Chương 677: Trạm thu phí
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Sau khi Chủ tịch huyện Lưu đi rồi, Trương Nhất Phàm gọi Đằng Phi đến hỏi một số tình hình ở huyện Đạo An:
- Cậu là người Đạo An, tình hình ở Đạo An như thế nào?
Đằng Phi nói:
- Tôi đi học ở ngoài, sau khi tốt nghiệp mới đến thành Phố Vĩnh Lâm tiếp quản hiệu chụp ảnh. Tình hình ở huyện Đạo An tôi còn không biết rõ bằng ở thành phố Vĩnh Lâm.
Cậu ta thấy Bí thư Trương không nói gì, ngay lập tức nói:
- Bí thư Trương, hay là để tôi đi tìm hiểu?
- Không kịp nữa rồi! Cậu đi chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta đến huyện Đạo An.
Trương Nhất Phàm dặn dò.
Đằng Phi sửng sốt, hai người đến huyện Đạo An, có phải là không định thông báo xuống dưới? Nhưng cậu ta lại không dám hỏi, do dự đi về phía cửa, lại nghe Bí thư Trương nói:
- Việc này không được nói với bất kỳ ai!
Đằng Phi lúc này mới biết, Bí thư Trương muốn cải trang vi hành.
Đêm hôm đó, Trương Nhất Phàm nói với Thôi Hồng Anh, cho cô nghỉ phép hai ngày.
Thôi Hồng Anh đang ôn tập, chuẩn bị kiểm tra, vì thế cô vui chết đi được. Không ngờ vừa rời khỏi chỗ Bí thư Trương liền gặp phải Chu Bân. Chu Bân hỏi cô làm gì vậy? Sao sớm thế này đã về rồi?
Thôi Hồng Anh nói lại chuyện Bí thư Trương cho cô nghỉ phép. Chu Bân liền suy nghĩ, Bí thư Trương cho Thôi Hồng Anh nghỉ phép hai ngày, có phải là lại có chuyện gì không? Không được, mình phải đi hỏi cho rõ.
Lập tức anh ta đi tìm Đằng Phi, hỏi có phải gần đây Bí thư Trương đang định làm gì không. Đằng Phi không nói. Đâu có gì? Có phải Bí thư Trương chuẩn bị về tỉnh thành không?
Chu Bân là ai cơ chứ? Chiêu này của Đằng Phi cơ bản không lừa được anh ta. Anh ta thấy ngoài mặt Đằng Phi dường như không có việc gì, liền nghĩ rằng Đằng Phi vẫn còn non, mình lừa cậu ta một chút, xem xem có phải thật hay không.
Vì thế Chu Bân nói:
- Đằng Phi, cậu không thật thà rồi, rõ ràng Bí thư Trương mấy ngày nay ra ngoài có việc, cậu lại gạt tôi. Nếu cậu không nhận tôi là anh em thì thôi, không sao hết. Cậu là thư ký lớn xem thường Trưởng phòng nhỏ bé này, là tại tôi đã tự đề cao mình!
Đằng Phi làm sao đỡ nổi cú lừa này của Chu Bân, mấy câu này khiến cho Đằng Phi hốt hoảng. Hơn nữa lần trước Chu Bân ra dáng anh cả, có bài bản dạy dỗ cậu ta những hiểu biết trong chốn quan trường, lại còn xưng anh em với cậu ta, Đằng Phi miễn cưỡng kể lại chuyện Bí thư Trương chuẩn bị đến huyện Đạo An nói cho anh ta.
Chu Bân cười thầm trong lòng, quả nhiên là có việc. Chỉ có điều nghe thấy Bí thư Trương muốn đến huyện Đạo An, Chu Bân trong lòng thầm kinh hãi. Hắn muốn cải trang vi hành sao?
Huyện Đạo An là một tổ ong vò vẽ, có phải Bí thư Trương đã nghe phong phanh được chuyện gì không? Chủ tịch huyện Lưu đến tìm Bí thư Trương, Chu Bân cũng đã biết, anh ta nghĩ chắc chắn Chủ tịch huyện Lưu đã nói gì đó với Bí thư Trương nên mới khiến cho Bí thư Trương quyết định lặng lẽ đi huyện Đạo An.
Chu Bân ghi nhớ trong lòng, dường như không còn lý do nào khác nữa.
Thứ bảy, cơ quan chỉ làm buổi sáng.
Trương Nhất Phàm cùng Đằng Phi, và lão Trần lái xe, ba người từ sáng sớm đã lên đường đi huyện Đạo An.
Khi ra khỏi cửa, Trương Nhất Phàm cố ý bảo lão Trần lấy chiếc xe Audi màu trắng của mình. Đằng Phi hỏi Bí thư Trương muốn đi đâu? Hành trình sắp xếp thế nào? Trương Nhất Phàm kêu lão Trần cứ lái xe, đến huyện Đạo An rồi nói sau.
Dọc đường đi, cũng bình yên vô sự. Chỉ có điều đường đến huyện Đạo An gồ ghề như đang ngồi xích đu, lắc đi lắc lại, con đường này nát đến nỗi không còn lời nào để nói.
Đằng Phi giới thiệu, toàn huyện Đạo An đường xá đều như thế này. Có rất nhiều xã, thị trấn nhỏ đường còn không bằng chỗ này. Từ Vĩnh Lâm đến huyện, ít nhất vẫn còn có đường nhựa, nhưng do đã lâu lắm rồi không tu sửa nên tình trạng đường mới xuống cấp như vậy.
Xuống đến đường xã lại càng nát hơn, đi nửa bước cũng khó. Nếu trời mưa thì cả đường đi cũng không còn chứ đừng nói đến chuyện đi xe. Trương Nhất Phàm hỏi, đoạn đường này không có ai quản lý à?
Lão Trần lái xe nói, chút tiền sửa chữa đường hàng năm chỉ đủ tiền lương cho bọn họ, còn ai đến bảo dưỡng đường nữa? Nhìn vào gương chiếu hậu, lão Trần không kìm nổi nói một câu:
- Bí thư Trương, tôi có một câu không biết có nên nói ra hay không, tôi vốn là một lái xe, lẽ ra không nên nói chen vào.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta hôm nay đi du ngoạn chứ không phải đi làm chính thức, ông muốn nói gì cứ nói đi.
Lão Trần lúc này mới nói:
- Tôi làm lái xe đã nhiều năm nay, cũng gặp không ít lãnh đạo. Mỗi lần cùng bọn họ ra ngoài, không phải uống rượu cũng là đánh bài, không thì là ca hát nhảy múa. Thậm chí đến họp cũng đều họp trong khách sạn.
- Sau khi họp xong lại là đánh bài cùng với các trò giải trí khác. Thời gian nói đến công việc thực sự rất ít. Chưa có mấy vị lãnh đạo giống như ngài, vừa đến là nói về công việc, xong việc lại nói đến công việc. Ngài vừa đến đã giải quyết được việc làm đường ở huyện Sơn Lam. Đối với việc làm đường, những người làm lái xe như chúng tôi tán thành nhất rồi, vì không ai khổ sở hơn chúng tôi khi con đường mục nát. Nhưng chính phủ hàng năm sửa đường, hàng năm rót tiền xuống, số tiền thật sự đến được mặt đường gần như không còn gì. Phần lớn chỗ tiền đó đều bị bọn họ tiêu vào việc ăn nhậu chơi bời rồi.
Đằng Phi nghe lão Trần nói những lời này liền giật mình. Lão Trần gan cũng lớn thật, cái gì cũng dám nói. Nếu Bí thư Trương thật sự điều tra thì sẽ lại ảnh hưởng đến không ít người.
Trương Nhất Phàm nghe xong, thầm nghĩ lão Trần làm việc trong đơn vị Nhà nước, tất nhiên tiếp xúc với những việc này nhiều hơn người khác. Xem tính cách của ông ta, đây có lẽ chính là nguyên nhân ông ta làm việc trong cơ quan mà không lấy lương!
Đang suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có tiếng ồn ào, mấy chiếc xe dừng ở đó, cùng một đám người đang cãi nhau về chuyện gì đó. Lão Trần dừng xe lại, hạ cửa kính, ló đầu ra nhìn.
- Bí thư Trương, ngài ở đây chờ một chút, tôi đi xem sao.
Sau đó lão Trần xuống xe, không lâu sau liền chạy về.
- Bọn khốn này, đúng là làm bừa!
Lão Trần tức giận bất bình mắng.
Trương Nhất Phàm hỏi có chuyện gì? Lão Trần trả lời:
- Trước mặt dựng lên một cái trạm thu phí, mỗi xe đi qua phải đóng mười tệ.
- Trước kia nơi này có trạm thu phí ư?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Làm gì có, nhất định là do mấy tên du côn lưu manh, nghèo đến phát điên rồi, đem hai cái cọc gỗ đặt giữa đường, sau đó mười mấy người đứng tại đó đòi tiền.
Trương Nhất Phàm nhìn Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, cậu lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh này.
Đằng Phi liền cầm máy ảnh chạy đi, tách tách mấy cái chụp liền mấy bức, ánh sáng của đèn flash làm kinh động những người khác. Có hai thanh niên mặt mày dữ tợn chạy đến.
- Muốn chết à, chụp cái gì mà chụp?
Đằng Phi cất máy chụp ảnh đi, hùng hồn nói:
- Các anh ở đây là phạm pháp, nếu không rời khỏi đây thì tôi sẽ gọi điện cho Bí thư huyện ủy của các anh.
Đối phương trợn mắt nhìn cậu ta:
- A, thằng oắt con nhà mày ở đâu đến đây mà dám quản việc của bọn ta. Thật sự không muốn sống rồi đúng không?
Hai người nhìn nhau, bước tới áp sát Đằng Phi.
- Con mẹ mày! Mau đưa máy ảnh ra nếu không bố mày sẽ cho mày chết ngay chỗ này.
Đằng Phi thấy hai tên hung thần, có chút chột dạ. Nhưng trước mặt Bí thư Trương lại muốn thể hiện uy phong một chút. Cậu ta giơ tay ra:
- Các anh không được làm càn!
Hai người thanh niên cười lạnh nói:
- Sợ rồi hả, sợ thì đưa máy ảnh đây. Tự tát hai cái vào mặt mình, gọi ba lần ông nội thì bọn tao sẽ tha cho mày.
Đằng Phi mặt biến sắc:
- Các anh quá đáng quá rồi đấy, tôi không tin không trị nổi các anh.
Lúc này, lão Trần thấy dáng vẻ bặm trợn của hai người kia, liền xuống xe chạy đến:
- Các anh làm gì thế? Các anh muốn làm gì hả?
Lại thêm một người lên tiếng, đối phương cũng không sợ vì bọn chúng còn có tới mười mấy người đang thủ sẵn ở bên đường. Sau khi nhìn hai người, lại nhìn sang chiếc xe mà lão Trần lái, là một chiếc Audi, nhưng là biển ngoại tỉnh. Thế thì càng tốt, xe ngoại tỉnh ít nhất phải nộp hai mươi tệ.
Những chiếc xe phía trước lục tục nộp tiền, từng người từng người chửi rủa rồi lái xe đi, đến xe của Trương Nhất Phàm. Lão Trần kéo Đằng Phi:
- Đi, tôi xem bọn chúng ai dám động đến cậu!
Hai người kia dường như bị khí thế của lão Trần làm cho sợ hãi, không dám đi lên, quay đầu chạy về chỗ thu phí. Lão Trần lái xe đi tới, một cây gỗ chặn ở phía trước lao tới.
Lão Trần hạ kính xuống:
- Thành ủy đây, bỏ cọc gỗ ra.
Mấy người nhìn xuống biển số xe cười ha hả:
- Sao ông không nói là Tỉnh ủy? Hôm nay có là xe trung ương đến, đi qua chỗ này cũng phải thu tiền.
Đang nói thì hai tên thanh niên vừa nãy cùng với một người khác đi tới.
- Không được, bọn họ có đưa tiền cũng không được đi! Đúng, chính là thằng nhãi kia, đưa máy ảnh đây!
Người vừa tới chỉ vào Đằng Phi:
- Mày có đưa hay không? Nếu không hôm nay bố sẽ lấy máu mày!
Trương Nhất Phàm ra khỏi xe.
- Các người muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, dám chặn đường cướp của! Còn ra thể thống gì nữa!
Có người trừng mắt nhìn hắn:
- Mày là ai?
Lão Trần đứng ra hung hăng quát to một tiếng:
- Láo xược! Các người đúng là loại có mắt không tròng!
- Mẹ kiếp, mày chửi ai? Người đâu, đánh chết mấy thằng khốn này cho tao!
Người này hô to một tiếng, mười mấy người liền xông tới, có người cầm ống nước, có người rút từ trong quần ra một con dao gọt hoa quả.
Mắt thấy sắp phải đánh nhau, đúng thời khắc nguy cấp, một chiếc xe Santana màu đen chạy như bay đến, đỗ lại ngay sau xe Trương Nhất Phàm. Chu Bân từ trên xe nhảy xuống:
- Dừng tay! Dừng tay! Các người muốn làm gì?
Chu Bân vội vàng chạy tới, đứng bảo vệ trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Trương, anh không sao chứ!
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Chủ nhiệm Chu, anh đến thật đúng lúc, đám người này đúng là coi trời bằng vung! Dám chặn đường cướp của! Thật đáng ghét!
Chu Bân nói:
- Các vị đứng yên đừng động đậy, tôi đi nói chuyện với bọn chúng.
Chu Bân đi đến trước mặt đám người kia:
- Các người đang làm cái gì thế? Mắt chó mù hết rồi hả, đến Bí thư Trương cũng không biết.
Vốn định dọa bọn họ một chút, không ngờ đám người này cười ha hả:
- Bí thư Trương, sao mày không nói là Chủ tịch tỉnh Trương đi, đem một Bí thư ra dọa bố mày! Nói cho mày biết, ông đây trước kia cũng đã làm Bí thư Chi đoàn! Hôm nay cho dù ông trời đến đây cũng không đi được, trừ phi chúng mày giao nộp tên nhãi kia ra!
Đối phương chỉ vào Đằng Phi nói.
Chu Bân tức giận dậm chân. Mẹ nó, uy danh của bố không ngờ không dùng được!
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe BMW màu đen chạy tới, lái xe là một cô gái mặc áo trắng, đeo kính râm rất lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Nhưng vừa chạy qua bên cạnh, Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta. Đúng là cô gái mà mình đã gặp ba lần, hôm nay cô ta lại đổi một chiếc xe BMW màu đen.
Cô gái kia cũng nhìn thấy Trương Nhất Phàm, sắc mặt có chút thay đổi, lập tức xuống xe.
- Cậu là người Đạo An, tình hình ở Đạo An như thế nào?
Đằng Phi nói:
- Tôi đi học ở ngoài, sau khi tốt nghiệp mới đến thành Phố Vĩnh Lâm tiếp quản hiệu chụp ảnh. Tình hình ở huyện Đạo An tôi còn không biết rõ bằng ở thành phố Vĩnh Lâm.
Cậu ta thấy Bí thư Trương không nói gì, ngay lập tức nói:
- Bí thư Trương, hay là để tôi đi tìm hiểu?
- Không kịp nữa rồi! Cậu đi chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta đến huyện Đạo An.
Trương Nhất Phàm dặn dò.
Đằng Phi sửng sốt, hai người đến huyện Đạo An, có phải là không định thông báo xuống dưới? Nhưng cậu ta lại không dám hỏi, do dự đi về phía cửa, lại nghe Bí thư Trương nói:
- Việc này không được nói với bất kỳ ai!
Đằng Phi lúc này mới biết, Bí thư Trương muốn cải trang vi hành.
Đêm hôm đó, Trương Nhất Phàm nói với Thôi Hồng Anh, cho cô nghỉ phép hai ngày.
Thôi Hồng Anh đang ôn tập, chuẩn bị kiểm tra, vì thế cô vui chết đi được. Không ngờ vừa rời khỏi chỗ Bí thư Trương liền gặp phải Chu Bân. Chu Bân hỏi cô làm gì vậy? Sao sớm thế này đã về rồi?
Thôi Hồng Anh nói lại chuyện Bí thư Trương cho cô nghỉ phép. Chu Bân liền suy nghĩ, Bí thư Trương cho Thôi Hồng Anh nghỉ phép hai ngày, có phải là lại có chuyện gì không? Không được, mình phải đi hỏi cho rõ.
Lập tức anh ta đi tìm Đằng Phi, hỏi có phải gần đây Bí thư Trương đang định làm gì không. Đằng Phi không nói. Đâu có gì? Có phải Bí thư Trương chuẩn bị về tỉnh thành không?
Chu Bân là ai cơ chứ? Chiêu này của Đằng Phi cơ bản không lừa được anh ta. Anh ta thấy ngoài mặt Đằng Phi dường như không có việc gì, liền nghĩ rằng Đằng Phi vẫn còn non, mình lừa cậu ta một chút, xem xem có phải thật hay không.
Vì thế Chu Bân nói:
- Đằng Phi, cậu không thật thà rồi, rõ ràng Bí thư Trương mấy ngày nay ra ngoài có việc, cậu lại gạt tôi. Nếu cậu không nhận tôi là anh em thì thôi, không sao hết. Cậu là thư ký lớn xem thường Trưởng phòng nhỏ bé này, là tại tôi đã tự đề cao mình!
Đằng Phi làm sao đỡ nổi cú lừa này của Chu Bân, mấy câu này khiến cho Đằng Phi hốt hoảng. Hơn nữa lần trước Chu Bân ra dáng anh cả, có bài bản dạy dỗ cậu ta những hiểu biết trong chốn quan trường, lại còn xưng anh em với cậu ta, Đằng Phi miễn cưỡng kể lại chuyện Bí thư Trương chuẩn bị đến huyện Đạo An nói cho anh ta.
Chu Bân cười thầm trong lòng, quả nhiên là có việc. Chỉ có điều nghe thấy Bí thư Trương muốn đến huyện Đạo An, Chu Bân trong lòng thầm kinh hãi. Hắn muốn cải trang vi hành sao?
Huyện Đạo An là một tổ ong vò vẽ, có phải Bí thư Trương đã nghe phong phanh được chuyện gì không? Chủ tịch huyện Lưu đến tìm Bí thư Trương, Chu Bân cũng đã biết, anh ta nghĩ chắc chắn Chủ tịch huyện Lưu đã nói gì đó với Bí thư Trương nên mới khiến cho Bí thư Trương quyết định lặng lẽ đi huyện Đạo An.
Chu Bân ghi nhớ trong lòng, dường như không còn lý do nào khác nữa.
Thứ bảy, cơ quan chỉ làm buổi sáng.
Trương Nhất Phàm cùng Đằng Phi, và lão Trần lái xe, ba người từ sáng sớm đã lên đường đi huyện Đạo An.
Khi ra khỏi cửa, Trương Nhất Phàm cố ý bảo lão Trần lấy chiếc xe Audi màu trắng của mình. Đằng Phi hỏi Bí thư Trương muốn đi đâu? Hành trình sắp xếp thế nào? Trương Nhất Phàm kêu lão Trần cứ lái xe, đến huyện Đạo An rồi nói sau.
Dọc đường đi, cũng bình yên vô sự. Chỉ có điều đường đến huyện Đạo An gồ ghề như đang ngồi xích đu, lắc đi lắc lại, con đường này nát đến nỗi không còn lời nào để nói.
Đằng Phi giới thiệu, toàn huyện Đạo An đường xá đều như thế này. Có rất nhiều xã, thị trấn nhỏ đường còn không bằng chỗ này. Từ Vĩnh Lâm đến huyện, ít nhất vẫn còn có đường nhựa, nhưng do đã lâu lắm rồi không tu sửa nên tình trạng đường mới xuống cấp như vậy.
Xuống đến đường xã lại càng nát hơn, đi nửa bước cũng khó. Nếu trời mưa thì cả đường đi cũng không còn chứ đừng nói đến chuyện đi xe. Trương Nhất Phàm hỏi, đoạn đường này không có ai quản lý à?
Lão Trần lái xe nói, chút tiền sửa chữa đường hàng năm chỉ đủ tiền lương cho bọn họ, còn ai đến bảo dưỡng đường nữa? Nhìn vào gương chiếu hậu, lão Trần không kìm nổi nói một câu:
- Bí thư Trương, tôi có một câu không biết có nên nói ra hay không, tôi vốn là một lái xe, lẽ ra không nên nói chen vào.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta hôm nay đi du ngoạn chứ không phải đi làm chính thức, ông muốn nói gì cứ nói đi.
Lão Trần lúc này mới nói:
- Tôi làm lái xe đã nhiều năm nay, cũng gặp không ít lãnh đạo. Mỗi lần cùng bọn họ ra ngoài, không phải uống rượu cũng là đánh bài, không thì là ca hát nhảy múa. Thậm chí đến họp cũng đều họp trong khách sạn.
- Sau khi họp xong lại là đánh bài cùng với các trò giải trí khác. Thời gian nói đến công việc thực sự rất ít. Chưa có mấy vị lãnh đạo giống như ngài, vừa đến là nói về công việc, xong việc lại nói đến công việc. Ngài vừa đến đã giải quyết được việc làm đường ở huyện Sơn Lam. Đối với việc làm đường, những người làm lái xe như chúng tôi tán thành nhất rồi, vì không ai khổ sở hơn chúng tôi khi con đường mục nát. Nhưng chính phủ hàng năm sửa đường, hàng năm rót tiền xuống, số tiền thật sự đến được mặt đường gần như không còn gì. Phần lớn chỗ tiền đó đều bị bọn họ tiêu vào việc ăn nhậu chơi bời rồi.
Đằng Phi nghe lão Trần nói những lời này liền giật mình. Lão Trần gan cũng lớn thật, cái gì cũng dám nói. Nếu Bí thư Trương thật sự điều tra thì sẽ lại ảnh hưởng đến không ít người.
Trương Nhất Phàm nghe xong, thầm nghĩ lão Trần làm việc trong đơn vị Nhà nước, tất nhiên tiếp xúc với những việc này nhiều hơn người khác. Xem tính cách của ông ta, đây có lẽ chính là nguyên nhân ông ta làm việc trong cơ quan mà không lấy lương!
Đang suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có tiếng ồn ào, mấy chiếc xe dừng ở đó, cùng một đám người đang cãi nhau về chuyện gì đó. Lão Trần dừng xe lại, hạ cửa kính, ló đầu ra nhìn.
- Bí thư Trương, ngài ở đây chờ một chút, tôi đi xem sao.
Sau đó lão Trần xuống xe, không lâu sau liền chạy về.
- Bọn khốn này, đúng là làm bừa!
Lão Trần tức giận bất bình mắng.
Trương Nhất Phàm hỏi có chuyện gì? Lão Trần trả lời:
- Trước mặt dựng lên một cái trạm thu phí, mỗi xe đi qua phải đóng mười tệ.
- Trước kia nơi này có trạm thu phí ư?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Làm gì có, nhất định là do mấy tên du côn lưu manh, nghèo đến phát điên rồi, đem hai cái cọc gỗ đặt giữa đường, sau đó mười mấy người đứng tại đó đòi tiền.
Trương Nhất Phàm nhìn Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, cậu lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh này.
Đằng Phi liền cầm máy ảnh chạy đi, tách tách mấy cái chụp liền mấy bức, ánh sáng của đèn flash làm kinh động những người khác. Có hai thanh niên mặt mày dữ tợn chạy đến.
- Muốn chết à, chụp cái gì mà chụp?
Đằng Phi cất máy chụp ảnh đi, hùng hồn nói:
- Các anh ở đây là phạm pháp, nếu không rời khỏi đây thì tôi sẽ gọi điện cho Bí thư huyện ủy của các anh.
Đối phương trợn mắt nhìn cậu ta:
- A, thằng oắt con nhà mày ở đâu đến đây mà dám quản việc của bọn ta. Thật sự không muốn sống rồi đúng không?
Hai người nhìn nhau, bước tới áp sát Đằng Phi.
- Con mẹ mày! Mau đưa máy ảnh ra nếu không bố mày sẽ cho mày chết ngay chỗ này.
Đằng Phi thấy hai tên hung thần, có chút chột dạ. Nhưng trước mặt Bí thư Trương lại muốn thể hiện uy phong một chút. Cậu ta giơ tay ra:
- Các anh không được làm càn!
Hai người thanh niên cười lạnh nói:
- Sợ rồi hả, sợ thì đưa máy ảnh đây. Tự tát hai cái vào mặt mình, gọi ba lần ông nội thì bọn tao sẽ tha cho mày.
Đằng Phi mặt biến sắc:
- Các anh quá đáng quá rồi đấy, tôi không tin không trị nổi các anh.
Lúc này, lão Trần thấy dáng vẻ bặm trợn của hai người kia, liền xuống xe chạy đến:
- Các anh làm gì thế? Các anh muốn làm gì hả?
Lại thêm một người lên tiếng, đối phương cũng không sợ vì bọn chúng còn có tới mười mấy người đang thủ sẵn ở bên đường. Sau khi nhìn hai người, lại nhìn sang chiếc xe mà lão Trần lái, là một chiếc Audi, nhưng là biển ngoại tỉnh. Thế thì càng tốt, xe ngoại tỉnh ít nhất phải nộp hai mươi tệ.
Những chiếc xe phía trước lục tục nộp tiền, từng người từng người chửi rủa rồi lái xe đi, đến xe của Trương Nhất Phàm. Lão Trần kéo Đằng Phi:
- Đi, tôi xem bọn chúng ai dám động đến cậu!
Hai người kia dường như bị khí thế của lão Trần làm cho sợ hãi, không dám đi lên, quay đầu chạy về chỗ thu phí. Lão Trần lái xe đi tới, một cây gỗ chặn ở phía trước lao tới.
Lão Trần hạ kính xuống:
- Thành ủy đây, bỏ cọc gỗ ra.
Mấy người nhìn xuống biển số xe cười ha hả:
- Sao ông không nói là Tỉnh ủy? Hôm nay có là xe trung ương đến, đi qua chỗ này cũng phải thu tiền.
Đang nói thì hai tên thanh niên vừa nãy cùng với một người khác đi tới.
- Không được, bọn họ có đưa tiền cũng không được đi! Đúng, chính là thằng nhãi kia, đưa máy ảnh đây!
Người vừa tới chỉ vào Đằng Phi:
- Mày có đưa hay không? Nếu không hôm nay bố sẽ lấy máu mày!
Trương Nhất Phàm ra khỏi xe.
- Các người muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, dám chặn đường cướp của! Còn ra thể thống gì nữa!
Có người trừng mắt nhìn hắn:
- Mày là ai?
Lão Trần đứng ra hung hăng quát to một tiếng:
- Láo xược! Các người đúng là loại có mắt không tròng!
- Mẹ kiếp, mày chửi ai? Người đâu, đánh chết mấy thằng khốn này cho tao!
Người này hô to một tiếng, mười mấy người liền xông tới, có người cầm ống nước, có người rút từ trong quần ra một con dao gọt hoa quả.
Mắt thấy sắp phải đánh nhau, đúng thời khắc nguy cấp, một chiếc xe Santana màu đen chạy như bay đến, đỗ lại ngay sau xe Trương Nhất Phàm. Chu Bân từ trên xe nhảy xuống:
- Dừng tay! Dừng tay! Các người muốn làm gì?
Chu Bân vội vàng chạy tới, đứng bảo vệ trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Trương, anh không sao chứ!
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Chủ nhiệm Chu, anh đến thật đúng lúc, đám người này đúng là coi trời bằng vung! Dám chặn đường cướp của! Thật đáng ghét!
Chu Bân nói:
- Các vị đứng yên đừng động đậy, tôi đi nói chuyện với bọn chúng.
Chu Bân đi đến trước mặt đám người kia:
- Các người đang làm cái gì thế? Mắt chó mù hết rồi hả, đến Bí thư Trương cũng không biết.
Vốn định dọa bọn họ một chút, không ngờ đám người này cười ha hả:
- Bí thư Trương, sao mày không nói là Chủ tịch tỉnh Trương đi, đem một Bí thư ra dọa bố mày! Nói cho mày biết, ông đây trước kia cũng đã làm Bí thư Chi đoàn! Hôm nay cho dù ông trời đến đây cũng không đi được, trừ phi chúng mày giao nộp tên nhãi kia ra!
Đối phương chỉ vào Đằng Phi nói.
Chu Bân tức giận dậm chân. Mẹ nó, uy danh của bố không ngờ không dùng được!
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe BMW màu đen chạy tới, lái xe là một cô gái mặc áo trắng, đeo kính râm rất lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Nhưng vừa chạy qua bên cạnh, Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta. Đúng là cô gái mà mình đã gặp ba lần, hôm nay cô ta lại đổi một chiếc xe BMW màu đen.
Cô gái kia cũng nhìn thấy Trương Nhất Phàm, sắc mặt có chút thay đổi, lập tức xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.