Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 686: Tôi vứt nó vào thùng rác rồi.

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Tả Thanh Lâm gõ cửa nhà Bí thư Trương, trong nhà chỉ cómột mình Bí thư Trương. Tả Thanh Lâm cũng mang theo quà cáp như vậy, còn có một phong bì với con số không nhỏ.

Lão đã suy nghĩ rất cẩn thận, nếu Bí thư Trương đồng ý bỏ qua cho lão, ngày mai lão sẽ đem ảnh trả lại. Nguyên nhân thực sự có thể khiến cho Tả Thanh Lâm bí quá hóa liều như vậy, thứ nhất chính là vì quá tự tin. Lão cho rằng Trương Nhất Phàm không thể không quan tâm đến thanh danh của mình, đem tiền đồ xán lạn của bản thân ra đấu với một cấp dưới không đáng để mắt tới như lão ta.

Trương Nhất Phàm là một cán bộ cấp Giám đốc sở, còn mình chẳng qua chỉ là một Cục Phó nhỏ nhoi mà thôi. Lão ta quen để tâm cái được và cái mất, nên đoán chắc rằng Trương Nhất Phàm sẽ không thể liều lĩnh với danh tiếng của mình, mà không nể nang gì cái mặt này.

Nguyên nhân thứ hai là, Tả Thanh Lâm từng có một thời ở bên cạnh Bí thư trước đây, Bí thư cũ, lão đã dùng thủ đoạn tương tự, khiến Bí thư đó cuối cùng cũng phải khuất phục trước sự uy hiếp mà đáp ứng vô điều kiện toàn bộ yêu cầu của lão.

Nguyên nhân thứ ba là, lão cũng đoán được rằng, Lưu Hiểu Hiên là một người nổi tiếng, tuyệt đối không thể vạch trần việc lão xông vào phòng, muốn làm chuyện vô lễ với cô ta. Cô ta hẳn sẽ bịa ra một lí do để Trương Nhất Phàm tin, rồi đem chuyện tấm ảnh kia nói với hắn.

Có ba lí do này, Tả Thanh Lâm bước vào nhà Bí thư Trương, lão cũng chẳng thấy sợ hãi.

Nhưng khi vào nhà cũa hắnlão mới phát hiện ra rằng nhà Bí thư Trương khác rất nhiều so với trí tưởng tượng của lão. “Không phải nghe nói có một người giúp việc sao? Sao người giúp việc không ra rót trà cho khách?”

Tả Thanh Lâm nín thở nghe ngóng tình hình bên trong, nhưng lão nhanh chóng cảm thấy thất vọng.

Trương Nhất Phàm biết rằng Tả Thanh Lâm rốt cuộc sẽ có một ngày phải tìm đến cửa. Nhưng hắn không ngờ rằng, lão ta lại tới nhanh như vậy. Điều này chỉ có một nguyên nhân, Tả Thanh Lâm đã không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

Liếc mắt nhìn vào đống quà của Tả Thanh Lâm, Trương Nhất Phàm không mời thuốc, cũng không mời ngồi. Chỉ với bộ dạng dững dưng, hút một điếu thuốc, sau đó nhìn Tả Thanh Lâm.

Phản ứng của hắn quả thật làm cho Tả Thanh Lâm rất bất ngờ, đã khiến lão vô cùng lo lắng bất an.

- Bí thư Trương!

Trương Nhất Phàm nhìn gã, thản nhiên nói- Ông tới à!

Dường như hắn đã sớm biết Tả Thanh Lâm sẽ đến. Nghe thấy vậy, Tả Thanh Lâm trong lòng kinh hãi, vì sao lại không chủ động tìm mình đòi lại tấm ảnh kia? Trông thấy Bí thư Trương vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, Tả Thanh Lâm càng thấy thiếu tự tin.

Lão đành thành khẩn nói:

- Bí thư Trương, kỳ thực tôi nên đến thăm hỏi anh sớm hơn, có điều bị vướng bận một số việc. Thật ngại quá.

Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn qua mặt đối phương.

- Thật sao?

Hắn lại một lần nữa nhìn Tả Thanh Lâm, rồi bỗng lạnh lùng quát:

- Ông đến để nói điều kiện với tôi phải không?

Câu nói của Trương Nhất Phàm rất lạnh lùng, không có một chút kiêng nễ. Tả Thanh Lâm nghiến răng, thầm nghĩ “Nếu đã sớm không nể mặt, thì cần gì phải giấu diếm?” Vì thế lão ưỡn ngực, giương mắt lên nhìn thẳng.

- Tôi chỉ muốn quay lại vị trí ban đầu, thứ ngài muốn, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn. Mong Bí thư Trương rộng lượng, bỏ qua cho những hiểu lầm trước đây. Thanh Lâm tôi sau này sẽ tận tâm tận lực, nghe theo sự sai khiến của Bí thư Trương.

- Láo xược!

Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói:

- Không cần.Người chính trực thì sẽ không bán đứng chủ của mình. Loại người như ông trở mặt nhanh lắm, trở mặt như trở bàn tay, Ô Dật Long cũng chưa chắc đã tin tưởng ông!

Mặt Tả Thanh Lâm biến sắc, thấy Trương Nhất Phàm sống chết không chịu buông tha, lão cắn răng nói:

- Bí thư Trương, việc làm ăn thay đổi thất thường, có lên có xuống , cần gì phải tuyệt tình như vậy? Nhất định phải dồn Thanh Lâm tôi vào chỗ chết sao?

- Trời tạo nghiệp còn có thể tha thứ, nhưng người tạo nghiệp thì đừng mong sống, ông chính là tự đâm đầu vào chỗ chết thôi!

Nhớ đến những lời Lưu Hiểu Hiên với với mình, Trương Nhất Phàm cực kỳ tức giận. Tả Thanh Lâm thấy tình hình không ổn, liền hiểu rằng Lưu Hiểu Hiên nhất định đã đem toàn bộ sự tình nói trắng ra rồi.

Vô lễ với tình nhân của lãnh đạo, đây cũng là tử tội đấy! Tả Thanh Lâm vô cùng lo sợ, song vẫn kiên trì đến cùng, cố gắng chút hi vọng cuối cùng, nói:

- Bí thư Trương! Thanh Lâm tôi chỉ cầu xin đại nhân ngài đừng tính toán với kẻ tiểu nhân như tôi! Chỉ một lần này thôi!



“Hừ!” Trương Nhất Phàm hừ một tiếng.

- Ông có thể đi rồi đấy.

Lời đã nói đến mức này, Tả Thanh Lâm biết có dai dẳng nữa cũng không có tác dụng gì, lão thở dài, xoay người bước đi. Đi đến bậc cửa, Tả Thanh Lâm lại có chút không cam lòng.

- Bí thư Trương, hy vọng anh suy nghĩ kỹ một chút, đừng ép người quá đáng!

Rầm —— Trong phòng vang lên một âm thanh rất lớn, Trương Nhất Phàm đập mạnh lên bàn, vô cùng tức giận . Tả Thanh Lâm run lên, không đợi Trương Nhất Phàm lên tiếng, lão ra ngoài ngay tức khắc, vội vàng đi xuống cầu thang.

Vừa xuống lầu, Tả Thanh Lâm vội lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn ánh đèn phía trên lầu, ánh mắt giận dữ. “Mẹ nó, ông đây không tin, được lắm, chúng ta sẽ một mất một còn, ai sợ ai chứ!”

Trở lại xe, lão bực bội nói: “Ông mày sẽlại copy ra vài tấm! Trương Nhất Phàm, là mày ép tao, chúng ta cùng chờ xem!”

Khởi động xe chạy về nhà, Tả Thanh Lâm hận không thể lập tức cầm số ảnh chụp đi copy ra nhiều tấm, tiện thể gửi hai tấm cho Ô Dật Long. Chỉ cần mình có lá bài này trong tay, thì không sợ hắn giở trò gì nữa.

Về đến nhà, Tả Thanh Lâm ra sức đập cửa, bình bình bình —— bình bình bình —— bà vợ lão vừa chạy ra vừa trách cứ:

- Ai thế —— có bệnh à!

Sau khi khóa trống trộm đã được tắt, Tả Thanh Lâm giận dữ mắng:

- Tôi còn tưởng bà chết ở xó nào rồi chứ, chờ cả buổi mà không ra mở cửa.

- Điên à, có người gọi cửa như ông sao?

Bà vợ cũng đốp lại một câu, Tả Thanh Lâm không để ý tới bà ta nữa, giày cũng không cởi, đi thẳng vào nhà. Bà ta nhìn theo chồng mà giận dữ.

- Này! Anh có bệnh à, giày cũng không chịu cởi.

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng Tả Thanh Lâm từ trong phòng vọng ra:

- Ảnh đâu, ảnh của tôi đâu?

Lão lao ra khỏi phòng.

- Bà mang quần áo của tôi đi đâu rồi?

Bà vợ lão hơi sửng sốt, cái đồ thần kinh này vừa về đã nổi điên, bà ta ngơ ngác đáp:

- Giặt rồi, sao thế?

- Sao cơ?

Tả Thanh Lâm đầu óc trống rỗng, ông trời giết tôi rồi, đây là tiền đồ của bố mày đấy, giặt cái con mẹ mày!

Lão hận không thể giết ngay con vợ ti tiện này. Tốt đẹp thế, giặt quần áo cơ đấy? Bình thường cả dăm bữa nửa tháng cũng chẳng thấy chịu khó như vậy, hôm nay ăn nhầm phải thuốc gì à? Cả người cũng điên luôn rồi.

- Đồ chó đẻ, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Mày không đi chơi mạt chược của mày đi, chạy về đây làm gì? Mẹ!

Tả Thanh Lâm nổi điên một hồi, chạy tới chỗ máy giặt, giật mạnh nắp, trong thùng giặt trống không, gã lại rống lên:

- Quần áo đâu rồi, quần áo tao đâu!

Bà vợ thấy lão như phát điên, thần kinh có vẻ không bình thường, ngày thường có nổi giận thế nào, cũng không như hôm nay.

Tuy nhiên, bộ dạng Tả Thanh Lâm với hai mắt đỏ ngàu, chẳng khác nào con bò đực phát điên, quả thực rất đáng sợ. Lão già này hôm nay có phải bị sét đánh rồi không? Vừa về nhà đã điên lên, bà ta liền chỉ ra ban công.

- Quần áo đang phơi ngoài đấy.



Tả Thanh Lâm lại gào lên:

- Phơi cái đầu mày ấy!

Sau đấy lão đùng đùng nổi giận chạy qua, rầm một tiếng, kéo toàn bộ quần áo xuống, rơi trên mặt đất. Lão túm lấy chiếc áo khoác cất giấu tấm ảnh, “Ảnh đâu, ảnh của tao đâu!”

Tả Thanh Lâm lòng như lửa đốt, lật tung đống quần áo lên.

Tấm ảnh không có ở đấy, lão lại gào ầm lên:

- Ảnh của tao đâu? Tấm ảnh để trong áo đâu rồi?

Bà vợ càng nhìn càng thấy lão hôm nay không bình thường, còn tưởng lão ở bên ngoài nuôi gái, chạy về đây giở thói ngang ngược. Vừa rồi lúc giặt quần áo, bà ta không kiểm tra túi áo lão, lúc ấy chỉ lo đếm tiền, còn lòng dạ nào nữa?

Lúc phơi quần áo lại phát hiện ra trong túi áo lão có một tấm ảnh bị ngâm nước không còn ra hình dạng gì, nhăn nhúm rúm ró, hơn nữa cũng bị hỏng nhiều rồi, không nhìn ra nổi hình ảnh nữa. Không ngờ cái lão trời đánh này lại ở bên ngoài nuôi gái.

Nuôi gái thì cũng kệ đi, lại còn dám về nhà nổi điên với mình, bà vợ thật không sống nổi nữa.

Oa —— Nghĩ đến đây, bà ta ngồi bệt xuống khóc rống lên.

Bùa hộ mệnh lớn nhất của phụ nữ chính là, một khóc hai làm loạn ba treo cổ. Bà vợ Tả Thanh Lâm cũng không phải không có quyền uy, cha bà ta trước kia làm Chủ tịch thành phố. Nếu không Tả Thanh Lâm cũng không thể bấu víu lấy cái cây đại thụ này.

Nhưng vào lúc này, Tả Thanh Lâm vốn đã nín nhịn cơn tức này lâu lắm rồi, lão lật tung mọi thứ, nhưng thế nào cũng không tìm ra tấm ảnh, nên lại gào thét:

- Con tiện nhân này, tấm ảnh đâu rồi?

Bà vợ lão nào có để tâm nhiều như vậy? Bà ta cứ ngồi bệt dưới đất, không ngừng khóc lớn:

- Ông thật không có lương tâm, ở bên ngoài nuôi gái đã đành, không ngờ còn về nhà nổi cáu với tôi. Tả Thanh Lâm, ông đã quên ngày xưa ông leo lên vị trí này như thế nào rồi à. Tôi không muốn sống nữa —— hu hu ——

- Khóc, khóc mẹ mày chết à!

Tả Thanh Lâm nổi cáu, bước lên đạp một cái. Trước kia lão không đánh vợ, hôm nay thì cơn giận của lão thực sự rất lớn, tấm ảnh kia chính là lá bùa hộ mệnh cuối cùng của lão. “Con vợ gian xảo này, ngoài mạt chược ra, nó còn biết cái gì chứ?”

Thế nào mà hôm nay lại chạy về giặt quần áo. Thật đúng là muốn giết mình mà, tìm không thấy tấm ảnh, gã lại rống lên:

- Ảnh ở đâu? Ảnh ở đâu hả?

Nhưng con vợ đáng chết này, càng đánh cô ta, cô ta càng không nói, cứ như tấm ảnh kia cô ta thật sự đã giấu đi rồi. Tả Thanh Lâm phát hỏa, chộp lấy một cái ly, ném thẳng xuống đất.

- Tấm ảnh ở đâu hả? ——

Tiếng rống này, thật đáng sợ.

Vợ lão chết lặng, ngồi dưới đất quên cả gào khóc. Tả Thanh Lâm ngồi xổm xuống, tóm lấy quần áo bà ta.

- Nói cho mày biết, mau lấy ảnh ra đây, nếu không tiền đồ bố mày xong luôn đấy, mất hết luôn đấy, mày có biết không hả? Cả hai ta đều xong cả đấy!

Nghe thấy Tả Thanh Lâm nói như vậy, bà vợ cũng không dám khóc tiếp.

- Nghiêm trọng thế sao?

- Mày thì biết cái gì! Mau tìm ảnh nhanh lên, nếu không ngày mai mày chờ cùng tao vào ngồi tù đi!

Tả Thanh Lâm phát điên, mất hết lý trí. Hai mắt đỏ ngàu, lông mi dựng ngược lên, gân xanh nổi hết lên, trông thật đáng sợ.

Bà vợ lúc này mới đứng lên, chạy ra cửa.

- Tôi vứt nó vào thùng rác rồi.

Mẹ kiếp —— Tả Thanh Lâm ngồi phịch xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook