Chương 770: Truy sát ngược
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Hồ Lôi nhìn về phía sau nói:
- Nó lại đuổi theo rồi!
Hồ Khoa lái một chiếc xe không có cửa kính chắn, gió đằng trước rất lớn làm cho anh ta không mở nổi mắt.
Xe đi với tốc độ rất cao, gió thổi như những chiếc kim châm vào mắt, nghĩ đến việc chỉ cần kiên trì thêm một chút là có người đến ứng cứu, nên Hồ Khoa cắn răng, nhắm mắt lái xe.
Ema muốn ngồi bật dậy nhưng Hồ Lôi vẫn ấn chặt cô xuống rồi nói:
- Không được động đậy!
Ema chỉ biết nằm úp sấp xuống sàn xe, Hồ Lôi nhìn thấy những chiếc cây ven đường đột nhiên nói với Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, cho xe dừng lại, chúng ta sẽ bỏ xe đấy chạy trốn, nếu không như thế sớm muộn cũng bị bọn nó đuổi kịp.
Hồ Khoa cũng bị gió thổi đau nhức hết cả mắt, may mà anh ta còn đeo kính râm, nghĩ một lúc rồi nói:
- Được!
Phía trước vừa vặn có một lối rẽ, Hồ Khoa cho xe rẽ rồi phanh lại:
- Chúng ta đi nhanh thôi!
Hồ Lôi đẩy cửa lôi Ema ra khỏi xe. Hồ Khoa nói:
- Anh ơi, anh nhớ bảo vệ Ema nhé!
Nói rồi anh ta nhấn mạnh ga, chiếc xe lại lao vút đi.
- Hồ Khoa!
Hồ Lôi gào lên một tiếng thì chiếc BMW đã đi khá xa rồi, anh ta nhìn về hướng chiếc xe lao đi bất giác xiết chặt nắm tay:
- Bảo trọng nhé!
Hồ Lôi nghiến chặt răng nói.
Ema cuống lên hỏi:
- Sao Hồ Khoa lại không xuống xe, anh ấy sẽ bị sát thủ đuổi theo mất!
Không kịp rồi, chúng ta đi thôi!
Hồ Lôi nắm chặt tay Ema nhanh chóng trốn vào trong rừng.
Ánh đèn sáng trắng của xe ô tô quyét qua, một chiếc xe Cadillac vượt qua hai người.
Tốc độ của đối phương cũng rất nhanh, dường như có ý không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc. Thấy chiếc xe đi xa, Hồ Lôi nói với Ema:
- Chúng ta đi theo đường nhỏ thôi!
Hai người mò mẫm đi trong bóng đêm. Hồ Lôi thì vẫn tốt nhưng Ema vốn chưa từng đi đường vào ban đêm như thế này bao giờ, lại đi trên một con đường rất lạ lẫm như vậy, mấy lần cô ta sắp té ngã, may mà Hồ Lôi kéo tay cô ấy lên.
Hồ Khoa một mạch lái xe được năm, sáu cây số nhìn thấy chiếc xe phía sau mỗi lúc một gần, anh ta nhếch mép cười rồi phanh xe, chiếc xe dừng lại ở giữa đường.
Mở thùng dụng cụ của chiếc xe ra, anh ta tìm thấy một chiếc cờ lê , Hồ Khoa cầm cờ lê rồi bước ra khỏi xe.
Đèn xe tắt hết, màn đêm tối như bưng không có lấy một ánh trăng.
Hồ Khoa nắm chặt cờ lê rồi bám lấy thân xe.
Chiếc xe phía sau mỗi lúc một gần, hai luồng ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pha ô tô làm cho anh ta không thể mở mắt ra được.
Kiều phóng xe rất nhanh, chạy đến đây thì bỗng nhiên mất mục tiêu, đang cảm thấy kì lạ thì đột nhiên phát hiện ra chiếc xe BMW đang nằm trong bóng đêm.
Hắt xì, may mà phát hiện ra sớm chứ không thì đã đâm thẳng vào nó rồi. Đâm một nhát thật mạnh vào lốp xe, một làn khói nhẹ bay lên từ chỗ lốp xe và mặt đất. Chiếc Caddillac dừng lại cách đó 20 mét.
Suýt nữa thì xe nổ người chết, tên Kiều lau vội mồ hôi rồi chăm chú quan sát chiếc BMW trước mặt.
Trong xe không có một tí động tĩnh nào, người trong xe chắc chắn là đã chạy hết rồi.Cặp mắt xanh lét của tên Kiều giống như ma chơi, mang theo thần sắc hơi tỉnh táo và u ám.
Xung quanh đều tĩnh mịch, hắn tin chắc rằng nếu mà có người thì nhất định cũng chỉ nằm quanh quẩn đâu đây chứ không dám chạy xa. Mày có chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tên đạn này đâu? Tên Kiều cầm súng lên đi xung quanh bên chiếc xe.
Hồ Khoa thấy rằng tên này cũng không đơn giản đâu, còn thông minh hơn nhiều so với tên sát thủ người Hoa mà đêm trước mình gặp. Nếu như không nhầm thì nhất định là quân nhân xuất ngũ, nhìn thấy dáng vẻ hắn đi rất chuyên nghiệp và chắc chắn.
Hồ Khoa thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đối phương càng ngày càng gần, cách khoảng mười bước thì đột ngột dừng lại.
“Bụp” chiếc lốp xe bên trái lại bị anh ta đâm thủng, chiếc xe hơi nghiêng khiến cho Hồ Khoa bớt đi áp lực. Nhưng anh ta không dám thở mạnh, mà chỉ cố gắng nín thở. Thấy tên tóc vàng từ từ tiến lại gần, Hồ Khoa chửi thầm trong bụng:
- Vẫn là cái tên sát thủ bỏ mẹ đó, cẩn thận thế làm cái chó gì? Bố mày đang sẵn sàng đây!
Tên khốn kiếp đó rốt cuộc thì cũng lại gần, mặc dù y đã biết trong xe không có người mà vẫn còn chưa yên tâm, hắn chĩa mũi súng vào trong xe nhìn một cái. Đúng vào lúc đó thì một nhát cờ lê đập vào đầu y.
Mặc dù Hồ Khoa không phải là sát thủ, nhưng cũng may lăn lộn trên hè phố bao nhiêu năm nay, đánh nhau chẳng phải dựa vào một chữ “hung” sao? Loại người nào mà gã chẳng gặp qua?
Nhát cờ lê đó rất mạnh và hiểm!
Đồng chí Lôi Phong đã từng nói, đối với quân địch phải tàn khốc vô tình như mùa đông giá rét.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết của tên sát thủ người nước ngoài, sao lại giống nhau thế nhỉ, rốt cuộc đó là tiếng trung hay tiếng anh vậy?
Tên Kiều hoàn toàn không ngờ lại có người dám ra tay đánh lén y sau lưng, đợi hắn phản ứng lại thì e rằng đã hơi muộn rồi, chiếc cờ -lê đã đập trúng tay y.
Tên này đúng là nhanh nhẹ hơn người, nghe thấy tiếng động nhẹ sau gáy nên bản năng chợt lóe lên nếu không y đã không thể kên được như vậy.
Khẩu súng trong tay y bị rơi xuống đất, máu cũng trào ra, đau đến nỗi y kêu gào thảm thiết.
Hồ Khoa ra tay phát được ngay, anh ta cầm cờ lê đập phát nữa. Dù sao tên Kiều cũng là một sát thủ, tay chân nhanh nhẹn, Hồ Khoa không thể so sánh được.
Mặc dù tay y bị thương nhưng khi nhìn thấy Hồ Khoa định đánh tiếp lần thứ hai hắn đã né được.
Hồ Khoa bị nhỡ đà, chiếc cờ lê đập vào cửa kính của xe khiến cho cửa xe nát vụn.
Tài nghệ của tên Kiều vẫn rất tốt, với hai cú đá khá đẹp, một cú làm rơi vũ khí của Hồ Khoa, hai người đánh nhau tay vo. Tên đó hai tay nắm chặt, di chuyển không ngừng.
Võ thuật của phương Tây và phương Đông thường không khác xa là mấy. Nhưng Hồ Khoa lại không biết võ, nên bọn họ đang quần nhau hỗn loạn chỉ dựa vào sức lực và sự hung hãn.
Hai người giao tranh đương nhiên sẽ phân cao thấp.
Đôi chân của tên Kiều rất nhanh nhẹn không ngừng di chuyển vị trí khiến cho Hồ Khoa không biết đường nào mà lần. Nhưng khi y xác định được vị trí của Hồ Khoa thì y tung chân rất mạnh, đá trúng cổ của Hồ Khoa.
Khi Hồ Khoa cong lưng ngồi xổm xuống thì tên Kiều nhảy lên đá vào đầu gối của Hồ Khoa.
Nếu như đá trúng vào đầu gối thì Hồ Khoa không chết cũng tàn phế.
Ánh đèn pha của mấy chiếc xe từ đằng xa chiếu đến, mấy chiếc xe đều chạy đến chỗ bọn họ đang hỗn chiến. Đèn ô tô làm cho mắt của hai người này hoa lên, Hồ Khoa khẽ nghiêng người, đầu gối của tên Kiều đã nện xuống đất. Hồ Khoa theo bản năng nhặt chiếc cờ lê ở trên mặt đất lên đập vào chân y.
Á, tiếng hét còn thảm thiết hơn lúc nãy, Hồ Khoa cũng bị chấn đông kinh hoàng chợt thét lên:
- Đau chết mất!
Chiếc cờ lê rơi xuống đất, tên Kiều ôm bắp chân nhảy cò cò trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Cú đánh vừa rồi quá mạnh yn định chốt hạ Hồ Khoa nhưng không ngờ lại không được như ý muốn.
Mà Hồ Khoa cũng bị chấn động không nhỏ, ngồi bệt mông xuống đất, cánh tay kia coi như tàn phế, đau kinh khủng.
Lại một lần nữa thoát chết, Hồ Khoa lấy tay gạt mồ hôi, thấy tên Kiều lại sắp tiến về phía mình, anh ta ngồi bệt dưới đất mặt không biến sắc, hai tay nắm chặt lấy cờ lê.
Tên Kiều lắc lắc cái chân bị thương, nghiến răng bước lại phía Hồ Khoa. Khi gã sắp bước đến gần thì chiếc cờ lê trong tay anh ta lại phi đến. Nhưng lần này y đã có sự chuẩn bị, y vội né người, một tay nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của Hồ Khoa.
Sau khi nắm được cổ tay của Hồ Khoa, tên này đá thêm một nhát nữa.
Ối, Hồ Khoa đau quá nôn cả ra mật xanh mật vàng, nhưng với bộ mặt lạnh như thần chết, ác nghiệt vô tình của tên Kiều, y đá thêm vài phát nữa khiến cho Hồ Khoa chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt lạnh lùng của tên Kiều lại xuất hiện một nụ cười có ý như trêu trọc, y cúi lưng nhấc Hồ Khoa đứng lên rồi nắm tóc giật mạnh ngược về phía sau.
Hồ Khoa không kịp đề phòng, hai tay chới với trong không trung. Tên Kiều đột nhiên gào lên một tiếng rồi ném anh ta ra xa.
Á!
Lần này Hồ Khoa đau rất thê thảm, mặt đường vốn đã không bằng phẳng lại bị tên Kiều nhẫn tâm ném xuống khắp người Hồ Khoa như vụn ra, đau chết ngất.
Tên Kiều nhặt chiếc cờ lê lên bước về phía Hồ Khoa, y nhe răng cười độc ác. Khi y giơ cờ lê lên định ra tay thì ánh đèn xe của mấy chiếc xe lao đến, trên xe có mấy người đang gào hét:
- Đại ca, đại ca!
Kiều hơi sửng sốt, mấy chiếc xe lao đến, rồi mười mấy huynh đệ của Hồ Khoa nhảy xuống.
Mấy người đó rút dao ra nói:
- Đánh chết y đi!
Tên Kiều thấy mấy người này thế lực không cân xứng lên bỏ Hồ Khoa lại, cầm cờ lê chạy về phía chiếc xe Cadillac.
Người chạy đến đầu tiên là anh em thân cận nhất của Hồ Lôi, ba chiếc xe tổng cộng mười mấy người, họ đều mang theo đao kiếm đuổi theo tên Kiều, miệng gào thét:
- Chém chết nó đi!
Tài nghệ của tên Kiều không hề kém, y chỉ không muốn dính dáng đến những người này. Y cũng biết rằng cho dù y có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể xử lí được toàn bộ những người này. Quan trọng hơn nữa là nếu có xử lí được đám người này thì sự việc sẽ trở nên ầm ĩ, y sẽ không thể qua được quốc gia này.
Đang định nhảy lên xe để tẩu thoát thì không ngờ có người ném thẳng đao vào người y.
Chiếc đao lao đi trong bóng đêm tạo thành một đường cong, lao vào cửa kính của chiếc xe làm cửa xe vỡ toang. Tên Kiều không thể lường trước được, y khởi động xe, vọt ga lao đi, chân ga gầm lên một tiếng rồi đâm thẳng vào đám người phía trước. Đám người này thấy tình hình không ổn liền thi nhau phi dao vào y.
Mười mấy chiếc dao nhất loạt bay về phía chiếc Cadillac.
Những tấm kính trên xe vỡ vụn.
Tiếng còi của xe cảnh sát đang chạy về hướng Vĩnh Lâm. Tên Kiều chợt biến sắc liền vội vàng cho xe lùi lại mười mấy mét, đánh mạnh vô lăng để quay đầu xe.
Hồ Lôi và Ema từ trên xe nhảy xuống:
- Hồ Khoa, anh không sao chứ?
Hồ Khoa khẽ lắc đầu, được hai người anh em đỡ dậy, anh ta nói:
- Nhất định phải tóm được cái tên khốn kiếp đó! Nhanh lên!
Mười mấy anh em lần lượt lên xe, hai chiếc xe đuổi theo, để lại một chiếc xe cho ba người của Hồ Khoa.
Mấy phút sau chiếc xe của cảnh sát đã đuổi kịp, Liễu Hải từ trên xe nhảy xuống:
- Anh Lôi!
Hồ Lôi nói:
- Tôi và Ema không sao, nhưng Hồ Khoa bị thương, tên hung thủ là vệ sĩ của Michael!
- Mấy người các anh ở lại đưa họ đến bệnh viện, tôi sẽ đuổi theo!
Liễu Hải đang định lên xe thì Hồ Lôi nói:
- Liễu Hải, các anh không nên nhúng tay vào, cứ để tôi! Tôi sẽ huy động lực lượng của các anh em, để cho y nếm thử mùi vị khi bị người khác truy sát! Hừ!
- Nó lại đuổi theo rồi!
Hồ Khoa lái một chiếc xe không có cửa kính chắn, gió đằng trước rất lớn làm cho anh ta không mở nổi mắt.
Xe đi với tốc độ rất cao, gió thổi như những chiếc kim châm vào mắt, nghĩ đến việc chỉ cần kiên trì thêm một chút là có người đến ứng cứu, nên Hồ Khoa cắn răng, nhắm mắt lái xe.
Ema muốn ngồi bật dậy nhưng Hồ Lôi vẫn ấn chặt cô xuống rồi nói:
- Không được động đậy!
Ema chỉ biết nằm úp sấp xuống sàn xe, Hồ Lôi nhìn thấy những chiếc cây ven đường đột nhiên nói với Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, cho xe dừng lại, chúng ta sẽ bỏ xe đấy chạy trốn, nếu không như thế sớm muộn cũng bị bọn nó đuổi kịp.
Hồ Khoa cũng bị gió thổi đau nhức hết cả mắt, may mà anh ta còn đeo kính râm, nghĩ một lúc rồi nói:
- Được!
Phía trước vừa vặn có một lối rẽ, Hồ Khoa cho xe rẽ rồi phanh lại:
- Chúng ta đi nhanh thôi!
Hồ Lôi đẩy cửa lôi Ema ra khỏi xe. Hồ Khoa nói:
- Anh ơi, anh nhớ bảo vệ Ema nhé!
Nói rồi anh ta nhấn mạnh ga, chiếc xe lại lao vút đi.
- Hồ Khoa!
Hồ Lôi gào lên một tiếng thì chiếc BMW đã đi khá xa rồi, anh ta nhìn về hướng chiếc xe lao đi bất giác xiết chặt nắm tay:
- Bảo trọng nhé!
Hồ Lôi nghiến chặt răng nói.
Ema cuống lên hỏi:
- Sao Hồ Khoa lại không xuống xe, anh ấy sẽ bị sát thủ đuổi theo mất!
Không kịp rồi, chúng ta đi thôi!
Hồ Lôi nắm chặt tay Ema nhanh chóng trốn vào trong rừng.
Ánh đèn sáng trắng của xe ô tô quyét qua, một chiếc xe Cadillac vượt qua hai người.
Tốc độ của đối phương cũng rất nhanh, dường như có ý không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc. Thấy chiếc xe đi xa, Hồ Lôi nói với Ema:
- Chúng ta đi theo đường nhỏ thôi!
Hai người mò mẫm đi trong bóng đêm. Hồ Lôi thì vẫn tốt nhưng Ema vốn chưa từng đi đường vào ban đêm như thế này bao giờ, lại đi trên một con đường rất lạ lẫm như vậy, mấy lần cô ta sắp té ngã, may mà Hồ Lôi kéo tay cô ấy lên.
Hồ Khoa một mạch lái xe được năm, sáu cây số nhìn thấy chiếc xe phía sau mỗi lúc một gần, anh ta nhếch mép cười rồi phanh xe, chiếc xe dừng lại ở giữa đường.
Mở thùng dụng cụ của chiếc xe ra, anh ta tìm thấy một chiếc cờ lê , Hồ Khoa cầm cờ lê rồi bước ra khỏi xe.
Đèn xe tắt hết, màn đêm tối như bưng không có lấy một ánh trăng.
Hồ Khoa nắm chặt cờ lê rồi bám lấy thân xe.
Chiếc xe phía sau mỗi lúc một gần, hai luồng ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pha ô tô làm cho anh ta không thể mở mắt ra được.
Kiều phóng xe rất nhanh, chạy đến đây thì bỗng nhiên mất mục tiêu, đang cảm thấy kì lạ thì đột nhiên phát hiện ra chiếc xe BMW đang nằm trong bóng đêm.
Hắt xì, may mà phát hiện ra sớm chứ không thì đã đâm thẳng vào nó rồi. Đâm một nhát thật mạnh vào lốp xe, một làn khói nhẹ bay lên từ chỗ lốp xe và mặt đất. Chiếc Caddillac dừng lại cách đó 20 mét.
Suýt nữa thì xe nổ người chết, tên Kiều lau vội mồ hôi rồi chăm chú quan sát chiếc BMW trước mặt.
Trong xe không có một tí động tĩnh nào, người trong xe chắc chắn là đã chạy hết rồi.Cặp mắt xanh lét của tên Kiều giống như ma chơi, mang theo thần sắc hơi tỉnh táo và u ám.
Xung quanh đều tĩnh mịch, hắn tin chắc rằng nếu mà có người thì nhất định cũng chỉ nằm quanh quẩn đâu đây chứ không dám chạy xa. Mày có chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tên đạn này đâu? Tên Kiều cầm súng lên đi xung quanh bên chiếc xe.
Hồ Khoa thấy rằng tên này cũng không đơn giản đâu, còn thông minh hơn nhiều so với tên sát thủ người Hoa mà đêm trước mình gặp. Nếu như không nhầm thì nhất định là quân nhân xuất ngũ, nhìn thấy dáng vẻ hắn đi rất chuyên nghiệp và chắc chắn.
Hồ Khoa thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đối phương càng ngày càng gần, cách khoảng mười bước thì đột ngột dừng lại.
“Bụp” chiếc lốp xe bên trái lại bị anh ta đâm thủng, chiếc xe hơi nghiêng khiến cho Hồ Khoa bớt đi áp lực. Nhưng anh ta không dám thở mạnh, mà chỉ cố gắng nín thở. Thấy tên tóc vàng từ từ tiến lại gần, Hồ Khoa chửi thầm trong bụng:
- Vẫn là cái tên sát thủ bỏ mẹ đó, cẩn thận thế làm cái chó gì? Bố mày đang sẵn sàng đây!
Tên khốn kiếp đó rốt cuộc thì cũng lại gần, mặc dù y đã biết trong xe không có người mà vẫn còn chưa yên tâm, hắn chĩa mũi súng vào trong xe nhìn một cái. Đúng vào lúc đó thì một nhát cờ lê đập vào đầu y.
Mặc dù Hồ Khoa không phải là sát thủ, nhưng cũng may lăn lộn trên hè phố bao nhiêu năm nay, đánh nhau chẳng phải dựa vào một chữ “hung” sao? Loại người nào mà gã chẳng gặp qua?
Nhát cờ lê đó rất mạnh và hiểm!
Đồng chí Lôi Phong đã từng nói, đối với quân địch phải tàn khốc vô tình như mùa đông giá rét.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết của tên sát thủ người nước ngoài, sao lại giống nhau thế nhỉ, rốt cuộc đó là tiếng trung hay tiếng anh vậy?
Tên Kiều hoàn toàn không ngờ lại có người dám ra tay đánh lén y sau lưng, đợi hắn phản ứng lại thì e rằng đã hơi muộn rồi, chiếc cờ -lê đã đập trúng tay y.
Tên này đúng là nhanh nhẹ hơn người, nghe thấy tiếng động nhẹ sau gáy nên bản năng chợt lóe lên nếu không y đã không thể kên được như vậy.
Khẩu súng trong tay y bị rơi xuống đất, máu cũng trào ra, đau đến nỗi y kêu gào thảm thiết.
Hồ Khoa ra tay phát được ngay, anh ta cầm cờ lê đập phát nữa. Dù sao tên Kiều cũng là một sát thủ, tay chân nhanh nhẹn, Hồ Khoa không thể so sánh được.
Mặc dù tay y bị thương nhưng khi nhìn thấy Hồ Khoa định đánh tiếp lần thứ hai hắn đã né được.
Hồ Khoa bị nhỡ đà, chiếc cờ lê đập vào cửa kính của xe khiến cho cửa xe nát vụn.
Tài nghệ của tên Kiều vẫn rất tốt, với hai cú đá khá đẹp, một cú làm rơi vũ khí của Hồ Khoa, hai người đánh nhau tay vo. Tên đó hai tay nắm chặt, di chuyển không ngừng.
Võ thuật của phương Tây và phương Đông thường không khác xa là mấy. Nhưng Hồ Khoa lại không biết võ, nên bọn họ đang quần nhau hỗn loạn chỉ dựa vào sức lực và sự hung hãn.
Hai người giao tranh đương nhiên sẽ phân cao thấp.
Đôi chân của tên Kiều rất nhanh nhẹn không ngừng di chuyển vị trí khiến cho Hồ Khoa không biết đường nào mà lần. Nhưng khi y xác định được vị trí của Hồ Khoa thì y tung chân rất mạnh, đá trúng cổ của Hồ Khoa.
Khi Hồ Khoa cong lưng ngồi xổm xuống thì tên Kiều nhảy lên đá vào đầu gối của Hồ Khoa.
Nếu như đá trúng vào đầu gối thì Hồ Khoa không chết cũng tàn phế.
Ánh đèn pha của mấy chiếc xe từ đằng xa chiếu đến, mấy chiếc xe đều chạy đến chỗ bọn họ đang hỗn chiến. Đèn ô tô làm cho mắt của hai người này hoa lên, Hồ Khoa khẽ nghiêng người, đầu gối của tên Kiều đã nện xuống đất. Hồ Khoa theo bản năng nhặt chiếc cờ lê ở trên mặt đất lên đập vào chân y.
Á, tiếng hét còn thảm thiết hơn lúc nãy, Hồ Khoa cũng bị chấn đông kinh hoàng chợt thét lên:
- Đau chết mất!
Chiếc cờ lê rơi xuống đất, tên Kiều ôm bắp chân nhảy cò cò trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Cú đánh vừa rồi quá mạnh yn định chốt hạ Hồ Khoa nhưng không ngờ lại không được như ý muốn.
Mà Hồ Khoa cũng bị chấn động không nhỏ, ngồi bệt mông xuống đất, cánh tay kia coi như tàn phế, đau kinh khủng.
Lại một lần nữa thoát chết, Hồ Khoa lấy tay gạt mồ hôi, thấy tên Kiều lại sắp tiến về phía mình, anh ta ngồi bệt dưới đất mặt không biến sắc, hai tay nắm chặt lấy cờ lê.
Tên Kiều lắc lắc cái chân bị thương, nghiến răng bước lại phía Hồ Khoa. Khi gã sắp bước đến gần thì chiếc cờ lê trong tay anh ta lại phi đến. Nhưng lần này y đã có sự chuẩn bị, y vội né người, một tay nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của Hồ Khoa.
Sau khi nắm được cổ tay của Hồ Khoa, tên này đá thêm một nhát nữa.
Ối, Hồ Khoa đau quá nôn cả ra mật xanh mật vàng, nhưng với bộ mặt lạnh như thần chết, ác nghiệt vô tình của tên Kiều, y đá thêm vài phát nữa khiến cho Hồ Khoa chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt lạnh lùng của tên Kiều lại xuất hiện một nụ cười có ý như trêu trọc, y cúi lưng nhấc Hồ Khoa đứng lên rồi nắm tóc giật mạnh ngược về phía sau.
Hồ Khoa không kịp đề phòng, hai tay chới với trong không trung. Tên Kiều đột nhiên gào lên một tiếng rồi ném anh ta ra xa.
Á!
Lần này Hồ Khoa đau rất thê thảm, mặt đường vốn đã không bằng phẳng lại bị tên Kiều nhẫn tâm ném xuống khắp người Hồ Khoa như vụn ra, đau chết ngất.
Tên Kiều nhặt chiếc cờ lê lên bước về phía Hồ Khoa, y nhe răng cười độc ác. Khi y giơ cờ lê lên định ra tay thì ánh đèn xe của mấy chiếc xe lao đến, trên xe có mấy người đang gào hét:
- Đại ca, đại ca!
Kiều hơi sửng sốt, mấy chiếc xe lao đến, rồi mười mấy huynh đệ của Hồ Khoa nhảy xuống.
Mấy người đó rút dao ra nói:
- Đánh chết y đi!
Tên Kiều thấy mấy người này thế lực không cân xứng lên bỏ Hồ Khoa lại, cầm cờ lê chạy về phía chiếc xe Cadillac.
Người chạy đến đầu tiên là anh em thân cận nhất của Hồ Lôi, ba chiếc xe tổng cộng mười mấy người, họ đều mang theo đao kiếm đuổi theo tên Kiều, miệng gào thét:
- Chém chết nó đi!
Tài nghệ của tên Kiều không hề kém, y chỉ không muốn dính dáng đến những người này. Y cũng biết rằng cho dù y có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể xử lí được toàn bộ những người này. Quan trọng hơn nữa là nếu có xử lí được đám người này thì sự việc sẽ trở nên ầm ĩ, y sẽ không thể qua được quốc gia này.
Đang định nhảy lên xe để tẩu thoát thì không ngờ có người ném thẳng đao vào người y.
Chiếc đao lao đi trong bóng đêm tạo thành một đường cong, lao vào cửa kính của chiếc xe làm cửa xe vỡ toang. Tên Kiều không thể lường trước được, y khởi động xe, vọt ga lao đi, chân ga gầm lên một tiếng rồi đâm thẳng vào đám người phía trước. Đám người này thấy tình hình không ổn liền thi nhau phi dao vào y.
Mười mấy chiếc dao nhất loạt bay về phía chiếc Cadillac.
Những tấm kính trên xe vỡ vụn.
Tiếng còi của xe cảnh sát đang chạy về hướng Vĩnh Lâm. Tên Kiều chợt biến sắc liền vội vàng cho xe lùi lại mười mấy mét, đánh mạnh vô lăng để quay đầu xe.
Hồ Lôi và Ema từ trên xe nhảy xuống:
- Hồ Khoa, anh không sao chứ?
Hồ Khoa khẽ lắc đầu, được hai người anh em đỡ dậy, anh ta nói:
- Nhất định phải tóm được cái tên khốn kiếp đó! Nhanh lên!
Mười mấy anh em lần lượt lên xe, hai chiếc xe đuổi theo, để lại một chiếc xe cho ba người của Hồ Khoa.
Mấy phút sau chiếc xe của cảnh sát đã đuổi kịp, Liễu Hải từ trên xe nhảy xuống:
- Anh Lôi!
Hồ Lôi nói:
- Tôi và Ema không sao, nhưng Hồ Khoa bị thương, tên hung thủ là vệ sĩ của Michael!
- Mấy người các anh ở lại đưa họ đến bệnh viện, tôi sẽ đuổi theo!
Liễu Hải đang định lên xe thì Hồ Lôi nói:
- Liễu Hải, các anh không nên nhúng tay vào, cứ để tôi! Tôi sẽ huy động lực lượng của các anh em, để cho y nếm thử mùi vị khi bị người khác truy sát! Hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.