Chương 601: Trương Nhất Phàm đi đày
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Khi bọn họ tạo ra được sự hài hòa trong chính trị thì đồng thời cũng tạo nên bi kịch hôn nhân.
Đây là đánh giá của Trương Nhất Phàm đối với các bậc tiền bối.
Hai vị lão gia từ thư phòng bước ra, nhìn vẻ mặt bọn họ, liền biết rằng sự việc đã có quyết định cuối cùng. Trương Mạnh Phàm có vẻ hồi hộp nhìn Thẩm Uyển Vân. Hôm nay là ngày mùng một tết, chẳng lẽ trong hoàn cảnh như vậy lại bắt đầu của một câu chuyện mới sao?
Để khôi phục quan hệ giữa hai nhà Trương – Thẩm, Trương Mạnh Phàm đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Thẩm Uyển Vân vốn không đồng ý làm như vậy, nhưng sau khi được Trương Mạnh Phàm khuyên nhủ, hai người đã đi đến một thỏa thuận.
Không ngờ hai vị lão gia từ trong thư phòng bước ra, mọi người lập tức có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.
Chú hai còn đoán, bọn họ chốc nữa sẽ tuyên bố cái gì, nhưng nhìn mặt lão gia, thấy sắc mặt ông cụ không hề âm trầm như trước. Ông lập tức hiểu ra, mình không cần phải bắt Trương Mạnh Phàm cưới Thẩm Uyển Vân về làm vợ nữa.
Trương Kính Hiên vốn trong lòng còn có chút lo lắng bất an, thấy hai vị lão gia sắc mặt bình thường, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy người ở lại nhà họ Thẩm ăn trưa, sau đó mới trở về nhà họ Trương.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn chưa hiểu, rốt cục hại vị lão gia đã đạt được thỏa thuận gì?
Sau khi về nhà, Trương Kính Hiên bị gọi vào thư phòng, Trương Mạnh Phàm thì vội vã đi tìm anh họ Trương Nhất Phàm.
Trong thư phòng, ông cụ chắp hai tay sau lưng, nói:
- Đây đã là thỏa hiệp cuối cùng của nhà họ Thẩm rồi! Mau chấp hành đi!
Trương Kính Hiên có chút do dự:
- Thế này có khác gì đi đày đâu?
- Đi đày, đây chính là đi đày! Như vậy rất xứng với nó rồi. Con xem nó đã gây ra chuyện hay ho gì?
Ông cụ hơi nổi giận, rồi mới dịu giọng một chút:
- Nói đi cũng phải nói lại, ngọc không mài thì không sáng, người không bồi dưỡng thì không thành tài. Nó đã quá thuận buồm xuôi gió rồi, để cho nó chịu chút khổ sở đi!
Trương Kính Hiên không nói gì, ông cụ ngẩng đầu nhìn:
- Ba mươi tuổi làm Giám đốc Sở, Bí thư Thành ủy, cả nước có mấy người được như vậy? Cha cảm thấy bất kể nhà họ Thẩm làm thế nào cũng không quá đáng. Nó là con trai của con, cũng là cháu trai của cha. Cha không còn gì để nói nữa, mau chấp hành mệnh lệnh đi! Bắt bọn chúng trở về tỉnh ngay lập tức!
Trước khi Trương Kính Hiên đi khỏi, ông cụ nói:
- Điều Tiểu Phàm về tỉnh, những việc khác, con không cần nhúng tay vào nữa!
- Vâng!
Ra khỏi thư phòng, Trương Kính Hiên mới biết được kết quả thương lượng cuối cùng của hai vị lão gia. Nhà họ Thẩm đã lùi một bước lớn nhất, mà cha cũng chấp nhận kết quả này, Trương Kính Hiên không còn lời nào để nói.
Trương Nhất Phàm nắm được sơ qua mọi chuyện từ em họ, còn về chuyện việc này cuối cùng giải quyết ra sao, Trương Mạnh Phàm cũng không biết.
Mãi cho đến lúc cha hắn gọi hắn vào phòng, nói cho hắn nghe việc nhà họ Thẩm muốn trừng phạt mình như thế nào, chính miệng ông nội cũng đã đồng ý.
Sau khi trở lại tỉnh Hồ Nam, rất có thể hắn sẽ bị điều đến địa phương nghèo khó nhất ở tỉnh Hồ Nam, hơn nữa còn không cho hắn mang theo bất kỳ ai, ngay cả thư ký và lái xe cũng không được.
Trương Nhất Phàm không phản đối, chỉ có một yêu cầu duy nhất, hắn muốn gặp Thẩm Uyển Vân.
Yêu cầu này của Trương Nhất Phàm bị nhà họ Thẩm thẳng thừng từ chối.
Hắn trở về phòng, Đổng Tiểu Phàm lập tức đến hỏi:
- Thế nào rồi? Làm em lo muốn chết!
Mấy ngày nay, sau khi Trương Nhất Phàm trở về thủ đô đều bận bịu công việc. Chuyện này khiến mọi người trong nhà đều cảm thấy lo lắng bất an trong lòng, bởi vậy, cô vội vàng đến hỏi kết quả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, không nói cho cô biết rõ mọi chuyện.
Không phải chỉ là đi đến nơi xa xôi, đây là đi đày, đi lưu đày.
Trương Nhất Phàm thầm thề trong lòng, một ngày nào đó, chính mình sẽ đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, để từ nay về sau, sẽ thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, hiện giờ bản thân mình hoàn toàn không có đủ quyền lực. Hắn nghĩ đến việc mình đã vất vả xây dựng thành phố Song Giang, trong tương lai không xa, sẽ trở thành thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Hồ Nam, không ngờ ngay tại thời điểm quan trọng này, bản thân hắn lại vấp ngã.
Về chuyện Trương Nhất Phàm đi lưu đày, Thẩm Hoành Quốc cũng đã rất cố gắng, bởi vì ông ta luôn luôn không coi trọng thân phận của Thẩm Uyển Vân. Hơn nữa, ở nhà họ Thẩm, Thẩm Uyển Vân bình thường cũng chỉ đi một mình, các anh chị em đều không thể nào ở chung với cô.
Nhất là hai đứa con của Thẩm Hoành Quốc, rất có thành kiến với Thẩm Uyển Vân. Thẩm Hoành Quốc nói với Thẩm lão gia:
- Thành phố Song Giang đang trong thời kì phát triển với tốc độ cao, lâm trận thay tướng dường như không ổn lắm. Hay là đợi công trình giai đoạn ba ở thành phố Song Giang hoàn thành thì hãy trừng phạt Trương Nhất Phàm được không ạ?
Thẩm lão gia trả lời:
- Thế giới này, sẽ không vì thiếu một người mà Trái Đất không quay nữa. Không cho tên nhóc này chịu chút khổ sở thì mối hận trong lòng cha sẽ khó nguôi. Con không cần phải nói thêm gì nữa, chấp hành đi!
Có câu nói của Thẩm lão gia, bên Tạ Kiến Quốc đương nhiên cảm thấy rất vui.
Thẩm Hoành Quốc cũng không nói gì thêm, chỉ chấp hành quyết định của ông cụ.
Trong mắt nhiều người, Trương Nhất Phàm thật sự là một mầm cây tốt, Trương lão gia cũng nhận xét như vậy, nhưng chuyện lần này khiến ông cụ cảm thấy rất thất vọng. Một chính khách thành công thì tuyệt đối không thể mắc phải sai lầm như thế này. Khi Trương Kính Hiên và Trương lão gia nói chuyện, ông cụ đập bàn mấy lần một cách rất nặng nề:
- Đây là một bài học dành cho nó. Nếu rơi vào tay người khác thì nó đã xong đời rồi. Có được cơ hội này, nó phải vui mới đúng.
Ông cụ uống trà:
- Trong vòng nửa năm nữa, cha sẽ lui về phía sau. Nhà họ Trương lớn như vậy đều do con chèo chống. Nếu không nghiêm với bọn chúng, sẽ khiến một số kẻ có ý đồ xấu xa lợi dụng. Chúng ta sẽ có kết cục giống như hai nhà Lý, Phương hiện giờ. Thật ra, việc trừng phạt nó chính là do cha đề nghị.
Ông cụ nói xong, phất tay một cái:
- Cha đi nghỉ một lát.
Hai ngày nay vì chuyện của con cháu làm ông cụ không ngủ nổi. Ông cụ có vẻ mệt mỏi.
Trương Kính Hiên đi ra ngoài, thấy Trương Mạnh Phàm đang nói chuyện phiếm trong sân cùng Đổng Tiểu Phàm, liền hỏi:
- Anh cháu đâu? Nó đi đâu rồi?
- Anh ấy ra ngoài rồi, nói là đi giải sầu.
Trương Mạnh Phàm nói.
- Đi tìm nó về ngay!
- Vâng, thưa bác!
Sau khi Trương Mạnh Phàm đi khỏi, Trương Kính Hiên liền gọi Đổng Tiểu Phàm vào phòng:
- Tiểu Phàm, việc xảy ra hai ngày hôm nay cha tin là con đã biết. Con có thể bình tĩnh như vậy thật khiến cha rất vui mừng…
Khi hai người đang nói chuyện, Trương Nhất Phàm đang ngồi ở một quán rượu ở thủ đô, bình thường, hắn rất ít khi đến những nơi như thế này. Bây giờ đến thủ đô, tâm trạng không tốt, hắn liền chọn bừa một quán rượu để vào.
Mùng bốn tết, có rất ít người trong quán rượu.
Có một người đang ngồi một góc trong quán rượu, một thân một mình thưởng thức sự cô độc. Khi Trương Nhất Phàm bước vào, cô cũng vô ý liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm chào hỏi hắn, tiếp tục uống rượu.
Trương Nhất Phàm cũng bất ngờ, thủ đô lớn như vậy, không ngờ lại gặp Lý Hồng ở chỗ như thế này. Lý Hồng cắt tóc ngắn, có vẻ rất đặc biệt. Trong mắt Trương Nhất Phàm, từ trước đến giờ cô cũng không phải là một người con gái dịu dàng.
Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt Lý Hồng toát lên vẻ dịu dàng nữ tính khác với bình thường. Lúc bưng chén rượu lên, Trương Nhất Phàm nhận ra cô có tâm trạng đau buồn như vậy.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống đối diện Lý Hồng, cười nhạt:
- Sao cô lại ở chỗ này?
Lý Hồng nhìn vào mắt hắn:
- Thì sao? Anh cũng có lúc không được như ý à?
Ngón tay trắng như tuyết, nhỏ và dài, gương mặt hơi đỏ hồng vì rượu, tư thế cầm chén của Lý Hồng có vẻ đặc biệt, thoạt nhìn rất tao nhã. Trương Nhất Phàm để ý, không ngờ tối nay cô lại đánh chút son môi.
Hắn nhận ra mình và Lý Hồng giống nhau, đều có tâm sự. Chỉ có điều, tâm sự của Lý Hồng không bao giờ bày tỏ với người ngoài. Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn một thân một mình.
Trương Nhất Phàm bưng một chén rượu lên:
- Lý Hồng, chúng ta uống với nhau một chén!
Trương Nhất Phàm cụng ly với Lý Hồng một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Lý Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, trong mắt mang theo một vẻ không thể tin nổi, từ từ uống hết chỗ rượu trong cốc.
Đây là đánh giá của Trương Nhất Phàm đối với các bậc tiền bối.
Hai vị lão gia từ thư phòng bước ra, nhìn vẻ mặt bọn họ, liền biết rằng sự việc đã có quyết định cuối cùng. Trương Mạnh Phàm có vẻ hồi hộp nhìn Thẩm Uyển Vân. Hôm nay là ngày mùng một tết, chẳng lẽ trong hoàn cảnh như vậy lại bắt đầu của một câu chuyện mới sao?
Để khôi phục quan hệ giữa hai nhà Trương – Thẩm, Trương Mạnh Phàm đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Thẩm Uyển Vân vốn không đồng ý làm như vậy, nhưng sau khi được Trương Mạnh Phàm khuyên nhủ, hai người đã đi đến một thỏa thuận.
Không ngờ hai vị lão gia từ trong thư phòng bước ra, mọi người lập tức có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.
Chú hai còn đoán, bọn họ chốc nữa sẽ tuyên bố cái gì, nhưng nhìn mặt lão gia, thấy sắc mặt ông cụ không hề âm trầm như trước. Ông lập tức hiểu ra, mình không cần phải bắt Trương Mạnh Phàm cưới Thẩm Uyển Vân về làm vợ nữa.
Trương Kính Hiên vốn trong lòng còn có chút lo lắng bất an, thấy hai vị lão gia sắc mặt bình thường, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy người ở lại nhà họ Thẩm ăn trưa, sau đó mới trở về nhà họ Trương.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn chưa hiểu, rốt cục hại vị lão gia đã đạt được thỏa thuận gì?
Sau khi về nhà, Trương Kính Hiên bị gọi vào thư phòng, Trương Mạnh Phàm thì vội vã đi tìm anh họ Trương Nhất Phàm.
Trong thư phòng, ông cụ chắp hai tay sau lưng, nói:
- Đây đã là thỏa hiệp cuối cùng của nhà họ Thẩm rồi! Mau chấp hành đi!
Trương Kính Hiên có chút do dự:
- Thế này có khác gì đi đày đâu?
- Đi đày, đây chính là đi đày! Như vậy rất xứng với nó rồi. Con xem nó đã gây ra chuyện hay ho gì?
Ông cụ hơi nổi giận, rồi mới dịu giọng một chút:
- Nói đi cũng phải nói lại, ngọc không mài thì không sáng, người không bồi dưỡng thì không thành tài. Nó đã quá thuận buồm xuôi gió rồi, để cho nó chịu chút khổ sở đi!
Trương Kính Hiên không nói gì, ông cụ ngẩng đầu nhìn:
- Ba mươi tuổi làm Giám đốc Sở, Bí thư Thành ủy, cả nước có mấy người được như vậy? Cha cảm thấy bất kể nhà họ Thẩm làm thế nào cũng không quá đáng. Nó là con trai của con, cũng là cháu trai của cha. Cha không còn gì để nói nữa, mau chấp hành mệnh lệnh đi! Bắt bọn chúng trở về tỉnh ngay lập tức!
Trước khi Trương Kính Hiên đi khỏi, ông cụ nói:
- Điều Tiểu Phàm về tỉnh, những việc khác, con không cần nhúng tay vào nữa!
- Vâng!
Ra khỏi thư phòng, Trương Kính Hiên mới biết được kết quả thương lượng cuối cùng của hai vị lão gia. Nhà họ Thẩm đã lùi một bước lớn nhất, mà cha cũng chấp nhận kết quả này, Trương Kính Hiên không còn lời nào để nói.
Trương Nhất Phàm nắm được sơ qua mọi chuyện từ em họ, còn về chuyện việc này cuối cùng giải quyết ra sao, Trương Mạnh Phàm cũng không biết.
Mãi cho đến lúc cha hắn gọi hắn vào phòng, nói cho hắn nghe việc nhà họ Thẩm muốn trừng phạt mình như thế nào, chính miệng ông nội cũng đã đồng ý.
Sau khi trở lại tỉnh Hồ Nam, rất có thể hắn sẽ bị điều đến địa phương nghèo khó nhất ở tỉnh Hồ Nam, hơn nữa còn không cho hắn mang theo bất kỳ ai, ngay cả thư ký và lái xe cũng không được.
Trương Nhất Phàm không phản đối, chỉ có một yêu cầu duy nhất, hắn muốn gặp Thẩm Uyển Vân.
Yêu cầu này của Trương Nhất Phàm bị nhà họ Thẩm thẳng thừng từ chối.
Hắn trở về phòng, Đổng Tiểu Phàm lập tức đến hỏi:
- Thế nào rồi? Làm em lo muốn chết!
Mấy ngày nay, sau khi Trương Nhất Phàm trở về thủ đô đều bận bịu công việc. Chuyện này khiến mọi người trong nhà đều cảm thấy lo lắng bất an trong lòng, bởi vậy, cô vội vàng đến hỏi kết quả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, không nói cho cô biết rõ mọi chuyện.
Không phải chỉ là đi đến nơi xa xôi, đây là đi đày, đi lưu đày.
Trương Nhất Phàm thầm thề trong lòng, một ngày nào đó, chính mình sẽ đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, để từ nay về sau, sẽ thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, hiện giờ bản thân mình hoàn toàn không có đủ quyền lực. Hắn nghĩ đến việc mình đã vất vả xây dựng thành phố Song Giang, trong tương lai không xa, sẽ trở thành thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Hồ Nam, không ngờ ngay tại thời điểm quan trọng này, bản thân hắn lại vấp ngã.
Về chuyện Trương Nhất Phàm đi lưu đày, Thẩm Hoành Quốc cũng đã rất cố gắng, bởi vì ông ta luôn luôn không coi trọng thân phận của Thẩm Uyển Vân. Hơn nữa, ở nhà họ Thẩm, Thẩm Uyển Vân bình thường cũng chỉ đi một mình, các anh chị em đều không thể nào ở chung với cô.
Nhất là hai đứa con của Thẩm Hoành Quốc, rất có thành kiến với Thẩm Uyển Vân. Thẩm Hoành Quốc nói với Thẩm lão gia:
- Thành phố Song Giang đang trong thời kì phát triển với tốc độ cao, lâm trận thay tướng dường như không ổn lắm. Hay là đợi công trình giai đoạn ba ở thành phố Song Giang hoàn thành thì hãy trừng phạt Trương Nhất Phàm được không ạ?
Thẩm lão gia trả lời:
- Thế giới này, sẽ không vì thiếu một người mà Trái Đất không quay nữa. Không cho tên nhóc này chịu chút khổ sở thì mối hận trong lòng cha sẽ khó nguôi. Con không cần phải nói thêm gì nữa, chấp hành đi!
Có câu nói của Thẩm lão gia, bên Tạ Kiến Quốc đương nhiên cảm thấy rất vui.
Thẩm Hoành Quốc cũng không nói gì thêm, chỉ chấp hành quyết định của ông cụ.
Trong mắt nhiều người, Trương Nhất Phàm thật sự là một mầm cây tốt, Trương lão gia cũng nhận xét như vậy, nhưng chuyện lần này khiến ông cụ cảm thấy rất thất vọng. Một chính khách thành công thì tuyệt đối không thể mắc phải sai lầm như thế này. Khi Trương Kính Hiên và Trương lão gia nói chuyện, ông cụ đập bàn mấy lần một cách rất nặng nề:
- Đây là một bài học dành cho nó. Nếu rơi vào tay người khác thì nó đã xong đời rồi. Có được cơ hội này, nó phải vui mới đúng.
Ông cụ uống trà:
- Trong vòng nửa năm nữa, cha sẽ lui về phía sau. Nhà họ Trương lớn như vậy đều do con chèo chống. Nếu không nghiêm với bọn chúng, sẽ khiến một số kẻ có ý đồ xấu xa lợi dụng. Chúng ta sẽ có kết cục giống như hai nhà Lý, Phương hiện giờ. Thật ra, việc trừng phạt nó chính là do cha đề nghị.
Ông cụ nói xong, phất tay một cái:
- Cha đi nghỉ một lát.
Hai ngày nay vì chuyện của con cháu làm ông cụ không ngủ nổi. Ông cụ có vẻ mệt mỏi.
Trương Kính Hiên đi ra ngoài, thấy Trương Mạnh Phàm đang nói chuyện phiếm trong sân cùng Đổng Tiểu Phàm, liền hỏi:
- Anh cháu đâu? Nó đi đâu rồi?
- Anh ấy ra ngoài rồi, nói là đi giải sầu.
Trương Mạnh Phàm nói.
- Đi tìm nó về ngay!
- Vâng, thưa bác!
Sau khi Trương Mạnh Phàm đi khỏi, Trương Kính Hiên liền gọi Đổng Tiểu Phàm vào phòng:
- Tiểu Phàm, việc xảy ra hai ngày hôm nay cha tin là con đã biết. Con có thể bình tĩnh như vậy thật khiến cha rất vui mừng…
Khi hai người đang nói chuyện, Trương Nhất Phàm đang ngồi ở một quán rượu ở thủ đô, bình thường, hắn rất ít khi đến những nơi như thế này. Bây giờ đến thủ đô, tâm trạng không tốt, hắn liền chọn bừa một quán rượu để vào.
Mùng bốn tết, có rất ít người trong quán rượu.
Có một người đang ngồi một góc trong quán rượu, một thân một mình thưởng thức sự cô độc. Khi Trương Nhất Phàm bước vào, cô cũng vô ý liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm chào hỏi hắn, tiếp tục uống rượu.
Trương Nhất Phàm cũng bất ngờ, thủ đô lớn như vậy, không ngờ lại gặp Lý Hồng ở chỗ như thế này. Lý Hồng cắt tóc ngắn, có vẻ rất đặc biệt. Trong mắt Trương Nhất Phàm, từ trước đến giờ cô cũng không phải là một người con gái dịu dàng.
Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt Lý Hồng toát lên vẻ dịu dàng nữ tính khác với bình thường. Lúc bưng chén rượu lên, Trương Nhất Phàm nhận ra cô có tâm trạng đau buồn như vậy.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống đối diện Lý Hồng, cười nhạt:
- Sao cô lại ở chỗ này?
Lý Hồng nhìn vào mắt hắn:
- Thì sao? Anh cũng có lúc không được như ý à?
Ngón tay trắng như tuyết, nhỏ và dài, gương mặt hơi đỏ hồng vì rượu, tư thế cầm chén của Lý Hồng có vẻ đặc biệt, thoạt nhìn rất tao nhã. Trương Nhất Phàm để ý, không ngờ tối nay cô lại đánh chút son môi.
Hắn nhận ra mình và Lý Hồng giống nhau, đều có tâm sự. Chỉ có điều, tâm sự của Lý Hồng không bao giờ bày tỏ với người ngoài. Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn một thân một mình.
Trương Nhất Phàm bưng một chén rượu lên:
- Lý Hồng, chúng ta uống với nhau một chén!
Trương Nhất Phàm cụng ly với Lý Hồng một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Lý Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, trong mắt mang theo một vẻ không thể tin nổi, từ từ uống hết chỗ rượu trong cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.