Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 707: Tôn Tứ Duy hồi xuân

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Trời tối đen như mực, những nhân viên làm việc ở Ủy ban nhân dân huyện đang ở lại dọn dẹp, Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long lần lượt tới nơi.

Nhìn tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, rất nhiều cửa sổ thủy tinh bị đập nát, cửa cũng bị phá hỏng.

Nơi này còn là tòa nhà chính quyền ư? Một mớ hỗn độn vô cùng thê thảm.

Sắc mặt Trương Nhất Phàm chìm xuống, Ủy ban nhân dân huyện đã không còn cái vẻ uy nghiêm của nó nữa, quả thực giống như một cái chợ rau. Mấy chiếc xe của Thành ủy từ từ tiến vào, có vài người đang quyét dọn hiện trường liền hoang mang.

Âu Dương Mạc đích thân dẫn đội, Phó cục trưởng Liễu Hải cũng cùng đi, theo sau là ba chiếc xe cảnh sát, ngoài ra còn có xe chuyên dụng của Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm sau khi xuống xe, Âu Dương Mạc và Liễu Hải đều giành nhau xuống trước, phụ trách công tác cảnh vệ ở trước mặt và sau lưng Bí thư Trương.

Bởi vì người ở huyện Đạo An này rất dã man, hai người sớm đã nghe qua, nếu không cũng sẽ không xảy ra những chuyện như hôm nay.

Lưu Khai Vân vừa đàm phán xong với đại biểu các công nhân, nghe thư ký nói Bí thư Trương tới rồi. Anh ta ngay lập tức đứng lên giao phần còn lại cho Trưởng ban thư ký xử lý.

- Bí thư Trương, ngài đã tới.

Khi Lưu Khai Vân đi vào mang theo một mùi trứng thối ghê gớm, Trương Nhất Phàm ngồi ở trong phòng khách của Ủy ban nhân dân huyện không hài lòng mà nhíu nhíu mày.

Hắn có thể hình dung được cảnh mà Lưu Khai Vân xử lý sự việc vừa rồi nhất định là rất chật vật.

Hai người chưa nói được chuyện gì thì dưới tầng lại vang lên tiếng còi ô tô inh ỏi, Ô Dật Long mang theo thư ký và Trưởng ban thư ký đến.

Ba người bước rất nhanh, vội vàng đi lên tầng.

Hai nhân vật số một thuộc Đảng và chính quyền thành phố Vĩnh Lâm chính thức lộ diện, hai người bắt đầu nghe tường trình tỉ mỉ tình hình sự việc. Hai thư ký ở bên cạnh khẩn trương ghi chép lại.

Ở Thành phố Vĩnh Lâm, Hoàng Tử Kỳ trong khoảng thời gian này có thể nói là ban ngày không làm việc, buổi tối mới hành sự.

Một vài cấp dưới cũ ở huyện Đạo An đưa tin cho gã, gã ở nhà một mình cười lớn. Trò hay bắt đầu rồi, đây mới chỉ là màn mở đầu thôi.

Nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ rồi, nghĩ tới đám người Trương Nhất Phàm đang ở huyện Đạo An bận bịu như kiến nằm trong chảo, không có chút manh mối nào. Sự vui thú trong lòng gã không lời nào có thể diễn tả nổi. Đường đường là một Bí thư Thành ủy, một chủ tịch huyện còn cả đám người ở huyện Đạo An nữa đều bị gã đùa giỡn, cảm giác vô cùng vui sướng.

Đang lúc đắc ý, gã lại nhận được điện thoại của Bành Trường Chinh:

- Bí thư Hoàng, có chuyện lớn rồi, sau khi đưa đến bệnh viện đã có thêm một người nữa chết, cộng thêm cây súng cướp cò bắn chết người, vậy là đã chết hai người rồi.

Hoàng Tử Kỳ khinh bỉ nói:

- Chuyện không liên quan tới cậu, cậu sợ cái gì, trời có sập xuống thì cũng có bọn họ chống đỡ.

Bành Trường Chinh thở dài:

- Nếu chẳng may bọn họ biết việc kia thì tôi gặp rắc rối lớn.

Hoàng Tử Kỳ trừng mắt nhìn:

- Sợ phiền phức như vậy thì khó làm nên việc lớn. Ta nghĩ cái chức Phó chủ tịch huyện của cậu cũng đến hồi kết rồi.

Bành Trường Chinh bị mắng cho một trận cũng không dám nói thêm gì nữa. Hoàng Tử Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đi ra khỏi nhà.



Phó bí thư Tôn Tứ Duy của huyện Lâm Viễn cũng trong danh sách khảo sát lần này.

Huyện Lâm Viễn ở giữa huyện Đạo An và huyện Sơn Lam, tình trạng trong huyện, tất cả mọi người đều gần như nhau. Như có người nói, tất cả mọi người đều nghèo đói nên đừng ai cười ai.

Trương Nhất Phàm không muốn vì một chức Bí thư huyện Đạo An mà làm to chuyện. Tôn Tứ Duy là Phó bí thư lâu đời ở Lâm Viễn, Trương Nhất Phàm cảm thấy cách đối nhân xử thế của ông ta cũng tạm được, tuy rằng ở Vĩnh Lâm này không có thành tích chính trị lớn nào nhưng cũng không có vướng mắc gì, thuốc loại người trung dung.

Lẽ ra nhiệm vụ chủ yếu của Huyện ủy chính là duy trì sự ổn định. Quản lý vĩ mô, theo sát tiến độ của đảng. Nếu trong lần khảo sát này của Tỉnh ủy, bất cứ ai trong ba người bọn họ có thể thông qua, Trương Nhất Phàm đều cảm thấy không hề gì.

Hắn làm như vậy, một là chứng mình bản thân không có tư tâm riêng, hai là hy vọng Ô Dật Long hiểu được, bản thân không phải là muốn vài phần quyền lực mà đến Vĩnh Lâm tồi tàn này. Bản thân hắn chỉ là muốn phát triển và giải thoát.

Trương Nhất Phàm tin tưởng ý đồ này của mình Ô Dật Long sẽ hiểu được.

Tôn Tứ Duy hôm nay cũng lên thành phố họp nhưng lại không vội vã quay về huyện Lâm Viễn, hơn nữa lại bị vài người bạn ép ở lại, lúc này đang ở trong hộp đêm Hoàng Quan ca hát.

Ở cùng Tôn Tứ Duy đều là những người bạn lâu năm trong chốn quan trường. Nếu tất cả mọi người cùng nhau đến đây thì chi bằng ở lại Vĩnh Lâm một đêm. Hơn nữa lần này Tôn Tứ Duy cũng ở trong danh sách người được đề cử vị trí Bí thư Huyện ủy, ông ta cũng có một phần ba cơ hội.

Vài người bạn tốt liền lôi kéo ông ta, nhất định phải mời khách.

Trong phòng riêng ở hộp đêm rất ồn ào, tràn ngập khói thuốc, bốn người trung niên và bốn em, hút thuốc, người nọ còn mạnh mẽ hơn người kia. Mà bọn họ là những trung niên lăn lộn lâu năm trong cơ quan nhà nước nên thích là thích cái kiểu như thế này.

Chú bốn năm mươi tuổi ôm ấp các cháu gái kém mình hai ba mươi tuổi, cảm giác vô cùng thích thú. Hơn nữa những cô này còn rất phóng khoáng, mặc áo dây váy ngắn, ngoài hai cánh tay hoàn toàn lộ ở bên ngoài còn hở cả làn da trắng mịn trước ngực sau lưng. Cái chết người là ở chỗ nơi ánh mắt họ dừng lại chính là hai trái cấm đung đưa trước ngực, làm mắt hoa hết lên.

Nhìn thấy cảnh đẹp thế này cho dù là lão già bảy tám mươi tuổi biết rõ một phần nào đó của bản thân không còn sức lực, thì cũng phải dùng tay để thỏa mãn ham muốn. Tôn Tứ Duy vừa qua tuổi bốn mươi tám, nếu có thể trở thành Bí thư thì ông ta sẽ ở giai đoạn huy hoàng nhất trong sự nghiệp chính trị của mình.

Tối nay đều là người một nhà, đều biết rõ sở thích của đối phương, cũng không có hiềm nghi gì. Bởi vậy, hoa hồng rượu lục, đổi chén thay cốc vô cùng hoan hỉ.

Ở Vĩnh Lâm này, trước kia lúc Tả Thanh Lâm còn nắm quyền ở phòng công an, bình thường không ai dám đến kiểm tra phòng ở hộp đêm Hoàng Quan cả, sau khi Âu Dương Mộ lên chức, anh ta cũng không hề tiến hành chỉnh đốn ở những nơi như thế này.

Bởi vì sự phát triển của một địa phương không thể tách rời được ngành nghề thứ ba này, những nơi càng phồn hoa thì những chuyện như thế này trở nên càng bình thường.Chẳng có gì to tát cả, chỉ cần không gây ra án mạng, không gây chuyện lớn thì cảnh sát cũng mặc kệ.

Mà ở hộp đêm hoàng quan cho dù cảnh sát muốn quản lý cũng phải kiêng kị vài phần, bởi vậy nơi này là thiên đường của rất nhiều trung niên. Ở đây bọn họ có thể không chút kiêng kị mà tìm kiếm ham muốn mình cần.

Tôn Tứ Duy ở mặt này cũng không hề bảo thủ, vài người uống kha khá rồi lại quay sang ôm ấp gái, phản ứng sinh lý mạnh hơn nhu cầu tâm lý. Vào lúc này, đa phần mọi người đều tự nhiên đi tới bước cuối cùng.

Bởi vậy, khi chơi đến mười một giờ, bốn người không ai bảo ai tự động ôm con mồi của mình đi về phòng.

Ở cùng Tôn Tứ Duy là một cô gái lên Lệ Lệ, rất hoạt bát, xinh xắn, ở hộp đêm cũng được coi như là có tiếng. Tôn Tứ Duy tối nay vốn chỉ định ca hát không định làm chuyện này. Nhưng trước sự giật dây của ba người kia, lại thêm sự hấp dẫn của Lệ Lệ, ông ta không kìm nổi mình.

Hơn nữa tối nay ông ta lại cảm thấy cậu nhỏ của mình cực kỳ không nghe lời, luôn một lòng một dạ muốn chui vào nơi đó.

Khi vào phòng, Lệ Lệ đặt túi của mình lên chiếc sô pha đối diện giường, sau đó đi tắm cùng Tôn Tứ Duy. Mọi chuyện sau đó như nào mọi người đều hiểu cả. Tôn Tứ Duy không thể qua được ải mỹ nhân như Lệ Lệ, hai người tiến hành một vở diễn giường chiếu làm chính ông ta cũng không thể tin nổi.

Vài ngày sau, Tôn Tứ Duy vẫn nghĩ không ra vì sao buổi tối hôm đó lại mãnh liệt như vậy, hơn nữa ham muốn rất mạnh. Hai người ở trên giường quần nhau đến tầm bốn năm mươi phút.

Sáng sớm hôm sau khi Tôn Tứ Duy tỉnh lại, Lệ Lệ đã đi rồi.

Gặp cuộc vui chơi như vậy Tôn Tứ Duy cũng không để trong lòng, hơn nữa lăn lộn trong quan trường, ông ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này. Hấp dẫn hơn Lệ Lệ nhiều cũng có, trẻ tuổi hơn Lệ Lệ cũng có, Tôn Tứ Duy coi chuyện này cũng bình thường như việc ăn cơm đi ngủ vậy.

Ai biết được, ngay khi Tôn Tứ Duy một đêm cá nước thân mật với Lệ Lệ xong, Lệ Lệ liền cầm túi của cô đi vào khách sạn Tử Khí Đông. Người ra mở cửa chính là Hoàng Tử Kỳ, Lệ Lệ vào phòng xong, lấy từ trong túi ra một hộp băng.



Hoàng Tử Kỳ lấy trong túi ra một bọc tiền mặt được bọc trong báo, giao dịch kết thúc, Hoàng Tử Kỳ cười cười nhìn Lệ Lệ:

- Vất vả rồi, em diễn không tồi mà!

Những hình ảnh phát ra từ camera không hề làm Lệ Lệ cảm thấy thẹn thùng, hơn nữa lại còn liếc mắt đưa tình ỏn à ỏn ẻn nói:

- Sếp Hoàng, anh thật xấu xa.

Hoàng Tử Kỳ vẫy vẫy tay về phía cô, bảo Lệ Lệ ngồi cạnh mình, vòng tay ôm lấy eo Lệ Lệ, hai người cùng nhau thưởng thức cuốn băng dành cho người lớn xem này. Tôn Tứ Duy biểu diễn trên giường dũng mãnh như hổ, Hoàng Tử Kỳ có chút nghi ngờ:

- Ông ta lợi hại như vậy sao?

Lệ Lệ nhăn nhó lườm gã một cái rồi nũng nịu nói:

- Anh còn nói, không phải là vì anh sao, người ta bỏ thuốc vào trong nước của ông ta. Làm cho em suýt chút bị giày vò chết mất.

Lệ Lệ làm nũng như vậy khiến cho Hoàng Tử Kỳ cười cười, lấy tay luồn vào giữa hai bắp đùi của cô. Sau đó vẻ mặt háo sắc nói:

- Yên tâm đi, sau khi cơn bão này qua đi, anh sắp xếp cho em một công việc. Em sẽ không cần ngày nào cũng phải làm việc ở những chỗ như hộp đêm này nữa.

- Thật sao?

Mặt Lệ Lệ khá phấn khích.

Mặt Hoàng Tử Kỳ chìm xuống:

- Hoàng Tử Kỳ này có khi nào bạc đãi người giúp anh làm việc chưa?

Lệ Lệ bĩu môi:

- Xin lỗi, em biết sai rồi.

Hoàng Tử Kỳ liền mỉm cười, ánh mắt đểu giả nhìn Lệ Lệ:

- Chỉ sợ em đi làm trong cơ quan sẽ không chịu nổi cảnh cô đơn, không giống em bây giờ, ngày ngày đổi đàn ông, nhẹ nhàng dang hai chân ra là có tiền.

Lệ Lệ oan ức liếc gã một cái:

- Vậy anh bao em đi!

Hoàng Tử Kỳ nhìn cô cười mà như không cười, châm điếu thuốc nhìn Lệ Lệ nói:

- Việc hôm nay cứ như vậy đi, em không được nói với với ai đấy, nếu không…

Hoàng Tử Kỳ cười gian vài tiếng, Lệ Lệ gật đầu đồng ý nói em biết quy định.

Nói xong cô liền đứng lên, lắc mông đi ra.

Hoàng Tử Kỳ lấy cuộn băng ra, trên mặt hiện lên nụ cười thâm hiểm, trò chơi thật sự, bây giờ mới bắt đầu. Trương Nhất Phàm à Trương Nhất Phàm, đây chỉ là đợt sóng gió thứ nhất, đợt thứ hai lại sắp tới rồi, có bản lĩnh thì tiếp chiêu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook