Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 442: Tự nhiên rơi vào miệng cọp

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Ngày hôm sau, ông trời như đột nhiên thay đổi tâm trạng vậy, bầu trời vô tận, gió lạnh như biến mất hẳn.

Trong những ngày mùa đông, khó có được thời tiết đẹp như vậy. Vương Mộ Tuyết đứng dậy, vươn người. Lại là một ngày chủ nhật vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đến vùng ngoại ô thay đổi không khí, giải thoát tâm trạng buồn bực trong nhiều ngày.

Vừa được lên chức Tổng giám đốc tiêu thụ, cái tên giám đốc bộ phận tiêu thụ chết tiệt, luôn đối đầu với mình. Nếu không phải nể anh ta là cháu trai ruột của cậu mình, bổn tiểu thư sớm đã một đao cắt anh ta, sau đó đuổi về thời cổ đại làm thái giám.

Gọi hai người bạn, xách một túi đồ lớn, lái chiếc Porsche mới mua của mình, ba cô gái chuẩn bị đến vùng ngoại ô để nướng thịt ngoài trời.

Một người mặc vest đĩnh đạc, đầu tóc chải chuốt bóng nhoáng, còn dùng gel vuốt tóc, mặt mày lấm la lấm lét:

-Mộ Tuyết, các cô đi đâu?

- Lưu Trí Viễn, anh đến đúng lúc lắm, mau giúp chúng tôi xách túi đồ.

Mệnh lệnh của Vương Mộ Tuyết chỉ vào mấy bọc đồ đầy ắp ở dưới đất, bên trong tất cả đều là thực phẩm dùng cho buổi nướng thịt ngoài trời hôm nay.

- Nhanh lên, chúng tôi đợi anh ở trên xe.

Vương Mộ Tuyết nhìn hai người bạn, cười trộm. Ba cô gái cười hi hi chạy đi, Lưu Trí Viễn buồn bực nhìn mấy cái túi lớn, bất đắc dĩ khiêng lên, từ từ đi về phía cửa chính.

Một chiếc Porsche mới tinh, bốn người ngồi cả trước lẫn sau, nói cười vui vẻ trên cả đoạn đường, lái về hướng vùng ngoại ô ở phía Đông thành phố.

- Các cô đi đâu?

Lưu Trí Viễn kéo kéo cà vạt, nặng nề hỏi.

- Đến ven sông ngoại ô phía Đông nướng thịt ngoài trời.

Một trong các cô gái trả lời.

- Mộ Tuyết, hay là quay về đi, nghe nói tối hôm qua trên đường ở vùng ngoại ô phía Đông xảy ra một cuộc chiến giữa cảnh sát và tội phạm rất chấn động mọi người, mấy tên tội phạm hung tàn đã chết ở đó.

- Chẳng phải đã chết rồi sao, sợ gì chứ?

Vương Mộ Tuyết vuốt mái tóc tung bay, hừ một tiếng nhỏ.

- Không phải, nghe nói những tên tội phạm này tổng cộng có năm người, hai tên chết rồi, còn có ba tên khác không rõ tung tích.

- Vậy càng tốt, chẳng phải như vậy sẽ càng kịch tính hay sao? Đừng quên tôi có đai Karate ngũ đẳng.

Vương Mộ Tuyết cười một cái với cô gái bên cạnh:

- U U, cậu nói đúng không?

- Ừ! Ba tên tội phạm vừa đủ cho chúng ta mỗi người một tên, Lưu Trí Viễn, anh cứ đứng bên cạnh nhìn là được rồi.

Lưu Trí Viễn thầm nói một câu:

- Người ta có súng, chỉ sợ đến lúc đó Karate ngũ đẳng của các cô cũng không có nữa.

Mười dặm cách ngoại ô phía Đông, trong một lò gạch bỏ hoang, ba tên đen thui đang nằm ở đó.

Tên có dáng người gầy ngồi dậy:

- Lão đại, thật sự không chịu nổi nữa, nếu cứ như vậy, cứ cho là không bị cảnh sát bắt được, cũng sẽ điên mất.

Triệu Sâm ngậm một cây cỏ lẩm bẩm:

- Kêu cái gì! Đợi hai tiểu tử kia về rồi nói sau.

- Tôi thấy hai tiểu tử kia không tin được nữa rồi! Bây giờ còn chưa về, các anh nói xem có phải đã bị cảnh sát bắt rồi không.

- Câm cái miệng thối của mày đi!

Triệu Sâm rống lên một câu.

Lúc này, tên gầy lẩm bẩm nói:

- Cái tên Sơn Kê kia vốn dĩ đã không đáng tin.

Lão nhị vẫn đang nằm đó không động đậy nói một câu:

- Cho dù Sơn Kê không đáng tin, A Long cậu cũng không tin sao?

Lão nhị dựa vào tường, nhìn Triệu Sâm nói:

- Lão đại, anh xem có cần ra ngoài tìm hiểu chút không, nói không chừng bọn chúng thực sự đã xảy ra chuyện.

Triệu Sâm nhìn hai người trong lòng có chút băn khoăn, ba người đều là người từ nơi khác đến, vừa nói chuyện sẽ bị người khác nhận ra. Sơn Kê là người duy nhất biết nói tiếng bản xứ, đến bây giờ vẫn chưa quay về.

Ba người trốn trong lò gạch bỏ hoang trước thôn cũng không sau cửa hàng, hoàn toàn không biết cách mười dặm Sơn Kê và A Long đã chết rồi.

Trong khi không còn cách nào nữa, ven sông không xa ở bên ngoài, truyền lại một loạt tiếng cười vui vẻ. Ba người lập tức giống như phản xạ có điều kiện vậy trốn ngay vào hầm của lò gạch.

Ven sông có vài trai gái thanh niên, đang nhóm lửa, hình như đang chuẩn bị nướng thịt. Cái tên gầy gầy mở to mắt nhìn những thực phẩm mà họ bày ra trên tấm vải nhựa, không nhịn nổi nuốt nước bọt.



- Tôi đi bắt một đứa về đây.

Lúc này, ba tên đã đói khát không chịu nổi, lại không dám đi cướp cung quanh, đành phải chịu đựng để bụng đói ở trong căn hầm này cả một buổi tối.

Cũng chính vì vậy, cảnh sát chung quanh phạm vi năm dặm ở vùng ngoại ô đã lục soát mấy lần, cũng không tìm thấy một chút bóng dáng. Năm giờ sáng, nhận được mệnh lệnh của cấp trên, trước khi rút quân, mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại trước khi tái chiến.

Bên ven bờ sông, Vương Mộ Tuyết và hai người bạn U U và Tiểu Anh, còn có Lưu Trí Viễn đang bận đi lượm củi, nhóm lửa, sau đó mấy người vừa nói vừa đùa, chơi đùa rất vui vẻ.

Đào rau dại, làm thịt nướng, đây là trò chơi mà đứa trẻ nông thôn nào cũng không thèm chơi, mà họ lại chơi đến không biết mệt. Lâu rồi Vương Mộ Tuyết không ra ngoài vui chơi, trước kia khi ở Thâm Quyến, nơi nào cũng đều là rừng xi măng, làm sao có thể thấy được hơi thở của bùn đất chứ?

Vừa trở về Song Giang chưa bao lâu, lại bị chuyện của công ty làm cho sứt đầu mẻ trán, gần đây nghe ba nói, chuyện của công ty cơ bản đã có thể giải quyết. Chủ tịch của công ty quỹ đầu tư Phàm Phàm đã hứa mấy ngày nữa sẽ đến điều tra thực tế công ty, hợp tác đầu tư vào một hạng mục mới.

Cho nên Vương Mộ Tuyết như trút được gánh nặng, quyết định ra ngoài thư giãn một chút.

Đang lúc họ đang vui vẻ, vốn không để ý đến, một sự nguy hiểm đang lặng lẽ tiến đến.

Ba con mãnh thú trốn trong lò gạch đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bốn người. Lượm củi khô về, Lưu Trí Viễn nhóm một đống lửa, mấy cô gái cầm lấy những rau dại đã rửa sạch, bắc một cái nồi lên, vừa nướng thịt, vừa nấu canh rau.

Cái tên gầy không chịu nổi nữa, muốn xông ra ngoài lấy cắp thức ăn của họ về ăn một bữa thật no nê. Quả thực đói quá rồi, bị nhốt ở đây cả một buổi tối, ngực trước cũng dính cả vào sau lưng.

Triệu Sâm ngăn cản y, mắng một câu:

- Đồ ngốc!

Cái tên gầy thật không hiểu, tại sao? Lão nhị nằm ở đấy, từ từ nói rõ:

- Chẳng lẽ cậu muốn cướp về rồi tự mình nấu? Đương nhiên phải đợi họ nấu xong mới ăn chứ.

Tên gầy tỉnh ra.

Cục Công an thành phố Song Giang, đám người Liễu Hải và Hà Kiện chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, lại bắt đầu triển khai một vòng lục soát mới. Vừa mới nhận được chỉ thị của cấp trên, phạm vi lục soát tiến về phía trước thêm năm dặm, không được bỏ sót một gốc cây ngọn cỏ nào.

Vì vậy, đội một lui về, thay đội hai tiến lên, bắt đầu tiến hành lục soát.

Bên bờ sông, Vương Mộ Tuyết mở nắp nồi canh ra, vui sướng kêu lớn lên:

- Thơm quá, thơm quá!

- Lưu Trí Viễn, anh nhanh lên, thêm tí lửa đi, canh cũng nấu xong rồi.

Tiểu Anh nhìn chung quanh:

- Tôi muốn đi vệ sinh.

Vương Mộ Tuyết và U U suồng sã cười lớn:

- Lưu Trí Viễn, anh quay đi, đừng có nhìn trộm, mông của Tiểu Anh trắng lắm.

Lưu Trí Viễn xấu hổ, cúi đầu nhóm lửa.

Tiểu Anh cũng xấu hổ đi về sinh ngay bên bờ sông, vươn cổ lên nhìn trái nhìn phải, U U chỉ về phía bên kia nói:

- Phía trước có một cái lò gạch, cậu có thể đến đó đi vệ sinh.

Tiểu Anh nhìn một lượt, cũng cảm thấy có lý, liền vội vàng đi về phía căn nhà ngói.

U U vẫn còn trêu Lý Trí Viễn:

- Này, có phải ngoài Mộ Tuyết ra, ai trên thế giới này anh cũng không quan tâm?

Lưu Trí Viễn nói:

- Tôi rất thực lòng, ngoài Mộ Tuyết, cả đời này tôi không yêu ai.

Lời này rất chân thành, làm cho mặt Mộ Tuyết đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hai người. Lưu Trí Viễn theo đuổi cô rất nhiều năm rồi, hai người là bạn cùng lớn lên với nhau, nhưng tên này ương bướng, lại có chút yếu đuối, Vương Mộ Tuyết không thích anh ta.

U U tiếp tục trêu anh ta:

- Nếu Mộ Tuyết gặp nguy hiểm, anh sẵn lòng vì cô ấy mà chết chứ?

Lưu Trí Viễn nhìn Vương Mộ Tuyết một cái, lấy hết dũng khí nói:

- Đương nhiên rồi, vì Mộ Tuyết, tôi có thể vứt bỏ cả thế giới này, thậm chí cả mạng sống của tôi.

A ——

Lời nói chưa dứt, phía bên lò gạch vọng lại tiếng hét hoảng sợ chói tai, mấy người họ nhanh chóng đứng dậy, chỉ nhìn thấy từ trong căn nhà ngói đi ra là ba người đàn ông cao to lực lưỡng, Tiểu Anh rơi vào tay của họ.

Nhìn thấy mấy người này, Lưu Trí Viễn là người đầu tiên phản ứng lại:

- Họ, đúng rồi, chính là họ. Tội phạm giết người ở thôn Cao Bằng.

Không nói thì tốt hơn, hai cô gái đang điềm tĩnh, bị anh ta la lên như vậy, một cao thủ Karate tự cho là đại hiệp như Vương Mộ Tuyết cũng hoảng sợ.

Đối thủ là ác ma giết người không chớp mắt, mấy chiêu võ của mình đối phó với mấy tên côn đồ còn được, đối phó với loại sát nhân này e rằng lòng có đủ nhưng lực thì thiếu. Đừng nói là đánh với chúng, bây giờ để ba người chạy đi cũng chưa chắc có dũng khí.



Vì trong tay của tên đầu đen mặt đen đang cầm một khẩu súng, họng súng tối đen, tuyệt đối không phải đạo cụ làm bằng gỗ trên ti vi.

Ba người áp Tiểu Anh đi đến, một tên cao to lực lưỡng quát lên:

- Ngồi xuống! Đừng có mà giở trò.

Gã phát hiện nhan sắc mấy cô gái này cũng không tệ, đợi sau khi no bụng, hừ hừ…

Chắc tiết mục tiếp theo sẽ rất đặc sắc.

Ba người ngồi trên mặt đất, Triệu Sâm đánh mắt về phía tên gầy, tên gầy lập tức đi đến, kéo mấy sợi dây thừng trong căn nhà ngói đi đến trói Vương Mộ Tuyết.

- Ha ha…

Tên gầy mang theo nụ cười không có ý tốt, phất phất sợi dây thừng trong tay. Các cô cũng xinh đẹp đấy! Nói xong, đưa tay ra nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Mộ Tuyết.

Đột nhiên, Vương Mộ Tuyết nhanh chân đá một cái.

- Ai da —— tên gầy không ngờ đến là, cô gái có cánh tay nhỏ chân gầy này lại dám đả thương người? Một cước xuống dưới, tên gầy lập tức che lại chỗ hai trái trứng kia, đau khổ nhảy lên.

Dù sao thì Vương Mộ Tuyết cũng là con gái, sức cũng không lớn, lại thêm lo lắng, một cước xuống dưới, nhưng vẫn chưa đá vỡ hai quả trứng kia.

- Chạy mau ——

Vương Mộ Tuyết hét lên, bản thân mình dẫn đầu chạy trước.

U U cũng chạy theo, chỉ có Lý Trí Viễn, ngồi ở đấy bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.

Triệu Sâm hừ một tiếng:

- Muốn chạy!

Pằng ——

Y bắn một phát lên trời, hai người lập tức như đồ chơi hết pin, ngây người đứng ở đó. Triệu Sâm đi đến, tát cho hai người mỗi người một tát.

Mắng mấy câu thô tục không ai hiểu được.

Sau đó hai người chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại, thật thà ngồi xuống đất.

Lão nhị đẩy Tiểu Anh đến, trói mấy người lại với nhau.

Tên gầy vẫn đang cầm hai quả trứng không ngừng nhảy lên, lão nhị gọi một tiếng:

- Đừng nhảy nữa, ăn đầy bụng trước đã rồi nhảy.

Tên gầy mắng một câu:

- Cái con này thật nhẫn tâm mà, lão đại, đợi chút giao cô ta cho tôi.

Triệu Sâm không nói gì, ăn liên tục thức ăn mà bốn người khó khăn lắm mới làm xong.

Liễu Hải đang dẫn đội của mình lục soát trên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng súng, anh ta lập tức hô lên một câu:

- Nhanh, bên kia có tiếng súng.

Các chiến sĩ công an và cảnh sát vũ trang ở phía sau, một đội sinh khí dồi dào, từ trong rừng nhảy ra. Một đội nhỏ mười mấy người, hành động nhanh nhẹn, nhanh như tuấn mã, hăng hái đi trước.

- Những người ở sau đi theo, mục tiêu cách mười dặm của vùng ngoại ô phía Đông, nghe thấy tiếng súng không rõ lắm.

Có người truyền lại tin tức cho đội ở phía sau. Trong rừng, một đám chiến sĩ vũ trang giống như hổ báo nhảy ra ngoài.

Bên bờ sông, ba tên thổ phỉ ăn xong, ánh mắt Triệu Sâm trầm ngâm, yên lặng nhìn chằm chằm vào mấy người họ, đột nhiên rút súng ra, chỉ ngay trên đầu Lưu Trí Viễn.

- A, không ——

Lưu Trí Viễn khóc thét lên, bị dọa đến nỗi ngất đi.

Ba người Vương Mộ Tuyết lập tức liền gửi thấy một mùi hôi thối, Vương Mộ Tuyết hỏi:

- Tiểu Anh, cậu tiểu ra rồi?

Sắc mặt Tiểu Anh nhợt nhạt, lắc đầu.

Triệu Sâm nhìn Lưu Trí Viễn bị ngất đi, đột nhiên ha ha cười lớn, mắng một câu:

- Đồ vô tích sự!

Liền cắm súng vào trong quần áo.

- Đứng lên, đi!

Triệu Sâm nhìn ba cô gái, đột nhiên nổi lên tà niệm. Mẹ nó, mấy ngày đúng là không phải ngày của người sống, ông trời đáng thương, cuối cùng cũng gửi mấy món hàng không tệ.

Ba người nhìn mấy cô gái, nham hiểm cười lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook