người.
Cô lẩm bẩm:
- Chủ tịch huyện Tống, nếu tôi chết, nhà nước có thể giúp tôi chăm sóc hai đứa con được không? Chúng còn rất nhỏ, còn phải đi học.
Tống Thúy Bình nói:
- Chị sẽ không chết, chỉ cần chị đi cùng chúng tôi, điều trị sẽ rất nhanh thôi, không có việc gì đâu. Lại đây đi, nắm lấy tay của tôi. Tôi cam đoan chị sẽ được điều trị tốt nhất.
- Có thật vậy không? Mọi người không gạt tôi chứ?
Người phụ nữ đứng lên, đứng ở bên cạnh lan can, người run run.
Tống Thúy Bình nói:
- Yên tâm đi, tôi lấy danh nghĩa của Chủ tịch huyện ra đảm bảo với chị, chị sẽ không sao cả, tin tôi đi. Chị khong nên đứng ở đó, rát nguy hiểm. Xuống dưới đi, xuống dưới rồi nói tiếp!
Người phụ nữ kia nói:
- Chủ tịch huyện tống, tôi rất khó chịu, ở đây tôi thấy rất khó chịu!
Cô ôm lấy ngực,
- Ở đây tôi thấy rất khó thở.
- Chị cứ đứng yên đó, tôi sẽ đến đỡ chị!
Tống Thúy Bình đang muốn thời điểm này qua đi, người phụ nữ này đột nhiên ngã ra,
- A…a….
Một tiếng hét vang to, vang vọng trong bóng tối.
- Chị à, chị nghĩ sai rồi, chúng tôi là nhân viên công tác chính quyền, chúng tôi tới để giúp đỡ chị, tới cứu giúp bà con. Người dân trong thôn nhiều như vậy, chị hỏi xem có phải mọi người đều được đưa đến bệnh viện tốt nhất không?
- Không! Đó đều là gạt người, những người bị các cô mang đi đều đã chết ở chỗ nào rồi, một người cũng không sống sót để ra đây. Những người đó đều bị mắc bệnh truyền nhiễm, tôi không có bị lây bệnh, tôi không cần đến chỗ đó làm gì cả. Các anh chị đừng có gạt tôi, tôi còn có hai đứa con, tôi sẽ không rời khỏi chúng đâu.
Người phụ nữ ở trên mái nhà hô to, nhà của cô là nhà hai tầng mái bằng, cô đứng ở bên cạnh lan can.
Nghe những lời cô vừa nói, hình như đã hiểu lầm hành động của chính quyền, không biết cô nghe những lời đó ở đâu, không chịu phối hợp với chính quyền.
Vương Bác nói:
- Chủ tịch huyện Tống, chị đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.
Vương Bác là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, ở trên hội nghị thường vụ còn có quyền bỏ phiếu.
Anh ta gọi hai người,
- Hai người lập tức đưa Chủ tịch huyện Tống trở về. Nhanh lên!
Tống Thúy Bình bị người phụ nữ này cắn, cũng không biết có bị lây nhiễm bệnh không, Vương Bác không khỏi phân trần, liền phải gọi người đưa Tống Thúy Bình trở về. Tống Thúy Bình nói:
- Không được, mọi người đều là đàn ông, sẽ rất khó tiếp cận cô ta, tôi là phụ nữ, tôi hiểu trong lòng của người phụ nữ nói gì, cứ để tôi ở đây đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Nếu có xảy ra việc gì, mọi người theo tôi cũng có trách nhiệm.
Đương nhiên Vương Bác biết được giữa cái lợi và hại, nếu người phụ nữ ở trước mặt mình gặp chuyện không may, tự nhiên trách nhiệm sẽ rơi trên người hắn. Lời nói của Tống Thúy Bình không có gì sai, chỉ e là mấy người đàn ông không thuyết phục được người phụ nữ điên này.
Vừa rồi cô nói cái gì tôi nghe đều không vào tai, cô cho rằng chính quyền hại cô, muốn đưa cô đi. Đưa mọi người bị nhiễm lệnh tập trung vào một chỗ, tự sống tự chết hả.
Cô đã chui vào trong ngõ cụt, không có cách nào khác để quay lại.
Lời nói của Tống Thúy Bình khiến cho Vương Bác có chút do dự, Tống Thúy Bình nói:
- Nghe tôi đi, không sao đâu, tôi sẽ lên trên đó cùng cô ấy để nói chuyện. Cục trưởng Vương anh lập tức thông báo cho Chủ tịch tỉnh Trương và mọi người, khả năng mọi người đang chờ tin tức đó.
Vừa nói, Tống Thúy Bình vừa đi lên trên lầu.
Mọi người đi lục soát núi còn chưa trở về, ngay lập tức Vương Bác gọi điện thoại về cho văn phòng.
Mọi người và Trương Nhất Phàm vẫn đang chờ đợi tin tức, bao gồm cả mấy người Tào Lương Kỳ. Đương nhiên, Chủ tịch tỉnh Trương không ngủ mà mọi người dám đi ngủ sao? Đã ba ngày đêm rồi anh ta chưa chợp mắt.
Điện thoại của văn phong vang lên, Viên Mã Thượng lập tức liền nhấc máy, Vương Bác bình tĩnh nói:
- Tôi là Vương Bác - Cục trưởng công an huyện, mời thư ký Hoàng nghe điện thoại.
Anh ta biết rằng chỉ cần có Chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ở đó, những người này cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể trở thành ngôc nghếch trong mắt Vương Bác, Trương Nhất Phàm là người rất cẩn thận và nghiêm túc, chỉ còn có một số người bệnh chưa tìm được mà anh ta không thể nghỉ ngơi được. Vương Bác muốn gọi điện trực tiếp cho Trương Nhất Phàm, dù sao anh ta cũng đang cố gắng cải thiện mối quan hệ mấy năm nay với Chủ tịch tỉnh Trương cho gần hơn. Nhưng hiện tại những lời của Tào Lương Kỳ thực ra đã đả thương người.
Nói mình báo cáo vượt cấp, tất cả cán bộ đều vô cùng ghét chuyện đó. Tuyến Viên nghe thấy tiếng của Vương Bác, lập tức đem điện thoại đưa cho Hoàng Vệ Hoa,
- Thư ký Hoàng, điện thoại của cục trưởng Vương Bác.
Lập tức Hoàng Vệ Hoa đi tới, cố ý cao giọng hỏi:
- Cục trưởng Vương, thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm và mọi người đều nghe được Vương Bác nói, liền xoay người lại.
Vương Bác nói:
- Cuối cùng đã tìm được người bị nhiễm bệnh đó, nhưng cô ta không chịu hơp tác. Hiện tại Chủ tịch huyện Tống đang làm công tác tư tưởng.
Hoàng Vệ Hoa lập tức báo cáo Trương Nhất Phàm,
- Chủ tịch tỉnh Trương, cuối cùng đã tìm được người bị nhiễm bệnh kia rồi. Nhưng cục trưởng Vương nói, đối phương không chịu hợp tác với bọn họ, còn đang phải làm công tác tư tưởng.
Trương Nhất Phàm hạ chỉ thị,
- Nhất định phải đưa được người bệnh về đây, lập tức cách ly để điều trị bệnh!
Hoàng Vệ Hoa chuyển tiếp lời nói của Trương Nhất Phàm,
- Cục trưởng Vương, anh nghe này, đây là chỉ thị của Chủ tịch Trương, nhất định phải đem người bị nhiễm bệnh về, lập t ức cách ly để điều trị.
Đây là nguyên văn Chủ tịch Trương Nhất Phàm nói, Vương Bác lớn tiếng nói:
- Tôi xin cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đặt điện thoại xuống, Vương Bác đi sang bên cạnh nói:
- Tất cả mọi người chuẩn bị, ngừa tình huống xấu chẳng may xảy ra.
Vương Hoàng vững vàng bước tới nói với Trương Nhất Phàm:
- CHủ tịch tỉnh Trương, đã năm giờ sáng rồi, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, đã vài ngày anh không chợp mắt rồi.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nếu mình không ngủ, chắc mọi người cũng không dám ngủ, anh ta liền nói với mọi người:
- Được rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi!
Ngay lập tức Hoàng Vệ Hoa chủ động đề xuất:
- Mọi người đi nghỉ đi, tôi sẽ ở lại trực ban, nếu có tin tức mới, lập tức tôi sẽ thông báo cho mọi người biết.
Ở thôn Tiểu Lang, Tống Thúy Bình bước tới phía người Phụ nữa kia, đối phương dường như cũng có chút mệt mỏi, đứng trên nóc nhà có vẻ nao núng. Thấy Tống Thúy Bình đi tới, cô lại ôm cánh tay đứng lên,
- Chị không được lại đây, không được lại đây.
Tống Thúy Bình nói:
- Chị à, chị hãy nghe tôi nói này, tôi là Tống Thúy Bình - Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, tôi với chị giống nhau, tất cả mọi người cũng giống nhau, đều không hy vọng chuyện này xảy ra. Nhưng chị phải hiểu rằng, loại dịch bệnh này rất nghiêm trọng, một khi bị nhiễm bệnh, rất có khả năng sẽ chết. Mọi người trong thôn cũng thấy, ba sinh mạng chính là ví dụ rõ ràng, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
Tống Thúy Bình lại bước vài bước,
- Tôi cũng như chị, tôi hiểu hết tâm tình của chị, nhưng loại bệnh này nếu chị không lập tức đi bệnh viện điều trị, một khi phát tác, sẽ nguy hiểm cho tính mạng. Không phải chị còn hai đứa con nhỏ sao? Chị không nghĩ đến người chồng đang vất vả đi làm kiếm tiền ở ngoài sao? Vì bọn họ, chị hãy bảo vệ chính mình đi. Hãy nghe tôi nói, lần điều trị này là miễn phí, sẽ không thu một đồng tiền nào của chị cả. Ở đó mọi người sẽ được ăn, uống, tất cả mọi thứ đều được nhà nước cung cấp miễn phí. Việc hiện tại chúng ta phải làm, chính là đừng cho tình hình bệnh dịch này khuếch tán lại, chỉ cần mọi người không tập trung ở cùng một chỗ, cam đoan những người khác sẽ an toàn. Nếu bây giờ chị gặp mặt các con, không phải là chị thương chúng mà là hại chúng đó. Nghe tôi, theo tôi đi, tôi lấy danh nghĩa một Phó Chủ tịch huyện ra để đảm bảo đó, những lời tôi vừa nói, đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa câu lừa gạt chị. Đến đây đi, đi theo tôi, chúng tôi sẽ đưa chị đi đến bệnh viện tốt nhất. Nếu chậm chễ sẽ không kịp nữa đâu!
Dường như người phụ nữ đó có chút động lòng, do dự nói:
- Có thật vậy không? Chị thật sự là Chủ tịch huyện? Sao chủ tịch huyện có thể là nữ được?
Tống Thúy Bình bất đắc dĩ cười,
- Đúng, ở huyện Sa, tôi chính là Phó Chủ tịch huyện nữ duy nhất, đúng là Phó chủ tịch huyện.
Trưởng thôn mang theo người lục soát từ trên núi chạy đến, ở dưới lầu hô:
- Cô mau xuống đây, mau xuống đây đi. Cô muốn hại chết mọi người trong thôn sao? Cô đã bị nhiễm bệnh, không thể để giống như Tam Tử được, làm ảnh hưởng đến mọi người. Bệnh này là bênh chết người.
Tam Tử chính là người làm công từ tỉnh Quảng trở về, sau khi nghe xong bác sĩ ở trạm y tế nói, uống thuốc sau ba ngày đến khám lại. Rút cuộc ba ngày sau cũng không đến khám lại, không lấy thuốc. Sau khi trở về không có ý thức bệnh tình nghiêm trọng của mình, hơn nữa còn cùng mọi người ăn cơm uống rượu, chơi mạc chược, kết quả là, không những bệnh tình anh ta nghiêm trọng hơn, còn làm ảnh hưởng đến mọi người. Bao gồm cả Bí thư chi bộ cùng anh ta tiếp xúc với mấy chục người, đều phải vào khu cách ly.
Nghe thấy Trưởng thôn nói, người phụ nữ liền sợ hãi, chỉ vào Tống Thúy Bình nói:
- Chủ tịch huyện Tống, chị không nên lại đây, không nên lại đây!
Vương Bác nghe thấy Trưởng thôn nói vậy, tức giận nói:
- Anh nói cái gì?
Người phụ nữa nhìn Tống Thúy Bình, đột nhiên sợ hãi đứng lên,
- Chủ tịch huyện Tống, chị nói tôi bị nhiễm bệnh, có thể sẽ chết phải không?
Cô ta nói trong khí người đang run lên, rõ ràng là đang sợ hãi, sợ hãi trước cái chết có thể chỉ trong nháy mắt.
Tống Thúy Bình cảm thấy cô ta không bình thường, đột nhiên cảm thấy cô ta trở nên rất yếu đuối, trở lên rất bất an, Tống Thúy Bình liền có ý định tiếp tận gần cô ta.
Cô ta biết ý định xua xua tay lên nói,
- Không nên, không nên lại đậy, chủ tịch huyện Tống, tôi sẽ hại chết cô đó.
Tống Thúy Bình cảm thấy từng động tác nhỏ của cô đều bị phát hiện, liền dừng lại. Một trận gió thổi tới làm tóc của người phụ nữ che khuất toàn bộ khuôn mặt, thoạt nhìn có chút như đang dọa người.
Cô lẩm bẩm:
- Chủ tịch huyện Tống, nếu tôi chết, nhà nước có thể giúp tôi chăm sóc hai đứa con được không? Chúng còn rất nhỏ, còn phải đi học.
Tống Thúy Bình nói:
- Chị sẽ không chết, chỉ cần chị đi cùng chúng tôi, điều trị sẽ rất nhanh thôi, không có việc gì đâu. Lại đây đi, nắm lấy tay của tôi. Tôi cam đoan chị sẽ được điều trị tốt nhất.
- Có thật vậy không? Mọi người không gạt tôi chứ?
Người phụ nữ đứng lên, đứng ở bên cạnh lan can, người run run.
Tống Thúy Bình nói:
- Yên tâm đi, tôi lấy danh nghĩa của Chủ tịch huyện ra đảm bảo với chị, chị sẽ không sao cả, tin tôi đi. Chị khong nên đứng ở đó, rát nguy hiểm. Xuống dưới đi, xuống dưới rồi nói tiếp!
Người phụ nữ kia nói:
- Chủ tịch huyện tống, tôi rất khó chịu, ở đây tôi thấy rất khó chịu!
Cô ôm lấy ngực,
- Ở đây tôi thấy rất khó thở.
- Chị cứ đứng yên đó, tôi sẽ đến đỡ chị!
Tống Thúy Bình đang muốn thời điểm này qua đi, người phụ nữ này đột nhiên ngã ra,
- A…a….
Một tiếng hét vang to, vang vọng trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.