Chương 194: Uy phong của Đội trưởng đội trị an
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Gã rút ra một nghìn tệ, rồi bỏ mặc mấy tên đồng bọn nằm trong phòng, quay người chạy nhanh xuống dưới. Liễu Hải đoán chắc gã đi gọi cứu binh, bất giác mỉm cười rồi quay về phòng bên tiếp tục uống rượu.
Nhìn thấy Liễu Hải mỉm cười bước vào, mọi người đều biết gã đã giải quyết xong. Đường Vũ nâng chén lên lịch sự nói:
- Người anh em, vất vả cho cậu quá. Chén này, anh kính cậu!
Nghe thấy Đường Vũ nhận anh em với mình, Liễu Hải rất cảm động. Gã biết là người ta nể mặt gã cũng là do Trương Nhất Phàm. Nói cho cùng, Liễu Hải cũng chỉ là thằng lái xe, cao nhất cũng chỉ là tên vệ sỹ quèn. Còn Đường Vũ là cán bộ cấp cao, lần này gọi gã là anh em quả là ưu ái cho gã quá.
Nhưng Trương Nhất Phàm đã coi gã là anh em thì tất nhiên những người khác cũng sẽ thế. Mà giữa Hồ Lôi và Liễu Hải còn là anh em xa. Gã vốn là em họ của Băng Băng.
- Cảm ơn anh Đường.
Liễu Hải nhanh tay cụng ly với Đường Vũ.
Lúc ấy, Âm tỷ lúng liếng cười tiến sát đến gã:
- Cậu này chắc gì đã có người yêu? Hôm nay chị rất cảm ơn cậu, chị giới thiệu cho cậu cô bạn gái, cậu thấy được không?
Hồ Lôi không phục lên tiếng ghẹo:
- Mẹ kiếp, chị đừng có lằng nhằng, nhìn cái bộ dạng của chị khác gì trâu già đòi gặm cỏ non? Liễu Hải là em họ của Băng Băng đấy.
- Chết tiệt! Cậu coi tôi là thứ gì vậy trời? Kim Hương Ngọc chắc?
Âm tỷ quay sang lườm gã, cái lườm vô cùng khiêu khích.
“Ha ha…” Cả phòng rộn lên tiếng cười, Hồ Lôi nói:
- Không phải đùa chứ, chị quả rất giống Kim Hương Ngọc của quán trọ Long Môn. Hay cửa tiệm của chị cũng đổi tên thành quán trọ Long Môn luôn đi?
- Nếu đổi thành quán trọ Long Môn, việc đầu tiên tôi làm là xẻ thịt cậu làm nhân bánh bao.
Đúng vào lúc trận đấu khẩu giữa Hồ Lôi và Âm tỷ bước vào hồi gay cấn thì dưới lầu vang lên một âm thanh lạ.
- Là kẻ nào to gan như vậy? Dám làm càn ở huyện Sa này, gọi nó ra đây.
Đường Vũ nghe thấy giọng nói có vẻ quen quen liền vạch rèm cửa nhìn ra, hóa ra là Triệu Bình An. Vừa rồi chẳng phải đã nhắc đến tên hắn ư? Triệu Bình An dám đường đường chính chính ra mặt cho mấy tên nhãi gây sự kia. Lần này, cho mày toi luôn!
- Là Triệu Bình An.
Đường Vũ nói rồi gọi Âm tỷ ra tiếp chuyện.
Âm tỷ bước ra khỏi phòng ăn. Cô ta cũng không hề biết tên Triệu Bình An này là đội trưởng, chỉ nhìn thấy mấy người mặc quân phục nên bước lên đón tiếp:
- Mấy anh có việc gì vậy? Tôi là người quản lý ở đây.
Triệu Bình An quay sang đánh giá Âm tỷ, óc gã lóe lên một ý nghĩ, ả đàn bà ngon thế này, phải dọa cho tởn luôn, biết đâu đào tạo ả thành hàng trong tay mình. Đây quả là ý hay.
Ánh mắt gã lướt theo dáng ngọc của Âm tỷ, rồi dừng lại nhìn đăm đăm vào phần ngực căng tràn của Âm tỷ. Gã hỏi kiểu nước đôi:
- Cô là bà chủ khu này?
- Rất xin lỗi, chủ quán của tôi hiện đi vắng, nếu có chuyện gì hãy nói với tôi.
Âm tỷ rất ghét ánh mắt của gã, cái ánh mắt tham lam, háo sắc như muốn lột trần cô vậy.
Triệu Bình An khoảng tầm bốn mươi, dáng vóc và gương mặt đều thuộc dạng trung bình, nhưng trên mặt gã có nhiều vết rỗ. Mũi hắn to chứ danh, nhờ cái mũi ấy mà rất nhiều người biết đến gã.
Sách nói, đàn ông bốn mươi là lúc hưng thịnh nhất, cũng là lúc ham muốn tình dục mạnh nhất. Bông hoa trong nhà đã tàn nhanh, còn hoa dại ngoài đường đang trúng mùa nở rộ. Đã thế, sự nghiệp đang lên, ví đang căng, đàn ông vào cái tuổi này hay chạy lệch ray là vì thế.
Có bồ nhí là cuộc sống lãng mạn và phổ biến nhất hiện nay, trong nhà cờ đỏ bay phấp phới, ra ngoài cờ vẫn phất ngon! Triệu Bình An cũng muốn bao một em, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy hàng đúng khẩu vị của gã. Ăn rau sạch bên ngoài là chuyện thường xuyên, nhưng gã đàn ông nào cũng tham lam muốn gặp được một người đàn bà hợp với mình, tuy nhiên, không phải gã nào cũng may mắn như thế!
Vừa nhìn thấy Âm tỷ, gã đã động lòng. Nhất là nhìn thấy cái phần đẫy đà lấp ló sau lớp sườn xám của Âm tỷ, đến là thái giám cũng phải rung động chút ít, nói gì gã.
Triệu Bình An nói:
- Vừa có người đến báo, nói khách đến ăn cơm tại quán của cô bị đánh trọng thương.
Âm tỷ chỉ vào mấy tên đang nằm bất động trong phòng ăn rồi nói:
- Chính là bọn họ, những kẻ muốn ăn quỵt, đã thế còn trêu ghẹo nhân viên phục vụ. Chắc là họ uống nhiều quá, không cẩn thận nên đập vào tường rồi.
- Mẹ kiếp, cô coi tôi là thằng mù chắc, mấy người sống nguây nguẩy như thế đều đập vào tường hết chắc.
Triệu Bình An không thèm để tâm đến sự sống chết của mấy tên kia, giờ gã chỉ một lòng một dạ muốn hù dọa bà chủ trẻ đẹp này, rồi nẫng về tay gã.
Mấy tên trong phòng ăn, kẻ thì bị đánh khá nặng, nhưng cũng có kẻ chỉ bị nhẹ. Tên đi gọi điện thoại đã kịp chạy lên, hắn chỉ thẳng vào Âm tỷ kể tội:
- Chính là con mụ này gọi người đến. Bọn em đã trả tiền rồi.
- Hả?
Triệu Bình An ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm:
- Giao người ra đây, nếu không tôi sẽ ra lệnh niêm phong quán.
- Niêm phong quán? Dựa vào cái gì? Thủ tục tôi làm đủ. Tôi không tin ở cái huyện Sa này không có Vương pháp. Đã muốn ăn quỵt lại tròng ghẹo nhân viên, đã thế còn đi báo cảnh sát. Tôi đây chuyện gì cũng đã gặp rồi. Nhưng quả là chuyện này lầu đầu tiên tôi mới gặp ở huyện Sa.
Âm tỷ rõ ràng không mắc mưu chiêu trò của gã.
Triệu Bình An có chút tức giận, con đàn bà này cũng dữ đó. Nhưng không sao, có cá tính, ta thích. Người đàn bà càng dữ thì lên giường càng khỏe. Triệu Bình An đưa tay lên sờ mũ, đường hoàng nói:
- Bất kể là vì nguyên do gì thì đánh người cũng là phạm pháp, cô hãy giao người ra đây, tôi điều tra kỹ xong, tự nhiên sẽ xử theo lẽ phải.
- Mấy người các cậu đi lục soát, lôi tên hung thủ ra đây.
Sau đó hắn hỏi tiếp:
- Bọn chúng có mấy người?
Tên kia trả lời:
- Chỉ có một tên đầu đinh.
Cái gì? Chỉ có duy nhất một người? Chúng mày đi hốc cứt cả đi! Bị một tên đánh cho thảm hại thế này, còn dám đi báo cảnh sát. Triệu Bình An chỉ muốn đá cho gã một phát.
- Không phải lục soát. Là tôi đây.
Liễu Hải đi ra từ phòng ăn, rất đứng ở đó rất tự nhiên.
- Chính là hắn!
Tên kia chỉ tay vào Liễu Hải rồi nói.
- Dẫn đi!
Triệu Bình An khoát tay, gã nghĩ, chiêu này chắc chắn sẽ làm cho bà chủ xinh đẹp phải nài xin gã rồi! Chủ yếu là, người ta đã trả tiền rồi, lại còn đánh trọng thương người ta ngay trong cửa hàng, sự việc đã thế này rồi mình nói thế nào mà chẳng được! Khách không trả tiền là do phục vụ kém, chắc chắn là có vấn đề.
Gã đường đường là Đội trưởng đội trị an, muốn chơi một nhà hàng quả là dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, Đường Vũ bước ra:
- Triệu đội trưởng vất vả quá. Sao dẫn theo nhiều người thế?
Triệu Bình An cười nói:
- Hóa ra Đội phó Đường cũng dùng cơm ở đây?
Gã tính toán ngầm, hay là tay thanh niên kia có quen biết với Đường Vũ. Nhưng có quen biết với Đường Vũ thì đã sao, gã cũng chẳng sợ, Đường Vũ là thá gì? Cũng chỉ là anh đội phó thôi.
Hơn nữa, gã còn là người thân của cục trưởng Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể đá gã. Triệu Bình An hít một hơi thuốc, nói:
- Nhà hàng này có vấn đề, khi xảy ra tranh chấp đã đánh trọng thương khách hàng. Tôi thấy phải dừng việc kinh doanh để chỉnh đốn, phạt tiền! Còn nữa, tiền viện phí điều trị do nhà hàng trả, hung thủ tạm giam theo luật hình sự.
Đường Vũ thấy nực cười khi nghe những lời nói đường đường chính chính và điệu bộ xử lý công vụ của Triệu Bình An. Gã hỏi:
- Đội trưởng Triệu đã điều tra chưa?
- Đã rõ như ban ngày thế này còn điều tra làm gì. Người bị thương đi báo án. Nhân chứng vật chứng đều đủ, chắc chắn y muốn trốn cũng không trốn được.
- Ồ! Nhưng theo tôi được biết, sự việc lại không như vậy. Vả lại, tôi vừa cũng ngồi ăn cơm ở đây và vô tình biết được toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, không biết lời khẩu cung của tôi có tin được không thưa đội trưởng Triệu?
Đường Vũ cũng chẳng vội vàng, gã từ tốn nói!
Gã biết Triệu Bình An chắc chắn không coi gã ra gì, bình thường, y đã diễu võ dương oai, không thèm tiếp đón những vị khách không mời mà đến như vậy.
Triệu Bình An nhíu mày, hình như Đường Vũ muốn nhúng tay vào chuyện này. Gã có chút khó chịu nói:
- Khi cần chứng cứ, tôi sẽ gọi cậu! Bây giờ tôi đang thi hành công vụ, không có việc của cậu ở đây, cậu tránh ra!
Triệu Bình An trở mặt nhanh như người ta giở sách vậy! Chỉ thấy gã vẫy tay:
- Dẫn tên này đi! Còn cả cô này nữa, dẫn về lấy khẩu cung!
Mấy người kia tiến lên trước, Đường Vũ rất không hài lòng nói:
- Đội trưởng Triệu, anh hãy nghĩ cho kỹ, mong rằng anh sẽ không phải hối hận.
Nghe xong câu nói đó của Đường Vũ, Triệu Bình An giận tím mặt, gã nói:
- Là lúc nào mà cậu đến để lên lớp tôi, cậu là cái thá gì? Kể cả nếu có Trương Nhất Phàm ở đây, tôi cũng không sợ, tôi đang giải quyết công vụ, cậu có giỏi thì đi kiện đi?
Triệu Bình An đương nhiên biết rõ Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, vì lúc Đường Vũ bước vào, Vương Bác đã nói với gã. Con người đều có một loại tâm lý chung là loại bỏ sự vật từ bên ngoài, Triệu Bình An cũng không ngoại lệ, lúc nào gã cũng đề phòng Đường Vũ.
Câu nói gã thốt ra làm cho bao người nổi nóng, Trương Nhất Phàm từ trong phòng ăn đi ra, gằn giọng hỏi:
- Cậu không sợ thật chứ?
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Triệu Bình An liền cứng đơ người. Tên Đường Vũ này quả là cao tay, quả nhiên là gã đợi sẵn mình ở đây rồi? Xem ra tất cả chỉ là một cái hố được người ta dàn xếp sẵn chỉ đợi mình mắc câu.
Bất kể thế nào, dù người đỡ đầu có giỏi thế nào, mặt mũi có lớn đến đâu thì một đội trưởng đội trị an nhỏ bé khi nhìn thấy chủ tịch huyện cũng phải có chút nể sợ. Nhất là câu nói vừa nãy của gã rõ ràng nhắm hẳn vào Trương Nhất Phàm. Không ngờ được rằng lại bị Trương Nhất Phàm nghe thấy, đã vậy Chủ tịch huyện bằng xương bằng thịt còn đứng sờ sờ ở đây, ngay trước mặt gã.
- Trương…Chủ tịch Trương.
Triệu Bình An lắp bắp nói, sau lưng gã có thể chơi Trương Nhất Phàm, nhưng đứng trước mặt hắn, dù gan có to như gan trời mình cũng không dám ngang ngược như thế.
Lý Thần Bác cũng đi ra, Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thế này mà các cậu gọi là chấp hành pháp luật à? Không phân biệt phải trái, chỉ nghe lời từ một phía rồi kết tội xằng bậy? Ăn nói ngông cuồng! Tôi phải xem xem Vương Bác đã dạy bảo các cậu như thế nào?
Sau đó hắn quay sang nói với Lý Thần Bác:
- Cậu là viên chức của viện kiểm soát, lại chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện xảy ra ở đây, cậu hãy viết báo cáo cho tôi, để tôi xem Vương Bác sẽ xử lý thế nào!
Trương Nhất Phàm “hừ” lên một tiếng rồi gọi Liễu Hải:
- Chúng ta về thôi!
Trong tích tắc, Triệu Bình An chưa nghĩ được ra ý gì, bên kia ngoài chủ tịch huyện ra còn có cả kiểm soát viên, chắc rằng sự việc vừa nãy đều bị bọn họ biết hết rồi? Mình phải làm thế nào bây giờ? Bỏ đi! Căng lắm là bị cái án phạt chứ gì!
Đường Vũ quay sang nói với mấy tay dân phòng của Triệu Bình An:
- Đưa người này về, tôi sẽ đích thân thẩm vấn. Những người còn lại đưa đến viện.
Mấy tay dân phòng trong chốc lát cũng biến thành những thằng ngốc, vừa mới nghe lời chủ tịch huyện nói, rõ ràng là đứng ra bảo vệ đội phó. Bình thường, cái tên Triệu Bình An này cũng đối xử với họ chẳng ra gì, tiền của họ, gã đều đòi chia phần. Mỗi dịp lễ tết gã đều vòi tiền của người khác.
Đã thế cứ ba hôm bốn bữa gã lại bày ra rượu nọ tiệc kia rồi mời mọi người đến tham gia, sau đó gã gọi vợ đi thu tiền mừng của khác. Đối với Triệu Bình An, có lẽ ngoại trừ việc gà mái nhà gã ngày ngày đẻ trứng ra còn lại tất thảy mọi việc đều có thể trở thành lý do cho gã mở tiệc rồi mời tất cả những người gã quen biết đến tham gia.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ, ngày mai là con gã đi học, thi đỗ trung học cơ sở. Ngày kia là nhà mới, vài hôm sau nữa lại do vợ nhập viện. Gã viện đủ mọi lý do trời ơi đất hỡi, vì thế mà tiệc nhà gã diễn ra thường xuyên.
Khi anh em kiếm được chút ít bên ngoài, gã cũng phải đòi một nửa. Do đó, có rất nhiều kẻ hận gã nhưng chưa có cơ hội ra mặt.
Nhờ câu nói của Đường Vũ, mấy tay dân phòng liền đi theo chân Đường Vũ, bỏ mặc gã đứng đó một mình.
Triệu Bình An tức giận đấm mạnh một đấm lên mặt bàn:
- Đường Vũ, hãy đợi xem!
- Không còn cơ hội đâu.
Hồ Lôi nói câu nước đôi, vừa bước xuống dưới vừa cười lớn.
Nhìn thấy Liễu Hải mỉm cười bước vào, mọi người đều biết gã đã giải quyết xong. Đường Vũ nâng chén lên lịch sự nói:
- Người anh em, vất vả cho cậu quá. Chén này, anh kính cậu!
Nghe thấy Đường Vũ nhận anh em với mình, Liễu Hải rất cảm động. Gã biết là người ta nể mặt gã cũng là do Trương Nhất Phàm. Nói cho cùng, Liễu Hải cũng chỉ là thằng lái xe, cao nhất cũng chỉ là tên vệ sỹ quèn. Còn Đường Vũ là cán bộ cấp cao, lần này gọi gã là anh em quả là ưu ái cho gã quá.
Nhưng Trương Nhất Phàm đã coi gã là anh em thì tất nhiên những người khác cũng sẽ thế. Mà giữa Hồ Lôi và Liễu Hải còn là anh em xa. Gã vốn là em họ của Băng Băng.
- Cảm ơn anh Đường.
Liễu Hải nhanh tay cụng ly với Đường Vũ.
Lúc ấy, Âm tỷ lúng liếng cười tiến sát đến gã:
- Cậu này chắc gì đã có người yêu? Hôm nay chị rất cảm ơn cậu, chị giới thiệu cho cậu cô bạn gái, cậu thấy được không?
Hồ Lôi không phục lên tiếng ghẹo:
- Mẹ kiếp, chị đừng có lằng nhằng, nhìn cái bộ dạng của chị khác gì trâu già đòi gặm cỏ non? Liễu Hải là em họ của Băng Băng đấy.
- Chết tiệt! Cậu coi tôi là thứ gì vậy trời? Kim Hương Ngọc chắc?
Âm tỷ quay sang lườm gã, cái lườm vô cùng khiêu khích.
“Ha ha…” Cả phòng rộn lên tiếng cười, Hồ Lôi nói:
- Không phải đùa chứ, chị quả rất giống Kim Hương Ngọc của quán trọ Long Môn. Hay cửa tiệm của chị cũng đổi tên thành quán trọ Long Môn luôn đi?
- Nếu đổi thành quán trọ Long Môn, việc đầu tiên tôi làm là xẻ thịt cậu làm nhân bánh bao.
Đúng vào lúc trận đấu khẩu giữa Hồ Lôi và Âm tỷ bước vào hồi gay cấn thì dưới lầu vang lên một âm thanh lạ.
- Là kẻ nào to gan như vậy? Dám làm càn ở huyện Sa này, gọi nó ra đây.
Đường Vũ nghe thấy giọng nói có vẻ quen quen liền vạch rèm cửa nhìn ra, hóa ra là Triệu Bình An. Vừa rồi chẳng phải đã nhắc đến tên hắn ư? Triệu Bình An dám đường đường chính chính ra mặt cho mấy tên nhãi gây sự kia. Lần này, cho mày toi luôn!
- Là Triệu Bình An.
Đường Vũ nói rồi gọi Âm tỷ ra tiếp chuyện.
Âm tỷ bước ra khỏi phòng ăn. Cô ta cũng không hề biết tên Triệu Bình An này là đội trưởng, chỉ nhìn thấy mấy người mặc quân phục nên bước lên đón tiếp:
- Mấy anh có việc gì vậy? Tôi là người quản lý ở đây.
Triệu Bình An quay sang đánh giá Âm tỷ, óc gã lóe lên một ý nghĩ, ả đàn bà ngon thế này, phải dọa cho tởn luôn, biết đâu đào tạo ả thành hàng trong tay mình. Đây quả là ý hay.
Ánh mắt gã lướt theo dáng ngọc của Âm tỷ, rồi dừng lại nhìn đăm đăm vào phần ngực căng tràn của Âm tỷ. Gã hỏi kiểu nước đôi:
- Cô là bà chủ khu này?
- Rất xin lỗi, chủ quán của tôi hiện đi vắng, nếu có chuyện gì hãy nói với tôi.
Âm tỷ rất ghét ánh mắt của gã, cái ánh mắt tham lam, háo sắc như muốn lột trần cô vậy.
Triệu Bình An khoảng tầm bốn mươi, dáng vóc và gương mặt đều thuộc dạng trung bình, nhưng trên mặt gã có nhiều vết rỗ. Mũi hắn to chứ danh, nhờ cái mũi ấy mà rất nhiều người biết đến gã.
Sách nói, đàn ông bốn mươi là lúc hưng thịnh nhất, cũng là lúc ham muốn tình dục mạnh nhất. Bông hoa trong nhà đã tàn nhanh, còn hoa dại ngoài đường đang trúng mùa nở rộ. Đã thế, sự nghiệp đang lên, ví đang căng, đàn ông vào cái tuổi này hay chạy lệch ray là vì thế.
Có bồ nhí là cuộc sống lãng mạn và phổ biến nhất hiện nay, trong nhà cờ đỏ bay phấp phới, ra ngoài cờ vẫn phất ngon! Triệu Bình An cũng muốn bao một em, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy hàng đúng khẩu vị của gã. Ăn rau sạch bên ngoài là chuyện thường xuyên, nhưng gã đàn ông nào cũng tham lam muốn gặp được một người đàn bà hợp với mình, tuy nhiên, không phải gã nào cũng may mắn như thế!
Vừa nhìn thấy Âm tỷ, gã đã động lòng. Nhất là nhìn thấy cái phần đẫy đà lấp ló sau lớp sườn xám của Âm tỷ, đến là thái giám cũng phải rung động chút ít, nói gì gã.
Triệu Bình An nói:
- Vừa có người đến báo, nói khách đến ăn cơm tại quán của cô bị đánh trọng thương.
Âm tỷ chỉ vào mấy tên đang nằm bất động trong phòng ăn rồi nói:
- Chính là bọn họ, những kẻ muốn ăn quỵt, đã thế còn trêu ghẹo nhân viên phục vụ. Chắc là họ uống nhiều quá, không cẩn thận nên đập vào tường rồi.
- Mẹ kiếp, cô coi tôi là thằng mù chắc, mấy người sống nguây nguẩy như thế đều đập vào tường hết chắc.
Triệu Bình An không thèm để tâm đến sự sống chết của mấy tên kia, giờ gã chỉ một lòng một dạ muốn hù dọa bà chủ trẻ đẹp này, rồi nẫng về tay gã.
Mấy tên trong phòng ăn, kẻ thì bị đánh khá nặng, nhưng cũng có kẻ chỉ bị nhẹ. Tên đi gọi điện thoại đã kịp chạy lên, hắn chỉ thẳng vào Âm tỷ kể tội:
- Chính là con mụ này gọi người đến. Bọn em đã trả tiền rồi.
- Hả?
Triệu Bình An ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm:
- Giao người ra đây, nếu không tôi sẽ ra lệnh niêm phong quán.
- Niêm phong quán? Dựa vào cái gì? Thủ tục tôi làm đủ. Tôi không tin ở cái huyện Sa này không có Vương pháp. Đã muốn ăn quỵt lại tròng ghẹo nhân viên, đã thế còn đi báo cảnh sát. Tôi đây chuyện gì cũng đã gặp rồi. Nhưng quả là chuyện này lầu đầu tiên tôi mới gặp ở huyện Sa.
Âm tỷ rõ ràng không mắc mưu chiêu trò của gã.
Triệu Bình An có chút tức giận, con đàn bà này cũng dữ đó. Nhưng không sao, có cá tính, ta thích. Người đàn bà càng dữ thì lên giường càng khỏe. Triệu Bình An đưa tay lên sờ mũ, đường hoàng nói:
- Bất kể là vì nguyên do gì thì đánh người cũng là phạm pháp, cô hãy giao người ra đây, tôi điều tra kỹ xong, tự nhiên sẽ xử theo lẽ phải.
- Mấy người các cậu đi lục soát, lôi tên hung thủ ra đây.
Sau đó hắn hỏi tiếp:
- Bọn chúng có mấy người?
Tên kia trả lời:
- Chỉ có một tên đầu đinh.
Cái gì? Chỉ có duy nhất một người? Chúng mày đi hốc cứt cả đi! Bị một tên đánh cho thảm hại thế này, còn dám đi báo cảnh sát. Triệu Bình An chỉ muốn đá cho gã một phát.
- Không phải lục soát. Là tôi đây.
Liễu Hải đi ra từ phòng ăn, rất đứng ở đó rất tự nhiên.
- Chính là hắn!
Tên kia chỉ tay vào Liễu Hải rồi nói.
- Dẫn đi!
Triệu Bình An khoát tay, gã nghĩ, chiêu này chắc chắn sẽ làm cho bà chủ xinh đẹp phải nài xin gã rồi! Chủ yếu là, người ta đã trả tiền rồi, lại còn đánh trọng thương người ta ngay trong cửa hàng, sự việc đã thế này rồi mình nói thế nào mà chẳng được! Khách không trả tiền là do phục vụ kém, chắc chắn là có vấn đề.
Gã đường đường là Đội trưởng đội trị an, muốn chơi một nhà hàng quả là dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, Đường Vũ bước ra:
- Triệu đội trưởng vất vả quá. Sao dẫn theo nhiều người thế?
Triệu Bình An cười nói:
- Hóa ra Đội phó Đường cũng dùng cơm ở đây?
Gã tính toán ngầm, hay là tay thanh niên kia có quen biết với Đường Vũ. Nhưng có quen biết với Đường Vũ thì đã sao, gã cũng chẳng sợ, Đường Vũ là thá gì? Cũng chỉ là anh đội phó thôi.
Hơn nữa, gã còn là người thân của cục trưởng Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể đá gã. Triệu Bình An hít một hơi thuốc, nói:
- Nhà hàng này có vấn đề, khi xảy ra tranh chấp đã đánh trọng thương khách hàng. Tôi thấy phải dừng việc kinh doanh để chỉnh đốn, phạt tiền! Còn nữa, tiền viện phí điều trị do nhà hàng trả, hung thủ tạm giam theo luật hình sự.
Đường Vũ thấy nực cười khi nghe những lời nói đường đường chính chính và điệu bộ xử lý công vụ của Triệu Bình An. Gã hỏi:
- Đội trưởng Triệu đã điều tra chưa?
- Đã rõ như ban ngày thế này còn điều tra làm gì. Người bị thương đi báo án. Nhân chứng vật chứng đều đủ, chắc chắn y muốn trốn cũng không trốn được.
- Ồ! Nhưng theo tôi được biết, sự việc lại không như vậy. Vả lại, tôi vừa cũng ngồi ăn cơm ở đây và vô tình biết được toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, không biết lời khẩu cung của tôi có tin được không thưa đội trưởng Triệu?
Đường Vũ cũng chẳng vội vàng, gã từ tốn nói!
Gã biết Triệu Bình An chắc chắn không coi gã ra gì, bình thường, y đã diễu võ dương oai, không thèm tiếp đón những vị khách không mời mà đến như vậy.
Triệu Bình An nhíu mày, hình như Đường Vũ muốn nhúng tay vào chuyện này. Gã có chút khó chịu nói:
- Khi cần chứng cứ, tôi sẽ gọi cậu! Bây giờ tôi đang thi hành công vụ, không có việc của cậu ở đây, cậu tránh ra!
Triệu Bình An trở mặt nhanh như người ta giở sách vậy! Chỉ thấy gã vẫy tay:
- Dẫn tên này đi! Còn cả cô này nữa, dẫn về lấy khẩu cung!
Mấy người kia tiến lên trước, Đường Vũ rất không hài lòng nói:
- Đội trưởng Triệu, anh hãy nghĩ cho kỹ, mong rằng anh sẽ không phải hối hận.
Nghe xong câu nói đó của Đường Vũ, Triệu Bình An giận tím mặt, gã nói:
- Là lúc nào mà cậu đến để lên lớp tôi, cậu là cái thá gì? Kể cả nếu có Trương Nhất Phàm ở đây, tôi cũng không sợ, tôi đang giải quyết công vụ, cậu có giỏi thì đi kiện đi?
Triệu Bình An đương nhiên biết rõ Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, vì lúc Đường Vũ bước vào, Vương Bác đã nói với gã. Con người đều có một loại tâm lý chung là loại bỏ sự vật từ bên ngoài, Triệu Bình An cũng không ngoại lệ, lúc nào gã cũng đề phòng Đường Vũ.
Câu nói gã thốt ra làm cho bao người nổi nóng, Trương Nhất Phàm từ trong phòng ăn đi ra, gằn giọng hỏi:
- Cậu không sợ thật chứ?
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Triệu Bình An liền cứng đơ người. Tên Đường Vũ này quả là cao tay, quả nhiên là gã đợi sẵn mình ở đây rồi? Xem ra tất cả chỉ là một cái hố được người ta dàn xếp sẵn chỉ đợi mình mắc câu.
Bất kể thế nào, dù người đỡ đầu có giỏi thế nào, mặt mũi có lớn đến đâu thì một đội trưởng đội trị an nhỏ bé khi nhìn thấy chủ tịch huyện cũng phải có chút nể sợ. Nhất là câu nói vừa nãy của gã rõ ràng nhắm hẳn vào Trương Nhất Phàm. Không ngờ được rằng lại bị Trương Nhất Phàm nghe thấy, đã vậy Chủ tịch huyện bằng xương bằng thịt còn đứng sờ sờ ở đây, ngay trước mặt gã.
- Trương…Chủ tịch Trương.
Triệu Bình An lắp bắp nói, sau lưng gã có thể chơi Trương Nhất Phàm, nhưng đứng trước mặt hắn, dù gan có to như gan trời mình cũng không dám ngang ngược như thế.
Lý Thần Bác cũng đi ra, Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thế này mà các cậu gọi là chấp hành pháp luật à? Không phân biệt phải trái, chỉ nghe lời từ một phía rồi kết tội xằng bậy? Ăn nói ngông cuồng! Tôi phải xem xem Vương Bác đã dạy bảo các cậu như thế nào?
Sau đó hắn quay sang nói với Lý Thần Bác:
- Cậu là viên chức của viện kiểm soát, lại chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện xảy ra ở đây, cậu hãy viết báo cáo cho tôi, để tôi xem Vương Bác sẽ xử lý thế nào!
Trương Nhất Phàm “hừ” lên một tiếng rồi gọi Liễu Hải:
- Chúng ta về thôi!
Trong tích tắc, Triệu Bình An chưa nghĩ được ra ý gì, bên kia ngoài chủ tịch huyện ra còn có cả kiểm soát viên, chắc rằng sự việc vừa nãy đều bị bọn họ biết hết rồi? Mình phải làm thế nào bây giờ? Bỏ đi! Căng lắm là bị cái án phạt chứ gì!
Đường Vũ quay sang nói với mấy tay dân phòng của Triệu Bình An:
- Đưa người này về, tôi sẽ đích thân thẩm vấn. Những người còn lại đưa đến viện.
Mấy tay dân phòng trong chốc lát cũng biến thành những thằng ngốc, vừa mới nghe lời chủ tịch huyện nói, rõ ràng là đứng ra bảo vệ đội phó. Bình thường, cái tên Triệu Bình An này cũng đối xử với họ chẳng ra gì, tiền của họ, gã đều đòi chia phần. Mỗi dịp lễ tết gã đều vòi tiền của người khác.
Đã thế cứ ba hôm bốn bữa gã lại bày ra rượu nọ tiệc kia rồi mời mọi người đến tham gia, sau đó gã gọi vợ đi thu tiền mừng của khác. Đối với Triệu Bình An, có lẽ ngoại trừ việc gà mái nhà gã ngày ngày đẻ trứng ra còn lại tất thảy mọi việc đều có thể trở thành lý do cho gã mở tiệc rồi mời tất cả những người gã quen biết đến tham gia.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ, ngày mai là con gã đi học, thi đỗ trung học cơ sở. Ngày kia là nhà mới, vài hôm sau nữa lại do vợ nhập viện. Gã viện đủ mọi lý do trời ơi đất hỡi, vì thế mà tiệc nhà gã diễn ra thường xuyên.
Khi anh em kiếm được chút ít bên ngoài, gã cũng phải đòi một nửa. Do đó, có rất nhiều kẻ hận gã nhưng chưa có cơ hội ra mặt.
Nhờ câu nói của Đường Vũ, mấy tay dân phòng liền đi theo chân Đường Vũ, bỏ mặc gã đứng đó một mình.
Triệu Bình An tức giận đấm mạnh một đấm lên mặt bàn:
- Đường Vũ, hãy đợi xem!
- Không còn cơ hội đâu.
Hồ Lôi nói câu nước đôi, vừa bước xuống dưới vừa cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.